ABO Quản Sự Cụp Tai

Chương 76: Đừng chê anh




Lục Thượng Cẩm ôm chặt thỏ nhỏ đang run rẩy, ngồi xếp bằng trên giường, tin tức tố xoa dịu nương theo bàn tay hắn ủ lên hai má rồi vuốt nhẹ sau tai cậu.

"Anh khiến em sợ rồi phải không?" Lục Thượng Cẩm cúi đầu, nắm lấy bàn tay đang cuộn chặt của thỏ, phủ lên: "Sau này anh sẽ không bao giờ tổn thương em nữa, đừng sợ anh."

Ngôn Dật giống như một con thỏ trắng nhỏ học cách ngụy trang thành loài người, dễ dàng bị giật mình, lá gan bé, cái gì cũng không dám làm, nhưng lại có thể vì hắn mà làm mọi thứ.

Hai tay Ngôn Dật đều đặt trên bụng, hô hấp căng cứng cuối cùng đã hòa hoãn xuống một chút, cậu tựa vào hõm vai Lục Thượng Cẩm thở dốc, mồ hôi lạnh thấm ướt đầu tóc.

"Tôi muốn trở thành Alpha." Đôi môi tái nhợt khẽ mấp máy, Ngôn Dật miễn cưỡng nhếch khóe môi, nhẹ giọng nói, "Sẽ không còn yếu đuối như thế."

"Không yếu đuối tí nào." Lục Thượng Cẩm kiên nhẫn vuốt ve, "Chẳng phải em đã đánh dấu anh rồi sao? Cũng đã vẽ ký hiệu thỏ Tuzki lên người anh, nếu em vui thì ngày mai lại vẽ thêm một cái."

Ngôn Dật cắn môi, lỗ tai thỏ chuyển sang sung huyết nóng bừng, ửng hồng giấu giếm sau những sợi tóc.

"Em muốn cắn chút không?" Lục Thượng Cẩm cúi người hôn lên bờ môi cậu, cười nhẹ nói, "Anh ở đây để làm Alpha của em."

Hắn dìu dắt dời đi sự chú ý của Ngôn Dật, cố gắng tránh né nếu lỡ bất cẩn chạm trúng bụng dưới sẽ khiến cậu hoảng sợ lần nữa.

Giọng nói của Alpha trầm thấp êm tai, tựa hồ làn khói từ điếu xì gà vẫn còn đọng trên dây thanh quản, mang theo âm sắc trầm khàn hấp dẫn.

Ngôn Dật khó mà tránh thoát nụ hôn này, lo lắng cắn chặt hàm răng, nhưng cậu phát hiện Lục Thượng Cẩm chỉ mổ nhẹ lên môi cậu một thoáng.

Đợi đến lúc Ngôn Dật hoàn toàn bình tĩnh, Lục Thượng Cẩm mới ôm cậu vào lồng ngực dỗ ngủ, giống hệt như đang dỗ trẻ con mà vỗ về sau lưng, suốt đêm đều đặn duy trì nồng độ tin tức tố xoa dịu, chưa từng thay đổi.

Sáng sớm có cuộc họp, Lục Thượng Cẩm làm xong bữa sáng không kịp ăn chung với Ngôn Dật đã phải rời đi, chỉ để lại tờ giấy nhớ trên bàn.

Ngôn Dật tỉnh ngủ xuống lầu, cầm tờ giấy lên đọc, hắn viết cho cậu ba câu, dặn dò phải hâm đồ ăn sáng cậu muốn ăn lại, buổi trưa hắn có việc không về được, trợ lý sẽ mang cơm đến, trái cây có thể ăn gọt sẵn để trong phòng bếp, không thể vì thèm mà ăn đồ nguội lạnh trong tủ lạnh.

Phong cách viết của Lục Thượng Cẩm vẫn không thay đổi, ngòi bút sắc nét và tốc độ rất nhanh nhưng chưa bao giờ qua loa chiếu lệ.

Cậu đến nhà bếp nhìn một chút, trái cây gọt xong để trong hộp giữ tươi, bữa sáng còn nằm trong nồi hấp nóng hổi.

Chẳng biết có phải do sau khi mang thai bốn tháng khẩu vị trở nên tốt hơn không, Ngôn Dật cảm thấy tay nghề bếp núc của Lục Thượng Cẩm có thể nói là khá ổn.

Ăn no rồi đi quanh nhà hai vòng, cậu chuyển hai chậu hoa thủy tiên trong phòng Lục Thượng Cẩm dời ra ban công, cắt tỉa lá khô, rót thêm nước dinh dưỡng cho cây.

Buổi chiều 4 giờ, Lục Thượng Cẩm đổ xe bên ngoài một trung tâm Spa cao cấp, nhân viên phục vụ khom người mở cửa xe, dẫn hắn đến phòng ktv riêng dưới tầng ngầm.

Tiếng la hét gào khóc ồn ào trong hành lang tối tăm, từng tốp những nhóm cậu ấm cô chiêu khách quen trong phòng hát hò vừa chơi thuốc.

Đẩy cửa tiến vào phòng riêng sâu nhất, trên ghế dài đã tụ họp đầy đủ mọi người.

Hạ Bằng Thiên gác chân lên bàn trà, trong tay ôm một Omega trắng mịn đang đút rượu cho anh ta bằng miệng, Tất Nhuệ Cạnh quơ quơ chiếc bật lửa, tiếng lách cách thỉnh thoảng vang lên vụn vặt, nghiêm trọng ngước mắt hỏi hắn: "Sao đến trễ vậy?"

"Có cuộc họp nên đến muộn." Lục Thượng Cẩm cởi cúc áo khoác âu phục ra ném sang một bên, ngả người vào ghế, tầm mắt rơi xuống một Beta bị trùm đầu bằng bao đen, quỳ trên mặt đất.

Hạ Bằng Thiên nhẹ nhàng nhét một tấm thẻ phòng vào lưng quần Omega, thấp giọng dỗ dành Omega kia ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại, trước khi đi còn bóp bóp cái mông tròn trịa mới chịu thả tay.

Lục Thượng Cẩm mở loa mức tối đa, rút lấy điếu xì gà từ hộp gỗ tuyết tùng trên bàn trà rồi cắt đầu, không nhanh không chậm đeo tai nghe mini, giới thiệu: "Thiệu công tử tặng quà cho tôi, là thân tín của Lục Lẫm."

Tiếng nhạc đinh tai nhức óc đã che lấp tiếng kêu gào thảm thiết trong căn phòng.

Lục Thượng Cẩm đặt tay lên đầu gối, người hơi nghiêng về phía trước, thờ ơ nhìn vào Beta đang bị còng vào ghế, trên tay hắn là con dao cắt xì gà với lưỡi dao dính máu.

Hạ Bằng Thiên khoanh chân ngả ra sau ghế, hai tay khoát lên chỗ tựa lưng, cầm ly rượu cười cười: "Nào, Khương Gia, chưa gì đã nôn rồi, chúng tôi sẽ không dùng bạo lực với ngài, có đúng không nào?"

Cơ thể của Beta trung niên đầy máu loang lổ, ngửa cổ nằm trên ghế, ngay cả thở cũng không còn sức.

Lục Thượng Cẩm hơi híp mắt, nhìn chằm chằm gân xanh nổi trên cổ Beta, hạ điếu xì gà xuống rồi cắt ngang, tay chống ghế theo dõi từng động tác của ông ta, ánh mắt thâm trầm tựa như đầm lầy và dung nham chuẩn bị nuốt chửng người khác.

"Chú Khương, đừng cố gắng nữa. Lục Lẫm là cha tôi, chú nói cho tôi biết lão hiện giờ đang chơi trò gì, nói hết với tôi, cũng không tính phản bội." Lục Thượng Cẩm chậm rãi phun khói thuốc, điếu xì gà giữa ngón tay chạm nhẹ lên cần cổ Beta, mùi cháy khét xộc thẳng vào khoang mũi.

Beta điên cuồng giãy dụa gào thét xin tha, khuôn mặt Lục Thượng Cẩm lạnh nhạt chẳng động tâm, đầu ngón tay thuận theo làn da trên cổ Beta đâm vào trong, thô bạo rút ra một con chíp đẫm máu từ nơi đó.

Ngay lập tức những ngón tay của Tất Nhuệ Cạnh duỗi thành một đám dây leo đen kịt, lan tràn rồi bò đến thi thể Beta, trong nháy mắt chỗ thi thể kia chỉ còn là vũng máu bốc hơi, xương cốt biến mất không thấy đâu cả.

Năng lực phối hợp của Tiễn độc mộc: "Hóa cốt".

Tất Nhuệ Cạnh vỗ tay bộp bộp: "Công việc kết thúc."

Nhân viên phục vụ bước vô thu dọn, nhìn thấy trên nền là một vũng máu lớn, sắc mặt trắng bệch không còn tí huyết, Lục Thượng Cẩm ném chiếc bao tay dính máu lên khay đựng của nhân viên, nói: "Đánh nhau hơi hăng, dọn dẹp cho sạch sẽ."

Ba Alpha đi lên lầu tắm rửa, vết thương của Lục Thượng Cẩm không thể ngâm trong nước lâu, hắn vọt vào phòng tẩy hết vết máu dính trên người.

Hạ Bằng Thiên ngâm mình dưới hồ nước nóng, lười biếng thở dài: "Tôi cảm thấy anh Lục có khuynh hướng bạo lực, ở cùng một phòng với hắn mà toàn thân lạnh buốt."

"Đúng là có chút." Tất Nhuệ Cạnh gật gù tán thành.

Ba người bọn họ vốn được đưa vào quân đội cùng nhau, ngày thứ nhất tập huấn Lục Thượng Cẩm đã bẻ trật khớp hàm của huấn luyện viên, đúng lúc hôm ấy có lãnh đạo đến kiểm tra, huấn luyện viên và lãnh đạo liền bắt tay nhau trấn chỉnh hắn.

Một thiếu niên phản nghịch không thích nói chuyện, bị nguyên dàn huấn luyện viên Alpha đè xuống đất, đá cho nứt xương vài nơi, chỉ vào mũi rồi chế nhạo quan chức cấp cao ở PBB, cuối cùng đá hắn về nhà trong hôm đó.

"Tôi hiểu kiểu người như hắn." Tất Nhuệ Cạnh phủ phủi sương khói ngoài bể, "Khi non trẻ thì vờ vịt làm cô dâu nhỏ, sống chết không chịu vào quân đội, dựa vào gia thế ra bên ngoài phát triển, tìm đủ mọi cách đưa Ngôn Dật ra khỏi chỗ kia."

"Sau này hai người họ... Aizz, thế sự vô thường, khiến người trong cuộc tự dằn vặt lẫn nhau."

Hạ Bằng Thiên nghĩ mãi không ra đến cùng thì con thỏ nhỏ nọ có điểm nào tốt, làm cho Tiểu Kính nhà anh ta mê đắm đến thần hồn điên đảo, nhất thời hưng phấn liền gọi một cú điện thoại cho bác sĩ Chung tán gẫu, muốn nghe thấy giọng nói êm tai kêu mình vài tiếng thay đổi tâm tình.

Lục Thượng Cẩm tắm ba lần, cẩn thận ngửi ngửi khắp người xem còn mùi máu tươi không mới lấy quần áo mới mặc vào.

Có một Omega mặc áo choàng tắm đúng lúc đi ra từ phòng thay đồ đối diện, cậu ta ngẩng đầu nhìn thấy Lục Thượng Cẩm, nhìn chằm chằm cơ ngực còn đọng nước lộ ra khỏi áo choàng, đôi mắt sáng lên.

Lục Thượng Cẩm đang tập trung suy nghĩ coi tối nay nên ăn cái gì, vô thức liếc qua Omega nhỏ một cái.

"Hey, tiên sinh." Omega từ phía sau nhẹ nhàng nâng ngón tay trượt lên lưng Lục Thượng Cẩm, trong không khí tràn ngập tin tức tố thủy tiên tao nhã thanh lãnh, mang theo cảm giác ngột ngạt và áp bức, một Omega bình thường căn bản không chống đỡ nổi sự hấp dẫn như thế.

"Tôi cảm thấy độ khớp của chúng ta rất cao..." Omega đi tới trước mặt hắn, ám muội dìu bên hông Lục Thượng Cẩm, bàn tay chui vào vải vóc bên trong, nâng mi khẽ nhìn hắn, "Đến phòng tôi chơi không?"

Luồng tin tức tố tán tỉnh ngọt nị quấn quanh tuyến thể của hắn.

Lục Thượng Cẩm không hề ngừng bước chân, hất tay Omega trên hông mình xuống: "Qua hồ bên kia hầu hạ Hạ tổng, nhanh hơn lấy tiền từ chỗ tôi."

"Tôi không muốn tiền, tôi muốn ngài cơ." Omega nhíu mi, gia tăng nồng độ của tin tức tố tán tỉnh, "Đều đã tới đây rồi, còn giả vờ chính nhân quân tử gì chứ?"

Lục Thượng Cẩm đột nhiên siết chặt cổ tay Omega, một tay ấn người lên trên tường, Omega bị đau kêu rên thành tiếng.

Giọng nói của hắn không còn bao nhiêu kiên nhẫn, gần như sắp bùng nổ đến nơi: "Thu sạch mùi vị trên người cậu ngay lập tức, tôi còn phải lên lầu tẩy lại một lần nữa."

Vì vậy thời gian về nhà chậm hơn nửa tiếng so với dự tính.

Đúng 6 giờ, Ngôn Dật pha một tách trà đặt trên bàn làm việc trong thư phòng.

Khi đồng hồ chỉ sang 6 rưỡi, trời tối thui, Ngôn Dật cầm điện thoại di động, lặng lẽ lướt xem tin nhắn chờ.

Không có tin mới nào kể từ xế chiều ngày hôm nay.

Cậu trở lại thư phòng, đổ nước trà đã nguội đi, rửa sạch tách rồi cất vào tủ, làm như chưa từng phát sinh chuyện gì.

6 giờ 35 phút, Lục Thượng Cẩm mở cửa bước vô, mang theo một bó hồng nhỏ và hộp cỏ khô Timothy để lên tủ giày, đi khắp nhà kiếm Ngôn Dật.

Hắn tìm thấy cậu ở phòng ngủ lầu hai, Ngôn Dật đang co chân ngồi trên giường đọc sách.

"Bé cưng à, anh đã về rồi đây." Lục Thượng Cẩm chống hai tay xuống đệm giường, nhận lỗi với cậu, "Hôm nay anh có chút việc đột xuất, điện thoại thì hết pin, chắc em đói bụng lắm rồi hả?"

Ngôn Dật ngẩng đầu nhìn hắn, đuôi tóc vẫn còn đọng nước, trên người nhàn nhạt mùi sữa tắm.

Lục Thượng Cẩm hơi chột dạ, không chắc mấy loại mùi lộn xộn ám vào hắn có bị rửa trôi đi hết hay chưa, cho nên lúc tắm lại hắn đã dùng rất nhiều sữa tắm.

Bằng mắt thường cũng có thể thấy rõ biểu tình u ám của Ngôn Dật, Lục Thượng Cẩm vò đầu bứt tóc: "Em đừng giận mà, nay anh có cuộc họp, mai cuối tuần anh nhất định ở với em."

Vẻ mặt Ngôn Dật hoàn toàn tối tăm, đưa màn hình khung trò chuyện trên điện thoại cho Lục Thượng Cẩm xem.

Đàm Mộng nói ba người Tất Nhuệ Cạnh đang ở trung tâm Spa.

Ngôn Dật chế giễu: "Họp cái gì ở spa? Hội nghị bầu cử quốc tế gì à?"

Lục Thượng Cẩm thoáng kinh ngạc, bỗng nhiên vui vẻ:

"Em sợ anh ra ngoài kiếm mối hả?"

Ngôn Dật giống như bị nhìn thấu tâm tư, không ngờ Lục Thượng Cẩm cứ vậy mà bế cậu ngồi lên chân hắn, nâng má thỏ nhỏ hỏi: "Vợ nhỏ nhà anh rốt cuộc đã chịu quản anh rồi sao?"

Ngôn Dật muốn đẩy ngực hắn, nhưng càng bị ôm chặt hơn, Lục Thượng Cẩm kể từ đầu đến cuối toàn bộ hành trình ngày hôm cho cậu nghe, còn cố gắng giải thích:

"Anh tắm sạch nhất có thể rồi, đừng chê anh nha?"

Khiến Ngôn Dật cạn lời.

Trước khi đi ngủ, Lục Thượng Cẩm phải bôi thuốc lên vết thương, thuốc nước chạm vào vết thương đau quặn cả ruột, nhưng hắn đã quen rồi, cũng không biểu hiện gì quá lố, vẫn thản nhiên như thường.

Có điều bôi thuốc lên vai không dễ làm lắm, tay trái hắn với không tới, chỉ có thể hất thuốc đại lên lưng mấy cái cho xong việc.

Liếc qua gương, hắn bỗng trông thấy Ngôn Dật đang đứng ngoài cửa phòng ngủ.

Thỏ nhỏ cũng không bước vào, chỉ dựa cạnh cửa im lặng nhìn, tựa hồ nếu dịch một bước lên trước, lập tức sẽ do dự rụt lại, trong tay cậu còn cầm hộp cỏ khô ăn vặt hắn mang về.

Lục Thượng Cẩm quay người nhẹ giọng năn nỉ cậu: "Vợ ơi, anh không với tới đằng sau."

Ngôn Dật lúc này mới chịu đến gần, cầm lọ thuốc và tăm bông chấm lên vết thương, lẳng lặng không nói gì.

Lục Thượng Cẩm nhắm mắt thầm cảm động, chợt đau đớn ới lên một tiếng: "Vợ ơi anh muốn tin tức tố động viên..."

Tự tin vênh váo, được voi đòi tiên.

Ngôn Dật nhíu mày, đặt bình thuốc xuống bàn, xoay người rời đi.

"Á đừng mà, đừng đi, anh không cần, anh không cần nữa đâu."