Ngôn Dật khóc mệt, ngủ thiếp đi trong sự bao bọc của tin tức tố xoa dịu mà Lục Thượng Cẩm phóng thích.
Hắn chống đầu nằm nghiêng bên cạnh cậu, Ngôn Dật nằm cuộn tròn người, ngón tay vô thức siết lấy góc áo của Lục Thượng Cẩm.
Hắn rút mấy tờ khăn giấy, cong ngón trỏ nhẹ nhàng lau khô khô nước mắt đọng trên lông mi của thỏ nhỏ, ngày mai e là nó sẽ sưng húp lên mất.
Rất hiếm khi nhìn thấy Ngôn Dật khóc thương tâm như vậy, trong ấn tượng của hắn số lần cậu khóc cực kỳ ít, sâu thẳm cốt tủy cậu vẫn là một Omega cấp cao đầy kiêu hãnh, ngoài mặt thản nhiên, giấu tất cả tâm tình của mình vào đáy lòng.
"Khóc ra được là tốt rồi." Lục Thượng Cẩm khẽ khàng vuốt ve những sợi tóc mềm mại của cậu, nuối tiếc nhắm mắt lại.
Dù tế bào nhân bản có nhiều hơn, ngàn cái vạn cái đi chăng nữa, Ngôn Ngôn của hắn cũng là độc nhất vô nhị.
Chăm sóc Ngôn Dật mấy ngày nay, Lục Thượng Cẩm đã hình thành đồng hồ sinh học, sáng sớm đúng 7 giờ sẽ tỉnh lại, làm bữa sáng cho cậu.
Omega mang thai rất cần dinh dưỡng, nguyên liệu nấu ăn một ngày ba bữa đều có bác sĩ dinh dưỡng chuyên nghiệp phối hợp lập ra, bắt tay chuẩn bị có chút rườm rà, mua từ bên ngoài thì không yên tâm.
Khoảnh khắc hắn ngồi dậy, góc áo vẫn còn bị ngón tay của Ngôn Dật cuộn lấy.
Hương hoa thủy tiên nhàn nhạt quanh quẩn chợt rời đi, Ngôn Dật rùng mình một cái, nắm thật chặt gối đầu, mò mẫm chăn mỏng ôm vào lòng.
Lục Thượng Cẩm vội vàng vòng trở về, nửa quỳ trên giường khom người hôn xuống mi tâm của cậu, Ngôn Dật chậm chạp mở mắt, hơi buồn ngủ mơ màng nhìn hắn.
"Anh dậy làm bữa sáng, em ngủ thêm một lát đi." Lục Thượng Cẩm kiên nhẫn thả ra tin tức tố trấn an, "Tỉnh lại không thấy anh cũng đừng lo lắng."
Ngôn Dật mơ mơ màng màng ngủ tiếp, cơ thể cuộn tròn khẽ buông lỏng hơn.
"Ngoan." Lục Thượng Cẩm giúp cậu nhét đuôi thỏ vào trong quần pyjamas, kéo cạp quần bị cấn lên.
Xem ra buổi tối không thể để Ngôn Dật ngủ một mình nữa, sau khi mang thai cậu ngủ không yên ổn chút nào, thiếu hụt dù chỉ chút tin tức tố động viên thì sẽ ầm ĩ, trở mình lung tung.
Ngôn Dật ngủ thẳng đến 8 giờ 30 mới tỉnh, cậu lục tìm điện thoại di động dưới gối định nhìn đồng hồ, giây phút trông thấy khóa màn hình, cậu sững người hồi lâu.
Hình khóa điện thoại là những ngón tay của Lục Thượng Cẩm đan lấy đầu ngón tay đeo nhẫn của cậu, ánh sáng mờ ảo, độ phân giải của tấm ảnh không quá rõ nét.
Cậu xoay lại nhìn mặt sau điện thoại, phát hiện đây là di động của Lục Thượng Cẩm.
Quan sát xung quanh một lượt, hóa ra nơi cậu ngủ là phòng của hắn.
Ngôn Dật thoáng hoảng hốt bảo vệ bụng nhỏ, ngồi trên giường ngẩn ngơ, tầm mắt rơi vào khung ảnh đơn giản làm bằng gỗ đặt ở tủ đầu giường, nơi đó lồng tấm hình hai bọn họ chụp chung.
Nhớ đến trận ầm ĩ tối hôm qua, Ngôn Dật ôm đầu ngồi bên mép giường hối hận, khóc cái gì mà khóc chứ, đêm xuống liền trở nên kì quặc muốn chết.
Cậu tìm thấy dép lê của mình dưới giường, nó được đặt nằm ngay ngắn nơi cậu có thể với tới bằng chân.
Lúc đeo vào, giống như có luồng hơi nóng vừa được ủ ấm bên trong, thậm chí cơ thể cũng cảm thấy ấm áp hơn.
Phòng bếp bay đến mùi thơm của cháo, Lục Thượng Cẩm đúng lúc dọn chén đũa ra: "Dậy sớm thế? Anh còn chưa kịp kêu em, nhân lúc đang còn nóng này."
Trong nồi chứa cháo rau thịt nạc thơm phức, hắn đang muốn múc cháo, tay phải của Ngôn Dật đã cầm lấy muôi, múc ra hai bát, một bát tự mình bưng đi, bát còn lại để đó không quan tâm.
Lục Thượng Cẩm bất động thanh sắc nhìn chén cháo kia mười giây đồng hồ.
Bỗng nhiên hắn chạy lên lầu mang theo điện thoại xuống, chụp tấm ảnh chén cháo kia, lại thêm dòng trạng thái: [Cháo mà vợ bé bỏng lấy cho mình.]
Hạ Bằng Thiên bình luận: [Tay nghề của chị dâu khéo thật.]
Tất Nhuệ Cạnh trả lời bình luận của Hạ Bằng Thiên: [Mắt lé hả? Hắn nói là lấy cho chứ không phải làm.]
Lục Thượng Cẩm thoáng trầm mặc, xóa luôn bình luận của Tất Nhuệ Cạnh.
Chợt hắn cảm giác được ánh mắt của Ngôn Dật đang lia về phía mình, lập tức ngẩng đầu nhìn qua, Ngôn Dật vội vàng rũ mắt vùi đầu ăn cháo.
"Ăn nhiều một chút, lát trưa có lẽ anh sẽ trễ." Lục Thượng Cẩm gắp một miếng bánh cà rốt trong dĩa bánh được cắt làm tư, đôi mắt đầy chờ mong hỏi cậu, "Em muốn nếm thử không?"
Ngôn Dật nhìn chằm chằm chiếc bánh, hơi siết chặt đôi đũa.
Mấy ngày trước còn không có khẩu vị gì, nhưng hiện tại cảm giác thèm ăn bắt đầu quay trở lại.
"Ngon không em..." Lục Thượng Cẩm vuốt ve sau gáy cậu, thật sự khao khát nghe thấy lời phản hồi, kể cả nó không ngon đi chăng nữa, lần sau hắn thay đổi là được.
Hắn bỗng tìm ra một cách hỏi khác:
"Nếu ăn không ngon, anh tìm bảo mẫu khác đến nhà làm cơm nhé?"
"Không cần." Ngôn Dật né tránh tầm mắt nóng bỏng của Lục Thượng Cẩm, thu dọn chén bát rồi bước nhanh vào bếp như đang trốn tránh.
Tâm tình Lục Thượng Cẩm nhảy nhót, cũng đi vào bếp, hắn đưa tay ngăn trở dòng nước trước khi Ngôn Dật đụng vào, vây chặt Omega trong không gian nhỏ của chính mình.
"Lát về anh rửa cho, từ đây tới lúc đó đừng chạm vô nước lạnh, nước ấm cũng vậy, ngoan nghe lời anh được không?"
Ngôn Dật không có chỗ để trốn, bị nâng cằm lên ngẩng mặt đối diện với hắn.
"Ngoan nha." Lục Thượng Cẩm cúi đầu hôn đôi tai nhỏ rũ xuống của cậu, "Còn chưa đi mà đã bắt đầu nhớ em rồi."
Hắn canh đúng lúc Ngôn Dật có thể cảm thấy phản cảm và phiền chán lập tức rút tay về, vào phòng thay đồ đổi một bộ âu phục, được voi đòi tiên ảo tưởng Ngôn Dật đi đến giúp hắn thắt caravat.
Hồi trước mỗi ngày Ngôn Dật đều đeo caravat giúp hắn, chọn lựa màu sắc và kiểu dáng hợp nhất trong lịch trình hôm đó, khuôn mặt khẽ ngước lên, nghiêm túc vuốt phẳng những vết nhăn.
Nếu như đời này còn có cơ hội ấy, hắn muốn ôm eo Ngôn Dật, hôn xuống tai thỏ rồi thì thầm câu 'Cảm ơn bé cưng, anh yêu em'.
Trâm trạng buồn bã giải thích được, lòng hắn tràn đầy phiền muộn ra cửa.
Nghe thấy tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, Ngôn Dật giật mình động đậy một chút, nãy giờ cậu cứ mãi thất thần.
Suy tư rất lâu, quyết định gọi điện thoại cho bác sĩ Chung.
Bác sĩ Chung thân thiện hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Ngôn Dật, tuyến thể có dấu hiệu khác thường khó chịu nào không.
Ngôn Dật hỏi chi tiết về chuyện làm phẫu thuật tuyến thể của mình, bác sĩ Chung hơi khựng lại, nói anh ta đang có cuộc họp, rảnh sẽ gọi cho cậu, sau đó vội vàng cúp máy.
Bác sĩ bình thường quả thật rất bận rộn, hội nghị và nhiều ca phẫu thuật, có thể hiểu được.
Nhưng Ngôn Dật không bớt ngừng suy nghĩ, đầu óc rối tung lên, hình ảnh ba vết thương thâm đen trên vai Lục Thượng Cẩm liên tục luẩn quẩn trong đầu cậu.
Ở nhà nghĩ ngợi càng thêm chán nản, cậu mang mũ áo và chìa khóa đứng dậy.
Sau cơn mưa mùa xuân là gió ấm, chẳng mấy chốc mà cành liễu nơi công viên đã xum xuê lá, khẽ đung đưa trong làn gió mềm mại.
Trên ghế dài, Đàm Mộng cầm một quả bóng bay màu đỏ, y cúi người duỗi tay ra, trêu đùa quả bóng nhỏ khác đang lắc lư trước mặt mình.
Đứa bé còn chưa đứng vững, nghiêm túc giang đôi cánh tay, mới đi được hai bước đã loạng choạng ngã xuống, Đàm Mộng cười cười ôm lấy con, nhấc bé đặt lên trên đùi.
Y ngẩng đầu liền trông thấy Ngôn Dật, vẫy vẫy tay với cậu.
"Lục Thượng Cẩm không theo anh đến à?" Đàm Mộng nhét bóng bay vào tay Ngôn Dật, thay đổi cánh tay ôm đứa nhỏ.
"Không cần phải theo." Ngôn Dật khom lưng, đưa bóng bay cho nhóc con trắng trắng mềm mịn, nhóc mở to mắt ngước nhìn cậu, Ngôn Dật cố ý giỡn với nhóc, vặn quả bóng bay làm hai, rồi lại nắn bóp một chút thành bốn quả bóng bay.
Nhóc con ngơ ngác quan sát Ngôn Dật, bỗng nhiên mở khuôn miệng mới chỉ mọc bốn cái răng khanh khách cười, nhóc kéo đôi tai thỏ của Ngôn Dật xong, quay đầu lại xấu hổ ôm cổ Đàm Mộng, bi bô gọi "Ba... ba".
Giống như giọt nước nhỏ xuống từ mái hiên trong cơn mưa phùn, một gợn sóng dịu êm tràn vào đáy mắt Ngôn Dật.
Tất Nhuệ Cạnh quay trở về với kẹo bông gòn trên tay, cách mười bước chân đã lên tiếng phê bình Đàm Mộng, lớn thế này rồi còn ăn ngọt đến nghiện, lúc đau răng thì ầm ĩ khóc nháo, nhóc lớn trong nhà khiến anh ta không thể bớt lo được, để nhóc nhỏ đi theo càng bận tâm hơn.
Sau khi chào hỏi, Tất Nhuệ Cạnh bế bổng đứa bé từ lòng Đàm Mộng qua chỗ mình, dáng người Alpha cao lớn, vừa cầm kẹo bông vừa ôm bé con, nhìn qua có chút buồn cười, lại khiến khóe mắt cay cay.
Đứa nhỏ rất thích tin tức tố động viên từ người cha Alpha, bé ôm Tất Nhuệ Cạnh ngọt ngào gọi daddy, dính sát người anh như bánh bao nhân đậu.
Ngôn Dật bất giác sờ lên bụng mình, lôi điện thoại di động ra xem tin nhắn chưa đọc.
Mười phút trước, Lục Thượng Cẩm có gửi đến một tin nhắn:
[Dâu tây rửa sạch lúc sáng không lạnh, em có thể ăn 8 trái, không được ăn nhiều hơn. Yêu em, cũng yêu bé con của chúng ta.]
Ngôn Dật mím môi, chậm rãi hạ điện thoại xuống, để màn hình đối diện cái bụng nhô lên, lén lút cho bé con nhìn.
Đàm Mộng chú ý tới hành động kỳ lạ của cậu, hỏi cậu đang làm gì.
Vẻ mặt Ngôn Dật cứng đờ, nhanh chóng xóa tin nhắn mà Lục Thượng Cẩm vừa gửi.
Mấy phút sau, cậu hoang mang khôi phục lại tin nhắn đó.
Ngôn Dật ở ngoài cả ngày, vốn không có việc gì, chỉ là trì hoãn không muốn về nhà. Đàm Mộng vẫn luôn yêu cầu cậu đến phòng làm việc của y để nói chuyện với nhóm Omega cấp cao, trước đây không có tâm trạng, hôm nay tiện đường ghé qua coi thử.
Đợi tới lúc về đến cửa nhà trời đã chạng vạng, trong nhà đèn đuốc sáng sủa, rèm chống muỗi trên cửa sổ sát đất ngoài ban công cũng không được kéo lên.
Xuyên thấu qua lớp kính thủy tinh có thể nhìn thấy Alpha đang bận rộn trên ban công.
Trong miệng Lục Thượng Cẩm ngậm ba cây đinh, hắn quỳ một chân trên đất đóng đinh thước đo chiều cao của trẻ con vào khung cửa ban công.
Hắn vốn dùng tay phải cầm búa, nhưng đóng mấy cây đinh xong thì đau nhức, vì vậy đổi sang tay trái.
Ngôn Dật đứng dưới ánh đèn đường nhìn hắn ở xa xa, Alpha chuyên tâm đóng từng chiếc đinh đo chiều cao vào khung cửa. Bỗng nhiên, ánh sáng từ trên đầu phủ xuống, đèn đường lần lượt được bật lên, khiến cho con đường về nhà trở nên sáng rực rõ ràng.
Thời điểm chuẩn bị đi ngủ Lục Thượng Cẩm cứ đứng lì trong phòng ngủ mặt dày không chịu đi, nói cái gì mà phải dỗ cậu ngủ trước mới được.
Ngôn Dật lười cãi nhau với hắn, đành tùy ý hắn vậy.
Lục Thượng Cẩm bảo bọc cậu, ôm trọn Ngôn Dật vào lòng giống như đang che chở cho ấu thú của mình, dùng tin tức tố trấn an để cậu cảm nhận sự an toàn nhiều hơn.
Nhưng khi hắn đưa tay vòng qua bụng Ngôn Dật, muốn khẽ chạm vào bé con một cái, thân thể của thỏ nhỏ bỗng nhiên giật mình vì sợ hãi, căng cứng người chống cự, liều mạng hất tay Lục Thượng Cẩm khỏi bụng, cậu kinh hoàng ngồi bật dậy.
Chóp mũi Ngôn Dật run rẩy dữ dội, chiếc đuôi phía sau cũng rụt vào trong quần pyjamas, Ngôn Dật ngồi trên giường co rúm, cẩn thận che bụng đề phòng.
Lục Thượng Cẩm kinh ngạc rất lâu, trái tim như bị ai đó đổ một muỗng dầu sôi vào, đau đớn vô cùng, tay hắn vừa chạm đến bụng thỏ nhỏ ngượng ngùng thu về, móng tay đâm vào lòng bàn tay rướm máu.
Hắn bế Ngôn Dật ngồi lên chân mình, đỡ đầu cậu để cậu dựa vào hõm vai của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, bờ môi cọ vào tóc mai thỏ nhỏ, nhẹ giọng thì thầm dỗ dành.
——