A Thiền - Đinh Mặc

Chương 34: Có đôi có cặp (2)




Bầu trời đã tối đen, bố anh sau khi uống thuốc thì đi ngủ, Chung Nghị mới nhớ ra mình vẫn chưa ăn cơm, anh đi ra ngoài cửa, trong vô thức đã đi đến con đường nhỏ trước nhà Lý.

Người nhà Lý vẫn chưa ai về, đèn nhà tối om. Chung Nghị tự cười nhạo mình, anh vừa quay người định rời đi thì nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh quen thuộc, tay xách một bao gạo nặng, từ phía đầu con đường đi tới.  

Hai người đứng bất động nhìn nhau từ xa.

Ngay giây sau, Chung Nghị bước nhanh tới, cầm lấy bao gạo lớn trong tay cô, im lặng đi về phía cửa nhà Lý. Lý Hiểu Ý tỉnh táo lại, gương mặt đã đỏ bừng, cô nói: “Không, không cần đâu, tôi tự cầm được!”

Chung Nghị trầm giọng đáp: “Đều là hàng xóm với nhau khách sáo làm gì, bao gạo 10 cân em nhấc nổi không?”

“Tôi nhấc được!”

Vừa nói dứt miệng, hai người đều im lặng, không hẹn mà cùng nhau nhớ đến vài năm trước lúc còn bên nhau, đi đến đâu cũng đều là anh xách hết đồ, còn cô luôn tung tăng tay không. Đó cũng là khoảng thời gian duy nhất Lý Hiểu Ý được nuông chiều trong suốt cuộc đời. Ngoài những lúc đó ra, cô là đứa con gái ngoan ngoãn nghe lời, là chị cả chịu thương chịu khó, là nhân viên phục vụ cần cù chăm chỉ, luôn là cô chăm sóc người khác. Còn Chu Chí Hạo là người rất qua loa đại khái, chưa từng cẩn thận quan tâm đến cô.

Đi đến trước cửa, Chung Nghị đặt bao gạo xuống, tránh sang một bên. Lý Hiểu Ý không dám nhìn vào mặt anh, cô cúi đầu luống cuống tay chân tìm chìa khóa mở cửa nhà, thì nghe thấy giọng trầm khàn của anh: “Em những năm qua sống tốt không?”

“Khá… tốt.” Lý Hiểu Ý gượng cười, “Anh thì sao?”

“Em hi vọng tôi sống tốt hay không tốt?”

Lý Hiểu Ý ngừng động tác, lại không dám hỏi thêm, cô mở cửa rồi xách bao gạo đi vào trong. Chung Nghị không nói câu nào, nắm lấy cánh tay cô, cô rút khỏi tay anh như bị phỏng rồi đóng sầm cánh cửa lại.

Chung Nghị đứng đó một lúc, ngẩng đầu thở dài rồi bước ra ngoài.

Vừa đi vài bước thì chuông điện thoại kêu. Hôm nay anh đã trao đổi số điện thoại với Trương Tĩnh Thiền và Lý Vi Ý, anh lập tức nghe máy: “Vi Ý, có chuyện gì?”

Trương Tĩnh Thiền ở đầu dây kia nói: “Anh cầm theo căn cước công dân, sắp xếp hành lý đơn giản cho 1,2 ngày, rồi bắt xe đến sân bay. Bọn em có việc gấp cần đi Thượng Hải, anh cũng đi cùng đi. Bên đó có khu thương mại mới nổi, anh đi tìm hiểu xem có cơ hội gì không.”

“…Bây giờ sao?”

“Đúng vậy, Lý Hiểu Ý cũng đi.”

“Được, anh lập tức sắp xếp hành lý.”

Không lâu sau, Lý Hiểu Ý cũng nhận được cuộc điện thoại từ em gái, cô rất ngạc nhiên: “Cuộc thi Sinh học? Sao mà lại đột ngột như thế?”

Trương Tĩnh Thiền ở đầu dây bên kia còn cười một tiếng, anh không thể ngờ mới xuyên không quay về được một ngày, đã nói những câu dối trá mà cả đời trước chưa từng nói.

Anh nhìn Lý Vi Ý ngồi bên cạnh với khuôn mặt vô tư đã luyện thành thói quen, não bỗng nhiên vụt qua 4 chữ “gần mực thì đen”.

Anh lưu loát trả lời điện thoại: “… Vốn dĩ không phải là em, người ban đầu chọn đi Thượng Hải bỗng nhiên bị bệnh, trường hợp khẩn cấp cần em đi thay thế. Phía bên tổ chức sẽ chi tiền vé và khách sạn, bố mẹ không thể rời cửa hàng, chị nghỉ phép đi cùng em, nhớ mang theo căn cước công dân của cả hai chị em.”



Lý Hiểu Ý hoàn toàn không hề nghi ngờ lời nói của em gái, với lại cô luôn cảm thấy em gái luôn có chính kiến hơn mình, cô nghe theo sắp xếp hành lý và giấy tờ tùy thân. Lúc này bố mẹ Lý đã về đến nhà, cũng không hề nghi ngờ gì, bởi vì Lý Vi Ý từ nhỏ vẫn luôn là đứa trẻ vâng lời, hơn nữa con bé cũng từng đến Tương Thành tham gia cuộc thi một lần rồi.

Lần này nghe thấy giống như một chuyến đi du lịch đã được trả phí, bố mẹ Lý cũng muốn để con gái lớn đi cùng. Còn về việc gọi điện thoại với giáo viên để xác minh thông tin, thì đôi vợ chồng có tính tình hiền lành, chất phác hoàn toàn không nghĩ tới.  

Vì vậy, Lý Hiểu Ý đã lần đầu tiên bắt taxi (vì Trương Tĩnh Thiền nói các chi phí chung sẽ được hoàn trả), khi đi đến sảnh ra sân bay, cô nhìn thấy em gái bình tĩnh, suy tư đứng trong đại sảnh sáng rực. Bên cạnh còn có một cậu con trai tỏa nắng cao ráo, đẹp trai.

Lý Hiểu Ý sững sờ.

Lý Vi Ý nhìn thấy chị gái, không kìm nén được vui sướng mà chạy tới: “Chị, đã lâu không gặp! Để em cầm hành lý giúp chị!” Cô không nhịn được mà giành lấy hành lý.

Lý Hiểu Ý: “À không cần đâu… cảm ơn em! Cảm ơn!”

Hai người đi đến trước mặt Trương Tĩnh Thiền, anh gật đầu: “Chứng minh thư của em đâu?” Lý Hiểu Ý lấy ra đưa cho anh, nhìn thấy “em gái” vẫn không nói một lời, Lý Hiểu Ý bèn kéo anh sang một bên, tránh xa cậu thiếu niên kia, rồi nhỏ giọng nói: “Không phải em nói là đi thi sao? Cậu ta… A Thiền sao lại đến đây?”

Trương Tĩnh Thiền lười giải thích, trả lời ngắn gọn: “Anh ấy đi cùng em”

Lòng Lý Hiểu Ý chùng xuống, cô nói: “Hai người…”

Trương Tĩnh Thiền đút tay túi quần, ngước lên trời cười cười, có vẻ hơi cam chịu: “À, anh ấy là bạn trai của em.”

Lý Hiểu Ý nôn nóng, cô không ngờ nổi em gái trước giờ vẫn luôn biết điều, bỗng nhiên lại làm ra chuyện khó tin như này: “Em đã học lớp 11 rồi, tại sao lại có bạn trai vào thời điểm vô cùng quan trọng này? Em không cần tương lai phía trước nữa sao?”

Trương Tinh Thiền ban đầu không có ý định nói nhiều với cô ấy, nhưng nhìn khuôn mặt tràn ngập vẻ quan tâm lo lắng của cô ấy, anh bỗng bị lung lay, nói: “Chị biết anh ấy là ai không? Bố anh ấy là Trương Mặc Vân, người giàu có nhất thành phố Thần. Chỉ cần em ở bên anh ấy, sau này làm gì có thứ gì không có được?”

Lý Hiểu Ý sững sờ, sắc mặt ngày càng khó coi, cô ấy kiên quyết nói: “Sao em lại có suy nghĩ như thế được? Vi Ý, em không được có những suy nghĩ sai lệch như vậy được. Bố cậu ấy là ai không quan trọng, có tiền hay không cũng không quan trọng, quan trọng là nhân cách… Không được, nhân cách tốt cũng không được! Em vẫn còn nhỏ, nghe lời chị, thi đỗ đại học rồi yêu đương.”

Trương Tĩnh Thiền im lặng một lúc, rồi nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng hơn: “Em đùa đấy, chị yên tâm, em với anh ấy chỉ là bạn bè. Em nhất định sẽ thi đỗ đại học nhóm 985*.

(* Dự án 985 (985工程) hay còn gọi là dự án các trường đại học hàng đầu thế giới”, được Đảng Cộng sản và Quốc Vụ Viện nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa đề ra vào ngày 4 tháng 5 nãm 1998.)

Lý Hiểu Ý nghe vậy nhẹ nhõm hơn trong lòng, cô ấy nói: “Thế em bảo cậu ấy đi về đi, chị đi cùng em là được rồi.”

Hai người đang nói chuyện, Lý Vi Ý bị ruồng bỏ đang lén lút lại gần, cô nghe thấy vậy lập tức cướp lời: “Không được đâu chị, nếu em không ở bên cạnh, thì lúc thi cô ấy không phát huy tốt được!”

Lý Hiểu Ý: “…”

Trương Tĩnh Thiền nhân cơ hội đó đi ra xa. Lý Hiểu Ý còn muốn nói gì đó, thì Lý Vi Ý vẫy tay về hướng phía sau lưng cô ấy: “Anh Chung Nghị, bên này!”

Trong đầu Lý Hiểu Ý “ầm” một tiếng, không còn tâm trí lo chuyện của em gái nữa. Cô ấy quay đầu lại, thấy Chung Nghị mặc áo khoác màu đen, trên lưng đeo ba lô, dáng vẻ trông rất cao lớn cương nghị đang đi về phía bọn cô.

Chung Nghị gật đầu một cái với hai người, rồi ánh mắt lại dừng trên người Lý Hiểu Ý. Lý Hiểu Ý đỏ mặt, quay đầu ra chỗ khác, nhỏ giọng hỏi: “Sao anh ấy lại đến đây?”

Lý Vi Ý nghiêm túc trả lời: “À, anh Chung Nghị là bạn tốt của em, anh ấy muốn đi Thượng Hải tìm cơ hội khởi nghiệp. Tất cả đều là người Tương Thành, vừa đúng lúc thì đi cùng nhau luôn. Chị, có vấn đề gì sao? Anh Chung Nghị bạn tốt của em không thể đi cùng chúng ta sao?”  

Lý Hiểu Ý không trả lời được, mặt càng đỏ hơn. Chung Nghị cũng không nói gì, đi đến bên cạnh cô ấy rồi trực tiếp cầm lấy va li của cô ấy lên, đứng im lặng.

Trương Tĩnh Thiền vỗ nhẹ vào sau gáy Lý Vi Ý, dùng tông giọng chỉ có hai người họ nghe thấy: “Nghịch ngợm thế đủ chưa? Đấy là chị ruột của cô đấy.”

Lý Vi Ý nhìn anh bằng nửa con mắt, tinh thần cô đang sảng khoái vì gặp được chuyện tốt.