Hai người bước ra khỏi văn phòng, từ xa nhìn thấy ba người đang nói chuyện ở đầu hành lang. Lý Vi Ý nhìn thấy Hứa Dị, rồi ánh mắt lại bị người phụ nữ ở giữa thu hút.
Cô ta mặc một bộ váy công sở, hơn 30 tuổi, mái tóc xoăn sóng, thân hình đầy đặn, ngực tấn công mông phòng thủ, nhan sắc quyến rũ, da trắng môi đỏ. Cô ta chỉ đứng ở đó thôi đã toát lên một vẻ quyến rũ trưởng thành mà thanh lịch.
Trong tay Hứa Dị cầm tập tài liệu, đang nói chuyện cùng người phụ nữ. Theo như cái nhìn của Lý Vi Ý thì lập tức cảm thấy sếp lúc trẻ quả nhiên là người dịu dàng nho nhã, khiêm tốn và có chí tiến thủ.
Bên cạnh hai người còn người đàn ông trung niên mặc bộ vest, dáng vẻ gầy gò nghiêm túc, trên mắt đeo cặp kính.
“Người đẹp ở kia là ai vậy?” Lý Vi Ý tò mò hỏi.
Nhiều năm không gặp, Trương Tĩnh Thiền nhìn thấy hai người đó, cũng hơi sững sờ.
“Người phụ nữ tên là Lưu Doanh, Giám đốc Marketing, là người quản lý được thuê từ bên ngoài. Người đàn ông tên là Trình Xuyên, Giám đốc Tài chính, là anh em của bố tôi, đã quản lý tài chính từ khi Phúc Minh thành lập.”
Nhưng điều Trương Tĩnh Thiền không nói ra là, cả hai người đó anh đều không đánh giá cao. Trên thực tế, với ánh mắt của Chủ tịch Trương Tĩnh Thiền sau này, những người trong ban cố vấn năm xưa của bố thì không có mấy người là lọt được vào mắt anh. Lưu Doanh khá tốt về marketing, nhưng cô ta là người có tài theo kiểu quan hệ, năng lực lập kế hoạch marketing thực sự còn hạn chế. Hơn nữa, trước đây…cô ta từng bị đồn có quan hệ tình cảm với Trương Mặc Vân. Tuy nhiên, đó chỉ là những tin đồn vô căn cứ, Trương Tĩnh Thiền không tin, anh căn bản không cảm thấy một người phụ nữ như thế có thể làm lung lay tình cảm của bố mẹ anh.
Còn Giám đốc Tài chính Trình Xuyên, theo Trương Tĩnh Thiền thấy, ông ta là người chỉ biết ngoan ngoãn làm theo, thiếu kiến thức chuyên môn. Trước khi Trương Mặc Vân giàu có, Trình Xuyên chỉ là nhân viên tài chính bình thường tại một công ty nhỏ, sau đó đi theo Trương Mặc Vân, thường xuyên mắc sai sót nhưng không gây ra lỗi lầm lớn, không có công lao gì nhưng cũng có nỗ lực. Thêm vào đó Trương Mặc Vân nhất định phải có người của mình giữ vị trí tài chính, ông cũng rất trọng tình anh em, vì vậy Trình Xuyên vẫn giữ vững được vị trí này. Ngay cả khi tập đoàn Phúc Minh bấp bênh nguy hiểm, Trình Xuyên vẫn tận hưởng cuộc sống thoải mái của một quản lý cấp cao.
Tập đoàn lớn như Phúc Minh bỗng chốc sụp đổ, tồn tại nhiều nguyên nhân phức tạp từ bên trong lẫn bên ngoài. Mà yếu tố con người chính là một trong những nguyên nhân đó.
Lưu Doanh nhìn thấy hai người, nở nụ cười, đôi mắt dịu dàng nhìn Lý Vi Ý: “Cậu chủ Trương đến đấy à? Có chuyện gì không?” Rồi cô ấy quay qua khiển trách Hứa Dị: “Anh chắc chắn là biết cậu chủ Trương đến đây mà không nói sớm, để tôi còn tiếp đón cậu ấy.”
Sau đó Lưu Doanh đi đến trước mặt Lý Vi Ý, tùy ý vuốt nhẹ tóc, hương nước hoa thoang thoảng bay đến chóp mũi Lý Vi Ý. Lưu Doanh nhẹ nhàng khoanh tay lại, giọng nói dịu dàng không gì sánh bằng: “Cậu chủ Trương, lần trước tôi nghe Chủ tịch Trương nói, thành tích cậu lại đứng đầu cả khóa, đúng là một chàng trai tài giỏi từ bé, trò giỏi hơn thầy! Tương lai của Phúc Minh chúng ta chắc chắn sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.”
Nếu Lý Vi Ý thực sự là một thiếu niên 19 tuổi, được một phụ nữ trưởng thành quyến rũ khen ngợi như vậy, chắc chắn sẽ đỏ mặt tía tai, xao xuyến trong lòng. Cô liếc nhìn Trương Tĩnh Thiền, thấy vẻ mặt lạnh nhạt như nước của anh liền hiểu ra, anh ấy thích kiểu trẻ trung như Trình Duệ Nghiên. Vì thế, Lý Vi Ý bắt chước vẻ mặt của anh, lạnh nhạt nói: “Quá khen rồi, tôi đến xem ít tài liệu.”
Trình Xuyên cũng mỉm cười hỏi han vài câu với Lý Vi Ý.
Hứa Dị từ đầu đến cuối vẫn đứng bên cạnh cười mỉm, chỉ là anh ta trong lòng Lý Vi Ý mang theo một vầng hào quang sếp lớn, vì thế cô cười ngọt ngào nói: “Anh Hứa Dị, tôi tìm tài liệu xong rồi, cảm ơn anh.”
Lưu Doanh và Trình Xuyên đều ngẩn người, hai người rất nhanh trao đổi ánh mắt.
Hứa Dị gật đầu: “Đi đường cẩn thận, có cần tôi gọi xe không?”
“Không cần, bọn tôi lái xe tới.” Lý Vi Ý nhìn Trương Tĩnh Thiền, “Bé cưng, chào tạm biệt anh Hứa Dị với cô chú đi.”
Lưu Doanh nghe thấy chữ “cô” thì vẻ mặt cứng đơ, Trình Xuyên thì lại cười ha hả.
Trương Tĩnh Thiền bị điểm danh đến, sắc mặt anh khựng lại trong chốc lát, thốt ra hai chữ: “Tạm biệt.”
Lái con xe Ferrải ra khỏi cửa tập đoàn, Trương Tĩnh Thiền cười lạnh: “Bé cưng?”
Lý Vi Ý hùng hồn nói lý: “Nếu không thì gọi như nào? Em yêu? Cục cưng? Chúng ta ba ngày sau khả năng cao là quay về rồi, tôi hà cớ gì phải gọi tên mình trước mặt bao nhiêu người, thêm một việc không bằng bớt một việc.”
“Gọi Tiểu Lý!”
“Xin anh đấy, tôi đường đường là cậu chủ Trương hiện tại 19 tuổi chứ không phải 91 tuổi. Thế bình thường anh gọi Trình Duệ Nghiên là gì?”
“Gọi tên.”
“Trời… biết ngay anh không đối xử tốt với người ta mà.”
Trương Tĩnh Thiền sắc mặt không chút thay đổi lái xe, không muốn cùng cô nói chuyên.
—
Mấy ngày nay, việc buôn bán của cửa hàng quần áo không tốt. Chiều tối, Lý Hiểu Ý báo với quản lý cửa hàng một tiếng, rồi đi đến một nhà hàng nhỏ gần đó. Vừa đi đến cửa thì cô nhận được điện thoại của Chu Chí Hạo, ban đầu anh ta hẹn cô đi ăn tối hôm nay, nhưng đột nhiên có việc không thể đến được.
Lý Hiểu Ý thoáng thở phào nhẹ nhõm, ngồi suy ngẫm một lúc, rồi tự gọi cho mình một món cơm niêu bình dân, cô ăn xong rất nhanh.
Cô đứng chen chúc trên chiếc xe buýt, cơ thể mệt mỏi dựa vào thanh nắm, lại nhớ tới Chu Chí Hạo, lòng cô như một vũng bùn mọc đầy cỏ dại, vừa hoang mang vừa hỗn loạn.
Mọi người đều nói đây là mối duyên phận khó có được, khuyên cô nhanh chóng kết hôn, ngay cả bố mẹ cô cũng đã coi anh ta như con rể, nhưng cô vẫn luôn không có quá nhiều tình cảm với anh ta.
Khi anh ta theo đuổi quyết liệt, cô cũng đỏ mặt, cũng căng thẳng, cũng dao động tâm trí. Nhưng sau khi bình tĩnh, cô lại cảm thấy lòng trống rỗng. Cô biết với điều kiện của mình thì đây đã là trèo cao rồi. Cô nghĩ miễn là anh ta thật lòng và sau này có thể đối tốt với gia đình cô, thì cô sẵn sàng ở bên anh ta.
Vốn dĩ hai người đã sắp thành đôi rồi, nhưng hai tháng trước, một chàng trai tên là Trương Tĩnh Thiền chạy tới chỉ trích tố cáo Chu Chí Hạo. Cô biết lời nói của chàng trai đó không có căn cứ, nhưng không hiểu sao, từ lúc đó cô bắt đầu âm thầm quan sát Chu Chí Hạo.
Cô không nhìn thấy hành động bạo lực của anh ta, Chu Chí Hạo không hề đánh nhau với người khác trước mặt cô. Nhưng cô nhận ra có đôi lúc tính tình anh ta khá nóng nảy, một câu nói không vừa ý là sắc mặt đã thay đổi, u ám đáng sợ… Cô đã từng nói với mẹ vấn đề này, nhưng mẹ không cho rằng đây là chuyện gì lớn, nói là đàn ông không nóng tính thì không có bản lĩnh, điều kiện anh ta tốt thì tính cách có kiêu căng tí cũng là chuyện thường tình.
Vì vậy Lý Hiểu Ý lại do dự.
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên trong đầu Lý Hiểu Ý hiện lên một hình bóng.
Hai hôm trước, cô đi đổ rác thì nhìn thấy từ đằng xa người đó đi ra khỏi nhà. Lúc đó, đầu óc Lý Hiểu Ý bỗng trở nên trống rỗng. Không phải cô không biết người đó đã xuất ngũ trở về, chỉ là những ngày này cô đi làm sớm về muộn, đây lại là lần đầu tiên trông thấy anh.
Cảm giác chua xót len lói trong tim, chia tay vài năm cô cũng đã có người mới, anh chỉ là một người xa lạ mà thôi.
Đi xuống xe buýt, Lý Hiểu Ý nhớ ra gạo trong nhà đã hết, cô lại đi đến siêu thị một chuyến.
—
Sau khi Lý Vi ý và Trương Tĩnh Thiền rời đi, việc đầu tiên Chung Nghị làm là dùng tiền mời một người họ hàng thân thích đáng tin cậy để chăm sóc bố mình trong 24 giờ. Anh hiểu bản thân chỉ còn cách đi ra ngoài kiếm càng nhiều tiền, thì bố anh mới có thể chữa bệnh tốt hơn, cuộc sống của anh mới có thể thoát khỏi tình cảnh nghèo nàn.
Anh không muốn bỏ lỡ bất kỳ giây phút nào, chỉ muốn nhanh chóng kiếm tiến để trả nợ, sau đó có thể đứng trước mặt cô ấy. Suy nghĩ một lúc lâu rồi anh gọi điện thoại cho mấy người bạn, nói chuyện vài tiếng đồng hồ hỏi về cách thức làm ăn buôn bán kiếm tiền. Nhưng anh không hề vội vàng ra quyết định, bởi vì cơ hội chỉ đến một lần.