A Resposta - Bát Phân Bão

Chương 15




Em không muốn tha thứ cho anh
Đồng hồ báo thức vang lên đến lần thứ ba Khám Tụng Ninh mới bị đánh thức, anh nỗ lực dựa vào ý chí bò dậy, nhìn sang nhóc con đang ngủ ngon lành ở gối bên cạnh, định bụng chuẩn bị bữa sáng xong sẽ gọi cậu rời giường.
Nút áo ngủ đã mở một nửa, Khám Tụng Ninh đứng trước tủ đồ tìm quần áo mình sẽ mặc ngày hôm nay.
"... Đừng đi."
Bùi Dữ Minh ôm anh từ đằng sau, cánh tay ôm chặt vòng eo bao bọc anh như một cái lò sưởi nóng hừng hực khiến cảm giác buồn ngủ lại dâng lên lần nữa.
"Không đi, anh chỉ thay quần áo để nấu bữa sáng cho cục cưng thôi," Khám Tụng Ninh lo cậu tỉnh rượu sẽ khó chịu nên xoa xoa cánh tay, "Cục cưng, em có chỗ nào không khỏe không? Đầu có đau không?"
Bùi Dữ Minh lắc đầu, chóp mũi cọ qua cổ rồi ngừng lại hít ngửi cổ áo anh, "Không đau đầu, nhưng chỗ đó không thoải mái, cứng đến phát đau..."
Lúc vừa tỉnh ngủ giọng nói vốn dĩ hơi khàn, cậu còn cố ý hạ giọng nên nghe vào tai muốn bao nhiêu tủi thân cũng có.
Trên người cậu chỉ mặc độc một cái quần lót nhỏ hơn 2 cỡ, cứ như vậy dán chặt vào Khám Tụng Ninh nên không thể che giấu phản ứng sinh lý dưới thân, mà hình như cậu cũng không muốn giấu, vô tư áp họa mi vào giữa kẽ mông anh chọc chọc đầy ám chỉ.
Khám Tụng Ninh xoay người kéo quần lót cậu xuống, giải phóng cho cây gậy th*t đáng thương bị chèn ép cả đêm. Kích cỡ "chào cờ" rất lý tưởng, anh nắm thân gậy lên xuống vài cái, đúng lúc nhóc con nhắm mắt tựa lên vai anh chuẩn bị hưởng thụ lại xấu xa dừng động tác, hỏi: "Chờ đã, cục cưng, hôm nay em có lớp vào tiết một không?"
Bùi Dữ Minh mở to mắt sửng sốt, "Á, lớp phiên dịch..."
Thời gian không kịp, thật ra tốc chiến tốc thắng vẫn bắn ra được, nhưng như thế vừa mất mặt vừa không quá thoải mái, nội tâm Bùi Dữ Minh đấu tranh dữ dội, cuối cùng quyết đoán lắc đầu, "Em thôi vậy..."
Khám Tụng Ninh mỉm cười hôn mặt cậu, "Anh đi nấu ăn đây, mười lăm phút nữa là có, cục cưng nằm thêm một lát cũng được."
Vừa nhấc quần lên chuẩn bị thay đã bị Bùi Dữ Minh bế lên áp trở về giường. Nhóc con liếm môi một vòng, hai mắt sáng rực như đang chờ mong, nhìn anh nói: "Em, em muốn ăn một miếng."
Khám Tụng Ninh chưa hiểu, "Ăn cái gì?"
Ba cái nút áo còn lại cũng bị cởi lộ ra bờ ngực trắng nõn, Bùi Dữ Minh nhìn hai đầu núm vú hồng nhạt mềm mại đối diện mình, vô thức nuốt nuốt nước bọt.
Ban đầu chỉ là nhẹ nhàng ngậm lấy, lưỡi đảo qua đầu ti muốn kéo dài tiết tấu êm dịu, nhưng một khi nếm được hương vị của Khám Tụng Ninh cậu lại không khống chế được nữa, há miệng ngậm mút toàn bộ quầng vú như một đứa bé khát sữa nóng vội, mút ra tiếng nước mờ ám, đầu lưỡi lướt nhanh đưa đẩy quanh núm vú. Bên kia cũng không bị lạnh nhạt, bầu vú được bàn tay to nắm trọn, ngón trỏ và ngón giữa kẹp chặt vân vê hạt đậu nhỏ gắng gượng run rẩy.
Tiếng Bùi Dữ Minh hít thở ngày càng thô nặng, lực tay càng thêm ra sức không ngừng nhào nặn bộ ngực hơi mỏng của Khám Tụng Ninh.
Nơi nhạy cảm được săn sóc quá độ, từ ngứa ngáy dần biến thành đau đớn, Khám Tụng Ninh cũng không dễ chịu gì cho cam, nhưng anh chỉ ôm đầu Bùi Dữ Minh rên khe khẽ, dung túng cậu làm xằng làm bậy trên người mình.
Nói chỉ ăn một miếng nhưng cuối cùng lại tiêu tốn ít nhất hai phút, Khám Tụng Ninh kéo nhẹ lỗ tai cậu, "Được rồi, không cho ăn nữa, nếu không cục cưng sẽ muộn giờ vào lớp đấy."
Bùi Dữ Minh không tình nguyện buông ra, áp xuống hôn hôn lên hạt đậu nhỏ, thì thầm: "Buổi tối lại gặp."
Khám Tụng Ninh bật cười, không rõ vì sao nhóc con này lại chấp nhất với bộ ngực mình đến thế. Những lời kia nghĩa là tối nay bọn họ sẽ gặp nhau, nhưng không phải cậu hẹn gặp Khám Tụng Ninh, mà là hẹn gặp hai viên đậu của anh à?
Quả trứng chiên thứ ba vừa ra khỏi chảo, Khám Tụng Ninh lại bị lò sưởi nhỏ ôm kín mít.
Bùi Dữ Minh ôm người đôi khi không biết nặng nhẹ lại mang theo tâm tính trẻ con, lần nào cũng cố chấp ôm trọn đối phương vào ngực mình, vòng tay siết rất chặt làm người được ôm cảm thấy ấm áp và vững chãi, dường như cũng để cậu khẳng định cảm giác an toàn của bản thân.
"Vợ ơi..."
Bùi Dữ Minh vừa rửa mặt xong, ngọn tóc còn hơi ươn ướt cọ qua cần cổ Khám Tụng Ninh, thấm lên cổ áo thun trắng thành những vệt đậm màu.
Cậu kéo bàn tay trái Khám Tụng Ninh đặt lên đũng quần căng phồng của mình, "Nó vẫn không chịu xìu..." Giọng điệu rầu rĩ như đang tố cáo, "Thế này làm sao em đi học..."
Khám Tụng Ninh thuận thế xoa nắn vài cái, nghe Bùi Dữ Minh rên lên thì hiểu rõ trong lòng, xoay người mỉm cười: "Thế có muốn anh hôn nó mấy cái không?"
Nói rồi anh nửa quỳ xuống sàn ghé sát vào hạ thân Bùi Dữ Minh, làm như vô tình ngửi ngửi.
"Muốn."
Bùi Dữ Minh kéo cạp quần, nắm con họa mi cố chấp không chịu yên tĩnh chạm chạm lên mặt Khám Tụng Ninh, chọc ra một vết hõm nhàn nhạt. Khám Tụng Ninh còn chưa nói gì cậu đã đỏ mặt trước, tựa như một đứa bé hư hỏng luôn cho là mình ngây thơ vô tội, vô tư quẹt hết mớ chất lỏng rỉ ra từ lỗ sáo lên môi anh.
Giờ "chào cờ" sáng nay đã nghẹn lâu lắm rồi, một chút kích thích thị giác cũng đủ khiến cậu khó lòng nhẫn nại. Bùi Dữ Minh dựa lưng vào bệ bếp thở phì phò, "Làm sao bây giờ... Em muốn bắn lên mặt bà xã."
"Có phải em... em quá xấu xa rồi không?"
Cậu không để Khám Tụng Ninh khẩu giao cho mình mà chỉ dùng đầu nấm sưng đỏ cọ quẹt lên mặt anh như đang hôn, từ khóe môi đến gò má, ngay cả chóp mũi cũng dính đầy dịch nhờn ướt át.
Nhưng cậu càng làm như vậy Khám Tụng Ninh càng thấy mềm lòng, thậm chí anh còn nghi ngờ nhóc con ngoài mặt ngoan ngoãn này đã sớm nắm thóp trái tim mình, biết phải dùng loại ngữ khí nào nói chuyện mới dễ dàng đạt mục đích nhất, dùng vẻ mặt nào mới khiến người ta xót xa đau lòng mình nhất.
Anh hé đầu lưỡi liếm một vòng quanh gốc dương v*t, "Không xấu chút nào, cục cưng muốn làm gì cũng được hết."
............
Hai người đùa giỡn một hồi trong bếp, kết quả là suýt nữa đi trễ giờ.
Không cần thương lượng, không cần một ánh mắt dư thừa, Bùi Dữ Minh rất tự nhiên nắm cổ tay Khám Tụng Ninh, kéo anh chạy về phía trạm xe bus.
Bọn họ nhảy hai bậc một lên cầu vượt, chạy băng qua những xe bánh rán và sạp dán màn hình điện thoại trên cầu, đạp lên dòng xe cộ dưới chân, băng qua cõi trần tục chạy về hướng nhân gian ồn ào. Không biết từ bao giờ mà tư thế đã đổi thành mười ngón đan chặt, lòng bàn tay thân mật dán vào nhau, dù dính dấp mồ hôi cũng không muốn buông ra, tựa như hai cậu học sinh trung học vội vàng chạy cho kịp tiết tự học buổi sáng.
Ngày thường Khám Tụng Ninh ít khi vận động, chạy chưa bao lâu đã bắt đầu xóc hông, dần dần không còn theo kịp bước chân của Bùi Dữ Minh nữa.
Anh há miệng thở dồn dập, khoang mũi và cổ họng đau rát, muốn gọi Bùi Dữ Minh chạy chậm một chút nhưng lại không nỡ cắt ngang cảnh tượng lãng mạn điên cuồng này, vì thế tiếp tục nỗ lực bám sát, mãi đến khi phải che miệng cúi đầu ho khan, trong lúc vô tình lướt qua hai bàn tay đan vào nhau, đột nhiên trong lòng anh nảy sinh một cảm xúc buồn bã chua xót.
Cảm giác vừa xa lạ vừa chân thật, như một cơn thức tỉnh muộn màng.
Khám Tụng Ninh là kiểu người không dễ dàng nhận ra sự thay đổi của tuổi tác, anh không tổ chức sinh nhật, không thích nhớ lại chuyện cũ, không muốn thương xuân bi thu, cũng không để tâm lắm đến khái niệm già đi. Đương nhiên, xét cho cùng là vì diện mạo bẩm sinh trẻ trung, anh luôn ỷ mình được thời gian thiên vị, mà cũng ý thức rất rõ điều này.
Nhưng chỉ trong giây lát vừa rồi anh nhận ra mình đã bắt đầu sợ hãi già đi, sợ có một ngày cậu nhóc của anh vẫn trẻ trung lóa mắt như cũ, còn anh thì không thể bịa ra lời dối trá nào được nữa.
Nếu Bùi Dữ Minh biết bọn họ chênh lệch nhau đến mười sáu tuổi, bị một lời nói dối giấu đi mười sáu năm, cậu sẽ nghĩ gì?
Khám Tụng Ninh không dám suy đoán.

Đầu tháng 5, giải thi đấu bóng rổ các trường đại học thành phố S đi đến giai đoạn chung kết.
Trận chung kết diễn ra trên sân nhà đại học C, toàn đội tràn đầy ý chí quyết thắng, trước ngày thi đấu chính thức còn mở một trận đấu giao hữu với trường đại học khu lân cận.
Khám Tụng Ninh vốn không rảnh thời gian đi xem thi đấu, hôm đó anh bận đến sứt đầu mẻ trán, đầu ngày mở cuộc họp dài hai tiếng đồng hồ, não còn váng vất đã phải xách cặp chạy đi giảng bài. Trên đường đến khu giảng đường trông thấy hai con mèo đang lăn lộn phơi nắng, không biết vì sao đột nhiên anh rất muốn gặp Bùi Dữ Minh, muốn ngắm dáng vẻ cậu chơi bóng rổ.
Anh quá mệt mỏi, anh cần ánh mặt trời, cần được sạc pin.
Còn mười lăm phút nữa mới đến giờ vào lớp, đầu óc Khám Tụng Ninh nóng lên, chạy đường vòng qua sân bóng rổ.
Sân bóng bị vài vòng người xem thi đấu vây quanh, Khám Tụng Ninh không chen vào nổi, cũng may khán giả nữ tương đối nhiều, vóc dáng anh cao hơn, đứng ngoài đám đông vẫn có thể xem được tình hình bên trong.
Vừa vặn kết thúc hiệp 1, Bùi Dữ Minh ghi được bàn thắng cuối cùng, điểm số tạm thời dẫn trước. Cậu và các đồng đội cụng tay ăn mừng, ngoài ra còn có vài động tác nhỏ đáng yêu chỉ bọn họ mới hiểu.
Giờ giải lao giữa trận có không ít nữ sinh chạy vào tặng nước, Bùi Dữ Minh lần lượt nói cảm ơn nhưng không nhận của ai cả. Cậu khoác vai đồng đội nói chuyện cười đùa, ba bốn nam sinh cao to mồ hôi ròng ròng, dãy số đồng phục xếp hàng cạnh nhau phản chiếu chân thực loại hormone sạch sẽ thoải mái nhất của tuổi thanh xuân. Cuối cùng bọn họ chụm tay vào nhau, hô vang một tiếng cố lên.
Khám Tụng Ninh đứng ngoài đám đông khoảng năm phút, không bước vào quấy rầy giây phút này của Bùi Dữ Minh, chỉ cảm thụ thế giới của cậu từ đằng xa.
Trên sân bóng, dưới ánh mặt trời rực rỡ, nồng độ tinh thần thiếu niên gần như bão hòa, những góc cạnh ngông cuồng khí phách hoàn toàn hiển lộ khiến người ta không nỡ rời mắt. Trước nay Khám Tụng Ninh không thích nói ra lời hoa mỹ, ví dụ như mãi mãi yêu em hay mãi mãi rung động vì em, nhưng anh luôn muốn nói rằng, anh hy vọng Bùi Dữ Minh mãi mãi tỏa sáng, mãi mãi là thiếu niên tự do hơn cả làn gió trên sân bóng ngày hôm nay.
Cách giờ vào lớp bảy phút, Khám Tụng Ninh quay lưng về phía đám đông hoan hô náo nhiệt, vội vàng chạy sang khu giảng đường.
Học kỳ này anh phụ trách một môn học tự chọn, chiều nay là tiết đầu tiên nên các sinh viên rất tích cực, lúc bước vào phòng, những hàng ghế phía trước cơ bản đã được lấp đầy.
Tiết học đầu tiên chỉ dùng để giới thiệu khái quát môn học, không nặng về kiến thức nên tương đối nhẹ nhàng. Sau giờ giải lao, Khám Tụng Ninh lấy danh sách sinh viên ra chuẩn bị điểm danh.
Danh sách xếp dựa theo mã số sinh viên, tổng cộng có 76 người chọn học môn này. Khám Tụng Ninh thả lỏng dựa vào bục giảng, lần lượt đọc to từng cái tên trên danh sách, gặp phải cái tên thú vị còn thích hợp dừng lại đùa một câu, khiến bầu không khí lớp học sinh động thêm một chút.
Mọi chuyện vẫn bình thường theo thói quen, thẳng đến khi Khám Tụng Ninh đọc đến cái tên cuối cùng trên trang thứ nhất, số thứ tự 35.
Anh chưa từng nghĩ một lần điểm danh tầm thường sẽ thay đổi được điều gì, thế nên một khi chuyện trốn tránh bấy lâu đột nhiên vượt ra ngoài tầm kiểm soát rồi nhảy ra trước mắt, anh không hề có chút chuẩn bị tinh thần nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn ảo tưởng bình yên của mình bị đập vỡ.
"Quý Phàm."
Khám Tụng Ninh đọc đến cái tên này, ngón tay lật trang đột ngột dừng lại.
Khoan đã, đây chẳng phải là...
Anh căng thẳng đến mức đầu óc trống rỗng, vô thức nắm chặt góc trang giấy, gần như đứng sững trên bục giảng không dám nhìn xuống các sinh viên bên dưới.
Sau vài giây không có ai đáp lời, Khám Tụng Ninh đọc tượng trưng thêm lần nữa, vẫn không ai lên tiếng, anh nhẹ nhõm thở phào một hơi.
May quá.
Nhưng cũng đúng thôi, lúc này bọn họ hẳn chỉ vừa kết thúc trận đấu bóng hữu nghị.
Khám Tụng Ninh đẩy mắt kính chuẩn bị đọc cái tên tiếp theo, cửa sau đã bị người đột ngột đẩy ra.
"—— Có ạ!"
Vài sinh viên quay đầu nhìn, có người còn bị tiếng đáp trả đột ngột này chọc cười, Khám Tụng Ninh cũng nhìn lên theo phản xạ. Giây tiếp theo, toàn thân anh như bị ai làm đông cứng trên bục giảng không thể động đậy.
Không hiểu sao anh bỗng nhớ đến đêm Giao thừa, hình như chỉ cách đây chưa được bao lâu.
Ngày hôm đó anh và Bùi Dữ Minh gọi một cuộc điện thoại dài 1 tiếng 24 phút, cách một tầng sóng điện từ vô hình mà tham lam hưởng ké độ ấm từ gia đình Bùi Dữ Minh, dùng không khí náo nhiệt xa xôi trang hoàng cho cái Tết chỉ có một mình, nhưng anh vẫn rất thỏa mãn.
Hiện giờ bọn họ chỉ cách nhau một cái bục giảng, thêm mấy dãy bàn học, lại là lần đầu tiên Khám Tụng Ninh cảm thấy hóa ra mình cách Bùi Dữ Minh xa như vậy.
Bùi Dữ Minh vẫn mặc bộ đồng phục thi đấu vừa nãy, mồ hôi trên người chưa kịp lau khô, đáp một tiếng xong lập tức ngơ ngác đứng yên dưới cuối phòng, kinh ngạc nhìn anh.
Kinh ngạc biến thành nghi vấn, nhưng cậu không thể đọc ra đáp án từ trong mắt Khám Tụng Ninh, vì thế khóe mắt đành cụp xuống biến thành buồn bã.
Khám Tụng Ninh mở miệng, lại không thể nói ra lời nào.
Anh đoán sắc mặt mình bây giờ chắc chắn rất khó coi, những sinh viên ngồi phía trước nhận ra bất thường nên bắt đầu nhỏ tiếng xì xầm. Anh mau chóng điều chỉnh nhịp thở, cố phục hồi tinh thần từ cuộc đối diện vừa dài lâu vừa giày vò kia, cúi đầu tiếp tục nhìn danh sách điểm danh.
Quan sát qua khóe mắt, anh thấy Bùi Dữ Minh ngồi xuống vị trí ngoài cùng dãy bàn thứ ba từ dưới đếm lên.
Cảm giác như nhóc con sắp khóc đến nơi rồi, anh rất muốn chạy xuống dỗ cậu ôm cậu, nhưng vô luận thế nào, chỉ cần còn đứng trên cái bục giảng cao ba thước này thì anh mãi mãi không được để cảm xúc cá nhân chi phối, trước khi tiếng chuông hết giờ vang lên vẫn phải tiếp tục giảng bài.
Anh máy móc mở một cửa sổ powerpoint mới, ấn nút chiếu lên màn hình, trang đầu tiên viết rành rẽ tên học phần và giảng viên phụ trách: Khám Tụng Ninh - khoa Điện tử viễn thông. Phía dưới còn viết chi tiết địa chỉ văn phòng và địa chỉ email để tiện cho sinh viên liên hệ khi có vấn đề cần giải đáp.
Khám Tụng Ninh không nhớ mình đã hoàn thành tiết dạy đó ra sao, anh chỉ biết Bùi Dữ Minh luôn nhìn mình, tròn 45 phút ánh mắt cậu chưa bao giờ dời sang nơi khác.
Không ai biết rõ hơn Khám Tụng Ninh nhóc con này dính người đến mức nào, lớn đầu rồi mà vẫn thích làm nũng, lúc hai người ở bên nhau thường xuyên nhìn anh chằm chằm, nhìn mãi đến muốn hôn cũng là chuyện như cơm bữa.
Nhưng lần này không giống như thế, thời điểm Khám Tụng Ninh quay lưng lên viết bảng mà vẫn cảm nhận được ánh mắt mang theo hoài nghi và thất vọng đang dán vào mình, ngón tay anh run lên suýt thì không giữ được phấn viết, nét chữ đầu tiên hạ xuống bảng đen phát ra âm thanh kin kít chói tai.
Chuông hết giờ vang lên, không phải báo hiệu giải thoát mà là thúc giục anh đối mặt với sự thật.
Đã là giờ cơm chiều nên mọi người đều vội vã chạy đi căn tin giành chỗ, phòng học lớn chẳng mấy chốc đã trống không, chỉ còn lại hai người, một đứng trên bục giảng, một ngồi dưới hàng ghế.
Bùi Dữ Minh không nhìn anh mà đang cúi người chôn đầu vào tay, làm như mình không hề tồn tại.
Tư thế này Khám Tụng Ninh đã gặp trong tiết dạy của mình không biết bao nhiêu lần, dù sao số sinh viên vào lớp không nhìn bảng mà cúi đầu nghịch điện thoại quá nhiều, anh đã quen rồi. Thế nhưng chuyện kỳ quái ở chỗ, tư thế đổi thành của Bùi Dữ Minh lại khiến anh cực kỳ khó chịu.
—— Anh sợ nhóc con không bao giờ chịu nhìn mình nữa.
Tim Khám Tụng Ninh như thắt lại, anh đi về phía cậu, ngồi lên hàng ghế trước nghiêng người nhìn cậu rồi gọi một tiếng cục cưng. Anh không biết mình nên nói gì, nên giải thích thế nào, hoặc có lẽ trong tiềm thức anh đã hiểu rõ, bây giờ có giải thích cũng vô dụng.
Vào lúc anh còn đang do dự, bỗng nhiên Bùi Dữ Minh lên tiếng: "Trước đây... chưa thấy anh ăn mặc thế này bao giờ."
Khám Tụng Ninh cúi đầu nhìn trang phục trên người mình, bật một tiếng cười khổ.
Hồi vừa vào trường nhận công tác anh đã ý thức được diện mạo mình không đủ phong thái uy nghiêm, cho nên mỗi lần đi giảng bài đều cố ý ăn mặc nghiêm trang hơn một chút. Hôm nay mở họp xong anh phải vội vàng đi dạy, trên người khoác bộ âu phục kiểu thoải mái màu xám, thậm chí còn đi cả giày da.
Đúng là quá tương phản với hình ảnh thường ngày của anh trong mắt Bùi Dữ Minh, không còn chút dáng vẻ "đàn anh" không đàng hoàng vào nữa, dù bây giờ Bùi Dữ Minh có chấp nhận hay ghét bỏ, anh đều hiểu được.
Nhưng giây tiếp theo anh lại nghe Bùi Dữ Minh nói: "Rất đẹp."
Sống mũi Khám Tụng Ninh đột nhiên cay xè, như có thứ gì bị nghẹn trong cuống họng, "Cục cưng, anh..."
Bùi Dữ Minh cắt ngang lời xin lỗi anh khó lòng nói ra, chỉ lo nói tiếp phần mình: "Hôm nay đội bóng chơi đánh cược, ai thua phải giúp anh Quý Phàm đi điểm danh, nên em mới đến đây."
"Em không biết là tiết của anh, nếu biết... đã không đến rồi."
"Trận thi đấu vừa nãy, đội em thắng cuộc," Bùi Dữ Minh cúi đầu như cũ, ngữ điệu không chút biến chuyển, "Em cảm thấy... trận chung kết tuần sau chắc là có thể thắng."
Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn sáng rực, "Anh có đi xem em thi đấu được không?"
Khám Tụng Ninh còn chưa kịp trả lời, cậu đã lại cúi đầu tự đáp: "Em biết, anh không có thời gian, thi đấu nhiều trận như vậy mà anh chưa từng đến xem trận nào."
"Bởi vì anh là thầy giáo, chắc chắn rất bận rộn."
"Vừa rồi anh giảng bài rất hay, tuy em nghe không hiểu gì hết nhưng vẫn cảm thấy anh giảng rất hay, rất hấp dẫn," Cậu nhìn chằm chằm vào tay mình, cứ như đang ngẩn người, "Anh Quý Phàm trốn học, anh đừng đánh điểm chuyên cần nhé, anh ấy nói nếu còn rớt môn nữa thì sẽ bị đuổi học, không thể chơi bóng với bọn em, nhưng em nghĩ anh ấy chỉ muốn dọa em thôi."
"Cục cưng, cục cưng ơi, đừng nói nữa," Rốt cuộc Khám Tụng Ninh không thể gắng gượng nghe tiếp, bất chấp tay còn dính bụi phấn đã nhào lên ôm chặt cổ Bùi Dữ Minh, "Anh sai rồi, anh không nên lừa gạt em, cục cưng tha thứ cho anh đi..."
Bàn tay Bùi Dữ Minh nắm chặt thành quyền như đang chống lại bản năng muốn vươn tay ôm lại anh, tiếng nức nở kìm nén thật lâu cuối cùng cũng bật ra ngoài.
"... Khám Tụng Ninh, em không muốn tha thứ cho anh."
—---
Đến đoạn gương vỡ rồi...