A Resposta - Bát Phân Bão

Chương 14




Nhóc con say rượu
Sáng sớm mùng 2 tháng 2 Bùi Dữ Minh vội vàng chạy ra tiệm cắt tóc, ngồi xổm trước cửa chờ người ta mở tiệm làm khách hàng đầu tiên, nhanh chóng xén mái đầu thành kiểu đinh ba phân tiêu chuẩn, sau đó trượt ván đi đón Khám Tụng Ninh.
Từ trên lầu Khám Tụng Ninh đã trông thấy kiểu tóc mới của nhóc con, anh chạy xuống nhảy lên người Bùi Dữ Minh, hai chân vòng quanh eo cậu hôn một cái lên xoáy tóc trên đỉnh đầu, xong lại ôm mặt cậu nhẹ nhàng mỉm cười: "Mau để anh xem, cục cưng nhà ai mà đẹp trai quá nè."
Khóe môi Bùi Dữ Minh giật giật, rõ ràng đang vui đến mức đuôi vểnh lên trời nhưng lại không chịu cười thành tiếng, liền áp Khám Tụng Ninh lên cửa chống trộm mà hôn, mãi đến khi có người ra hành lang đẩy cửa không được mới chịu buông Khám Tụng Ninh, nắm chặt tay anh cùng nhau bỏ chạy.
Bọn họ chạy một đường băng qua mùa đông, sang tận cuối xuân đầu hạ, thời điểm không cần ôm ấp nhau cách một lớp áo khoác dày nữa.
Sau ngày nhập học, thời gian trôi qua rất nhanh.
Khám Tụng Ninh bận rộn với dự án, bận rộn chiêu sinh, bận rộn gửi luận văn, thường xuyên nhìn chằm chằm màn hình máy tính đến mức hai mắt khô khốc. Bùi Dữ Minh cũng bận không kém, ngoài gánh nặng bài vở ra còn phải chuẩn bị cho giải thi đấu bóng rổ các trường đại học thành phố S vào tháng 4. Cậu gia nhập đội bóng được nửa năm, lần này đã là cầu thủ chính thức vào sân, mỗi ngày sau giờ tan học đều phải qua sân vận động huấn luyện cùng toàn đội.
Chỉ sau 10 giờ tối, hai người mới có thời gian rảnh rỗi yêu đương trong chốc lát.
Bùi Dữ Minh chạy ra khỏi sân vận động, không kịp thay đồng phục, chỉ khoác thêm một chiếc áo đã leo lên ván trượt trượt đến văn phòng khoa của Khám Tụng Ninh.
Khám Tụng Ninh bước ra từ cửa hông kéo cậu vào một góc tối, tiếng máy điều hòa hoạt động lấn át tiếng nước từ giữa môi răng, là bí mật chỉ riêng bọn họ mới biết.
Trung tuần tháng 4, giải thi đấu bóng rổ đúng hẹn tổ chức.
Trận thi đấu vòng loại diễn ra ở một trường đại học khác không quá gần đại học C, cùng ngày đó Khám Tụng Ninh phải tham gia một buổi hội thảo, thật sự không chừa ra được thời gian đi xem thi đấu trực tiếp.
Anh chỉ có thể nói với nhóc con là thầy hướng dẫn vừa giao cho một nhiệm vụ quan trọng, nếu hoàn thành không tốt sẽ ảnh hưởng đến thời gian tốt nghiệp.
Có đôi khi Khám Tụng Ninh không nhịn được phải tự cười mình, nếu trên đời thật sự có ông thầy hướng dẫn nào giống như lời anh hư cấu, ngày ngày nô dịch sinh viên, Tết nhất còn không cho người ta nghỉ ngơi thì đã sớm bị đệ đơn khiếu nại rồi. Thật ra mỗi một lần nói dối Khám Tụng Ninh đều thấy hoảng hốt, thậm chí lo lắng ngữ khí của mình có lộ sơ hở gì không, nhưng Bùi Dữ Minh chưa từng hoài nghi anh lần nào.
Nhóc con càng toàn tâm toàn ý, càng trao cho anh lòng tin và sự phụ thuộc ở mức độ cao nhất, Khám Tụng Ninh càng cảm thấy lo sợ bất an.
Cho đến bây giờ anh vẫn chưa thể nói thật, hoặc nên nói là, anh vẫn chưa chuẩn bị tinh thần đối mặt với những nguy cơ nhóc con sẽ thất vọng, thương tâm, buồn bã, hoặc rơi nước mắt, cho nên chỉ có thể kéo càng dài, thậm chí mặc kệ tâm lý trốn tránh của chính mình.
Trận bóng rổ có phát sóng trực tiếp trên mạng, trưa hôm đó Khám Tụng Ninh vừa sửa chữa powerpoint bài giảng trên hội nghị vừa mở một cửa sổ nhỏ ra xem livestream.
Vài phút sau, powerpoint biến thành cửa sổ nhỏ, phát sóng trực tiếp được phóng to tràn màn hình.
Yêu đương dễ khiến người sa đọa, Khám Tụng Ninh không thắng nổi ngứa ngáy trong lòng, quyết định làm biếng một lần trong giờ làm việc.
Trận bóng này quay duy nhất bằng góc camera toàn cảnh, lúc vừa bắt đầu có quay đặc tả từng đội viên hai bên khoảng vài giây, sau khi vào trận đấu thì chỉ còn thấy các cầu thủ thân cao chân dài chạy qua chạy lại không thể phân biệt được ai với ai. Thế nhưng Khám Tụng Ninh chỉ chú ý đến cậu trai mang đồng phục số 21, mười phút trước giờ thi đấu người đó hãy còn nhắn tin nói nhớ anh.
Một tay anh chống cằm, tay kia cầm chuột di con trỏ luôn đi theo số 21 giống như giờ phút này đang có mặt tại sân thi đấu, ngồi trên khán đài nóng hừng hực, trong mắt chỉ chứa một người.
Bé con nhà anh dẫn bóng, áp sát cột rổ, nhảy lên, úp rổ, ghi bàn, động tác thành thạo lưu loát liền mạch, Khám Tụng Ninh xem mà nhịp tim gia tốc, nhớ lại không biết bao nhiêu buổi tối mình rung động vì ngắm nhóc con tập bóng, tưởng đã gần kề nhưng lại nhiều thêm chút căng thẳng và hưng phấn.
Khám Tụng Ninh không hiểu biết gì về bóng rổ nhưng cũng nhìn ra được trận thi đấu này rất khó khăn, điểm số giữa hai bên luôn đuổi nhau sát nút.
Vòng loại đầu tiên đã xuất hiện cục diện cường cường quyết đấu thật sự khiến không khí sân bóng cuồng nhiệt hẳn lên, cả những dòng bình luận chạy trên màn hình cũng náo nhiệt không kém.
[ Chuyện gì thế này! Tui cap hết ảnh đặc tả xuống nghiên cứu một lượt rồi, giá trị nhan sắc mấy anh bên đại học C cao quá nha. ]
[ Cậu số 15 đẹp trai quá! Nghe nói là đội trưởng! ]
[ Chị em ơi, mau nhìn số 21, số 21 càng đẹp trai hơn ó! ]
[ Chời mẹ ơi! Ảnh còn kéo đồng phục lau mồ hôi nữa! Mau nhìn cơ bụng kìa a a a! ]
Khám Tụng Ninh liếc sơ qua một lượt rồi hơi buồn cười ấn tắt phần bình luận đi, ánh mắt tiếp tục bám sát số 21 đang chạy hùng hục trên sân, lẳng lặng hô lớn trong lòng: Cục cưng cố lên.
Năm phút cuối cùng của trận đấu, đại học C tạm thời bị dẫn trước, lòng bàn tay Khám Tụng Ninh túa đầy mồ hôi.
Đúng vào thời điểm căng thẳng nhất, Tạ Thời Quân bước vào văn phòng, áo vest vắt trên cánh tay, gõ gõ cửa nhắc nhở: "Thầy Khám? Hội nghị sắp bắt đầu rồi, thầy mau copy powerpoint ra trước đi kẻo không kịp giờ."
"A... Được, tôi xong ngay đây."
Khám Tụng Ninh hoảng sợ nhìn đồng hồ, quả nhiên anh đã mải xem thi đấu đến quên cả thời gian, bèn vội vàng tắt cửa sổ livestream, rút usb đi theo Tạ Thời Quan sang phòng hội nghị.
Trên đường, Khám Tụng Ninh vẫn luôn cúi đầu xem livestream trên điện thoại, không nhận ra mình đã đi đến cửa thang máy nên vô ý va đầu vào lưng Tạ Thời Quân.
"Đi đường đừng mải xem điện thoại," Tạ Thời Quân quay đầu cười nói: "Lần trước một sinh viên vác cái trán sưng vù đi học, tôi hỏi có chuyện gì, cậu ta bảo do vừa đi vừa chơi điện thoại nên cụng đầu vào trụ đèn."
Khám Tụng Ninh cười ha ha hùa theo, nhưng vẫn không nỡ buông điện thoại xuống.
Tín hiệu trong thang máy không tốt, hình ảnh bị đứng ngay thời khắc Bùi Dữ Minh nhận được bóng. Đến khi ra khỏi thang máy bắt được sóng trở lại, trên màn hình đã hiện ra kết quả trận đấu.
Cách biệt 2 điểm, đại học C đánh bại đại học Z.
Khám Tụng Ninh thở phào nhẹ nhõm, cất điện thoại, sửa sang cổ áo chuẩn bị lên thuyết trình.
Hội nghị kết thúc, rốt cuộc Khám Tụng Ninh cũng được rảnh rỗi rút điện thoại ra trả lời tin nhắn, nhóc con nhà anh thi đấu xong gửi rất nhiều tin nhưng không được hồi đáp cái nào, tủi thân muốn chết, lúc này đã theo các thành viên trong đội bóng đi liên hoan.
Khám Tụng Ninh chỉ dỗ được mấy câu đã phải tiếp tục bận rộn làm việc.
Cẩn thận ngẫm lại, gần đây bọn họ đúng là chung đụng ít xa cách nhiều, xong đợt bận rộn này nhất định anh phải bồi thường thật tốt cho nhóc con đáng thương nhà mình mới được.

10 giờ tối, Khám Tụng Ninh kết thúc công việc đứng lên vươn vai, vừa vặn nhận được điện thoại của Bùi Dữ Minh.
"Cục cưng?"
"Xin hỏi anh là..." Người ở đầu bên kia hơi chần chừ, "Úi, là bà xã của Bùi Dữ Minh đúng không?"
"...Hả?" Khám Tụng Ninh sửng sốt, nhưng sau đó phản ứng rất nhanh, "Đúng vậy, là tôi đây."
"Tôi là đội trưởng của cậu ấy, tối nay chúng tôi đi liên hoan, cậu ấy uống nhiều quá, cứ gọi anh suốt," Khám Tụng Ninh nghe thấy trong điện thoại có tiếng cãi cọ ầm ĩ, tiếng cười đùa, tiếng ồn ào, còn có tiếng Bùi Dữ Minh luôn miệng gọi vợ ơi, "Ừm... Bên chỗ chúng tôi hơi không tiện, phiền anh tới đón cậu ấy được không."
Khám Tụng Ninh vội vàng đồng ý: "Được, cậu gửi địa chỉ đi, tôi lập tức đến ngay."
Xe taxi chưa dừng hẳn mà Khám Tụng Ninh đã nhìn thấy thân hình to con của Bùi Dữ Minh ngồi xổm ven đường, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, trước ngực còn ôm một ly thạch sương sáo.
Một cậu bạn đang đứng bên cạnh, hẳn là người vừa rồi gọi điện thoại cho anh.
Khám Tụng Ninh đeo khẩu trang rồi xuống xe, thử thăm dò chào hỏi người nọ, "Chào cậu."
Có lẽ vì đang chột dạ nên chỉ ánh mắt đầu tiên anh đã cảm thấy đối phương trông hơi quen mắt, nhưng lại không dám xác định đó có phải là sinh viên từng ngồi lớp của mình hay không. Khám Tụng Ninh không có năng lực ghi nhớ biến thái như Tạ Thời Quân, gần như nhớ mặt mỗi một sinh viên mình từng dạy, thế nên chỉ có thể cầu nguyện vận may của mình đừng quá nát.
Quý Phàm gật đầu, "Chào anh, tôi là Quý Phàm, đội trưởng của Bùi Dữ Minh."
Khám Tụng Ninh khẽ thở phào, nghĩ thầm có thể vì cậu này chính là người mang áo số 15 được nhắc tới trên bình luận, bản thân vừa xem thi đấu xong nên có ấn tượng cũng là chuyện bình thường.
"Chào cậu, tôi là bạn..."
Anh vừa định giới thiệu là bạn trai, cổ tay đã bị Bùi Dữ Minh nắm lấy, nhóc con say rượu nên gương mặt hơi ửng đỏ, kéo tay anh áp lên môi hôn vào vị trí mạch đập ấm áp, ngẩng mặt nhìn anh, sau đó quay đầu nhìn về phía Quý Phàm, ngây ngô cười hỏi: "Anh, em không nói khoác chứ... vợ em... vợ em đẹp lắm đúng không nào?"
Khám Tụng Ninh bất đắc dĩ kéo kéo tay cậu, "Nghe lời, đừng nói bậy."
Ngữ khí không tràn đầy dung túng và cưng chiều giống ngày thường làm Bùi Dữ Minh hơi tủi thân, cậu cuộn ngón cào cào lên lòng bàn tay Khám Tụng Ninh, mơ màng lẩm bẩm: "Em không nói bậy, đúng là... là xinh đẹp thật mà."
Khám Tụng Ninh: "..."
Anh trông thấy hết biểu cảm nín cười của Quý Phàm đứng bên cạnh, về sau bé con ngốc nghếch nhà mình biết làm thế nào trong đội bóng bây giờ, sầu quá đi thôi.
Quý Phàm điều chỉnh lại vẻ mặt, "Cậu ấy nhỏ tuổi nhất đội nên mọi người hay thích trêu chọc, lại vô tư quá mức, các anh em hô cụng ly, cậu ấy cứ vui lên là uống hết. Tôi lại không biết thằng nhóc này tửu lượng kém thế, nếu không thì đã đỡ cho mấy ly rồi."
Khám Tụng Ninh nói cảm ơn, trao đổi đơn giản với cậu ta thêm vài câu rồi thuận tiện chúc mừng chiến thắng của đội bóng hôm nay.