A Nhược Có Thần Linh

Chương 26




Mưa to cọ rửa vết máu trên thân kiếm, màu màu đỏ tươi nhanh chóng hòa vào nước mưa, rơi xuống bùn sình trên mặt đất rồi biến mất không còn dấu vết.



A Nhược cúi đầu nhìn vết thương trên ngực, dưới lớp váy áo bị đâm rách, miệng vết thương của nàng nhanh chóng khép lại.



Tiếng leng keng vang lên, Tùy Vân Chỉ cứng đờ ném kiếm trong tay xuống, trong khoảnh khắc nhìn thấy mặt A Nhược, hắn mới giậy mình nhận ra mình vừa làm gì, sự sợ hãi và áy náy thoáng chốc nuốt chửng lý trí, khiến hắn quên cả thở.



Trong tiểu viện, yêu khí màu tím nhạt không ngừng từ tuôn ra từ người Anh Nam, theo tiếng kêu la của bà ta, yêu khí càng ngày càng đậm màu, cuốn qua đống hoa đổ nát trên mặt đất, đống hoa kia lập tức héo rũ.



Tùy Vân Chỉ lấy lại tinh thần định đi về phía Anh Nam, nhưng vừa nhìn thấy dưới váy bà ta dần lộ ra cái đuôi to lớn lại sợ hãi dừng lại.



Ngọn lửa đỏ thiêu đốt thân thể của bà ta, đuôi rắn vặn vẹo không ngừng trong bùn lầy, đuôi rắn vốn trơn bóng dần xuất hiện những vết nứt, máu tươi không ngừng tràn ra khỏi vảy rắn.



Tùy Thành chủ không giống như Tùy Vân Chỉ, ông ta không sợ yêu hình của Anh Nam, thậm chí còn đau xót rơi nước mắt vì bà ta phải chịu đau đớn. Ông ta ôm chặt Anh Nam vào lòng, liên tục dỗ dành bà ta, sau đó quay sang cầu xin A Nhược tha thứ.



Ngọn đuốc lúc đầu ông ta mang đến định thiêu chết A Nhược đã bị nước mưa dập tắt, rơi chỏng chơ ở bên cạnh.



A Nhược đưa tay sờ ngực, miệng vết thương đã hết đau, nhưng cái lạnh khi bị Tùy Vân Chỉ đâm từ phía sau vẫn chưa tan.



"Xin lỗi, xin lỗi..." Tùy Vân Chỉ thì thào xin lỗi, không dám nhìn thanh kiếm kia, lại càng không dám nhìn A Nhược.



Hắn đi về phía Tùy thành chủ, nhìn thấy đuôi rắn của Anh Nam giơ lên cao rồi lại nặng nề hạ xuống, tim chợt thắt lại.



Hình người của Anh Nam đã hoàn toàn biến mất, vết thương trên người càng ngày càng nhiều, mùi máu tanh trong mưa to cũng càng ngày càng nồng, lần giơ đuôi vừa rồi dường như đã vắt kiệt chút sức lực cuối cùng của bà ta, sợi xích lửa kia cũng dần dần tan vào trong gió.



"Không, không, Anh Nam, Anh Nam!!" Giọng Tùy Thành Chủ vỡ vụn, ông ta quỳ trên mặt đất ôm thân rắn, đau đớn cúi người xuống, nặng nề vùi mặt vào bộ hoa phục đẫm máu.



Tùy Vân Chỉ chỉ đứng cách đó mấy bước, giây phút Tùy Thành chủ gào khóc, người hắn cũng mất hết sức lực ngã khuỵu xuống, sắc mặt trắng bệch, như thể bị rút mất hồn phách.




Lúc hắn đến rõ ràng Anh Nam vẫn còn sống, vẫn đang giãy dụa, nhưng lúc đó bà ta chỉ còn lại nửa hình người, đau đớn gào thét, Tùy Vân Chỉ lại sợ hãi không dám tới gần.



Chỉ một chút do dự đó thôi, hắn đã không còn cơ hội gặp mặt mẹ mình lần cuối nữa.



Tùy Vân Chỉ chật vật, tự trách, mâu thuẫn, rất nhiều cảm xúc lên men trong lồng ngực hắn, cuối cùng cũng chỉ có thể ôm đầu khóc rống.



Đây không phải là lần đầu tiên A Nhược giết yêu, nhưng lại là lần đầu tiên nàng thấy có người có thể ôm thi thể yêu khóc đau đớn như vậy, nàng nghĩ mặc dù vợ chồng Tùy Thành chủ và Anh Nam lòng dạ độc ác, nhưng lại là chân ái hiếm có trên thế gian.



Nàng không đến xem thi thể Anh Nam, yêu khí trong tiểu viện tan hết, trong gió chỉ còn lại mùi hoa hòe và mùi khói sặc sụa.



Mưa giông vẫn tiếp tục, A Nhược bước từng bước về phía Tùy Thành chủ. Lúc này đầu Tùy Vân Chỉ vô cùng choáng váng, tầm mắt mơ hồ, A Nhược vừa cử động hắn liền nhớ tới nguyên nhân mình đâm nàng một nhát.




Sau khi Anh Nam rời khỏi thư phòng, Tùy Vân Chỉ cố gắng lê đôi chân nhức mỏi theo sau, ý định ban đầu của hắn là muốn nhìn xem A Nhược còn sống hay không, nếu tìm được A Nhược, hắn nhất định sẽ thả nàng đi, tạ lỗi với nàng.



Đi tới ngoài tiểu viện nơi Anh Nam ở, nhìn thấy trong sân vô cùng hỗn loạn, tiếng khóc của Anh Nam vang lên không ngừng, có cả những tiếng kêu rên đau đớn, Tùy Vân Chỉ lập tức rút kiếm lao vào.



Thật ra hắn không hề thấy rõ bóng dáng A Nhược, hắn chỉ nhìn thấy mẹ mình lăn lộn trên mặt đất, cha mình thì quỳ bên cạnh ôm bà, liên tục gọi tên bà, máu nóng lên não, hắn liều mạng cầm kiếm đâm vào người duy nhất đang đứng. Đâm rồi, hắn mới nhìn thấy người kia mặc quần áo xanh biếc.



Hắn muốn cứu A Nhược, cuối cùng lại đâm nàng một nhát.



Hắn đưa A Nhược từ Thiên Nhai Lĩnh về vốn là vì muốn cứu mẹ, cuối cùng lại hại mẹ bỏ mạng.



Anh Nam triệu hồi rắn độc muốn giết A Nhược, Tùy Thành chủ phóng hỏa ngăn cửa động muốn thiêu chết A Nhược, hắn không hiểu, vì sao bình thường cha mẹ luôn tích đức làm việc thiện lại trở nên xa lạ như vậy chỉ trong một đêm.



Nhưng cho dù bọn họ có lòng hại người hay là hại người thật, bọn họ cũng là cha mẹ của hắn, hắn làm con, sao có thể khoanh tay đứng nhìn?




Tùy Vân Chỉ ôm lấy chân A Nhược, cơ thể run rẩy: "A Nhược cô nương, cầu xin cô tha cho cha ta một mạng, ta cầu xin cô."



Cảnh tượng Tùy Vân Chỉ ôm chân A Nhược cầu xin tha thứ giống hệt như lúc trước Anh Nam dập đầu với nàng.



A Nhược nhấc chân, nhìn vào mặt Tùy Vân Chỉ.



Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Tùy Vân Chỉ là ở trong đống tuyết ở Thiên Nhai Lĩnh, hắn hôn mê bất tỉnh, A Nhược tháo khăn che mặt hắn ra, để lộ gương mặt trẻ tuổi anh tuấn, vừa nhìn đã biết là thiếu gia công tử được nuông chiều từ bé.



Bây giờ vẫn là khuôn mặt này, nhưng mà sắc mặt xanh đen, không còn là thiếu niên nhiệt tình đầy năng lượng nữa.



Niềm tin của con người rất yếu ớt, chỉ cần vài ba câu là có thể phá vỡ.



Tâm trạng cứ lên rồi lại xuống, Tùy Vân Chỉ cũng không còn là Tùy Vân Chỉ lúc trước nữa.



"Ngươi cũng muốn giết ta." A Nhược rút chân mình về, không để hắn bắt được, nhưng cũng không đá văng hắn ra: "Rõ ràng là ngươi biết cha mẹ mình làm sai, biết bọn họ gieo gió gặt bão nhưng vẫn vì họ mà giết người đã cứu mạng ngươi là ta, Tùy Vân Chỉ."



"Đúng, đúng!" Tùy Vân Chỉ nói: "Ta không nên đâm cô, cũng không nên bênh vực họ, nhưng lòng người mềm yếu, bọn họ là cha mẹ ruột của ta, sao ta có thể trơ mắt nhìn họ chết đi được?



A Nhược cô nương, người sống vì tình cảm, nếu vô tâm vô tình thì là người chết rồi, đương nhiên là ta biết cha mẹ ta có lỗi, nhưng cũng không thể thấy chết không cứu, càng không thể vì đại nghĩa mà diệt thân được."



A Nhược hé miệng: "Làm sai thì phải gánh chịu kết quả, tình cảm không phải là cái cớ đúng sai."



"Nếu cô đứng ở vị trí của ta, chẳng lẽ cô cũng có thể phân biệt thị phi, vì công bằng mà diệt thân sao?" Tùy Vân Chỉ vừa hỏi đã nghe A Nhược lạnh nhạt trả lời: "Ta có thể."