A Nhược Có Thần Linh

Chương 25




Phủ Thành chủ mới có tang sự nên hôm nay không có mấy người ở lại trông coi, đèn dẫn hồn bên ngoài linh đường bay bay theo gió, âm trầm quỷ dị.



Ánh đèn hành lang ban đêm lờ mờ, lay lắt theo gió đêm, ánh nến phập phùng chiếu lên những hình vẽ trên đèn, cứ năm bước ngẩng đầu lên là nhìn thấy.



Tua rua màu đỏ dưới đèn bay không ngừng, lá chuối bên cạnh hành lang cũng đập vào nhau phát ra tiếng vang ào ào, chỉ trong vòng một canh giờ ngắn ngủi, bầu trời đêm khuya đổi sắc, vầng trăng vốn treo trên cao, giờ phút này lại bị mây đen dày đặc che lấp, chẳng mấy chốc sẽ mưa.



Tùy Vân Chỉ được Tùy thành chủ đặt lên chiếc giường mềm mại ở thư phòng, giờ mới là cuối xuân, ban đêm vẫn hơi lạnh, vậy mà trán Tùy Vân Chỉ đầy mồ hôi, hắn giống như rơi vào cơn ác mộng nào đó, đôi môi trắng bệch.



Tùy Vân Chỉ là bán yêu, xà độc không ảnh hưởng gì nhiều tới hắn, hắn ngất đi phần lớn là vì biết được chân tướng, bị kích thích quá độ.



Tùy thành chủ lau mồ hôi cho hắn, trong lòng thì lo lắng tình hình bên Anh Nam, đúng lúc này cửa thư phòng bị người bên ngoài mở ra.



“Phu quân!” Sắc mặt Anh Nam rất xấu, cả người run rẩy. Tùy thành chủ nhìn thấy sắc mặt bà ta thì lòng nặng trĩu, ông ta đỡ Anh Nam ngồi xuống cạnh bàn, im lặng không nói gì.



Viền mắt Anh Nam hơi cay cay, nước mắt lập tức chảy ra: “Chúng ta mau đi thôi, nữ nhân kia khác với Ngô Quảng Ký, nàng ta không sợ rắn độc. Ta đã thử rồi, chỉ cần ở gần nàng ta một chút là không thể dùng pháp thuật được, bầy rắn là đồng loại của ta, nghe ta triệu hoán, nhưng cũng không dám đến gần nàng ta.”



Tùy thành chủ thấy bà ta khóc thì đau lòng lau nước mắt cho Anh Nam, khẽ nói: “Không phải chúng ta đã nghĩ đến trường hợp này rồi sao? Làm hết sức mình, nghe theo ý trời, nếu không thể sống lâu thì cố gắng được bao nhiêu hay từng đó. Địa huyệt hình dạng phức tạp, giống như mê cung, nàng ta chưa thể ra được ngay, nhân lúc này rời đi vẫn kịp.”



Anh Nam vẫn đang khóc, Tùy thành chủ liền đứng dậy nói: “Tuy nói tiền tài là vật ngoài thân, số vàng kia không mang đi được, nhưng mang nhiều ngân phiếu theo một chút cũng tốt, Vân Chỉ vẫn đang hôn mê, nàng làm nó tỉnh lại đi, sau đó chúng ta lập tức rời khỏi.”



Anh Nam nghe vậy liền gật đầu đồng ý.



Tùy thành chủ đi rồi, trong thư phòng lập tức yên tĩnh lại.



Mồ hôi trên người Tùy Vân Chỉ nhiều đến mức trông hắn như vừa vớt dưới nước lên, vừa mở mắt ra hắn liền nhìn thấy mẹ mình mình lau nước mắt ngồi bên cạnh, dường như mọi chuyện chỉ là một giấc mộng dài, hắn đưa tay sờ lên mặt Anh Nam, nói: “Mẫu thân, người khỏi bệnh rồi sao?”



Anh Nam nghe thấy hắn nói chuyện, lúc này mới ngẩng đầu nhìn lên, lau nước mắt nói: “Ừm, ta khỏe hơn nhiều rồi.”



Tùy Vân Chỉ thở phào nhẹ nhõm, không hiểu vì sao mình lại nằm trong thư phòng, cả người tê dại còn có chút khó thở.



Trong đầu hắn đột nhiên hiện ra cảnh tượng không lâu trước đó, ngàn vạn con rắn độc chui ra khỏi bụi cỏ và thiếu nữ bị rắn độc quấn lấy gần như mất mạng, môi Tùy Vân Chỉ tái nhợt, đột nhiên ngồi dậy nói: “Mẫu thân, cầu xin người, người thả A Nhược cô nương ra được không, nàng không làm gì sai cả, người thả nàng đi!”



Anh Nam nghe vậy, hốc mắt lại ướt, hôm nay, không phải là bà ta không tha cho A Nhược, mà sợ là A Nhược sẽ không tha cho bà ta.



Tùy Vân Chỉ vẫn đang cầu xin giúp A Nhược, hắn cầm lấy tay áo của Anh Nam, lo lắng muốn nhảy từ trên giường xuống, Anh Nam vội ngăn hắn lại, thấp giọng nói: “Con yên tâm, nàng ta không sao, chỉ có điều chúng ta không thể ở lại Dận Thành này được nữa, cha con đã đi thu dọn hành lý, đợi ông ấy quay lại, chúng ta sẽ rời đi.”



Tùy Vân Chỉ còn rất nhiều thắc mắc chưa hỏi, hắn muốn biết tại sao Anh Nam chưa bao giờ nói với hắn bà là yêu, hơn nữa bà và Tùy thành chủ có ý định làm gì? Người biết thuật biến đá thành vàng kia là ai?



Họ có thù oán gì với A Nhược?



Suy nghĩ của Tùy Vân Chỉ loạn hết lên, tay chân vẫn mềm nhũn, đột nhiên một tiếng ầm đổ vỡ rất lớn vang lên từ phía sau phủ Thành chủ, cách mấy tòa viện truyền tới thư phòng, khiến cả mảnh đất cũng rung theo.



Anh Nam đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài, bà ta đẩy cửa thư phòng ra, quay đầu nói với Tùy Vân chỉ: “Vân Chỉ, con nhất định không được đi lung tung, trong phủ nguy hiểm, ta sợ không thể để ý đến con được.”



Không đợi Tùy Vân chỉ đồng ý, Anh Nam đã lao vào trong bóng đêm.



Đêm nay trời đúng là sắp mưa, mây đen che lấp sao và trăng, gió gào thét thổi vào hoa cỏ trong vườn, khiến nước hồ gợn sóng, âm thanh đổ vỡ kia truyền đến từ tiểu viện của Anh Nam.



Bụi bặm theo gió bay tứ tung, bà ta nhìn thấy có ánh lửa trong bóng đêm, chiếu sáng cả sân viện đổ nát.



Hoa cỏ trong sân đều bị đè nát, nhà trúc đổ sập, cây hòe già hơn trăm năm bật gốc đè lên nhà trúc, hoa hòe tỏa ra mùi thơm ngọt rơi đầy đất, trải khắp sân như tuyết trắng.



Dây hoa leo trên cửa tròn đều rơi xuống, từ ngoài nhìn vào có thể thấy loáng thoáng một bóng hình thẳng tắp, người nam nhân nhìn từ phía sau cao lớn uy mãnh, tay giơ đuốc đứng giữa đống đổ nát, người đứng đối diện hắn chính là A Nhược mặc quần áo xanh biếc, dùng trung y bọc lấy xương trắng, ôm trong lòng.



“Phu quân!” Anh Nam lao vào trong viện, đến khi bà ta chạy tới cạnh Tùy thành chủ mới thấy rõ cảnh tượng trong này.



Trong sân đầy đất cát, địa huyệt nuôi vô số độc xà tỏa ra mùi tanh tưởi, yêu khí đậm đặc màu tím có thể nhìn thấy bằng mắt thường, xuyên qua những cánh hoa trên mặt đất, vậy mà những cánh hoa ở gần A Nhược vẫn trắng nõn không tì vết, không hề bị yêu khí xâm nhập.



Tùy thành chủ giơ đuốc lên, đôi mắt kinh ngạc sợ hãi, nhưng ông ta không lùi lại, khi Anh Nam đến mới lấy lại tinh thần, vội vàng nói: “Nàng mau đưa Vân Chỉ đi đi!”



“Không! Phu quân, ta không đi.” Anh Nam túm lấy cánh tay của Tùy thành chủ, chỉ nhìn cảnh tượng tan hoang trong sân viện này bà ta cũng biết vừa xảy ra chuyện gì.



Áo ngoài của A Nhược dính đầy nọc độc nhớp nháp, dán sát lên người, lộ ra màu da tái nhợt.



Nàng tóc tai bù xù, trông rất sa sút đáng thương, nhưng ánh mắt nàng nhìn người khác lại vô cùng bình tĩnh, còn có chút coi thường.



“Tùy thành chủ và Tùy phu nhân quả nhiên tình thâm thắm thiết.” A Nhược nói lời này xong, lại lại quay đầu nhìn thoáng qua địa huyệt không ngừng bốc lên yêu khí, nơi đó cây hòe già đã đổ, dưới rễ hòe còn có một đám lửa đang cháy, theo hoa cỏ trong sân lan ra bốn phía.



Địa huyệt được xây nên để cho rắn độc ra vào, có rất nhiều lối ra, nhưng mà cũng rất nhỏ hẹp, chỉ rắn mới chui qua được, A Nhược phải tìm ở bên trong rất lâu.



Nàng còn chưa tìm được đường ra, Tùy thành chủ đã muốn đuổi tận giết tuyệt.




Tùy thành chủ nói với Anh Nam là ông ta đi thu dọn hành lý, sau khi chuẩn bị xe ngựa xong liền cầm đuốc đi một mình tới tiểu viện này.



Nơi này đã tồn tại gần hai mươi năm, cây hòe bên trong tự tay ông ta trồng, lúc đó cây hòe đã rất lớn rồi, làm nổi bật nhà trúc đầy hoa, khiến sân viện giống như thế ngoại đào nguyên trong Dận Thành.



Tùy thành chủ không nỡ, nhưng cũng không thể không hạ quyết tâm phá hủy nơi này.



Ông ta rót đầy rượu đặc lên củi, sau đó lại lấy đuốc châm lửa, mặc dù Anh Nam không nói rõ, nhưng rõ ràng là không đối phó được với A Nhược.



Vừa rồi nhìn bộ dạng sợ hãi của Anh Nam có thể thấy, nếu A Nhược thật sự bò ra được khỏi động rắn cũng sẽ không bỏ qua cho họ, thay vì như thế, chẳng bằng trước khi đi phóng một mồi lửa, thiêu hủy cửa động, nếu có khiến A Nhược ngạt chết hoặc là thiêu chết nàng, vậy thì quá tốt.



A Nhược ở trong địa huyệt chưa tìm được lối ra đã bị khói làm sặc, phổi đau đớn, lửa không thể lan đến địa huyệt, nhưng khói đặc cuồn cuộn lại chui vào theo từng kẽ hở trong động rắn.



A Nhược bịt miệng mũi không ngừng ho khan, nọc rắn trên người chưa hết, còn phải chuẩn bị đối phó với tình huống có thể bị lửa lớn nuốt chửng bất kì lúc nào, nàng vô cùng tức giận phiền não, không chịu được nổi lên sát tâm.



Gió đêm ở Dận Thành càng lúc càng lớn, bầu trời bỗng nhiên đánh một tia chớp xé ngang trời, chiếu sáng bầu trời đêm trong nháy mắt, sau đó lại trở về yên tĩnh.



Nhưng chính trận gió này đã khiến ngọn lửa lan ra, nhưng cũng mang theo mùi hoa hòe tươi mát, khẽ chui vào trong hơi thở của A Nhược.



Nàng theo mùi hoa hòe này tìm được vị trí đại khái của cửa động, lại nắm bùn đất dưới chân, xác định đất chỗ này xốp liền dùng tay vẽ trận pháp, cho nổ tung chỗ đất trên đỉnh đầu.



Cây hòe theo đó ngã đổ lên nhà trúc, thế ngoại đào nguyên biến thành đống đổ nát ngay trước mặt Tùy thành chủ.



Ông ta tận mắt nhìn thấy, trong làn khói bụi, nữ tử mặc áo xanh ôm xương trắng bước từng bước một vào tầm mắt của ông ta, còn nàng thì giống như ác quỷ bất tử, cả người lộ ra hàn khí khiến người ta sợ hãi, chân tê dại, quên cả chạy trốn.




Thế lửa còn đang lan tràn, đốt cháy hoa hòe, bầu trời lại có thêm mấy tia sấm sét.



A Nhược nói: “Hai vợ chồng các ngươi đúng là cá mè một lứa, thủ đoạn độc ác khiến người ta chán ghét.”



Tùy thành chủ nắm chặt đuốc, khói đặc khiến hắn sặc sụa không ngừng ho khan, ho đến mức gần như cúi người xuống.



Anh Nam không giết được thì ông ta đến ngăn chặn hậu họa, chỉ là bọn họ đều thất bại.



Anh Nam vốn đang đỡ Tùy thành chủ, nhưng lúc này bà ta không quan tâm được nhiều chuyện như vậy, bà ta quỳ xuống, trông giống như một phụ nhân đáng thương mới khỏi bệnh, ánh mắt bi thương, lại rơi lệ: “A Nhược cô nương! Bọn ta sai rồi! A Nhược cô nương đại nhân đại lượng, tha cho chúng ta một lần đi!”



Bà ta cầu xin tha thứ, nếu là vào buổi sáng, A Nhược cũng cho qua, nhưng bây giờ nhìn thế nào nàng cũng cảm thấy Anh Nam là rắn độc chân chính, dù rơi lệ cũng chỉ là giả dối.



“Nếu tiên khí của ta bị lấy đi, dù không chết vì bị đám rắn độc kia vây công thì cũng phải chết vì tên nam nhân này phóng hỏa, hai vợ chồng các ngươi liên tục hạ sát thủ với ta, đâu hề có ý muốn tha?” A Nhược ôm xương trắng trong lòng, cánh tay siết chặt: “Các ngươi đúng là kì lạ, mình ác với người khác thì được, nhưng lại muốn người khác từ bi với mình, trên đời này làm gì có đạo lý nào như vậy.”



“A Nhược cô nương, ta, ta đồng ý gánh chịu tất cả, cầu xin cô ta cho phu quân ta và Vân Chỉ một con đường sống, phu quân ta chỉ là một phàm nhân, rất nhiều chuyện ta làm hắn đều không biết, hắn chỉ bị ta che mắt thôi!” Anh Nam quỳ gối dịch sát lại gần A Nhược, khóc vô cùng đáng thương: “Vân Chỉ thì càng không biết gì hơn, cô và nó ở chung nhiều ngày, cũng biết nó là người thế nào mà, nó là người tốt, sẽ không làm chuyện xấu đâu! Ta cầu xin cô, tha cho bọn họ lần này, ta nguyện lấy cái chết tạ tội!”



“Ngươi chết, chẳng lẽ không phải chuyện đương nhiên?” A Nhược nghiêng đầu, thản nhiên nói: “Ngươi thả rắn độc cắn ta, cho nên ta giết ngươi, phu quân ngươi thiêu ta, cho nên ta giết hắn, không hề liên quan gì đến nhau.”



“A Nhược cô nương! Xin cô thương xót cho, đừng tính lỗi lầm của ta lên đầu họ!” Anh Nam khóc lớn, bà ta quỳ trước mặt A Nhược, bò từng bước một đến chỗ nàng, không ngừng dập đầu, kéo váy A Nhược, hai tay run rẩy.



Tùy thành chủ thấy Anh Nam như thế thì không đành lòng, cảm thấy xót xa: “Phu nhân, nếu nàng đi rồi, sao ta sống một mình được đây?”



A Nhược thấy Tùy phu nhân kéo váy của nàng, trong lòng cảm thấy vô cùng chán ghét, nàng nhấc chân đá văng bà ta ra, sau đó lui về sau hai bước, nhìn hai người tương thân tương ái, sắp chết rồi còn tâm sự với nhau, nàng chỉ cảm thấy buồn nôn.



A Nhược không phải người lương thiện gì, không làm được mấy chuyện lấy ơn báo oán, cũng không muốn dây dưa dài dòng nữa, nàng dùng một tay ôm xương trắng, một tay chỉ về phía Tùy phu nhân, vẽ một chú văn hàng yêu trên không trung.



Đúng lúc này, sấm sét ấm ầm, sau đó là ào ào, cơn mưa trút xuống, tiếng sấm từ phương xa truyền đến, sau đó là những tia sét rạch ngang trời, lan ra như những cành cây, chiếu sáng bầu trời Dận Thành.



Chú văn của A Nhược trên không trung biến thành một sợi xích trói tay chân Anh Nam, quấn cả lên cổ bà ta.



A Nhược nhìn xương trắng được bao bọc trong xiêm y trong lồng ngực, nửa mặt xương sọ lộ ra khỏi quần áo xanh nhạt, nàng nhắm chặt hai mắt, xương trắng tỏa ra mùi thơm lành lạnh, sợi xích bốc cháy trong cơn mưa.



Tiếng hét chói tai vang lên, nước mưa dập tắt ngọn lửa của Tùy thành chủ, hóa thành khói đặc cuồn cuộn, nhưng không thể nào dập tắt được ngọn lửa trên sợi xích kia.



Anh Nam đau đớn cuộn tròn trên mặt đất, người dính đầy bùn lầy, Tùy thành chủ lao tới bên bà ta, gọi tên bà ta không ngừng.



Trên mặt và trên tay bà ta dần hiện lên vảy rắn, răng nanh dài ra vì đau đớn, làn khí màu tím càng ngày càng đậm, dữ tợn đáng sợ.



A Nhược dường như không nhìn thấy, chỉ rút tay phải về, che mưa cho nửa cái đầu lâu lộ ra kia.



Nguy hiểm lặng lẽ tới gần, phập một tiếng đâm thủng ngực nàng, xuyên từ phía sau qua xương ngực, gần như đâm cả vào đống xương trắng trong lòng nàng.



A Nhược trợn mắt, người ướt sũng, lọn tóc dán chặt vào sườn mặt.



Nàng xoay người lại, liền thấy khuôn mặt tái nhợt của Tùy Vân Chỉ, tay hắn cầm thanh bảo kiếm nạm châu ngọc, xa hoa quý giá, theo động tác xoay người của A Nhược, chậm rãi rút ra khỏi thân thể của nàng