Thời gian trôi qua, trăng tròn rồi lại khuyết, khuyết rồi lại tròn vẫn chưa thấy ai xuất hiện như lời nói vọng ra từ vỏ sò. Dần dần, A Miêu đã quên mất chuyện này.
Ngày ngày nàng ăn ngon mặc đẹp, tận hưởng cuộc sống giàu sang nhàn nhã. Tất nhiên, A Miêu cũng không quên chuyện chính sự.
Kể từ ngày khai trương, cửa hàng Ngọc Trai Miêu Vũ của A Miêu trở nên vô cùng nổi tiếng. Khách hàng đến từ khắp nơi, từ Nhân Giới đến Ma Giới, đều nghe danh tiếng của nàng và A Hổ. Ai cũng muốn chiêm ngưỡng và sở hữu những viên ngọc trai tuyệt đẹp, lấp lánh như những vì sao.
A Hổ là quản lý của cửa hàng. Cậu chàng đã phát triển không chỉ các chiến lược quảng cáo mà còn đưa ra các chương trình khuyến mãi độc đáo như "Mua một viên ngọc trai, tặng một nụ cười của A Hổ". Sự nhiệt tình và sáng tạo của A Hổ khiến khách hàng luôn cảm thấy hài lòng và vui vẻ khi đến cửa hàng.
Một buổi sáng nọ, khi A Miêu đang thưởng thức một ly trà xanh và đọc tiểu thuyết, A Hổ đột nhiên xuất hiện với vẻ mặt đầy hứng khởi.
"A Miêu, ta có một ý tưởng mới!" A Hổ nói, mắt sáng rực.
A Miêu nhướng mày nhìn cậu.
"Lại ý tưởng gì nữa đây? Ta đang thoải mái mà."
"Chúng ta nên tổ chức một buổi đấu giá ngọc trai! Những viên ngọc trai quý giá nhất của ngươi sẽ được đem ra đấu giá. Đảm bảo khách hàng sẽ đổ xô đến và chúng ta sẽ kiếm được một khoản tiền khổng lồ!" A Hổ giải thích.
A Miêu suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
"Nghe có vẻ hay đó. Nhưng ngươi sẽ làm hết mọi việc, đúng không?"
A Hổ cười toe toét.
"Tất nhiên rồi! Ngươi chỉ cần xuất hiện và làm chủ buổi đấu giá. Ta sẽ lo mọi thứ khác."
Và thế là, A Hổ bắt đầu chuẩn bị cho buổi đấu giá. Cậu gửi thiệp mời tới những khách hàng thân thiết, trang trí cửa hàng lộng lẫy, và thậm chí còn thuê một ban nhạc yêu đến để tạo không khí sôi động.
Ngày diễn ra buổi đấu giá, cửa hàng ngọc trai của A Miêu chật kín khách. A Miêu đứng trên sân khấu, tỏa sáng như một ngôi sao với bộ trang phục lộng lẫy. A Hổ, với vai trò người dẫn chương trình, nhiệt tình giới thiệu từng viên ngọc trai và khéo léo kích thích sự cạnh tranh giữa các khách hàng.
Buổi đấu giá diễn ra vô cùng sôi động. Những tiếng hô giá vang lên liên hồi, cao dần từng chút một. Ánh mắt của A Miêu lướt qua đám đông, nàng chợt nhận ra một đôi mắt quen thuộc nhìn nàng. Đó là một người đàn ông trung niên, vẻ mặt điềm tĩnh nhưng đôi mắt lại ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm. Ông ta không ngần ngại đưa ra những con số khổng lồ để sở hữu những viên ngọc trai đẹp nhất.
A Miêu nhìn chằm chằm vào đôi mắt buồn của người đàn ông trung niên. Nàng cảm nhận được một nỗi nhớ sâu sắc ẩn giấu bên trong ông.
Trong khi đó, A Hổ nuốt nước miếng, ánh mắt dán chặt vào người đàn ông trung niên. Ông ta lại tăng giá, lần này là một con số khiến cả hội trường sững sờ. Tim A Hổ đập thình thịch, một cảm giác khó tả bao trùm lấy.
Trên tay A Hổ là viên ngọc trai trắng ngà, tròn đều như viên bi, tỏa ra một ánh sáng ngọc ngà, lung linh huyền ảo. Khi xoay chuyển, viên ngọc trai lại đổi màu, tạo ra hiệu ứng cầu vồng tuyệt đẹp, tựa như một giọt sương mai lung linh dưới ánh mặt trời.
Một tiếng thốt lên kinh ngạc vang lên từ phía khán giả. "Đẹp quá! Ta chưa từng thấy viên ngọc trai nào đẹp như vậy!”
A Hổ mỉm cười, nâng cao viên ngọc trai để mọi người có thể ngắm nhìn rõ hơn. "Đúng vậy, viên ngọc trai này không chỉ đẹp về hình thức mà còn…”
"Viên ngọc trai này," A Hổ bắt đầu, giọng nói trầm ấm, “mang trong mình một câu chuyện tình yêu sâu sắc. Nó là minh chứng cho một lời hứa, một lời thề nguyện được khắc ghi vào sâu thẳm tâm hồn. Hãy nhìn vào ánh sáng lung linh của nó, ngươi sẽ cảm nhận được tình yêu mãnh liệt mà nó chứa đựng. Và bây giờ, ta muốn rao bán nó với giá khởi điểm năm trăm hai mươi nghìn linh thạch.”
Tiếng rao giá của A Hổ vừa dứt, một khoảng lặng bao trùm cả căn phòng. Rồi bất ngờ, một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau đám đông:
"Một triệu linh thạch!"
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía người đàn ông trung niên vừa lên tiếng. A Hổ mỉm cười, gật đầu ra hiệu. "Một triệu linh thạch, có ai trả giá cao hơn không?”
Các tiếng hô giá vang lên liên tiếp, cao dần từng chút một. Không khí trở nên căng thẳng đến nghẹt thở. A Miêu đứng trên sân khấu, trái tim đập thình thịch. Nàng không ngờ viên ngọc trai này lại được nhiều người săn đón đến vậy.
Cuối cùng, sau một hồi đấu giá căng thẳng, viên ngọc trai được bán với giá hai triệu linh thạch. Người đàn ông trung niên mỉm cười hài lòng, ông ta tiến đến nhận lấy viên ngọc trai và nói với A Miêu:
"Cảm ơn ngươi! Viên ngọc trai này sẽ luôn được ta trân trọng.”
A Miêu gật đầu, một nụ cười nhẹ nở trên môi.
A Hổ nhanh nhảu tiến đến trao viên ngọc trai cho người đàn ông trung niên, nói:
"Chúc ngài mang viên ngọc trai này về nhà an lành!"
Người đàn ông trung niên gật đầu hài lòng, ông ta quay sang A Miêu và A Hổ, nói: "Cảm ơn!”
Sau khi giao dịch hoàn tất, người đàn ông trung niên rời đi, mang theo viên ngọc trai quý giá. A Miêu và A Hổ nhìn theo bóng ông ta cho đến khi khuất hẳn.
"Ta thấy vui vì viên ngọc trai đã tìm được chủ nhân mới" A Hổ nói.
A Miêu đồng tình: "Ta cũng vậy. Cảm giác thật tốt khi có được hai triệu linh thạch.”