A Miêu và A Hổ nhìn đống linh thạch kiếm được từ buổi đấu giá. A Hổ nói: “Ta cảm tưởng linh thạch phải đầy hết túi trữ vật của ta luôn!”
A Miêu thở dài: "Ôi trời, nhiều linh thạch quá! Ta sắp đếm mỏi tay mất thôi!"
A Hổ vỗ ngực tự tin: "Để ta lo cho ngươi! Ta có cách đếm siêu tốc, đảm bảo chính xác từng linh thạch một!"
A Hổ vội vàng nắm một nắm linh thạch lên, giơ cao và đếm nhanh: "Một, hai, ba... (giọng nhỏ dần) ...chín mươi tám, chín mươi chín... (ngập ngừng)... xong rồi!"
A Miêu nhìn A Hổ nghi ngờ: "Xong rồi là sao? Sao lại dừng ở đó?"
A Hổ gãi đầu, cười ngượng ngùng: "À thì... ta quên cách kết thúc đếm siêu tốc rồi. Nhưng cứ yên tâm đi, chắc chắn trong nắm này còn hơn một trăm viên!”
A Miêu bật cười và lắc đầu: "Haizz, được rồi! A Hổ,
ngươi thật là hết nói nổi!"
Cả hai ngồi xuống và bắt đầu đếm linh thạch một cách nghiêm túc, nhưng thỉnh thoảng lại bật cười vì những trò đùa của nhau.
"Ba triệu linh thạch! Ta không thể tin nổi!” A Hổ hô lên một cách hào hứng, đôi mắt sáng rực lên như hai viên ngọc.
Sau khi cùng nhau đếm và kiểm đếm lại số linh thạch một cách kỹ lưỡng, cả hai đều không khỏi ngạc nhiên trước số tiền kiếm được từ buổi đấu giá này. A Miêu và A Hổ bắt đầu lên kế hoạch chi tiêu cho số tài sản khổng lồ này.
"Ta sẽ xây một lâu đài bằng ngọc trai, nuôi một đàn linh thú xinh đẹp và... một đội quân đẹp trai để bảo vệ ta!” A Miêu cũng đáp lại.
A Hổ phì cười, "Ngươi đúng là tham lam! Ta chỉ cần một ngôi nhà nhỏ xinh, một vườn hoa đầy màu sắc và một người ở bên bầu bạn là đủ rồi."
A Miêu cười lớn, khẽ nhéo mũi A Hổ. "Ngươi thì lúc nào cũng đơn giản. Nhưng không sao, ta sẽ xây một ngôi nhà nhỏ xinh của ngươi bên cạnh cạnh lâu đài ngọc trai của ta. Như vậy, ngươi có thể chăm sóc vườn hoa và chúng ta có thể dễ dàng gặp nhau."
Đúng lúc đó, một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau:
"Nghe nói hai ngươi vừa kiếm được một số linh thạch lớn? Cho ta mượn một chút để mua một chiếc xe mây mới nhé. Chiếc xe mây cũ của ta bị rò rỉ nước rồi."
Cả hai quay lại và thấy một con rồng đang đứng đó, vẻ mặt tội nghiệp. Con rồng này là Thanh Vân Long, bạn cũ của A Miêu và A Hổ.
A Hổ cười lớn:
"Thanh Vân Long à Thanh Vân Long, ngươi không thể chăm sóc nổi chiếc xe mây của mình à?"
Thanh Vân Long gãi đầu, cười ngượng ngùng.
"Ta cũng nghĩ vậy, nhưng chiếc xe mây này quá cũ rồi. Mỗi lần đi mưa là nước chảy vào trong như suối. Ta không thể nào bay xa được. Lần này ta có việc quan trọng lắm luôn ý!"
A Miêu nhìn Thanh Vân Long, cười khúc khích.
"Ngươi đúng là, lúc nào cũng gặp rắc rối với mấy cái xe mây. Thôi được, ta sẽ cho ngươi mượn một ít linh thạch, nhưng nhớ phải trả lại đấy nhé!"
Thanh Vân Long mừng rỡ, vội vàng cảm ơn.
"Cảm ơn các ngươi nhiều lắm! Ta hứa sẽ trả lại ngay khi có thể. Các ngươi thật tốt bụng!" Thanh Vân Long nhìn A Miêu và A Hổ với ánh mắt biết ơn.
A Hổ xoa đầu, cười hì hì.
"Không có gì. Nhưng nhớ đấy, phải trả lại linh thạch đúng hạn nhé! Và đừng có làm hỏng chiếc xe mây mới đấy."
Thanh Vân Long nói xong liền vội vã bay đi trên chiếc xe mây cũ. A Hổ và A Miêu nhìn theo bóng Thanh Vân Long khuất dần trong bầu trời, rồi quay lại nhìn nhau.
A Hổ lắc đầu cười:
"Thật không biết nên nói gì với tên này nữa. Cứ mua cái gì là lại hỏng cái đó."
A Miêu gật đầu đồng tình.
Vài ngày sau, Thanh Vân Long quay trở lại với một chiếc xe mây mới toanh, lấp lánh. "Nhìn xem, chiếc xe mây của ta mới đẹp làm sao!" Thanh Vân Long khoe khoang.
A Miêu và A Hổ cùng nhau kiểm tra chiếc xe mây. "Ừ, quả thật là đẹp. Nhưng mà... sao nó lại có hình con mèo thế này?" A Hổ chỉ vào một hình vẽ trên thân xe.
Thanh Vân Long đỏ mặt, lắp bắp:
"À thì... ta thấy hình này đẹp nên... mua luôn."
A Miêu và A Hổ nhìn nhau rồi phá lên cười.
"Thôi được rồi, miễn là ngươi thích."
“Cảm ơn hai bạn yêu dấu” Thanh Vân Long giả vờ nũng nịu.
A Hổ nhìn Thanh Vân Long, khẽ mỉm cười. "Không có gì đâu. Nhưng ngươi có thể chia sẻ với chúng ta về việc quan trọng mà ngươi nói đến không?"
Thanh Vân Long do dự một lát rồi mới nói:
"Thực ra, ta đang tìm kiếm một loại thảo dược quý hiếm để dùng trong độ kiếp lần này. Các ngươi biết đó, ta là một con cá chép hoá rồng, nên xác suất độ kiếp thành công không được cao."
Thanh Vân Long chớp mắt nói tiếp:
"Ta... ta định dùng nó để đi tìm tại Biển Bồng Bềnh, nghe đồn ở đó có loại thảo dược ta đang tìm."
A Hổ nghe xong thì không giấu nổi sự háo hức. "Biển Bồng Bềnh à? Nghe như một nơi thú vị để phiêu lưu! Ta đã nghe nói về nó, nơi đó đầy những điều kỳ lạ và huyền bí."
A Miêu chậm rãi gật đầu. A Hổ nói không hề sai, Biển Bồng Bềnh thật sự là một nơi thú vị, cũng là nơi có một người A Miêu không bao giờ quên được. Những ký ức về người đó hiện lên trong tâm trí, khiến lòng nàng chợt dâng lên một cảm giác lẫn lộn.
“Ngươi phải cẩn thận đấy! Đừng lạc đường!” A Miêu dặn dò Thanh Vân Long, vẻ mặt lo lắng.
Thanh Vân Long mỉm cười nhẹ nhàng, gật đầu. "Yên tâm đi, ta sẽ cẩn thận.”