A Miêu Muốn Làm Cá Muối

Chương 24: Hàn gắn




Nghe thấy tiếng A Miêu khóc, Tiêu Ly liền chạy qua. Nhìn thấy tình cảnh trong lều, Tiêu Ly đứng bên cạnh, im lặng nhưng ánh mắt hắn tràn ngập sự suy tư. Nàng cảm nhận được sự hiện diện của hắn, nhưng không dám nhìn lên, vì nỗi đau của quá khứ vẫn còn quá sâu đậm.

Hắn đứng đó, như muốn nói điều gì nhưng rồi lại chùn bước, cho đến khi không thể im lặng thêm được nữa. "Ta biết ngươi giận ta, A Miêu" Tiêu Ly lên tiếng, giọng nói trầm nhưng rõ ràng giữa không gian tĩnh lặng. "Nhưng ngươi đã hiểu lầm. Ta chưa bao giờ có ý tranh giành Lam Châu với ngươi."

Những lời này như một cú đâm thẳng vào lòng A Miêu. Nàng ngẩng lên, đôi mắt chứa đầy sự mâu thuẫn và tổn thương, giọng nói khàn đi vì cảm xúc dồn nén. "Ngươi nghĩ ta sẽ tin ngươi sao, A Ly? Ngươi luôn đứng sau ta, dõi theo từng bước đi của ta, và ta biết rõ ngươi muốn gì. Ngươi muốn ta trở thành kẻ thua cuộc."

Tiêu Ly lắc đầu, sự chân thành trong mắt hắn khiến nàng không thể tránh khỏi sự dao động. "Không, A Miêu. Ngươi sai rồi. Ta chưa bao giờ muốn điều đó. Ngươi tự chọn con đường của mình, và ta chỉ ở bên cạnh ngươi... vì ngươi là người bạn quan trọng nhất của ta. Lúc đó, ta chỉ nghĩ ngươi chọn thành nữ sẽ thật xinh đẹp nên ta mới nói thôi, chứ ta không hề nghĩ sâu xa hơn"

Những lời nói của hắn đánh thức một phần ký ức mà A Miêu đã cố quên đi. Những khoảnh khắc Tiêu Ly luôn âm thầm giúp đỡ nàng, không một lời than phiền. Nàng cảm thấy lồng ngực nặng trĩu, như thể sự hiểu lầm mà nàng nuôi dưỡng bấy lâu nay đang dần vỡ tan.

Lam Châu lúc này bước đến gần, ánh mắt dịu dàng nhìn cả hai. "A Ly nói đúng, A Miêu. Hắn chưa bao giờ tranh giành ta với ngươi. Thật ra, hắn đã luôn ủng hộ ngươi, bất kể ngươi chọn con đường nào."

A Miêu giật mình, lời của Lam Châu như đập vào sự tự tin nàng từng có về mối quan hệ giữa ba người. Những ký ức về sự ghen ghét, xa cách dần trở nên mơ hồ, lung lay trước sự thật phơi bày.

Tiêu Ly tiến lại gần hơn, giọng nói của hắn trở nên trầm ấm và nhẹ nhàng. "A Miêu, chúng ta đã mất quá nhiều thời gian cho sự hiểu lầm này. Với ta, ngươi luôn quan trọng hơn tất cả, kể cả Lam Châu. Ta không muốn mất đi người"

Những lời ấy xé toang lớp băng giá trong lòng A Miêu, nhưng nàng vẫn chưa sẵn sàng để tin tưởng hoàn toàn. "Có lẽ ta đã hiểu lầm ngươi, A Ly" nàng thì thầm, đôi mắt nàng dịu lại. "Nhưng quá khứ không thể dễ dàng thay đổi. Ta cần thời gian."

Tiêu Ly gật đầu, nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên môi. "Ta sẽ đợi, A Miêu. Bao lâu cũng được, chỉ cần ngươi có thể tin lại ta."

Cả hai im lặng nhìn ra biển, nơi những con sóng nhẹ nhàng vỗ vào bờ như biểu tượng của sự tha thứ và tái sinh. Tại Miên Viễn Đảo, sự rạn nứt của quá khứ bắt đầu được hàn gắn, chậm rãi nhưng chắc chắn, như dòng biển lặng lẽ không bao giờ ngừng nghỉ.



Tại cửa hàng Ngọc trai Miêu Vũ,

“A Ly, nhanh lau ngọc trai đi! Không được lười biếng như A Miêu đâu!” Giọng A Hổ vang vọng trong cửa hàng, làm cho A Ly phải ngẩng đầu lên từ đống ngọc trai đang bày ra trước mặt.

“Được rồi, được rồi, không cần phải nhắc nhở!” A Ly trả lời với một nụ cười, nhưng đôi tay của hắn vẫn không ngừng công việc. Hắn nhanh chóng lau chùi những viên ngọc trai lấp lánh, đôi mắt lấp lánh sự nhiệt tình.

“Ai nói ta lười biếng, sự xinh đẹp của ta là đủ dùng rồi” A Miêu vừa lườm A Hổ và A Ly vừa nói, đưa tay chỉnh lại chiếc trâm trên đầu.

“Thật vậy sao?” A Hổ nhướn mày, tay cầm một viên ngọc trai, “Nếu chỉ cần ngồi một chỗ và tỏa sáng, thì tại sao ta không thấy ánh sáng của ngươi từ sáng đến giờ nhỉ? Có lẽ là do ngươi cần thêm mỡ để phát sáng!”

A Miêu trợn mắt: “Mỡ? Ngươi dám gọi ta là mỡ sao? Thật là vô lý! Ta chỉ đang giữ gìn đường cong hoàn hảo của mình!”

“Đúng, một đường cong hoàn hảo như đường cong của con cá nục!” A Ly không nhịn được cười, khiến A Miêu phải trợn mắt. “Nếu ngươi làm bạn với cá nục, chắc chắn sẽ không có ai nhớ đến ngươi nữa đâu!”

Bỗng nhiên, tiếng chuông cửa vang lên, báo hiệu có khách hàng đến.

"Để ta đi xem ai đến nào." A Hổ nói rồi đứng dậy đi ra phía cửa.

A Miêu và A Ly nhìn nhau cười, cùng nhau chuẩn bị để đón khách hàng vị khách tiếp theo.