Sau bữa ăn, Thanh Vân Long và Lam Châu tận tình sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho mọi người trong một khu vực rộng rãi, gần bờ biển Bồng Bềnh. Thanh Vân Long chỉ về phía một khu lều trại được dựng lên ngay bên cạnh những tảng đá lớn, nơi sóng biển vỗ nhẹ nhàng tạo thành giai điệu thư thái.
"Đây là nơi các ngươi sẽ ở lại đêm nay" Thanh Vân Long nói với nụ cười hiền hòa. "Gió biển ở đây rất dễ chịu, hy vọng các ngươi sẽ cảm thấy thoải mái"
Lam Châu đứng cạnh, gật đầu đồng tình. "Nếu có gì cần, cứ gọi ta. Biển Bồng Bềnh không như Yêu Giới, nhưng sự tĩnh lặng ở đây có thể giúp ngươi tìm thấy điều gì đó mà ngươi đang kiếm tìm." Nàng nhìn về phía A Miêu với ánh mắt đầy ẩn ý.
A Miêu khẽ gật đầu, nhưng trong lòng nàng vẫn còn trăm mối tơ vò. Nàng đứng bên bờ biển, nhìn ra xa nơi chân trời đen thẫm hòa cùng với đại dương rộng lớn. Những ký ức mờ nhạt về Biển Bồng Bềnh hiện lên trong tâm trí nàng, những ngày tháng nàng còn chưa chọn giới tính, còn cùng ai đó khám phá từng góc nhỏ của biển cả này.
Khi mọi người đã tìm được chỗ nghỉ ngơi, Tiêu Ly bước tới bên A Miêu, lặng lẽ ngồi xuống bên nàng. Hắn nhìn nàng một lúc lâu, như thể đang cố tìm ra điều gì đó trong ánh mắt trống rỗng của A Miêu. Nàng vẫn giữ im lặng, không hề chú ý đến sự hiện diện của hắn.
"Ngươi có vẻ... không hẳn thuộc về nơi này," Tiêu Ly lên tiếng, phá tan không gian yên tĩnh. "Nhưng ta có cảm giác ngươi đã từng rất gần gũi với Biển Bồng
Bềnh."
A Miêu quay đầu nhìn hắn, đôi mắt thâm sâu của nàng chứa đầy mâu thuẫn. "Ngươi không thể hiểu được," nàng đáp khẽ. "Có những thứ, dù ta từng thân thuộc đến đâu, giờ đây đã trở thành xa lạ"
Tiêu Ly trầm ngâm một lúc, rồi bất ngờ hỏi: "Ngươi có bao giờ nghĩ đến việc quay lại nơi mình từng thuộc về không?"
A Miêu không trả lời ngay, nàng cúi đầu, đôi tay siết chặt lại, như thể cố nắm giữ một điều gì đó từ quá khứ đang dần trượt khỏi tay.
Tiêu Ly nhíu mày, cảm nhận được điều gì đó bí ẩn ẩn sau lời nói của A Miêu. Nhưng hắn không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ ngồi bên nàng, cùng chia sẻ sự tĩnh lặng của đêm biển.
Biển lặng sóng, A Miêu trở về lều của mình. Lúc này, trong tay áo của nàng, vỏ sò bí ẩn trượt ra. "A Miêu, mừng ngươi đã trở về" Giọng nói vọng ra từ vỏ sò.
A Miêu khẽ giật mình, ánh mắt dán chặt vào chiếc vỏ sò đang phát ra âm thanh ấy.
“Ngươi có muốn tìm lại phần ký ức đã quên đi không?”
A Miêu nắm chặt chiếc vỏ sò, trái tim nàng đập mạnh trong lồng ngực.
"Phần ký ức đó..." A Miêu khẽ thì thầm, trong lòng trào dâng cảm xúc hỗn loạn. Nàng biết rất rõ rằng có điều gì đó quan trọng mà nàng đã đánh mất. Cái quá khứ mờ nhạt ấy cứ như một cái bóng không thể với tới, nhưng cũng không thể hoàn toàn lờ đi.
"Ta không chắc mình muốn nhớ lại," nàng đáp, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy do dự. "Có lẽ quên đi là cách duy nhất để ta có thể tiếp tục sống mà không vướng bận."
Chiếc vỏ sò lại phát ra giọng nói bí ẩn, như đang thúc giục: "Nhưng ngươi không thể quên mãi mãi. Những gì đã bị chôn vùi sẽ luôn trỗi dậy, đặc biệt khi ngươi đã trở về đây. Biển Bồng Bềnh luôn lưu giữ những bí mật mà nó không cho phép ai bỏ qua."
A Miêu đứng im lặng, đối diện với sự thật mà nàng không muốn thừa nhận. Nàng đã trốn chạy quá khứ quá lâu, nhưng giờ đây, mọi thứ dường như đang dần bao vây nàng.
"Ta không thể lảng tránh mãi," A Miêu thầm nghĩ, đôi mắt ánh lên sự kiên định. Nàng biết rằng việc đối diện với ký ức đã mất sẽ không dễ dàng, nhưng sự lạc lõng này sẽ chỉ tiếp tục nếu nàng không tự giải thoát cho mình.
Nàng chậm rãi đưa chiếc vỏ sò lại gần tai mình, hơi thở trở nên gấp gáp. "Nếu ngươi đã sẵn sàng, hãy lắng nghe" giọng nói trong vỏ sò vang lên lần cuối cùng, trước khi mọi thứ chìm vào trong một luồng ký ức từ xa xưa.
Ngay lập tức, những hình ảnh vụt qua tâm trí A Miêu...những cảnh tượng của một thời quá khứ mà nàng từng cố lãng quên. Nàng thấy mình, khi còn chưa chọn giới tính, bơi lội trong Miên Viễn Đảo, cùng với một người... người mà nàng không thể nhớ rõ, nhưng hình bóng ấy luôn hiện diện trong giấc mơ của nàng.
"A Miêu!" Tiếng gọi thân thương vang lên từ một góc ký ức. Nàng nhận ra đó là giọng của A Ly, người đã từng là bạn đồng hành của nàng trước khi cả hai tách rời khỏi nhau. Trước khi nàng chọn quên đi hắn.
Nước mắt vô thức lăn dài trên má A Miêu, nàng nhận ra rằng việc quên đi không phải là cách để giải quyết mọi nỗi đau, mà là một sự trốn chạy yếu đuối.
Giọng nói từ vỏ sò lặng lẽ vang lên một lần cuối: "Ngươi đã chọn quên, nhưng giờ đây ngươi đã tìm thấy lại điều mình đã mất."
A Miêu buông chiếc vỏ sò, để nó rơi xuống mặt đất. Những giọt nước mắt của nàng rơi theo, hoá thành những hạt ngọc trai. Nàng biết rằng cuộc hành trình để tìm lại bản thân mình vừa mới bắt đầu.