Cuối cùng ngày chủ nhật cũng đã tới, với trái tim non nớt của người mới sập bẫy ái tình như Minh Nguyệt, cô hào hứng đến nỗi mất ngủ! Nếu không phải đêm qua anh ép cô ngủ thì hôm nay cô đã thành gấu trúc mất rồi!
Minh Nguyệt dậy từ sớm chuẩn bị tươm tất. Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài cùng chiếc áo trễ vai xinh xắn. Bờ vai trắng nõn nà, cùng thân hình ngọt ngào khiến cô giống một nàng tiểu thư dịu dàng, đáng yêu.
Vương Hàn tựa lưng vào cửa ngắm nhìn cô gái nhỏ của anh. Cũng không phải lần đầu anh nhìn thấy vẻ đẹp của cô nhưng sao trái tim anh lại liên hồi loạn nhịp? Cô đúng là tiểu yêu tinh giết chết anh!
“Em đừng có mặc áo trễ sâu như vậy được sao? Người đàn ông khác cũng sẽ giống tôi mà thèm khát em đấy!” Vương Hàn đưa tay kéo áo lên.
“Hừ. Anh ghen sao?!” Minh Nguyệt bĩu môi.
“Ừm! Chỉ có tôi mới được nhìn em đẹp như vậy thôi!” Anh kéo cô lại áp sát vào ngực anh, đặt một nụ hôn nồng cháy xuống cánh môi anh đào đẹp đẽ kia.
“Ưmm...ânn...mau đi thôi...” Minh Nguyệt dùng sức đẩy anh ra, lồng ngực phập phồng từng hồi.
Vương Hàn mỉm cười kéo tay cô. Hôm nay anh nhất định phải làm đúng kế hoạch như Anh Duệ và Minh Hữu đã bày! Kiểu gì cũng khiến cô điêu đứng. Lần này em không thoát được tôi đâu tiểu Nguyệt.
Tại rạp phim.
“Vương Hàn tại sao lại không có người vậy? Chẳng lẽ anh bao hết cả rạp phim này ư?” Minh Nguyệt nhìn thoáng qua là đã biết cái rạp này bị anh bao đứt rồi!
“Ừm. Nhiều người sẽ để ý em. Tôi không thích. Còn nữa sau này em gọi tôi là Hàn đi, tôi thích em gọi như vậy.”
“Gọi tên thân mật vậy làm gì chứ...chúng ta cũng chưa tới mức đó!” Minh Nguyệt khẽ cúi gầm mặt, né tránh ánh nhìn của anh.
“Chúng ta là vợ chồng, cũng đã làm chuyện kia rồi, tôi còn bỏ việc để cùng em hẹn hò, như vậy còn chưa đủ thân mật sao vợ yêu?” Vương Hàn vòng tay qua eo cô, nhếch môi nhẹ nhàng nói.
“Không nói lại anh! Hôm nay chúng ta coi phim gì?”
“Phim tình cảm.”
Anh vốn đã chuẩn bị hết rồi. Anh Duệ nói không người phụ nữ nào là không coi phim tình cảm, kiểu gì cô cũng sẽ cảm động đến khóc rồi dựa vào vai anh. Kế hoạch hẹn hò hoàn hảo!
“Thôi nào. Coi phim khác đi, trinh thám viễn tưởng nhé? Tôi thích coi loại đó hơn.” Cô trước giờ chỉ thích loại phim phá án hay giải mật đố chứ không hề thích kiểu phim sến súa yêu đương.
Vương Hàn lặng người vài giây, gương mặt anh sắp đen như đít nồi rồi a! Tên Anh Duệ lừa đảo này?! Em dâu của cậu lại thích trinh thám viễn tưởng hơn đấy!
“Ừm, tuỳ em!” Vương Hàn nhìn cô trìu mến, trong lòng đang buồn sắp chết rồi! Ai lại ngờ vợ anh lại mạnh bạo đến nỗi không thích xem phim tình came chứ? Cô có phải con gái không vậy?
Phim vừa chiếu đến cảnh giải đố trong căn phòng bí ẩn, Minh Nguyệt liền chau mày khó chịu.
“Kịch bản gì mà thiếu hấp dẫn, mật mã dễ như vậy mà còn không biết! Mật khẩu là XXXY ở trên đồng hồ bên tay phải kia kìa. Có vậy cũng không tìm ra.”
Vương Hàn nhìn cô rồi quăng một câu.
“Không phải ai cũng có IQ cao như em đâu.”
Người ta giải chưa xong mà em xem phim cũng giải được. Nhưng lũ người trong phim cũng ngu ngốc. Mật mã của cái cửa tiếp theo là EYES mà cũng không biết!
Rồi đến cảnh tìm cách thoát khỏi căn phòng mê cung, Minh Nguyệt lại quay sang hỏi anh.
“Hàn, chỗ này phải chạy qua phải rồi rẽ trái, gặp cái gương rồi đẩy ra đúng không?”
“Em sai rồi. Phải chạy ngược lại, vì đây là mê cung ngược.”
Anh cùng cô trò chuyện suốt cả bộ phim về mọi cách giải đố. Ôi trời có ai mà nhờ được hẹn hò trong rạp phim thay vì nắm tay, tựa đầu, quấn quít thì anh và cô lại ngồi giải đố trước cả nhân vật trong phim tìm ra đáp án!
Bộ phim vừa kết thúc, anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, cảm giác xem phim này cũng không tệ, ít ra cô cũng đã nói chuyện với anh rất nhiều. Cô cũng không còn dè dặt với anh nữa.
“Hàn, sau này anh nhất định phải thi giải đố với tôi!”
“Em nghĩ em có thể thắng tôi sao?”
“Nhất định sẽ thắng!”Minh Nguyệt chống tay vỗ ngực tự hào. Cô cũng đứng thứ năm thế giới! Anh lại coi thường cô đến vậy ư?!
“Nào, chúng ta đi ăn.” Vương Hàn thấy cô gái nhỏ kia kiêu ngạo hống hách nhưng trong mắt anh lại thấy đáng yêu thôi!
Tại nhà hàng Vary
“Thưa thiếu gia, hiếm khi ngài tới đây dùng bữa, hôm nay chúng tôi sẽ phục vụ tận tình cho ngài.” Một người phụ nữ trung niên kính cẩn cúi người.
“Đây là phu nhân, tôi đưa cô ấy tới đây để mọi người biết mặt.” Anh siết eo cô, giọng nói lạnh lùng hô lớn.
Lại tiếp tục là trận xôn xao như thường lệ, Minh Nguyệt đem ánh mắt khinh miệt nhìn anh.
“Hàn, anh xem anh ghét nữ nhân đến khi anh dẫn một cô gái tới đây họ lại bàn tán đến như vậy? Nếu anh thật sự không có vợ thì có lẽ họ đều nghĩ anh là...gay!” Minh Nguyệt nhón chân, thì thầm trong tai anh.
Anh cúi đầu xuống, đưa miệng cắn nhẹ vành tai cô, mê hoặc nói “Nếu em còn cho rằng chồng em gay thì tôi không ngại nếu cho em thử sức mạnh thực sự của tôi đâu!”
Khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng. Cái gì mà sức mạnh thực sự chứ...chẳng phải cô đã thấy rồi sao...
Bước vào căn phòng tổng thống, cô thật không biết được Vương thị lớn mạnh đến cỡ nào. Tất cả đều được chạm chắc tinh tế, đồ trang trí cũng đều là những vật phẩm hiếm có, cách bày biện cũng cô cùng hợp lý và hài hoà. Đây đích thị là chốn dành cho những người có tiền tròn giới thượng lưu. Nhìn thực đơn xem, toàn những sơn hào hải vị đắt tiền.
“Nơi này là tâm huyết của Vương lão gia, ông muốn có một nơi ấm cúng và tràn ngập hạnh phúc nên đã cho xây dựng nhà hàng này. Ông mong muốn ai ai tới đây cũng đều được hạnh phúc.” Vương Hàn kéo ghế cho cô.
“Em không cần gọi món khác đâu. Tôi đã gọi hết rồi.” Anh lấy chiếc thực đơn rồi ra hiệu với người phục vụ đem món lên.
Trên bàn đều là những món ăn ngon mắt. Tất cả đều là món yêu thích của cô. Sao anh biết cô thích cà ri gà với cả vịt bắc kinh? Cùng món rau xào thịt này nữa.
“Sao anh biết tôi thích ăn những món này?” Minh Nguyệt hơi mất hồn nhìn anh.
“Tôi là chồng em mà. Nên những điều cơ bản này cũng phải biết chứ.” Vương Hàn gắp cho cô một miếng vịt.
“Từ bao giờ anh học cách nói chuyện ngọt như vậy chứ? Với cả anh cũng đâu thích ăn rau? Sao lại gọi nhiều món rau như vậy?”
“Học ăn dần. Chẳng phải em nói ăn rau rất tốt sao?” Vương Hàn gắp một miếng rau lớn bỏ vào miệng. Anh không phủ nhận rằng bất kì lời nào cô thốt ra đều có sức ảnh hưởng rất lớn đối với anh. Cô muốn anh ăn rau, anh liền có thể học cách ăn vì cô, thậm chí còn vì cô mà thay đổi rất nhiều.
“Món ở đây rất ngon nha!” Minh Nguyệt đem ánh mắt ngưỡng mộ nhìn món ăn trên bàn. Cô thật sự muốn gặp đầu bếp ở đây để học hỏi mà!
“Không ngon bằng em nấu!” Vương Hàn nhanh chóng đáp lại. Đúng là ngon thật. Nhưng so với món của cô thì ở đây không bằng một nửa.
Minh Nguyệt liếc mắt nhìn anh. Cô thật đến chịu! Ở đây là nhà hàng danh tiếng, đầu bếp nấu ăn ngon như vậy cô còn muốn vái một lậy để nhận sư phụ mà anh còn cho rằng cô nấu ngon hơn sao? Cái miệng độc ác của anh có bị sao không vậy? Khẩu vị cũng khác người thường!
Sau khi ăn xong, anh đưa cô tới một công viên ngoài thành phố. Minh Hữu nói là con gái thường thích cảm giác trở về trẻ con, rất thích đi tới công viên giải trí. Minh Hữu cũng dặn anh là đừng bao nguyên cả công viên vì con gái không thích như vậy. Vương Hàn nghe những lời khuyên kia cũng đều ậm ừ tiếp thu. Người chưa bao giờ yêu đương như anh muốn lấy lòng vợ nhỏ thì chỉ còn cách này.
Minh Nguyệt tới công viên hốc mắt liền ửng đỏ. Hoá ra anh đưa cô tới khu giải trí này. Lúc trước cô cũng từng tới đây cùng cha nuôi. Khi đó Nhan Liễu Yên còn chưa được sinh ra nên cha nuôi rất yêu thương cô. Thường cùng cô ăn kem, chơi ngựa quay, ăn kẹo bông gòn. Chẳng mấy chốc kỉ niệm ùa về. Minh Nguyệt vội dụi mắt, nhẹ nhàng khoác tay anh.
“Hàn, sao anh lại đưa tôi tới đây? Anh muốn trở về trẻ con à?”
“Đưa em tới đây chơi thôi. Tại EQ của em như trẻ con nên tôi nghĩ chỗ này hợp với em.” Đưa em tới đây là để có một buổi hẹn hò như mấy đứa trẻ mới yêu. Ai ngờ cô lại cho rằng anh là trẻ con?!
“Anh độc mồm độc miệng!” Minh Nguyệt chu môi nhỏ mắng anh. Lâu lắm rồi cô không tới công viên giải trí. Cô cũng muốn lưu lại chút kỉ niệm ở nơi này với anh...
Bình thường cô chỉ thấy anh trong bộ âu phục đắt tiền được đặt may từ bên Ý. Còn hôm nay anh chỉ bận đơn giản một chiếc áo phông trắng cùng quần bò bụi bặm. Cả cơ thể anh đều tràn đầy hơi thở nam tính. Anh mặc thường phục còn chạy đi mua kem và kẹo bông gòn cho cô. Anh đường đường là tổng giám đốc của Vương thị cao cao tại thương mà lại chịu bỏ một ngày quý giá để đi chơi cùng cô. Trong trái tim của nàng thiếu nữ liền đập lạc 1 nhịp.
Anh đưa cô đi dạo, cùng chơi trò chơi, cùng ăn kem, kẹo bông gòn. Trông cả hai đều ngập tràn cảnh hồng, giống hệt một đôi thiếu niên đang hẹn hò lãng mạn. Minh Nguyệt đem ánh nắng giấu sau vẻ đẹp tươi tắn của mình, đôi gò má luôn ửng hồng, đôi môi luôn mỉm cười với anh. Vương Hàn thì lại ân cần bên cạnh cô, chịu nắng chịu cực che ô cho cô, đi bên cạnh nhìn cô ăn, nhìn cô cười. Khuôn mặt điển trai của anh cũng dịu dàng hơn rất nhiều. Cả hai đều trong thế giới riêng của họ, mặc cho những ánh nhìn ngưỡng mộ, ghen tỵ, những lời nói ra nói vào, những tiếng hét chói tai. Một buổi hẹn hò cải thiện tình cảm của cả hai người.
Trời ngả nắng, trên trời cũng khuất đi vẻ chói chang, chỉ còn lại những yên bình, lặng gió. Vương Hàn ôm eo cô, thâm tình hỏi.
“Em có muốn đi vòng quay khổng lồ kia không?”
“Ừm.”
Đi dần lên cao, toàn cảnh thành phố đều thu lại trong tầm mắt cô. Ánh đèn mập mờ cùng sự nhộn nhịp vốn có của thành phố A đều cuốn hút cô.
“Hàn, cảm ơn anh.”
“Tại sao lại cảm ơn?” Vương Hàn vươn tay vuốt nhẹ những lọn tóc đen nháy của cô.
“Cảm ơn vì đã đưa tôi tới đây, cho tôi một ngày vui vẻ.” Ánh mắt Minh Nguyệt đăm chiêu nhìn về phía cửa sổ.
Vương Hàn thấy người con gái anh quan tâm đang buồn phiền, trái tim khẽ nhói một cái. Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, anh đặt mũi vào cổ cô, hít một hơi thật sâu, mùi hoa nhài nhè nhẹ mê man tâm trí anh. Vương Hàn trầm mê nói.
“Tôi không biết em đang phiền muộn vì cái gì. Nhưng có tôi ở đây rồi, em đừng lo. Em vui thì tôi cũng thấy vui. Tôi nguyện ý để em sai khiến, cũng nguyện ý theo em.”
Lồng ngực cô khẽ run một cái, một dòng ấm áp lướt quá trái tim cô. Minh Nguyệt cảm thấy hơi nóng từ cơ thể anh, mạnh mẽ xâm chiếm tâm trí yếu ớt của cô. Minh Nguyệt xoay người, vòng tay qua người anh, từ từ nhón chân, trao cho anh nụ hôn sâu.
Vương Hàn đem cơ thể xinh đẹp của cô dán chặt vào thân hình nóng bỏng của anh. Anh triền miên mút lấy cánh hoa anh đào đỏ mọng. Tham lam hút lấy ngọt ngào bên trong. Minh Nguyệt thở gấp đẩy anh ra, ngượng ngùng nói.
“Hàn, đợi một thời gian nữa...hiện tại không được...”
“Được, tôi đợi em. Giờ thì về thôi.” Vương Hàn yêu chiều xoa đầu cô. Anh không muốn ép buộc cô, anh muốn cô phải tự nguyện bên anh, tự nguyện yêu anh.
Tiếng điện thoại của cô khẽ rung lên. Minh Nguyệt nhìn thấy dãy số và cái tên quen thuộc, cơ thể hơi run rẩy.
“Alo...”
“Nguyệt à, là cha nuôi đây...dạo này con có khoẻ không?”
“Cảm ơn, con khoẻ.” Minh Nguyệt lạnh lùng đáp.
“Chuyện là Liễu Yên sắp đính hôn, dù gì lúc trước cũng là con nuôi, con có thể tới tham dự lễ đính hôn không?”
“Được. Hẹn gặp lại Nhan tổng.” Cô nghẹn lòng cúp máy, nước mắt vô thức rơi xuống. Thật không ngờ khi nghe lại giọng nói kia, cô lại cảm thấy đau như vậy...
Vương Hàn cảm nhận được điều khác lạ, đưa tay lau nước mắt cho cô.
“Là Nhan tổng mời dự lễ đính hôn sao?”
“Ừm...” Minh Nguyệt hơi lạc giọng, yếu ớt trả lời.
“Vợ của Vương Hàn sẽ không khóc vì người lạ. Tôi cũng sẽ không để em khóc như vậy đâu! Đau lòng đấy!”
“Anh lại nói lung tung! Tập trung lái xe đi!” Minh Nguyệt bất giác bật cười. Anh luôn có cách khiến cô thay đổi tâm trạng.
“Hàn, mai tôi đi mua chút đồ nhé.”
“Để tôi đưa em đi.”
“Được.”