Sáng hôm sau anh thức dậy từ sớm, khẽ lay người con gái vẫn rúc trong chăn ấm cạnh anh.
“Đừng...để tôi ngủ thêm một chút...anh cứ tới công ty trước đi...” Minh Nguyệt gạt tay anh ra, miệng nhỏ chu lên làm nũng.
“Thật hết cách với em. Lát nữa tôi sẽ gọi người tới đón em.” Vương Hàn thấy con mèo nhỏ nụng nịu liền xiêu lòng. Anh đặt một nụ hôn thật nhẹ trên trán cô rồi rời đi.
Đến tận trưa cô mới thức giấc. Mặt mày hớn hở chạy xuống bếp chuẩn bị cơm trưa cho anh. Trái tim nhỏ bé của cô bây giờ như thiếu nữ đang yêu, hứng phấn đến gặp anh. Vừa chuẩn bị xong thì đã nghe thấy tiếng xe. Minh Nguyệt vui vẻ bước ra.
“Ơ? Tiểu Trương? Anh về từ lúc nào vậy.”
“Cách đây vài hôm thưa phu nhân.”
“Xem ra là được cải tạo tốt nên được về đúng không? Hahaha khổ cho anh rồi.” Minh Nguyệt nở nụ cười thật tươi trên khuôn mặt đoan trang.
“Vâng ạ, cảm ơn phu nhân đã quan tâm.” Trương Lý nhìn vẻ mặt vui như hoa nở kia của cô, lòng mếu máo khóc thầm. Thật sự anh trải qua mấy tuần công tác bên đó đều là cực hình! Tự hứa với lòng sẽ luôn bảo vệ tốt cho phu nhân. Nếu anh bị đày đi nữa chắc tâm can anh sẽ khốn khổ biết bao nhiêu!
Tại tập đoàn lớn Vương thị.
“Thưa phu nhân, phòng của thiếu gia ở tầng 68. Cô cứ vào thang máy dành riêng cho Vương tổng. Tôi phải đem xe vào bãi.”
“Ừm. Phiền anh rồi.”
Minh Nguyệt xoay gót bước vào trong. Vừa đứng trước thang máy thì cô đã bị một người phụ nữ dáng dấp khả ái chặn lại.
“Cho hỏi tiểu thư có hẹn với ai?”
“À tôi có hẹn với Vương tổng.” Minh Nguyệt nở nụ cười chan hoà, hoà nhã nói.
“Lại là một đứa lẳng lơ kiếm Vương tổng sao? Ngài ấy không gần nữ nhân, xin mời cô về cho. Đừng tưởng có khuôn mặt đẹp thì liền đi quyến rũ người khác. Đũa mốc mà đòi chọc mâm son sao? Cô mau biến đi trước khi tôi báo an ninh!” Người phụ nữ kia nét mặt liền khinh bỉ, hất cằm lườm cô.
“Mồm miệng ác độc. Bởi vậy cô cũng chỉ có thể làm lễ tân mà thôi. Còn không xem lại mình rồi mới nói tôi à?” Minh Nguyệt đưa khuôn mặt xinh đẹp nhìn người phụ nữ trước mặt. Là cô lẳng lơ hay là cô ta lẳng lơ? Đi làm cũng cần phải mặc chiếc váy ngắn cũn cỡn và chiếc áo sơ mi bó mát vào người sao? Thật không vừa mắt cô chút nào.
“Cô nói ai ác độc? Ý cô là sao hả?!” Ả tả điên lên, trừng mắt giương tay lên định đánh cô.
Minh Nguyệt nhanh chóng né sang một bên, dùng tay đẩy cô ta ra. Đừng nghĩ ai cũng có thể chọc tức được cô. Cô không phải loại con gái yếu mềm! Đem cơm cho anh mà cũng gặp kẻ điên! Cơn tức giận hừng hực trong người, Minh Nguyệt đem điện thoại gọi cho anh.
“Em tới công ty rồi...” Vương Hàn chưa kịp nói xong thì đã bị cô hét lại.
“Vương Hàn! Mau xuống đón!” Minh Nguyệt vừa dứt lời liền tắt máy, ánh mắt lạnh lùng nhìn ả đàn bà kia đang sôi máu liếc cô.
“Cô còn chứng tỏ gì? Gọi cho Vương tổng? Đừng có mà làm trò mèo mỏ ở đây! Tôi lập tức gọi cho an ninh đuổi người đàn bà điên đi!” Ả hất tóc khinh miệt cô.
Ai mới là người đàn bà điên đây?! Con mắt nào của Vương Hàn lại để nữ nhân này làm tiếp tân vậy? Thật đáng ghét.
An ninh tiến tới mời cô ra nhưng cô chỉ nhẫn lại chờ anh.
“Còn không đem ả quẳng ra ngoài?” Người phụ nữ kia cười khểnh.
“Ai dám quẳng vợ tôi?!” Vương Hàn từ thang máy đi ra, ánh mắt anh dán chặt vào hình bóng nhỏ nhắn đáng yêu đang đứng kia tức giận.
“Vương Hàn! Anh còn không mau giải quyết, tôi lập tức đi về!” Minh Nguyệt thấy anh, trong lòng liền nhẹ nhõm đi vài phần nhưng cục tức vẫn nằm đấy!
“Tiểu yêu tinh à. Đừng chau mày tôi lập tức giải quyết.”
“Hừ!”
“Cô cũng thật to gan. Từ khi nào cô có thể đuổi Vương phu nhân?!” Vương Hàn đem ánh mắt sắc lẹm nhìn nữ nhân kia. Sự lạnh lùng bao chùm cả đại sảnh. Khí thế bức người khiến người ta cảm giác rùng minh.
Người phụ nữ kia liền run rẩy tay chân, ngã khuỵa xuống, miệng lắp bắp trả lời.
“Vương...Vương tổng...Tôi thật sự không biết đây là phu nhân. Xin ngài bỏ qua cho tôi...”
“Đến phòng nhân sự thôi việc! Mau đưa cô ta đi.”
“Xin lỗi...vạn lần xin lỗi ngài và phu nhân...tôi biết lỗi rồi!” Nữ nhân kia gào thét lên liền bị an ninh đem ra ngoài không thương tiếc.
Vương Hàn dời ánh mắt sang phía cô, Minh Nguyệt tức giận bĩu môi nhìn anh.
“Đủ hả giận chưa?” Vương Hàn dịu dàng vuốt mái tóc suông dài.
“Chưa gì đã gặp kẻ điên!” Minh Nguyệt hất tóc bỏ lơ anh, một mực tiến vào thang máy.
“Em còn dám lơ tôi? Nếu em không nhìn mặt tôi, tôi liền ăn em NGAY TẠI ĐÂY!” Vương Hàn khẽ thì thầm vào tai cô.
“Sao anh có thể bỉ ổi như vậy?!”
“Hahaha tôi còn có thể bỉ ổi hơn!” Anh siết chặt eo cô, từ từ tiến sát lại gần cô.
Minh Nguyệt cảm nhận được hơi ấm toả ra từ cơ thể nóng bỏng của anh. Trái tim cô lại đập liên hồi. Ôi trời! Sao chỉ cần đứng gần anh là cô lại như vậy chứ? Từ bao giờ cô lại trở thành đại sắc lang vậy?! Minh Nguyệt nhắm chặt mắt, giơ chiếc túi hoa anh đào chắn trước mặt. Vương Hàn thấy cô làm vậy trong lòng liền hoà nhã hơn. Cô còn ngại sao? Khuôn mặt đã đỏ đến như vậy rồi...
“Là em làm cho tôi?” Anh nắm chặt tay cô, thâm tình hỏi.
“Ừm...chắc anh mãi làm chưa ăn trưa. Tôi có làm rất nhiều đồ ăn.”
Ting! Tiếng thang máy cắt ngang cuộc trò chuyện, Minh Nguyệt lách sang một bên, xấu hổ chạy mất. Vương Hàn nhếch môi mỏng, bước theo sau cô.
Cô vào phòng bày biện thức ăn lên bàn. Những món ăn đầy màu sắc đang đánh thức cái bụng đói cồn cào của cô.
“Vương Hàn, mau tới ăn đi, tôi đói rồi.”
Anh tiến tới ngồi cạnh cô, Minh Nguyệt cầm đũa gắp một miếng thịt thật to bỏ vào trong miệng.
“Ưmmmm ngon quá điii~” Cô mãn nguyện nhìn đống đồ ăn mình đã làm.
“Em là ma đói sao?” Vương Hàn khẽ cười nhìn cô.
“Hứ! Anh còn nói nữa tôi liền không cho anh ăn!”
“Em không cho tôi ăn cũng được. Tôi muốn ăn em hơn.”
Minh Nguyệt giật mình đến sặc cả cơm, cô ho khan, đem ánh mắt đầy sắc bén lườm anh.
“Khụ...anh mau ăn đi!”
“Theo ý phu nhân!”
Vương Hàn cảm thấy trong lòng đều là một mảnh hạnh phúc. Hoá ra có người bên cạnh chăm sóc là như vậy. Đã rất rất lâu rồi không có ai làm như vậy với anh cả. Cô quả là tiểu yêu tinh động lòng người. Liên tục khiến anh cảm thấy rối bời, cảm động...
Sau bữa trưa anh lập tức quay lại làm việc. Để cô lại với chồng tạp chí nhàm chán. Minh Nguyệt nghiêng đầu nhìn anh. Giờ nhìn kĩ lại, lúc anh làm việc nghiêm túc thì thật đẹp trai nha! Thật là cực phẩm rồi! Một cực phẩm này lại là chồng cô, là chồng cô đấy...Chỉ nghĩ đến đây gương mặt cô liền ửng hồng lên, lồng ngực cũng rối loạn! Cô thật sự bị điên mất rồi. Sao lại thích anh đến như vậy chứ?
“Em định nhìn tôi đến bao giờ?” Vương Hàn nở nụ cười ranh mãnh quyến rũ cô.
“Tôi...tôi mới không có nhìn anh! Anh đừng có nói lung tung!!” Cô giật bắn mình, cơ thể ngượng ngạo quay đi.
“EQ thấp như em, tôi còn không hiểu sao? Nếu muốn em có thể tới đây làm việc để ngắm chồng em mỗi ngày!”
“Tôi không thèm! À nhắc đến chuyện đi làm. Tôi không muốn làm công ty của anh hay của Anh Duệ hay của Minh Hữu đâu. Tôi muốn tự bương chải.”
“Tôi có thể nuôi em cả đời.” Vương Hàn nhẹ nhàng đáp. Vốn đã biết trước cô sẽ không làm ở công ty anh. Nên anh đã có sắp xếp hết.
“Làm chủ kinh tế vẫn thích hơn mà...” Minh Nguyệt đem khuôn mặt đầy uỷ khuất nhìn anh.
“Công ty IB làm ăn với Vương thị lâu năm. Em có thể tới đó thử việc. Công ty đó khá nổi tiếng và cũng phù hợp với em. Em sẽ không...” Vương Hàn đang định nói thì bị cô cắt ngang.
“Được, tôi sẽ tới đó phỏng vấn nhưng đối với tư cách là một sinh viên chứ không phải là phu nhân Vương thị! Anh tuyệt đối không được nhúng tay vào.” Minh Nguyệt nhìn anh kiên định nói.
Thấy dáng vẻ kiên định của cô, anh chắc chắn sẽ không làm khó cô nữa nhưng dù sao cũng phải bảo vệ tốt cho cô. Công ty đó cũng chỉ là làm ăn lâu năm, không phải dưới trướng anh nên anh vô cùng lo lắng. Thế nhưng anh tôn trọng quyết định của cô, cũng như muốn cô cảm thấy thoải mái nhất, an tâm nhất khi ở bên cạnh anh.
“Tôi đồng ý. Nhưng ở đó tôi sẽ không thể chu toàn cho em. Em phải cẩn thận. Có chuyện gì lập tức báo cho tôi biết, được không?” Vương Hàn vô cùng coi trọng cô. Nếu cô xảy ra chuyện, anh sẽ lập tức tiêu diệt luôn cái công ty đấy!
Trong lòng cô khẽ dâng lên một dòng ấm áp, nhẹ nhành lướt qua con tim của cô, khiến nó hoàn toàn thua cuộc trước mọi lời nói của anh. Anh đây là đang quan tâm cho cô sao?...
Trong lúc đợi anh làm việc, cô đọc qua mấy cuốn tạp trí kia. Cô phát hiện có mấy cuốn sách nấu ăn được cất ở bên dưới. Hai mắt loé lên một tia sáng thích thú, Minh Nguyệt hăng hái đọc hết tất cả. Mãi đọc sách, cô từ từ thiếp đi lúc nào không hay.
Vương Hàn thấy cô mèo hoang nhỏ đã ngủ liền đứng dậy bế cô vào phòng nghỉ, cẩn thận đắp chăn cho cô rồi nhẹ nhàng hôn lấy bờ môi căng mọng, ánh mắt anh tràn đầy dịu dàng và sủng nịch.
“Mèo hoang nhỏ, ngủ ngon.”
Minh Nguyệt khẽ nghiêng người, trong vô thức cô nở một nụ cười hạnh phúc...