368 Hoàng Diệu

Quyển 2 - Chương 9




Ngay từ cái hôm đầu tiên mà Hằng quay trở về Đà Nẵng, cô bắt con sen phải ngủ cùng mình để tâm sự cho nó nghe về cái chuyến ra Bắc làm thực tập sinh. Than ôi, thế nhưng Hằng như chết điếng người đi khi mà cô biết con sen của mình bị câm. Cảm thấy hết sức vô lí, Hằng ép nó phải tường thuật rõ ràng lí do vì làm sao mà mình bị câm. Thấy Hằng kiên quyết bắt mình phải nói ra, con sen lã chã hai hàng nước mắt, thế rồi nó đành ghi ra một tờ giấy. Hằng cầm tờ giấy đó lên đọc, con sen nói rằng nó bị người người lạ cưỡиɠ ɦϊếp một hôm từ quê lên lại đây. Sau khi cưỡиɠ ɦϊếp xong, chúng nó biết con sen là người giúp việc của gia đình Nguyễn Phi thì rất lo sợ ông Long chả thù, chính vì thế mà chúng nó cắt lưỡi của con sen và dọa rằng nếu như hé lộ, thì chúng nó sẽ sát hại cả nhà của con sen ở quê. Hằng đọc xong bức thư thì cô rùng mình sợ hãi, thế nhưng nhớ lại thì thấy mọi thứ quá hư cấu, Hằng đêm hôm quát loạn lên:

- Em nói dối! Làm sao mà chúng nó biết nhà em ở đâu mà sát hại! Em bị chúng nó cắt lưỡi vẫn có thể viết ra giấy để đưa ra công an cơ mà?!

Con sen nghe Hằng nói vậy thì mặt nó tai mét đi như sợ hãi, Hằng tức tối vồ lấy hai vai con sen rung mạnh quát lớn:

- Mày nói mau! Ai làm cho mày ra nông nỗi này hả sen?!

Con sen mặt cắt không còn giọt máu, nó cứ ôm lấy Hằng ú ớ như thể van xin cô đừng chất vấn nữa. Phải mất một lúc Hằng quát tháo, tát con sen đến đỏ mặt mà nó vẫn kiên quyết không thì Hằng chỉ còn biết ôm lấy nó vào trong lòng mà khóc. Con ở thân thiết nhất mà cô coi như chị em mà giờ ra nông nỗi này thì thử hỏi làm sao cô có thể sống yên được cơ chứ?

Đêm hôm đó Hằng có hỏi con sen rất nhiều về Thanh, thế nhưng mà con sen mỗi lần nghe Hằng hỏi đến Thanh hay như nhắc lại những kỉ niệm xưa thì con sen chỉ còn biết lắc đầu và im lặng, chính cái vẻ mặt buồn vời vợi của nó như làm cho Hằng cảm thấy nôn nao, lo lắng trong lòng lắm, không hiểu rằng có chuyện gì đã xảy ra với cậu ta. Sáng hôm sau, Hằng quyết tâm qua thăm Thanh, đồng thời là mang một ít quà sang cho cậu. Hằng có hỏi mẹ mình về con sen, và mẹ cô ta cũng kể y vậy, chỉ có thêm một chi tiết đó là cha cô đã biết được và chừng trị bón chúng đích đáng. Hằng nghe đến việc có cha mình nhúng tay vào thì cô càng không tin vào câu chuyện này hơn nữa, công thêm cái ánh mắt mẹ của cô khi kể cho cô nghe thì luôn nhìn quanh và vẻ mặt không thật, Hằng chắc chắn là câu chuyện này còn có uẩn khúc gì đó đằng sau. Thê nhưng Hằng tạm gác chuyện con sen lại một bên, và hỏi về Thanh. Mẹ Hằng thoạt đầu thì nói rằng bà ta một năm nay cũng chưa gặp Thanh nên không biết cậu ta ra sao. Hằng thấy vậy thì càng cương quyết muốn đi gặp Thanh, nghe đến đây, mẹ cô khi không lại can ngăn cô và nói rằng không nên đi gặp. Chính cái kiểu nói lập lờ như vậy của mẹ cô càng khiến cho Hằng muốn đi gặp Thanh ngay để coi có chuyện gì sảy ra trong thời gian cô vắng mặt.

Chiếc xích lô dừng lại ngay trước cửa nhà Thanh, Hằng xách túi quà mắt cô nhìn không chớp vào trong căn nhà đó của Thanh. Căn nhà của Thanh đã khang trang hơn trước rất nhiều, Hằng đoán là Thanh đã có được một công việc ổn định hơn. Hằng tiến tới cái quán nước trước cửa nhà vắng tanh, cô đoán là mẹ anh Thanh mở cửa hàng nước để kiếm thêm thu nhập. Hằng đứng trước cửa nhà ngó nghiêng một lúc, bất ngờ từ trong nhà vọng ra một giọng nói khá là trẻ:

- Cô ngồi uống nước cô.

Hằng nghe xong thì nhận ra ngay đó là giọng của Liên, cô đoán là Liên qua đỡ đần mẹ anh Thanh bán nước. Liên bước ra nhìn thấy Hằng thì mặt ngỡ ngàng mừng vui nói:

- Ô chị Hằng, chị về lúc nào vậy?

Hằng mỉm cười chào Liên, thế rồi hai người ngồi tại quán nước nói chuyện. Hằng hỏi:

- Thế bác đâu?

Liên nghe thấy vậy thì mặt có hơi buồn, cô nói thỏ thẻ:

- Mẹ chồng em mất rồi chị ạ.

Hằng nghe thấy hai tiếng "mẹ chồng" thì cô như điếng người. Thấy mặt Hằng đứng hình, Liên hỏi:

- Chị... chị sao vậy?

Hằng cố chấn tính nói:

- Vậy em cho chị vào thắp hương cho bác.

Hằng run rẩy hai tay thắp ba nén hương cho mẹ của Thanh, vừa cắm bá nén nhang vào bát hương, bất ngờ chạy từ trong nhà ra là một đứa nhóc con tầm một tuổi. Đứa nhóc này kêu bập bẹ "mẹ" còn Hằng thì thực sự đờ người ra nhìn nó. Liên tiến tới ẫm đứa bé lên và nói:

- Con gọi bác đi.

Trái tim của Hằng như tan vỡ thành từng mảnh vụn, trong đầu cô như thực sự bị bao phủ bởi một đám mây đen rợp kín trời. Văng vẳng bên tai Hằng là cái tiếng hét thất thanh trong vô vọng của chính bản thân cô, cái tiếng hét đầy ai oán khi mài mọi hy vọng và niềm tin khi không bỗng chốc chỉ còn là một làn khói, còn đâu nữa cái mong ước mà cô và Thanh có thể hạnh phúc bên nhau. Hằng như cố kìm nén cái cơn đau, cái sự thất vọng chàn trề đang dần lan tỏa kia mà đưa tay lên vuốt má đứa bé. Thế rồi không nói năng gì, Hẳng bỏ thẳng ra về mặc cho Liên ẫm đứa bé gọi ới theo mà không hiểu có chuyện gì xảy ra với Hằng.

Hằng về nhà là lao ngay vào phòng của mình đóng cửa lại. Cô cứ ở trong đó mà gào khóc như một đứa con nít. Mặc cho mẹ Hằng và người nhà có nói thế nào thì cô vẫn nhất quyết không chịu ra mở cửa. Tối hôm đó, Thanh sau khi nghe Liên kể chuyện Hằng qua nhà chơi và rồi xảy ra chuyện kì cục kia thì Thanh như hiểu ra, cậu ta tức tốc đi thẳng tới nhà Hằng và mong muốn gặp cô. Biết là Thanh đứng ở cổng, thế nhưng Hằng vẫn nhất quyết không chịu ra ngoài. Mẹ Hằng thì rất lo lắng cho người con gái, cả con sen của cô cũng vậy, chỉ sợ Hằng làm gì dại dột, chỉ riêng có ông Long thì vẫn bình thản như không, ông ta còn bảo vợ mình là rồi Hằng sẽ phải tự ló đầu ra, không cần phải lo lắng làm gì. Sau một đêm khóc đến sưng mắt và suy nghĩ thật nhiều, cạn nước mặt rồi Hằng tự động mở cửa ra ngoài và ăn sáng cùng gia đình. Mọi người thấy Hằng đã bình thường trở lại thì ai nấy cũng nhẹ người và không dám nhắc tới hay như hỏi về vụ viếc tối qua. Hằng ngồi ở mâm cơm vừa ăn vừa liếc mắt nhìn cha mình, cô chắc chắn một điều rằng cho mình là người đứng sau tất cả mọi việc nhưng cô chưa biết ông ta đã làm gì mà thôi. Đến giờ này đây, khi mà nước mắt oán hận đã cạn, thì cũng là lúc mà Hằng không còn một chút tình cảm gì dành cho cha mình. Điều duy nhất tồn tại trong tâm trí này là phải khiến cho cha mình chả giá về toàn bộ những việc ông đã làm.

Sau khi trở về Đà Nẵng được hơn một tuần, Hằng có đi xem qua mặt bằng và mở ý định muốn ra ở riêng để mở một phòng khám tư nhỏ kiêm bốc thuốc đông y đẻ rèn luyện tay nghề chuyên môn. Mới đầu mẹ Hằng nghe thì cũng thấy xót con vì nghĩ con mình sẽ phải tự lập rất nhiều, thế nhưng vì nghĩ cho tương lai con mình, và nghĩ rằng nó làm nghề thầy thuốc cứu người chữa bệnh là hành thiện tích đức thì nên giúp đỡ. Nghĩ đến đây, bà ta đích thân bỏ tiền ra mua trọn một mảnh đất trên đường Hoàng Diệu và xây lên một căn nhà ba tầng còn vườn sau như Hằng mong muốn, và căn nhà đó mang số 368. Từ ngày dọn ra nhà mới chỉ có một mình mình, Hằng chuyên tâm hơn vào việc nghiên cứu ngạch nhân từ của voodoo để chữa trị, bên cạnh đó, cô cũng đã mở một phòng mạch tư để cứu chữa người quanh đó. Vốn là một học sinh giỏi của trường y cộng thêm một thầy phủ thủy cao tay trong ngạch nhân từ mà Hằng chữa khá mát tay và cũng có ít nhiều người tìm đến cô. Họ tìm đến cô một phần là vì Hằng khá mát tay, một phần nữa là họ thực sự quý cô bác sĩ trẻ tuổi tài năng này, khác hẳn với sự hách dịch và cái tính khinh khỉnh của cha cô, Hằng là một người hiền từ nhân hậu luôn cởi mở và quý mến mọi người. Có lẽ cũng chính vì lí do đó mà tiếng lành đồn xa, khắp cả cái Đà Nẵng này ai cũng biết tới cô, và bà con hàng phố thì yêu mến cô vô cùng. Chỉ có điều mà họ không bao giờ có thể ngờ được rằng, vị bác sĩ trẻ tuổi nay cũng sẽ chính là người ám ảnh cả cái con phố Hoàng Diệu này.

Hằng như thể để quên đi cái nỗi đau tình cảm mà cô dùng tấm bảng cầu cơ của bà Regina mà chuyên tâm vào thông dịch cuốn sách "bị nguyền rủa" của bà ta để nâng cao tay nghề ngạch nhân từ. Nhưng có lẽ ý trời đã định và cho dù bà Regina có là một bà phù thủy voodoo cao tay đến mấy thì bà ta cũng không thể nào thay đổi được số phận của Hằng. Trong một lần thông dịch cuốn sách bị nguyền rủa của voodoo. Hằng có tìm ra được một phương thức chữa bệnh theo kiểu tâm lý trị liệu, đó là có thể đi sâu vào tiềm thức của người bệnh và nhìn nhận những gì họ đã từng trải qua để hiểu rõ người bệnh để giải tỏatâm lý cho họ. Đang dịch đến đây, bất ngờ trong đầu Hằng như nảy ra cái ý định sẽ áp dụng cách này cho con sen để xem thực hư như thế nào, vì dù sao cô cũng thấy thương con sen lắm. Bất ngờ thay, ngay khi mà trong đầu Hằng vửa nẩy ra cái ý định đó thì cuốn sách như bị ai đó gập lại mạnh. Hằng ngồi trên ghế nhìn quyển sách ngớ người ra, Thế rồi bên tai cô khi không bỗng văng vẳng tiếng bà Regina:

- Đừng.

Cái tiếng nói đó cứ vọng đi vọng lại, Hằng vẫn nhất quyết cố mở lại cuốn sách ra và nói lớn:

- Bà đừng cản con, nhất định con phải tìm cho ra được sự thật.

Hằng vừa nói vừa cố hết sức để mở lại cuốn sách ra nhưng cuốn sách đóng chặt tựa như bị dính keo vậy. Hằng mồ hôi mồ kê nhễ nhại, cô cố banh cái quyển sách ra nhưng không được. Bất ngờ một bàn tay khẽ đặt nhẹ lên vai Hằng khiến cô rùng mình, giọng bà Regina lại vang lên:

- Đi tìm sự thật làm gì? Truy tìm quá khứ làm gì? Khi mà những thứ đó chỉ khiến cho con chết dần chết mòn trong thâm tâm.

Hằng ngồi đó im lặng một lúc, hai tay cô vẫn đặt trên quyển sách, hai hàng nước mắt lưng tròng, cô nghẹn ngào nói:

- Dẫu biết là sự thật sẽ gϊếŧ chết con, nhưng con vẫn phải biết...

Giọng nói bà Regina lại vang vọng:

- Con biết... thì con có thay đổi được nó không? Con biết thì còn sẽ làm gì chứ?

Hằng nghiến răng giọng cương quyết:

- Con biết... để con còn ngăn chặn nó! Thế cho nên bà đừng cản con!

Hằng dùng hết sức banh quyển sách, cuối cùng thì quyển sách cũng đã mở ra và tiếng nói hay như là cái cảm giác có bàn tay đặt lên vai cô cũng tan biến.

Tối hôm đó, sau khi qua lại ngôi nhà cũ của cha mình để ăn giỗ, Hằng có ngỏ ý muốn con sen qua nhà mới của mình để ngủ cùng, vì đã lâu lắm rồi hai chị em chỉ được ngủ cùng nhau, con sen không nghi ngờ gì và nó đồng ý ngay. Hằng và con sen cùng nhau quay về căn nhà số 368 Hoàng Diệu. Con sen vừa thay xong bộ đồ ngủ, nó quay đầu lại nhìn Hằng và ra dấu tay như thể hỏi cô sao không thay đồ ngủ đi mà vẫn đứng đó nhìn nó. Hằng mỉm cười không nói gì, cô từ từ tiến lại về phía nó nói:

- Sen à, em biết là chị thương em như em gái ruột chứ?

Con sen gật đầu mỉm cười và ôm lấy Hằng. Hằng cũng vòng tay ôm lấy nó, cô nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt tóc con sen nói:

- Chị có làm gì đi chăng nữa, cũng là muốn tốt cho em thôi sen ạ.

Con sen linh tính như Hằng định làm gì, nó vừa mới khẽ buông tay đứng thẳng người ra thì Hằng đã móc cây kim trâm cài tóc mà cắm nhẹ vào cổ nó. Trên đầu kim trâm làm một thứ thuốc tê liệt của đạo voodoo, chỉ cần để cho thứ thuốc này ngấm được vào đường máu thì đối phương sẽ tê liệt toàn thân nhưng vẫn còn nhận thức được. Con sen bất ngờ bị đâm nhói ở cổ, nó đưa tay xoa xoa nhìn Hằng như không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chỉ trong tích tắc, con sen đổ người lên giường cái "rầm". Hằng cũng từ từ chèo lên giường và vòng lên ngồi ở phía trước đầu con sen. Con sen hai mắt đẫm lệ nhìn cô sợ hãi với ánh mắt van xin, Hằng lấy tay xoa đầu nó và nói:

- Em yên tâm, chị không làm hại em đâu, chị chỉ muốn biết sự thật.

Con sen hai hàng nước mắt tuôn rơi, mắt đảo lia lịa như thể nó van xin Hằng đừng. Hằng lấy con dao nhỏ khẽ cứa 4 đường trên đầu con sen, 2 vết rạch ở hai bên trên trán, 2 vết ở 2 bên thái dương. Mỗi vết rạch chỉ vừa đủ sâu để có máu rỉ ra. Thế rồi cô tự cầm dao rạch 2 đầu ngón giữa và 2 đầu ngón cái. Hằng đặt đúng 4 đầu ngón tay đó lên 4 vết rạch và miệng đọc thần chú. Con sen thì ngày một thở gấp và Hằng cũng vậy, đến khi câu thần chú kết thúc thì cũng là lúc mà tim Hằng và con sen đập chung một nhịp. đèn ở tầng hai bắt đầu chập chờn lia lịa, và rồi một con gió mạnh bạt từ trong nhà ra khiến cánh cửa sổ bị hất mạnh ra đập vào tường cái "rầm". Chỉ trong chốc lát mà trước mắt Hằng đã hiện rõ những gì đã xảy ra với con sen.

Hằng nhìn thấy có hai người, không, chính xác hơn là hai con bạc khát nước được cha mình gọi đến để bàn luận chuyện gì đó. Hai con bạc này đang bị chủ nợ siết khá căng và dọa sẽ gϊếŧ cả nhà hai tên này nếu không giả nợ đúng hạn. Ông Long thỏa thuận rằng nếu giúp ông ta thành công thì ông sẽ có cách giúp bọn nó hết nợ. Và rồi Hằng như hóa thân thành con sen, trên đường từ quê lên lại đây, Hằng bị chính hai tên đó không chế và hϊếρ ɖâʍ. Cái tiếng la hét và khóc lóc vang vọng của Sen như làm cho Hằng đứt từng khúc ruột. Bị hãm hiếp xong, thì bọn chúng không ngần ngại cắt lưỡi của con sen, Hằng như nếm được mùi máu tanh nồng lan tỏa trong miệng. Thế rồi cha cô, ông Long đã diễn một vở kịch khéo léo tỏ ra vô cùng phẫn nộ khi con sen bị nạn như vậy. Ông ta giả vờ tìm ra được hai tên đó và sai thiên linh cái đi dìm chết bọn nó, đồng thời cũng bắt vong hồn của chúng về làm âm binh cho mình. Mặc dù ông Long giữ lời hứa là đã thi triển phép khiến cho gia đình của hai tên này không còn bị siết nợ, thế nhưng ông ta lại gϊếŧ hại bọn chúng. Điều này càng khiến cho vong hồn của chúng oán hận, nhưng điều đó là vô nghĩa với ông ta, vì vong hồn oán hận càng nhiều thì âm binh càng mạnh.

Hằng coi đến đẩy thì cô buông hai tay ra ngồi tựa lựng vào thành giường mặt đờ đẫn, con sen cũng bật dậy mà ôm mặt khóc nức nở. Hằng nhìn nó mà hai hàng nước mắt cũng tuôn rơi, con sen lao đầu vào lòng Hằng khóc nấc lên, Hằng đứng dậy tiến ra bàn với lấy một cái lá gì đó và bảo con sem ngậm vô. Thật bất ngờ, con sen vừa ngậm vào thì nó bỗng như khóc được thành tiếng, con sen ngồi trên giường ôm lấy người Hằng khóc lóc van xin:

- Em xin cô... em đã khổ lắm rồi... cô đừng làm gì nữa cô nhé. Em vì cô... mà em xin chịu tất cả... em xin cô...

Hằng vẫn đứng đó đờ người ra, một tay cô ôm chặt lấy nó như thể cố trấn an nó, một tay từ từ xoa đầu con sen. Thì ra từ trước đến nay, chuyện con sen ngấm ngầm giúp mình ra sao ông Long đều đã biết hết, và đây là cách mà cha cô dạy cho con sen một bài học. Chợt trên mi mắt Hằng lại tuôn rơi hai dòng lệ, dòng lệ oán hận chứ không còn là dòng lệ thương hại con sen. Chợt không khí trong phòng như ngột ngạt vô cùng. Đèn trên tầng 2 lại chập chờn lia lịa, và một cái bóng đen to lừng lững đã đứng ra ở cửa. Hằng vừa liếc hai con mắt giận dữ đó lên nhìn cái bóng đen đó thì toàn bộ đèn tầng hai nổ bóng. Cả căn phòng chìm trong màn đêm đen, anh trăng soi rọi từ ngoài cửa sổ vào, con sen vẫn úp mặt vào lòng Hằng khóc thổn thức mà không nhận ra là hai con mắt cô đang đỏ rực sáng quắc lên cùng với những vết rạch thành hình đang sáng rực lên ở cổ, mặt và cánh tay.