368 Hoàng Diệu

Quyển 2 - Chương 15




Và rồi sau cái hôm định mệnh gặp Yến Chi ở bên bờ sông Hàn đó, Hằng đã đón hẳn cô bé về ở với mình và nhận cô ta làm đứa con gái nuôi thứ 2. Giờ đây có Yến Chi sống cùng với mình, Hằng như quên hết hẳn đi hận thù ngày nào, trong tâm trí và trái tim cô giờ đây chỉ tràn ngập đúng sự yên bình và tình yêu thương mà cô dành cho bé Mai và Yến Chi. Nhiều đêm nằm thao thức bên hai đứa con nuôi này mà Hằng lại vắt tay lên trán để nghĩ về một cái tương lai tươi sáng hơn, cái tương lai mà cô sẽ tu thân tích đức và lo cho hai đứa trẻ, một cái tương lai không còn thù hằn, một tương lai không còn dính dáng gì tới voodoo. Nghĩ đến quá trình mình theo học đạo voodoo thì Hằng có lẽ nhớ nhiều nhất là bà Regina, một người thầy đỡ đầu hay như người mẹ nuôi ân cần đã luôn ở bên cô mỗi lúc cô cần. Trong giấy phút nghĩ lại những việc bà Regina đã làm cho mình, và những gì cô đền đáp lại thì chợt khóe mắt của Hằng nhạt nhòa, phải chăng thù hận đã đưa cô đi quá xa? Phải chăng chính sự cứng đầu cùng với lòng hận thù đã chia rẽ cô và bà Regina? Và ngay như trong lúc này đây, khi mà tâm thái cô cảm thấy nhẹ nhõm và an bình nhất thì cô không còn gặp được bà Regina nữa? Bà ta đang ở đâu cơ chứ? Không lẽ nào bà ta đã bỏ rơi cô thật rồi sao?

Chính vì sự hối hận và nhớ nhung bà Regina mà Hằng quyết định đổi tên Yên Chí, đứa con nuôi thứ hai của cô thành Cầm. Chữ Cầm nằm trong chữ cầm thú, ý Hằng mong muốn đó là Yên Chí sẽ luôn mạnh mẽ và quyết liệt tựa như một con cầm thú, nhưng cũng tràn đầy tình yêu thương và ý chí tựa như hình ảnh bà Regina khi mà bà ta hóa thân thành một con báo đen tuyền vậy. Nhưng có lẽ cái tương lai đầy mầu xanh đó sẽ mãi mãi chỉ nằm trong giấc mơ của Hằng, họa chăng, tương lai quả thật đã được sắp đặt và cho dù có làm gì đi chăng nữa, con người ta cũng không thể thay đổi được định mệnh của mình. Chẳng bao lâu sau, kể từ cái ngày mà hằng từ bỏ gia đình mình, mẹ cô có lẽ là do tâm tư quá nhiều mà đâm ra sinh bệnh. Cái đêm cuối cùng, Hằng đã ở bên giường mẹ mình rất lâu, mẹ cô trước khi mất đã nắm chặt lấy tay Hằng và nói một câu:

- Con hãy luôn nhớ rằng... dù có thế nào đi chăng nữa... con hãy cứ chính là bản thân con thôi.... Đừng sai lầm như cha con.

Dù cho có không hiểu câu nói đó của mẹ mình, Hằng còn cần thêm lời giải thích, nhưng có lẽ đã quá muộn. Câu nói đó là câu nói cuối cùng trước khi mẹ Hằng chút hơi thở cuối cùng trên thế gian này. Hằng ôm mẹ mình vào lòng khóc sướt mướt, họa chăng cho đến bây giờ, không ai hiểu được Hằng như mẹ mình, và có lẽ mẹ cô cũng là người hiểu cha cô hơn bao giờ hết, và mẹ cô biết được cha cô là người ra sao và bà vẫn luôn nhẫn nhịn cho yên của nhà. Không lẽ nào mẹ Hằng đã nhìn ra được ý đồ của Hằng và đã khuyên can cô lời cuối cùng để tránh không đi theo vết xe đổ của cha cô?

Vào một đêm mưa gió bão bùng, Cầm và Mai thì đã say giấc nồng, riêng chỉ có Hằng là vẫn trằn trọc trong bộn bề suy nghĩ. Hai đứa con nuôi của cô thì nằm tầng hai ngủ, riêng chỉ có Hằng là nằm ở cái ghế gỗ dài dưới tầng một. Chẳng là cô không tài nào ngủ được, lại sợ trằn trọc thì đánh thức hai đứa con của mình. Chình vì thế mà Hằng xuống tầng một nằm đọc sách y như để quên đi những bộn bề suy nghĩ đang luẩn quẩn trong đầu cô. Cầm quấn sách y học đọc mà hai mắt Hằng bắt đầu nặng trĩu, thế nhưng chỉ đến khi cô buông rơi cuốn sách thì cũng là lúc mà gió ở ngoài lùa mạnh khiến cho cánh cửa sổ gỗ bị thổi bật vào trong cái "rầm". Hằng rùng mình chồm dậy, nhịp tim đập thình thịch mà nhìn ra ngoài trời mưa tầm tã. Hằng vừa mới ngồi thẳng người dậy chuẩn bị tiến lại khép hai cánh cửa sổ thì bất ngờ cánh cửa chính từ từ mở rộng. Hằng ngồi đó hai mắt không chớp mà nhìn về cánh cửa đang hé mở cửa, "rõ ràng là cô đã khóa trái rồi làm sao mà nó có thể tự mở được chứ?", Hằng nghĩ thầm trong đầu. Nhưng có lẽ cũng chằng cần phải tự hỏi làm gì khi mà cánh cửa mở rộng ra, Hằng nhìn thấy một con báo đen đang đứng dưới trời mưa tầm tã nhìn thẳng về phía cô. Hằng bật dậy miệng thốt lên:

- Bà...

Hằng chạy ra cửa cùng vừa là lúc mà bà Regina hiện lại là hình người. Hằng nhanh nhẩu nói:

- Bà vào trong nhà đi kẻo ướt.

Bà Regina vẫn đứng đó nhìn thẳng vào mặt Hằng không chớp mắt. Hằng như nhận ra điều gì đó, cô vội quay người nói:

- Con quên mất, bà đợi con gỡ bỏ bùa trấn nhà xuống đã.

Thế nhưng mà Hằng mới chỉ xoay người tính bước đi thì bà Regina đã giữ tay cô lại và nói:

- Không cần đâu.

Hằng từ từ quay người nhìn bà Regina, bây giờ cô mới để ý đến cái ánh mắt của bà ta, cái ánh mắt chan chứa tình thương, y như cái ánh mắt hôm đầu tiên hai người ngồi ở ghế đá khuôn viên bệnh viện ngoài Bắc. Bà Regina vẫn đứng ngoài cửa dưới trời mưa tầm tã, bà ta đưa cánh tay kia vào trong nhà mà vuốt má Hằng. Hằng như có thể cảm nhận được sự lạnh buốt từ những giọt mưa đang bám trên bàn tay bà, nhưng bù lại vào đó là cái hơi ấm từ bàn tay bà ngay lập tức tỏa ra như thể đánh đuổi cái lạnh buốt của những giọt mưa kia. Bà Regina đáp:

- Con có biết, trong tất cả những người ta đã từng dạy phép truyền thuật, con là một người rất đặc biệt không?

Hằng không nói gì chỉ đứng đó im lặng nhìn bà ta, và rồi cô đưa tay lên nắm chặt lấy bàn tay mà bà Regina đang vuốt má mình mà nghe bà nói tiếp:

- Họa chăng có lẽ là vì con có cùng một số phận nghiệt ngã như ta, và còn cũng mang trong mình sự nhiệt huyết, cương định, và lòng đam mê cứu người như ta. Có lẽ chính vì vậy mà ta đã có cái linh cảm, chính cái linh cảm đã đưa ta tới tận cái đất nước này để tìm con dẫu cho có nghìn trùng xa cách. Nhưng...

Bà Regina nói đến đây thì bỗng bà dừng lại, ngoài trời mưa đã tạnh hẳn. Hằng khẽ nói:

- Nhưng sao ạ...

Hằng vẫn nhìn lên khuôn mặt của bà Regina, khuôn mặt đang lấm tấm những giọt mưa còn vương lại trên má kia, ở hai khóe mắt nước mưa bắt đầu chảy thành hàng. Không, đó không phải là nước mưa, mà đó... đó là hai hàng lệ của bà Regina. Đây là lần đầu tiên mà Hằng nhìn thấy bà Regina khóc. Bà Regina tuy rằng mắt đã tuôn rơi hai hàng lệ hòa vào nước mưa, thế nhưng bà vẫn giữ một khuôn mặt lạnh lùng, cái giọng của bà ta bây giờ thì nó đang cố đè nén cái tiếng nghẹn ngào ở cổ:

- Nhưng ta đã bị sự hiếu thắng của bản thân làm cho mù mắt, đáng lẽ ra ta không nên nhận con làm học trò ngay từ đầu. Biết được bản thân ta phép thuật yếu kém, và định mệnh là thứ khó rời... ta tự hỏi lòng mình... sau bao nhiều việc ta đã làm, dù có bao nhiêu lần, và cách nào đi chăng nữa... thì cái số phận của con vẫn vậy... nó vẫn không hề xoay vần...

Hằng khẽ hỏi:

- Ý bà... ý bà là sao ạ...

Bà Regina kéo Hằng lại và ôm cô thật chặt, Hằng cũng vòng tay ôm lấy bà ta, cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng ấm của bà phả vào cổ, cùng với cái tiếng nói đã không thể giấu được sự nghẹn ngào:

- Ta xin lỗi con... xin lỗi con vì ta đã không thể làm được như lời ta đã hứa... sẽ ở bên con mãi mãi... luôn là người che trở và dẫn đường cho con...

Hằng nghe những lời nói này thì cô siết tay ômg chặt lấy bà Regina hơn nữa, bà Regina cũng ôm chặt lấy cô như thể lần cuối cùng. Thế rồi bà Regina từ từ dựng thẳng người mình lại, bà nhìn thẳng vào đôi mắt Hằng và nói:

- Hiện giờ con đang ở với hai thế lực, một là bóng tối tận cùng, một là ánh sáng chói lòa. Ta tin con sẽ phần biệt được chúng bằng chính cái linh tính của bản thân mình.

Hằng nghe bà Regina nói đến đây thì mặt có chút lo sợ, bà Regina đưa tay lên xoa má cô thêm một lần nữa như thể để trấn an, bà ta nói:

- Cái kết cục của con sẽ không thay đổi, nên ta muốn con hãy tìm cách bảo vệ hiện thân của ánh sáng. Đó chính là cái cơ hội cuối cùng để con có thể cứu vớt linh hồn của chính mình mà thay đổi số phận.

Hằng còn vừa định hỏi gì thêm thì bà Regina đã buông tay quay người nói:

- Ta sức mạnh yếu hèn, không thể giúp gì được con nữa. Con hãy bảo trọng.

Nói rồi bà Regina hiện thân thành con báo đen và lao vút đi bỏ mặc là Hằng đứng đó thẫn thờ nghe cái tiếng gào thét của con báo đen xa dần, cái tiếng gào thét như cứa vào từng khúc ruột của cô, cái tiếng gào thét thảm thiết tựa như tiếng khóc bất lực của một người mẹ sắp mất đi một đứa con vậy.

Hằng từ từ đóng cái cảnh cửa lại sau lưng, cô đứng ở dưới tầng một mà tâm trí thì bộn bề suy nghĩ. "Một đứa nhóc là bóng tối vô tận, một đứa nhóc là ánh sáng chói lòa", hai cái ý này cứ luẩn quẩn trong đầu của cô. Hằng có lẽ đã đoán được là ai với ai rồi. Cầm chắc chắn là hiện thân của ánh sáng chói lòa, vì được ở bên nó, Hằng có thể cảm nhận thấy rõ một sự bình yên đến lạ kì. Còn đối với Mai, dẫu biết Hằng dành tình cảm rất nhiều cho Mai và coi nó như con ruột của mình, nhưng khi nghĩ lại thì mọi thứ đều nói lên một điều đó là Mai chính là hiện thân của bóng tối vô tận. Tính từ việc hai thằng nghiện bắt cóc Mai khi không bị sát hại một cách bí ẩn, rồi việc mà hai con chó một mực một vàng ở nhà cha mẹ cô khi không sợ xoắn hết cả đuôi lên rồi đến việc 3 bát hương vỡ tan khi Mai nhìn chằm chằm vào. Càng nghĩ Hằng cảm thấy sợ hãi khi mà cô nhận ra rằng thứ phép đánh đuổi con quỷ voodoo hôm nào hỏi thân xác bé Mai không triệt để, vẫn còn có một thứ sức mạnh nào đó vướng lại bên trong cô bé. Càng nghĩ về Mai Hằng càng cảm thấy có một chút rờn rờn, cô bắt đầu lo sợ, lo sợ thật sự khi mà biết đâu Morgana vẫn còn đang phân thân và nằm bên trong người bé Mai? Biết đâu được khi mà cái đêm hôm dùng bảng cầu cơ của da bò đi tìm cánh cổng dẫn tới voodoo đó cả hai mẹ con đã đụng độ Morgana thì sao? Và biết đâu cái con quỷ nhập vào người Mai lại không chỉ đơn thuần là một con quỷ từ thế giới Voodoo mà nó lại chính là Morgana thì sao? Càng nghĩ nhiều hơn về Mai, Hằng như nhận ra những sự thay đổi của cô bé mà gần đầy Hằng coi nhẹ. Điển hình đó là cho dù đã về ở với mình hơn 1 năm, vậy mà giữa Mai và Cầm liên tục xảy ra mâu thuẫn, trành chọe nhau. Lúc đầu Hằng cứ đinh ninh rằng do Cầm lớn tuổi hơn bắt nạt Mai, nhưng giờ thì cô như hiểu ra, cô hiểu ra bản thân mình đã trách lầm Cầm.

Nghĩ đến đây bỗng chốc thoáng bên tai Hằng là tiếng nói chuyện thì thầm như vạng vọng trong cái bầu không khí tĩnh mịch của màn đêm này. Hằng lắng tai nghe thật kĩ hơn nữa, cô như rùng mình khi nhận ra cái thứ ngôn ngữ đang thì thầm đó chính là tiếng bản địa voodoo. Hằng từ từ nhón chân và bắt đầu lắng tai nghe để đi tìm coi cái tiếng nói lí nhí đó phát ra từ đâu. Hằng đi ngang qua tầng 2, cô khẽ mở hé cửa và nhìn vô, chỉ có Cầm là vẫn đang nằm trên giường say giấc nồng, nhưng còn Mai đâu? Hằng thoảng qua chút lo lắng, mồ hôi cô bắt đầu lấm tấm trên chán khi mà Hằng ngửa cổ nhìn dọc theo dãy cầu thang lên tầng 3. Không còn nghi ngờ gì nữa, cái tiếng lí nhí đó phát ra từ trên tầng 3 và không phải ai khác mà bé Mai đang ở trên đó. Hằng rón rén hé mở cánh cửa tầng 3 nhòm vào, cô như chết đứng người khi mà ngồi trước cái bàn thờ đã được thắp nến với cái sọ cừu sáng rực kìa là bé Mai. Bé Mai ngồi xếp chân vòng tròn chính giữa cái kí tự sao 5 cánh đảo ngược trên nền nhà trong vòng tròn đang sáng rực lên cái thứ ánh sáng tím kia. Hằng đứng đó như nín thở để không gây ra tiếng động mà nhìn quanh căn phòng thờ. Đã rất lâu rồi, có lẽ là từ sau khi nhận nuôi Cầm làm đứa con nuôi thứ 2 mà Hằng đã khóa trái cửa căn buồng thờ này không thèm bước chân vô. Hằng đứng ở cửa nhìn căn phòng bụi bặm đang chìm trong cái thứ ánh sáng tím và đỏ từ nến kia mà rợn tóc gáy. Trên ba mặt tường còn lại là vô vàn giấy tờ ghi chép cũng như tài liệu dán đầy kia, bế Mai thì ngồi hướng mặt bàn thờ liên tục dùng tấm da bò cầu cơ mà nói truyện lí nhí với ai bằng tiếng bản địa. Bất ngờ bé Mai im lặng và ngồi bất động, Hằng đứng ở ngoài hé mắt vào nhìn bắt đầu linh tính có gì đó không ổn. Chỉ trong tích tắc, Hằng như nhìn thấy một bóng đen to lớn không biết từ đâu lao thẳng về phía cô, cái bóng đen này đóng cửa cái "rầm" khiến cho Hằng giật bắn mình mà lùi lại về phía sau.

Như người tỉnh mộng, Hằng vội lao tới cố mở lại cửa ra, nhưng không hiểu dù có đẩy kiểu gì cũng không tài nào mở được, mà rõ ràng cô nhớ cửa này không hề có khóa trong. Hằng đập cửa rầm rầm gào tên bé Mai:

- Mai! Con làm cái gì trong đó thế?! Mau mở cửa ra!

Không có tiếng trả lời, Hằng thì cứ thế đập cửa "rầm rầm" và cố đẩy cửa vào. Cầm ngủ dười tầng 2 cũng bị tiếng ồn đó làm tỉnh giấc. Cô dụi mắt đứng dưới cầu thang tầng 2 nhìn lên Hằng và hỏi:

- Có chuyện gì thế má?

Hằng hoảng hốt quát lớn:

- Không có gì! Con vào buồng đóng cửa lại và đi ngủ ngay!

Cầm khi không bị Hằng quát như vậy cũng vội vàng quay lại phòng đóng cửa mà trèo lên giường. Hằng đứng đó phải đập và kéo cửa rầm rầm thêm một lúc nữa thì cuối cùng cánh cửa cũng mở được ra. Hằng lao vào bên trong với tay bật công tắc đèn nhìn quanh thì thấy Mai đã đứng thẳng lên, trên tay vẫn còn ôm tấm da bò cầu cơ và mảnh xương. Hằng tiến tới quát lớn:

- Con đang làm cái gì vậy?! Ai cho phép con lôi cái này ra nghịch?!

Bé Mai giọng nũng nịu:

- Con không có nghịch mà má, con đang đi tìm cánh cửa...

Bé Mai con chưa kịp dứt câu thì Hằng đã giựt phắt tấm da bò đó khỏi tay cô và quát:

- Không có tìm cái gì hết! Con thật là hư quá!

Bé Mai cãi:

- Con đâu có hư đâu?! Chẳng phải mẹ vẫn muốn đi tìm cánh cổng đó hay sao?!

Hằng mặt tím lại vì giận, cô chỉ tay ra cửa quát:

- Không có tìm gì hết! Con đi xuống nhà ngủ ngay!

Bé Mai khoanh tay cứng đầu không đi cãi lại:

- Con không đi đâu hết! Con sắp tìm ra được cánh cửa rồi mà má phá đám!

Có nói thế nào thì bé Mai cũng cãi lại, trong lúc không kìm chế nổi bản thân mình, Hằng đã vung tay tát mạnh vào mặt bé Mai một cái. Cứ ngỡ rằng con bé sẽ gào mồm lên khóc, nhưng không, mặt bé Mai đang lại, hai mắt nó long lên sòng sọc nhìn Hằng, một cái nhìn rất đáng sợ khiến bản thân Hằng phải cảm thấy nổi da gà, dù cho cái ánh mắt đó là của một đứa trẻ. Bé Mai không nói năng gì nó lừng lững bỏ đi và nói:

- Con ghét mẹ!

Hằng quát lớn vọng theo:

- Con đi xuống ngủ ngay! Mai mẹ sẽ sử lý con sau!

Bé Mai bước ra khỏi phòng và đóng "rầm" cánh cửa lại phía sau lưng. Cái tiếng rầm đó như làm cho Hằng thức tỉnh. Giờ chỉ còn một mình cô đứng giữa cái tầng thờ này, mọi thứ vẫn y vẹn như xưa, vậy mà sao ngày hôm nay cô lại cảm thấy thật tội lỗi và hối hận. Hình ảnh và cái cảm xúc của cô khi mới lập tầng thờ này như ùa về, một sự hận thù cháy rực trong tim, với cái đầu mù quáng cương quyết học được đạo voodoo. Hình ảnh cái lúc con Sen sẵn sàng hy sinh cho cô để cô có được phép thuật của Enock như hiện ra mồn một trước mắt. Hằng nhắm mắt lại như cô xóa đi cái hình ảnh đau thương đó, tay cô đánh rơi cả tấm da bò cầu cơ, trên mắt là hai hàng lệ. Càng hận thù cha mình bao nhiêu, thì giờ đây Hằng càng cảm thấy khổ tâm bấy nhiêu, càng cảm thấy đau lòng bấy nhiêu. Giờ đây có lẽ người mà cô trách nhất chính là bản thân mình, trách mình đã bị hận thù làm mù quáng, trách mình vì đã đẩy bé Mai vào con đường tội lỗi này. Hằng cố đưa tay quệt đi hàng lệ và nhìn quanh ba bức tường, nơi mà chi chít giấy tờ và kí tự được dán lên. Hằng đứng trước một tờ giấy có ghi lại về chúa bóng tối bằng tiếng bản địa thuật voodoo, cô đọc lẩm rẩm:

"Thiên địa sơ khai chìm trong bóng tối,

Bóng tối bao chùm, bóng tối trị vì.

Nhưng rồi ánh sáng soi rọi,

Đẩy lùi bóng tối hang cùng kẽ hẻm.

Ngỡ rằng bóng tối bị xóa bỏ,

Bóng tối vẫn tồn tại, vẫn len lỏi.

Khi ánh sáng tắt ở nơi mặt trời,

Vạn vật chìm lại vào màn đêm.

Chính lúc đó,

Chúa của muôn loài sẽ hiển linh".

Đọc dứt đoạn trên, Hằng như không kìm nổi cám xúc, con tim cô quặn đau, hai mắt thì cay xé đi. Một cái cảm giác sợ hãi bắt đầu bủa vây lấy toàn tâm trí cô. Cô nhớ như in rằng tờ giấy này chính là trong cuốn sách dạy thuật voodoo, và nó là thuật cuối cùng dùng để thỉnh cầu vị chúa bóng tối, tực là vượt quyền cả Morgana. Hằng tựa đầu vào tường khóc nức nở, cô thiết nghĩ triệu hồi được Morgana đã khó bảo toàn tính mạng như thế này rồi, nói gì đến việc thỉnh cầu chúa bóng tối cơ chứ? Hằng đứng đó nói trong nước mắt với giọng nghẹn ngào:

- Mai ơi... con đã làm gì thế này?