29-sai Dokushin wa Isekai de Jiyuu ni Ikita......katta

Chương 4. Tôi đã xơi được cái gì đó rất ngon trong ngày đầu tiên




“Trước tiên, cô hãy bình tĩnh lại đã.”(Taichi)

“V, Vâng… Em xin lỗi……”(Cô gái tóc nâu đỏ)

Cô gái có mái tóc màu đỏ nâu đang co mình lại và tỏ ra buồn bã.

Và sau đó, chúng tôi rời khỏi sân tập và giải quyết việc này tại quán bar của Guild.

Cô ấy từ từ uống ly nước trái cây(tôi mua) một cách từ tốn.

“Well, tất cả những chuyện vừa rồi là sao thế, nếu cô đã bình tĩnh lại rồi thì có thể nói cho tôi biết được chứ?”(Taichi)

“Erm….Em chỉ mới trở thành một mạo hiểm giả cách đây không lâu, nhưng em rất sợ phải đi săn những con quái vật một mình. Nhưng khi em thử tham gia vào vài tổ đội thì……..”(Cô gái tóc nâu đỏ)

Cô ấy tỏ vẻ bị tổn thương trong khi giải thích.

Well, tôi có thể hiểu được việc này.

“Nó trở nên không thuận lợi đúng không?”(Taichi)

“Vâng…….Có vài tổ đội đồng ý cho em tham gia, nhưng……….”(Cô gái tóc nâu đỏ)

“Họ còn có những mục đích ẩn giấu khác nữa đúng chứ?”(Taichi)

“Vâng, nhưng em luôn có thể trốn thoát được trong đường tơ kẽ tóc.” (Cô gái tóc nâu đỏ)

Cô ấy thở dài sau khi trả lời tôi.

Lý do chắc là vì cô ấy quá dễ thương, nó sẽ làm cho mọi tên đàn ông có một hoặc hai mục đích ẩn giấu trong tâm trí họ.

Và bạn biết được rằng cô ấy là một cô gái yếu ớt, và cô ấy muốn bạn đưa cô ấy ra khỏi thị trấn, không có ai khác ngoài cô ấy và bạn.

Nếu tâm trí họ bị che khuất bởi dục vọng, cô ấy không thể chống cự lại được.

Họ chỉ cần bao vây xung quanh cô ấy và thế là xong.

“Vậy thì sao lại là tôi? Mặc dù tôi thấy hạnh phúc đấy, nhưng tôi cũng là một thằng đàn ông đấy, tôi cũng có thể làm điều gì đó tồi tệ với cô, cô biết mà”(Taichi)

Làm thế nào mà cô có thể tồn tại cho tới bây giờ vậy, cô gái?

Cô ấy là kiểu con gái đó, kiểu mà bị lừa gạt và cưỡng hiếp sau đó bị vứt bỏ đi ấy.

“Không vấn đề gì cả! Em rất nhạy bén với những việc này! Và khi anh nói như vậy thì anh thực sự sẽ không làm những điều mà anh nói đâu!”(Cô gái tóc nâu đỏ)

Và cô nói thẳng vào mặt tôi như vậy sao?

“Ra vậy? Cảm ơn cô đã tin tưởng tôi, nhưng tôi không tin cô được.”(Taichi)

Tôi cũng muốn [người ở bên này] như bạn của tôi nữa.

Nhưng không phải cuộc nói chuyện này quá thuận lợi sao? Đây không phải là một Game eroge, đúng không?

Ou… Tôi phải giúp cô gái có chút yếu ớt này! Chỉ như vậy thôi sao?

“Cậu không cần phải lo lắng, cô gái này có thể tin tưởng được, tôi có thể bảo đảm cho cô ấy.”(Ulz)

Ông già Ulz cũng nói giúp cô ấy nữa.

Ông ta đang uống bia ở bàn bên cạnh, đã được 1 ngày chưa nhỉ?

Nhưng nếu có một nhân viên của Guild bảo đảm cô ta như vậy, tôi có thể tin tưởng cô ta một chút.

“Tôi hiểu rồi, nhưng tại sao lại là tôi? Tôi cần một lời giải thích.”(Tachi)

“Well, anh giỏi cả về kiếm thuật và gậy, cũng có thể sử dụng phép thuật nữa? Em đã thấy anh làm bài kiểm tra vào buổi trưa,

và càng tuyệt hơn khi anh có thể chiến đấu cùng 1 lúc với vài mạo hiểm giả rank C,

nếu đó là một người mới bình thường như em, chúng em sẽ không thể di chuyển được trong vài giây rồi.”(Cô gái tóc nâu đỏ)

Là vậy sao? Tôi nhìn ông già Ulz để xác nhận điều đó, và ông ta đã gật đầu để xác nhận nó.

“Ngay cả khi cậu là người sử dụng phép thuật, thông thường nó sẽ tốn 10 giây để niệm, và có người giỏi cả về kiếm thuật và phép thuật như cậu thì lại hiếm hơn. Ai mà như vậy thì sẽ luôn luôn được nhòm ngó. “(Ulz)

Ra là như vậy.

Tôi chỉ mới Lv.2 và bây giờ chưa được nổi tiếng lắm.

Đừng quá tự tin, tôi ơi. Những rắc rối sẽ kéo đến thôi.

“Giờ thì tôi hiểu rồi, xin lỗi vì đã nghi ngờ cô. Tôi chỉ mới lên đây từ 1 vùng nông thôn, không biết nhiều lẽ thường ở đây vì vậy tôi phải đề phòng. Tôi là Taichi, rất vui được gặp cô”(Taichi)

Tôi đưa tay ra để bắt tay với cô ấy, cô ấy mỉm cười và bắt tay lại với tôi.

“Em là Marl! Em rất mong được anh quan tâm từ giờ trở đi!!”(Marl)

Vui như vậy thì chỉ cần xem đây là một niềm hạnh phúc thôi.

Ông già Ulz thấy sự việc kết thúc một cách tốt đẹp thì đã đi tới bàn khác.

Ông đã đọc được tâm trạng của tôi phải không? Ông già.

“Tiện đây thì anh đang ở đâu vậy, Taichi-san. Em đang ở một lữ quán gần Guild.”(Marl)

“Tôi ở đang 1 lữ quán tên ‘Chiếc giường vàng’, gần trung tâm Plaza. Ông già Ulz đã giới thiệu nơi đó cho tôi, 1 đêm bao gồm bữa sáng là 2 đồng lớn và 5 đồng nhỏ. Nếu muốn ăn thêm các bữa khác thì nó có giá 3 đồng nhỏ, cô sẽ có 1 món chính với bánh mì và canh là món phụ. Tôi nghĩ cô có thể sẽ hài lòng về chất lượng và số lượng.”(Taichi)

“Ummm….. Tiền thuê phòng đắt hơn, nhưng đồ ăn lại tốt hơn. Còn về phòng thì sao nhỉ?”(Marl)

“Nó sạch sẽ, tấm trải giường cũng rất sạch, cửa được khóa chặt chẽ và căn phòng cũng khá rộng.”(Taichi)

“Vậy thì ngày mai em cũng sẽ đến đó ở nữa, anh có thể nói với họ không?”(Marl)

“Yeah, tôi sẽ thông báo cho họ. Còn về kế hoạch ngày mai thì sao? Sáng mai, tôi muốn đi mua vài nhu yếu phẩm hàng ngày và đi xem vài nhiệm vụ ở đây.”(Taichi)

“Nếu anh không phiền thì có thể cho em đi cùng được không? Em có thể chỉ cho anh về con đường xung quanh.”(Marl)

“Vậy sao? Vậy thì tôi sẽ nhận lời mời của cô. Nói thật thì, tôi cảm thấy có chút lo lắng khi đi bộ một mình.”(Taichi)

“Taichi-san rất mạnh mà, ngay cả khi anh bị bao vây bởi mấy tên cướp, anh sẽ xử lý chúng trong chớp mắt thôi.(Marl)

“Đừng khen ngợi tôi nữa, cô đánh giá quá cao về tôi rồi.”(Taichi)

Nếu cô cứ nhìn tôi với ánh mắt lấp lánh như vậy, tôi sẽ rất xấu hổ đấy.

Nó chỉ là sức mạnh từ việc gian lận thôi.

Nó không phải từ việc tôi chăm chỉ tập luyện đâu.

“Vậy anh sẽ làm gì sau ngày hôm nay?”(Marl)

“Ah, Sau này sao? Tôi nghĩ tôi sẽ tiếp tục phiêu lưu một mình. Đúng rồi, có nhà tắm hay cái gì đó giống vậy xung quanh đây không?”(Taichi)

Và tôi nhớ là lữ quán cũng không có nhà tắm nữa.

“Có một cái, nhưng nó ở khu phía Bắc dành cho người giàu sử dụng, nếu một mạo hiểm giả nghèo như em đến đó, họ sẽ đuổi đi ngay.”(Marl)

“Vậy thì tiếc nhỉ.”(Taichi)

“Nhưng ở đằng sau của sân tập thì có một nơi tự tắm rửa. Các mạo hiểm giả thường đến đó để rửa trôi đi mồ hôi sau khi luyện tập.”(Marl)

“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ ra ngoài mua khăn tắm và đồ để thay trước đây.”(Taichi)

“Họ cũng bán các nhu yếu phẩm hàng ngày cho các mạo hiểm giả ở quầy nữa đấy.”(Marl)

Thật sao? Guild mạo hiểm giả tiện đấy nhỉ.

Sau đó tôi nhanh chóng đi mua vài cái khăn, đồ lót và xà phòng.

Chi phí của tôi là 3 đồng nhỏ và xà phòng thì đắt ra mặt ấy.

***********************************************************************

Sau đó, tôi tiếp tục tập luyện.

Lần này là kiếm thuật.

Nếu kẻ thù tiếp cận và Quarterstaff không sử dụng được, vậy thì kiếm là lựa chọn thích hợp nhất, cũng như khi chiến đấu ở một số nơi chật hẹp như trong hang động.

“Cô giỏi loại vũ khí nào vậy Marl?”(Taichi)

Tôi thử hỏi Marl, người đang xem tôi tập luyện ở gần đó.

Đôi mắt cô ấy đảo qua đảo lại không ngừng.

“Ehh…Có lẽ là kiếm?”(Marl)



“Cái gì mà ‘có lẽ’………………. Vậy thì thử cầm thanh kiếm gỗ này này xem, cô biết làm thế nào để sử dụng nó mà, đúng không?”(Taichi)

Tôi có một cảm giác không ổn.

Marl đang cầm thanh kiếm hướng về phía này.

Nhưng eo của cô ấy hơi cong và run.

“Trước tiên, thử tấn công tôi xem”(Taichi)

“V, Vângggg!! TAAAA!!”(Marl)

Cô ấy nhanh hơn tôi nghĩ

Nhưng cô ấy không sử dụng eo và chém rất chậm.

Tôi dễ dàng né sang một bên và đánh vào vai cô ấy.

“Auu”(Marl)

“Thắt lưng của cô nó uốn cong nhiều quá, nhanh lên và đến đây!”(Taichi)

“U, Wahhhhh”(Marl)

Lần này, cô ấy chém xung quanh một cách ngẫu nhiên.

Này, Này, mắt cô đã nhắm lại rồi kìa. Tôi di chuyển sang 1 bên và chặn chân cô ấy lại.

Cô ấy ngã sấp mặt xuống đất.

“………Hãy quên những gì chúng ta nói trước đó đi.”(Taichi)

“Chờ đã-chờ đã-chờ đã!! Anh sẽ bỏ em lại đây sao!?”(Marl)

Marl ném thanh kiếm gỗ đi và bám vào chân tôi.

Để cho một cô gái khóc khi bám lấy chân bạn là đáng xấu hổ, nhưng không, trừ tôi ra.

“Tôi không có thời gian để đi chung với một gánh nặng. Từ bỏ việc làm mạo hiểm giả và về nhà đi.”(Taichi)

“Uwahh, Anh nhẫn tâm quá đấy! Anh đã rất tử tế với em trước đó và giờ anh lại bỏ em lại như vậy sao!?”(Marl)

**Whisper, whisper** Sân tập bắt đầu trở lên ồn ào.

Có một số người biết rõ câu chuyện thì gửi cho tôi một cái nhìn thông cảm.

Còn một số người nhìn thấy khuôn mặt Marl như vậy thì gửi cho tôi một cái nhìn khinh miệt như thể muốn nói

‘Chết cmm đi!’.

Tôi đau đầu quá.


Tôi nghiến răng và cố giữ lại sự thúc giục đánh cô ấy trong đầu tôi với nắm đấm.

Tôi nhấc Marl lên bằng cổ tay.

Marl chỉ cao khoảng 150cm và tôi cao khoảng 175cm., chiều cao chúng tôi cách nhau một cái đầu.

“Nghe tôi này, Marl. Tôi có thể sử dụng kiếm, gậy, phép thuật mặc dù nó là ngày đầu của tôi như một mạo hiểm giả. Nhưng tôi sẽ leo lên cao và cao hơn nữa và sẽ không thể tránh khỏi việc gặp nguy hiểm được, cô hiểu điều đó mà đúng không?”(Taichi)

Marl gật đầu với khuôn mặt đầy nước mắt.

Ugh, một cuộc tấn công tinh thần là gian lận đấy, Marl à.

“Và khi lúc đó đến, cô có thể tự bảo vệ mình được không? Xin lỗi nhưng tôi không đủ mạnh để giúp một ai đó không thể bảo vệ được bản thân đâu.”(Taichi)

“Đ, Điều đó……..”(Marl)

“Một điều khác là, một đồng đội mà tôi hợp tác phải ngang bằng với nhau. Tôi có thể đảm bảo sự an toàn cho cô, nhưng cô sẽ làm gì được cho tôi?”(Taichi)

“N, Người mang hành lý…..”(Marl)

Tôi cất Quarterstaff vào <Kho lưu trữ> trước mắt cô ấy, và lấy ra bộ dụng cụ mạo hiểm giả, sau đó cất vào một lần nữa.

Đám đông xung quanh sân tập vang lên những tiếng vỗ tay, nhưng giờ không phải là lúc để bận tâm đến nó.

“Như cô thấy đấy, tôi có thể sử dụng <Hộp kho báu> nữa. Người mang hành lý là không cần thiết.”(Taichi)

“V, Vậy thì những công việc vặt…..”(Marl)

“Cô nghĩ rằng chỉ làm những công việc vặt mà cô có thể nhận được phần thưởng từ việc chinh phục quái vật à?”(Taichi)

Khi Marl bị áp chế bởi lời nói của tôi, cô ấy cúi xuống trong im lặng.

Bạn có thể đoán được kết cục bây giờ rồi nhỉ? Các ánh nhìn thông cảm và khinh miệt đều giảm dần đi.

Những lý luận của tôi có vẻ đã chạm tới cô ấy.

“Vậy thì…”(Marl)

“Vậy thì?”(Taichi)

**mumble, mumble** Tôi có thể nghe cô ấy lẩm nhẩm cái gì đó, vì vậy tôi hỏi.

Tôi không nên hỏi cô ấy, tôi nên bỏ đi nhỉ.

Marl siết chặt tay lại và ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt tôi.

“VẬY THÌ NẾU TAICHI-SAN ĐẢM BẢO SỰ AN TOÀN CHO EM, EM SẼ CHO TAICHI-SAN TẤT CẢ MỌI THỨ!!!”(Marl)

Và sau đó tất cả những thanh niên xung quanh đứng dậy, cầm lên thanh kiếm gỗ và tới đồ sát tôi ngay sau đó.

Tôi không thể hiểu được cô gái này nữa rồi.

************************************************************

Sau cuộc nói chuyện gây sốc 30 phút trước, tôi đang ngồi suy nghĩ lại trên cái bàn ở quầy thông tin.

Xin hãy làm cái gì đó đi.

Chỉ cần làm cái gì đó thôiiiiiiiiiii.

“Ukukuku………..Gahahahahahahaha! Cậu là một anh chàng có số hưởng đó chứ!!”(Ulz)

Ông già Ulz cười trong khi vỗ lưng tôi.

Tôi sẽ làm ông cười ra nước mắt vào một ngày nào đó, ông già chết tiệt này.

Về Marl, nguồn gốc của tất cả việc này, đã trở về lữ quán mà cô ấy đang ở và vội vàng thu dọn hành lý để chuyển sang lữ quán tôi đang ở hiện tại.

Tôi sao? Tôi đã nhận được sự chăm sóc tử tế từ những thanh niên đang mỉm cười sau khi Marl đi

“Bây giờ tôi lại có thêm vài gánh nặng nữa rồi.”(Taichi)

“Mặc dù cậu nói là gánh nặng, nhưng cô ấy khá tốt đấy, cậu biết không?”(Ulz)

“Cô ấy không thể cầm được kiếm? Cổ có thể sử dụng phép thuật sao?”(Taichi)

Trông cổ có vẻ hoàn toàn là 1 gánh nặng.

“Cô ấy không thể chiến đấu nhưng cô ấy khá hiểu biết đấy, và cũng rất nhanh nhẹn nữa.”(Ulz)

Thật sao?

Nếu cô ấy không thể chiến đấu, sao cô ấy không trở thành một nguồn thông tin hay cái gì đó nhỉ?

“Xin lỗi vì đã làm anh phải chờ!”(Marl)

**Pan!** Marl mở tung cánh cửa của Guild ra.

Ah, um, cô ấy tràn đầy năng lượng thật đấy.

“Nhanh lên và đi thôi, hành lý của em cũng nặng nữa.”(Marl)

Khi cô ấy nói xong, tôi chỉ đứng lên và lấy hành lý của cô ấy.

Nó nặng đúng như cô ấy nói.

Tại sao hành lý của phụ nữ luôn luôn nhiều và nặng vậy?

“Đi thôi”(Taichi)

“V-Vâng!”(Marl)


Cô ấy mỉm cười hạnh phúc và đi theo tôi.

Tôi nghe thấy tiếng cổ vũ ở phía sau nhưng tôi bỏ qua nó.

Bởi vì nếu tôi ở lại đây, tôi không thể thuyết phục được cô ấy.

Tôi nên nói thế nào đây, cảm giác như tôi đang chơi cờ vua và bị dồn vào thế bí vậy.

Khi chúng tôi rời khỏi Guild, bầu trời đã chuyển sang đỏ và sớm tới buổi tối.

Kết thúc việc buôn bán của hôm nay, các cửa hàng đang thu dọn lại gian hàng của họ và đóng cửa.

Những quán bar bắt đầu lên đèn và thu hút cánh mày râu.

Tôi và Marl đang đi bộ trong cái khung cảnh đó.

Hiện giờ tôi phải đối mặt với cái gì đây?

Và khi tôi nhìn trộm cô ấy, ánh mắt của chúng tôi chạm nhau.

Cô ấy đang có chút đỏ mặt với niềm hạnh phúc và mỉm cười xấu hổ.

Chết tiệt!! Sao lại quá dễ thương thế này!!!!!!!

Chúng tôi không có gì để nói cả, vì vậy chúng tôi bước đi trong im lặng cho tới khi đến lữ quán “Chiếc giường vàng”.

“Chào mừng trở lại”(Ông chủ lữ quán)

Khi tôi vào, chủ lữ quán đang chào đón tôi.

Và khi thấy Marl đứng bên cạnh tôi, ông ấy đã làm một khuôn mặt [HMM?] .

Sau đó Marl bước lên phía trước, chọn một căn phòng sao?

Cô ấy cần một nơi để đặt hành lý à.

“Từ ngày hôm nay, tôi thuộc về Taichi-san! Vì vậy tôi

“Cô đang nói cái quái gì vậy hả.” ĐAU ĐAU ĐAU ĐAU ĐAU!”(Ma(Taichi)rl)

Tôi túm lấy đầu cô ấy từ phía sau.

Tôi không thể để cô ấy dẫn dắt cuộc trò chuyện được, tôi cần phải nhớ điều này.

“Ông chủ-san, tôi xin lỗi nhưng cô gái này sẽ ở đây từ hôm nay, vì vậy xin hãy tìm một phòng ”Ah, tôi muốn ở cùng phòng với Taichi-sa–ĐAU ĐAU!” cho cô ấy.”(Tai(Marl)chi)

“…….Có nhất thiết phải tách biệt không? Chúng tôi cũng có một căn phòng đôi nữa đấy.”(Ông chủ lữ quán)

“Tôi muốn căn phòng đó—! NÓ THỰC SỰ RẤT ĐAU ĐÓ! XIN HÃY DỪNG LẠI ĐIIII!!”(Marl)

“Tốt hơn là cho cô ấy một căn phòng khác! Chúng tôi sẽ đi ăn tối, vì vậy tôi sẽ để lại hành lý cho ông. Chúng ta đi ăn tối thôi!”(Taichi)

Sau đó tôi túm đầu Marl mà kéo cô ấy tới phòng ăn.

Ngay cả khi chúng tôi nhận được nhiều sự chú ý nhưng chả sao cả, tôi không quan tâm.

“Uuu..Đầu của em đau quá, đồ keo kiệt.”(Marl)

“Tôi có việc lớn cần nói chuyện với cô đây…… Pinea! Cho tôi 2 bữa ăn và đồ uống.”(Taichi)

Pinea vẫn đang bận và trả lời [Gotcha], và đi vào trong bếp.

Marl nhìn vào đó với sự quan tâm.

“Trước tiên hãy kể cho tôi nghe về kế hoạch xấu xa của cô đã. Thành thật trả lời tôi đi, tại sao lại là tôi? Có rất nhiều người mạnh nữa mà phải không?”(Taichi)

Ngay cả khi ông già Ulz nói tôi có thể tin tưởng cô ấy, nhưng tôi thật sự không thể.

Không biết phải nói sao nhưng cô ấy chắc chắn còn giấu điều gì đó.

“Taichi-san không phải là một hiệp sĩ đã nghỉ hưu hay lính đánh thuê phải không?” (Marl)

“Đúng vậy, nhưng không được trả lời câu hỏi với một câu hỏi khác.”(Taichi)

“Well, anh không có bất kì kinh nghiêm nào nhưng anh lại rất mạnh. Điều nó không bình thường chút nào, bất kỳ ai khi thấy vậy sẽ nhận ra ngay là anh rất có tài năng mà thôi.”(Marl)

Đối với tôi, người vẫn chưa biết được tiêu chuẩn chung của thế giới này, không thể đồng ý hoặc không đồng ý với ý kiến của cô ấy. Ngay cả ý thức chung của tôi cũng không thể nhưng đây là một thế giới khác.

“Vậy thì tại sao phần thưởng lại là cho tôi tất cả những gì cô có? Điều đó chắc chắn là bình thường ư, nghĩ về ý thức thông thường mà xem. Và các cô gái trẻ ở trong độ tuổi này nghĩ cái gì, trao tất cả mọi thứ cho một người đàn ông ư? Mặc dù tôi đã nói ở sân tập rồi, nhưng tôi cũng là một người đàn ông đấy.”(Taichi)

“Nếu sự giúp đỡ từ Taichi-san có thể làm em trở thành một mạo hiểm giả, thì Taichi-san có thể thưởng thức cơ thể của em với sự hài lòng trong trái tim mỗi ngày. Nếu chúng ta cùng có lợi vậy thì nó là tình huống có lợi đôi bên đúng không?”(Marl)

“Cô không biết xấu hổ à!? Và cô cũng tự đề cao bản thân mình quá đấy, điều này là quá ảo tưởng rồi!”(Taichi)

Trong khi đang nói chuyện, Pinea đặt thức ăn lên bàn trong khi nói [Hãy dành thời gian của cậu–] và bước đi.

“Về hồ sơ(lai lịch), em chưa bao giờ nói với bất kỳ ai trước Taichi-san. Em vẫn còn là trinh nữ!!!”(Marl)

“Câm miệng!”(Taichi)

Tôi cuộc mì ống lên với một cái nĩa.

Đầu tôi lại đau một lần nữa.

“Vì cái quái gì mà cô muốn trở thành một mạo hiểm giả nhiều đến vậy? Cô cũng có thể bán thân mà, vì vậy cô có thể cho tôi biết lý do được chứ, hoặc là tôi không thể thực sự tin cô được.”(Taichi)

Thực đơn bữa tối là món mì ống kiểu Nhật giống như món canh với salad.

Và đồ uống là thứ tôi chưa bao giờ uống trước đây.

Nó không đắng và có vị ngon của trái cây.

Tôi chưa bao giờ uống rượu trong thế giới cũ, nhưng cái này là rượu sao? Tôi có thể cảm thấy được cồn trong đó.


“Sự thật thì em là một công chúa ở một đất nước hơi xa nơi đây một chút.”(Marl)

“Heh—-“(Taichi)

Tôi phản ứng lại trong khi nhét salad vào trong mồm tôi.

“Em ở độ tuổi kết hôn vào hai năm trước, vì vậy có một cuộc bàn luận về hôn ước. Nhưng hôn phu là một hoàng tử có tin đồn là một tên đểu(sở khanh) của nước láng giềng gần đó.”(Marl)

“Ho— Vì cô không thích việc đó nên cô chạy khỏi lâu đài và trở thành mạo hiểm giả mà cô từng mơ ước sao?”(Taichi)

Tôi đã nghe rất nhiều cái thể loại này rồi.

Một âm mưu, âm mưu đấy.

“Làm sao anh biết điều đó vậy Taichi-san! Đúng là vậy! SỨC MẠNH của mạo hiểm giả! Hãy để em tiếp tục vì em không muốn phải trở lại đó, vì vậy em muốn ở cùng với Taichi-san, anh có một tương lai sáng lạng, nếu nó thuận lợi thì chúng ta có thể xây dựng được một cuộc sống rõ ràng!”(Marl)

“Nó lại kết thúc giống như trước đây thôi!? Nếu cô là công chúa như cô nói thì khi tôi làm gì đó với cô không phải nó sẽ là “GAME OVER” đối với tôi sao!”(Taichi)

“Anh không cần phải nghĩ nhiều về điều đó, và nếu chúng ta nói đến giấc mơ cao nhất của một mạo hiểm giả không phải là làm gì đó với một công chúa hay làm vua sao?”(Marl)

“Chuyện lấy được vợ trong ngày đầu tiên ở thị trấn đầu tiên ư, tôi chưa bao giờ nghe điều đó bao giờ cả!!!”(Taichi)

Tôi hét lên và vỗ tay xuống bàn, một cốc nước bị bay lên một chút ở đó.

Maa, không phải là tôi không hài lòng với Marl.

Đôi mắt đầy sự quyết tâm, mái tóc màu nâu đỏ theo kiểu đuôi ngựa có vẻ đang rũ xuống.

Chiều cao của cô ấy cách tôi 1 cái đầu, ngực của cô ấy có kích thước khiêm tốn đúng với sở thích của tôi.

Khuôn mặt, tính tình, phong cách, tất cả đều trong Strike Zone - Vùng tấn công của tôi.

“Anh không hài lòng với em ở điểm nào vậy!? Thật kỳ quặc khi em nói điều này về chính bản thân mình, nhưng em cũng tự tin là mình có xinh đẹp đấy!”(Marl)

“Đây là lần đầu tiên có ai đó tự khen mình đẹp đấy!”(Taichi)

Cô là Chiến binh mặc đồ thủy thủ à?

Marl đã ăn xong món mì ống và đặt một cái gì đó từ Pinea.

Pinea làm một khuôn mặt ngạc nhiên nhưng lại thì thầm cái gì đó với Marl, sau đó cô ấy cười toe toét trước khi trở lại quầy.

Là gì vậy nhỉ, mà thôi sao cũng được.

“Mặc dù vậy, cô không thể làm một mạo hiểm giả với cái lý do đó, cô sẽ chết đấy. Chỉ cần trở vể nhà thôi. Có ba mẹ đang chờ cô nữa đấy.”(Taichi)

“Em sẽ không quay trở lại, ít nhất là trong 3 năm nữa, vì sau 3 năm nữa, em gái của em sẽ đủ tuổi kết hôn, vì vậy em sẽ gửi em ấy cho tên hoàng tử đểu đó để thay thế.”(Marl)

“Cô xấu xa hơn tôi nghĩ đấy!?”(Taichi)


Tôi Tsukomi Marl, người có thể nói như vậy với một khuôn mặt Poker face.

Và sau đó Pinea đặt cái gì đó trông có vẻ giống với chai whiskey trên bàn

Nó là một chất lỏng trong suốt màu hồng, với một hương vị ngọt ngào.

“Well, well, chỉ cần uống một hớp thôi.”(Marl)

Sau đó Marl đổ một ít cho tôi.

Nó như là rượu, những dễ uống hơn.

Tôi có thể cảm nhận được vị nó rất ngọt, nó giống nước trái cây nhiều hơn là rượu.

“Nó rất dễ uống, đây là thứ gì vậy.”(Taichi)

“Nó được gọi là mật hoa, nó rất dễ uống đúng không?”(Marl)

Marl nói với tôi trong khi mỉm cười vui vẻ.

Nếu cô ấy cứ cười như vậy và im lặng thì trông cô ấy dễ thương không thể chịu được.

Chết tiệt, vậy là quá gian lận rồi.

“Cho dù tôi sẽ không làm gì cô và sẽ không hợp tác với cô thì lần tới cô đừng có làm như vậy nữa, cô sẽ gặp rắc rối đấy”(Taichi)

“Như là?”(Marl)

“Những điều như cô đang làm ấy, ăn và uống cùng một tên đàn ông đến khi say rượu, cô sẽ rất nuối tiếc khi có chuyện gì xảy ra đấy.”(Taichi)

Mu, Khi tôi nhận ra, cốc của tôi đã trống rỗng.

Và Marl lại đổ đầy lại cho tôi.

Nụ cười của cô ấy trên đầy khuôn mặt, Cái gì vậy?

“Taichi-san bị mất thăng bằng kìa.”(Marl)

“Ahh?”(Taichi)

“Mặc dù không phải bạn bè hay người thân nhưng anh lại lo lắng, mặc dù đã trưởng thành nhưng anh lại có một khuôn mặt trẻ con.”(Marl)

Tôi không biết cô ấy ca ngợi tôi hay không nữa.

Nhưng cái “mật hoa” này đúng là rất ngon.

“Nhưng với em, Taichi-san nên lo lắng chứ?”(Marl)

“Về phần nào?”(Taichi)

“Đó là anh nói với em rằng phải cẩn thận, nhưng anh thì lại không”(Marl)

**Kiii** Tầm nhìn của tôi bắt đầu bị biến dạng.

Tôi cố gắng lắc đầu, nhưng nó vẫn vậy.

“Yh…YHUUU…..”(Taichi)

“Xin đừng lo lắng, chỉ cần đếm số vết bẩn trên trần nhà và nó sẽ kết thúc thôi! Đừng sợ!”(Marl)

Marl nói với giọng điệu quyến rũ.

“Mật hoa” này không chỉ là một loại rượu mạnh mà còn có tác dụng này nữa sao!

“YHU HAFT PANNED DIS……(Đây là kế hoạch của cô sao?)”(Taichi)

Tôi không thể nói một cách bình thường được, tầm nhìn của tôi đang xoay vòng vòng.

Marl gọi Pinea và đưa ngón tay cái lên.

Tôi không thể nghe thất họ nói gì nhưng Pinea đang cười toe toét ở đó, cô ta là đồng lõa sao!

Mạo hiểm giả xung quanh cũng bắt đầu trở nên vui vẻ.

Này, dừng lại đi! Hiếp dâm là một tội ác và vô tù như chơi đấy, cô chắc chắn là biết điều đó đúng không!

“LEMEMBERR DIS YHUU TOO”(Taichi)

Cơ thể tôi không còn chút sức mạnh nào.

Marl đang mỉm cười tới mang tai và khênh nửa thân trên của tôi. Và Pinea khênh nửa thân dưới của tôi.

Và tôi được khiêng ra khỏi phòng ăn như thế.

Rồi tôi nhìn thấy ông chủ.

“HELVE….YHUU KANT HAV DIS HUPPEN”(Taichi) (giúp tôi….ông muốn chuyện này xảy ra sao?)

“Chúng tôi cũng có một tấm phụ nữa đấy”(Ông chủ lữ quán.)

Tôi không muốn cái tấm phụ đó!

Ít nhất thì hãy dừng Marl lại đi! Lữ quán này ủng hộ 1 vụ hiếp dâm saoooo!

“Nếu cậu thật sự không muốn điều này thì tôi sẽ không giúp đỡ nữa. Nhưng sau khi nghe hai cô cậu nói chuyện. Cậu chỉ đang giả vờ. Cậu không thành thật, Onii-san”(Pinea)

Pinea đang khiêng phần chân của tôi và nói vậy.

Nó đúng khi Marl là của riêng tôi. Nhưng nó là một chuyện khác!!

Tôi đã thử cương cứng người tôi dậy hết sức, nhưng tôi chỉ có thể di chuyển một chút.

“Vậy thì, tận hưởng thời gian của cậu đi nhé……”(Pinea)

Pinea vẫy tay chào và rời khỏi phòng

Những người còn lại trong phòng là tôi và Marl đang giữ chai “mật hoa” với một khuôn mặt tươi cười.

Khi cô ấy để cái chai trong miệng tôi thì ý thức của tôi mất dần đi.

**************************************************************************

Tôi mở mắt ra.

Trần nhà không quen thuộc với tôi.

Đúng rồi, đây là lữ quán mà.

Tôi đã ngủ bao lâu rồi?

“Unya…..”

Tôi nghe thấy một giọng nói gần đó

Và có 1 cái gì đó ấm ấm bao quanh cánh tay tôi.

Người đang ngủ bên cạnh tôi là một cô gái có mái tóc nâu đỏ với khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc khi ôm cánh tay của tôi.

Nhiệt độ cao của da người khác có cảm giác thật tuyệt.

Cảm giác tuyệt?

“!?!?!?!?!?!?!?!?!?!?”(Taichi)

Tôi bật dậy với nửa thân trên của tôi.

Chỉ có mỗi cái chăn mỏng phủ lên chúng tôi.

Và phần dưới của tôi không mặc thứ gì cả cùng với một cô gái khỏa thân.

Trên tấm giường, có một vết màu đỏ————

“Ufufufu…….Chào buổi sáng, Taichi-san”(Marl)

“WAHHHHHHHHHHHHHHHHH”(Taichi)

Tôi thật sự đã làm xong thật rồi