17 Âm 1

Chương 7: Phân Hủy Xương (3)




"Cái gì không trả được bằng tiền thì đều có cái giá đắt hơn gấp hàng trăm hàng vạn là thật... Ây chết giẫm, gãy ngòi."

Mùa xuân, 1 giờ trưa

Tiếng nhựa gãy thu hút một vài ánh nhìn của các bạn học sinh ở gần đấy. Lâm vội chuyển ánh nhìn của mình hướng xuống, đăm chiêu quan sát cuốn vở toán đang mở rộng trên bàn. Làm thế này khi nhìn vào người ta sẽ nghĩ rằng cậu đang giải bài tập, giống như mọi thành viên khác đã chọn cho mình một góc trống trong căn phòng này vậy. Thư viện trường vào buổi chiều mưa tương đối vắng vẻ, nhưng cậu chưa từng nghĩ rằng nó vắng đến nỗi số người ở lại còn ít hơn số ngón trên bàn tay.

Sau khi đã bảo đảm bản thân không còn bị chú ý, Lâm cố gắng dùng cây bút cạy chiếc vòng ở cổ tay trái ra một lần nữa. Đó chỉ là một cái vòng bạc đơn giản, loại có nhiều mắt xích nối lại với nhau, khóa lại bằng một cái chốt nhỏ ở bên hông mối nối đầu. Thoạt nhìn, chẳng ai để ý đến nó cả, ngay cả giám thị cũng chẳng bắt bẻ chi nhưng cậu vẫn cảm thấy khó chịu khi thứ trang sức kia cứ bám chặt lấy bản thân mình. Không phải là vì vướng víu khi sinh hoạt, cũng chẳng phải do rào cản tâm lý khi đột nhiên bị còng, mà là vì cái thiết kế của nó...

nhìn lúa dã man!

Lâm thở dài, bất lực thả cây bút xuống. Bên ngoài, trời vẫn mưa như trút nước. Cậu đã tính dành buổi chiều để đi tìm ngay, nhưng có vẻ như ý trời đang muốn cậu chậm lại để sắp xếp những địa điểm cần đến. Lâm lấy điện thoại ra, ứng dụng bản đồ thành phố vẫn đang chạy ngầm, cập nhật dấu tròn màu xanh dương nhạt nằm gọn trong khuôn viên được gắn nhãn trường trung học phổ thông NTX.

Cậu biết thằng Hải không có phương tiện cá nhân để đi lại, Lâm nhìn vào dòng ghi chú được thêm vào sau cuộc ghé thăm tư gia của Trung Hải - một kết luận được đúc kết sau khi quan sát được nhà nó không có xe đạp, còn bản thân thằng Hải thì cậu chưa từng thấy nó tự điều khiển xe máy bao giờ. Vận dụng hết kiến thức mà cậu nghĩ một người bình thường có thể nghĩ đến, sự lựa chọn để di chuyển của thằng Hải có thể được thu hẹp lại thành bốn phương án: đi bộ, quá giang, bắt xe ôm hoặc dùng phương tiện công cộng để đến được nơi mà nó chọn để quẳng phần từng là đùi phải đi.

Cậu không nghĩ Trung Hải sẽ quá giang người quen để đến nơi vứt mẩu xác. Lâm gạch dòng quá giang trên ghi chú. Sau cuộc trò chuyện tại nhà, cậu có thể khẳng định phương pháp mà thằng Hải xử lý cái xác là một công trình cá nhân, thế nên việc chia sẻ ý tưởng đó với người quen rồi nhờ họ chở đi để hoàn thành nốt giai đoạn cuối nghe mâu thuẫn vô cùng. Bắt xe ôm và dùng phương tiện công cộng thì ít rủi ro hơn vì cậu ta hoàn toàn có thể từ chối nói chuyện phiếm. Nhưng, đó là trường hợp xấu nhất, cậu quyết định tạm thời không nghĩ đến hai ý này. Việc đi tìm mẫu xác khắp mọi ngóc ngách ở thành phố sẽ là biện pháp cuối cùng, sau khi những cái trước không thành công.

Lâm bấm đuôi bút, gõ gõ ngòi chì xuống trang giấy dày. Chậu cây và nhiều người qua lại. Cậu tự hỏi liệu nó có đủ can đảm để đổ sản phẩm đó vào sân vườn nhà ai đó không. Nếu nó không làm thế, nếu nó đủ quan tâm về những chuyện tâm linh kiểu đột nhiên nhà của một người vô tội đột nhiên bị ám chỉ vì nó, thì nơi mà thằng Hải xử lý sản phẩm hẳn phải là một nơi công cộng. Đông đúc, nhưng ai cũng bận bịu với công việc của họ - đó chính là điều kiện tiên quyết, vì dẫu sao thì lượng axit còn sót lại vẫn có thể gây ảnh hưởng đến khu vực và làm người khác phát hiện. Hoặc, cũng có thể nó đã đổ vào buổi tối, nếu thế thì nơi đó được ra vào tự do.

Lâm ngừng bút lại, nhìn vào bốn từ khóa vừa khoanh.

Ít người vào buổi tối, ra vào tự do, không bị kiểm tra thường xuyên và mọi người đều bận việc của họ.

Một bãi đất trống. Hoặc bãi sông. Hoặc...

Lâm dùng tẩy xóa hết dòng chữ trên đề cương đi, viết bừa một công thức toán lên vở rồi khoanh vội một đáp án có sẵn trên câu gần nhất.

"Gì đấy? Sao tự nhiên hôm nay mày lại ở đây?"

Trung Hải đặt cặp xuống, hàng lông mày khẽ cau lại khi nhận ra bạn cùng lớp phía bên kia bàn. Lâm ngẩng đầu lên nhìn lại. Thằng Hải thậm chí còn chẳng buồn tháo cà vạt dù trường không yêu cầu mang vào buổi phụ đạo, cũng may là tác phong sơ vin không còn nên nhìn đỡ nghiêm hơn. Nó đặt chiếc cặp xuống bàn rồi bắt đầu kéo ghế, ngồi xuống ở phía đối diện.

"Chỗ mày đang ngồi là chỗ mà tao với bạn hay ngồi học đấy."

"Vậy hả?" Lâm nhướng mày. "Ai biết đâu. Tao thấy chỗ nào trống thì ngồi đại thôi."

Hải tắc lưỡi, lấy sách vở ra trong sự khó chịu.

"Bộ mấy hôm trời mưa, không về nhà ngay được là mày đều đến đây à?" Lâm hỏi, nhìn sang cậu bạn. "Tao tưởng mày phải đi đâu đó cho thư thả đầu óc cơ."

"Mày hỏi nhiều quá, làm bài thì tập trung đi."

À, vậy là thằng Hải không phải dạng sẽ đồng ý nói chuyện phiếm dù đã có người bắt chuyện.

Lâm chạm ngòi bút xuống vở, nhưng đôi mắt thì vẫn cứ giữa đâu đó trên khoảng trắng chứ không chăm chú vào bất kỳ câu hỏi nào trong bài. Tài năng, nhưng cô độc - Cậu tự hỏi liệu cậu có đánh giá quá cao sự tử tế của Trung Hải không, vì hầu như từ trước đến giờ sự giúp đỡ của nó luôn gắn với tiền, không có tiền gần như nó sẽ chẳng quan tâm gì cả. Nếu thằng Hải không quan tâm thật, thì có khả năng cậu buộc phải gác lại chuyện đi tìm phần đùi phải lại sau cùng. Vì đó là khi nó sẽ sẵn sàng dùng phương tiện công cộng trong khi mang một chiếc túi đựng xác người. Không có giới hạn. Cậu bắt buộc phải tự mình rà soát toàn thành phố đây.

"Lâm, hình như Thanh Giang là người xử lý tay trái phải không?"

Lâm ngẩng mặt lên. Thằng Hải vẫn đang chăm chú vào vở, cây bút chì vừa khoanh vào đáp án của câu thứ hai mươi.

"Ừ, hình như vậy." Lâm đáp, âm lượng vừa đủ để hai người nghe.

"Mày có nghe nó tâm sự về vấn đề gì đó không? Kiểu như là... áp lực về gia đình hay học hành gì đó?"

"Không. Ý tao là, tụi tao chỉ nói chuyện về bài vở và hoạt động nhóm, còn những cái khác thì không."

"Thế à? Tao cứ tưởng tụi mày thân nhau lắm."

Giọng thằng Hải nhẹ bẫng, bình thản, không cảm xúc gì. Lâm khẽ chạm đầu bút lên trán, mắt vẫn không rời khỏi cuốn vở mở toang.

Nó biết rồi.

"Hôm thứ ba học thể dục xong, mày đã đi đâu vậy?"

"Tao qua nhà con Giang làm bài." Lâm đáp, khoanh bừa một đáp án trên đề cương. "Vì bữa sau có tiết toán lên sửa bài lấy điểm kiểm tra ấy, nên tao qua giúp nó làm vài câu."

"Thế à?" Lại nữa, cái giọng nhẹ bẫng thờ ơ của thằng hải khiến cậu phát sợ. "Tối hôm đó cũng là tối mà con An nhập viện và Giang xảy ra chuyện đấy."

Lâm bỏ bút xuống bàn, và thằng Hải cũng bắt đầu ngẩng mặt lên.

"Sao thế?" Trung Hải hỏi, mắt nhìn thẳng. "Mày có đọc tin nhắn nhóm rồi đúng không? Tao thấy ảnh đại diện của mày trôi xuống rồi cơ mà?"

"Ừ, tao đọc rồi."

"Mày biết tại sao con Giang và con An nhập viện không?"

"Nó..."

Lâm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, hít sâu một hơi như xốc lại tinh thần rồi vuốt phần tóc mái lên. Cái điện thoại, phải rồi. Cậu nghĩ cậu đang nói chuyện với ai cơ chứ?

"Nó làm sao?" Hải hỏi tiếp, nhưng giọng nghe vẫn khá nhẫn nại.

"Con Giang nó có nói với tao về chuyện xử lý." Lâm đáp, không nhìn vào người đối diện mà chăm chú đâu đó ở góc phòng. "Nó bảo rằng dạo này nó có chút ám ảnh với lũ heo."

"Thế à?" Lại cái giọng đó nữa. "Nó xử lý bằng cách đưa heo ăn hay sao?"

"Ừ. Tao bảo nó là không sao đâu, dù sao thì người chết cũng không thể nào sống lại được, chỉ là do nó đang áp lực nên tưởng tượng lung tung thôi. Rồi, tao có đề nghị rằng nếu nó sợ hãi quá thì chuyển sang nhà bác ở một thời gian đi, đừng nhìn đám heo nhà nó nữa. Cơ mà... không hiểu sao lúc tao đi rồi thì nó lại..."

"Sao lúc mày biết chuyện đó, mày không nói với nhóm?" Thằng Hải hỏi, cau mày lại. "Không phải ngay từ đầu nhóm lập ra là để hỗ trợ tinh thần mọi người sao?"

"Nó dặn tao không được kể với ai."

"Thế tại sao nó lại đi kể với mày?"

Lâm im lặng, nhìn chằm chằm vào cậu bạn ngồi ở đối diện. Trung Hải cũng nhìn lại, nhưng sau vài giây trừng vào nhau, cuối cùng cậu ta cũng là người phải quay đi trước. Lâm liếc mắt về phía cô thủ thư phía bên kia phòng, dường như chưa có ai phát hiện ra điều bất thường ở đây.

"Mày biết lý do mà." Lâm đáp, giọng nhỏ lại. "Mày phải là đứa biết rõ hơn ai hết, chỉ là mày không muốn tin thôi."

Một cái nhăn mày đầy bối rối thoáng qua trên gương mặt của thằng Hải. Song nhanh chóng, thái độ đó chuyển sang khó chịu, ghê ghê, giống như không chấp nhận được quan điểm khác biệt vậy. Cậu ta quay đầu sang đối phương và tỏ ra như thể bản thân chưa nghe rõ, đôi mắt mở tròn ra.

"Nhưng chẳng phải là mày..."

"Ừ biết, tao biết tao có bồ rồi." Lâm đáp, đảo mắt một vòng. "Nhưng thế thì đâu có nghĩa là tao phải cắt đứt liên lạc và không được tỏ thái độ quan tâm với người khác nhỉ? Chính bản thân mày cũng ý thức được rằng nếu một người tìm đến mày vì cần sự giúp đỡ, thì tức là trong đầu họ đã mặc định mày chính là phương án tốt nhất họ có thể trông cậy rồi."

Hải im lặng, nhưng bây giờ cậu ta chẳng buồn che giấu thái độ khinh bỉ bằng sự bối rối nữa, ánh nhìn bén đến mức cậu cảm giác mình đang bị nó đánh giá cả ba đời. Lâm bắt đầu dọn dẹp sách vở, nhét hết chúng vào balo rồi kéo ghế, đứng dậy. Cậu không nghĩ rằng bản thân sẽ khai thác được gì nếu cứ tiếp tục ngồi đây.

"Mày biết con Giang luôn có sự tự ti mặc cảm về công việc của gia đình nó không?"

Lâm quay đầu lại, nhìn sang cậu bạn ở bàn phía bên kia.

"Có vẻ chuyện lớp trưởng không được mạnh mẽ như nó thể hiện ra bên ngoài là thật nhỉ? Dù bản thân tao cũng chưa thấy nó thể hiện bao giờ." Hải nói tiếp, mắt nhìn thẳng đối phương. "Thôi thì dù sao nó cũng là con gái, tao có thể hiểu được. Nhưng việc nó đút tay vào máy nghiền rác thải ở bệnh viện sau khi chuyện trò với mày rồi mất máu đến chết thì..."

"Đó đâu phải là điều mà Thanh Giang sẽ trực tiếp chia sẻ với mày nhỉ?" Lâm cụp mí mắt xuống, hạ giọng. "Dạo này mày bắt đầu lắm chuyện thật ấy?"

Hải im lặng một chút, thở ra.

"Mày nên coi lại bản thân mày đi Lâm."

"Còn mày thì nên coi lại tủ thuốc nhà mày đi. Không khéo hũ clopromazin của mày sắp bị mốc rồi đấy."

"Hũ gì cơ?"

Lâm cười khẩy, tiến sát đến chỗ đối phương rồi giật lấy cây bút trên tay cậu ta, chọn một góc trống trên đề cương ôn tập mà viết lại cái tên dài ngoằn không phải tiếng Việt đó. C-l-o-p-r-o-m-a-z-i-n. Lâm trả cây bút lại trước sự hoang mang của cậu bạn, nở một nụ cười khi chào tạm biệt rồi quay lưng, bước thẳng về phía cửa ra vào. Trung Hải như đứng hình trong khoảng giây lát. Nhưng rồi, khi sự thức tỉnh dấy lên cơn ngờ ngờ trong lồng ngực, cuối cùng thằng Hải cũng phải nhìn vào dòng chữ, lấy điện thoại ra và gõ từ khóa vào thanh tìm kiếm trắng viền đen.