17 Âm 1

Chương 6: Phân Hủy Xương (2)




"Mày... làm thật đấy à?"

"Ừ?"

Mùa xuân, 5 giờ chiều

Trung Hải nhăn mày, gương mặt cậu ta thể hiện rõ thái độ nửa tin nửa ngờ vực. Không hiểu sao về đến nhà rồi mà thằng Hải vẫn còn mặc đồng phục buổi sáng. Lâm chợt để ý cây bút chì vắt bên tai cậu ta, cộng thêm tay trái vô thức mang theo cái máy Casio khi đi đón khách cho cậu cơ sở để suy đoán rằng Hải đã tiếp tục ngồi vào bàn học dù mới từ trường về. Lâm đưa tay vào túi áo khoác, lôi ra chiếc điện thoại cảm ứng màu vàng cam.

"May cho mày là hỏi sớm đấy. Lúc tao đến thì người nhà của Thanh Giang chưa đến nhận nên người ta vẫn còn giữ nó ở khu đồ thất lạc." Lâm nói tiếp, đưa chiếc điện thoại cho cậu bạn. "Họ bảo rằng đã tìm thấy nó ở dưới sàn gần nơi xảy ra tai nạn. Tao lau hết máu rồi, nhưng–"

"Cất nó đi." Hải vội vàng kéo tay cậu xuống. "Có gì vào phòng rồi kể sau."

Lâm gật gù, miễn cưỡng nhét điện thoại trở lại túi áo khoác đen.

Dưới sự chào đón không quá nhiệt huyết của cậu bạn cùng lớp, Lâm bỏ giày ra khi bước qua bậc tam cấp, rồi tiến vào trong nhà. Tư gia của thằng Hải cũng không thể gọi là quá lớn, nhưng vẫn có thể xem khá giả so với khu vực xung quanh họ. Khi đặt chân vào trong, căn phòng đầu tiên mà họ gặp là phòng khách. Cách bày trí cũng tương đối giản dị: họ có một cái tivi, một bộ sofa nhỏ và một chậu cá cảnh đặt ở góc tường để trang trí thêm màu sắc cho bộ mặt gia đình. Nhưng, nguyên nhân chính khiến căn phòng này lúc nào cũng trở nên đầy ắp là do số lượng giấy khen và khung giải thưởng. Chúng được treo sát vào nhau, theo thứ tự thời gian đạt được, khiến cho cả bức tường bên tay phải ngập trong màu đỏ của vinh quang.

Lâm bất giác đưa tay chạm lấy lồng ngực. Tự dưng thấy áp lực đồng trang lứa ghê.

"Mẹ ơi, con có bạn đến chơi. Tụi con ở trong phòng nha?"

Lâm nhìn theo hướng mà Hải vừa gọi, mẹ cậu ấy đang ở trong căn phòng ngủ ở bên trái của ngôi nhà. Cửa phòng không đóng. Mẹ của Trung Hải cũng ngang tầm tuổi của mẹ cậu, nhưng gầy hơn, trắng hơn, và mái tóc thì không còn nữa. Bà ấy khoác trên mình bộ đồ dài tay màu xanh dương, đội mũ len hồng, ngồi tựa lưng vào đầu giường trong khi cầm quyển sách. Ánh mắt trìu mến và một cái gật đầu nhẹ hiện lên gương mặt của mẹ Trung Hải thay cho lời chào. Lâm cúi người cất tiếng chào lại, rồi theo chân cậu bạn lên tầng trên.

Cuối cầu thang, lối đi đưa cho các cậu hai sự lựa chọn để rẽ. Phòng của thằng Hải nằm ở bên trái, thế nên cậu ta cứ thể tiến một mạch vào trong rồi quẳng chiếc máy tính Casio lên bàn. Lâm bất giác nhìn sang cánh cửa còn lại, nó đã đóng kín, có vài vết trầy xước ở tay cầm màu trắng xanh.

"Điện thoại." Hải xòe tay ra, hướng về phía người đối diện.

"Hết pin rồi nhé." Lâm đáp, nhưng vẫn đưa chiếc điện thoại màu vàng cam ra. "Cơ mà tao nói rồi đấy nhé! Việc lục lọi đồ riêng tư của người khác không có hay ho gì đâu! Nếu có ý gì với người ta, mày hoàn toàn có thể nói chuyệ–"

Hải tắc lưỡi, giật lấy chiếc điện thoại trước khi cậu xong lượt lời. Vết máu còn bám lại bên viền điện thoại khiến cậu ta ngập ngừng một chút, nhưng đó là minh chứng cho thấy thứ đồ công nghệ dễ thương này thuộc về cô bạn lớp trưởng. Sau khi đã chắc chắn rằng Lâm đã thực hiện đúng như yêu cầu, Hải gật gù nhẹ. Cậu ta tiến về phía giường ngủ rồi vớ lấy dây sạc cắm vào điện thoại. Màn hình khẽ nhấp nháy vài giây rồi hiện lên biểu tượng pin và vạch năng lượng gợn sóng. Nó đang sạc, bắt đầu từ số 0%.

"Rồi, giờ bày cách cho tao đi." Lâm quyết định mở lời trước, nghiêm giọng. "Rốt cục mày đã làm gì mà không sợ bị người khác phát hiện ra phần xương vậy? Ý tao là nếu chôn bình thường thì nó đâu có phân hủy ngay như phần thịt được đâu."

"Mày nghĩ xương phân hủy được không hả Lâm?" Hải hỏi, mắt nhìn thẳng vào cậu bạn. "Cứ trả lời thành thật theo những gì mày biết thôi."

"Theo tao đoán là có."

"Tại sao?"

"Mày đang kiểm tra miệng tao hay gì vậy?"

"Tao đang cân nhắc không biết nên giải thích cho mày hiểu hay là cứ đưa cho mày đáp án để chép thôi." Hải đáp, nhún vai. "Tại nhìn mặt mày làm tao có vấn đề về niềm tin lắm. Tao cũng chẳng hiểu sao một đứa như mày lại phải đi hỏi phương pháp của tao."

"Cám ơn." Lâm cười, nhưng giọng hơi khó chịu. "Nhưng chắc mày đánh giá tao cao quá rồi đó."

"Ừ rồi tao đang kiểm tra xem mày có vượt ải không đấy, trả lời thử đi."

Lâm im lặng một chút, đặt hờ tay lên môi khi đôi mắt quan sát căn phòng. Tủ sách ấn tượng thật. Cậu có thể thấy được hàng tá sách được chất trên chiếc kệ gỗ ở góc tường, đa dạng thể loại từ văn học kinh điển đến sách nâng cao của chương trình trung học phổ thông. Không hiểu vì sao, cậu cảm giác thằng Hải đã dành rất nhiều thời gian để nghiên cứu về sự phân hủy, nhiều hơn bất cứ người nào trong cái nhóm này. Đây không chỉ đơn thuần là hành động che giấu tội ác nữa, mà là một thử thách để nó tìm hiểu xem liệu bản thân có đủ trí tuệ để giải quyết được việc này thành công hay không.

"Theo những gì tao biết thôi nhé, thì cơ thể chúng ta là hữu cơ đúng không? Mà hữu cơ thì chắc chắn đến một lúc nào đó sẽ bị phân hủy." Lâm đáp, cầu trời cậu không nói xàm nói bậy. "Ông bà mình có câu cát bụi trở về cát bụi. Họ chẳng đá động gì đến vụ phân biệt xương thịt cả thế nên tao mới thiên về ý được. Với lại, nếu xương không thể phân hủy thì chắc chúng ta sẽ tìm thấy chúng ở khắp mọi nơi."

"Ừ, ổn rồi đó, coi như mày cũng hiểu." Trung Hải gật gù.

"Thế... không lẽ mày..."

"Mày còn nhớ kiến thức hồi năm cấp hai - lúc học về cấu tạo của xương không?"

Lâm chớp mắt.

"À quên, hỏi thế thì hơi khó nhỉ?" Hải đặt hờ ngón trỏ lên miệng. "Thôi chờ chút để tao tìm sách giải thích luôn vậy."

Trung Hải quay người, tiến về phía chiếc kệ sách rồi lục lọi các ngăn ở khu dành cho sách giáo khoa và tài liệu. Lâm hướng ánh mắt của mình về phía cửa. Có vẻ như dù đã lắp đặt đầy đủ, nhưng gia đình của thằng Hải không có truyền thống đóng cửa phòng khi làm việc lắm. Cậu tự hỏi tại sao cánh cửa đối diện lại bị đóng kín, thật kì lạ làm sao.

"Thật ra ấy, tao đã nghĩ bâng quơ về việc này lâu rồi, trước cả khi vụ đó ập đến." Trung Hải nói, quay lại cùng với cuốn sách nhìn lạ hoắc lạ huơ. "Mặc dù rất cứng, nhưng nếu xương được cấu tạo từ hữu cơ thì chắc chắn nó phải phân hủy được! Thế nên thay vì xử lý bằng phương pháp vật lý truyền thống như nghiền nhỏ, tao đã tự hỏi liệu có cách nào để thúc đẩy quá trình phân hủy xương trở nên nhanh hơn hay không."

Lâm nhìn vào quyển sách trên tay cậu bạn, nó đang lật đến trang giải phẫu cơ thể người. Cậu biết mấy cái hình minh họa đó. Mấy tranh vẽ thể hiện từng lớp, từng thành phần trong xương đã được giới thiệu trong chương trình trung học, thế nên dù chẳng còn lưu luyến lắm nhưng cậu vẫn nhớ được cấu tạo của xương không phải là một khối đặc mà là ma trận xốp, được bao bọc bởi lớp màng cứng bên ngoài. Lâm hết nhìn cuốn sách rồi lại nhìn sang cậu bạn. Thằng Hải vẫn đang mải mê với những thành tựu tự nghiên cứu kia.

"Để tìm hiểu xem làm thế nào để xương phân hủy, tao đã xem qua cấu tạo của nó một chút và phát hiện ra thứ khiến xương trở nên cứng cáp bền bỉ là vì giữa chúng có một loại liên kết rất đặc biệt." Hải nói tiếp, tay nó chỉ vào trang sách đang mở rộng. "Mày có thấy dòng chữ ghi chú này không? Chỗ cái câu giải thích về các thành phần hóa học và liên kết này? Lúc đọc xong tao kiểu... Hừm, thay vì cố gắng khiến mọi thứ biến mất, tao có thể làm gì đó để khi bị phát hiện thì người ta không nhận ra đó là xương người là được. Thế là tao bắt đầu đi tìm những trụ cột có thể giúp xương có thể giữ được hình dạng, việc đập vỡ chúng sẽ khiến xương không còn là xương."

Lâm im lặng, gật gù theo. Không hiểu sao cậu cảm giác gáy mình lạnh toát.

"Rồi, may mắn thay, tao đã tìm được thứ mà tao nghĩ chính là trụ đỡ: Collagen - một loại protein có cấu trúc bền vững, liên kết với canxi để giúp xương trở nên cứng cáp khỏe mạnh." Trung Hải nói tiếp, nó hoàn toàn say sưa với công trình này. "Tao đã đoán rằng... À, lúc đó là đoán thôi nhé! Rằng dù rất chắc chắn, nhưng suy cho cùng thì bản chất của collagen cũng chỉ là protein thôi đúng không? Tức là nó cũng sẽ mang những tính chất cơ bản của protein - những cái mà mình học ở chương hữu cơ hồi đầu năm ấy? Protein có thể phân giải được, nhưng nó cần chất xúc tác. Mày còn nhớ những chất đó là gì không Lâm?"

"Ờoo... enzyme?"

"Enzyme, hoặc môi trường có độ pH thấp, hoặc có nhiệt độ cao." Hải bổ sung. "Sau khi nhận ra điều đó, tao đã so sánh suy đoán với những hoạt động thường nhật. Mày có để ý rằng khi hầm xương, người ta ninh càng lâu thì xương càng mềm và nước càng ngọt không? Tao đoán liều đó chính là sự mất trụ đỡ, hầm xương đã khiến protein bị phân hủy, và rồi xương trở nên dễ phá hủy hơn rất nhiều. Đó là khoảnh khắc tao nhận ra có thể mình đang đi đúng hướng. Chúng ta hoàn toàn có thể đẩy nhanh quá trình phân hủy xương nếu quẳng nó vào môi trường có ba điều kiện trên!"

"Thế..." Lâm ngập ngừng. "Mày... đã hầm phần xương đùi à?"

Trung Hải không trả lời ngay, thay vào đó hàng lông mày của cậu ta hạ xuống, trong khi môi thì nhếch lên thành một nụ cười nhàn nhạt. Vậy là không phải, cậu ta không xử lý xương đùi bằng cách ninh nhừ chúng ra.

"Môi trường có độ pH thấp là gì hả mày?" Hải cất tiếng hỏi, nghiêng nhẹ đầu. "Cái này thầy nhắc đi nhắc lại mãi, đang trả bài thôi."

"Là môi trường axit..."

"Ừ vậy là mày biết phương pháp của tao rồi đấy. Không cần cám ơn."

Lâm im lặng, cái quá trình tìm hiểu của cậu bạn cùng lớp khiến cậu choáng váng đến mức không biết nên đáp lại gì. Hóa chất, thằng Hải đã dùng hóa chất để khiến cho phần thi thể không còn khả năng bị nhận biết - một phương pháp dễ làm, yên tĩnh, và hiệu quả đến mức khả năng nó bị phát hiện gần như bằng không - nếu nó ngậm chặt miệng lại và từ chối giải thích gì khi bị thẩm vấn. Lâm chợt rùng mình nhẹ, giờ thì cậu có thể hiểu vì sao lời nói của thằng Hải khi đó lại có trọng lượng đến vậy.

"Sao thế? Mày không tin là phương pháp đó hiệu quả à?" Thằng Hải hỏi lại, nhưng giọng nó mang vẻ mỉa mai nhiều hơn là đòi hỏi sự công nhận. "Nếu không tin thì mày cứ tự làm thử đi, xem lúc đó lời tao nói có thật hay không."

"Vậy... chính xác là mày đã dùng axit gì thế?" Lâm hỏi. "Mất bao lâu để phần xương có thể phân hủy hết?"

"Axit gì chả được, nó chỉ là chất xúc tác thôi chứ có tham gia phản ứng đâu." Hải đáp, giọng vẫn nhẹ. "Cơ mà thời gian thì tao chưa có tìm hiểu kỹ nữa. Lúc đó tao dùng axit cũng thuộc loại mạnh đấy, nên không rõ liệu dùng loại yếu hơn thì có mất thời gian nhiều hơn không."

"Vậy sản phẩm cuối trông như thế nào?"

"Tùy vào từng trường hợp nữa. Cơ mà đại loại là nó sẽ trở nên rất mềm, có khi hơi bở, rất dễ để phá hủy đi."

"Vậy giờ mày còn giữ không?"

"Giữ cái gì?"

"Loại axit mày dùng để phân hủy ấy." Lâm thở nhẹ, hỏi thế này không biết nó có trả lời không nhỉ. "Nếu được thì cho tao xin được không?"

"Nếu không nhầm thì tao vẫn còn một ít." Hải quay mặt sang cửa, đặt hờ tay dưới môi. "Để tao xuống lấy, chờ một chút nhé."

Lâm gật gù, nhìn cậu bạn rời khỏi căn phòng rồi đi xuống tầng dưới. Sau khi tiếng bước chân vừa vượt khỏi tầm nghe của thính giác, sự chú ý của cậu lại hướng về căn phòng đang đóng chặt. Lâm bước gần đến nó, quan sát những vết xước kỳ lạ trên tay cầm. Nó giống như vết trầy khi người ta gấp gáp tra chìa khóa vào lỗ, khiến cho chìa khóa bị trật ra, chạm vào tấm gỗ màu nâu nhạt thành một đường trầy. Cậu quay xuống nhìn cầu thang một lần nữa, tiếng mở tủ phát ra từ bên dưới cho cậu biết thằng Hải vẫn chưa thể lên ngay.

Cửa không khóa. Lâm kéo tay cầm xuống rồi đẩy nhẹ cánh cửa, nghiêng đầu nhìn vào trong phòng. Cửa sổ bị rèm che kín khiến không gian tối mịt, loáng thoáng có vài hạt bụi lơ lửng giữa tia nắng lọt qua từ kẽ rèm. Trông căn phòng này không giống như một cái kho, nhưng cũng không giống phòng riêng của ai đó. Một mùi thơm dìu dịu thoảng trong không khí khiến Lâm quay đi quay lại để tìm nguồn. Đôi mắt cậu dừng lại góc tường bên trái, khẽ nheo lại.

Và rồi khi đã xác nhận ra điểm xuất phát của loại hương dìu dịu an thần đó, cậu sực nhớ đó chính là mùi trầm hương.

Có tiếng đóng tủ ở phía dưới. Lâm kéo cánh cửa lại, trả lại sự nguyên vẹn cho căn phòng thờ rồi trở về nơi bản thân được dặn phải đứng yên, lấy điện thoại ra vờ như mình đang lướt bảng tin trong lúc đợi cậu bạn quay lại. Đúng như dự đoán, mười giây sau thằng Hải đã trở lên phòng. Cậu ta mang theo một can nhựa trắng nhỏ, đóng nắp lại sau khi kiểm tra xem lượng chất trong đó còn bao nhiêu.

"Tao không biết cái này còn sử dụng được không nữa, dù sao cũng đã hơn bốn tháng rồi." Hải nói, đưa cả can cho bạn. "Tao vẫn nghĩ là mày nên đi ra ngoài mua mới đi thì hơn. Tại tao sợ để lâu quá nó lẫn tạp chất nên hiệu quả không bằng ấy."

"Loại bao nhiêu phần trăm đây mày?" Lâm đưa tay nhận lấy, vô thức lắc lắc để cảm nhận mực nước trong bình.

"Tầm mười phần trăm là đủ rồi. Đặc quá lại nguy hiểm cho người sử dụng."

Không phải tại căn phòng đây.

"À mà." Lâm ngẩng đầu lên, điều chỉnh giọng sao cho tự nhiên nhất. "Mày làm gì với sản phẩm sau khi phân hủy thế? Ý tao là, mình vứt vào túi rác luôn được không?"

"Tao xả hết vào bồn cầu rồi giật nước." Hải nhún vai. "Cũng dễ trôi."

Lại nói dối rồi.

"Thật á?" Lâm nhướng mày. "Đơn giản thế thôi sao?"

"Ừ, chứ mày còn muốn gì nữa?" Hải nhíu mày đáp lại.

"À, vậy thì thôi vậy, cám ơn mày nhiều nhé." Lâm cười, đáp. "Coi như lần này mày giúp tao một phen."

Thằng Hải gật đầu, nhưng không hiểu sao nhìn thái độ của cậu ta, Lâm cảm giác có nét gì đó không được tự nhiên cho lắm. Cuộc trao đổi coi như kết thúc tại đó, Trung Hải chủ động tiễn cậu ra về, trên đường đi còn không quên nhắc đi nhắc lại về việc nhớ cẩn thận vì cậu có thể bị người lạ vô tình thấy khi xử lý. Lâm gật gù, vô thức liếc mắt sang căn phòng ngủ ở cuối cầu thang khi cậu ra đến cổng. Chiếc giường của mẹ thằng Hải giờ đã trống rỗng, chăn gối được xếp gọn gàng qua một bên.

Không có câu tạm biệt, cánh cổng màu đen cứ thế đóng kín lại, tiễn vị khách không thân ra khỏi nhà. Lâm quay lưng lại và bước dọc theo con đường lớn, mang theo chiếc can nhựa màu trắng đục. Nhưng, khi đến được một ngã rẽ, cậu quyết định đổ hết đống hóa chất kia xuống cống, rồi quẳng vỏ can vào thùng rác bên ven đường. Lâm đứng nép người qua một góc khuất, mở điện thoại lên.

Và đúng như cậu lo lắng, tiếng bước chân tiến gần đến cậu càng lúc một lớn hơn.

"Con là bạn của Hải đúng không nhỉ?"

Lâm ngẩng mặt. Trang phục của người phụ nữ đứng trước mặt cậu chẳng hợp để đi tản bộ chút nào, nhất là khi bà ấy trông thật ốm yếu với chiếc mũ len và quần áo dài tay màu xanh đậm. Mẹ của Phạm Trung Hải đón chào cậu với một nụ cười, nhưng thật giả tạo làm sao.

"Vâng, con với bạn ấy học cùng lớp." Cậu tắt màn hình đi, cười đáp lại. "Cô đang đi chợ ạ?"

"Không, cô ra đây để nói chuyện với con." Người phụ nữ nói tiếp, mặt nghiêm lại. "Con biết đấy, ra ngoài đời ta có một phép lịch sự tối thiểu đó là không nên tò mò quá sâu vào nhà người lạ, nhất là khi người đó đã cố tình khóa lại rồi..."

Thẳng thừng, không vòng vo, lấy khí chất cao quý để kiểm soát - đúng là kiểu con nhà tông không giống lông cũng giống cánh. Lâm nhét điện thoại vào túi áo, giữ yên gương mặt bình thản để đáp lại. Nhìn thoáng qua thì mẹ của Trung Hải trông như một mối đe dọa, nhưng khi quan sát sâu vào đôi mắt, cậu vẫn có thể nhận thấy sự bất an hiện hữu trong tâm hồn. Phiền muộn, lo âu và tức giận. Không hiểu sao bà ấy phải cố đến mức đó, cậu cứ tưởng sự kỳ lạ đó phụ thuộc vào bản thân thằng Hải nhiều hơn.

"Dù sớm hay muộn thì cô cũng phải nói cho Trung Hải biết thôi." Lâm đáp, nghiêng đầu nhẹ. "Cô không thể... cô biết đó, giấu mãi cái bí mật này được."

"Cô tính đợi đến khi xong kỳ thi tốt nghiệp." Đôi đồng tử của người phụ nữ liếc sang bên trái một chút, rồi trở lại ngay. "Sau khi tốt nghiệp xong cô sẽ nói với nó. Còn bây giờ, cô muốn nó tập trung học, không thể để những chuyện kia ảnh hưởng được."

"Những chuyện kia, ý cô là chuyện của con ấy hả?"

"Cô chưa bao giờ có ý định hại bất kỳ ai. Cô chỉ không muốn mười hai năm cố gắng học hành của thằng Hải bị gián đoạn chỉ vì yếu tố bên ngoài." Mẹ của Hải nói tiếp, thành thật. "Chắc con cũng biết rõ tình trạng của cô là thế nào rồi nhỉ?"

"Con biết."

"Ừ, vậy thì tốt." Bà ấy đáp lại bằng một cái thở phào. "Hứa với cô, con đừng làm gì gây ảnh hưởng đến nó nữa được không? Đó là thỉnh cầu duy nhất của cô."

"Con chỉ đến để lấy những thứ cần lấy." Lâm cười.

"Về mảnh xác, thằng Hải đã mang nó ra ngoài và vứt ở một nơi có nhiều cây." Người phụ nữ nói tiếp, chạm nhẹ tay lên môi. "Thằng bé quăng vào buổi tối, lúc đó cũng có vài người qua lại nhưng may thay chẳng có ai để ý. Đó là tất cả những gì cô biết, con cứ thử khoanh vùng rồi tìm đi nhé."

"Cái giá của thông tin này là bao nhiêu ạ?"

Mí mắt của mẹ Trung Hải nâng nhẹ lên, nhìn trực diện vào mắt cậu.

"Cái gì không trả được bằng tiền thì đều có cái giá đắt hơn gấp hàng trăm hàng vạn lần mà." Lâm cười, nhún vai. "Riêng về quan điểm đó thì con đồng tình với thằng Hải. Làm cái gì, sòng phẳng không nợ nần gì vẫn hơn."

"Cô không cần trả ơn. Đừng có động vào con cô là được." Bà đáp, ánh mắt hằn lên vẻ đe dọa. "Và tuyệt đối, không được nhắc đến bất cứ thứ gì liên quan đến thứ mà con đã thấy trong căn phòng đó, rõ không?"

Lâm gật đầu, đưa tay ra dấu bản thân đã hiểu. Chưa kịp để bộ não phản ứng, người phụ nữ đột nhiên tóm lấy tay Duy Lâm rồi luồng nhanh một chiếc vòng tay bạc vào. Một tiếng cạch vang lên nghe giòn rụm khi chốt đóng. Lâm giật mình rụt tay, cố tháo thứ kia ra khỏi cơ thể. Nhưng dù cậu có cạy chốt muốn bật cả móng, chiếc vòng thậm chí còn chẳng hề xê dịch dù chỉ một phân.

"Cô...?"

"Vật giám sát thôi." Mẹ của Hải mỉm cười. "Miễn là con giữ lời thì cô cũng sẽ không vượt quá giới hạn. Dẫu sao thì những việc mà ta đang làm hiện tại cũng không phải là việc của một người bình thường mà phải không?"