1000 Nụ Hôn Nồng Cháy

Chương 18: Hoa nguyệt gió xuân




Hai người chơi ở thành phố T hai ngày rồi về. Trướckhi đi, Phong Bính Thần tặng hai mẹ con nhà họ Chân đá quý đắt tiền, coi nhưquà gặp mặt. Cuối cùng đã xua tan mọi nghi ngờ của Hứa Lam về anh. Lúc chia taybà ta nhiệt tình hẳn lên, cũng thân thiết với Thuần Khiết hơn, mời họ thườngxuyên về thăm nhà.

Trong phòng chờ, bồng nhiên Thuần Khiết nhận được điệnthoại của tòa soạn tạp chí Feel. Lần này đích thân tổng biên tập mời cô, đồngthời cho biết Ôn Đế đã bị đuổi việc. Đúng là chuyện lạ, tổng biên tập làm thếnào mà biết được mâu thuẫn giữa cô và Ôn Đế? Hơn nữa lại không sợ đắc tội vớibách hóa Hùng Thịnh mà mời cô quay về. Kì lạ.

Khi máy bay xuyên qua tầng mây, bay trong trạng tháithăng bằng, cô hỏi Phong Bính Thần vấn đề này.

Phong Bính Thần vờ làm ra vẻ ngạc nhiên hỏi: “Tổngbiên tập nói vậy thật sao”.

“Vâng”.

“Ông ta đúng là... Idiot (thằng ngốc)”.

Anh tức giận nói một câu tiếng Anh, chẳng khác nàomình đứng sau điều khiển. Thuần Khiết tròn mắt nhìn anh một lúc, cuối cùng khôngnói gì, ngả người vào thành ghế, nhắm mắt.

Phong Bính Thần thấy cô không nổi nóng, đẩy vai cô rồihỏi: “Giận à?”.

Thuần Khiết không bận tâm đến anh.

Anh tiếp tục giải thích: “Anh tưởng em thích làm tạpchí. Hơn nữa không phải em không đủ năng lực hay phạm sai lầm gì nghiêm trọng.Em vì bị đố kị nên mới phải ngh việc. Nếu người khác cóthể dựa vào quan hệ để vào tòa soạn, dĩ nhiên anh cũng có thể nhờ vào quan hệđể đuổi cô ta đi mà. Làm như thế là để duy trì cân bằng, tạo ra môi trường cạnhtranh công bằng, tốt đẹp. Em không khen anh lại còn giận dỗi với anh, cứ như làanh không nên làm như thế ý...”.

Thuần Khiết vẫn không bận tâm đến anh.

Anh lại nói: “Này, em là người phụ nữ của anh. Nếu bịngười khác ức hiếp thì anh sẽ rất mất mặt. Lẽ nào emmuốn anh ‘mất’ mặt sao?”.Ngừng một lát, thấy cô không có phản ứng gì, anh mới than thở: “Thôi được, anhxin lỗi, anh không nên xen vào chuyện của em mà không được sự cho phép của em.Tha lỗi cho anh chứ?”.

Cuối cùng Thuần Khiết ngước mắt nhìn anh, lạnh lùngnói: “Chỉ xin lỗi thôi sao?”.

Phong Bính Thần bĩu môi: “Thế em còn muốn thế nào?”.

“Chí ít phải có một nụ hôn chứ”.

Phong Bính Thần sững người, chớp chóp mắt rồi bậtcười. Sau đó cởi dây an toàn, quay sang hôncô.

Tối hôm ấy, vệ sinh cá nhân xong, Thuần Khiết lại bậtmáy tính, lên mạng đọc tin về bức thư tình ấy.

Thông tin vẫn rất hot, bên dưới có người đăng videoTiêu Ức Sơn trả lời phỏng vấn, các fan lại trách móc kẻ vô đạo đức đã đăng tin.Nhưng rất nhiều người đang suy đoán người phụ nữ từ mối tình đầu chuyển thànhbạn thân rốt cuộc là ai. Sau đó có người liên tưởng đến một tin từ mấy thángtrước. Có người dùng điện thoại chụp được ảnh Tiêu Ức Sơn và một cô gái tócngắn. Sau nữa lại có người đăng hai bức ảnh Tiêu Ức Sơn đi tuyên truyền choalbum hồi tháng năm, bên cạnh cũng có một cô gái tóc ngắn. Thậmchí còn vận dụngkĩ thuật nhiếp ảnh để phân tích, so sánh.

Dĩ nhiên, tạm thời họ vẫn chưa có kết quả.

Nhưng nếu một ngày nào đó sự thật bị điều tra ra thìThuần Khiết cũng không cảm thấy ngạc nhiênTừ tận đáy lòng mình cô khâm phục vàsợ hãi trước sức mạnh tìm kiếm thông tin của cư dân mạng. Chỉ cần cho họ chútgợi ý và manh mối, thậm chí họ có thể tra ra xương cốt của bạn.

Có điều phần lớn comment vẫn xoay quanh nội dung củabức thư. Thậm chí có bạn còn kêu gọi người đăng tin công bố. Là người trongcuộc nhưng Thuần Khiết không có cơ hội nhìn thấy bức thư mà ngôi sao nổi tiếngviết cho mình nên cũng cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Nghĩ đến những lời Tiêu ỨcSơn nói khi trả lời phỏng vấn có thể thấy rằng anh vẫn tin mình.

Phong Bính Thần bước ra từ phòng tắm, nhìn thấy mànhình máy tính của cô, liền nói: “Sự việc đã được giải quyết rồi, em vẫn cònquan tâm đến nó sao?”.

Thuần Khiết ngả người vào thành ghế, ngẩng đầu nhìnanh. Anh vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, những đường cong gợi cảm trên cổ, trênngực, trên cằm, tất cả đều hoàn mĩ, đúng là sự ưu ái của tạo hóa. “Thôngtin ấy thú vị lắm sao?”.

“Tò mò mà. Lẽ nào anh không có một chút tò mò nào vớithứ có liên quan đến mình sao?”.

“Lãng phí cuộc sống”.

“Đối với hầu hết mọi người mà nói thì ý nghĩa của cuộcsống là ở tin đồn”.

“Đó là với em. Em cứ canh cánh trong lòng như thế, haylà vẫn không quên được bức thư ấy, đúng không?”.

“Đâu có...”.

“Không sao, anh không giận, hay là em đi hỏi thẳngTiêu Ức Sơn đi?”.

“Chẳng phải anh ấy đã đi đóng phim rồi sao?”.

“Anh có thể đưa em đến trường quay”.

“Chẳng phải nói là quay kín, không ai được vào cơ mà”.

“Em là người nhà, dĩ nhiên có thể vào”.

“Ặc...”. Thuần Khiết cau mày, nhìn anh với ánh mắtnghi ngờ: “Anh lừa em à? Em thật sự không muốn biết”.

“Thế thì thôi, thực ra anh có backup..

“Thật chứ?”. Thuần Khiết nghe vậy, bồng chốc haimắtsáng lên.

Phong Bính Thần cười lạnh lùng: “Giả đấy”.

Thuần Khiết nản c

“Đến giờ nghỉ rồi”.

“Ồ”. Cô nói vậy nhưng vẫn ngồi lì trên ghế, không đứngdậy.

Phong Bính Thần lấy khăn lau đầu, vừa lau vừa bật ti

Một lúc sau lại hỏi cô: “À, rốt cuộc em có quay lạitòa soạn tạp chí không?”.

Thuần Khiết nói: “Dĩ nhiên phải quay lại chứ, nếukhông thì thật phụ lòng anh”.

Phong Bính Thần đưa tay vuốt tóc cô, nói với cô bằnggiọng điệu rất dễ thương: “Bé ngoan”.

Hai hôm sau, Thuần Khiết quay lại tòa soạn làm việc.

Cô không nói với ai cả, tổng biên tập đưa cô vào phònglàm việc, trịnh trọng giới thiệu cô là nhân tài đã quay trở lại. Đồng nghiệpkhông khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Catherine cũng ngạc nhiên. Nhưng chị ta rất“lão luyện”, đã sớm nhận ra có gì đó bất thường khi Giang Văn thôi việc. Bâygiờ Thuần Khiết quay về chắc chắn cũng có lído. Có điều những người dưới taychị ta đều không làm được việc, dù sao thì Thuần Khiết quay lại cũng tốt, vìthế rất nhiệt tình chào đón cô.

Hôm sau, bồng nhiên tổng biên tập tìm chị ta hỏi vềnăng lực làm việc của Thuần Khiết trước đây. Trong lúc nói chuyện, ngỏ ý vị trígiám đốc sáng tạo vẫn còn trống. Lúc ấy chị ta mới cảnh giác, dò xét thái độcủa tổng biên tập, nói rằng năng lực của cô cũng được nhưng để làm giám đốcsáng tạo thì vẫn còn một vài thiếu sót.

Buổi tối, chị ta làm thêm đến tám giờ mới về. ThuầnKhiết cũng ở lại xem lại tài liệu, tìm hiểu một vài chuyện xảy ra trong thờigian mình nghỉ việc. Chị ta liền gõ cửa, hẹn Thuần Khiết đi uống nước.

Hai người đến quán bar. Catherine cũng thẳng thắn,trực tiếp nói với cô ý của tổng biên tập, hỏi suy nghĩ của cô. Thuần Khiết quayvề tòa soạn là do Phong Bính Thần, cô có chút tự tôn, không muốn nhân cơ hộinày thăng chức. Huống hồ Catherine chủ động tìm cô nói chuyện này, chắc chắncũng không phải có ý cho cô thăng chức, nếu không trực tiếp chúc mừng cô làđược.

Cô suy nghĩ một chút, nói kinh nghiệm còn non yếu, sauđó đề cử Tô San.

Catherine không ngờ cô lại từ chối nên có chútngạcnhiên. Xã hội bây giờ cạnh tranh khốc liệt, những người mới đi làm ai cũngchỉ muốn một bước lên trời. Sự lựa chọn của Thuần Khiết nằm ngoài suy đoán củachị ta, hơn nữa người mà cô đề cử cũng chính là người mà chị ta ưng ýên khôngkhỏi thay đổi cách nhìn về cô. Qua đó cũng kính trọng thêm vài phần.

Bước vào cuối hạ, đúng dịp trang phục thu đông của cácnhãn hiệu lớn xuất hiện trên thị trường.

Hôm ấy sau khi tan ca, Lisa kéo Thuần Khiết cùng đidạo phố. Họ không mua được hàng hiệu, thông thường là xem kiểu dáng trước, sauđó đi tìm hàng fake.

Hai người vào mấy cửa hàng đồ hiệu, hàng Chanel, khuđá quý, đồng hồ đeo tay, phụ kiện, bất ngờ gặp Ôn Đế ở khu thời trang. Cô tanhìn thấy Thuần Khiết, thù cũ hận mới trồi dậy, nhìn họ từ đầu đến chân rồi mỉmcười giễu cợt: “Hai người mà cũng dám vào chồ này sao?”.

Thuần Khiết coi như không nghe thấy, không thèm để ýđến cô ta.

Lisa nghe mà thấy chối tai, không kìm được nói: “Phápluật không quy định không được đến”.

“Chị mua được không?”.

“Cô có tiền thì mua cả cửa hàng đi”.

Ôn Đế bị chặn họng không còn gì để nói, một lúc saumới nói: “Tôi có tiền, thích mua gì thì mua, có mua cửa hàng này hay không liênquan gì đến chị?”.

“Thế thì chúng tôi có mua quần áo hay không cũng khôngliên quan đến cô”.

“Tôi mua được, nhưng không mua, còn hai người cơ bảnlà không thể mua nổi. Như thế giống nhau sao?”.

Lisa không biết nói gì.

Thuần Khiết cười khấy và nói: “Tôi biết nhà cô cótiền, phiền cô về nhà mình mà khoe khoang, đừng có mang cái mùi khó ngửi ấy rabên ngoài không người ta chết ngạt mất”.

Ôn Đế tức đến tái cả mặt, không nói được lời nào.

Nhân lúc ấy Thuần Khiết kéo Lisa đi.

Hai người bị làm cho mất hứng, dạo một vòng rồi ai vềnhà nấy.

Thuần Khiết về gặp Phong Bính Thần, không kìm được bựctức nói chuyện này với anh. Nào ngờ anh nghe xong liền mắng một câu: “Đángđời!”.

Thuần Khiết không ngờ lại nhận được hai từ ấy, bồngchốc người cứng đờ, tròn mắt nhìn anh.

Anh bật cười: “Thẻ tín dụng của em có thể mua hết tấtcả hàng Chanel, ai bảo em không dùng.

Thuần Khiết thở phào, ngồi xuống sofa và nói: “Vậy à,lần sau nếu gặp cô ta, nhất định phải khiến cô ta trợn mắt há mồm”.

Phong Bính Thần bật cười, tiếp tục đọc tài liệu.

Một thời gian sau, bồng nhiên bách hóa Hùng Thịnh liêntiếp xảy ra những thông tin tiêu cực, cổ phiếu liên tục rớt giá, có tin đồn nóirằng một doanh nghiệp nào đó có ý mua nó.

Thuần Khiết quay lại tòa soạn, việc nghỉ ngơi hàngngày cũng không ổn định nữa, thường xuyên phải làm thêm, đi công tác ngắn ngày,hết giờ làm cũng có các loại hoạt động, rất nhiều chuyện lặt vặt. Catherine bắtđầu giao cho cô phụ trách vài việc quan trọng. Như vậy dĩ nhiên không còn nhiềuthời gian dành cho Phong Bính Thần nữa.

Đúng nửa tháng cô không bước chân vào căn phòng sangtrọng của anh. Điều đó khiến anh vô cùng tức giận, nói chuyện điện thoại chỉtrích cô vong ơn phụ nghĩa, không giữ lời hứa, còn uy hiếp sẽ khiến cô mất việcnhưng vô ích.

Trên thực tế Phong Bính Thần cũng bận. Đường CaNam vàPhong Bình đi nghỉ tuần trăng mật, toàn bộ bộ phim giao hết cho anh. Tống NgảiLâm cứ dăm ba bữa lại gọi điện cho anh, gặp chút chuyện là đến tìm anh, khôngthì hẹn anh gặp mặt nói chuyện. Anh nhận ra cô ta có ý đồ nhưng chỉ vờ nhưkhông biết, nảy ra ý sai người mua nhẫn đôi của một nhãn hiệu đá quý nổi tiếngnào đó, đeo một chiếc vào tay, khi gặp mặt nói chuyện với cô ta, bình thản vuốtve vài cái, cô Tống sẽ biết mà tự rút lui.

Có một lần anh đến trường quay, buổi tối mời cả ekipđi ăn cơm. Nhờ phúc của Tiêu Ức Sơn mà mấy người cùng lên báo. Tống Ngải Lâmngồi cạnh anh. Anh chỉ lộ nửa người mà Thuần Khiết cũng có thể nhận ra, gọiđiện thoại đến hỏi tội anh.

Nhưng như vậy lại giúp anh tìm thấy một phương pháphiệu quả để khích cô.

Chuyện này mới qua đi chưa được mấy hôm thì chuyện anhvà nữ chính cố Băng ăn cơm lại được đăng trên báo lá cải.

Cuối cùng vào đúng ngày cuối tuần, Thuần Khiết sau haimươi bảy ngày biến mất lại xuất hiện trong căn phòng của anh. Cô mặc bộ váyđồng phục màu ghi, tay xách túi laptop, cắt kiểu tóc mới trông càng hoạt bát,nhanh nhẹn. Phong Bính Thần không đợi cô đặt túi xuống liền vuimừng ôm hôn côđể thỏa lòng mong nhớ. Nhưng Thuần Khiết lại gạt anh ra, ném túi xuống sofa,giày cũng không cởi mà đi kiểm tra phòng ngủ.

Phong Bính Thần tươi cười nói: “Từ khi em đi, không cóngười phụ nữ khác vào đó”.

Thuần Khiết không bận tâm, hấm hứ nói: “Em kiểm tra làbiết”.

“Tuân mệnh”.

Phong Bính Thần lớn tiếng cười, vui vẻ đi ra quầy barrót cho cô cốc nước giải khát. Rõ ràng là cô đi làm về là đến đây luôn, trên cổvẫn còn lấm tấm mồ hôi.

Anh vừa lấy ra hai chai bia thì nghe thấy giọng nóilạnh như băng của Thuần Khiết: “Đây là cái gì?”.

Phong Bính Thần quay đầu nhìn, chỉ thấy cô đứng ở cửaphòng ngủ, ngón giữa tay phải treo chiếc quần lót chữ T, màu đỏ đậm, vô cùnggợi cảm. Anh không khỏi tái mặt: “Em tìm thấy ở đâu?”.

“Trong khe sofa”.

“Anh chưa bao giờ nhìn thấy”.

Thuần Khiết nghiêm túc nhìn anh, lạnh lùng nói: “Erằng trí nhớ của anh không được tốt”. PhongBính Thần cũng có chút nghi ngờ, lẽ nào trước đây Eva đã để lại, lúc dọn dẹpquản gia không phát hiện ra?

Thuần Khiết thấy anh không nói gì, vẻ mặt càng lạnhlùng hơn, đôi mắt sáng cũng bồng chốc trở nên âm u.

Phong Bính Thần thấy vẻ mặt của cô rất lạ, nhưng quảthực mình rất oan uổng, vội vàng lắc đầu nói: “Thật sự anh chưa thấy bao giờ,không biết chừng là của quản gia, phòng ngủ của anh chỉ có bà ta mới có thểvào..

Thuần Khiết nhìn chằm chằm vào mắt anh và hỏi: “Anhchưa nhìn thấy bao giờ thật chứ?”.

Phong Bính Thần kiên quyết nói: “Thật sự là chưa”.

Thuần Khiết vẫn không nói gì, lạnh lùng nhìn anh.Phong Bính Thần bị cô nhìn tới mức sống lưng lạnh buốt, đang định giơ tay thềthì bồng nhiên cô bật cười, gật đầu và nói: “Nếu đã thế thì em lại mặc nó vàovậy”.

Nghe vậy, Phong Bính Thần suýt thì tắc thở, ngây ngườimột lúc lâu, tròn mắt nhìn cô, vừa tức vừa buồn cười. Thuần Khiết bước lại,nhón chân hôn lên môi anh qua quầy bar.

Cô trêu chọc Phong Bính Thần, dĩ nhiên tối hôm ấy cũngkhông có kết cục tốt đẹp, đến tận sáng hôm sau anhvẫn không cho cô dậy đi làm.

“Em dọn sang đây ở đi..

“Đi làm không tiện”.

“Anh bảo lái xe đưa em đi”.

“Thôi xin, em đi làm ở tòa soạn tạp chí chứ có phải ởnhà Trắng đâu”.

“Thế anh dọn sang chồ em nhé”.

Thuần Khiết bật cười: “Anh có thể quen được còn em thìkhông”.

Phong Bính Thần kì lạ hỏi: “Em có gì mà không quen?”.

“Không tương xứng”.

“Thế thì em dọn sang đây đi”.

“Nghe nói quan hệ sống thử thường không lâu dài..

“Thế thì chúng ta dùng sex để duy trì”.

Thuần Khiết không biết nói gì.

Hai người lại mây mưa nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cômới nhận được ân điển dậy đi làm.

Buổi tối cô về nhà đúng giờ, Phong Bính Thần vẫn chưavề, cô ôm laptop ngồi trên sofa xem phim.

Tám giờ, tám rưỡi, chín giờ... kiên nhẫn chờ đến mườirưỡi, cuối cùng anh cũng về. Vào nhà vệ sinh tắm rửa xong, anh đi ra ngồi xuốngcạnh cô và nói: “Anh hỏi em một chuyện”.

“Cái gì?”. Cô không ngẩng đầu.

“Nam chính không thể hôn nữ chính, em có cách giảiquyết nào hay không?”.

“Bảo nữ chính xịt thêm chút nước xịt thom miệng...”.Thuần Khiết vẫn không rời mắt khỏi màn hình.

Phong Bính Thần bật cười một tiếng: “Vấn đề không phảilà hôi miệng, mà là..

Thuần Khiết ngắt lời anh: “Sao anh biết?”.

Phong Bính Thần sững người: “Cái gì?”.

“Sao anh biết nữ chính không bị hôi miệng?”.

Phong Bính Thần cứng lưỡi: “Anh nói chuyện với cô ta”.

“Gần tới mức có thể ngửi thấy hơi thở của cô ta sao?”.

Phong Bính Thần dở khóc dở cười: “Này, em thật vôlí?”. “Sao em lại vô lí, nói câu nào khônghọp logic sao?”. Lúc nói Thuần Khiết vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, khôngquay sang nhìn anh.

Phong Bính Thần mỉm cười: “Anh biết rồi, em vẫn cònghen, vẫn giận chuyện kia, đúng không?”.

Cuối cùng Thuần Khiết ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mặtanh, lạnh lùng nói: “Tốt nhất anh an phận một chút, về nhà đúng giờ, đừng có đikhắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu để em bắt gặp thì anh chết chắc”.

Ồ, thì ra là trách anh về muộn. Phong Bính Thần bậtcười, quay sang hôn cô. Anh vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt. Thuần Khiết vội đẩyanh ra: “Nước chảy xuống laptop rồi, mau đi ra”.

Phong Bính Thần hấm hứ: “Có gì to tát chứ, anh đền emcái mới”. Nói rồi bỏ chiếc laptop trên đùi cô sang một bên rồi đẩy cô nằmxuống.

Sau màn hôn nồng cháy, nỗi giận dữ của Thuần Khiếtđược xua tan, liền nghiêm túc hỏi anh: “Mấy hôm trước chẳng phải anh nói là đãquay xong rồi sao?”.

“Chỉ còn cảnh hôn cuối cùng thôi, không thể quayđược”.

“Vì sao?”. “Namchính quá e thẹn, không thể tiếp xúc với nữ giới ở khoảng cách gần”.

“Thật không dám tin bây giờ còn có người đàn ông nhưvậy, anh ta xuyên không đến đây chắc?”.

“Chắc là vậy”.

“Nếu khó khăn thì không quay nữa”.

“Phải quay!”.

“Vậy thì tìm diễn viên đóng thế là được”.

“Đóng thế?”.

“Đúng vậy, khỏa thân còn có người làm, chắc cũng cóthể tìm được người đóng thế cảnh hôn này”.

“Thế mà em cũng nghĩ ra được”.

Thuần Khiết đứng dậy, tinh nghịch hỏi anh: “Em có thểphỏng vấn anh ta được không?”.

“Phỏng vấn anh ta?”.

“Đúng vậy, một diễn viên như anh ta có thể coi là cómột không hai, chắc chắn sẽ rất hot”.

“Em làm ở tạp chí thời trang, đừng có biến thành tạpchí lá cải

“Độc giả mua mới là tạp chí, không mua thì là mộtđốnggiấy vụn. Anh thử nghĩ xem, ngay cả một bộ phim anh ta cũng chưa từng đóng màđã được chọn làm vai chính, lại còn để Tiêu Ức Sơn làm nền, độc giả chắc chắnrất tò mò, em cũng sắp chết vì tò mò rồi..

“Không được”.

“Thôi xin! Em là người mình mà”.

Phong Bính Thần cười lạnh: “Người mình? Thế mà em cũngnói được”.

Thuần Khiết nhìn anh với ánh mắt vô tội.

“Ngày mai anh đi Los Angeles bàn về vấn đề phát hànhphim, dự tính khoảng một tuần, đợi đến khi anh về, anh hi vọng em đã ngoanngoãn dọn đến, nếu không thì... hừm hừm!”. Anh hấm hứ hai tiếng, đứng dậy đivào phòng ngủ, một lúc sau ôm gối của mình ra ngoài, bực tức nói: “Tối nay anhngủ ở phòng khách, em đừng có mà sàm sỡ anh nữa”.

Thuần Khiết sững người hai giây, không kìm được phìcười.

Phong Bính Thần không để ý đến cô, quả nhiên ôm gốivào phòng khách, sau đó đóng cửa. Cô bước lại gõ hai cái, không có phản ứng. Côlại ngọt nhạt nói với anh một hồi, nhận lời ngày mai sẽ dọn đến nhưng anh vẫnkhông cóphản ứng. Cô bất chợt nhớ ra cửa cách âm rất tốt, những lời từ tận đáylòng lúc nãy đều là tự nói với mình.

Hôm sau khi Phong Bính Thần bay đến Los Angeles, ThuầnKhiết liền nhận được một nhiệm vụ, phỏng vấn Tiêu Ức Sơn.

Vẫn là mở cuộc họp chọn đề tài, mọi người nhất trí chorằng hiện nay bộ phim Thiên ngoại lai khách đang rất được quan tâm. Trong sốnhững diễn viên đã lộ diện, Tiêu Ức Sơn không những có cơ bắp săn chắc, gợi cảmmà còn hóa thân thành hiệp khách áo trắng, trong nháy mắt giết chết vô số thiếunữ, được hàng triệu fan mong đợi.

Ngoài ra còn có một điểm nóng nữa là người mới thần bíđảm nhiệm vai nam chính. Nghe nói thân thủ của anh ta khiến nhà chỉ đạo võthuật nổi tiếng vô cùng hài lòng, hết lời khen ngợi anh ta là một bậc kì tài.Nữ chính cố Băng khi trả lời phỏng vấn đã tiết lộ, anh ta là nam chính ít lờithoại nhất trong lịch sử điện ảnh.

Họ vốn hi vọng được phỏng vấn diễn viên mới này nhưngthông tin về anh ta gần như bằng không, chẳng ai biết anh ta chui từ đâu ra.Mọi người lại so sánh Tiêu Ức Sơn và Cố Băng một hồi, cuối cùng vẫn chọn TiêuỨc Sơn. Một năm phỏng vấn cùng một ngôi sao hai lần là chuyện trước đây chưatừng xảy ra. Qua đó có thể thấyTiêu Ức Sơn lớn như thế nào.

Catherine biết anh ta vốn rất khó chiều. Gần đây cáctờ báo, tạp chí muốn phỏng vấn anh ta nhiều không kể xiết, toàn bộ đều bị từchối, chỉ có thể để Thuần Khiết đi thử vận may. Từ khi xảy ra chuyện thư tình,Thuần Khiết và Tiêu Ức Sơn không hề liên lạc với nhau. Cô rất muốn gặp mặt giảithích với anh, ngặt nỗi anh phải quay kín trong trường quay, lại sợ cơn ghencủa Phong Bính Thần nổi lên, đành phải từ bỏ ý định này. Bây giờ cuối cùng đãcó cơ hội lấy việc công làm chuyện riêng.

Cô vạch ra kế hoạch phỏng vấn, gọi điện cho Tiêu ỨcSơn. Anh tắt máy, cô liền để lại lời nhắn. Chiều hôm sau anh mới gọi lại, giọngkhàn khàn, hẹn cô đến nhà uống trà chiều. Qua giọng nói trong điện thoại, hìnhnhư anh không hề bị ảnh hưởng từ chuyện thư tình mà thay đổi thái độ với cô.

Đợi đến khi gặp mặt nhau cô mới phát hiện thời giangần đây anh có không ít thay đổi. Đầu tiên là tóc cắt ngắn, da cũng sậm hơn mộtchút, cơ bắp cũng rắn chắc hơn. Vì các đường nét quá hoàn mĩ nên khiến người tacó cảm giác rất mềm mại, bây giờ lại có thêm vài phần mạnh mẽ.

Thuần Khiết nhìn thấy anh, ngoài mặt cô không biểu lộnhưng trong lòng vẫn có chút không tự nhiên. Tiêu ứcSơn thì tỏ ra như chưa từngxảy ra chuyện gì, mỉm cười chào cô: “Cậu uống gì?”.

“Tuỳ cậu”. Nhìn khay trà hoa lê tao nhã trên bàn, cônói: “Uống trà đi...”.

Anh liền pha trà, mặc chiếc áo sơ mi trắng nhăn nhúm,tay áo xắn đến khuỷu tay, quần Âu màu đen rộng, dép lê, dáng vẻ có chút uể oải:“Quay lại khi nào vậy?”.

Thuần Khiết biết anh hỏi chuyện tòa soạn, mỉm cườinói: “Sắp hai tháng rồi”.

“Rất thích ngành này sao?”.

“Là ngành này tự đến”. Thuần Khiết cười: “Giọng cậuhơi khàn...”.

“Không thoải mái lắm, hai hôm trước thu nhạc chophim...”.

Nói đến đây, Thuần Khiết lập tức nắm lấy cơ hội đi vàochủ đề chính, phỏng vấn về điện ảnh. Hai người nói chuyện vài phút, nói đến namchính Sở Phụng Minh, Tiêu Ức Sơn không tiếc lời khen, nói anh ta là một ngườithanh khiết thuần túy hiếm có. Thuần Khiết rất ít khi nghe người ta đánh giámột người đàn ông như thế. Thông thường mọi người sẽ nói, thông minh nhanhnhẹn, chín chắn đĩnh đạc, đôn hậu chất phác... Thanh khiết thuần túy giống nhưnói về những cô gái cao quý. Trí tò mò của cô trỗi dậy, liền hỏi thêm vài câuliên quan đến Sở Phụng Minh, bất mãn, cau mày nói: “Rốt cuộc cậu phỏng vấnai?”.

Cô vội hỏi: “Phải làm thế nào mới có thể phỏng vấn anhta?”.

Tiêu Ức Sơn nhíu mày, nheo đôi mắt đen láy nhìn cô:“Điều này thì nên đi hỏi Phong Bính Thần”.

Thuần Khiết bối rối, gượng cười ngượng ngùng.

Tiêu Ức Sơn vốn tính lạnh lùng, quen được chiềuchuộng, tính khí có phần nóng nảy. Nói ra rồi mới nhận ra mình có chút kíchđộng, lại giải thích hai câu: “Anh ta không trả lời phỏng vấn, cũng không thamgia bất cứ hoạt động tuyên truyền nào”.

“Thế chẳng phải là còn kiêu hơn cậu..

“Anh ta quá e thẹn”.

Lần thứ hai Thuần Khiết nghe nói anh ta e thẹn, tronglòng càng tò mò, đang định hỏi e thẹn như thế nào thì nghe thấy Tiêu Ức Sơnnói: “Anh Phong tài lực hùng hậu, coi quay phim là trò đùa. Bọn mình cũng rấtthoải mái, không cần phải xuất đầu lộ diện đi tuyên truyền”.

“Đâu có, anh ấy cũng quan tâm đến rating.. “Mìnhkhông muốn biết suy nghĩ của anh ta”. Tiêu Ức Sơn ngắt lời cô.

Thuần Khiết lại khó xử, im lặng một lúc rồi hỏi: “Rốtcuộc hai bức thư cậu gửi cho mình viết gì?”.

Sắc mặt của Tiêu Ức Sơn thay đổi, kinh ngạc hỏi: “Lẽnào cậu vẫn chưa đọc?”.

Thuần Khiết lắc đầu tỏ ý chưa đọc, sau đó giải thíchvới anh về chuyện đã xảy ra, cảm thấy vô cùng có lỗi với anh.

Tiêu Ức Sơn nghe xong, im lặng một lúc mới nói: “Nếucậu chưa đọc, vậy cứ coi như không biết thì hơn”.

“Nói đi mà”. Thuần Khiết khăng khăng yêu cầu.

“Bỏ đi”.

Thuần Khiết không biết nói gì, nhìn Tiêu Ức Sơn khôngnói một lời.

Tiêu Ức Sơn nhìn vẻ mặt của cô, không kìm được cười:“Lẽ nào mình nói ra thì có thể thay đổi điều gì sao?”.

Thuần Khiết im lặng một hồi, khẽ lắc đầu. Cô biếtkhông thể thay đổi được gì. Nhưng suy cho cùng mối tình đầu đến muộn mười năm,khoảng thời gian đẹp đẽ trongcuộc đời đã bị vận mệnh cướp đi, ít nhiều cũng cóchút không cam tâm.

Tiêu Ức Sơn bồng cười và nói: “Lúc đầu mình cảm thấycậu quá vô tình. Thì ra cậu không nhận được. Chỉ tại lòng tự tôn của mình quácao, mình nên liên tục viết không ngừng, sẽ có một ngày cậu nhận được.

Thuần Khiết cũng cười: “Cậu không đọc câu chuyện cườikinh điển ấy sao, không biết chừng mình sẽ yêu người đưa thư đấy”.

Tiêu Ức Sơn mỉm cười thở dài: “Như thế cũng tốt, cuộcđời hoàn mĩ nên có vài phần nuối tiếc”.

“Đúng vậy. Nếu hồi ấy chúng mình đến với nhau thì chưachắc đã có kết quả tốt đẹp”.

“Sao cậu biết không có kết quả tốt đẹp?”.

“Có ca sĩ thần tượng nào đơm hoa kết trái với mối tìnhđầu cơ chứ?”.

Tiêu Ức Sơn lại hỏi lại: “Ai bảo cậu là mối tình đầucủa mình?”.

Thuần Khiết lại xấu hổ, ngượng ngùng nói: “Vậy cứ coinhư mình ăn dưa bở đi”.

Tiêu Ức Sơn không nói gì. Haingười nhìn nhau một lúc, bỗng nhiên bật cười.

Thuần Khiết uống hết cốc trà rồi đứng dậy chào anh:“Không còn sớm nữa, mình nên về rồi”.

“Như thế được coi là phỏng vấn xong rồi sao?”.

“Xong rồi...”.

“Không cần chụp ảnh sao?”.

“Có chứ, chỉ là hôm nay nhiếp ảnh gia bận, mình sốtruột nên đến trước, sợ cậu không có thời gian..Thực ra là sợ Phong Bính Thầnquay về sẽ phản đối.

“Mấy ngày hôm nay mình đều rảnh, nếu nhiếp ảnh gia cóthời gian, nói cho mình biết thời gian và địa điểm là được”.

“Ok”.

Tiêu Ức Sơnmời cô ở lại ăn cơm. Cô khéo léo từ chối,lấy túi rồi vắt áo khoác lên cánh tay. Anh thay giày, cầm chìa khóa xe đưa côvề: “Mình đưa cậu về, ở đây khó bắt xe lắm”.

Thuần Khiết cảm thấy từ chối thì thật bất lịch sự nênmỉm cười cảm ơn anh. Họ đã gỡ bỏ mọi hiểu lầm trước đây, thật sự giống nhưnhững người bạn cũ.