1000 Nụ Hôn Nồng Cháy

Chương 19: Bất chấp tất cả




Lúc ấy, Phong Bính Thần đang ngồi trên chuyến bay quayvề. Mọi việc xảy ra khá thuận lợi, vì thế mới về trước dự định, chuẩn bị choThuần Khiết một niềm vui bất ngờ. Kết quả bay mười mấy tiếng đồng hồ, khi quayvề thì thấy phòng mình vẫn vậy nên tức giận không thèm nói chuyện với cô.

Thuần Khiết không hề biết chuyện đó. Hôm sau cô liênhệ với studio, chụp ảnh cho Tiêu Ức Sơn, bận rộn đến tám giờ tối mới xong.

Đợi cô thu dọn xong, Tiêu Ức Sơn liền nói: “Buổi tốicó party, cùng đi nhé?”.

Thuần Khiết vẫn chưa nói gì, anh lại nói: “Có thểPhụng Minh cũng đến”.

Vậy là Thuần Khiết liền có hứng thú, vội hỏi: “Làparty gì vậy?”.

“Party sinh nhật cố Băng, khi ở trường quay, cô ta đãthông báo rồi. Đạo diễn, giám chế cũng đến. Mình biết cô ta cũng mời PhụngMinh. Nhưng mình không đảm bảo chắc chắn anh ta sẽ đến. Cậu có thể thử vận mayxem sao”.

Thuần Khiết do dự một chút nhưng vẫn gật đầu: “Cóđiều, mình phải về thay quần áo”.

“Không vấn đề”.

Tiêu Ức Sơn lái xe đưa cô về căn hộ thay quần áo,trang điểm chải chuốt, sau đó cùng đến dự tiệc.

Họ bước vào hội trường thì cũng đã muộn. Tiếng nhạc dudương, ánh đèn tối mờ, có không ít ngôi sao, diễn viên. Thuần Khiết tinh mắt,vừa đến cửa đã nhìn thấy một người mà mình không nên nhìn thấy.

Phong Bính Thần.

Cô không thể ngờ rằng anh cũng ở đó, hơn nữa lại đangcùng với Cố Băng chuyện trò gì đó. cố Băng mặc váy dạ hội màu đen, mái tóc dàibồng bềnh, trông thật rạng rỡ, nổi bật. Phong Bính Thần mặc áo trắng quần đen,phong độ ngời ngời.

Thuần Khiết vô cùng tức giận, không biết anh về khinào, không những không nói với mình một tiếng mà còn chạyđến đây tham gia party. Cô chỉ muốn lập tức chạy đến hỏi tội anh nhưng cô cókhả năng kiềm chế rất tốt, im lặng một lúc, bỗng nhiên quay người đi.

Hành động này nằm trong dự đoán của Tiêu Ức Sơn, anhvội đuổi theo: “Chuyện bặm môi, không nói một lời.

Tiêu Ức Sơn biết là vì Phong Bính Thần, cố tình trêuđùa cô: “Chỉ là xã giao bình thường thôi. Ngay cả chuyện này cậu cũng ghen sao?Đúng là nhỏ mọn”. Nói rồi quan sát sắc mặt của cô, sau đó mới nói: “Không ngờcậu lại hẹp hòi như vậy, may quá cậu không phải là bạn gái của mình”.

Thuần Khiết không kìm được lườm anh: “Vốn dĩ anh tanên ở Los Angeles, ngày mai mới về”.

“Thế thì cậu đi hỏi anh ta đi, vì sao lại về trước?”.

“Còn phải hỏi sao, rõ ràng là để tham dự tiệc sinhnhật của Cố Băng”.

“Van nên hỏi rõ thì tốt hơn”.

“Anh ta đã giấu mình rồi, mình còn mặt dày đi hỏi anhta? Hứ! Mình muốn xem xem rốt cuộc phải đợi đến lúc nào anh ta mới nói vớimình”. Câu nói này rất trẻ conkhiến Tiêu Ức Sơn không nhịn được cười. Bỗng nhiên mắt anh sáng lên, mỉm cườirất gian xảo: “Hay là cậu cũng khích anh ta?”.

Thuần Khiết quay sang nhìn anh, đôi mắt ẩn chứa vẻnghi hoặc.

Tiêu Ức Sơn nhếch mép cười đầy ẩn ý, đưa cánh tay chocô.

Thuần Khiết hiểu ý, liền xua tay: “Quá ấu trĩ’.

Nói rồi quay người đi ra ngoài.

Đi được vài bước, bồng nhiên cô quay lại, khoác tayanh và nói: “Thử ấu trĩ một lần xem sao”.

Tiêu Ức Sơn bật cười, hai người cùng đi vào hộitrường.

Tiếng nhạc lãng mạn bên trong giống như tiếng nướcchảy róc rách, mấy đôi nam nữ chầm chậm khiêu vũ dưới ánh đèn lung linh.

Thuần Khiết liếc nhìn xung quanh, không thấy PhongBính Thần, ngọn lửa tức giận lại bùng lên, có cảm giác bất an mơ hồ.

Tiêu Ức Sơn thì thầm bên tai cô: “Đừng nhìn lung tung,bình tĩnh một chút”. “Mình đã rất bình tĩnhrồi”. Thuần Khiết nghiến răng nói.

“Xin người, vẻ mặt dịu dàng một chút, hãy nghĩ xemngười cậu đang đứng cùng là ai. Dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của cậu chẳngphải là sỉ nhục người khác sao?”.

“Ặc”. Thuần Khiết xấu hổ: “Mình

“Chúng mình khiêu vũ đi”.

“Mình không biết khiêu vũ”.

“Không sao, cứ bước theo mình là được”.

Nói rồi anh liền kéo Thuần Khiết lên sàn nhảy.

Sự xuất hiện của họ lập tức thu hút ánh mắt của mọingười. Tiêu Ức Sơn, mĩ nam nổi tiếng lạnh lùng trong làng giải trí, gần nhưkhông tiếp cận với nữ sắc. Vậy mà hôm nay không những đi cùng bạn gái mà cònvừa vào cửa đã thân mật khiêu vũ, khiến mọi người trợn mắt há mồm.

Cố Băng vốn đang đứng trong góc tiếp Phong Bính Thần,làm tròn “nghĩa vụ” của chủ nhà. Bồng nhiên cảm thấy không khí xung quanh cóchút kì lạ. Ngẩng đầu lên nhìn không khỏi sững người, sau đó lập tức quay sangnhìn Phong Bính Thần. Phong Bính Thần bắt gặp ánh mắt của cô, lập tức nhận ramình đã ngồi trên ghế sofa khá lâu, liền đứng dậy. Vừa đi được hai bước thìnhìn thấy hình bóng trên sàn khiêu vũ.Anh còn tưởng mình uống nhiều nên hoa mắt, ra công ra sức nháy mắt rồi nhìnlại, đúng là Thuần Khiết. Cô mặc chiếc váy màu xanh hở vai, đang khiêu vũ cùngvới Tiêu Ức Sơn.

Anh bỗng chốc nổi giận, không ngờ mình mới đi có mấyngày mà cô và Tiêu Ức Sơn đã ở bên nhau.

Tiêu Ức Sơn ôm Thuần Khiết, chầm chậm dìu bước, mỉmcười hỏi: “Cậu dùng nước hoa gì?”.

“CD. Sao vậy?”.

“Trước đây trên người cậu chỉ có mùi xà bông”.

“Mình không có tâm trạng ôn lại chuyện cũ với cậu”.

Thuần Khiết có chút dở khóc dở cười, ánh mắt vẫn tìmkiếm bóng dáng của Phong Bính Thần.

Tiêu Ức Sơn thấy cô liếc ngang liếc dọc, đôi mắt ngờisáng, hơi thở thơm mát, không kìm nén được cảm giác xốn xang trong lòng, vốn dĩchỉ là giúp cô đóng kịch nhưng giờ lại có vài phần đắm say, vội vàng kiềm chế:“Chúng ta đi uống chút gì chứ?”.

Thuần Khiết đã sớm cảm thấy rất gượng, lập tức nhậnlời.

Nhưng Tiêu Ức Sơn không buông cô ra mà vòng tay ôm eocô, đi tới quầy phục vụ bên cạnh.

Thuần Khiết thấp giọng gượng cười: “Cậu cũng nhập vaiquá rồi

“Phong Bính Thần đang đứng sau nhìn kìa”.

“Thật không?”.

Thuần Khiết thấy tim đập thình thịch, muốn quay đầulại nhìn nhưng lập tức bị Tiêu Ức Sơn ghì chặt, bắt cô phải bình tĩnh. Cô liềnđi theo anh đến quầy phục vụ lấy hai li rượu, vờ ra vẻ thản nhiên nhấp mộtngụm. Tiêu Ức Sơn vừa uống rượu vừa quan sát Phong Bính Thần. Sau đó báo cáovới Thuần Khiết: “Trời ơi, nhìn vẻ mặt của anh ta, ánh mắt của anh ta, chẳngkhác nào muốn ăn tươi nuốt sống mình!”.

Mặc dù tâm trạng không tốt lắm nhưng nghe thấy giọngđiệu khoa trương của Tiêu Ức Sơn, cô vẫn không nhịn được cười.

Phong Bính Thần thấy họ cười nói vui vẻ, cơn ghen mớilại bùng lên. cố Băng bước tới, cười và nói: “Đó là Prince, em còn tưởng anh takhông đến, lại gần chào một tiếng chứ”.

Phong Bính Thần chậm rãi gật đầu, hai người cùng đi vềphía họ. Tiêu Ức Sơn vội vàng nhắcnhở Thuần Khiết: “Họ đến rồi”.

Thuần Khiết quay người nhìn, chỉ thấy bộ váy trên ngườiCố Băng, bộ ngực được đẩy lên hết cỡ như muốn nhảy ra ngoài. Nghĩ tới việc suốtcả buổi tối Phong Bính Thần nhìn nó, bồng chốc cô giận sôi người.

Rõ ràng cố Băng biết Thuần Khiết nhưng lại vờ làm ravẻ không nhớ, chào Tiêu Ức Sơn trước, sau đó mới nhìn cô, khẽ thốt lên mộttiếng: “Ôi, cô gái này quen quá, hình như là trợ lí của anh, đúng không?”. Nóirồi mỉm cười nhìn Phong Bính Thần. Cô ta là diễn viên, khả năng diễn xuất khôngcần phải nói.

Tiêu Ức Sơn mỉm cười nói: “Đó là chuyện trước đây rồi.Bây giờ cô ấy làm việc cho tạp chí Feel. Sở dĩ tối nay tôi đến muộn là vì cô ấyphỏng vấn tôi. Ngay cả quà cũng không kịp mua, thật sự rất xin lỗi”.

Cố Băng vội vàng bày tỏ không vấn đề gì, hai người lạikhách sáo vài câu.

Hai hôm trước Phong Bính Thần còn vì cô mà trở nêntiều tụy, lúc này ngọn lửa ghen tuông hừng hực, nhìn thấy cô chỉ thấy tức giận,không nói một lời. Thuần Khiết nhìn thái độ của anh, ánh mắt lạnh lùng, nhìnmình giống như người xa lạ, nỗi giận dữ dâng lên, chỉ coi như không quen biếtanh. Tiêu Ức Sơn quan sát sắc mặt của hai người, nhận ra tình hình còn tệ hơncả dự tính của mình, liền kiếm cớ nói: “Chúng tôi vẫn chưa ăn tối, không phiềnnếu chúng tôi đi ăn chút gì chứ”.

Cố Băng vội nói: “Bên kia có điểm tâm, hoa quả, còn cóbánh ngọt, xin hãy tự nhiên”.

Tiêu Ức Sơn cảm ơn cô ta rồi đưa Thuần Khiết đi ăn.Anh khoác vai cô rồi quay người. Thuần Khiết mình hạc xương mai, dáng ngườithanh mảnh lúc ẩn lúc hiện. Cuối cùng Phong Bính Thần không kiềm chế được,nhanh chóng tóm cổ tay Tiêu Ức Sơn, lạnh lùng nói: “Cẩn thận tay của anh”.

Tiêu Ức Sơn quay đầu nhìn anh rồi lại nhìn tay mình,không nhịn được cười. Thuần Khiết không kìm được giằng lại tay Tiêu Ức Sơn,cười khẩy và nói: “Liên quan gì đến anh”.

Đôi mắt rực sáng của Phong Bính Thần khẽ nheo lại, gằngiọng nói: “Em nói gì?”.

Anh để lộ vẻ tức giận, giọng điệu khiến người ta cảmthấy như rơi xuống hố băng, toàn thân toát lên dáng vẻ khiến người ta khiếp sợ.Cố Băng bất giác lùi ra sau, nín thở. Còn Thuần Khiết thì vênh mặt đáp lại anh:“Xin anh lịch sự một chút, đừng lo chuyện bao đồng”. Cô nóicâu này khiến Tiêu Ức Sơn không khỏi khâm phục dũng khí của cô. Những ngườiđang yêu đều không thiếu dũng khí.

Cuối cùng Phong Bính Thần trở mặt, bặm môi, ánh mắt vôcùng sắc bén, giống như ánh sáng lóe lên trên lưỡi dao sáng bóng.

Tiêu Ức Sơn cảm thấy anh sắp nổi trận lôi đình. Nhưnganh không làm như vậy, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt Thuần Khiết một lúc lâu, sauđó không nói một lời mà quay người bỏ đi.

Thuần Khiết cũng rất bất ngờ. Cô chưa từng chứng kiếndáng vẻ giận dữ của Phong Bính Thần. Lúc nãy tim cô đập thình thịch, toát mồhôi lạnh. Nhưng bỗng nhiên anh đi rồi lại khiến cô bồn chồn, bất an.

Lúc ấy cô đã hoàn toàn quên mục đích mình đến buổiparty này. Đâu còn tâm trạng để quan tâm xem Sở Phụng Minh là ai. Khó khăn lắmmới ở thêm được một lúc rồi đề nghị ra về.

Tiêu Ức Sơn nhìn đồng hồ rồi nói: “Hơn mười giờ, vẫncòn sớm...”.

“Vậy cậu cứ chơi đi, mình đi trước..

“Cậu thật mất lịch sự! A, mình nhớ ra rồi, lúc nào cậu cũng bỏvề giữa chừng. Đây là một thói quen”.

Thuần Khiết nghe vậy mà không khỏi xấu hổ.

Tiêu Ức Sơn lại cười: “Thôi, mình đi cùng cậu. Dù saothì từnay mình đã nổi tiếng lạnh lùng, lại thích chơi ngông, ra vẻ, bỏ về giữachừng cũng rất bình thường”.

Thuần Khiết không có tâm trạng thưởng thức những lờitự giễu mình của anh. Chỉ mỉm cười tỏ vẻ cảm ơn.

Thế là Tiêu Ức Sơn lái xe đưa Thuần Khiết về nhà.

Hai người chào nhau. Thuần Khiết đi lên tầng, vừa mởcửa đã không khỏi sững sờ.

Phòng khách trống trơn.

Hai hôm trước cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị chuyển nhà,đóng gói rất nhiều đồ đạc linh tinh lộn xộn vứt trong phòng khách. Bây giờ tấtcả đều biến mất.

Cô vội vàng mở cửa phòng ngủ, chỉ thấy có bốn bứctường.

Vào nhà vệ sinh, phát hiện ngay cả thùng rác cũng biếnmất.

Cô phục sát đất. Bây giờ thì cô đã biết thế nào là“vườn không nhà trống”. Việc này không cần hỏicũng biết ai làm.

Cô đứng giữa căn phòng trống, ngây người một lúc lâu,xoay tại chỗ hai ba vòng, vừa tức vừa buồn cười. Nhưng rốt cuộc tức giận nhiềuhơn là nực cười. Chỉ cần nghĩ tới việc anh về không nói với cô mà đi tham dựtiệc sinh nhật của Cố Băng là cô vừa buồn vừa giận. Đúng là không tôn trọngngười khác, còn coi cô là bạn gái sao?

Suy nghĩ một lúc liền gọi điện cho Tiêu Ức Sơn, chuẩnbị xin ở nhờ.

Tiêu Ức Sơn vừa mới đi không lâu, sau khi nghe xonglập tức quay lại, hơn nữa mang trong mình trí tò mò mãnh liệt, kiên quyết đòiđi lên tham quan. Sau khi xem xong, lòng ngưỡng mộ đối với Phong Bính Thần dàodạt như biển cả khiến Thuần Khiết không còn gì để nói.

Cô ở nhờ nhà Tiêu Ức Sơn, cảm thấy rất ngại. Một làlàm phiền người ta. Hai là Tiêu Ức Sơn là ngôi sao, cho phụ nữ ở nhờ thật bấttiện. Nhưng anh rất vui vẻ, sung sướng trước nỗi đau khổ của người khác. Thậmchí còn nói thẳng không một chút giấu giếm rằng mình sẽ cố gắng hết sức để tạodựng niềm vui của mình trên nỗi đau khổ của Phong Bính Thần.

Tối hôm ấy Thuần Khiết trằn trọc mãi mà không tài nàongủ được. Phong Bính Thần về trướcdự định, tham dự tiệc sinh nhật của Cố Băng. Hai người đã từng cùng ăn cơm vớinhau, xem ra quan hệ không bình thường chút nào. Nhưng cô lại không hề nhận ramột sơ hở nào, có trời mới biết mấy hôm nay anh ở đâu? Có thể là không hề đếnLos Angeles. Anh hoàn toàn có thể giấu giếm cô, muốn để cô nhìn thấy gì thì chocô nhìn thấy thứ đó. Những gì mà anh để lộ chẳng qua chỉ là một góc của ngọnnúi băng, cô không hề hiểu anh.

Cô nghi ngờ Phong Bính Thần, trí tưởng tượng bay lêntrời cao, vượt qua biển sâu, nghĩ ngợi suốt đêm tự làm khổ mình, đến tận khitrời tờ mờ sáng mới mơ màng chìm vào giấc ngủ. Sáng sớm đã tỉnh dậy. Cô nằmtrên giường suy nghĩ một lúc, trước tiên gọi điện thoại đến tòa soạn xin nghỉ,sau đó đi vệ sinh cá nhân, đến thư phòng của Tiêu Ức Sơn tìm giấy và bút, bắtđầu liệt kê danh sách. Từ quần áo, giày dép, túi xách, phụ kiện, nước hoa đếnđồ dùng gia đình, liệt kê một danh sách dài.

Viết xong, cầm tờ giấy lên nhìn từ đầu xuống cuối.Bồng nhiên bên tai vang lên giọng điệu đắc chí của Phong Bính Thần: “Đây là thẻphụ của anh, em thích gì thì cứ mua, đừng khách sáo. Em biết đấy, anh có tiền,có thể mua được tất cả những gì có đề giá trên thế giới”. Nếu anhđã có tiền như vậy, cô cũng không cần phải khách sáo với anh. Ai bảo anh dọnhết đồ của cô.

Cô cắn bút suy nghĩ một lúc, thêm một bộ đồ ăn, sau đómới hài lòng gật đầu, giơ tay búng tờ giấy kêu tanh tách rồi nói: “Tất cả đềulà tại anh, đừng có mà trách tôi”.

Sau đó nghe thấy phía sau có người hỏi: “Sáng sớm tinhmơ, cậu đang làm gì vậy?”.

Không biết Tiêu Ức Sơn đứng ở cửa từ lúc nào, nhìn côvới ánh mắt ngái ngủ.

Thuần Khiết nói: “Cậu dậy rồi à, lát nữa mình phải đimua đồ, mượn xe của cậu nhé”.

“Mua gì?”.

“Mua vài bộ quần áo và đồ dùng hàng ngày”. Cô nói rồigiơ danh sách trên tay.

“Mình xem nào”. Tiêu Ức Sơn nói rồi lấy tờ danh sáchtrên tay cô, vừa nhìn, bồng chốc trợn tròn mắt, hoàn toàn tỉnh ngủ. Chỉ thấytrên đó đều là tên của các nhãn hiệu xa xỉ đẳng cấp, nào là Burberry, Chanel,Prada, Hermes, Louis Vuitton, Christian Dior...

“Xa xỉ vậy sao?”. Anh nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc:“Áo khoác Chanel Prada, nước hoa, mĩ phẩm Dior, túi xách Louis Vuitton vàHermes, kính Lotos... Còn có một bộ táchuống trà của Wedgwood, rẻ nhất cũng phải ba bốn vạn. Thì ra thu nhập của biêntập tạp chí thời trang cao như vậy?”.

Thuần Khiết giơ thẻ tín dụng trên tay và nói: “Mìnhtiêu hộ người ta

Tiêu Ức Sơn bỗng chốc bừng tỉnh, gật đầu nói: “Chảtrách người ta nói đừng có mà đắc tội với phụ nữ...”. Sau đó anh đưa tay lênngực, làm ra vẻ cảm thấy may mắn như vừa trở về từ cõi chết: “May mà cậu khôngphải là bạn gái mình. Nếu không số tiền mà mình phải bán sắc mới vất vả kiếmđược e là sẽ bị cậu tiêu sạch”.

Thuần Khiết bật cười: “Mình cứ tưởng thu nhập của ngôisao nổi tiếng rất cao, xem ra cũng không hẳn là vậy”.

Tiêu Ức Sơn không bận tâm tới sự châm chọc của cô màhỏi: “Không phải cậu định mặc quần áo ngủ của nam đi ra ngoài mua đồ chứ?”.

Lúc ấy Thuần Khiết mới nhận ra mình mặc quần áo ngủcủa anh, rộng thùng thình, hở nửa vai, vội vàng kéo áo rồi chần chừ nói: “Haylà mình gọi điện thoại cho Lisa, bảo cô ấy mang cho mình hai bộ”.

Tiêu Ức Sơn lập tức nói: “Mình không muốn lên báo lácải”. “Thế cậu có cách gì hay không?”.

“Mình bảo trợ lí mua một bộ đồ của nữ rồi mang tớiđây”.

Thuần Khiết gật đầu: “Nếu đã vậy thì mình ngủ thêm mộtlúc nữa”.

Lại nói về Phong Bính Thần, sau khi dọn sạch nhà ThuầnKhiết, thầm nghĩ: Nếu cô không định ngủ dưới sàn nhà thì chỉ có thể đến tìm anhnên vô cùng tự tin ngồi đợi ở nhà. Đến tận tối hôm sau, vẫn không thấy ThuầnKhiết đâu mà còn nhận được điện thoại của ngân hàng. Ngân hàng cho biết trongmột ngày, thẻ tín dụng của anh bị trừ tới bảy con số. Mặc dù thẻ tín dụng củaanh là chiếc thẻ đặc biệt nhất trong lịch sử ngân hàng nhưng vì cẩn thận, nhânviên ngân hàng vẫn quyết định gọi điện thoại cho anh để xác nhận lại.

Phong Bính Thần bảo nhân viên ngân hàng gửi fax sang.Sau khi xem xong, anh im lặng một lúc rồi không kìm được bật cười.

Phương Quân Hạo ngồi cạnh ngơ ngác, ngẩng đầu hỏi:“Sao thế?”.

Phong Bính Thần không ngẩng đầu mà xua tay, tỏ ý khôngliên quan đến anh ta. Phương Quân Hạo biết hai hôm naytâm trạng của anh không vui nên biết điều không động đến anh.

Phong Bính Thần ngồi trên ghế, xem đi xem lại tờ faxnày, khuôn mặt không giấu được nụ cười. Với kiểu phụ nữ như Thuần Khiết, khi côquyết định tiêu tiền của một người đàn ông thì chứng tỏ mối quan hệ giữa họ đãtiến thêm một bước. Còn anh thì vô cùng nóng lòng muốn cùng cô xây dựng mốiquan hệ bền chặt không dễ đổ vỡ.

Thực ra tối hôm qua, khi anh xông vào phòng khách củacô, nhìn thấy hành lí đã được đóng gói cẩn thận thì nỗi tức giận đã giảm đi mộtnửa. Rõ ràng là cô đã chuẩn bị dọn sang, chỉ là vẫn chưa hành động. Tuy nhiên,cứ nghĩ tới việc cô và Tiêu Ức Sơn ôm eo khiêu vũ thì nỗi ghen tuông trong anhlại bùng phát. Lúc ấy anh định gọi điện thoại cho cô nhưng lại không muốn xuốngnước trước. Ngẩng đầu nhìn thấy Phương Quân Hạo đang đọc một cuốn sách về nhiếpảnh, bồng nhiên trong đầu nảy ra một ý rất hay, liền mỉm cười nói: “Quân Hạo,đã lâu rồi cậu không tổ chức party, đúng không?”.

Phương Quân Hạo ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười của anh,lập tức cảnh giác: “Sao cơ?”.

“Tổ chức party đi, mời một vài người nổi tiếng trong làngthời trang”.

“Vì sao?”.

“Cứ coi như kỉ niệm mười năm khai trương khách sạn,mời một vài ngôi sao và bạn bè trong giới truyền thông...”.

“Van chưa đến mười năm”. Phương Quân Hạo ngắt lời anhkhông chút khách sáo.

Phong Bính Thần mỉm cười và nói: “Vậy thì cứ coi nhưlà chào mừng tổng giám đốc mới của khách sạn Thời Quang đi. Mình thấy cậu đừngcó mà làm nghệ thuật thân thể, nhiếp ảnh gì gì đó nữa, mau chóng quay về thaychú Phương tiếp quản công việc kinh doanh của khách sạn đi”.

Phương Quân Hạo vừa nghe đến việc để mình tiếp quảnkhách sạn, lập tức tỏ vẻ đau khổ như bị “thiến” vậy, vội nói: “Anh em trong nhàđừng trêu nhau nữa, muốn làm gì thì nói thẳng ra đi”.

“Tổ chức party thời trang, mời một số bạn bè, đặc biệtlà tạp chí Feel...”.

Anh vẫn chưa nói hết câu, Phương Quân Hạo đã hiểu ý:“Cô Thuần Khiết, đúng không?”.

Phong Bính Thần không nói gì. PhươngQuân Hạo lắc đầu thở dài: “Công tử hào hoa ơi, lần này cậu hết thuốc chữa rồi”.Anh ta đứng dậy, gườm gườm nhìn Phong Bính Thần với ánh mắt khinh thường rồiném sách xuống, tức giận bỏ đi.

Tối hôm sau, một buổi vũ hội thời trang đã được tổchức dưới danh nghĩa của Steven Fong, khách mời là những ngôi sao, diễn viênnổi tiếng. Chủ biên Catherine của tạp chí Feel cùng hai trợ lí cũng đến dựnhưng không thấy bóng dáng của Thuần Khiết, người mà Steven Fong đặc biệt chỉđịnh.

Phong Bính Thần nhẫn nại chờ nửa tiếng mà vẫn khôngthấy bóng giai nhân. Đang chuẩn bị tìm Catherine để thăm dò thông tin. Nào ngờCatherine chủ động đến tìm anh để thay Thuần Khiết xin lỗi anh, nói là cô cóviệc xin nghỉ, không có duyên với buổi tiệc tối nay. Phong Bính Thần nghe vậy,nỗi háo hức trong lòng bỗng chốc bị dập tắt, im lặng một lúc, cuối cùng uốngcạn li champagne trên tay, sau đó lấy điện thoại gọi cho Thuần Khiết. Sau khibiết cô tắt máy, anh lập tức lấy chìa khóa xe, phóng thẳng đến căn hộ của cô.

Hôm ấy Thuần Khiết điên cuồng quẹt thẻ, mua thêm mộtđống đồ xa xỉ nhưng nỗi oán giận trong lòng không hề vơi đi. Bởi vìPhong Bính Thần không hề gọi điện thoại để giải thích chuyện này. Giải thích,mặc dù chưa chắc cô đã nghe nhưng không giải thích thì lại chứng tỏ anh hoàn toànkhông coi trọng cô. Tuy nhiên anh không làm gì cả.

Điều đó khiến cô cảm thấy chua xót. Sự ghen tuông đãdần dần lắng xuống, thay vào đó là nỗi xót xa. Tình yêu là vậy, khiến người tacam tâm tình nguyện đeo xiềng xích, tự nguyện chịu sự trói buộc, nô dịch, chodù Phong Bính Thần có phong lưu đến đâu thì cô cũng đã yêu anh rồi, không thểquay đầu được nữa.

Cô ở lì trong nhà hai ngày với tâm trạng u uất, vôcùng buồn chán, chỉ thấy đầu óc nặng trĩu, nhà cửa cũng không buồn dọn dẹp. Tốihôm ấy đói đến hoa mắt chóng mặt, đành phải ra ngoài ăn chút gì đó.

Thế nên khi Phong Bính Thần mở cửa, chỉ nhìn thấy mộtđống đồ hàng hiệu.

Từ phòng khách đến phòng ngủ là vô số quần áo và phụkiện hàng hiệu chất ngổn ngang. Logo của những nhãn hiệu nổi tiếng hàng đầuhoàn toàn không cân xứng với căn phòng của cô khiến người ta không khỏi nghingờ liệu cô có phải là chuyên gia hàng nhái hay không - dĩ nhiên, Phong BínhThần không nghĩ như vậy.

Anh chỉ thấy nực cười. Nếu để các nhà thiết kế biết đượcviệc cô không tôn trọng tác phẩm của họ như vậy thì chắc chắn sẽ cho cô vàodanh sách đen, từ chối quan hệ. Vì yêu nên anh thấy tất cả những gì thuộc về côđều thật đáng yêu. Nếu là người khác thì e là chưa chắc đã thấy thích thú.

Vị trí vốn đặt chiếc giường trong phòng ngủ được thaybằng một chiếc sofa bằng da màu nho. Trên sofa là một chiếc chăn lông vũ, mộtnửa xòa xuống sàn nhà. Dưới sàn có ba chai nước khoáng và hai chai hồng trà,nửa bao thuốc lá, trong gạt tàn có bảy tám đầu mẩu thuốc lá.

Anh đứng trong phòng ngủ, nhìn xung quanh, tìm mộtchiếc túi nilon, nửa bao thuốc và gạt tàn vào đó, sau đó cởi áo khoác, xắn tayáo bắt đầu dọn dẹp.

Mất hơn một tiếng mới dọn dẹp sạch sẽ cả trong lẫnngoài. Dọn dẹp xong, anh ngồi trên ghế sofa, nhìn quanh căn phòng với cảm giáctự hào. Hi vọng sẽ cho Thuần Khiết một niềm vui bất ngờ khi cô quay về.

Anh chưa bao giờ biết rằng thì ra dọn phòng cho ngườimình thích là một việc vô cùng hạnh phúc và thỏa mãn. Anh quyết định khi cô vềsẽ nói với cô rằng giữa mình và Cố Băng không có gì cả. Chỉ là anh đang ghenvới Tiêu Ức Sơn. Anh đã từng là công tử phong lưu, nhưng bây giờ đã khác. Anhmuốn ở bên cạnh cô, yêu thương cô. ThuầnKhiết ăn tối xong lại đi siêu thị mua một số đồ lặt vặt rồi mới về nhà. Phảnứng đầu tiên khi mở cửa phòng là: Có phải mình vào nhầm nhà không?

Giống như được hóa phép vậy, phòng khách sạch như mới,gọn gàng ngăn nắp, những thùng giấy, túi đựng đồ chất lung tung lộn xộn đềuđược xếp ngay ngắn trong góc phòng.

Cô ngây người một lúc, vội vào phòng ngủ kiểm tra. Vừavào đã thấy Phong Bính Thần nằm trên sofa, đôi chân dài thẳng tắp gác lên taycầm một cách rất nghệ thuật, hình như anh đã ngủ say. Cô lại ngây người một lúcrồi lập tức lấy lại bình tĩnh, ngắm nghía phòng ngủ, sau đó rón rén bước tớitrước tủ quần áo và mở cửa. Chỉ thấy quần áo bốn mùa xuân hạ thu đông cùng vớitúi xách, phụ kiện đều được sắp xếp, phân loại theo đúng trình tự. Lẽ nào anhđã dọn dẹp? Một đại thiếu gia như anh có vô số người hầu hạ. E rằng trong từđiển cuộc đời không có hai từ “dọn dẹp”.

Cô bước vào nhà vệ sinh mà lòng đầy hoài nghi, pháthiện ngay cả hai bộ quần áo chưa giặt cũng biến mất, không khỏi giật mình:Không phải ngay cả quần áo anh cũng giặt rồi chứ? Cô vội vàng chạy ra ban công,quả nhiên quần áo đang phơi ngoài đó. Nghĩ đến việc minh vẫn chưa mua máy giặt,chắc chắn là anh đã giặt tay. Phong Bính Thần mà giặtquần áo thì sẽ thế nào nhỉ? Quả thực cô không thể tưởng tượng được, ngoài kinhngạc, cô không nhịn được cười. Bóng đen u uất bao trùm trong tim mấy hôm naycuối cùng đã toạc ra, lóe lên một tia sáng, toàn thân cũng tươi vui hẳn lên.

Nghĩ đến hôm nay mình không hề soi gương, vội vàngchạy đến trước chiếc gương trong phòng khách ngắm nghía, chỉnh trang nhan sắcrồi mới quay lại phòng ngủ, ngắm nhìn người đàn ông nằm trên sofa.

Ảnh đèn trên trần nhà chiếu xuống khuôn mặt của anh,khôi ngô anh tuấn, đường nét tuyệt đẹp như một bức tranh, làn da ánh lên màuvàng sáng, mịn như tơ lụa. Bờ môi mím chặt mang một vẻ kiêu hãnh theo phongcách quý tộc bẩm sinh. Cho dù quần áo không chnh tề, đầu tóc rối bù thì cũngkhông ảnh hưởng đến vẻ đẹp của anh.

Thuần Khiết nhìn anh, nỗi ấm ức trong lòng lại tràodâng trong tim, ghen tuông, oán hận, chua xót, các cảm giác cứ đan xen, cuộntrào trong lòng, ồ ạt dâng trào trong tim rồi từ từ lắng xuống, biến thành nụcười gượng trên môi.

Tình yêu vốn làm cho con người ta trở nên khiêm tốn,nhu thuận, thậm chí là hèn mọn. Cô yêu anh thì không được quá so đo đến lòng tựtôn, không được làm cao. Nếu những năm tháng đằng đẵngvà cuộc sống dung tục, vụn vặn sẽ hủy hoại tình yêu tối thiểu cô còn có một hồiức đẹp đẽ để nhớ lại, có gì đáng sợ cơ chứ.

Cô quyết định đợi đến khi anh tỉnh lại sẽ làm lành vớianh, không làm cho nhau khó xử, cố gắng trở thành một người dịu dàng, hòa nhã,một lòng một dạ đối xử tốt với anh.

Nhưng khi Phong Bính Thần thật sự tỉnh dậy, mở mắtnhìn cô, bốn mắt nhìn nhau thì trái tim của cô lại khô cứng, khuôn mặt cũng tựđộng chuyển sang vẻ lạnh lùng.

Phong Bính Thần ngồi dậy, dụi mắt và nói: “Em đi đâuđấy? Anh chờ em lâu ơi là lâu, ngủ quên mất”. Giọng điệu nhõng nhẽo, thân mật,như thể giữa họ không hề xảy ra chuyện gì.

Thuần Khiết vô cùng bất ngờ, bỗng chốc không biết phảiđáp lại anh như thế nào. Cô vốn lạnh lùng, thích cứng không thích mềm, khôngthích nghe những lời đường mật. Im lặng một lúc mới đáp lại một câu lạnh băng:“Không liên quan đến anh!”.

Phong Bính Thần cũng không giận, chỉ nhìn cô chằmchằm.

Dưới ánh đèn, sắc mặt cô nhợt nhạt, thoáng chút bi ai, trônggầy hơn rất nhiều khiến anh nhìn mà xót xa. Nhưng lại cố tình làm ra vẻ ấm ức:“Sau này em không để ý đến anh nữa sao?”.

Thuần Khiết không muốn nói ra những lời trái với lòngmình nhưng lại không thể xua đi nỗi bực tức trong lòng, không biết phải nói thếnào.

Thực ra hai ngày hôm nay cô không chỉ một lần nghĩ đếnchuyện nếu anh gọi điện thoại thì sẽ phản ứng như thế nào? Nếu anh đích thânđến thì phải phản ứng như thế nào? Nhưng lúc này đây, những phản ứng mà cô đãchuẩn bị trong đầu đều không có tác dụng gì cả. Bởi vì tình yêu vĩnh viễn khônggiống như những gì bạn đã nghĩ và sắp xếp. Lúc nào nó cũng khiến người ta bấtngờ.

Phong Bính Thần đã nắm được bảy tám phần tính cách củacô. Lúc này cô không nói gì, quan sát n biết được mình có cơ hội chiếm ưu thế,vội vàng chớp lấy thời cơ, tiếp tục làm nũng: “Anh đói quá, đi ăn đêm với anhđược không?”.

Thuần Khiết vẫn làm mặt lạnh: “Liên quan gì đến em?”.

“Em đúng là xấu xa, không có lương tâm. Anh dọn dẹpnhà cửa giúp em, giặt quần áo, bận rộn suốt cả buổi tối, em nhìn này, tay anhsưng phồng rồi đây này..Anh nói rồi ghé sátlại, giơ mười ngón tay dài, trắng muốt ra trước mặt cô, chớp chớp mắt nhìnkhuôn mặt cô. Thuần Khiết chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ trẻ con ấy của anh,hoàn toàn không biết phải ứng phó thế nào. Cô quả thực không có khả năng miễndịch với khuôn mặt anh, đành phải khẽ thở dài, thuận theo anh.

“Gần đây chỉ có một quán mì nhỏ, chỉ sợ không hợp vớikhẩu vị của đại thiếu gia”.

“Không sao”. Phong Bính Thần vội vàng bày tỏ: “Bây giờanh đói đến mức cái gì cũng ăn được”. Thuần Khiết không còn cách nào, đành phảicùng anh đi ăn.

Màn đêm đen đặc, các hàng quán quanh đó đều đã đóngcửa, chỉ có một quán mì mở cửa cả đêm. Hai người đứng chờ ở dưới một lúc, khôngđợi được taxi liền đi bộ.

Thuần Khiết vốn đã có chút khó chịu trong người, gióthổi tới không kìm được hắt hơi hai cái. Phong Bính Thần không mặc áo khoác,liền dang tay ôm cô vào lòng. Thấy cô không từ chối, lại cúi người hôn lên mácô. Thuần Khiết chỉ ngước mắt lườm anh, không bận tâm đến anh.

Đến quán mì, Phong Bính Thần bắt đầu ra sức kể chuyệncười, tìm mọi cách lấy lòng cô. Trước tiên anh kể một câu chuyện về điện ảnh.

“Đạo diễn Hitchcock (*) nổitiếng với những bộ phim kinh dị. Một hôm ông xem vợ làm bánh bơ trứng. Bà đặtbánh bơ vào trong lò, ông liền nhìn chằm chằm vào cửa lò, ‘bên trong đang làmgì vậy?’ Cứ vài phút ông lại hỏi một câu, giọng nói rất khẽ.

Khi mùi thơm của bánh bơ tỏa ra, vợ ông mở cửa lò, lấymột miếng bánh bơ thơm ngon đẹp mắt. Nhưng Hitchcock lại căng thẳng đến kiệtsức, thở hổn hển nói: ‘Lần sau làm bánh bơ nhất định phải cho vào lò có cửakính để nhìn rõ tất cả những gì xảy ra bên trong. Quả thực tôi không thể chịuđựng được’”.

Thuần Khiết nghe mà như không, khuôn mặt không chútbiểu cảm. Anh lại kể một câu chuyện khác.

“Họa sĩ người Anh, William Hogarth (**) vẽ tranh chândung cho một quý tộc xấu xí. Nét vẽ chân thật của ông khiến tay quý tộc này xemxong bứ tranh tỏ ra rất không hài lòng, từ chối trả tiền. Hogarth liền viết mộtbức thư gửi cho hắn, nói rằng có một người chuyên triển lãm dã thú, dị nhân vàquái vật rất hứng thú với bức tranh này, đồng ý trả giá cao. Nếu trong ba ngàykhông nhận được tiền, ông dự định sẽ tô thêm màu cho bức tranh, vẽ thêm đuôi vàcác bộ phận khác rồi bán cho người này để triển lãm. Sau khi nhận được bức thưnày, tay quý tộc đó lập tức đến trả tiền rồimang tranh về nhà đốt”.

Thuần Khiết nghe xong, mặt vẫn lạnh như tiền.

Phong Bính Thần không nản chí, quyết định bịa một câuchuyện: “Mike đi vào một nhà hàng. Anh ngồi chờ rất lâu, thấy những người kháchkhác đều ăn ngon lành, chỉ có một mình anh là không được phục vụ hỏi han. Anhliền đứng dậy hỏi ông chủ: ‘Xin lỗi, xin hỏi có phải tôi đã ngồi vào hàng ghếkhán giả không?”’.

Anh vừa nói dứt lời, một nữ phục vụ bên cạnh bật cười.Cuối cùng Thuần Khiết ngẩng đầu, liếc nhìn cô phục vụ ấy, sau đó nhìn PhongBính Thần, lạnh lùng nói: “Mì nguội rồi, mau ăn đi”.

Phong Bính Thần nghe vậy, giống như nhận được lệnh,cắm đầu ăn mì.

Ăn xong anh bắt taxi về khách sạn, Thuần Khiết cũngkhông phản đối. Cô quyết định làm lành với anh, không gây chuyện nữa. Huống hồanh dọn phòng, giặt quần áo cho cô, tìm mọi cách lấy lòng cô, xem ra cũng cóvài phần thật lòng với cô. Hơn nữa đồ đạc của mình đều ở chỗ anh, dù gì cũngphải mang về nên quyết định rộng lượng một chút, cùng anh về khách sạn.

Nào ngờ đến sáng sớm, bồng nhiên cô sốt cao. Phong BínhThần muốn gọi bác sĩ nhưng bị cô can ngăn, chỉ gọi phục vụ phòng mang thuốc cảmcúm. Ngủ mê mệt đến trưa hôm sau, anh gọi cô dậy ăn cơm. Biết cô đắng miệngkhông muốn ăn, anh đã đặc biệt bảo nhà bếp chuẩn bị vài món khai vị. Ăn xongcặp nhiệt độ, thấy không hạ sốt. Anh lại mời bác sĩ chẩn đoán cho cô, ân cầnchăm sóc khiến Thuần Khiết vô cùng bất an.

Cô sống hai mươi bảy năm rồi mà chưa được ai lo lắngnhư vậy, quả thực không thể thản nhiên được, chỉ mong lập tức khỏe lại. PhongBính Thần cũng chỉ mong cô lập tức khỏe lại. Anh đã nhịn cả đêm qua, đêm naycho dù thế nào cũng không thể nhịn được nữa. Nhưng ban ngày Thuần Khiết ngủ đẫygiấc rồi nên không vội đi nghỉ, nằm trên sofa xem ti vi. Anh đi đi lại lại bêncạnh, tìm đủ mọi lí do giục cô đi nghỉ. Thuần Khiết coi như không nhìn thấy,không nghe thấy.

Trên ti vi đang chiếu trailer của Thiên ngoại laikhách, anh nhanh trí nói: “Chẳng phải em muốn phỏng vấn Sở Phụng MinhThuầnKhiết nghe thấy câu ấy, quả nhiên ngẩng đầu nhìn anh. Anh vội vàng nói: “Đợi emkhỏi ốm, anh sẽ sắp xếp để hai người gặp nhau. Bây giờ mau đi nghỉ đi..Nói rồilấy điều khiển trên tay cô.

Thuần Khiết lưỡng lự theo anh vào phòng ngủ, lấy cớ sợlây cảm nên giữ khoảng cách với anh. Nhưng anh Phong quả đúng là cao thủ tuyệtthế, nhiệt tình, lại giàu kiên nhẫn, kĩ thuật thành thạo, tinh tế, cô cảm thấytừng lỗ chân lông trên cơ thể đều đang run rẩy nhưng cố gắng kìm nén. Cô vốn cốchấp, không thích xuống nước trước, mọi chuyện đều hi vọng người khác chủ độnggiải thích, tránh để mình trở thành người lắm điều, hỏi nhiều giống như nhữngngười phụ nữ bình thường. Nhưng cho dù là ai, một khi đã sa vào lưới tình thìnguyên tắc gì cũng có thể phá vỡ. Một lúc sau, cuối cùng cô nghiêm mặt nói:“Tốt nhất là anh giải thích rõ ràng chuyện tối hôm đó đi”.

Phong Bính Thần ghé sát vào tai cô, khẽ nói: “Tối hômđó, em và Tiêu Ức Sơn ôm ôm ấp ấp, anh đã tha thứ cho em rồi”.

Thuần Khiết đẩy anh ra: “Em không nghĩ mình làm saichuyện gì cần anh phải tha thứ. Còn anh, anh đi Los Angeles thật chứ?

“Hả”. Phong Bính Thần không hiểu ý cô.

“Hoặc đúng là anh đi Los Angeles thật nhưng về trướcdự định mà không nói với em, vì anh muốn tham gia tiệc sinh nhật của cố Băng?”.

Phong Bính Thần quay vai cô lại, nhìn chằm chằm vàokhuôn mặt xinh đẹp của cô: “Em đang ghen”.

Thuần Khiết thẹn quá hóa giận, nhích ra ngoài mộtchút, muốn tránh anh nhưng suýt chút nữa thì rơi xuống đất. May mà Phong BínhThần kịp thời kéo được cô, kéo cô vào lòng hôn thắm thiết. Thuần Khiết quả thựckhông thể chống đỡ được, lúc nào cơ thể cũng thần phục anh trước ý chí. Anhgiống như một loại thuốc kích dục, có thể đánh thức những cảm giác tinh tế, kìdiệu nhất trong cơ thể cô. Cô muốn gần sát bên anh, cùng anh hòa làm một. Cònchuyện cãi nhau ư? Chờ một lúc cũng không sao.

Khi hai người bình tĩnh trở lại, Phong Bính Thần vẫnquấn lấy cô. Thuần Khiết gạt tay anh ra không chút khách sáo. Anh áp mặt lên bờvai mịn màng của cô: “Anh và cố Băng chỉ có quan hệ làm ăn”.

“Thế mà anh còn đặc biệt về trước để tham dự tiệc sinhnhật của cô ta?”.

“Anh về trước là vì nhớ em. Nhưng em lại coi lời anhnói như gió thoảng bên tai. Anh rất tức giận, hơn nữa em còn khiêu vũ với TiêuỨc Sơn. Em chưa bao giờ khiêu vũ với anh”.

“Anh cũng không tham của em”.

Phong Bính Thần không khỏi bật cười: “Hay là tổ chức mộtbữa tiệc chỉ thuộc về hai chúng ta?”. ThuầnKhiết nghe vậy, trong đầu lóe lên một ý nghĩ, nhưng lại thấy mình đã nghĩ quánhiều, im lặng một lúc, liền chuyển sang chủ đề khác: “Tối hôm ấy anh dùng cáchgì chuyển sạch nhà em vậy?”.

“Đây là bí mật, không nói với em”.

“Chắc chắn là thủ đoạn bỉ ổi không muốn cho ai biết.Em thấy em biết càng ít càng tốt, tránh để sau này âm mưu của anh bị bại lộ lạiliên lụy đến em”.

“Âm mưu bại lộ?”.

“Em nghi ngờ anh làm chuyện phi pháp, không biết chừnglà trùm ma túy hay buôn bán vũ khí gì đó”.

Phong Bính Thần bị trí tưởng tượng phi phàm của cô làmcho thích thú, không nhịn được cười.

Thuần Khiết không quay sang nhìn anh, chỉ nhắm mắt,nói với giọng điệu khe khẽ giống như thở dài: “Có điều không sao, cho dù anh làkẻ gian ác toàn làm chuyện xấu xa thì em cũng không bỏ anh”.

Mặc dù bật cười trước trí tưởng tượng hoang đường củacô nhưng nghe thấy câu nói ấy cũng rất cảm động, giơ tay ôm cô từ phía sau, hônlên bờ vai nõn nà của cô và nói: “Anh yêu em”.

Toàn thân Thuần Khiết đông cứng, im lặng một lúc mới cầmtay anh, hôn lên đó.

Ảnh trăng, ánh đèn rực rỡ trong đêm xuyên qua rèm cửamàu hồng hắt lên người cô, khiến cô đắm mình trong quầng sáng màu đỏ nhạt. Đêmhôm ấy, cô mơ một giấc mơ lấp lánh, mơ thấy lồng ngực của mình mọc ra nhữngbông hoa nhiều màu sắc, vô cùng rực rỡ.

Chú thích:

(*) Alfred Hitchcock (13/8/1899-29/4/1980)một nhà làm phim nổi tiếng người anh. Ồng được xem như một trong những đạo diễnlớn nhất của lịch sử điện ảnh.

(**) William Hogarth (10/11/1697-26/10/1764)họa sĩ nhà phê bình và nghệ sĩ biếm họa người Anh. Hogarth được coi là ngườikhởi xướng nghệ thuật biếm họa trong hội họa phương Tây.