Họ ăn tối trên tầng thượng của khách sạn Thời Quang.
Phong Bính Thần gọi món sườn nướng - món ngon nhất củabếp trưởng - rồi nói với Thuần Khiết: “Em không phiền nếu anh đi một lát chứ?”.
“Vào nhà vệ sinh à?”.
“về phòng thay quần áo, nhân tiện lấy chút tiền mặt,tránh để đến lúc không có tiền trả..
“Ở đây có thể quẹt thẻ”.
“Lát nữa ăn xong chúng ta đi xem phim..
“Xem phim?”. Thuần Khiết sững người: “Anh vừa mới nghĩra à?”.
“Em không muốn sao?”. Phong Bính Thần hỏi lại.
Thuần Khiết mỉm cười và nói: “Em chỉ thấy lạ thôi, nhàanh có máy chiếu phim, vì sao phải ra ngoài xem chứ?”.
Phong Bính Thần mỉm cười: “Không khí không giống mà.Anh có thể mang thiết bị ở rạp chiếu phim về nhà nhưng anh không thể để khángiả đến nhà anh xem phim. Thiết bị nào cũng tt, chỉ là thiếu chút hơi người”.
Thuần Khiết gật đầu và nói: “Vậy anh đi đi”.
“Anh quay lại ngay”.
Phong Bính Thần đứng dậy, hôn lên trán cô rồi đi
Thuần Khiết ngắm nhìn xung quanh. Những đôi nam nữ cómặt ở đó đều ăn mặc sang trọng, nói chuyện nhẹ nhàng, đều là những người lịchsự, nho nhã. Sau đó cô quay sang nhìn cảnh đêm bên ngoài, bầu trời sao lunglinh, rực rỡ, cảm giác như “Nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên(*)”.
Đột nhiên sau lưng có giọng nói lanh lảnh: “Chân ThuầnKhiết, thì ra là cô?”.
Dưới sàn trải thảm dày, Thuần Khiết không nghe thấytiếng bước chân, bất thình lình bị gọi như vậy nên có chút ngạc nhiên. Ngoảnhđầu nhìn thì thấy Ôn Đế. Cô ta kiêu ngạo vênh mặt nói: “Chồ này không phải aicũng có thể đến được đâu. Lần này cô lại lừa anh chàng nào vậy?”.
Thuần Khiết không thèm nói gì, lập tức giơ tay gọiphục vụ bên cạnh: “Tôi không quen cô gái này, anh đừng để cô ta làm phiền tôi”.
Ôn Đế nghe vậy đột nhiên biến sắc.
Phục vụ nói: “Thưa cô, xin cô đừng”.
Ôn Đế lập tức ngắt lời anh ta: “Tôi cũng đến đây ăn”.
“Xin hỏi cô đã đặt trước chưa?”.
“Anh mới đến đúng không, ngay cả kiến thức cơ bản cũngkhông biết?”. Ôn Đế lạnh lùng nói: “Muốn ăn ở đây phải đặt trước. Tôi đã có thểvào được, dĩ nhiên là đã đặt trước rồi”.
Phục vụ hỏi như vậy chẳng qua chỉ là lịch sự mời cô tavề chỗ của mình, hoàn toàn không phải hỏi thật. Nhưng không ngờ cô ta lại nóimột tràng như vậy nên có chút dở khóc dở cười.
Đúng lúc ấy Phong Bính Thần quay lại. Anh nhìn Ôn Đếvới ánh mắt kinh ngạc. Sự thô lỗ và vô lễ của cô ta đã để lại ấn tượng vô cùngsâu sắc với anh. Đời này, người mà anh không muốn gặp lúc ăn cơm nhất chính làcô ta.
Ôn Đế vừa nhìn thấy anh là biết Thuần Khiết “lừa” đượcai. Đây chính là điều khiến cô ta tức nhất. Sau khi bị Trác Việt bỏ rơi, ThuầnKhiết đã câu được một người đàn ông, hơn nữa mọi mặt đều rất xuất sắc. Rốt cuộclà dựa vào cái gì chứ? Cô ta không thể hiểu được, cũng không phục,ngọn lửa đố kị rừng rực trong lòng. Nào ngờ Phong Bính Thần bỗng nhiên mỉm cườivới cô ta, lịch sự hỏi: “Thưa cô, xin hỏi cô có danh thiếp không?”.
Ôn Đế không khỏi sững người, không biết anh có ý gì.
sững người.
Ôn Đế chần chừ một lúc nhưng vẫn lấy danh thiếp đưacho anh.
Phong Bính Thần đưa tay cầm, không nhìn mà chỉ nói cảmơn. Mặt Ôn Đế đỏ bừng. Cô ta không khách khí với phụ nữ nhưng khi gặp những anhchàng điển trai thì lại tỏ ra vô cùng dịu dàng. Cô ta cho rằng Phong Bính Thầnxin danh thiếp của mình trước mặt Thuần Khiết là sự sỉ nhục đối với ThuầnKhiết. Điều này khiến cô ta cảm thấy rất vui.
Lúc ấy, món sườn nướng mà họ gọi được mang tới.
Phục vụ lại một lần nữa mời Ôn Đế về chồ của mình.
Nhờ Phong Bính Thần mà ngọn lửa tức giận trong lòng ÔnĐế đã giảm xuống, cô ta ngoan ngoãn quay về chỗ của mình.
Đợi phục vụ bày thức ăn, rót rượu xong, Phong BínhThần mới nói: “Đi gọi giám đốc lại đây”. Một lúcsau, giám đốc rảo bước đi tới, cung kính nói: “Anh có gì dặn dò ạ?”.
Phong Bính Thần đưa danh thiếp của Ôn Đế cho anh tarồi nói: “Tôi không muốn nhìn thấy cô ta ở đây”.
Giám đốc cầm danh thiếp, gật đầu và nói: “Tôi hiểurồi”.
Thuần Khiết sững người, không kìm được bật cười. Đồngthời cũng thấy kì lạ. Vị giám đốc đó cung kính, lễ phép với anh, coi lời anhnói như lời sếp nói. Anh ở trong căn phòng sang trọng của khách sạn, lại coi xecủa Phương Quân Hạo như xe của mình, có lẽ không chỉ đơn giản là bạn bè, chắcchắn còn có quan hệ sâu xa hơn.
“Anh nhất định không được đắc tội khách hàng lớn!Người ta là thiên kim tiểu thư của bách hóa Hùng Thịnh, người đẹp nổi tiếngthành phố, có bối cảnh, có lai lịch”.
“Bách hóa Hùng Thịnh? Anh chưa nghe bao giờ. Anh mớilà người thật sự có bối cảnh, có lai lịch. Nếu em thông minh thì phải nhanhchóng bám lấy cái cây to này làm chỗ dựa. Như thế thì em sẽ hơn cô ta gấp trămlần”.
Thuần Khiết nghe mà bật cười.
Phong Bính Thần nho nhã uống một ngụm rượu rồi ngướcmắt nhìn cô: “Rốt cuộc em và cô ta có vướng mắc gì?”.
Thuần Khiết bĩu môi, không nói.
Phong Bính Thần suy đoán: “Là vướng mắc trong côngviệc sao? Em nghỉ việc là vì cô ta?”.
Quả thực Thuần Khiết không biết phải trả lời anh nhưthế nào, chỉ nói: “Vướng mắc giữa bọn em không phải vì công việc”.
Phong Bính Thần không hài lòng với thái độ của cô, caumày lườm cô: “Em không tin anh?”.
Thuần Khiết thở dài rồi nói: “Chỉ là em thấy chuyệnnày quá xấu hổ, ngại không muốn nói”.
“Em nói thế khiến anh càng tò mò hơn”.
Thuần Khiết lại thở dài rồi nói: “Cô ta chính là ngườichâm ngòi khiến em và bạn trai cũ chia tay”.
Điều này quả thực nằm ngoài dự đoán của Phong BínhThần.
“Bạn trai cũ của em và đồng nghiệp của em lăng nhăngvới nhau...”.
“Họ quen nhau trước, sau đó cô ta mới trở thành đồngnghiệp của em”.
Phong Bính Thần hiểu ra vấn đề, im lặng một lúc, bồng nhiênbỏ dao dĩa xuống và nói: “Thế là em xin nghỉ việc?”.
Thuần Khiết không ngờ anh lại nói như thế, cũng dừnglại nhìn anh: “Thế anh cho rằng em nên làm thế nào?”.
“Anh nghĩ em là một người rất kiên cường, nhất định sẽkiên trì đến cùng”.
“Ha ha”. Thuần Khiết mỉm cười chế nhạo: “Chuyện tìnhcảm, chỉ một mình em thì cũng không kiên trì được...”.
“Em không buồn sao?”.
“Buồn chứ. Vì thế mồi lần em đều giảm sự kì vọng đimột chút, đợi đến ngày nào đó chia tay thì nồi buồn sẽ vơi đi rất nhiều...”.
Phong Bính Thần sững người, bỗng chốc không biết nóigì.
Thuần Khiết nói tiếp: “Em là một người bi quan, ngoàiphim ảnh, em vẫn chưa gặp mối tình nào đến chết cũng không xa rời. Con người aicũng ích kỉ”.
“Anh cũng chưa gặp. Nhưng anh tin tình yêu có thể phávỡ tất cả mọi trở ngại, gắn kết những người không cùng tuổi tác, không cùngchủng tộc, không cùng tầng lớp lại với nhau...”.
“Nhưng cuộc sống sau hôn nhân thường khiến họ xanhau”.
Phong Bính Thần bị chặn họng, không kìm được lắc đầunói: “Em đúng là một người bi quan”.
Thuần Khiết cười, nâng li rượu, nhấp một ngụm rồi nói:“Hồi em còn nhỏ, bố mẹ li hôn, bố em lấy trợ lí của ông. Hồi ấy ông mở một côngti nhỏ, hai người cùng làm việc với nhau rồi nảy sinh tình cảm. Em sống với họmười năm. Em vô cùng căm hận họ..Khi nói những lời này, cô vừa khẽ lắc lắc lirượu trên tay, vừa ngẩng đầu quan sát sắc mặt của Phong Bính Thần. Thấy vẻ mặtcủa anh rất nghiêm trọng, không kìm được bật cười.
Lần đầu tiên Phong Bính Thần nghe cô kể về gia đìnhcủa mình. Mặc dù giọng điệu có vẻ rất nhẹ nhàng, bình thản nhưng anh lại rấtxúc động. Bây giờ thấy cô cười như vậy, anh lại không biết phải hiểu thế nào.
“Em đang đùa à?”.
Thuần Khiết đặt li rượu xuống rồi nói: “Không. Em chỉthấy vẻ mặt của anh quá nghiêm trọng. Em nói những điều này không phải là mongnhận được sự đồng cảm của anh. Những chuyện trong quá khứ em cũng nghĩ thoánghơn rồi. Em nói với anh những chuyện này, là vì...”. Nói đến đây bỗng nhiên côdừng lại. Bởi vì cô không biết vì sao lại nói vớianh. Thậm chí cô chưa từng kể với Trác Việt. Thế nên cô quyết định bỏ qua vấnđề này, tự giải vây cho mình: “Vì sao em lại nói chuyện này với anh nhỉ? Đúngthật là, sao chúng ta lại nói đến chuyện này”.
Phong Bính Thần giải vây cho cô: “ừ, tại anh nhiềuchuyện quá”.
Thuần Khiết cũng nói theo: “Vậy thì chúng ta ăn thôi,lát nữa chẳng phải còn đi xem phim sao?”.
Phong Bính Thần gật đầu, cầm dao dĩa lên ăn tiếp.
Ăn được một nửa, bồng nhiên nghe thấy tiếng xì xào tonhỏ.
Hai người ngẩng đầu nhìn, thì ra là Tiêu Ức Sơn đivào.
Khách sạn Thời Quang là tụ điểm của những người nổitiếng. Khách hàng đều là những người nổi tiếng trong giới kinh tế, tài chính,giải trí, xuất hiện trên trang bìa tạp chí. Nhưng Tiêu Ức Sơn là ngôi sao hotnhất trong nước hiện nay nên vẫn là tâm điểm chú ý của mọi người. Đi cùng anhcòn có hai người đàn ông: ông bầu Leon và Trác Việt.
Phục vụ đưa họ đến bàn của Ôn Đế.
Thuần Khiết khó mà kìm nén được trí tò mò, cứ nhìn họchằm chằm. Điều này khiến Phong Bính Thần rất không hài lòng. Anh giơtay gõ nhẹ xuống bàn: “Này, em muốn sang bàn đó ngồi sao?”.
Thuần Khiết lập tức ngồi ngay ngắn, cười nói: “Chỉ làem không hiểu sao họ lại đi cùng nhau?”.
“Sao không hỏi anh?”.
“Anh biết?”. Thuần Khiết ngạc nhiên, nhìn anh với ánhmắt nghi ngờ. Nhưng Phong Bính Thần nghiêm túc gật đầu.
“Anh có đôi tai thần sao?”. Cô trêu chọc anh.
“Không”. Phong Bính Thần lắc đầu, cười và nói: “Nhưnganh hiểu ngôn ngữ của đôi môi..
“Anh còn biết cái này?”. Thuần Khiết tròn mắt nhìnanh.
“Dĩ nhiên”.
“Họ đang nói gì?”.
“Thế thì em phải hôn anh một cái”.
“Không phải chứ?”. Thuần Khiết chớp mắt nhưng khôngthấy anh có ý nói đùa, không kìm được cười nói: “Thế thì trẻ con quá đấy”.
“Anh không bao giờ ép buộc người khác”. Anh nói rồilại ăn tiếp. Quả thực Thuần Khiết rấttò mò, liền nói: “Bây giờ á?”.
“Có thể chờ một chút”.
“Thôi được, họ đang nói gì?”.
Phong Bính Thần đặt dao dĩa xuống rồi nói: “Anh tamuốn mời Tiêu Ức Sơn làm người đại diện, hình như là một mẫu giày thể thao..
Vốn dĩ Thuần Khiết không tin nhưng nghe câu nói nàythì có vẻ không phải là giả. Cô ngạc nhiên hỏi tiếp: “Anh biết đọc môi thậtsao?”.
Phong Bính Thần hấm hứ hai tiếng: “Nếu không tin, emcó thể tự mình đi hỏi..
Thuần Khiết gió thổi chiều nào che chiều nấy, tươicười nói: “Chỉ là em quá ngạc nhiên thôi. Xem ra trên người anh quả nhiên córất nhiều khả năng đang chờ được khám phá. Mau nói cho em biết, anh còn biếtlàm gì nữa?”. Cô nhìn anh chăm chú, khuôn mặt toát lên vẻ đẹp mê hồn.
Phong Bính Thần rất thích vẻ mặt này của cô, liền nói:“Quả thực anh biết quá nhiều thứ, không thể nói hết được”.
“Anh theo ai học ngôn ngữ của đôi môi vậy?”.
“Gia sư. Hồi nhỏ anh đã từng đọc trong tiểu thuyết, cảmthấy rất thú vị nên bố mẹ đã tìm giáo viên cho anh...”.
Thuần Khiết nghe mà vô cùng ngưỡng mộ, xuýt xoa nói:“Làm người giàu thích thật đấy”.
Phong Bính Thần sững người: “Thế là em rút ra được kếtluận đó sao?”.
“Lẽ nào không phải sao?”.
“Em cũng thật là, vừa coi thường đồng tiền, lại vừatôn sùng đồng tiền”.
Anh nói rất thẳng thắn nhưng Thuần Khiết không giận,tươi cười nói: “Em là người nghèo mà. Dĩ nhiên vừa yêu vừa hận đồng tiền”.
“Bình thường em tự trọng như vậy, sao bây giờ lạikhông biết xấu hổ thế”.
“Người nghèo đều như vậy, đâu phải chỉ một mình em?”.
Phong Bính Thần không làm gì được cô, lắc đầu mỉmcười: “Anh ăn no rồi, còn em?”.
Thuần Khiết nhìn đĩa của anh, vẫn còn một nửa thức ănnên nói: “Thế mà đã no rồi?”.
Phong Bính Thần bực tức nói: “Bị em làm cho tức norồi”.
Thuần Khiết không nói gì, cúi đầu ăn tiếp.
Lúc ấy, bỗng nhiên Tiêu Ức Sơn nhìn thấy họ.
Anh sững người một lúc, sau đó quay sang nói gì đó rồibỏ khăn ăn xuống, đứng dậy đi về phía họ.
Phong Bính Thần nhìn thấy anh ta trước, gõ nhẹ vào đĩathức ăn của Thuần Khiết: “Bây giờ là lúc em thực hiện lời hứa rồi”.
Thuần Khiết nuốt thức ăn rồi hỏi: “Lời hứa gì?”.
Anh nhếch mép, cười rất gian tà: “Hôn anh. Ngay lậptức”.
Thuần Khiết biết một người thích làm theo ý mình nhưanh chuyện gì cũng làm được, đành phải đặt dao dĩa xuống, lấy khăn lau miệng,nghiêng người hôn anh qua bàn ăn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tiêu Ức Sơn không kìm đượcdừng chân.
Trác Việt cũng nhìn thấy cảnh ấy. Anh ta không ngờThuần Khiết cũng có thể làm chuyện này trước mặt mọi người. Trước đây cô chưabao giờ có những hành động thân mật ở nơi công cộng, nói cái gì mà ảnh hưởngkhôngtốt, thì ra tất cả chỉ là nói dối. Trong lúc tức giận anh ta bất chợt đứngdậy, định đi tới chất vấn cô. Ôn Đế giơ chân đá anh ta, anh ta mới tỉnh ngộrằng mình đã không còn tư cách gì để chất vấn cô nữa, bồng chốc không khỏi sữngsờ.
Tiêu Ức Sơn sững người một lúc nhưng vẫn đi về phíahọ, khẽ ho hai tiếng rồi nói: “Làm phiền hai người một chút”.
Thuần Khiết nghe thấy giọng nói này, bồng chốc toànthân đông cứng, sau đó từ tai đến cổ đều đỏ bừng.
Phong Bính Thần buông cô ra, vẻ mặt vô cùng hài lòng,ngẩng đầu chào Tiêu Ức Sơn: “Hi!”.
Tiêu Ức Sơn không chút biểu cảm, chỉ nhìn Thuần Khiếtvà nói: “Không phiền nếu mình ngồi đây chứ?”.
Phong Bính Thần vẫn chưa nói gì, Thuần Khiết đã đỏ mặtnói: “Dĩ nhiên rồi, mời ngồi”.
Tiêu Ức Sơn ngồi xuống, không nói gì. Phong Bính Thầncũng không nói gì.
Ba người đều không nói gì, không khí vô cùng khó xử.Thuần Khiết đành phải phá vỡ sự im lặng: “Dạo này thế nào?”.
“Mệt sắp chết rồi.. ”
“Sao cơ?”.
“Vì đóng một bộ phim dở ẹc mà ngày nào cũng phải tậptrong phòng thể hình...”. Anh nói rồi quay sang nhìn Phong Bính Thần, giọngđiệu vô cùng bất mãn.
Phong Bính Thần trêu chọc anh: “Trời nóng nực như thếnày mà anh vẫn kiên trì tập luyện, đúng là yêu nghề”.
Tiêu Ức Sơn không bận tâm tới sự giễu cợt của PhongBính Thần, nhìn Thuần Khiết và nói: “Mấy hôm trước thu dọn đồ đạc, tìm thấy vàibức ảnh cũ và lưu bút, thì ra tháng trước là sinh nhật cậu, sao không nói mộttiếng?”.
Thuần Khiết cười nói: “Chẳng qua là già đi một tuổi,có gì đáng chúc mừng chứ?”.
Tiêu Ức Sơn cũng cười, bồng nhiên nói với cô bằnggiọng điệu vô cùng thân mật: “Cậu đúng là chẳng có lòng dạ chút nào, với ngườikhác cũng thế, với bản thân mình cũng vậy. Mười năm rồi mà chẳng thay đổi gìhết”. Nói rồi đứng dậy đưa tay vuốt tóc cô: “Thôi, mình phải về chỗ đây. Cậu ăntự nhiên nhé!”. Sau đó nhìn Phong Bính Thần với ánh mắt đầy thách thức rồi
Thuần Khiết bị hành động bất ngờ của anh làm cho“choáng váng” tới mức da đầu tê liệt. Phong Bính Thần tức đỏ mặt, chỉ có thểtrút giận lên người Thuần Khiết. Anh tứcgiận nói: “Xem ra hai người rất thân thiết?”.
“Không phải, bọn em chỉ là bạn học”
“Đây chính là lí do hai người thường xuyên tiếp xúcthân mật?”.
“Bọn em không hề tiếp xúc thân mật, chỉ là trò chuyệnbình thường giữa những người bạn bình thường”.
“Hình như anh ta thích em. Hình như em cũng thích anhta”.
Thuần Khiết không biết nói gì, chỉ có thể công kích:“Anh đang ghen sao?”.
“Em thấy sao?”.
“Em và anh ta chỉ là bạn bình thường, hơn nữa vĩnhviễn chỉ có thể là bạn bình thường, cho dù em có thích anh ta hay không?”.
“Thế rốt cuộc em có thích anh ta không?”.
Thuần Khiết đang nâng li rượu, chuẩn bị uống, nghethấy câu này quả thực không biết làm thế nào, im lặng hai giây rồi đặt lixuống, nhìn thẳng vào mắt anh và nói: “Đúng vậy, em thích anh ta”.
Giọng nói của cô rất bình tĩnh nhưng ánh mắt và ngữkhí thì không bình tĩnh. Nhưng Phong Bính Thần chỉ gật đầu,bình tĩnh nâng li rượu nhấp một ngụm rồi hỏi: “Ăn xong chưa?”.
Anh thay đổi chủ đề nói chuyện nhanh như vậy khiếnThuần Khiết có chút sững sờ. Cô nhấn mạnh ngữ khí và nhắc lại một lần nữa: “Emnói em thích anh ta”.
“Anh nghe thấy rồi”. Phong Bính Thần ngước mắt nhìncô, nhếch mép cười: “Câu trả lời này nằm trong dự đoán của anh. Chỉ là anh muốnnghe chính miệng em nói ra mà thôi”.
Thuần Khiết lúng túng.
Phong Bính Thần giơ tay vẫy vẫy trước mặt cô, mỉm cườivà nói: “Vậy chúng ta vẫn đi xem phim chứ?”.
Thuần Khiết bực tức lườm anh: “Dĩ nhiên là đi rồi, vìsao không đi?”.
Cô không phải là cô bé mười mấy tuổi, nói một câukhông hợp là giận dỗi bỏ đi. Mặc dù quả thực cô có chút
Phong Bính Thần đặt li xuống, mỉm cười: “Chúng ta đithôi”.
Thuần Khiết không biết làm thế nào, khẽ thở dài, lấykhăn lau miệng rồi cầm túi, cùng anh đi ra ngoài. vẫn làchiếc xe Porsche của Phương Quân Hạo.
Chưa đi được hai phút thì Phương Quân Hạo gọi điện,lớn tiếng mắng Phong Bính Thần là hôn quân, đắm chìm trong mĩ sắc, bỏ bê côngviệc, cả ngày không thấy bóng dáng đâu. Thuần Khiết ngồi cạnh nghe được haicâu, chỉ thấy toát mồ hôi lạnh.
Phong Bính Thần cũng không phản bác, đợi anh ta gầm rúxong thì cúp máy.
Thuần Khiết không kìm được quay sang nhìn anh.
Anh hỏi: “Sao?”.
Cô lắc đầu rồi nói: “Không có gì”.
Chuyện cô đang nghĩ trong lòng có chút khó mở miệng.Cô đang nghĩ, Phong Bính Thần tỏ rõ sự thù địch và ghen tuông trước sự xuấthiện của Tiêu Ức Sơn rốt cuộc là có ý gì? Anh yêu cô sao? Nếu không thì diễntrò quá khoa trương. Nếu là diễn trò thì dụng ý là gì? Nếu không phải là diễntrò thì anh thích cô ở điểm nào?
Đừng nói cái gì mà duyên phận tiền định, cô không tin.
Từ nhỏ cô đã biết trên đời này tuyệt đối không cóchuyện không làm mà được hưởng. Cho dù là xin tiền bố mình thì cũng phải tỏ rangoan ngoãn lanh lợi, chọn đúng thời điểm. Cô học hành làm việc rất chăm chỉ,bởi vì cô biết không ai vô duyên vôcớ đối xử tốt với mình. Đối với những chuyện từ trên trời rơi xuống, cô luônluôn tỏ ra nghi ngờ. Cô không mong đợi quá nhiều vào người khác, gần như làkhông ôm hi vọng.
Phong Bính Thần thấy cô im lặng không nói gì, sau khiđỗ xe xong, anh nói với cô: “Sao? vẫn còn giận anh à?”.
Thuần Khiết ngạc nhiên hỏi: “Vì sao em phải giậnanh?”.
Phong Bính Thần nói: “Em không giấu được anh đâu, rõràng là vẫn còn giận vì chuyện lúc nãy. Có gì không vừa ý thì nói ra đi, cứ giữở trong lòng khó chịu lắm”.
Thuần Khiết suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thôi được, nếuđã như vậy thì em muốn hỏi anh, anh bận tâm tới bạn khác giới của em như vậyrốt cuộc là có ý gì? Em chưa bao giờ hỏi về cuộc sống tình cảm của anh, hỏi anhthích cô gái nào?”.“Đó là bởi vì anh chỉ thích một người con gái”. Anh nhấnmạnh con số.
Thuần Khiết không biết nói gì.
“Từ trước tới nay anh rất dứt khoát, thích là thích,không thích là không thích, không đa tình lãng mạn như một số người, lúc thìvấn vương tình xưa với bạn trai cũ, lúc lạiliếc mắt đưa tình với bạn học cũ”
Tâm trạng vốn có chút lắng dịu của Thuần Khiết khinghe thấy câu nói này lại căng ra. Cô cười nhạt và nói: “Cho dù em là người nhưthế thì liên quan gì đến anh?! Chúng ta đang hẹn hò sao? Là quan hệ yêu đươngsao?”.
Phong Bính Thần gật đầu và nói: “Không sai?”.
“Chuyện này bắt đầu khi nào vậy?”.
“Bắt đầu từ bây giờ em là bạn gái của anh, trong mắt,trong tim em chỉ có thể có một mình anh, hiểu chưa?”.
“Em nghe thấy chưa?”.
Dĩ nhiên Thuần Khiết đã nghe thấy, cô cảm thấy rấtkinh ngạc. Vì sao lại là cô? Mộtngười đàn ông được coi là hoàn mĩ như anh chắc chắn sẽ có sự lựa chọn hoàn mĩhơn. Cô không xuất thân trong gia đình cao quý, không phải giai nhân tài nănggì. Cô chẳng qua chỉ là một cô gái bình thường, đã từng đọc qua một vài cuốnsách, hiểu chút kiến thức thông thường. Chỉ thế mà thôi.
Cô ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt đẹp như tranh vẽ củaPhong Bính Thần rồi hỏi: “Anh nghiêm túc sao?”. PhongBính Thần không khỏi bật cười: “Thì ra em không những thiếu tự tin mà còn khôngcó cảm giác an toàn”.
Thuần Khiết bị anh nói trúng điểm yếu, gật đầu và nói:“Vì thế xin đừng đùa với em. Anh là một người đàn ông ưu tú, sẽ có được ngườiphụ nữ tốt hơn”.
Phong Bính Thần nhìn cô vài giây rồi nói: “Nói như vậylà anh bị từ chối rồi sao?”.
Thuần Khiết chần chừ một lúc rồi nói: “Có lẽ chúng tacó thể ở bên nhau nhưng không cần sự trói buộc về danh phận...”.
“Vậy là anh vẫn bị từ chối rồi!”. Phong Bính Thần cườimột tiếng.
Thuần Khiết không biết nói gì.
“Thì ra em chỉ thích thân thể anh”
Thuần Khiết chốc nóng mặt.
“Cũng may, suy cho cùng trên người anh vẫn có thứ emthích, không phải là không có thứ gì”.
Thuần Khiết xấu hổ tới mức chỉ muốn chui xuống đất, imlặng một lúc rồi hỏi: “Anh còn muốn đi xem phim không?”. “Dĩnhiên là đi rồi, vì sao không đi?”. Phong Bính Thần cười nói.
“Vậy chúng ta đi thôi”.
Phong Bính Thần gật đầu. Hai người xuống xe, đi vàorạp chiếu phim.
Đôi nam nữ vừa mới bày tỏ thái độ của mình cùng đi vàorạp chiếu phim, xem một bộ phim tình cảm nhạt nhẽo, sau đó về nhà.
Thuần Khiết từ chối Phong Bính Thần, suốt buổi tối cảmthấy rất buồn. Phong Bính Thần thì ngược lại. Anh rất cảm ơn Thuần Khiết. Côkhông những khiến anh nếm trải cảm giác lần đầu tiên được bố thí, còn khiến anhthưởng thức cảm giác lần đầu tiên bị từ chối.
Khoảng thời gian tiếp xúc với Thuần Khiết, anh đã ítnhiều hiểu được cô. Cô là người biết giấu mình, vẻ bên ngoài và suy nghĩ khônggiống nhau, cô có một cơ chế tự bảo vệ, tính cảnh giác rất cao, lúc nào cũngđợi lệnh hành động. Muốn phá giải mật mã tâm hồn cô không phải là một chuyện dễdàng. Nhưng anh có niềm tin vào bản thân.
Có điều anh phải hành động cẩn trọng, không thể để côchạy mất. Anh quá giàu có, gần như không có ham muốn gì là không thể thỏa mãn.Thứ duy nhất anh muốn có được ở Thuần Khiết chính làtình cảm của cô. Anh muốn cô yêu anh, đó mới là điều khó nhất.
Sáng sớm, bồng nhiên trời đổ mưa như trút nước. ThuầnKhiết bị tiếng mưa đập vào cửa kính làm cho thức giấc, cô nhớ ra ngoài ban côngcó hai cửa sổ chưa đóng nên dậy đi đóng cửa. Sau đó về phòng ngủ tiếp.
Ngày hôm sau bị điện thoại của Phong Bính Thần đánhthức. Cô ngái ngủ “alo” một tiếng, lập tức nghe thấy giọng nói lạnh lùng, nhưkhông khí lạnh từ cơn mưa bão táp vào mặt, lập tức tỉnh hẳn.
“Bây giờ là mấy giờ rồi?”.
“Ừm, chín giờ bốn mươi, sao thế?”. Cô dụi mắt, nhìnđồng hồ trên đầu giường.
“Đến giờ dậy rồi, hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm”.
Thuần Khiết sững người rồi nói: “Em còn tưởng ngày hômqua đắc tội anh, anh sẽ không muốn nhìn thấy mặt em nữa...”.
Phong Bính Thần mỉm cười lạnh lùng: “Em nghĩ hay thậtđấy. Đối với một người đã đắc tội với anh, anh có lí do gì mà để cô ta được ngủnướng một cách thoải mái. Mau dậy đi, nội trong mười phút nữa em phải đếnkhách“Sao em có thể đến đó trong mười phút được?”.
“Nếu em tiếp tục nằm trên giường thì chỉ còn lại chínphút thôi đấy”.
Phong Bính Thần nói xong liền cúp máy.
Thuần Khiết đứng dậy làm vệ sinh, chải đầu, mặc quầnđen áo trắng đơn giản, đeo chiếc túi rồi đi ra cửa.
Từ khi bước vào tháng sáu chói chang, chưa khi nào cómưa. Thời tiết nóng nực suốt mấy chục ngày, suýt nữa thì biến người dân củathành phố này thành xác ướp. Trận mưa bão đêm qua dường như đã kịp thời tướimát cho những tâm hồn khô cạn nơi đây.
Buổi sáng thời tiết vẫn còn âm u, như thể bất cứ lúcnào cũng có gió mưa ập tới.
Thuần Khiết hít thở không khí trong lành tươi mát rồibắt taxi đến khách sạn Thời Quang.
Vào đến cửa, đang chuẩn bị gọi điện cho Phong BínhThần thì lập tức có phục vụ bước lại mời cô vào thang máy rồi đưa cô đến mộtcăn phòng sang trọng trên lầu. Cô vừa nhìn đã thấy bóng dáng cao quý của PhongBính Thần ngồi trên chiếc sofa tối màu gần cửa sổ cùng với Phương Quân Hạo vàmột đôi tài tử giai nhân nữa.
Người đàn ông là nhị công tử của tập đoàn Bắc Thần, ĐườngCa Nam.
Bên ngoài trông anh ta còn anh tuấn hơn trên trang bìarất nhiều. Có lẽ là do sắp kết hôn nên khí chất cũng trầm tĩnh, chững chạc hơn.Người phụ nữ ngồi cạnh anh ta không phải là Phong Bình, vị hôn thê của anh tamà là một người phụ nữ lạ khí chất hơn người. Cô ta có mái tóc dài thẳng mượt,đôi mắt to, sống mũi cao và làn da trắng hồng.
Thuần Khiết bước lại gần, nghe thấy cô ta đang bànluận về điện ảnh, giọng nói thanh thoát, cuốn hút, tốc độ rất nhanh, chốc chốclại thêm vài từ hoặc câu tiếng Anh. Khuôn mặt rất có thần, toát lên một sức hútđặc biệt.
Thuần Khiết không biết có nên ngắt lời cô ta không bởivì ba người đàn ông đều chăm chú lắng nghe. ít nhất thì bề ngoài là như thế.
Người đẹp ấy cũng phát hiện có cô gái đeo túi chéo,tóc ngắn, kính đen, rất gi học sinh đang nhìn mình, nên dừng lại hỏi: “Xin lỗi,xin hỏi cô có việc gì không?”.
Cô ta hỏi như vậy, Phong Bính Thần và Phương Quân Hạođều ngoảnh đầu nhìn.
Nhìn thấy Thuần Khiết, Phong Bính Thần lập tức cườinói: “Em đến rồi à, lại đây ngồi”. Nói rồi đập tay xuống chiếc sofa bên cạnh. Anh tỏra rất thân thiết, ân cần, tự nhiên như không, như thể chuyện tối qua chưa hềxảy ra. Thuần Khiết không thể không khâm phục anh. Nếu anh đã không bận tâm,thì cớ gì cô phải để bụng nữa, cô mỉm cười bước lại, ngồi xuống cạnh anh.
“Chưa ăn sáng đúng không?”.
“Chưa”.
“Uống gì?”.
“Trà sữa”.
Anh gọi phục vụ yêu cầu mang một cốc trà sữa nóng, sauđó lại giới thiệu cô với mọi người.
Cô đã gặp Phương Quân Hạo. Đường thiếu gia là nhân vậtnổi tiếng của thành phố Thánh Anh, là người anh tuấn, phóng khoáng nhất trongsố các công tử nhà giàu, độ nổi tiếng không kém gì Tiêu Ức Sơn. Chỉ có thânphận của người đẹp tóc dài kia là có chút bất ngờ. Cô ta là đạo diễn, tên làTống Ngải Lâm, nhìn mặt thì có vẻ không quá ba mươi tuổi. Thuần Khiết liếc nhìncô ta, trong đầu không ngừng tìm kiếm những tác phẩm mà cô ta đạo diễn.
Kết quả tìm kiếm là không.
Với việc cô trở thành trợ lí của Phong Bính Thần thìngười ngạc nhiên nhất là Phương Quân Hạo. Anh ta tròn mắtnhìn Phong Bính Thần rồi hỏi: “Cô ấy trở thành trợ lí của cậu khi nào vậy? Saomình không biết?”.
Phong Bính Thần chê anh ta lắm chuyện, lạnh lùng nói:“Chuyện của tôi cần phải báo cáo với cậu khi nào vậy?”.
Nghe vậy, Đường Ca Nam không khỏi bật cười.
Phương Quân Hạo đã quen “mặt dày” khi ở cùng anh, cườikhì khì và nói: “Hỏi thế thôi mà”. Nói rồi quay sang lè lưỡi với Thuần Khiết.Thuần Khiết cười, sau đó anh ta lại nói với giọng điệu như cha xứ: “Đứa conđáng thương của ta. Con nhất định phải cẩn thận đấy. Con đang chơi với ma quỷ.Phong đại thiếu gia của chúng ta chưa bao giờ bị thua lồ trong buôn bán”
Anh nói như vậy khiến mọi người đều cười.
Đường Ca Nam âm thầm quan sát Thuần Khiết. Ấn tượngđầu tiên cô để lại cho người khác là nhã nhặn, thanh tó, đằng sau chiếc kínhgọng đen là một đôi mắt sáng đến lạ thường, một đôi mắt đen sáng hiếm có. Đôimắt này giống như một cái hố đen sâu, khiến người ta muốn khám phá.
Tống Ngải Lâm vốn không để ý đến cô trợ lí lầm lì ítnói lại có chút nhút nhát này. Nhưng thấy ba anh chàng kia đều cười có vẻ rấttình cảm nên không kìm được liếc mắt nhìn côtừ đầu đến chân.
Da trắng, đôi mắt sáng ngời, cơ thể không đẫy đà nhưngcân đối, miễn cưỡng chấp nhận được, quần áo loại trung bình, không có trangsức, xem ra cũng chỉ là một người ở tầng lớp bình dân, chưa chắc có điểm nàođặc biệt nổi trội. Còn Phong Bính Thần - cô ta đưa mắt nhìn Phong Bính Thần,ánh mắt không kìm nén được vẻ ngưỡng mộ. Anh đúng là người đàn ông hấp dẫn nhấttrong số những người đàn ông mà cô đã gặp trong đời. Cơ thể, tướng mạo, khíchất, phong độ, cách ăn nói đều không thể chê vào đâu được, là thứ đồ xa xỉtrong số những đồ xa xỉ.
Hàng loại vừa và đồ xa xỉ, thứ hạng cao thấp rõ ràng,không thấy có bất kì điểm chung nào.
Cô ta thầm so sánh, đánh giá trong lòng nhưng lại biểuhiện ra bên ngoài mà không hề hay biết.
Nhờ sự dạy bảo từ gia đình và mẹ kế mà Thuần Khiết rấtgiỏi quan sát sắc mặt của người khác. Những biến đổi nhỏ trên khuôn mặt Tống NgảiLâm và nụ cười giễu cợt của cô ta đều không qua được mắt cô. Đặc biệt là ánhmắt cô ta nhìn Phong Bính Thần. Là một người phụ nữ, cô rất hiểu ý nghĩa củaánh mắt đó. Cô cũng biết một người đàn ông như Phong Bính Thần quả thực khiếnngười ta không thể cưỡng lại được, lựa chọn anh cần có sự tự tin và dũng khí rấtlớn, phải tươi trẻ giống như những em tuổi teen xinh đẹp. Còn cô thì lại thiếucảm giác an toàn.
Chỉ có điều vận mệnh cũng thật trớ trêu. Tối qua côvừa mới từ chối anh. Hôm nay đã xuất hiện một nữ đạo diễn xinh đẹp nhìn anh vớiánh mắt đưa tình, vẫn còn chưa quá hai mươi tiếng cơ mà, rõ ràng là cố tìnhkhiêu khích cô.
Họ tán gẫu vài câu rồi tiếp tục chủ đề lúc nãy, bànluận về bộ phim sắp quay rồi lại nói về những bộ phim khoa học viễn tưởng cùngloại, ekip làm phim... Thuần Khiết ngồi cạnh nghe cũng biết thêm nhiều thứ.Nhưng cô chưa ăn sáng, bụng đình công kêu ọc ọc hai tiếng. Đúng lúc ấy không ainói gì nên tiếng kêu nghe rất rõ.
Cô đang thấy khó xử thì bồng nhiên Phong Bính Thần đưatay xoa bụng và nói: “Tôi đói rồi, chúng ta lên trên ăn trư
Đường Ca Nam lập tức đồng ý. Anh không hiểu về điệnảnh, đầu tư tiền chủ yếu là muốn lấy lòng vợ sắp cưới. Phải nghe những lời nhảmnhí này suốt mấy tiếng khiến anh rất ngán ngẩm. Nghe Phong Bính Thần nói vậy,anh là người đầu tiên đứng dậy hưởng ứng.
Những người khác cũng đứng dậy, cùng lên tầng thượngdùng bữa.Thuần Khiết nhìn Phong Bính Thần, dùng ngôn ngữ môi cảm ơn anh. Anhtinh nghịch nháy mắt với cô.
Địa điểm ăn trưa đặt tại phòng của Phong Bính Thần.
Trong bữa ăn không nói tiếp về điện ảnh mà nói một vàichuyện gia đình nhẹ nhàng.
Thế là Thuần Khiết được biết rằng Tống Ngải Lâm là chịhọ của Đường Ca Nam, cháu gái của Tống Tiêm, ông trùm điện tử. Cô ta định cư ởnước ngoài, đã từng quay hai bộ phim nghệ thuật, có chút danh tiếng trong làngđiện ảnh nhưng không được đông đảo khán giả biết đến. Gần đây lại muốn thử sứcvới phim thương mại, đúng lúc em họ có ý này nên cùng hợp tác.
Được biết nam chính là bạn của Đường Ca Nam, vì thếnhà họ Đường bỏ tiền quay bộ phim này. Chỉ vì gần đây anh ta bận chuẩn bị hônsự với Phong Bình, không có thời gian nên tạm thời do Phong Bính Thần đứng raphụ trách chuyện này.
Nói đến vị nam chính này, quả thực Thuần Khiết rất tòmò, không biết rốt cuộc anh ta có thực lực gì mà được tâng bốc như thế? Cô rấtmuốn hỏi Phong Bính Thần nhưng lại không tiện ngắt lời họ. Nào ngờ một lúc sau,Tống Ngải Lâm thay cô hỏi câu hỏi này. “Khinào tôi mới có thể gặp diễn viên chính?”.
Đường Ca Nam nói: “Cậu ta đi nghỉ hè rồi, đợi cậu tavề rồi tính”.
Tống Ngải Lâm lại nói: “Cậu ta có ý kiến gì về kịchbản không?”.
Đường Ca Nam nói: “Em vẫn chưa hỏi cậu ta”.
Tống Ngải Lâm có chút không hài lòng với cách làm việccủa Đường Ca Nam, cau mày nói: “A Nam, bộ phim này là dành riêng cho cậu ta.Chị là đạo diễn, đến bây giờ vẫn chưa gặp nam chính. Đây là một chuyện rất nựccười”.
“Chẳng phải chị đã nhìn ảnh cậu ta rồi sao?”.
“Ảnh và người có thể giống nhau sao? Chị phải làm quenvới cậu ta, phải thật hiểu cậu ta, biết tính cách, sở thích của cậu
“Em biết rồi”. Hình như Đường Ca Nam rất sợ cô ta sẽnói không ngừng nên vội vàng nói: “Chị vừa mới về nước mấy hôm, thời tiết lạinóng nực thế này, chi bằng nghỉ ngơi một thời gian rồi hãy làm việc..
Tống Ngải Lâm không còn gì để nói: “Em là người đầu tưung dung nhất mà chị từng gặp”.
Câu nói này khiến mọi người đều bật cười.
Phương Quân Hạo nói: “Vốn dĩ là nghiệp dư mà”.
Đường Ca Nam nói: “Để tối em gọi điện cho cậu ta, bảocậu ta nhanh chóng quay về. Chị có thể nói chuyện với những diễn viên kháctrước, Tiêu Ức Sơn, cố Băng, còn một nữ diễn viên phụ vẫn chưa tìm được ngườithích họp...”.
Nói đến chuyện này, Tống Ngải Lâm lại tỏ ra không vui:“Nam phụ là một vai hoạt bát, dí dỏm, Tiêu Ức Sơn quá khô, không họp chút nào.Rốt cuộc các cậu nghĩ thế nào vậy?”. Nói đến câu cuối cùng thì cô ta quay sangPhong Bính Thần.
“Sao cô biết anh ta quá khô?”. Phong Bính Thần mỉmcười hỏi lại.
“Xem MV của anh ta thì biết, lúc nào cũng chỉ có mộtvẻ mặt”.
Thuần Khiết nhớ tới khuôn mặt của Tiêu Ức Sơn, quảthực không có nhiều biểu cảm, không kìm được mím môi cười.
Phong Bính Thần thư thả nói: “Xem ra cô Tống cũng làfan của anh ta, lại còn xem MV của anh ta”.
Tống Ngải Lâm lắc đầu rồi than phiền: “Nam chính đãlạnh như băng rồi, nam phụ lại mời Tiêu Ức Sơn, tôi khôngmuốn phê bình anh ta. Quả thực anh ta hát rất hay nhưng nói đến diễn xuất, ngaycả bản thân mình anh ta cũng không diễn được, sao có thể đóng phim được đây?”.
“Nhưng nhờ vào khuôn mặt ‘đàn bà’ của anh ta, tốithiểu cũng có thể đảm bảo được rằng có năm mươi vạn khán giả mua vé vào rạp”.
Tống Ngải Lâm không nói nữa. Cô ta và Phong Bính Thầnmới gặp nhau lần đầu, không tiện thẳng thắn phản bác anh. Ngoài ra những điềuanh nói cũng là sự thực. Quả thực Tiêu Ức Sơn có sức hút mãnh liệt, có thể đảmbảo cho lượng rating.
Thuần Khiết cúi đầu không nói gì. Trong đầu vẫn đangsuy ngẫm về câu nói “ngay cả bản thân mình anh ta cũng không diễn được”. Đúngvậy, Tiêu Ức Sơn là ngôi sao nổi tiếng. Nhưng khi xử lí mọi việc, anh không tỏra khôn khéo giống như những ngôi sao nổi tiếng khác. Thậm chí anh còn khôngthèm ngụy trang. Xét từ góc độ này thì quả thực là ngay cả bản thân mình anhcũng không diễn được.
Ăn cơm xong, mọi người ra phòng khách uống trà.
Tống Ngải Lâm tiện thể tham quan cả gian phòng. Đúnglà tinh xảo, xa hoa tới mức không thể thêm bớt. Ở nước ngoài cô đã nghe tin emhọ tìm được một cô bạn gái thần bí lai lịch không bình thường. Vì cô ta màkhông tiếc mâu thuẫn với gia đình,thậm chí ném năm tỉ mua biệt thự. Lại nghe nói nhà họ Phong vô cùng giàu có.Khách sạn Thời Quang vẫn là tài sản dưới tên họ. vốn dĩ vẫn còn chút nghi ngờnhưng bây giờ xem ra những lời đồn đều là sự thật.
Cô cầm cốc trà trên tay, khẽ hít hương thơm của tràlong tỉnh thượng hạng, mắt nhìn chiếc cốc tinh xảo, quý giá hơn cả trà. Đúngvậy, tất cả mọi thứ ở đây đều rất tinh xảo, rất quý giá, chỉ trừ... cô trợ líquê mùa trước mắt.
Cô đưa mắt nhìn Thuần Khiết.
Vì không thể xen vào cuộc nói chuyện của họ nên ThuầnKhiết sắp thiếp đi trên sofa. Cứ đến mùa hè là cô lại không có tinh thần, lạithêm đêm qua ngủ không ngon giấc. Lúc này com no rượu say rồi, ngồi trong cănphòng điều hòa mát lạnh, dựa lưng vào chiếc sofa mềm mại dễ chịu, nghe cuộc nóichuyện không liên quan đến mình, cũng không ai hỏi ý kiến của cô nên khó tránhkhỏi cảm thấy buồn ngủ.
Phong Bính Thần đã sớm nhận ra điều đó, liền tìm cơhội kết thúc cuộc nói chuyện. Hai chị em Đường Ca Nam đứng dậy chào, ThuầnKhiết lập tức tỉnh ngủ, cùng mọi người tiễn họ ra thang máy.
Sau khi về phòng, Phương Quân Hạo trêu cô: “Cô ThuầnKhiết, xin cho phép tôi mạo muội hỏi một câu, là trợ lí của anh Phong, anh tatrả lương cho cô bao nhiêu?”.
Phong Bính Thần tranh nói trước: “Chuyện này khôngliên quan đến cậu. Nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng có làm phiềnchúng tôi”.
Phương Quân Hạo lập tức tỏ vẻ bị tổn thương, than thởvới Thuần Khiết: “Cô nhìn thái độ của cậu ta kìa. Tôi khổ sở vì cậu ta hai, batháng nay, vậy mà cậu ta không những không trả tôi một hào nào, lại còn qua cầurút ván, quả thực khiến người ta quá đau lòng. Cô cứ lấy tôi mà làm gương, nhấtđịnh phải cẩn thận đấy...”.
Thuần Khiết nghe mà không nhịn được cười.
Phong Bính Thần biết rõ chiêu trò của anh ta nên khôngthèm để ý mà kéo tay Thuần Khiết rồi nói: “Chúng ta vào thư phòng ngồi, để mặccho cái k mặt dày này ngồi ở đây”.
Nói rồi liền kéo Thuần Khiết đi.
Tuổi của hai người cộng lại đã hơn sáu mươi rồi mà vẫntrẻ con như vậy khiến cô thấy buồn cười.
Thư phòng rộng khoảng một trăm mét, hai bên tường đềulà giá sách, ở giữa có một chiếc bàn rất to, sofa, bàn trà, máy tính, điệnthoại, máy in, máy fax đủ cả, giống như một thưviện thu nhỏ. Đĩa phim, đĩa nhạc, sách được phân loại rõ ràng, sắp xếp gọn gàng.Cho dù là các tác phẩm văn học nổi tiếng hay tiểu thuyết bình thường đều làsách xuất bản lần đầu, có tiếng Trung, tiếng Anh, tiếng Pháp. Thuần Khiết lấymột cuốn ra xem, phấn khích hỏi: “Tất cả chỗ sách này đều là của anh sao?”.
“E rằng khiến em thất vọng rồi, phần lớn sách ở đâyđều là của Phương Quân Hạo”.
“Anh đọc được mấy cuốn rồi?”.
“Rất ít. Anh là một công tử đào hoa không có học”.
“Em rất thích chỗ này, nằm mơ cũng muốn có một thưphòng như thế này”.
“Nơi đây lúc nào cũng mở cửa đón tiếp em”.
Thuần Khiết quay sang nhìn anh, sau đó quay lại, ngửacổ nhìn giá sách. Phong Bính Thần cảm thấy ánh mắt đó của cô vô cùng yêu kiềunên rất thích thú. Khuôn mặt cô khi nhìn nghiêng trông hết sức dịu dàng, đôilông mi dày khẽ rung rung, ánh mắt lướt nhìn theo giá sách rồi lại đến trướcgiá để đĩa phim. Bồng nhiên anh nhớ tới trong một bài viết nào đó, cô đã tựnhận mình là người phụ nữ dùng sách báo để thay thế mĩ phẩm, không kìm được mỉmcười.
Trên giá để đĩa phim là những bộ phim nổi tiếng những năm bốnmươi của thế kỉ trước, có toàn bộ phim của Josef von Sternberg (**) hợp táccùng Marlene Dietrich(***). Hai mắt Thuần Khiết sáng lên như bắt được vàng:“Nếu buổi chiều anh không bận thì chúng ta ở đây xem phim được không?”.
Trước đôi mắt lấp lánh như ánh sao này, Phong BínhThần sao có thể từ chối được.
Suốt cả buổi chiều hai người ở trong thư phòng, ngắmnhìn Dietrich xinh đẹp, gợi cảm, phong tình - nữ thần gợi cảm của Hollywoodnhững năm bốn mươi của thế kỉ trước, người duy nhất có thể sánh ngang với GretaGarbo(*)’
Phong Bính Thần cùng cô xem bộ đầu tiên, đến bộ thứhai thì hai mí mắt dần dần trĩu xuống. Khi Thuần Khiết rời mắt màn hình thìphát hiện anh đã nằm gục trên sofá.
Lúc ngủ trông anh càng đáng yêu hơn, dáng vẻ yên tĩnh,ngây thơ, đôi lông mi dày và cong, vẻ đẹp không thể thêm bớt của anh giống nhưluồng sáng phát ra từ một viên kim cương quý giá khiến cô đau mắt, đồng thờicũng làm cô mê đắm. Đôi mắt của anh quá đẹp, khiến người ta khó mà nắm bắtđược. Nụ cười của anh quá cuốn hút, khiến người ta bất an. Nếu có thể biến anhthành một người gỗ xinh xắn mang bên mình, thế thì thật hoàn mĩ. Dietrichtrong Shanghai Express (**)’ có một câu thoại nổi tiếng thế giới: “Đổi tên củatôi thành ‘bách hợp Thượng Hải’, chỉ dựa vào một người đàn ông là không đủ”.Cũng như vậy, Phong Bính Thần trở thành người đàn ông hấp dẫn như vậy, tuyệtđối không phải là công lao của một người phụ nữ. Có câu “Nhất tướng công thànhvạn cốt khô”(***)’, đằng sau vạn người mê là vô số cô gái tan nát cõi lòng. Côđâu có tự tin để có thể trở thành người cười đến cuối cùng?
Từ chối anh, quả thực rất nuối tiếc. Thôi được, côthừa nhận, bắt đầu từ giây phút từ chối anh cô đã hối hận. Những ngày sau đóđối với cô là sự giày vò. Ý chí của cô sẽ không ngừng đấu chọi với ham muốn củacô. Thuần Khiết lại nhìn khuôn mặt đẹp đẽ mê hồn ấy, giống như một quả dâu tâythơm ngon chín mọng, đặt cạnh miệng nhưng không thể ăn. Đặc biệt khi nghĩ đếnchuyện quả dâu tây này chính mình đã chủ động từ chối, cảm giác thật sự rất tồitệ, không còn tâm trạng nào để xem phim nữa.
Cô đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn bầu tròi âm u xámxịt, những đám mây đen xuống thấp, có vẻ như sắp mưa nhưng chưa mưa, kiểu thờitiết oi bức khiến người ta khó chịu. Im lặng một lúc, cô lại ngoảnh đầu nhìnPhong Bính Thần đang ngủ say trên sofa, thầm thở dài một tiếng rồi quay ngườiđi đến trước giá sách, ngây người nhìn. Cô khôngcòn tâm trạng nào để đọc sách nữa, cuốn nào cũng không vừa ý.
Ngón tay lướt qua gáy sách như cưỡi ngựa xem hoa, tiệntay rút một cuốn rồi mở một trang bất kì thì đọc được một câu: “Trong cuốn sáchvận mệnh chúng ta đứng cùng một hàng chữ”.
Cô không khỏi sững người.
Nếu lúc này cô bạn thân Tường Vi của cô cũng ở đây thìnhất định cô ấy sẽ nói đây là một điềm báo. Giống như trong bộ phim tình cảmRunaway Bride (*****)’ mà Richard Gere và Julia Roberts thủ vai chính, bạn thâncủa Julia đã an ủi cô rằng đêm qua mình đã mơ thấy một đàn nhạn xếp thành haichữ V. Hai chữ V ghép thành w, có nghĩa là wedding, đám cưới.
Trong sách nói, câu nói này là lời thoại củaShakespeare trong vở kịch nổi tiếng Romeo và Julie
Nhưng Romeo và Juliet là một bi kịch. Nếu đây là mộtđiềm báo thì không được tốt lắm.
Nghĩ đến đây, Thuần Khiết không khỏi bật cười, cảmthấy mình quá nhạy cảm, lại đi tin chuyện này. Cô nhắm mắt, cố gắng gạt những ýnghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu. Nhưng vẫn không thể tập trung được. Cô lạiđến trước máy tính, vào mạng tra về cung hoàng đạo.
Cung Cự Giải trong tháng bảy, từ khóa là phối hợp.
Bỏ qua nghề nghiệp.
Cột tình cảm có viết: Muốn có một hồi ức ngọt ngào kìthực rất khó. Sự che giấu của cả hai lúc này chỉ có thể làm cho ngọn núi băngcàng kiên cố. Vì sao bạn không hạ quyết tâm? Trước khi vẫn còn lựa chọn, quaylại là bờ.
... Kiểu gì vậy. Cô lại mở các cung khác ra xem, hầuhết toàn là những câu na ná nhau theo kiểu “đa zi năng”. Cô thấy mình thật ngungốc khi xem cái thứ này. Trước đây cô không hề tin, bây giờ lại đi xem chúng.
Cô đặt sách lên bàn, khẽ mở cửa phòng, định ra quầybar tìm chút gì uống. Vừa bước đến trước quầy bar thì nghe thấy bên trong cótiếng động, sau đó là sự xuất hiện của một người đàn ông tóc màu bạc.
Cô ngạc nhiên. Đối phương cũng ngạc nhiên, hỏi cô bằngtiếng Anh: “Cô là ai?”.
Thuần Khiết nói: “Tôi là trợ lí của anh Phong”.
Người đó sững người, đưa tay đẩy lại chiếc kính rồihỏi lại: “Cô là trợ lí của cậu ấy, vậy tôi là gì?”. ThuầnKhiết không khỏi sững sờ, cô quan sát ông ta một hồi. Người đàn ông này khoảngnăm mươi tuổi, béo lùn, nhưng đôi mắt rất thông minh, toát lên một khí chấtkhiến người ta nhìn mà sợ hãi.
Cô lịch sự cười và nói: “Chào ông, tôi họ Chân..
Nghe vậy, bồng nhiên đối phương nở nụ cười thân thiện:“Ồ, thì ra cô chính là cô Chân...”. Ông cúi người, đưa tay về phía cô: “Tôi làWeir”.
Chú thích:
(*) Đây là câu thơ trong bài thơ Vọng Lưsơn bộc bố (Xa ngắm thác núi Lư) của Lí Bạch - một trong những nhà thơ danhtiếng nhất thời thịnh Đường nói riêng và Trung Hoa nói chung, được hậu bối tồnlàm Thi Tiên. Dịch nghĩa: Tưởng dải Ngân Hà tuột khỏi mây.
(**) Josef von Sternberg (1894-1969) làđạo diễn người Mĩ gốc Áo nổi tiếng ở Hollywood.
(***) Marlene Dietrich (1901-1992) là mộtdiễn viên, ca sĩ người Mĩ gốc Đức từng được đề cử giải Oscar. Bà được coi làdiễn viên Đức đầu tiên thành công ở Hollywood.
(*)’Greta Garbo (1905-1990) là một diễnviên người Mĩ gốc Thụy Điển và là một trong những diễn viên nổi tiếng nhấttrong thời kì vàng son của Hollywood.
(**)’ Shanghai Express là bộ phim Mĩ nổitiếng của đạo diễn Josef von Sternberg, do nữ diễn viên tài sac MarleneDietrich thủ vai chính.
(***)' Đây là câu thành ngữ có nghĩa đenlà: Một vị tướng khi đã tấn côngvào thành trì thì sẽ dẫn đến cả vạn người chết. Ở đây được dùng để ví với tướngmạo của Phong Bính Thần đã đánh gục biết bao trái tim các cô gái.
(****)' Runaway Bride (Cô dâu chạy trốn)là một bộ phim hài Mĩ của đạo diễn Garry Marshall, được công chiếu năm 1999.