Thuần Khiết về đến nhà đã là gần sáng nhưng cô khônghề buồn ngủ. Việc đầu tiên chính là bật laptop, lên mạng, search tin đồn vềPhong Bính Thần và Đường Minh Tuyên. Kết quả có mấy thông tin về Đường MinhTuyên nhưng đã từ rất lâu rồi, chuyên nói về các tiểu thư nhà giàu.
Bình thường Đường Minh Tuyên khá ngoan ngoãn, không cóchuyện gì vượt quá giới hạn, hoàn toàn không giống như anh họ Đường Ca Nam đượcnhiều người biết đến. Lần này bị thợ săn ảnh chụp được cũng là do liên quan đếnhôn sự của Đường Ca Nam. Thế là Thuần Khiết lại tìm kiếm ở mấy diễn đàn nổitiếng. Lần này thì cô đã tìm ra, thông tin đó ở trong một bài viết về hôn sựgiữa Đường Ca Nam và Phong Bình.
Bài viết đó hoàn toàn không có tư liệu xác thực, giốngnhư cách dùng từ “có vẻ như” ở tiêu đề, phần lớn là>đoán bóng gió, cách viếtthường dùng của tay săn ảnh chuyên nghiệp. Hình ảnh cũng mờ mờ, không nhìn rõmặt. Phía dưới có rất nhiều comment nhưng gần như đều nói về hôn lễ giữa haingười Phong Đường. Còn thông tin kia hoàn toàn không được bạn đọc trên mạng chúý tới.
Cuối cùng cô cũng dễ chịu hơn một chút. Đứng dậy vàonhà vệ sinh tắm rửa rồi đi ngủ.
Chiều hôm sau, Phong Bính Thần không mời mà đến.
Thuần Khiết đang nấu cháo đậu xanh trong bếp, nhìnthấy anh liền liên tưởng đến tin đồn giữa anh và Đường Minh Tuyên, trong lòngkhông thoải mái lắm. Nhưng lại tự thấy mình không có tư cách để hỏi cho rõ ràngnên càng bí bức. Phong Bính Thần cũng không phát hiện cô có gì bất thường nênlấy hoa quả mang ra ban công bón cho chim tương tư.
Con chim này cũng thật lạ, bình thường thì hót ríu rítđến điếc cả tai, cứ khi anh đến là lại giả chết. Thế là anh tự tin phán đoán nólà con đực, nếu không thì không thể kháng cự sức hút của mình.
Thuần Khiết nghe mà vừa tức vừa buồn cười.
Cô mặc một chiếc áo len rộng màu xanh nhạt, hở nửavai, những đường cong trên cơ thể lúc ẩn lúc hiện, xương quaixanh gợi cảm, chiếc cổ dài, cái cằm nhỏ nhắn khẽ hếch lên, đôi môi căng trònbóng mịn, không bộ phận nào không mê hoặc Phong Bính Thần. Anh chần chừ mộtlúc, quyết định nghe theo tiếng gọi của trái tim. Thế là vứt quả táo xuống đivào bếp.
Thuần Khiết cầm thìa khuấy cháo và nói: “Chờ một chútlà có thể ăn...”, vẫn chưa nói hết câu thì đã bị anh hôn. Cô ngạc nhiên, trợntròn mắt nhìn anh. Anh có đôi mắt đen sâu và bờ môi mềm mại.
Nụ hôn của anh rất gợi tình, dịu dàng và đầy kiênnhẫn, “dụ dỗ” cô mở miệng. Cô ở trong vòng tay của anh, chỉ thấy đầu óc choángváng, mũi tràn ngập mùi hương thoang thoảng trên người anh. Cô khẽ thở dàitrong lòng rồi nhắm mắt, buông chiếc thìa trên tay.
Anh hôn cô, dùng cơ thể cảm nhận đường cong của cô,dùng đôi tay “khám phá” cơ thể cô. Thuần Khiết vừa buồn buồn vừa dễ chịu, khôngtính toán đến chuyện đã khiến mình bực mình. Hai chân mềm nhũn, đứng khôngvững, chỉ có thể ngả vào người anh. Cô cảm thấy mình giống như một cây đàn,phát ra âm thanh xúc động lòng người nhờ vào tài chơi đàn điêu luyện của anh.
Khi lí trí quay lại với họ thì đã quá một giờ đêm.
Thuần Khiết đẩy anh: “Anh nên về PhongBính Thần ấm ức nhìn cô: “Đêm hôm khuya khoắt, em yên tâm để anh về một mìnhsao?”.
“Có gì không yên tâm?”.
“Ngộ nhỡ trên đường gặp yêu râu xanh thì làm thếnào?”.
Thuần Khiết bật cười và nói: “Thế thì hai người có thểkết nghĩa kim lan”.
Phong Bính Thần cũng không nhịn được cười: “Thế mà emcũng nghĩ ra được. Trên đời này làm gì có ai xứng đáng để kết nghĩa kim lan vớianh. Cho dù là yêu râu xanh thì anh cũng là người đẹp trai nhất, nho nhã nhấttrong các yêu râu xanh”.
Thuần Khiết không thể chịu đựng được sự tự tin tháiquá của anh, quay người đi, một lúc sau mới hỏi: “Mấy hôm nay anh làm gì?”.
Phong Bính Thần ôm cô từ phía sau, cằm chạm vào vaicô, mái tóc xoăn dày bồng bềnh trên cổ cô, thỏa mãn thì thầm: “Người giàu cónhàn rồi như anh thì không bận gì cả”.
“Đúng, anh chính là Giả Bảo Ngọc”.
“Hả? Bận dỗ dành các cô gái”.
Phong Bính Thần bật cười một tiếng rồi nói: “Thôngthường đều là các cô gái dỗ dành anh”.
Thuần Khiết lại một lần nữa bị anh đánh bại. Cơn buồnngủ kéo đến, không bận tâm tới anh nữa. Phong Bính Thần không thấy cô trả lời,gọi hai tiếng không có phản ứng nên cũng ngủ thiếp đi.
Hôm sau thức dậy, bên cạnh không có ai, ngẩng đầu nhìnđồng hồ thì đã mười rưỡi. Anh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, thấy trên bồn rửamặt có một bộ bàn chải, khăn mặt mới. Trên gương có dán một mẩu giấy: “Em đisiêu thị!”.
Mười một giờ hơn, Thuần Khiết vẫn chưa về.
Anh không biết làm gì liền bật ti vi xem tin tức, liếcnhìn tấm áp phích trên tủ quần áo thì thấy vẫn là ảnh của Tiêu Ức Sơn. Anh giậtxuống, vò nát, ném vào thùng rác cạnh bàn máy tính. Lúc đứng dậy bỗng nhiênnhìn thấy ngăn kéo bàn máy tính chưa đóng khít, bên trong có một chiếc đồng hồ tinhxảo, giá không dưới hai mươi vạn. Có lẽ là thứ đồ đắt tiền nhất trong căn phòngnày.
Anh do dự một lúc, cuối cùng không kìm nén được sự tòmò, mở ngăn kéo lấy nó ra. Đúng lúc ấy Thuần Khiết mở cửabước vào, tay xách hai túi đồ to. Cô vẫn chưa phát hiện Phong Bính Thần đã dậy,chỉ có Phong Bính Thần thấy có chút xấu hổ. Suy cho cùng thì xem lén đồ củangười khác là một việc làm rất bất lịch sự, không phải là hành động của mộtngười đàn ông lịch thiệp.
Thuần Khiết đặt đồ xuống, đang định thay dép thì nhìn thấyanh đứng trước bàn máy tính, sau đó nhìn thấy chiếc đồng hồ trên tay anh, sắcmặt có chút biến đổi. Phong Bính Thần mỉm cười ngượng ngùng rồi nói: “Anh vôtình nhìn thấy...”.
“Không sao”.
“Đây là...”.
“Người khác tặng”.
Phong Bính Thần cảm thấy hình như cô không vui lắm,nhưng nghe thấy câu này vẫn không kìm được hỏi cô: “Ai tặng?”.
Vì lần trước đã xảy ra chuyện không vui nên cô thẳngthắn trả lời: “Tháng trước sinh nhật, bạn trai tặng”.
Phong Bính Thần lo lắng hỏi: “Em có bạn trai?”.
Thuần Khiết cười: “Bạn trai cũ”.
Anh thở phào, nghĩ một lúc rồi hỏi: “Tháng trước sinh nhậtem, chính là hôm mười ba tháng sáu. Người đàn ông đó chính là bạn trai cũ củaem”.
“Vâng”.
“Hai người vẫn còn vương vấn không dứt được sao?”. Imlặng một lúc, anh lại hỏi.
Thuần Khiết ngửi thấy mùi ghen tuông, không kìm đượcbật cười: “Chỉ là thỉnh thoảng ăn bữa cơm”.
“Đã chia tay rồi, vì sao còn nhận quà của anh ta?”.
Thuần Khiết không ngờ anh lại hỏi vậy, không khỏi sữngngười. Nhưng lại thấy câu hỏi này của anh có chút bất lịch sự, trong lòng tứcgiận nhưng lại bật cười và nói: “Bởi vì quà của anh ta rất đắt tiền, hàng hiệu,không nhận thì thật tiếc...”.
Phong Bính Thần bị chặn họng, không biết nói gì, bấtgiác muốn ném chiếc đồng hồ trên tay ra ngoài cửa sổ. Nhưng vì không muốn pháhoại mối quan hệ tốt đẹp vừa mới hình thành nên đành phải kìm nén tính công tửnhà giàu của mình, lạnh lùng nói: “Cái này đâu phải hàng hiệu đắt tiền gì chứ,anh sẽ tặng em một chiếc”.
Thuần Khiết lập tức ngắt lời anh: “Chỉ tặng một chiếc? Anhcũng thật keo kiệt”.
“Tù muốn nghĩ gì thì nghĩ, không có gì là anh khônglàm được”.
Thuần Khiết thản nhiên nói: “Tiền nhiều quá không biếttiêu gì sao? Thế thì tặng tiền là được”.
Phong Bính Thần lại bị chặn họng, trợn mắt nhìn cô mộtlúc lâu rồi bật cười: “Em muốn làm anh tức chết sao?”.
Thuần Khiết nghe vậy liền dịu giọng nói: “Em phải đinấu cơm đây. Chắc anh sẽ không tức đến nỗi cơm cũng không ăn mà đi luôn chứ?”.
Phong Bính Thần được thể, có ý nghe theo. Nhưng anhkhông giỏi chuyện này, từ trước tới nay đều là người khác nghe theo anh chứ anhchưa từng nhường nhịn người khác. Vì thế ngang bướng nói: “Cơm em nấu chỉ sợkhông hợp khẩu vị của anh”.
Thuần Khiết nghe vậy vừa tức vừa buồn cười, liền nói:“Nếu đã như vậy thì anh đi nấu đi. Em đi chợ anh nấu cơm, cũng rất hợp lí”.
Phong Bính Thần không ngờ cô lại bảo mình nấu cơm,ngây người một lúc, sau đó bĩu môi, ngấng cao đầu đi vào bếp.
Nguy cơ xảy ra một trận cãi vã coi như đã được hóagiải. Thuần Khiết thầm thở phào, đứng dậyđi vào nhà vệ sinh tắm rửa. Mùa hè nóng bức, cô đi ra ngoài một lúc đã ướt đầmmồ hôi. Sau khi tắm xong, cô thay quần áo đi vào bếp, bỗng cô sững người lại.
Nhà bếp đã hoàn toàn biến thành một bãi chiến trường.Từ bệ bếp đến sàn nhà đều bừa bộn, lòng trắng trứng dính nhớp nháp, nước càchua đỏ chót, rau vãi khắp nơi, dưới sàn nhà còn có một chiếc bát bị vỡ, nồithì cháy đen, hoàn toàn không nhìn ra được đó là thứ gì.
Quả thực cô không dám tin vào mắt mình.
Phong Bính Thần nhìn cô chằm chằm. Khi đôi mắt kinhhoàng của cô nhìn về phía anh, anh run rẩy giơ tay phải, giọng điệu rất đángthương: “Anh bị chảy máu”.
Lúc ấy Thuần Khiết mới phát hiện anh bị đứt tay. Chiếcáo sơ mi trắng tinh cũng bẩn hết cả.
Trước vẻ mặt vô tội của anh, quả thực cô... không còngì để nói, đành phải quay người đi lấy băng urgo băng bó ngón tay cho anh rồimời anh ra khỏi bếp.
Cô cảm thấy mình thật bi thảm, không những không cócơm trưa mà còn phải dọn dẹp bếp.
Cố kìm nén không thở dài, cô lấy điện thoại trong túi,tìm số điện thoại gọi đặt hai suất ăn trưa, sau đó đeo tạp dề,dọn dẹp nhà bếp.
Phong Bính Thần cởi áo sơ mi, vệ sinh xong lại chạyvào xin lỗi: “Xin lỗi, anh không biết thì ra nấu ăn lại khó như thế. Lần sauanh sẽ không bao giờ vào bếp, không bao giờ nấu ăn nữa..
Đối với lời xin lỗi không đầu không cuối này, ThuầnKhiết đáp lại bằng ánh mắt sắc như dao.
Phong Bính Thần thì cười không biết xấu hổ.
Cô có một đôi mắt sáng, con ngươi đen láy, rất cóthần. Những đường nét trên khuôn mặt rất dịu dàng nhưng không mang lại cảm giácthân thiết. Dường như ngay từ khi sinh ra đã mang một vẻ lạnh lùng, không dễgần. Nhưng anh lại khao khát tiếp cận cô, không chỉ là cơ thể. Có điều anhkhông ngại bắt đầu từ cơ thể.
Anh cởi áo sơ mi, để lộ cơ thể săn chắc. Đối với ThuầnKhiết mà nói thì đó là sự mê hoặc không thể cưỡng lại được, chỉ có anh là khôngbiết, chủ động lại giúp đỡ. vốn dĩ nhà bếp đã chật hẹp, nên hai người khó tránhkhỏi va chạm. Bị Thuần Khiết gầm lên một tiếng, anh mới ấm ức đi ra.
Đợi đến khi cô dọn xong nhà bếp thì đồ ăn cũng đượcmang tới. Phong Bính Thần tranh trả tiền. Kết quả phát hiệntrong túi chỉ có thẻ tín dụng, không khỏi ngượng ngùng.
Không biết vì anh đói thật hay là gây ra họa, ngạikhông muốn than phiền mà đã ăn hết sạch suất cơm hai mươi tám tệ. Thuần Khiếtcười thầm trong bụng nhưng bên ngoài vẫn thản nhiên như không.
Ăn trưa xong, thấy anh cởi trần, Thuần Khiết lại khôngcó áo cho anh mặc, đành phải giặt áo cho anh rồi cho vào máy giặt vắt khô, mangra ban công phơi. Thời tiết oi bức, chắc sẽ nhanh khô.
Phong Bính Thần thấy cô giặt áo cho mình, bỗng nhiêntrong lòng có một cảm giác không thể diễn tả thành lời. Những người phụ nữ màtrước đây anh từng hẹn hò không những không giặt quần áo cho người khác mà ngaycả quần áo của mình cũng không giặt. Họ lúc nào cũng trang điểm rực rỡ, khôngđộng tay vào việc gì. Thuần Khiết và họ là người ở hai thế giới. Anh và họ cũnglà người ở hai thế giới. Điểm khác biệt ở chồ anh là mục tiêu mà họ tích cực sănđuổi nhưng chưa chắc đã là mục tiêu của Thuần Khiết.
Anh chưa bao giờ hẹn hò với cô gái như Thuần Khiết.Anh không cho người khác ngủ lại, cũng không ngủ lại chỗ khác, càng không vàobếp bao giờ. Bây giờ, những chuyện gần như sẽ khôngbao giờ xảy ra với anh đều đã xảy ra. Càng tệ hơn là bồngnh nhận ra mình hiểuquá ít về cô. Lí tưởng sống, mục tiêu sống, quan niệm về gia đình, tiêu chuẩnchọn chồng của cô. ồ, dĩ nhiên, cô cũng có thể là người theo chủ nghĩa độcthân...
Đúng lúc ấy Thuần Khiết phơi áo xong, đi vào nhà. Anhliền hỏi: “Em đã từng nghĩ đến chuyện kết hôn chưa?”.
Thấy anh hỏi như vậy, Thuần Khiết không khỏi sữngngười, liền hỏi lại: “Với ai?”.
“Ý anh là em có nghĩ khi nào sẽ lấy chồng sinh conkhông?”.
“Không”.
“Vì sao?”.
Thuần Khiết bị anh làm cho hồ đồ, cười hỏi: “Anh muốncầu hôn em sao?”.
“Nếu anh cầu hôn, em sẽ đồng ý chứ?”.
“Anh không cầu hôn em, vì thế em không biết”.
“Chỉ là giả thiết”.
“Em không trả lời chuyện giả thiết”.
Phong Bính Thần bất mãn lườm cô. ThuầnKhiết vờ làm ra vẻ thở dài rồi nói: “Nếu anh đã cố chấp như vậy thì em sẽ banphát ân huệ nói cho anh biết. Nếu có người cầu hôn em, em sẽ căn cứ vào kíchthước của viên kim cương để chuẩn bị câu trả lời”.
Phong Bính Thần nghe vậy càng coi thường cô.
“Sao bỗng nhiên anh lại hỏi như vậy?”. Thuần Khiếthỏi.
“Hỏi thế thôi”. Phong Bính Thần ngừng một lát rồi nói:“Này, em có câu hỏi nào muốn hỏi anh không?”.
“Không”. Thuần Khiết lập tức từ chối.
“Em không có một chút tò mò nào về anh sao?”.
Thuần Khiết nghe vậy không nhịn được cười: “Còn phảihỏi sao? Chắc chắn anh sẽ lấy vợ sinh con”.
Phong Bính Thần ngạc nhiên nhìn cô rồi nói: “Vì saolại chắc chắn như vậy?”.
Thuần Khiết cười và nói: “Bởi vì anh là người có tiền.Người có tiền nếu không sinh con thì ai thừa kế sự nghiệp và tài sản? Quyên gópcho tổ chức từ thiện sao? Không phải ai cũng có tấm lòng đó, đúng không?”.
không còn gì để nói.
Thuần Khiết nhìn sắc mặt anh, lập tức chuyển chủ đề: “Dĩnhiên rồi. Em là một người vẫn chưa bỏ được những ý nghĩ tiêu cực, suy nghĩnông cạn, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Có lẽ anh là ngoại lệ..
Phong Bính Thần bực tức lườm cô: “Anh không dám chắcmình có tấm lòng đó”.
Thuần Khiết mỉm cười: “Đây cũng là chuyện thường tình,em sẽ không coi thường anh. Có điều xin thứ lỗi cho em mạo muội...”. Cô chầnchừ một lúc. Phong Bính Thần dùng ánh mắt khích lệ cô: “Nói đi”.
“Rốt cuộc anh có bao nhiêu tiền?”.
“Nói thật sao?”.
“Nếu anh không ngại”.
“Muốn tính hết tài sản của anh, ít nhất phải mất thờigian nửa năm”.
Thuần Khiết bị câu nói thật của anh làm cho “choángváng” tới mức không nhúc nhích nổi, ngây người một lúc rồi hỏi: “Em có thể nghelời nói dối không?”.
“Lời nói dối là anh cũng không rõ mình có bao nhiêutài sản, không kể xiết”.
Thuần Khiết không kìm được cười nhạt: “Đối với mộtngười ngay cả mấy chục tệ tiền cơm cũng không trả nổi thìem không thể tin được lời nói của anh ta”.
Phong Bính Thần bật cười.
Thuần Khiết quyết định sẽ không tán gẫu với anh nữa,cầm điện thoại lên xem giờ, bồng nhiên nói: “Ấy, hôm nay là thứ năm, anh khôngphải đi làm sao?”.
Phong Bính Thần cười: “Anh là người có tiền mà! Thíchđi làm lúc nào cũng được”. Nói xong thì thấy vẻ mặt không thể hình dung đượccủa Thuần Khiết. Anh cười tươi hơn rồi hỏi: “Còn em? Khi nào em bắt đầu đilàm?”.
Thuần Khiết bĩu môi rồi nói: “Khi nào không có tiền ănthì tính”.
Nói rồi đi đến giá sách ở góc tường tìm đĩa phim màmình chưa xem, cuối cùng không kìm được nói thêm: “Dạo này hay bị mọi người hỏivề chuyện này, chán thật, cứ như không đi làm là một chuyện trời không dung đấtkhông tha ấy”.
“Mọi người quan tâm tới em nên mới hỏi mà”.
“Em ghét những sự quan tâm rẻ tiền!”.
“Rẻ tiền?”. Phong Bính Thần khẽ sững người: “Sao embiết sự quan tâm của người khác đều là rẻ tiền?”.
“Em đã lớn rồi, có thể tự lo cho mình, không cần người khácquan tâm. Với em sự quan tâm không cần thiết tức là rẻ tiền”.
Phong Bính Thần mỉm cười lắc đầu.
“Em cũng không quan tâm tới người khác. Lo cho mình đãrất mệt mỏi rồi. Nhưng có rất nhiều người, chuyện của mình kham không nổi, lạicòn bày đặt quan tâm đến người khác. Trên đời có một số chuyện, nếu không tựmình trải qua thì sẽ không thể hiểu được, giống như...”. Cô ngừng một lát, rútmột chiếc đĩa ra xem rồi lại đặt vào. Sau đó nói tiếp: “Giống như trong bộ phimGood Will Hunting (*) có lời thoại, nóithế nào nhỉ? À... ‘Anh là đứa trẻ mồ côi, đúng không? Nhưng anh nghĩ em sẽ biếtnhững ngày tháng anh đã trải qua vất vả, khổ sở như thế nào là vì em đã từngđọc Oliver Twist (**) ư? Thế thì quá đơn giản, chẳng phải sao? Em không thể dựavào bất kì cuốn sách nào để hiểu anh’...”.
“Hình như anh đã từng xem bộ phim này, sao không có ấntượng gì với câu nói này”.
“Chính là đoạn Robin Williams ở bên hồ. Em có đĩa đây,bật cho anh xem nhé. Dù sao thì trước khi áo sơ mi của anh khô, chúng ta cũngkhông có việc gì để làm..
Phong Bính Thần lập tức nói: “Ai nói không có việc gìlàm? Chúng ta có thể làm rất nhiều việc”. ThuầnKhiết ngoảnh đầu nhìn anh, anh liền cười khì khì rồi nói: “Chỉ là em không muốnthôi”.
Cô lại quay lại tìm đĩa phim. Bỗng nhiên Phong BínhThần nói: “À, anh nhớ ra rồi. Đúng là có một đoạn lời thoại, ở dưới gốc cây bênhồ, là nam chính nói”.
“Anh nhớ ra rồi?”.
“Ừm, em nghe thử xem, có phải là đoạn này không?”.
“Anh nói đi”.
Phong Bính Thần khẽ ho hai tiếng lấy giọng rồi bắt đầuđọc: “I find you attractive. Your aggressive moves towards me indicate that youfeel the same way. But still, ritual requires that we continue with a number ofplatonic activities before we have sex. I am proceeding with those activities,but in point of actual fact, all I really want to do is have intercourse withyou as soon as possible”. (Anh rất thích em. Anh chủ động với em như vậy cũngđủ chứng minh anh thích em. Nhưng theo quy tắc, trước khi chúng ta quan hệ vớinhau thì vẫn phải có tình yêu lí tưởng theo kiểu “Plat Anh đang làm điều đó.Nhưng thú thực mà nói anh chỉ muốn sớm được lên giường với em mà thôi.)
Nói xong, anh nhìn chằm chằm vào mặt Thuần Khiết, mỉmcười và nói: “Are you gonna slap me now?”. (Em sẽ cho anhmột cái bạt tai ngay và luôn chứ?)
Thuần Khiết ngây người một lúc, cuối cùng bật cười vàhỏi: “Tiếp theo có phải là em nên hôn anh không?”.
Phong Bính Thần tươi cười nói: “Nếu em ngại thì anhkhông ngại chủ động”.
Nói rồi liền ghé sát lại, cúi người hôn nhẹ lên môicô.
Thuần Khiết mím môi rồi nói: “Không tệ, rất an thần,thêm cái nữa”.
Phong Bính Thần bật cười, ôm cô và trao một nụ hônkiểu Pháp dịu dàng, say đắm. Thuần Khiết vừa mới đắm chìm, bỗng nhiên anh buôngcô ra rồi nói: “Anh có chuyện muốn nhờ em giúp”.
“Hả?”. Thuần Khiết ngây người hỏi.
“Anh cần một trợ lí”.
Thuần Khiết đứng thẳng người, nheo mắt nhìn anh: “Saoem có cảm giác như ngửi thấy mùi âm mưu”.
Phong Bính Thần bất mãn lườm cô: “Dựa vào cái gì màTiêu Ức Sơn có thể còn anh lại không thể”.
Thuần Khiết cảm thấy buồn cười vì giọng điệu trẻ concủa anh, liền đáp lại: “Bởi vì anh ta trả tiền cho em”.
Phong Bính Thần sững người, liền nói: “Anh sẽ không trảtiền cho em. Anh đã giúp em, bây giờ đến lượt em giúp anh. Chúng ta cùng giúpđỡ lẫn nhau”.
“Anh bắt chẹt người khác!”. Thuần Khiết bật cười đầykhinh thường: “Anh là công tử nhà giàu, đi Porsche, sống trong căn phòng xa hoacủa khách sạn năm sao, có một đám người phục vụ trước sau. Anh còn cần trợ lígì nữa”.
“Anh cô đơn cần người bầu bạn không được sao?”. PhongBính Thần cãi cố.
Thuần Khiết không còn gì để nói.
Phong Bính Thần nói: “Cho em ba giây, nếu không nóianh sẽ coi như em đã đồng ý”.
Thuần Khiết bật cười: “Anh…”
vẫn chưa nói hết lời thì đã bị anh hôn. Thuần Khiếtthấy anh giở trò như trẻ con, chau mày lườm anh. Cô có một đôi mắt rất đẹp, lúctức giận hai mắt bừng sáng, mặt đỏ như ráng chiều, ngay cả mái tóc ngắn rối bờicũng mang vẻ đẹp hoang dại khiến Phong Bính Thần nhìn mà xao xuyến, nụ hôn càngthêm say đắm.
Khuôn mặt của anh phóng to trước mắt cô, đôi mắt sâuvà sáng, ánh mắt hừng hực giống như muốn khắc dấu trên mặt cô. Khuôn mặt đẹp đẽcủa anh chính là “thuốc kích dục” tốt nhất, nhanh chóng khơi dậy ham muốn trongconngười cô. Bàn tay của anh vuốt ve những đường cong trên cơ thể cô. Anh cócách vuốt ve điêu luyện và kĩ năng lên đỉnh tuyệt vời. Thuần Khiết trở nên mềmnhũn trước màn khơi gợi thuần thục của anh. Cô bất chấp nồi e thẹn, chủ độngcởi thắt lưng của anh. Nhưng bỗng nhiên anh cầm tay cô, nhìn cô chằm chằm, vẻmặt như cười như không.
Thuần Khiết bị anh đánh bại, nhụt chí nói: “Xem ra emkhông nhận lời thì anh sẽ không cởi thắt lưng”.
Phong Bính Thần bật cười rồi lại hôn cô.
Đôi môi của anh là món quà đặc biệt nhất của ThượngĐế. Thuần Khiết hoàn toàn bị chinh phục, mơ hồ nói: “Thôi được, anh thắng rồi”.
Buổi chiều mùa hè rất dễ khiến người ta ngủ mê mệt.Sau cuộc vui, hai người đều thấy buồn ngủ, liền thiếp đi. Đến tận hơn bốn giờthì bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại của Thuần Khiết. Cô sờ điện thoạirồi nhấn nút nghe, là Tường Vi gọi. Hai người buôn chuyện vài câu rồi cúp máy.
Phong Bính Thần cũng tỉnh dậy, quay sang hỏi cô: “Aiđấy?”.
Thuần Khiết nói rất ngắn gọn: “Bạn”.
“Bạn gì?”.
“Bạn gái”.
“Lúc nào giới thiệu bạn em cho anh làm quen đi. Anhvẫn chưa gặp bạn của em”. Anh vừa ngủ dậy, giọng ngái ngủ rất gợi cảm, nghe cóvẻ như đang nũng nịu. Thuần Khiết nghe mà thấy xốn xang trong lòng.
“Em cũng chưa gặp bạn của anh”.
“Em gặp Quân Hạo rồi còn gì”.
Thuần Khiết nghĩ một lúc rồi nói: “Anh cũng gặp TiêuỨc Sơn rồi. Anh ta được coi là một trong những người bạn của em”.
“Anh ta là bạn của em, thế anh là gì?”. Phong BínhThần tỏ vẻ không vui.
Thuần Khiết cười nói: “Dĩ nhiên là thân mật hơn anhta, chí ít anh ta vẫn chưa nằm trên giường của em..
Phong Bính Thần sững người, đưa tay chống người: “À,em hi vọng là anh ta nằm ở đây?”.
Thuần Khiết cũng sững người: “Khả năng lí giải của anhkém thật”.
“Em nói vẫn chưa, từ ‘vẫn’ chứng tỏ em đang thầm mongđợi điều đó”.
“Em đâu có cân nhắc câu chữ, chỉ là buột miệng nói thế,đừng có hiểu sai ý của em”.
“Căn cứ vào lí luận của Freud thì vạ miệng thườngtượng trưng cho ý nghĩ trong tiềm thức”.
“My God!” Thuần Khiết không chờ anh nói hết câu màquay người đi: “Thì ra đàn ông mà ghen thì khó mà tưởng tượng được”.
“Ai ghen?”.
“Thế vì sao anh lại bỏ qua câu trước của em? Lẽ nàoanh hi vọng em nói chúng ta chỉ là...”. Cô ngừng một lát rồi nói hai từ tiếngAnh bắt đầu bằng chữ “F”.
Phong Bính Thần giống như bị sét đánh, mắt trợn trừngmột lúc rất lâu, không nói một câu nào.
Nói ra hai từ ấy xong Thuần Khiết lập tức cảm thấy hốihận, đang định quay người lại xin lỗi. Nhưng ngay lập tức cảm nhận thấy phíasau lạnh toát, nhiệt độ trong phòng dường như đột ngột hạ xuống hai mươi độ.Trong lòng cô trào dâng một linh cảm chẳng lành, đang định xuống giường chạytrốn thì bị một bàn tay kéo lại.
Giọng nói lạnh như băng của Phong Bính Thần vang lên:“Em nói lại lần nữa”.
Thuần Khiết thành thực xin lỗi: “Xin lồi, em sai rồi,em không nên nói lung tung...”. Sau đó quan sát sắc mặt của anh rồitươi cười nói: “Anh biết đấy, trên đời này không ai có thể kháng cự sức hút củaanh. Em đã từng thử nhưng đã thất bại. Rất nhiều bộ phận trên cơ thể anh đều làmón quà của Thượng Đế, khiến em hết lần này đến lần khác buông thả bảnthân...”. Thấy sắc mặt của anh dễ chịu hơn một chút, cô nói tiếp: “Sức hút củaanh tuyệt đối không chỉ ở chỗ anh là một người giàu có. Cho dù anh là một ngườinghèo kiết xác thì vẫn có thể khiến người ta nhìn không chán mắt...”.
Nghe thấy câu nói này, Phong Bính Thần tỏ ra khôngvui: “Em chỉ thích mặt anh?”.
Thuần Khiết lập tức phủ nhận: “Dĩ nhiên là không phrồi! Em còn thích cơ thể anh”.
Phong Bính Thần chau mày: “Lẽ nào anh không có mộtchút vẻ đẹp bên trong nào sao?”.
Thuần Khiết mỉm cười và nói: “Cái này, em vẫn đangkhám phá...”.
Phong Bính Thần chăm chú nhìn cô một lúc rồi gật đầu:“Dù sao thì em phải làm trợ lí cho anh. Đến lúc đó có thể khám phá trong khoảngcách gần. Anh nghĩ ngày mai em đi làm luôn đi”.
Thuần Khiết lập tức ỉu xìu. “Đếngiờ dậy rồi”. Nói xong anh buông cô ra, ngồi dậy đi vào nhà vệ sinh.
Thuần Khiết cũng dậy dọn dẹp giường chiếu, ra ban cônglấy áo của anh, vứt lên giường rồi vào bếp mở tủ lạnh lấy nước uống. Một lúcsau, Phong Bính Thần vui vẻ bước ra, vừa đóng khuy áo vừa nói: “Anh cũng muốnuống”.
Thuần Khiết đưa cho anh một chai rồi nói: “Áo sơ mihơi nhàu, em đang định là qua, sao anh đã mặc rồi?”.
Phong Bính Thần cúi đầu nhìn rồi mỉm cười: “Nhàu á?Anh có thấy đâu, chỉ những người mẫu nam hạng ba mới mặc áo là lượt thôi..
Thuần Khiết nghe vậy, mỉm cười lắc đầu rồi lấy quần áovào nhà vệ sinh thay.
Phong Bính Thần hỏi cô qua cửa: “Ảnh anh tặng em vìsao không treo?”.
Thuần Khiết trả lời: “Em không thích treo bức ảnh gợitình trong phòng”.
Phong Bính Thần cười và nói: “Em sợ không cưỡng lạiđược chứ gì?”.
Thuần Khiết không bận tâm đến anh, ra trước bàn trangđiểm bôi kem rồi lại lấy kem dưỡng ẩm bôi vào hai tay. Cô mặcáo sơ mi trắng và quần soóc màu xám, đôi chân trắng nõn nà, thon dài miên man,Phong Bính Thần nhìn rất thích mắt. Nhưng nghĩ đến chuyện bên ngoài cũng cóngười đàn ông khác nhìn thấy nên có chút không hài lòng.
“Em mặc thế này thì không phải là thục nữ rồi”.
“Định nghĩa của anh về thục nữ quá hẹp”. Thuần Khiếtkhông ngẩng đầu nói: “Anh cũng nên về rồi đấy”.
Phong Bính Thần nghe vậy suýt ộc máu, tức giận lườmcô: “Rốt cuộc em có biết rằng người đang đứng trước mặt em là người đàn ông đẹptrai nhất, hấp dẫn nhất thế giới không hả. Anh ta có thể khiến công chúa bỏtrốn cùng anh ta, vương phi vượt tvì anh ta. Anh ta gần như là người tình trongmộng của tất cả các cô gái. Cho dù anh ta đi tới đâu cũng đều có thể nhận đượcsự phục vụ tôn quý nhất. Em nói chuyện với anh như vậy không thấy là mình quávô lễ sao?”.
Thuần Khiết nghe những lời này, bỗng chốc cảm thấychoáng váng đến hoa mắt chóng mặt. Anh chàng này đúng là bị tẩu hỏa nhập marồi, tự tin tới mức khiến người ta bực mình. Nhưng khi cô mở mắt, nhìn thấykhuôn mặt và dáng người của anh trong gương thì cảm giác choáng váng biến mất,thay vào đó là một sự tán đồng. Thậm chí cô còn cảm thấy anh quá khiêm tốn. Khuônmặt của anh là kiệt tác của Thượng Đế, cơ thể anh là món quà của ma quỷ. Khíchất quý tộc toát ra trên con người anh không phải ai cũng có. Đôi mắt và máitóc xoăn mê hồn khiến người ta chỉ muốn chiếm đoạt làm của riêng. Anh là mónquà của Thượng Đe, từ chối anh không những vô đạo đức mà còn có cảm giác tộilỗi. Cô muốn đứng dậy hôn anh nhưng nghĩ tới câu anh vừa nói, liền nhắm mắt kìmnén.
Phong Bính Thần thấy cô nhìn mình rất lâu nhưng khôngbiểu lộ điều gì mà nhắm mắt lại, thậm chí cũng không đả kích anh, thật khôngbình thường chút nào. Anh ngạc nhiên ghé sát lại nhìn cô. Cô có một chiếc mũicao xinh xắn, đôi môi căng mọng gợi cảm, đôi lông mi dày. Đôi mắt của cô quásáng, lúc nhắm lại trông càng dịu dàng, e ấp. Anh nhìn một lúc, trong lòng tràodâng cảm xúc yêu thương dịu dàng, liền nghịch ngợm thổi vào lông mi cô. ThuầnKhiết lập tức mở mắt, bỗng nhiên thấy anh ghé sát lại, liền nói: “Xem ra anhkhông chỉ là người đàn ông đẹp trai nhất, hấp dẫn nhất thế giới mà còn là ngườiđàn ông mặt dày nhất thế giới”.
“Vậy thì..Anh dang hai tay ôm cô, cúi người ghé sátvào tai cô, giọng nói vô cùng quyến rũ: “Em thật sự muốn anh ta về nhà sao?”. “Em đãtừng cảnh cáo anh ta nhưng anh ta không nghe. Em đành phải ‘ăn’ anh ta thôi”.
vẫn chưa nói hết câu cô đã không kìm được bật cười.Phong Bính Thần khẽ “ớ” một tiếng: “Thì ra em còn có một cái lúm đồng tiền nhỏ...”.Nói rồi liền quay sang hôn lên má cô. Thuần Khiết có chút ngượng ngùng, nghĩđến chuyện buông thả suốt cả ngày lẫn đêm nên càng đỏ mặt hơn, liền đẩy anh ravà nói: “Chúng ta đi ăn cơm thôi”.
“Ok”. Anh buông cô ra.
Thuần Khiết quay người lấy túi, thay giày rồi đi racửa.
Phong Bính Thần không kìm được lại than thở một hồi.Anh chưa tiếp xúc với cô gái nào không trang điểm mà dám đi ra ngoài như cô.Những người phụ nữ mà thường ngày anh gặp gỡ, qua lại đều là những người nổitiếng, lời nói cử chỉ đều là tâm điểm chú ý của mọi người. Trước đi ra ngoàiđều phải trang điểm kĩ càng, không ngoại trừ những cô gái mang vẻ đẹp tự nhiên.Thuần Khiết là người bình thường, không ai chú ý đến cô, dĩ nhiên cô không bậntâm. Hơn nữa da cô đẹp như vậy, để mặt mộc cùng mái tóc ngắn cá tính khiến cômang một vẻ đẹp mới lạ, hấp dẫn hơn.
Chú thích:
(*) Good Will Hunting là một bộ phim tâmlí tình cảm kể về một thanh niên tên Will mồ côi, ham đọc sách, có trí nhớ tốt,là một thiên tài về toán học, lớn lên trong một xó xỉnh của thành phố Boston,đánh bạn với những thanh niên không có tương lai, suốt ngày chỉ biết cong lưngvới cồng việc phụ hồ, vào quán bar rồi quậy phá và phạm tội.
(**) Oliver Twist (1838) của CharlesDickens là câu chuyện kể về cậu bé mồ côi, lớn lên trong trại tế bần, sau đó cómột cuộc đời lang bạt nay đây mai đó, cho đến khi gặp được một tấm lòng cao cảnhận cậu về nuôi.