[ZSWW] Nam Phong Tự

Chương 2




Ánh trăng thanh lãnh rơi trên bệ cửa sổ, xen lẫn cả ý thu đìu hiu buổi ban đêm làm cho ngọn đèn bàn trong phòng chao đảo tán loạn, hắt lên quang ảnh mờ mờ của bóng người ngồi trên giường.

Vương Nhất Bác cầm chiếc mặt nạ trên bàn lên, chậm rãi đeo vào. Y sờ lên vầng trăng lưỡi liềm trước ngực, thân mình khẽ động liền biến mất trong bóng đêm vô tận.

Sau khoảnh khắc đó, y dừng chân bên ngoài một cửa phủ xưa cũ hoa lệ, một thân áo đen như dung hòa với màn đêm đặc quánh, chỉ có ánh sáng yếu ớt lóe lên từ trong ngực áo.

Đợi tiếng gõ mõ giờ Hợi vang lên, thiếu niên liền phi thân nhảy lên nóc nhà, ẩn nấp trong đêm đen. Tiếng gió vi vu rót vào màng nhĩ, bản đồ Vương phủ hiện rõ trong đầu, đôi mắt sắc lẻm hơi tối lại, thu liễm khí tức quanh người, mũi chân nhanh nhẹn đạp lên vị trí mái hiên cách đó không xa.

Người bên kia vẫn đang ngồi trước bàn, một thân huyền y tản mát vương đầy đất, giữa lông mày phủ một lớp ánh trăng nhàn nhạt, vừa ôn thuận lại thản nhiên. Nếu mục đích của Vương Nhất Bác lúc này không phải là ám sát thì không chừng y còn có thể ngồi lại thưởng thức một phen.

Y khẽ thở dài một câu đáng tiếc liền rút kiếm đâm đến từ phía sau người kia.

Thân hình thiếu niên nhanh nhẹn, động tác như chớp giật, toàn thân toát lên một cỗ sát khí âm trầm lạnh lẽo, thân kiếm lạnh băng được ánh trăng soi sáng lóe ra một đạo ánh sáng trong veo.

Thời điểm lưỡi kiếm khó khăn lắm mới chạm đến tay áo người kia bỗng một đạo quang kiếm lóe lên trước mắt đỡ lấy một kiếm trí mạng của y, cùng y dằng co qua lại.

Người kia dùng kiếm như nước chảy mây trôi, tiến lùi hợp lí, thân thủ không hề kém cạnh y một chút nào. Lúc thiếu niên đang còn bận kinh ngạc thì một cỗ kiếm khí to lớn xẹt qua sườn mặt, ánh mắt y tối sầm lại nghiêng người tránh thoát mũi kiếm, miễn cưỡng tiếp một chiêu sau đó trở mình đem mũi kiếm hướng xuống đất, đột nhiên lao thẳng vào phía người kia.

Một sợi tóc mỏng không biết của ai lặng lẽ rơi xuống, thân kiếm bén nhọn cùng tiếng bước chân nhỏ xíu đan xen vào nhau, tủ gỗ bị đẩy ngã xuống sàn phát ra một tiếng vang lớn, đáy mắt thiếu niên nồng đậm sát khí, kiếm khí vung lên một vòng lưu loát, động tác càng ngày càng hung hãn hơn.

Đối phương thấy vậy trong nháy mắt đã thu hồi thế công, tựa như chiếu cố lấy lui làm thủ ngăn lại lưỡi kiếm linh hoạt trước mặt.

Không đợi hai người phân cao thấp rõ ràng liền truyền đến một loạt tiếng bước chân xột xoạt. Mi tâm Vương Nhất Bác nhảy lên một cái, thừa thời cơ đâm một kiếm giả mà tung người lên biến mất sau tường viện.

Tiêu Chiến nhìn theo hướng người kia vừa rời đi liền khoát tay với tên thị vệ bên cạnh.

"Không cần đuổi."

Thị vệ trưởng có chút không hiểu dò hỏi, "Vương gia, chuyện này..."

Thần Vương nhàn nhạt liếc cậu một cái, "Chuyện đêm nay không được truyền ra ngoài, cũng không được để cha ta biết."

"Vâng."

Bọn thị vệ khúm núm hành lễ, nhìn nhau một lượt rồi lui xuống.

Dưới ánh trăng yếu ớt, Tiêu Chiến nhìn khoảng trống phía sau biệt viện, ánh mắt xuất hiện một tia ý cười cực mỏng.

Ánh trăng lạnh lẽo trượt dài theo lọn tóc thiếu niên, y đưa tay vuốt ve lồng ngực đang kịch liệt phập phồng, ánh mắt thâm thúy nhìn về nơi xa.

Nếu y nhìn không nhầm thì vừa rồi người kia hẳn là rút kiếm từ dưới gầm bàn, động tác thuần thục lại mau lẹ, tựa như hắn đã chờ y từ rất lâu, đúng là gậy ông đập lưng ông.

Nghĩ đến đây, đôi mắt sắc lại tối đi mấy phần, nắm nhẹ vệt sáng âm u trước ngực bước vào vùng tăm tối bên trong.

"Phụ thân." Vương Nhất Bác khẽ thưa một tiếng.

Người được gọi đang đứng bên cửa sổ, nghe tiếng liền chậm rãi đi đến bên bàn ngồi xuống.

"Phụ thân, nhiệm vụ thất bại." Thiếu niên chầm chậm đi đến trước mặt người đàn ông, "Thần Vương biết võ công, hơn nữa... còn thâm sâu khó lường."

Vương Kiệt nghe vậy đáy mắt thoáng qua một tia cảm xúc không thể nói rõ, một lúc sau mới nhẹ nhàng đáp, "Ừm."

Vương Nhất Bác ngoài ý muốn giật mình, "Phụ thân?"

"Lỗi sai ở tình báo, không trách con."

"Vậy nhiệm vụ lần này nên xử lí thế nào?"

Vương Kiệt nhấp một ngụm nước trà nói, "Nhiệm vụ này ta phải suy nghĩ ít hôm, khi nào quyết định sẽ nói cho con."

Ánh nắng lười biếng đậu trên mái ngói đỏ tươi sau đó trượt dần vào hồ nước, lộ ra một tầng phản quang phi thường đẹp đẽ. Làn khói mơ hồ lượn lờ quấn quanh đình bên cạnh đỉnh đá Kỳ Lân, Lưu Hải Khoan im lặng ngồi trong đình, nhìn ngắm những gợn sóng lăn tăn cách đó không xa, cúi đầu hơi mím môi.

Tiếp theo chớp mắt một cái, một thân ảnh màu trắng liền rơi vào tầm mắt, lớp vải lằm bằng tơ thượng hạng đung đưa vài nhịp rồi dừng lại.

Anh ngước mắt nhìn thiếu niên vẻ mặt dường như vô cùng khó hiểu.

"Ba ngày nay thường xuyên chạy sang đây, đệ từ xưa đến giờ đâu có như vậy."

Vương Nhất Bác buồn buồn tự rót cho mình một chén trà, uống một hơi cạn sạch rồi nói: "Ám sát thất bại."

Lưu Hải Khoan hơi nhíu mày, "Chuyện gì xảy ra?"

"Tình báo giả." Thiếu niên sâu kín liếc nhìn anh, "Vị Thần Vương kia thân thủ còn tốt hơn huynh."

"Làm sao như vậy được?" Lưu Hải Khoan liếc nhìn người trước mặt một lượt từ đầu đến chân, "Có bị thương không?"

Vương Nhất Bác lắc đầu, người kia lại mở miệng hỏi, "Vậy tiếp theo có tính toán gì không?"

"Lẻn vào Vương phủ tìm cơ hội ám sát."

"Lẻn vào Vương phủ?" Lưu Hải Khoan khó hiểu nhíu mày, "Lẻn vào thế nào?"

"Vương phủ có dán thông cáo muốn tuyển thị vệ và gia đinh, đệ có thể nhân cơ hội này nằm vùng ở Vương phủ." Vương Nhất Bác dừng lại một chút, "Đệ cảm thấy chuyện này có điểm không ổn."

"Quả thực là vậy." Lưu Hải Khoan suy nghĩ gật gật đầu, "Trùng hợp đến mức khiến người khác hoài nghi."

Cuối cùng anh lại hỏi, "Phụ thân có cho đệ đi không?"

Thiếu niên nhẹ nhàng đáp, "Ừm."

Lưu Hải Khoan nghe vậy lại càng nhíu chặt mày hơn, "Sao đệ không cự tuyệt?"

"Nhiệm vụ là vậy, đệ chỉ muốn hoàn thành, đây là trách nhiệm của đệ."

"Chuyện này có liên quan đến người của triều đình, nếu không cẩn thận sẽ liên lụy đến cả cửu tộc, phụ thân sao có thể..."

Vương Nhất Bác lắc đầu, "Phụ thân nói không sợ, bảo đệ cứ yên tâm hành thích, những cái khác đệ đều không biết."

"Nếu đây là bẫy thì đệ định làm gì?"

"Nếu mục tiêu của đối phương là ám các thì chỉ có một mình đệ cũng không làm gì được, nhưng nếu mục tiêu của đối phương là đệ thì biện pháp để giết đệ có hàng vạn cách, tội gì phải tốn công tốn sức bày ra cái bẫy này?" Ánh mắt thiếu niên bỗng chốc sa sầm, "Nếu như đây thật sự là cái bẫy, đệ ngược lại còn muốn xem xem bọn họ có bản lĩnh lấy gậy ông đập lưng ông hay không."

"Đệ nói cũng có lý." Lưu Hải Khoan khe khẽ gõ bàn, trầm mặc một lúc mới nói tiếp, "Tóm lại thì đệ vẫn phải cẩn thận mọi chuyện, nếu như cần huynh thì bất kể lúc nào cứ nói."

"Được."

Thiếu niên gật nhẹ đầu, ánh mắt mờ mịt không biết rơi vào nơi nào.

Vương phủ vào ban ngày náo nhiệt hơn ban đêm rất nhiều.

Từ sau khi dán thông cáo, mỗi ngày Vương phủ đều tiếp đón một lượng lớn người đến tuyển chọn, đông như trẩy hội, thiếu niên đứng giữa đoàn người, ngẩng đầu nhìn biển hiệu gỗ màu đỏ được làm từ gỗ đàn hương trong lòng không khỏi thầm ai oái.

Hoang phí.

Một giây sau đó, một thị vệ đi xuyên qua đám người đến trước mặt y.

"Công tử, Vương gia cho mời cậu."

Vương Nhất Bác hơi kinh ngạc nhìn tên thị vệ, sau đó liền theo cậu đi vào Vương phủ.

Bên trong Vương phủ ngược lại thanh tịnh hơn nhiều, càng đến gần nơi ở của Vương gia thì lại càng yên tĩnh. Y và người thị vệ đi trước dẫn đường đi xuyên qua hành lang bước vào một nơi vô cùng quen thuộc. Tuy rằng quang cảnh ban ngày và ban đêm khác nhau nhưng thiếu niên chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra đây chính là biệt viện của Thần Vương.

Xung quanh viện có hàng tường đỏ bảo hộ, liễu xanh nhẹ nhàng rũ xuống mang hơi thở cổ xưa, trong nội viện còn có hòn non bộ bên cạnh chiếc ao nhỏ và mấy cây hoa quế lẻ tẻ hai bên, đồng loạt đón ánh nắng mặt trời.

Mà ở đối diện chính là nơi ở của Thần Vương.

Vương Nhất Bác âm thầm thu hồi ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn căn phòng, bước chân vững chắc không chậm một giây.

Ánh nắng sau giờ Ngọ lười biếng chiếu xuống mặt đất, mùi đàn hương sâu kín thoang thoảng khắp phòng, người kia đang ngồi trước thư án ngưng thần nhìn chằm chằm vào quyển sách. Áo trường bào màu đen nhẹ nhàng rũ xuống, tóc dài tùy tiện vấn lên, vài sợi tóc rối vương trên trán, hai đầu lông mày phảng phất anh khí và thanh lãnh, tĩnh mịch lại ôn nhu, như một nét mực tô điểm bức họa.

"Vương gia."

Thị vệ tiến lên chắp tay thi lễ, khẽ thưa một tiếng rồi lùi lại đứng phía sau người kia. Thần Vương khẽ vuốt cằm rồi ngước mắt lên nhìn thiếu niên.

Vương Nhất Bác hướng tới ánh mắt dò xét của hắn cất tiếng, "Vương gia, tại hạ Vương Nhất Bác."

Tiêu Chiến hơi nhíu mày, đầu ngón tay khe khẽ gõ lên án thư.

"Thị vệ và gia đinh, không biết Vương công tử muốn thử chức gì?"

Thiếu niên cơ hồ nghĩ cũng không thèm nghĩ liền đáp, "Thị vệ."

"Ồ?" Điệu bộ thẳng thắn cởi mở như vậy nằm ngoài dự đoán của Tiêu Chiến, hắn nhìn đối phương nâng khóe miệng, thản nhiên mời nói, "Không biết bổn vương có thể chiêm ngưỡng thân thủ của công tử hay không?"

Mùi đàn hương nhẹ nhàng mang theo vài phần mê hoặc quanh quẩn nơi chóp mũi, thanh âm người kia nói từng lời bên tai dần vi vu hòa vào tiếng gió.

Vương Nhất Bác trầm mặc một lát liền cụp mắt vái chào.

"Thiếu sót rồi."

Thân hình thiếu niên khẽ động, mũi chân nhấc lên nhặt một cành cây cách đó không xa, phi thân bay ra ngoài đình viện.

Dù chỉ là một cành cây khô nhưng cũng không thể nào che giấu khí tức thanh lãnh và ngạo khí trong lòng thiếu niên. Người nọ áo trắng như tuyết, thanh tư lỗi lạc, màu đỏ nơi đai tay và đai lưng màu cẩm tú dưới ánh nắng hắt lên một chút quang mang. Gió thu dần nổi lên, cành khô phá khí tựa như thật sự có sinh mệnh mà nâng niu sinh khí, anh dũng xoáy lên từng phiến lá rơi khỏi cội.

Giống như giao long nhảy múa, lại tựa như một công tử văn nhã.

Tiêu Chiến híp híp mắt có chút hứng thú nhìn người nọ.

Thân hình thiếu niên cực kì linh động, tay áo phía sau khi nhẹ nhàng khi thì phiêu diêu như cánh yến, khi lại hành động như lôi đình, thân thể gầy gò theo từng chiêu thức mà di chuyển khắp sân đình. Trong khoảnh khắc đó, nội tức cường đại theo từng động tác sấm vang chớp giật của y mà nổ tung, chỉ có thể miễn cưỡng trông thấy một vệt thanh ảnh đang nhảy múa trong đình.

Một cái chớp mắt tiếp theo, một chút sát khí không dễ dàng nhận ra xuất hiện, người nọ lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đâm về phía người đang ngồi trước thư án, ánh mắt ghim chặt vào Tiêu Chiến, không nhúc nhích nhìn người nọ lạnh lẽo xông vào.

Hôm nay tâm trạng tốt, tặng mọi người 1 chương Nam Phong Tự nhé

Suzie