[ZSWW] Nam Phong Tự

Chương 16




Bên ngoài phòng trắng xóa lạnh lẽo, gió lạnh nổi lên từ bốn phương, trong phòng ánh lửa chập chờn dạt dào hơi ấm, Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác ngồi bên mép giường rất lâu thì cơ thể run rẩy trong lòng mới dần dần bình tĩnh trở lại.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có bó củi lúc cháy phát ra âm thanh lốp đốp cùng tiếng hít thở thật nhẹ của cả hai, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một đạo âm thanh thật nhỏ.

Tiêu Chiến cầm bát trà gừng trong tay đưa tới bên miệng y, ôn nhu nói, "Bảo bảo, uống chút trà gừng nào."

Thấy Vương Nhất Bác lắc đầu hắn lại mở miệng nói tiếp, "Ta sợ đệ bị nhiễm phong hàn, cho dù đệ không thích cay thì cũng uống thử một chút đi."

Vương Nhất Bác cụp mắt nhìn bát trà gừng bên miệng nhẹ nhấp một ngụm, còn chưa kịp nuốt xuống hai đầu lông mày đã gắt gao nhíu chặt lại.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm y một lúc lâu rồi thả trà gừng trên tay xuống chiếc bàn gỗ bên cạnh, sau đó hắn quay trở lại giường một lần nữa ôm chặt người vào lòng.

Vương Nhất Bác đi đâu, làm gì, sao lại mất tích lâu như thế...

Người thông minh giống như Tiêu Chiến dù cho Vương Nhất Bác không chịu mở miệng thì hắn vẫn có thể đoán ra một chút, nếu đối phương đã cố tình tránh né thì hắn cũng sẽ không chủ động hỏi thăm.

Một lúc lâu sau đó Vương Nhất Bác mới ngẩng đầu nhẹ giọng kêu, "Chiến ca."

"Ta đây." Tiêu Chiến đối diện với đôi con ngươi trong veo của người nọ nhẹ nhàng giúp y vén gọn vài lọn tóc rối.

Sau khi hắn giúp y sửa sang lại đầu tóc, Vương Nhất Bác lại đặt đầu lên hõm vai người kia tựa như quấy rối mà không ngừng cọ xát.

"Phụ thân ta nói, huynh lòng dạ quá sâu, người không hài lòng..."

Nghe thanh âm của đối phương càng ngày càng nhẹ, Tiêu Chiến lại siết chặt vòng tay đang ôm người trong lòng chặt thêm. Hắn đặt cằm tựa trên vầng trán cao của y ôn nhu nói, "Ta biết."

Vương Nhất Bác cười cười, "Gậy ông đập lưng ông, huynh thắng rồi."

Tiêu chiến giật mình, "Bảo bảo, ta..."

"Suỵt... ta biết, huynh không cần phải giải thích." Vương Nhất Bác đặt đầu ngón trỏ chặn lên đôi môi hơi lạnh của hắn, "Nhưng mà, Chiến ca, nếu như huynh lừa gạt ta, cả đời này ta sẽ không bao giờ tha thứ cho huynh."

Lời vừa dứt Tiêu Chiến liền hung hăng chụp lấy gáy y mạnh bạo hôn xuống, hôn cho đến khi người nọ vô lực thở dốc mới chịu buông tha.

"Ta sẽ không cho đệ cơ hội này."

Vương Nhất Bác mềm nhũn đẩy hắn một cái, "Mấy ngày nay ta sẽ không về ám các, chuyện tìm ra loại hương liệu kia ta sẽ nhờ huynh trưởng tra xét."

"Huynh trưởng?"

"Ừm, con trai bạn thân của phụ thân ta."

"Vậy phụ thân của hắn..."

"Không có ở đây."

Tiêu Chiến cọ cọ tóc y nói, "Được."

Nói xong trong phòng lại rơi vào trầm mặc, Vương Nhất Bác vén một lọn tóc của Tiêu Chiến đặt trong lòng bàn tay mà vuốt ve, Tiêu Chiến cúi đầu nhìn gương mặt trắng nõn của thiếu niên cả nửa ngày, nói khẽ, "Bảo bảo, đệ biết chuyện nguồn gốc của ám các và triều đình sao?"

"Phụ thân và đương kim Thái Thượng Hoàng là sư huynh đệ." Vương Nhất Bác đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Chiến mở miệng, "Huynh hẳn là không ngờ được đi? Chính bản thân ta cũng cảm thấy bất ngờ. Thời điểm mẫu thân hoài thai ta, phụ thân phải ra ngoài làm nhiệm vụ nên đã giao nương cho Thái Thượng Hoàng chăm sóc, không ngờ được rằng nương lại vì khó sinh mà qua đời, Thái Thượng Hoàng cảm thấy hổ thẹn với phụ thân ta cho nên đối với mọi hành động của ám các vẫn luôn mắt nhắm mắt mở."

Tiêu Chiến cầm tay y trong lòng bàn tay chậm rãi nói, "Thì ra là vậy."

"Khi ta còn nhỏ, phụ thân thường xuyên không về nhà ban đêm, cũng không biết từ khi nào mà ta lại bắt đầu sợ tối." Vương Nhất Bác đem mảnh trăng non giấu dưới cổ áo ra, "Sợi dây chuyền này là của mẫu thân khi còn sống để lại cho ta, mỗi khi cảm thấy sợ tối ta đều lấy nó ra để chiếu sáng, bao nhiêu năm qua đều như vậy, cũng dần quen rồi."

Tiêu Chiến khẽ mổ lên trán y một cái, "Sau này có ta ở đây, đệ không cần phải dựa vào nó nữa."

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn hắn nói, "Chiến ca, sao ta chưa bao giờ nghe huynh nhắc về mẫu thân vậy?"

"Mẫu thân ta cũng qua đời từ khi ta còn nhỏ."

Vương Nhất Bác nghe vậy mím môi một cái, y vươn người lên ôm cổ đối phương tựa như làm nũng mà cọ cọ đầu bên cổ hắn.

Tiêu Chiến bị y cọ đến phát ngứa, hắn cảm thấy phương pháp an ủi giống như bé mèo nhỏ này có chút buồn cười. Hắn nhấc cái đầu không an phận của Vương Nhất Bác đặt lên vai nói, "Bảo bảo, sao trước đây ta không phát hiện ra đệ dính người như vậy nhỉ?"

Vương Nhất Bác miễn cưỡng nằm sấp trên người hắn khẽ hừ một cái không đáp.

Tiêu Chiến thấy y không muốn mở miệng cũng không tiếp tục hỏi nữa, dùng tay vuốt dọc theo lưng y như an ủi.

Hai người duy trì tư thế này ngồi rất lâu, đúng lúc đó thì Trịnh Phồn Tinh vào đưa bữa tối và một ít củi lửa. Có lẽ ban ngày đã chứng kiến một màn kinh thiên động địa kia nên khi cậu nhìn thấy hai người đang ôm nhau ngủ cũng không cảm thấy quá kinh ngạc, chỉ an tĩnh làm xong việc của mình rồi lui ra ngoài.

Bóng đêm ngày một dày hơn, đợi đến khi Tiêu Chiến nhẹ giọng gọi người trong ngực dậy ăn cơm thì y đã ngủ mất rồi.

Hắn cẩn thận từng li từng tí ôm Vương Nhất Bác vào giường trong, đắp chăn cẩn thận cho y xong mới chậm chạp bước ra sân nhỏ, chỉ mới đi được vài bước hắn tựa như nghĩ đến gì đó mà dừng lại hước chân, đi thật nhanh về phía gian phòng của Trịnh Phồn Tinh.

Không mất chút thời gian nào liền nhìn thấy Trịnh Phồn Tinh xuất hiện sau cửa vừa đi vừa ngáp.

"Vương gia, người đến trễ một chút nữa là thuộc hạ ngủ mất đó."

"Ngươi đi đến phòng bếp thông báo một tiếng, để lại người gác đêm."

Trịnh Phồn Tinh sớm đã cởi ngoại y bị gió lạnh thổi đến phát run, nói chuyện cũng không còn quá lưu loát, "Sao... sao lại thế a, Vương gia?"

"Nhất Bác vẫn chưa ăn cơm, ta sợ nửa đêm y tỉnh dậy sẽ đói bụng."

"Vương gia, chuyện này..."

"Ngươi nhớ đi phân phó một tiếng, ta đi trước."

Tiêu Chiến nói xong liền quay lưng đi không thèm nhìn lại, Trịnh Phồn Tinh bỗng nhiên hắt hơi một cái, lầm bầm, "U mê mỹ... mỹ sắc... là... là không đúng..."

"Hôm qua bên trong phủ quan hiện ở đây binh sĩ cũng phát sinh xung đột, cần người xử lí..."

Ở lần thất thần không biết thứ bao nhiêu của Tiêu Chiến cuối cùng Trịnh Phồn Tinh không nhịn được nhắc nhở, "Vương gia, chuyện này người định xử lí thế nào?". Đam Mỹ H Văn

Tiêu Chiến liếc mắt nhìn cậu tùy tiện lật một quyển sổ con trước mặt, "Bảo bảo đã ăn gì chưa?"

Trịnh Phồn Tinh sửng sốt một chút rồi nói, "Sáng nay lúc thức dậy đã ăn rồi."

Một lát sau chỉ thấy Tiêu Chiến nhẹ nhàng khép quyển sổ con trong tay lại rồi chầm chậm đi ra ngoài.

Trịnh Phồn Tinh không hiểu gì đi theo sau lưng hắn, "Vương gia, người còn chưa nói chuyện này nên xử lí thế nào."

"Trước tiên cứ để đó đã, khi khác hãy nói."

"Vương gia..."

Tiêu Chiến quay người nhìn người phía sau, "Đừng đi theo ta."

Trịnh Phồn Tinh nhìn thân ảnh ngày một đi xa của hắn không khỏi kêu rên nói, "Tại sao lại như thế chứ..."

Lúc Tiêu Chiến đi vào phòng Vương Nhất Bác thì người nọ đang nằm cuộn tròn trên giường, trong ngực còn ôm một bé mèo Bánh Mật. Ánh nắng ấm áp từ cửa sổ rơi bên mép giường, mấy tia sáng khúc xạ không nghiêng không lệch rơi vào giữa hai đầu lông mày thiếu niên che giấu đi một chút khí tức thanh lãnh, vừa nhu hòa lại vừa lười biếng.

Một người một mèo, an nhàn đến cực điểm.

Hắn cẩn thận từng li từng tí bế Bánh Mật từ trong ngực thiếu niên ra thả xuống đất, Bánh Mật nửa tỉnh nửa mê nhìn hành động của hắn khẽ kêu lên một tiếng rồi lại mơ mơ màng màng thiếp đi.

Tiêu Chiến xốc chiếc mền giữa giường lên khe khẽ che lên người Vương Nhất Bác. Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt an tĩnh ngủ của y cả nửa ngày, càng nhìn càng cảm thấy khuôn mặt nhỏ này trắng đến dị thường, hắn đưa tay sờ lên gò má đối phương, lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ nóng hổi làm hắn không khỏi nhíu chặt lông mày, cõi lòng cũng như bị một chiếc móng vuốt mèo cào qua, âm thanh cũng nhiễm lên một chút lo lắng, "Bảo bảo..."

Vương Nhất Bác lẩm bẩm hai tiếng rồi lại ngủ thật say.

Y cảm thấy bản thân tựa như vừa rơi xuống vực sâu, y cứ rơi mãi, rơi mãi, bị chôn vùi trong bóng tối vô tận.

Đương lúc còn đang chìm nổi lênh đênh dường như y nghe được có người đang gọi.

Thanh âm nhẹ nhàng, một lần rồi lại một lần nữa gọi, "Bảo bảo..."

Nhưng y không tài nào mở nổi mắt.

Trong thân thể dường như có một ngọn lửa lớn hừng hực không ngừng cắn nuốt lấy thần trí của y, trán y truyền đến từng trận đau nhức, tay chân như bị đổ chì mà trở nên nặng trĩu, trong đầu cũng chỉ còn một mảnh hỗn độn và những đoạn kí ức ngắn không ngừng lóe lên.

"Phụ thân, người mau theo con..."

"Nhất Bác, con chạy chậm một chút, cẩn thận ngã."

"Hì hì..."

"Phụ thân, tại sao mọi người đều có mẫu thân mà con lại không có?"

Người kia hiền lành cười cười với y, nhưng đáy mắt lại nhiễm một tầng buồn ảm đạm, "Mẫu thân con đã qua đời rồi, mặc dù nàng không ở bên cạnh con nhưng mảnh trăng non này của nàng sẽ thay nàng bảo vệ con. Vì vậy Nhất Bác à, con phải chăm chỉ luyện võ, bảo vệ thật tốt bản thân, có biết chưa?"

Hài tử cái hiểu cái không gật nhẹ đầu nắm chặt thanh đoản kiếm trong tay.

"Phụ thân, sao người làm đồ ăn ngon vậy?"

Người kia sờ lên đầu y cười nói, "Mẫu thân không có ở đây nên phụ thân muốn chăm sóc con thật chu đáo."

"Phụ thân có thể dạy con cái này không?"

"Chờ con trưởng thành rồi phụ thân sẽ dạy con."

"Phụ thân, móc tay nha!"

"Phụ thân, hôm nay con đạt quán quân cuộc thi luyện võ!"

"Không tồi, không hổ là con trai của Vương Kiệt ta, nói đi, con muốn ta thưởng cái gì?"

"Con muốn phụ thân du ngoạn với con một ngày."

"Đơn giản như vậy? Được, ngày mai phụ thân cùng con đi du ngoạn một ngày."

"Đa tạ phụ thân."

"Con xin lỗi, phụ thân, nhiệm vụ thất bại rồi."

Người kia kéo y đến bên cạnh giường ngồi xuống, không nói không rằng chỉ nhẹ nhàng giúp y bôi thuốc, thật lâu sau đó mới nặng nề thở ra một hơi, "Nhất Bác, lần sau phải biết bảo vệ mình thật tốt, biết chưa?"

"Phụ thân..."

"Con và những người khác trong ám các không giống nhau, con là Các thiếu chủ, nhiệm vụ quan trọng nhất là phải tự bảo vệ bản thân mình, điều này con phải nhớ thật kĩ."

"Phụ thân, con yêu huynh ấy."

"Con đường này một khi đã đi sẽ không thể quay đầu lại!"

"Nhưng... phụ thân..."

Nhạc phụ tốt lắm đó~~~~

Suzie