Vương Nhất Bác ngồi ở trước bàn. Người phụ nữ trước mặt nhìn cậu mỉm cười, "Đừng căng thẳng, ta là mẹ Tiêu Chiến."
"Chào bác gái." Vương Nhất Bác đứng dậy chào.
"Chào con, ngồi đi đừng câu nệ." Mẹ Tiêu vẫn mỉm cười. "Tuổi tác đã cao cũng không biết các con thích uống gì, con tự mình chọn đi."
"Không cần, không cần, một chút nữa con còn phải luyện nhảy." Vương Nhất Bác nói bóng gió chính là mình không ở lại lâu.
"Hay cứ chọn một ly gì đó đi, vừa trò chuyện vừa giải khát." Mẹ Tiêu sau khi chọn cho mình một món thì chọn thêm một ly sữa, "Sữa được chứ?"
"Dạ được." Vương Nhất Bác gật đầu, trong lòng thầm nghĩ đúng là người một nhà, đều thích cho mình uống sữa.
"Nhất Bác, ta có thể gọi con như thế không?" Mẹ Tiêu hỏi.
"Đương nhiên là được ạ." Vương Nhất Bác trả lời.
"Nhất Bác rất ưu tú, vũ đạo, trượt ván, motor đều biết." Mẹ Tiêu tán dương.
"Không có." Vương Nhất Bác khiêm tốn nói.
"Không có gì, ở cái tuổi này hẳn là nên chơi, rất tốt." Mẹ Tiêu dừng một chút, "Nhưng những thứ này không thể giúp Tiêu Chiến."
Mẹ Tiêu nói ra câu kia Vương Nhất Bác biết bà đã biết quan hệ của cậu và Tiêu Chiến.
"Bác gái, con cùng..."
"Tiểu Chiến gần đây rất khổ não." Vương Nhất Bác chưa nói hết đã bị cắt ngang. Cậu nhíu mày không nói gì.
"Giữa người yêu chẳng lẽ không phải sẽ giúp đỡ nhau sao? Nhưng Nhất Bác, con đảm đương được cái gì trong đoạn quan hệ này đây?" Mẹ Tiêu vẫn cười nhưng lời nói ra càng sắc bén.
"Con..."
"Nhất Bác chắc không biết, Tiêu Chiến vì con mà trở mặt với người trong nhà." Mẹ Tiêu khuấy ly cà phê trước mặt, bình tĩnh như đang nói chuyện nhà người khác.
"Chiến ca..."
"Nhất Bác, các con còn nhỏ, con cũng rất ưu tú, bác gái không muốn làm gì con cả, con hãy tha cho Tiêu Chiến đi." Mẹ Tiêu không cười nữa, nghiêm túc nhìn Vương Nhất Bác.
"Bác gái, mặc dù con không biết chuyện trên thương trường, nhưng con có thể quan tâm Chiến ca ở phương diện khác." Vương Nhất Bác thành khẩn nói.
"Các con còn trẻ, không biết một đời dài bao nhiêu, không biết lời hứa cũng chỉ là đảm bảo một lúc nhất thời thôi." Mẹ Tiêu không cho là đúng với lời nói của Vương Nhất Bác.
"Bác gái, con thật sự thích Chiến ca."
Mẹ Tiêu không khuấy cà phê nữa mà ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác. Từ trong ánh mắt của mẹ Tiêu, Vương Nhất Bác nhìn ra sự xem thường và một tia buồn cười.
"Nhất Bác, ta không muốn tổn thương bất kì ai trong các con, nhưng vì Tiêu Chiến, ta không thể không làm như thế. Nghe nói tình trạng kinh tế của con cũng không được tốt lắm." Mẹ Tiêu chỉ thông qua người khác thăm dò Vương Nhất Bác một chút, cũng không có đi sâu vào điều tra. Dù sao cũng chỉ là một học sinh.
Vương Nhất Bác không nói gì.
"Ta có thể cho con một khoản tiền. Hơn nữa ta sẽ đưa con đi ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu. Nhưng tiền đề là con phải chia tay với Tiêu Chiến." Mẹ Tiêu nhìn thẳng Vương Nhất Bác, nói.
"Bác gái, nếu như con đồng ý với người, thì nỗ lực của Chiến ca con đem để ở đâu đây?" Vương Nhất Bác ngữ khí cứng rắn.
Tiền? Du học? Những thứ này chỉ cần cậu chịu nhượng bộ, lập tức sẽ có được. Những thứ này đối với cậu mà nói quá nhẹ rồi.
"Nhất Bác, chẳng lẽ cậu nhất định phải phá huỷ thanh danh của Tiêu Chiến sao? Cậu có biết quan hệ giữa cậu với nó tạo ra ảnh hướng lớn thế nào đối với sự nghiệp của nó không? Mang đến phiền phức ngập trời cho nó, đó là yêu hay sao?" Mẹ Tiêu hùng hổ doạ người.
"Nhưng Chiến ca không hề từ bỏ, con nhất định cũng sẽ không từ bỏ." Vương Nhất Bác kiên định nói.
"A, nó từ bỏ cậu thì cậu sẽ liền từ bỏ sao?" Mẹ Tiêu hỏi, "Cậu phải biết, cậu cùng nó mới mấy năm, mà ta với ba nó ở cùng nó bao nhiêu năm. Tình yêu và tình thân, nó sẽ chọn cái nào đây?"
"..." Vương Nhất Bác không nói gì. Cậu không có tự tin trong chuyện này, tự tin Tiêu Chiến sẽ chọn mình.
"Con sẽ chọn cún con nhà con." Vương Nhất Bác nghe câu nói kia thì ngẩng đầu lên, là Tiêu Chiến.
"Chiến ca?" Vương Nhất Bác khó tin hỏi.
"Không phải đã nói không cho em chạy loạn rồi sao?" Tiêu Chiến nói còn có chút thở gấp, có vẻ như là chạy tới.
Tiêu Chiến cũng vừa nhận được tin tức mẹ mình đi tìm bạn nhỏ, khẳng định bạn nhỏ không thể ứng phó được mẹ mình liền vội chạy tới.
"Tiêu Chiến, con có biết con đang nói gì không?" Mẹ Tiêu bình tĩnh hỏi.
"Biết." Tiêu Chiến cũng bình tĩnh mà trả lời.
"Vương Nhất Bác, cậu nhìn thấy chưa? Còn thái độ của cậu thế nào?" Mẹ Tiêu hỏi.
"Con sẽ luôn ở bên cạnh Chiến ca." Vương Nhất Bác nói xong đứng dậy tới gần Tiêu Chiến. Tiêu Chiến ôm chặt lấy Vương Nhất Bác nhìn mẹ Tiêu.
"Rất tốt, ta rất mong chờ đôi uyên ương số khổ các người." Mẹ Tiêu bỏ lại câu nói này, sau đó rời đi. Không gào thét ầm ĩ, đi rất an tĩnh.
"Chiến ca, anh nên nói chuyện thật tốt với bác gái, không cần phải như thế." Vương Nhất Bác vùi đầu vào ngực Tiêu Chiến.
"Em nghe thấy không? Anh chọn em, như vậy là đủ rồi." Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác, "Cún con, anh không có nhà, chỉ có em, em có thể đừng rời bỏ anh không?"
Vương Nhất Bác gắt gao ôm lấy eo Tiêu Chiến, "Em sẽ mãi mãi không rời đi, mãi mãi sẽ không."
"Cho nên em phải nghe lời." Tiêu Chiến nói.
"Em có chỗ nào không nghe lời?" Vương Nhất Bác nói.
"Không cho em chạy loạn, em vẫn cứ chạy, sớm biết như vậy anh đã làm cho em mấy ngày không thể xuống giường, như vậy là được rồi." Tiêu Chiến trả lời.
"Xuỳ..." Vương Nhất Bác hừ một tiếng.
"Được, anh vừa mới đối tốt với em như vậy, em còn nở đối với anh như vậy, thật tổn thương." Tiêu Chiến nói còn đưa tay lên ôm ngực.
"Bao lớn rồi còn ầm ĩ." Vương Nhất Bác ngoài miệng nói như vậy thôi, nhưng vẫn nhón chân hôn lên môi Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến hôn sâu nụ hôn này, sau khi hôn xong liền ôm Vương Nhất Bác ra ngoài.
"Làm gì vậy?" Vương Nhất Bác hỏi
"Về nhà."
"Em vừa mới ra ngoài..."
"Vậy cũng phải về, hôm nay là chủ nhật."
"Em còn phải luyện nhảy." Vương Nhất Bác nhấn mạnh.
"Thiếu luyện một ngày cũng không sao."
"Vậy về nhà làm gì?"
"Làm em."
Mẹ Tiêu là người phụ trợ cho ba Tiêu, trên thương trường có sóng to gió lớn gì mà chưa từng thấy qua, cho nên đối với loại tình cảm trẻ con này hoàn toàn không để vào mắt, rất tỉnh táo mà đối đãi. Ở trong thành phố này, đối đầu cùng Tiêu gia đều không có kết cục tốt, chỉ cần một câu nói của bà ai còn dám giúp đỡ Tiêu Chiến? Nên bà rất tỉnh táo, có lẽ đây là thời kỳ phản nghịch, ở hiện thực áp lực nặng nề đè xuống, mấy ai sẽ không phải cúi đầu?
Tiêu Chiến đoán được ý định của mẹ Tiêu, nên cũng không đến mấy công ty lớn tìm việc mà chuẩn bị tự mình thành lập phòng làm việc. Nhân mạch bên trên có Lưu Hải Khoan giúp đỡ cũng không quá lo lắng, mấu chốt chính là tài chính.
"Sao vậy?" Vương Nhất Bác ở thư phòng cùng Tiêu Chiến, nghe anh thở dài.
"Không có gì." Tiêu Chiến trả lời.
"Anh nói một chút đi, không chừng em có thể giúp anh mà." Vương Nhất Bác đứng dậy đi về phía Tiêu Chiến.
"Không có gì đâu, tiểu bảo bảo." Tiêu Chiến ôm lấy Vương Nhất Bác, nhéo nhéo eo cậu, "Anh cảm thấy em gần đây lại gầy đi, không phải là tiết kiệm tiền cho anh nên không ăn cơm chứ?"
Vương Nhất Bác bị nhột, trốn về phía sau, "Đâu có, tại gần đây đang luyện nhảy, không thể béo."
Tiêu Chiến nhíu mày, "Dạ dày em vốn không tốt, không thể cố ý nhịn cơm được."
"Không có, mỗi ngày đều có ăn, chỉ là luyện nhảy nên tiêu hao nhiều." Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến dường như không tin, lại nói tiếp, "Thật mà, mỗi ngày đều có ăn."
Tiểu bảo bảo có bệnh bao tử, nhưng mà từ sau khi ở cùng với Tiêu Chiến thì không có tái phát nữa. Chỉ cần vừa xuất hiện chút triệu chứng sẽ được Tiêu Chiến chăm rất tốt, cho nên cậu cũng quên mất bản thân mình có bệnh bao tử.
"Bất kể thế nào, em phải chăm sóc tốt cho mình, anh bây giờ rất bận, đừng để anh lo lắng cho em." Tiêu Chiến nói.
"Dạ, Chiến ca tốt nhất." Vương Nhất Bác hôn lên má Tiêu Chiến, dừng một chút lại nói, "Chiến ca, nếu anh có chuyện gì, đừng giấu em, em có thể chia sẻ cùng anh."
"Được rồi." Tiêu Chiến xoa tóc Vương Nhất Bác, "Không cần em giúp anh, em chỉ cần để anh yêu thương thật tốt là được rồi."
"Chiến ca, em đang nghiêm túc, em không muốn anh quá mệt mỏi." Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến nghiêm túc nói.
Tiêu Chiến ôm chặt Vương Nhất Bác, "Như vậy là đủ rồi."
Tiêu Chiến vẫn lo lắng, anh cùng với Lưu Hải Khoan thành lập công ty này, nhân mạch phía bên mình không nhiều phải dựa vào Lưu Hải Khoan. Nhưng tài chính thật sự có vấn đề, bản thân phải bỏ ra ít nhất 600 vạn, trong khi tất cả thẻ tín dụng đều bị đóng băng, trước mắt chỉ còn một chiếc xe với chỗ ở này. Xe có thể bán được khoảng 200 vạn, nhà thì không thể bán được, dù sao cũng là nơi che mưa chắn gió của mình cùng tiểu bảo bảo. Trước đó anh cũng dành dụm được một khoảng, cộng vào vẫn thiếu gần 200 vạn, lại không thể vay ngân hàng. Mẹ Tiêu một tay che trời, ngân hàng nào dám cho anh vay đây. Anh em, bạn bè tan đàn xẻ nghé, sau khi anh cùng người nhà trở mặt thì bạn nhậu cũng dần mất tâm, chỉ có Uông Trác Thành và Vu Bân luôn ủng hộ, hai người gom góp lại vẫn còn thiếu gần 80 vạn.
Làm sao bây giờ?
Vương Nhất Bác để ý thấy Tiêu Chiến mấy ngày nay có tâm sự, cảm thấy lo lắng nên cậu gọi điện cho Lưu Hải Khoan.
"Hải Khoan ca, là em, Vương Nhất Bác."
"À, có chuyện gì không?"
"Là, em muốn hỏi một chút..."
Cuộc trò chuyện không lâu, Lưu Hải Khoan đem chuyện khốn khó gần đây của Tiêu Chiến nói cho Vương Nhất Bác. Cậu biết mẹ Tiêu nhất định sẽ làm khó Tiêu Chiến, chỉ là không nghĩ đến có thể làm tuyệt tình như vậy.
Thêm vào phần của mình hơn 10 vạn, vẫn còn thiếu hơn 60 vạn. Nên làm thế nào để giúp Chiến ca đủ tiền đây?
"Ầm." Cửa mở ra liền đóng lại, âm thanh vang dội. Vương Nhất Bác nhanh chân đi ra ngoài, nhìn thấy Tiêu Chiến xiêu vẹo đi vào, trên người toàn mùi rượu.
"Chiến ca, sao lại uống nhiều như vậy?"
"Không có... không có gì, bạn bè gì, đều bận... bận không thể giúp..." Tiêu Chiến mơ hồ nói, ngày thường anh sẽ không nói những chuyện này.
Vương Nhất Bác dìu Tiêu Chiến vào phòng ngủ, lấy nước, giúp anh thay quần áo, lau người, cho anh uống nước pha mật ong, xong hết mới ngồi lẳng lặng bên cạnh Tiêu Chiến.
Chiến ca rất gầy, gần đây rất bận, sắc mặt cũng không tốt. Bản thân mình cái gì cũng không giúp được, ngay cả một bữa cơm cũng không biết làm. Chiến ca vì mình mà chèo chống một vùng trời, còn mình lại vô dụng như thế.
"Chiến ca, rất mệt phải không, em cũng có thể cùng anh chia sẻ." Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến trong lòng có chủ kiến.
Sau khi thu xếp xong cho Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác bấm điện thoại gọi cho Lý Vấn Hàn.
"Vấn Hàn ca, lần trước anh nhảy ở club đêm một lần được bao nhiêu tiền?"
"Sao lại đột ngột hỏi chuyện này, em gặp chuyện gì sao?" Lý Vấn Hàn quan tâm hỏi.
"Em có chút chuyện, đang thiếu tiền, cần tiền gấp." Vương Nhất Bác cảm thấy mặc dù mình không thể làm chuyện khác, nhưng nhảy múa thì vẫn có thể.
"Thiếu bao nhiêu anh có thể giúp em. Nhất Bác, không phải anh không muốn dẫn em theo, nhưng đó không phải nơi tốt lành gì." Lý Vấn Hàn nói.
"Ca, em biết, nhưng thiếu rất nhiều. Nếu em đã điện thoại cho anh thì em đã có chuẩn bị." Vương Nhất Bác bình tĩnh nói.
"..." Lý Vấn Hàn không nói gì.
"Ca, giúp em nha, chí ít có anh dẫn em đi, còn yên tâm một chút, nếu không em sẽ tự mình ra ngoài tìm."
Lý Vấn Hàn vừa nghe lời cậu nói, liền thốt lên, "Tối mai chờ anh, anh dẫn em đi."
"Dạ vâng." Vương Nhất Bác cúp điện thoại.
Nhảy có thể không kiếm tiền nhanh được, nhưng còn có cách nào khác đây? Vương Nhất Bác nghĩ xem mình còn làm được gì. Lái motor, đúng rồi, là lái motor. Cậu trước kia đã từng thi đấu, nếu như đi đua xe, một lần có thể kiếm được một ít tiền.
Vương Nhất Bác vừa nghĩ đến lại nhanh chóng gọi điện thoại.
" Doãn Chính ca, em có việc tìm anh."
"Có chuyện gì vậy?"
"Chuyện thi đấu anh nói lần trước, còn có thể ghi tên không?"
"Haha, thật kỳ lạ, lần trước kéo em như thế nào cũng đều không đi, sao bây giờ lại nguyện ý muốn đi?"
"Em có chuyện, nên hỏi anh còn có thể ghi tên không?"
"Đương nhiên, cho dù không còn đi nữa, em đã nguyện ý thì anh cũng khẳng định cho em một chỗ."
"Doãn Chính ca, nếu như thắng một lần có thể được bao nhiêu tiền?"
"Chuyện này, một lần chắc là khoảng hai ba vạn."
"Ít quá, có cách nào kiếm nhiều hơn không?" Vương Nhất Bác nghe con số này, nhíu nhíu mày.
"Ít nhưng đó là thi đấu chính quy, hơn nữa em cũng không phải thiếu số tiền này, hẳn là chỉ chơi đùa một chút thôi phải không?"
"Em thiếu tiền, cần tiền gấp."
"Nhất Bác, nếu em có khó khăn, nói với anh một tiếng, anh không có nhiều nhưng cũng có thể giúp một ít."
"Ca, em bây giờ cần rất nhiều, cần dùng gấp."
Doãn Chính dừng một chút, "Có một trận đua xe bí mật, nhưng loại thi đấu này đều không có bảo hộ. Sinh tử do mệnh, thắng liền có tiền, còn thua... nếu không cẩn thận ngay cả mạng cũng không còn."
"Loại thi đấu này, một lần được bao nhiêu tiền?"
"Những thứ này được rất nhiều, nhưng..."
"Ca, được bao nhiêu?"
"Thắng một lần bình quân cũng 10 vạn trở lên. Nếu như tiền cược đặt lớn, ba bốn mươi vạn cũng không phải không có."
Vương Nhất Bác suy nghĩ, nếu như nhảy múa cùng với đua xe, như vậy sẽ rất nhanh có thể gom đủ tiền.
"Được rồi, phiền Doãn Chính ca giúp em liên hệ với bên đó."
"Nhất Bác, em cần suy nghĩ kĩ, không được lỗ mãng." Doãn Chính vẫn rất lo lắng.
"Em nghĩ kĩ rồi, ca yên tâm đi, em có chừng mực." Vương Nhất Bác nói xong liền cúp điện thoại, sợ Doãn Chính nói thêm gì nữa.
Nhìn Tiêu Chiến ngủ ở trên giường, lúc ngủ còn cau mày, chắc là rất mệt. Không sao, Chiến ca, em có thể cùng anh chia sẻ.
Sáng thứ hai, lúc Tiêu Chiến tỉnh dậy, theo thói quen sờ vào chỗ nằm bên cạnh, phát hiện không có người khiến Tiêu Chiến lập tức tỉnh ngủ.
"Nhất Bác?"
"Dạ, em ở đây." Vương Nhất Bác vừa nghe thấy tiếng động trong phòng ngủ vội chạy vào, "Anh tỉnh rồi sao, đầu còn đau không?" Nói xong liền đi về phía Tiêu Chiến, đem đầu anh đặt trên đùi mình, nhẹ nhàng xoa bóp.
"Đãi ngộ tốt như vậy sao?" Tiêu Chiến hưởng thụ sự phục vụ của Vương Nhất Bác.
"Đúng vậy, chờ chút nữa ăn cháo xong anh uống một ít nước mật ong giải rượu, lần sau đừng uống nhiều như vậy nữa."
"Ừm, nghe tiểu bảo bảo."
"Chiến ca, tối nay Vấn Hàn ca tìm bọn em ra ngoài chơi, nói là ôn lại chuyện cũ, có thể về rất trễ."
"A~ tiểu bảo bảo không cần anh nữa, để anh một mình phòng không gối chiếc..."
"Không có, là ôn lại chuyện xưa, có thể rất trễ thôi."
"Không sao, sau khi mọi người chơi xong thì gọi cho anh, anh đi đón em."
"Không sao không sao, em tự về là được. Thật mà, em lái xe rất thuận tiện, anh ban ngày làm mệt mỏi như vậy, vẫn là nên đi ngủ sớm một chút."
"Nhưng mà không có tiểu bảo bảo, anh không ngủ được, làm sao bây giờ?"
Vương Nhất Bác vừa nghe, nhíu mày khó xử, "Vậy... nếu không, em không đi nữa."
"Không có gì, em đi đi, bạn nhỏ cũng phải có thời gian riêng tư của mình chứ." Tiêu Chiến cười, "Tối về sớm một chút nha."
"Dạ." Vương Nhất Bác cười, Chiến ca tốt như vậy, mình làm mọi chuyện rất xứng đáng, không thể chỉ để một mình Chiến ca bỏ ra.