Zombie Bao Vây Hướng Dẫn Sống Còn Ngày Tận Thế

Chương 11: 11: Căn Phòng Bí Mật Trên Tầng 3 - 5




Còn về việc giết zombie thì đó là để chứng minh sức mạnh của bản thân.Những người vừa không có tài nguyên vừa không có sức mạnh thì chỉ là phế phẩm, đương nhiên nơi tránh nạn sẽ không tiếp nhận.Tôi kết luận, người đứng đầu nơi trú ẩn này rất lý trí.Tiểu Bàn không biết đã bị đói mấy ngày, bộ dạng nhai bánh quy răng rắc của cậu ta y như ma đói đầu thai.Trần ca quan sát một lúc, liền đưa cho cậu ta phần nước anh ấy đang uống dở.Tiểu Bàn ngây người một lúc, nhưng không trả lời.Thời kì đặc biệt, để tránh lãng phí tài nguyên, cho dù không thiếu đồ, chúng tôi mỗi người cũng chỉ có một chai nước mỗi ngày.



Tiểu Bàn vừa đến, tôi quên không lấy nước cho cậu ta.Trần ca tốt bụng, tôi sợ cậu ta hiểu lầm liền giải thích.Chỉ thấy Tiểu Bàn nhận lấy nửa chai nước bằng hai tay, vẻ mặt nghiêm nghị, đôi mắt đỏ hoe."Cảm ơn chị, chưa có người phụ nữ nào đối xử tốt với em như vậy! Khi còn đi học, cho dù em là người duy nhất chơi bóng rổ trong sân, đám con gái cũng không đưa nước cho em.



Họ thà đưa nước cho bảo vệ còn hơn.





Chị ơi, tuy chị không đẹp, cũng hơi dữ dằn nhưng dù sao cũng cảm ơn chị! "Tôi nghẹn họng.Lúc Trần ca đến đây quần áo đều đã bị bẩn, bây giờ anh đang mặc đồ cũ của cô chủ, là một chiếc váy ngủ dài màu đỏ tía.



Hơn nữa đang trong thời kì đặc biệt nên không thể cắt tóc được, tóc ảnh đã dài ra không ít.



Thoạt nhìn, quả thực là ...Trần ca cứng người, chai nước khoáng trong tay vang lên “cọt kẹt”, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ai là chị hai của cậu!"Giọng nói vừa trầm vừa thô.Lúc này Tiểu Bàn mới hoàn hồn, vội vàng xin lỗi, "Ôi.



Hóa ra là đại ca, thật xin lỗi, em sai rồi.



Bảo sao lại có một chị gái xấu như vậy chứ."“Bang" một tiếng, chai nước khoáng bị bóp vỡ.Tiết Tuyết không kìm được bật cười thành tiếng.Tôi cũng giật giật khóe miệng.



Tôi còn đang tự hỏi có phải cậu ta giả ngu, có ý đồ hay không, nhưng hiện tại xem ra không phải đang giả bộ, cậu ta thật sự rất ngốc.Vì không còn thừa phòng nên Tiểu Bàn ở với tôi.Vừa khéo có hai giường trong phòng.Không biết có phải bị Trần ca lườm cho phát sợ hay không, cậu ta liền vội kéo tôi lên lầu từ sớm.Lúc lên cầu thang, tôi nhớ ra một chuyện liền hỏi cậu ta, "Đúng rồi, cậu biết tới sự tồn tại của nơi trú ẩn kia từ đâu."Cậu ta do dự một chút, đột nhiên tiến đến bên cạnh tôi, "Trang ca, đây là bí mật của em, anh đừng nói cho ai biết."Động tác cậu ta nhanh quá làm tôi giật cả mình, cũng may nhờ d*c vọng sinh tồn thôi thúc, tôi phản ứng cũng không chậm, tôi nhanh chóng đẩy khuôn mặt tròn trịa đó sang một bên, "Đừng gọi bừa, chúng ta cùng tuổi."Khuôn mặt cậu ta bị tôi đẩy ra có chút biến dạng, nhưng cũng không bận tâm liền nói: "Thực ra, em đã thấy nó trên mạng.”Tôi cau mày không tin, "Nói nhảm, bây giờ khắp nơi đều bị cắt điện, làm sao lên mạng được."Tiểu Bàn tỏ vẻ thành thật, vội vàng giải thích: "Em không nói nhảm.



Mạng 4g mà chúng ta thường dùng hiện nay chính là phương thức liên lạc thông tin di động.



Thông tin được chuyển giữa trung tâm tổng đài liên lạc di động và thiết bị đầu cuối điện thoại.



Tại đây, trạm gốc là quan trọng nhất.





Các trạm thu phát sóng được đặt ở hầu khắp các khu vực trong nước để thu và gửi tín hiệu di động.



Sở dĩ khi mất điện sẽ ảnh hưởng đến tín hiệu là do pin dự phòng của trạm bị cạn kiệt.



May mắn thay, em đã bí mật thiết lập một trạm cơ sở nhỏ ...!"Hàng loạt từ vựng chuyên môn khiến tôi có chút choáng ngợp.Tôi không biết nó nghiêm trọng ra sao.Cố nén ý định bảo cậu ta hãy nói tiếng người.Nhìn Tiểu Bàn trước mặt, trên khuôn mặt trắng trẻo mập mạp có viết rõ ràng hai chữ ---- Thiên tài.Nhịn không được cảm khái, không ngờ rằng Tiểu Bàn, người có EQ âm điểm, lại có chỉ số IQ cao đến mức nực cười."Vậy điện thoại của cậu vẫn lên mạng được hả?"Tiểu Bàn gật đầu.Tôi dành chút thời gian ngẫm lại, sau đó tiếp tục đặt câu hỏi, "Nhưng nếu cậu là người duy nhất có thể sử dụng trạm nhỏ để kết nối Internet, thì nhiều nhất cũng chỉ có thể xem những tin tức trước đó, chứ không thể liên lạc với người khác."Tiểu Bàn lắc đầu, "Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, nhưng tôi đoán có thể một số trạm gốc được trang bị máy phát điện độc lập, cho nên vẫn có tín hiệu trong khu vực đặt trạm gốc."Như vậy...Nói xong Tiểu Bàn liền len lén lôi ra một cái bọc vải.Thứ bên trong rõ ràng là trạm phát nhỏ trong miệng cậu ta.Nhưng tôi không nhận, không phải vì cái gì khác, mà thực sự nơi cậu ta giấu đồ, một lời khó nói hết."Sao cậu lại nhét thứ này vào đũng quần thế!"Cậu ta chính trực nói: "Không phải đũng quần, em vốn buộc ở thắt lưng, lúc chạy trốn sẽ không bị mất! Chỉ là ...!sau đó dây thừng bị lỏng.""Không ngờ, nó cọ vào đau quá."Tôi lùi lại một bước, đường hắc tuyến đầy mặt.Tôi nghi ngờ cậu ra đang mở máy, mặc dù không có bằng chứng nhưng tôi muốn cho nổ tung cả cậu ta lẫn máy của cậu ta.Cậu ta đỏ mặt, đuổi theo giải thích: "Em bảo là nó cọ vào đùi em mà, anh trai, anh nghĩ đi đâu vậy, làm người ta ngại quá."Ngại? Vậy tại sao vừa rồi cậu không nói rõ!"Trang ca, đừng để ý tới chi tiết đó."...Thấy tôi thực sự ghét bỏ, cậu ta không nài nỉ nữa mà tự cởi bọc vải, lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu xám và một chiếc sạc điện."Trang ca, anh muốn kết nối luôn không, nhưng pin dự phòng của em hết điện mất rồi."Nói xong cậu đưa máy tới, góc trên bên trái có một cái biểu tượng 2g nho nhỏ.Tôi do dự một chút, nhưng vẫn nhận lấy, nhấp vào Weibo quảng trường thành phố, quả nhiên thấy được mấy tin tức linh tinh, tất cả đều là tin sau khi bị mất liên lạc.Hầu hết đều hỏi chuyện gì đang xảy ra.Chỉ có một số thông báo đề cập đến nơi tránh nạn.Tiểu Bàn có chút hưng phấn mà chọc chọc màn hình, "Đây là cái tin mà em nhìn thấy này, trong phần bình luận có địa chỉ chi tiết."Tôi nhấp vào, có không ít người hỏi, "Nơi trú ẩn ở đâu? Có đủ thức ăn không.".