*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Song Tử kìaaaaa***
--------------------------
Sau khi các sao nữ rủ nhau đi xem danh sách, giữa đường các sao lại gặp phải anh chàng Kim Ngưu. Bảo Bình thấy con chuột bạch quen thuộc liền ba chân bốn cẳng kéo Kim Ngưu đi mất mà không kịp nói gì với năm người còn lại.
Lại một lần nữa tại cổng trường...
Kítttttt....
Một chiếc xe Ferrari màu xanh đen qúy phái dừng lại. Nhân Mã vừa mới bước xuống xe liền đứng hình. Thiên Bình thấy lạ nên cũng bước ra, hỏi:
- Mã Mã, chuyệ...
-CHẠY MAUUUUUUUUU
-Hả?...
Chưa rõ đầu đuôi câu chuyện ra sao, Thiên Bình đã bị Nhân Mã kéo tay bỏ chạy bán mạng vào sân trường. Theo sau hai người là cả tá nam sinh đang đuổi theo với những ánh mắt hình quả tim.
.
.
.
Hiện tại, Au đã biết tình hình của các sao rồi đâyyyy...
Xử Nữ, Song Ngư và Cự Giải đang đi xem danh sách lớp.
Bạch Dương đang nghĩ trò vui đẻ phá mấy đứa bạn.
Ma Kết đang ở trên phòng Hội Trưởng.
Thiên Yết vừa đi vừa nghe nhạc.
Sư Tử thì đang khoe khoang về bản thân cho mấy em nữ kia, lâu lâu thì họ Ồ, À, A, Woa,... làm Sư Tử ta phồng cả lỗ mũi.
Song Tử thì khỏi nói cũng biết, anh ấy chắc đang lon ton xách chiếc điện thoại đi xin số điện thoại của các em nữ sinh trong trường.
Kim Ngưu và Bảo Bình thì đang đi vào căntin mua đồ ăn vì Kim Ngưu nhà ta muốn làm ma no chứ không muốn làm ma đói.
Chẳng là, Bảo Bình mới làm ra một lọai thuốc lạ mà không biết công dụng của nó là gì, sáng tới giờ cô cũng không tìm được ai thử thuốc cho cô, may mà gặp được Ngưu ca ca. Kim Ngưu nhà ta thoáng đoán được cái tương lai "huy hoàng" của mình, anh vội xuống căntin, với suy nghĩ, "trước sau gì cũng chết, vậy thì cái bụng này phải được lấp đầy thì mình mới thanh thản nhắm mắt ra đi được".
- Kim Ngưu, mua đồ ăn gì mà lâu thế, mau lên rồi còn thử thuốc cho tớ nữa!
Bảo Bình thấy hôm nay Kim Ngưu lề mề liền lên tiếng nhắc nhở.
- Chờ tớ chút, tớ đang xếp hàng, hôm nay căn tin đông quá!
Gì chứ mọi hôm cái con trâu này bon chen lắm cơ mà, chỉ cần thấy đồ ăn là cậu ta "liều" mình phi vào chen lấn cùng bọn nữ sinh kia cơ, sao hôm nay "hiền" mà chịu khó đứng xếp hàng chờ lượt thế kia? Với lại hôm nay khai giảng mà, giờ có mấy ai vào canteen đâu chứ?! Chắc là cố tình kéo dài thời gian sống đây mà.
- Haizzz...
Nghĩ tới đó Bảo Bình thở dài, thôi thì đọc quyển sách hóa mà hồi sáng mới mua để giết thời gian vậy. Có ai ngờ, đọc có mấy dòng chữ số mà Bảo Bình nhà ta đâm ra ghiền luôn chớ?
- Bảo Bình, cậu ăn gì để tớ mua?
- ...
Ay ya, chị Bảo nhập tâm vài cuốn sách hóa quá rồi, đến Ngưu ca gọi mà cũng không hề hay biết.
- Ây, Bảo Bình!
-...
- Bảo Bảo!
-...
Kim Ngưu khẽ lắc đầu, cái con nhỏ này, mới vừa nãy còn ngóng cậu thử thuốc, thế mà giờ vì cuốn sách mà bỏ lơ cậu luôn.
- Ể? Hay là nhân cơ hội này... mình chuồn luôn???
Kim Ngưu cười thầm trong bụng... sau khi mua được mấy gói bim bim, cậu khẽ nhón chân, rón rén bước đi như một tên trộm... cánh cửa "thoát hiểm" ở ngay phía trước, chỉ cách cậu 1-2 mét, tới cái bước quyết định thì...
- KIM NGƯUUUUUU!
Tiếng gọi "thân thương" vừa rồi làm Kim Ngưu suýt nữa thì té ngửa, quay về hướng tên thủ phạm.
- Bạch Dương?
- Chào, lâu lắm rồi mới gặp lại em yêu!
Bạch Dương nháy mắt tinh nghịch, làm mấy cô gái xung quanh muốn đổ lệ, nhưng...
- Mới gặp lúc nãy ngoài cổng trường xong, mà chú nói ai là em yêu của chú vậy, anh là anh "men lì" 100% nga!!!
- He he, em yêu làm gì mà phũ phàng với anh qúa vậy, anh yêu em thật mà!
- Bớ người taaaaaaa, hot boy Bạch Dương bị GA....Ưm...
Kim Ngưu hét lên thì bị Bạch Dương bịt mồm lại, rồi quay sang nở nụ cười "ngây thơ" trước những con mắt ngạc nhiên của mọi người.
- Này, giỡn tí mà làm gì ghê vậy, chú mà men lì 100% thì anh đây men lì 1000% đấy nhá!!!
Bạch Dương liếc Kim Ngưu, rồi cậu thấy Bảo Bình đang ngồi đọc sách ở bàn bên kia.
- Bảo Bình kìa, qua đó ngồi đi!
- Hả?
Chưa kịp phản đối, Kim Ngưu đã bị Bạch Dương lôi đi, tới chỗ Bảo Bình, Bạch Dương để Kim Ngưu ngồi đó, rồi tới chỗ quầy nước, vừa đi, Bạch Dương vừa nở nụ cười ranh mãnh, hình như con cừu này đang có một âm mưu gì đó.
Kim Ngưu toát mồ hôi khi ngồi trước mặt Bảo Bình vì vừa rồi anh đã có ý định bỏ trốn. Tuy không bị phát hiện, nhưng tâm can thật nóng hổi a.
Cạch!
- Cho cậu đấy, Kim Ngưu!
Bạch Dương đã quay trở lại, đưa cho Kim Ngưu một ly nước, không rõ là nước gì.
- Tớ á?
Kim Ngưu ngây ngô nhìn con cừu đang nở nụ cười hắc ám trước mặt.
- Ừ, coi như trả công cậu hôm bữa ở Bar!
- À, ra vậy...
Kim Ngưu nhớ ra chuyện ở quán Bar vài ngày trước... mặc kệ trong lòng có cảm giác bất an, con trâu hồn nhiên vẫn cầm cái ly trước mặt lên uống.
- Ực... ực... ực...
- PHỤỤỤTTTT~
Ly nước vừa cạn một nửa thì Kim Ngưu đã phun hết những gì có trong cổ họng ra... dính hết lên người... Bảo Bình... và cuốn sách "bảo bối" của cô ấy...
- Ha ha ha ha ha...
Bạch Dương - thủ phạm của cái trò pha sữa bò với nước 7 Up ôm bụng cười vật vã khi thấy kết quả như dự định của cậu khi dựng kế hoạch... ngay lập tức, cậu lãnh nguyên cái liếc mắt muốn rớt ra khỏi tròng của Kim Ngưu - nạn nhân của cậu.
- Bành Bạchhhhh... Cậu chết chắc với tớ!
- KIM NGƯUUUUU!
Kim Ngưu đang xắn tay xắn áo chuẩn bị cho Bạch Dương một trận nhừ tử thì cái giọng nói chết người của Bảo Bình vang lên.... Cậu quay lại một cách sợ hãi... Bảo Bình bị thứ nước cuả Kim Ngưu dính hết lên tóc và mặt, trông thảm vô cùng.
- Bảo Bảo... T... tớ xin lỗ...i.... Tớ ko cố ý... t...tại cái con cừ....
- CẬU CHUẨN BỊ CHẾT ĐIIIIIIIIIII!!!
Sau khi rú lên đáng sợ, Bảo Bình lao tới tóm lấy Kim Ngưu còn hơn hổ đói vồ mồi, Kim Ngưu hoảng sợ bỏ chạy, dẹp luôn cái suy nghĩ dạy cho Bạch Dương một bài học...
- Tớ không cố ý mà Bảo Bảo!!!
Kim Ngưu cố thanh minh...
- Đứng lại ngay cho bàààààà
Bảo Bình vẫn cứ tiếp tục rượt Kim Ngưu, mặc cho cậu ta có thanh minh với cô... Thế là lại có thêm hai người nữa chạy tập thể dục buổi sáng.
Cái bình nước và con trâu thì căng thẳng vậy đấy, còn cái tên đầu sỏ - con cừu lại đang ôm bụng cười lăn cười lóc. Sáng sớm cậu ta vắt nát óc mới nghĩ ra cái chiêu này để chọc phá mấy đứa bạn, đang không biết tìm đứa nào để làm nạn nhân thì thấy bóng dáng con trâu ham ăn ở cửa canteen... thế là cừu ta tiến hành kế hoạch... và thành công mĩ mãn.
.
.
.
.
.
- Hộc... hộc... hộc...
Tiếng thở gấp gáp của hai cô nữ sinh hiện lên rõ rệt trong khuôn viên trường tĩnh mịch.
- Chuyện gì vừa xảy ra vậy Mã Mã...hộc... bọn con trai lúc nãy là sao vậy... hộc.... hộc....
Thiên Bình vừa thở vừa hỏi, lúc nãy mới bước ra khỏi xe, chưa kịp hiểu gì đã bị Nhân Mã kéo chạy một cách thậm tệ. Nhân Mã cũng chẳng khác cô mấy, thở không ra hơi, trả lời:
- Tiểu Cân... hộc... hộc... đừng hỏi nhiều.... hộc... chúng ta mau vào lớp đi rồi tính sau...hộc... lúc đó chị sẽ kể em nghe... hộc... hộc...
- Cái g... hmmm...
Thiên Bình đang há mồm thất vọng thì nhanh như cắt, Nhân Mã đã bịt miệng cô, lôi cô vào bụi cây gần đó.
Thiên Bình chả hiểu chuyện gì, bỗng có bốn tên nam sinh từ đằng xa chạy lại.
- Ủa? Đâu rồi, vừa nãy mới thấy chạy hướng này mà?!
Tên nam sinh thứ nhất có vẻ hụt hẫng.
- Lại mất dấu nữa rồi!!! Thật là!
Tên nam sinh thứ hai cũng bức xúc không kém.
"Hình như bọn họ đang kiếm ai đó?" -Thiên Bình nghĩ.
- Hai người đó chạy nhanh thật, có phải con gái không ta?!
BỐP!
Tên nam sinh thứ ba vừa lên tiếng thì lãnh ngay hai cái cốc nóng hổi và cái liếc rách mắt của hai tên nam sinh vừa rồi.
- Đủ rồi, chắc họ chưa chạy được xa đâu! Mau tìm Mã Nhi và cô gái tóc nâu đi cùng Mã Nhi thôi!
Tên nam sinh cuối cùng lên tiếng, rồi cả bọn bỏ đi.
- Phù~
Đợi một lúc sau đám con trai rời khỏi, Nhân Mã mới thở phào nhẹ nhõm, trong khi đó, mặt Thiên Bình đã tím lịm, hai tay chới với đẩy Nhân Mã ra.
- Hộc... hộc... M...Mã...Mã...c...chị...
Thiên Bình vừa húp lấy một ngụm không khí vừa trách Nhân Mã, cũng do Nhân Mã bịt miệng cô lại, rồi còn bịt luôn cả mũi cô, thành ra khó thở, suýt nữa thì chết vì ngạt... Nhân Mã thấy vậy liền rối rít xin lỗi:
- Tiểu Cân, chị xin lỗi, em có sao không? Có cần xuống phòng y tế không???
- Em không sao...
Thiên Bình đã ổn định được nhịp thở, cô tiếp:
- Cơ mà rốt cục chuyện gì đang diễn ra vậy? Sao chị lại trốn tránh mấy tên vừa rồi vậy? Bọn chúng bắt nạt chị à? Chị cứ để đó cho em, em sẽ cho tụi nó biết tay!
Nghĩa khí "chị hùng" nổi lên, Thiên Bình hùng hổ định đi tìm bọn con trai kia thì Nhân Mã kéo lại:
- Thôi đi cô nương, em nghĩ gì mà Nhân Mã nữ hiệp này lại bị tụi tép riu kia ăn hiếp vậy! Chị không ra tay dẹp loạn thì thôi ở đó đến lượt em! Tay yếu chân mềm ...ơ lộn... Chân yếu tay mềm như em không có võ mà cũng bày đặt anh hùng rơm!
- Mã Mã, chị chê em đấy hả?
Nhân Mã cảm nhận được có sát khí lởn vởn xung quanh liền thay đổi thái độ:
- À không, làm gì có, thôi để chị kể em nghe mọi chuyện...
Thì ra bọn con trai đó là Fan hâm mộ của Nhân Mã. Vì chị Mã nhà ta không những sở hữu một nét đẹp tinh nghịch, trẻ con mà còn... rất quậy! Năm ngoái mới vào trường, Nhân Mã đã lập nên Bộ tứ siêu quậy của Zodiac High School cùng ba người khác. Vì hâm mộ cái tài quậy phá đến thầy Hiệu trưởng còn phải xanh mặt cuả Nhân Mã nên bọn con trai ráo riết tìm cô, xin cô nhận làm đàn em. Lúc đầu cô nhận vài người, nhưng họ cứ bám theo cô 24/24 làm cô rất khó chịu. Vì vậy nên giờ cô toàn lẩn tránh bọn con trai để mình được yên ổn.
- Ra là vậy! Bọn này thật là dai dẳng mà!
Thiên Bình hiểu ra mọi chuyện và bực thay cho chị mình, cô mạnh mồm bảo kê:
- Mã Mã, chị yên tâm, bất cứ tên con trai nào dám làm phiền chị, Thiên Bình em sẽ đem công lí lại cho chị!
- Tiểu Cân, đây có phải là tòa án đâu mà công lí!
Nhân Mã ngao ngán, Thiên Bình điểm một nụ cười trừ:
- Hì, em lộn, bất cứ tên con trai nào dám quấy rối chị, em sẽ cho chúng một trận nên thân!
- Em hứa nhá, mà vào trường nhanh thôi, tụi kia lại tới bây giờ!!!
Nói rồi Nhân Mã vội vàng kéo tay Thiên Bình vào hành lang trường... ( nhưng thực ra là do chỉ đang mắc... đi... toilet thì có).
------------- End Chap 03 -------------