28.
Mâu thuẫn giữa chúng tôi đã bén rễ.
Vào ban đêm khi tôi đang ngủ, Thẩm Chí đã ôm chặt tôi vào lòng.
Hắn không ngừng nói: “Em là của anh.”
Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng, không biết là vì muốn tẩy não tôi hay đang cố thuyết phục chính mình.
Nhưng đã quá trễ rồi.
Trần Thanh lại một lần nữa xuất hiện trước mặt tôi.
Vết thương trên người anh ta vẫn chưa lành, bước đi chậm chạp nhưng ngữ khí lại rất kiên định.
Đây là lần đầu tiên anh ta không gọi Thẩm Chí là lão đại.
“Thẩm Chí, hàng hóa ở khu phía Đông xảy ra vấn đề rồi.”
Sắc mặt Thẩm Chí trong nháy mắt trở nên khó coi.
Hắn đặt lên trán tôi một nụ hôn.
Sau đó vội vã rời đi.
Tôi biết Thẩm Chí sẽ không quay trở lại được nữa.
Thẩm Chí rất đa nghi, xung quanh hắn có rất ít người có thể tin tưởng được.
Đương nhiên, cũng không tồn tại thứ gọi là tâm phúc*.
* Tâm phúc: Rất thân, có thể tin cậy được.
Cho nên mặc dù hắn cảm thấy Mạnh Châu có ý đồ khác, cho dù Trần Thanh đã đắc tội với hắn.
Trong lúc nhất thời hắn cũng không thể tìm được nhân tài thay thế.
Tôi nhắm mắt lại, rúc vào trong chăn.
Thẩm Chí đứng ở vách núi, hắn sắp bị hạ bệ rồi.
Nhưng tôi lại không muốn giúp hắn một tay nữa.
Tôi cũng không thể giữ hắn lại được.
29.
Một tuần sau đó, Thẩm Chí vẫn chưa trở lại.
Tất cả đều là bình yên trước giông bão.
Tôi quấn chặt áo ngủ, muốn ra vườn hái hoa.
Lần này không ai ngăn cản tôi, tất cả mọi người trong căn biệt thự lớn như vậy đều mắt nhắm mắt mở, chấp nhận hành động của tôi.
Tôi đứng giữa những bông hoa, ngửi mùi thơm nức mũi của hoa.
Hoa tường vi đang nở rộ, là một vẻ đẹp không giống nhân gian.
“Cố Niệm Thu!”
Có người đang gọi tôi, tôi vô thức quay đầu nhìn sang.
Là Mạnh Châu.
Bộ quần áo màu xanh đậm tôn lên vẻ sạch sẽ của cô ấy.
Cô ấy chạy tới, trên mặt tràn đầy sự vui sướng.
Cô ấy ôm lấy tôi, đóa hoa nở trên đất tội lỗi.
Mạnh Châu nói: “Cô được tự do rồi.”
30.
Là một kẻ lang thang thất nghiệp, tôi được cô Châu tốt bụng đưa đến đồn cảnh sát.
Đãi ngộ tốt hơn một chút, ít nhất trên thân thể không có máu, nhưng còn phải thẩm vấn.
Mạnh Châu tên thật là Trâu Hạ, là một cảnh sát.
Ba năm trước, bọn họ đã nhiều lần nhắm vào Tập đoàn Thẩm thị.
Một doanh nghiệp từ thiện nổi tiếng nhưng các chi nhánh của nó lại có những bí mật kéo dài sâu không thấy đáy.
Có điều Thẩm Chí làm người quá cẩn thận, cảnh sát cũng không có chứng cứ.
Trâu Hạ và đồng nghiệp đã rình rập Thẩm Chí gần ba năm.
Cuối cùng cũng nắm được nhược điểm của hắn.
Con quái vật khổng lồ kinh doanh nhiều năm một hơi đã bị đập tan hoàn toàn, sụp đổ ngay lập tức.
Thẩm Chí không hề lừa dối tôi, hắn không đụng vào bất cứ thứ gì không nên đụng vào, cũng không gi.ết người không nên gi.ết.
Nhưng gi.ết người phải đền mạng, hắn có thể là một công dân tố cáo tội ác theo pháp luật, lại không thể trở thành một tội phạm gi.ết người thực sự.
Luật pháp không nhân từ, tốt hay xấu là việc luật pháp nên làm, hắn không nên dính vào.
Ngày tôi được thả ra, ánh nắng vừa vặn, Trâu Hạ nắm lấy cổ tay tôi.
Tôi mơ hồ nhớ lại câu nói đó.
Cố Niệm Thu là một người bình thường bị bị cáo giam giữ trái pháp luật mười năm, có nhiều chứng cứ chứng minh, cô ấy vô tội