“Tỉ Nguyệt anh ta bị làm sao vậy?” Thẩm Hàn Lạc thấy Trần Kiều vẫn còn đang êm đẹp đứng tại chỗ mà Tiếu Mẫn Chi đã gần như sắp không thấy được, hắn không rõ vì sao cùng là hồn phách nhưng hai bên lại có khác biệt lớn như vậy.
Doãn Tỉ Nguyệt không quay đầu lại, cậu vừa quan sát bên Tiếu Mẫn Chi vừa trả lời Thẩm Hàn Lạc: “Hồn phách của anh đã bị phong ấn trong Toả Hồn suốt một ngàn năm, mà hồn phách ở trong Tota Hồn một khi rời đi nhiều nhất cũng chỉ có thể duy trì tới ba ngày, sau ba ngày sẽ bị hồn phi phách tán.”
“Vậy chẳng phải là không thể siêu sinh.” Thẩm Hàn Lạc giật mình.
Doãn Tỉ Nguyệt lắc đầu sửa lại cho đúng: “Vĩnh viễn không thể siêu sinh thì ít nhất vẫn còn tồn tại, mà anh ta biến mất vĩnh viễn, không được luân hồi, cũng không chuyển thế, giống như từ trước tới nay vẫn luôn không tồn tại ở thế giới này.”
Nghe Doãn Tỉ Nguyệt nói xong, trong lòng Thẩm Hàn Lạc xuất hiện sự thương xót không nói nên lời, hẳn đứng yên phía sau Doãn Tỉ Nguyệt nhìn thân thể Tiếu Mẫn Chi gần sắp biến mất mà không nói lời nào.
“Học trưởng anh ta thật sự không thể cứu được sao?” Tiếu Mịch Cầm cũng có vẻ vô cùng khổ sở, cô rõ ràng đam ôm Tiếu Mẫn Chi, nhưng lại xuyên thấu qua cơ thể của Tiếu Mẫn Chi thấy được hai tay của mình đang buông thõng: “Học trưởng anh cố nhớ lại coi có biện pháp nào cứu anh ta đi!” Cô ngẩng đầu nhìn Doãn Tỉ Nguyệt đầy chờ mong. truyện kiếm hiệp hay
Doãn Tỉ Nguyệt lắc đầu: “Trên đời này mọi chuyện đều có nguyên tắc của nó, một khi những nguyên tắc này bị phá vỡ, thì người đó phải gánh vác hết tất cả quả báo mà nó mang lại, tôi không thể làm gì hơn.”
Tiếu Mẫn Chi ban đầu hẳn là nên đi đầu thai chuyển thế, nhưng lại bị Trần Kiều cố chấp khoá vào trong Toả Hồn không có cách nào thoát thân, khiến cho y lưu giữ hết ký ức của ngàn năm qua. Cho dù Trần Kiều dùng Toả Hồn cưỡng ép lưu lại Tiếu Mẫn Chi, hay là Tiếu Mẫn Chi vì thế có được ký ức, chúng nó cũng đã trái với quy luật của tự nhiên.
Sau khi nghe lời Doãn Tỉ Nguyệt nói, Tiếu Mịch Cầm cũng chỉ đành chấp nhận thực tế, cô cúi đầu nhìn khuôn mặt an tĩnh của Tiếu Mẫn Chi đã lòi lại quay đầu nhìn Trần Kiều: “Cô không muốn tới nhìn anh ta sao?” Cô không rõ vì sao lúc trước Trần Kiều luôn quấn lấy Tiếu Mẫn Chi không chịu buông tay, sau khi biết được tâm ý của Tiếu Mẫn Chi rồi ngược lại không hề tới gần?
Nhưng lời nói của Tiếu Mịch Cầm chỉ đổi lấy cái ngẩng đầu cùng ánh mắt lờ đờ của Trần Kiều mà thôi.
“Tiếu Mẫn Chi khó nói cô chẳng lẽ cũng không muốn nói lời nào?” Thẩm Hàn Lạc cuối cùng vẫn không nhìn được chen miệng. Rõ ràng hai người yêu nhau tận ngàn năm, sau khi đã biết tâm ý của đối phương lại không nói lời nào, tình cảnh như vậy thật khiến mọi người chung quanh sốt ruột.
Thẩm Hàn Lạc thấy Tiếu Mẫn Chi không thể hiện gì, vì thế vỗ nhẹ lên bài Doãn Tỉ Nguyệt hỏi: “Tỉ Nguyệt anh ta có phải không còn sức lực để nói chuyện nữa không?”
Doãn Tỉ Nguyệt không trả lời Thẩm Hàn Lạc mà chỉ đối mặt với Tiếu Mẫn Chi bảo: “Tiếu Mẫn Chi thời gian của anh đã tới rồi…”
“Nếu không có cách nào xoay chuyển trời đất, vậy nói hay không nói cũng có khác gì nhau…” Doãn Tỉ Nguyệt còn chưa nói xong Tiếu Mẫn Chi vẫn luôn nhắm chặt hai mắt đột nhiên mở miệng: “Nếu lưu lại mà để lại nhiều tiếc nuối không nỡ, vậy mà cứ thế kết thúc đi!” Y đột nhiên mở mắt nhìn về phía Doãn Tỉ Nguyệt: “Ngươi có phải có chuyện muốn hỏi ta?”
Bị đối phương đoán được tâm tư, Doãn Tỉ Nguyệt lúc đầu hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh trở lại bình thường, khẽ gật đầu: “Còn nhớ rõ mình từ Toả Hồn ra bằng cách nào không?”
“Không biết…” Tiếu Mẫn Chi trả lời, y đang cố nhớ lại: “Năm đó sau khi ta chết hồn phách chưa kịp bay tới địa phủ đã bị…” Y dừng dừng rồi mới tiếp tục nói: “Đã bị người triệu hồi vào trong Toả Hồn không có cách rời đi, ta… Ta cũng không biết mình đã ướt trong đó bao lâu, cho tới khi ba ngày trước tôi cảm nhận được một luồng máu tươi dung nhập vào trong Toả Hồn, sau đó cái gì cũng không biết, chờ tới khi ta tỉnh lại đã phát hiện mình ở trong một cổ cơ thể rồi.”
“Anh nói là người kia?” Doãn Tỉ Nguyệt nghe xong chỉ chỉ một xác chết đàn ông không biết tên vẫn luôn nằm đó.
“Ừ!” Tiếu Mẫn Chi gật đầu, lúc sau mọi người đã thấy thân thể của y càng mờ đi.
“Anh còn lời nào muốn nói không?” Mắt thấy Tiếu Mẫn Chi sắp biến mất Doãn Tỉ Nguyệt cũng không đành lòng mà dò hỏi.
“Không cần mang theo tiếc nuối ra đi.” Tiếu Mịch Cầm cũng khuyên bảo.
Cuối cùng Tiếu Mẫn Chi cũng không còn dao động gì nữa, y cứ như vậy chờ đợi thời gian hoàn toàn kết thúc.
“Mẫn Chi…” Lúc thân thể Tiếu Mẫn Chi hoàn toàn biến mất, Trần Kiều cuối cùng cũng nói chuyện, nhưng nàng chỉ run rẩy cánh môi gọi nhỏ tên của y mà thôi.
“Thật xin lỗi…” Cùng với sự biến mất của Tiếu Mẫn Chi là ba chữ nhỏ nhẹ truyền tới, tuy rằng không có nói rõ với ai, nhưng mọi người ở đây đều biết nơi nó thuộc về…