Nếu nhắc tới quãng đời sinh viên sau khi ra xã hội được nhiều năm thì không thể không nói tới căntin, bởi vì nơi đó tràn ngập sự ấm cúng cùng bạn học ăn cơm, cũng là nơi thu thập thông tin cùng làm quen với bạn mới.
“Chào học trưởng Tỉ Nguyệt!”
Ở lần thứ N nghe thấy tiếng chào hỏi giống nhau, Thẩm Hàn Lạc rốt cuộc cũng dừng động tác ăn cơm ngẩng đầu nhìn Doãn Tỉ Nguyệt đang ngồi đối diện mình nói: “Xem ra Tỉ Nguyệt rất nổi tiếng ở đây nha!” Nói xong còn quét mắt nhìn một vòng rồi mỉm cười: “Đặc biệt là mấy bạn nữ…”
“Anh nghĩ nhiều rồi!” Doãn Tỉ Nguyệt cũng không ăn cơm giống Thẩm Hàn Lạc mà đang cầm cà rốt cắt lát đút cho tiểu bạch.
Tiểu bạch hoàn toàn không quan tâm việc hai người nói gì tới nó hay không, lúc này nó chỉ đang mải mê nhai hưởng thụ đồ ăn ngon.
Tay phải Thẩm Hàn Lạc nhẹ nhàng quấy nước canh trước mặt, đang muốn tiếp tục nói chuyện lại phát hiện có người đi tới chỗ của bọn họ.
“Doãn Tỉ Nguyệt em không phải không ăn cơm cùng với người khác sao? Vậy người kia giải thích như thế nào?” Người tới không nói hai lời trực tiếp cao giọng chất vấn.
Thấy thế Thẩm Hàn Lạc nhướng mày nghĩ thầm: Thì ra là gây chuyện. Lúc định mở miệng hỗ trợ nhưng phát hiện người đối diện vẫn thờ ơ hắn lựa chọn yên tĩnh xem xét.
“Doãn Tỉ Nguyệt em không nói lời nào là có ý gì?” Đối phương lấy tay gõ mạnh vào bàn, làm chấn động thức ăn trên bàn nước canh thiếu chút nữa cũng đổ ra.
Doãn Tỉ Nguyệt vẫn như cũ không thèm quan tâm.
“Doãn Tỉ Nguyệt—-“ Người kia không được đáp lại mà tức giận.
Lúc này Doãn Tỉ Nguyệt ngẩng đầu liếc mắt nhìn gã rồi lại tiếp tục cúi đầu nhìn tiểu bạch. Tuy nhiên lần này cậu lại mở miệng nói, nhưng lời phát ra lại là: “Tiểu bạch ăn no chưa? No rồi chúng ta đi về ha!” Nói xong cũng mặc kệ tiểu bạch có đồng ý hay không liền ôm tiểu bạch đứng dậy muốn đi.
“Doãn Tỉ Nguyệt quen tôi có chỗ nào không tốt? Vì cái gì liếc mắt một cái cậu cũng không muốn?” Phương Tiến tiến lên muốn chặn đường đi của Doãn Tỉ Nguyệt lại: “Vì em cái gì tôi cũng có thể làm, cũng nguyện ý làm… chỉ xin em có thể nhìn tôi một tý có được không, vì sao em ngày càng xa tôi như thế? Vì sao? Vì sao vậy Tỉ Nguyệt?” Nói xong liền giơ tay ra định giữ Doãn Tỉ Nguyệt nhưng không ngờ lại có người lại ngăn động tác của gã.
“Bạn học này, tôi cảm thấy lớn tiếng ồn ào ở nơi công cộng là không đúng.” Thẩm Hàn Lạc nhanh chóng chen vào bảo vệ Doãn Tỉ Nguyệt ở phía sau mình không cho Phương Tiến tới gần.
“Là anh ta, là anh ta đúng không? Vì anh ta em mới không chấp nhận tôi đúng không?” Phương Tiến chỉ tay vào người Thẩm Hàn Lạc mắng: “Là mày, chắc chắn là mày không cho Tỉ Nguyệt chọn tao, nhất định là mày… là mày—-“ Vốn chuyện Phương Tiến xuất hiện đã thu hút sự chú ý của những học sinh khác ăn ở căn tin lúc này, sau đó gã còn liên tục hét to làm mọi người bắt đầu kề tai nói nhỏ.
Thẩm Hàn Lạc có chút khó chịu nhíu mày, nhưng hắn cảm thấy Phương Tiến có chút vấn đề, vì thế trong lúc hắn đang suy nghĩ có nên tốt bụng đưa người đi bệnh viện làm kiểm tra thử không thì bản thân bị người phía sau nhẹ nhàng đẩy ra.
Nhìn Phương Tiến ở trước mặt vừa khẩn trương vừa tức giận, Doãn Tỉ Nguyệt từ từ nói: “Phương học trưởng, tôi đã giải thích rất nhiều lần tôi không phải người anh muốn tìm, người anh vẫn luôn muốn tìm là một cô gái, nhưng mong anh nhìn kỹ tôi không phải, tôi và anh giống nhau đều không phải là con gái.” Đối với vấn đề mình đã giải thích quá nhiều lần, Doãn Tỉ Nguyệt vẫn là cảm thấy có chút đau đầu không biết phải làm sao: “Phương học trưởng không cần mất thời gian với tôi, anh nên đi tìm cố vấn tâm lý để điều chỉnh lại tâm tình đi, sau đó quay trở về bổ sung tín chỉ để tốt nghiệp.”
Nghe Doãn Tỉ Nguyệt nói xong Thẩm Hàn Lạc đại khái đã đoán được vấn đề, tiến lên vỗ vai Phương Tiến: “Bạn học này, tuy nói si tình là chuyện tốt nhưng si sai tình thì không tốt lắm đâu!”
“Anh nói bậy bạ cái gì đó?” Nghe Thẩm Hàn Lạc nói xong Doãn Tỉ Nguyệt trợn mặt nhìn hắn, rồi lại nhìn Phương Tiến, Doãn Tỉ Nguyệt vẫn cảm thấy nên rời đi trước thì tốt hơn.
“Này, Tỉ Nguyệt từ từ tôi…” Bên này Doãn Tỉ Nguyệt vừa mới đi, bên kia Thẩm Hàn Lạc đã đuổi theo, chẳng qua lúc hắn vừa đuổi theo điện thoại đã vang lên.
“Hàn Lạc cậu ở đâu? Nhanh về, Kỳ Thanh bọn họ có chuyện rồi—-“ Di động mới vừa kết nối đã nghe thấy giọng cục trưởng Triệu truyền tới. Đam Mỹ Hay
Thẩm Hàn Lạc trong lòng căng thẳng: “Tôi lập tức tới ngay.” Nói xong vội vàng chạy về phía bãi đỗ xe.