Sáng sớm trên đảo Fiji, ánh mặt trời đã hiện lên mờ nhạt.
Lúc Jung YunHo tỉnh, Kim JaeJoong vẫn còn đang ngủ. Anh nhẹ nhàng đứng dậy, thay quần áo, sau đó nhẹ nhàng tiến về phía chiếc giường. Lặng lẽ ngồi xuống, nhìn JaeJoong đang nằm quay lưng về phía mình, có lẽ đây là tư thế ngủ quen thuộc của cậu. Anh không nói, cũng không làm gì, chỉ yên lặng ngồi như vậy, ngắm nhìn tấm lưng của Kim JaeJoong.
Bọn họ, nhất định phải xa nhau. Xa nhau, là để có cơ hội lần sau gặp lại.
Hai con đường trước mặt, hai người họ cứ thế bước đi, không do dự, không níu kéo. Ngay cả khi bước được những bước đầu tiên, trong tâm trí cũng không hề nghĩ tới việc nhìn nhau lần cuối để nói lời tạm biệt.
YunHo biết, trực thăng mà Andrew cho người tới đón anh đã đậu sẵn ở ngoài kia, anh có lẽ nên đánh thức JaeJoong, ôm cậu, hôn cậu, đưa ra một lời hứa hẹn, thề nguyền gì đó cho tương lai, hay ít nhất cũng nên nói cho cậu biết, khi gặp lại sẽ gặp nhau tại đâu, vào thời gian nào. Nhưng, Jung YunHo cái gì cũng không làm, anh chỉ im lặng ngồi nhìn JaeJoong từ đằng sau, nhìn tấm lưng dài của cậu, trong bóng nắng nhàn nhạt trên đảo Fiji này.
Nhớ lại những giây phút ngày trước cùng cậu tại nơi này, những hình ảnh vui vẻ đó hiện lên trong tâm trí, trong lòng Jung YunHo bỗng nổi lên một ý muốn, hai năm, năm năm, thậm chí cả chục năm về sau, cùng ngồi với cậu nhớ lại khoảng thời gian này, nhưng hiện tại anh biết, anh cùng Kim JaeJoong lúc đó, hẳn là vẫn có thể chiến thắng được thời gian, để quay trở về những năm tháng đáng nhớ này.
Đây có lẽ là một loại ràng buộc, bắt đầu từ khi hai con người họ sống chết vì nhau, theo những lần cùng nhau vào sinh ra tử mà lại càng khắc cốt ghi tâm, không theo thời gian mà dễ dàng biến mất.
Đưa bàn tay ra, anh muốn sờ lên mái tóc JaeJoong, nhưng nghĩ ngợi một chút, vẫn là hạ tay xuống, thản nhiên nở một nụ cười nhẹ, sau đó đứng lên, xoay người rời đi, bước chân ra tới cửa không nhịn được mà dừng lại, quay đầu nhìn người đang nằm trên giường lần cuối cùng, nhẹ khép mắt lại, đẩy cửa bước ra ngoài.
Tiếng quạt của trực thăng khá lớn, Jung YunHo đi đến trước trực thăng, Andrew thản nhiên nhìn anh
“Chú lại cứ nghĩ, Kim JaeJoong sẽ buông tay tất cả mà cùng cháu tới Santorini.”
YunHo mỉm cười, không nói gì, lông mày Andrew hơi giật giật
“Chú cũng nghĩ, ít nhất Kim JaeJoong cũng tới đây nói lời từ biệt với cháu.”
“Chú Andrew.”
YunHo gọi ông một tiếng, sau đó nhìn vào mắt ông
“Ngày trước ở Mĩ, chú đã nghĩ tương lai của cháu như thế nào?”
YunHo nở một nụ cười, bình thản nói
“Chú nhất định sẽ cho rằng, cháu sau khi hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, sẽ tìm một cô gái xinh đẹp, hiền dịu nào đó kết hôn, cùng cô gái đó định cư tại một đất nước lãng mạn nào đó, sống tới răng long bạc đầu, phải không?”
YunHo chậm rãi buông đường cong trên khóe môi xuống, ánh mắt cũng bất ngờ trở nên kiên định
“Trước khi gặp cậu ấy, cháu cũng nghĩ như vậy, chỉ có điều, sau khi gặp cậu ấy rồi, cháu mới phát hiện, tình cảm là một thứ rất điên rồ, liều lĩnh, nó vẫn luôn ngủ trong lòng cháu, chỉ khi nào gặp được đối phương là cậu ấy, nó mới bộc phát thôi.”
“Cho nên, chú Andrew, có lẽ cho tới bây giờ chú vẫn sẽ không thấy được ở cháu một tương lai mà chú luôn chờ đợi. Tại vì chỉ từ khi gặp được Kim JaeJoong, tình cảm chân thật nhất của cháu mới bộc lộ ra, một Jung YunHo còn sống cũng nhờ đó mà tồn tại.”
“Trên thế giới này, cái được xem là đương nhiên phải như thế, hay những cái được một ai đó tưởng tượng ra trong đầu, đối với cháu và Kim JaeJoong đều không thể áp dụng.”
Anh xoay người bước lên trực thăng, lúc đặt chân vào trong khoang máy, YunHo quay đầu lại nhìn Andrew, cao giọng
“Không từ biệt, không phải là không dám gặp mặt để nói lời chia ly, mà là cả hai chúng cháu đều biết, lần sau gặp lại, nhất định sẽ ở cạnh nhau tới trọn đời.”
Chiếc trực thăng đã bay lên, Andrew nheo đôi mắt lại, nhìn chiếc trực thăng đang càng ngày càng cách xa mặt đất, càng ngày càng cao, ông chắp hai tay ra đằng sau, cúi đầu, đứng tại chỗ một lúc lâu không nhúc nhích. Xoay người lại, đang muốn trở lại phòng, ông lại phát hiện Kim JaeJoong đang lẳng lặng đứng dựa người vào cửa sổ, nhìn lên bầu trời.
Andrew bước lại gần
“Không nghĩ rằng YunHo sẽ đi sớm như vậy?”
“Có nghĩ tới, cho nên lúc hắn ngồi phía sau tôi, tôi mới không cử động.”
“Luyến tiếc nó?”
“Có thể làm cho tôi luyến tiếc, quả thật chỉ có hắn.”
“Bở vì vậy, mới không tiễn nó?”
JaeJoong mỉm cười, nhìn Andrew
“Tôi đã từng tận mắt nhìn thấy YunHo bị người ta bắt đi, cảm giác này không phải ai cũng hiểu, cũng chính vào lúc đó, tôi đã tự nói với mình, tuyệt đối không bao giờ trơ mắt nhìn YunHo rời khỏi tôi nữa. Tôi và hắn đều giống nhau, những cảnh sướt mướt biệt ly đều không thích. Nếu biết nhất định sẽ gặp lại, vậy thì cứ dùng cả đời này mà đợi ngày đó tới thì tốt hơn.”
Kim JaeJoong quay trở lại Hàn Quốc. Một mình.
Shim Changmin cùng tái xế lái xe tới đón cậu, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cậu, một mình bước xuống từ trực thăng, nghĩ muốn mở miệng hỏi YunHo đâu, nhưng lời nói tới cuống họng rồi lại nuốt xuống. Nếu YunHo không có ở đảo Fiji, như vậy không bao giờ có chuyện Kim JaeJoong bày ra vẻ mặt này. Nhưng nếu YunHo thật sự có mặt trên đảo Fiji, vậy thì vì cái gì còn chưa cùng JaeJoong quay trở lại Hàn Quốc?
Ngồi ở ghế phó lái, Changmin có chút nặng nề. Ở đằng sau, JaeJoong đang thư thả nhắm mắt lại giống như nghỉ ngơi. Xe chạy một mạch tới biệt thự của JaeJoong, Changmin xuống xe trước, JaeJoong cũng bước xuống, lấy tay day day hai bên huyệt thái dương, Changmin có chút kinh ngạc, lúc nãy là JaeJoong thật sự ngủ gật ở phía sau xe sao?
Ngẩng đầu nhìn thấy bộ dáng của Changmin, JaeJoong nở nụ cười
“Em thật sự là chịu đựng rất giỏi, lâu như vậy vẫn chưa hỏi anh YunHo đâu.”
Changmin nhìn vẻ mặt của cậu, trong lòng cũng thả lỏng vài phần
“Nếu anh muốn nói, nhất định sẽ tự nói.”
“Bé Min, thân phận của hắn khiến chúng ta tạm thời không thể gặp lại hắn ở Hàn Quốc, hiện tại, chúng ta phải làm tốt mọi việc ở M.J, điều khiển Hội Con Bọ Cạp Vàng trên con đường chính đạo thật tốt đã.”
Changmin cau mày nghĩ một lúc, sau đó gật đầu
“Em hiểu rồi.”
Bất chợt nghĩ tới ngón tay út cùng con mắt tại ngôi nhà nhỏ ở vùng ngoại ô, Changmin không nhịn được mà mở miệng
“Hắn... có khỏe không?”
Mi mắt JaeJoong khẽ lay động, sau đó cậu nở miệng cười
“Cũng được tính là khỏe, đối với người khác có thể là thể trạng hiện tại của hắn không tốt cho lắm, nhưng đối với anh mà nói, hắn vẫn còn sống, chính là tốt nhất rồi.”
Còn sống, là tốt nhất rồi, cho dù không thể gặp mặt, cho dù phải cách nhau rất xa, nhưng chỉ cần anh còn sống, vậy là tốt rồi.
Những ngày sau đó, điều làm cho Shim Changmin cảm thấy ngoài ý muốn nhất chính là, từ khi trở lại Hàn Quốc đến giờ, Kim JaeJoong không một lần nhắc tới Jung Yunho, dù chỉ một chữ. Cậu cũng chưa từng thấy JaeJoong liên lạc cho YunHo, cho dù cậu biết hai người không thể gặp mặt, nhưng ngay cả điện thoại, máy tính, tất cả những phương thức liên lạc được, JaeJoong cũng không dùng. Cậu thậm chí còn không có địa chỉ của YunHo tại Santorini, ba chữ Jung YunHo kia, thật giống với sinh mệnh của hắn mà đột ngột biến mất.
Jung YunHo lại không có một chút tin tức gì, giống như ngày đó, trước khi Kim JaeJoong bay đến đảo Fiji. Nhưng có một điều thay đổi, Kim JaeJoong đã dừng lại việc tìm người.
I Rak cùng RyoSan cũng tới hỏi về tình hình của YunHo, nhưng JaeJoong không nói, hai người họ cũng không có ý truy hỏi tận cùng, bởi vì cho tới ngày hôm nay, tin tưởng Jung YunHo không chết, luôn luôn tìm kiếm Jung YunHo, là Kim JaeJoong, mà hiện tại, không đề cập tới Jung YunHo với người khác, cũng là Kim JaeJoong. Tất cả mọi việc
liên quan đến Jung YunHo, hiện tại lại như chỉ là chuyện riêng của Kim JaeJoong, những người khác, đều như người lạ mà không thể xen vào.
Duy nhất một điều khiến Changmin còn thấy JaeJoong và YunHo còn liên lạc đó là, trên bàn làm việc của JaeJoong tại M.J, luôn có hai chiếc đồng hồ. Hàn Quốc, cũng chỉ kém vài giờ so với Hy Lạp.
Hội Con Bọ Cạp Vàng đi vào con đường nghiêm chỉnh, nhờ M.J dẫn dắt, từng bước đi vào quỹ đạo.
Bởi vì trước đó YunHo đã kí sẵn rất nhiều hợp đồng, M.J dễ dàng tham dự được vào những Case lớn của chính phủ, từng bước vận hành trở lại, nhưng mà sau đó, khi Hội Con Bọ Cạp Vàng cũng tiến vào những Case đó, phía Chính phủ bỗng nhiên nảy sinh rất nhiều chuyện, lớn nhỏ đều cản trở Hội Con Bọ Cạp Vàng.
Ví dụ như chỉ một bản công văn về đất đai, xin vay vốn để được động thổ đúng kì hạn, bỗng dưng lại phát sinh vấn đề, thời gian được phê duyệt công văn đó kéo rất dài, không chỉ làm cơ hội thuận lợi vụt mất, còn khiến Hội bỏ ra một khoản tiền lớn để bồi thường. Kim JaeJoong biết, một khi Hội Con Bọ Cạp Vàng đã quyết định đi vào con đường này, thì ít nhiều đều bị Chính phủ gây trở ngại. Còn có khi, Chính phủ mở đấu thầu một khu đất rất tốt, Hội Con Bọ Cạp Vàng là bên có điều kiện thuận lợi nhất để nhận thầu, thì lại không được, phần thầu đó lại được giao cho một công ty khác, với điều kiện hạn hẹp hơn Hội Con Bọ Cạp Vàng rất nhiều.
Shim Changmin nhìn giấy tờ trên tay, tức giận ném nó trở lại bàn
“Như vậy rõ ràng là nhắm đến Hội Con Bọ Cạp Vàng, vẫn là case đó, nếu lấy danh nghĩa của M.J đi tham dự, khẳng định là thầu được.”
Bởi vì ngày trước M.J cùng Chính phủ đã có nhiều lần hợp tác, rất nhiều case đã đưa vào vận hành hiệu quả, Changmin nghĩ ngợi, nhìn JaeJoong nói
“Em nghĩ nên đưa toàn bộ tài chính của Hội Con Bọ Cạp Vàng qua cho M.J, bây giờ tất cả case đều cho M.J ra mặt tiếp nhận đi.”
JaeJoong xoay xoay cây bút, thản nhiên nói
“Nếu lấy tiền đổ vào M.J, vậy Hội Con Bọ Cạp Vàng bao giờ mới trở thành công ty thực sự? Chẳng nhẽ bán toàn bộ cổ phần của Hội đi, sau đó chúng ta kiếm tiền rồi lập lại?”
Changmin thở dài
“Nhưng mà rõ ràng là họ cố ý gây khó dễ, không muốn Hội Con Bọ Cạp Vàng bình yên làm ăn mà!”
JaeJoong vẫn tiếp tục xoay cây bút trên tay, chậm rãi nheo đôi mắt lại
“Anh đang cảm thấy họ hình như đã quên Kim JaeJoong anh làm thế nào lập nghiệp!”
Changmin có chút mờ mịt
“Anh?”
“Kinh nghiệm từ một con người lớn lên từ xã hội đen, nếu không nhẫn nhịn thỏa hiệp được nữa thì dĩ nhiên phải bộc phát.... “
JaeJoong ngừng xoay bút
“Một khi đã tẩy trắng Hội, chắc chắn không thể dùng dao, súng mà xử lý chuyện này được nữa, anh dĩ nhiên anh không phải loại kiếm củi ba năm thiêu một giờ, nhưng mà, khi đã đi theo con đường chính đạo, thương trường cũng là một chiến trường khốc liệt, bản tính xã hội đen trong người Kim JaeJoong anh còn chưa kịp biến hết, những người này đã muốn nhắm vào, chẳng nhẽ anh lại nhẫn nhịn?”
Cậu đứng lên
“Nghĩ muốn trêu đùa sao? Vậy chúng ta cùng bọn họ mở một cuộc đuổi bắt lớn đi!”
Quay đầu lại nhìn Changmin
“Đem toàn bộ tài chính di động của M.J, cả của Hội Con Bọ Cạp Vàng nữa, tìm một ngân hàng nhà nước gửi vào, một thời gian ngắn sau, chính số tiền đó lại rút sạch ra cho anh.”
Changmin có chút không tin được
“Số tiền lớn như vậy gửi vào ngân hàng, sau đó lại rút ra, bọn họ căn bản là làm sao cho kịp.”
“Đương nhiên là làm không kịp, cho tới khi bọn họ không xoay xở được, Hội Con Bọ Cạp Vàng sẽ đầu tư vào cổ phiếu của ngân hàng đó. Muốn bình ổn bất động sản, anh không tin trong tương lai, Chính phủ không nể mặt Hội Con Bọ Cạp Vàng. Nếu khi Hội Con Bọ Cạp Vàng trực tiếp đầu tư vào ngân hàng đó mà họ không nhận, vậy chỉ còn cách sử dụng phương pháp cực đoan duy nhất, làm ầm ĩ vụ việc lên.”
“Em hiểu rồi.”
Không lập tức đi làm, JaeJoong hơi lạ nhìn Changmin, Changmin mỉm cười
“Anh, em hình như đang nhìn thấy Kim JaeJoong của một năm trước, người ra lệnh đánh sập kho hàng ngày đó.”
JaeJoong ngây người một lúc, cúi đầu xuống
“Đã một năm rồi à...”
Changmin nhìn dáng vẻ của cậu, tuy không rõ cậu đang nghĩ tới điều gì, nhưng khiến cho Kim JaeJoong có biểu tình như vậy, chỉ có thể là....
“Anh, vẫn còn một năm nữa, kì thật nếu anh muốn, có thể bảo I Rak tới Santorini điều tra, khẳng định là có thể tìm được tung tích của hắn.”
“Tìm được rồi, sau đó?”
“Tất nhiên nếu anh muốn gặp hắn, trốn tai mắt của Chính phủ cũng phải vấn đề quá khó khăn.”
“Gặp mặt rồi, sau đó thì sao?”
JaeJoong ngẩng đầu, thản nhiên nở miệng cười
“Bé Min... Jung YunHo quả thật là một loại thuốc độc... Anh đã dính vào... và vĩnh viễn bị nghiện....”
“Anh không tò mò hắn ta ở Santorini làm gì sao? Hay ít nhất cũng phải hiếu kì thời gian qua hắn sống có tốt hay không?”
JaeJoong bước tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài bầu trời xám xịt
“Tuyết còn chưa rơi sao... Mùa đông năm nay có tuyết đầu mùa rất đẹp.... “
Kéo tấm rèm che cửa ra, JaeJoong khe khẽ nói
“Năm tiếng đồng hồ, là khoảng thời gian chênh lệch của Hy Lạp và Hàn Quốc. Năm giờ này, có thể khiến thời gian làm việc và sinh hoạt của hắn không trùng với anh. Nhưng mà, anh chỉ cần biết, trên thế giới này, tại một thị trấn nhỏ nào đó trên đảo Santorini, có một người, cũng đang nhớ anh như anh nhớ hắn, cũng đang giống anh, vì muốn gặp lại nhau mà nỗ lực, anh chỉ cần biết như vậy là đủ rồi. Cho dù nỗi nhớ hắn có kéo dài đi chăng nữa... “
Đảo Santorini. Thị trấn Oia.
Gregg cầm chuyển phát nhanh chạy như bay đến ngôi nhà trước mắt, băng qua khoảng sân rộng đẹp đẽ trước cửa, sốt ruột nhấn chuông. Cậu nghe có tiếng bước chân không nhanh không chậm từ trên tầng đi xuống, tim Gregg như muốn nhảy ra ngoài.
Người cậu muốn gặp mặt, chính là người đàn ông Châu Á mang vẻ đẹp chói mắt kia.
Cánh cửa vừa mở ra, nhìn thấy Gregg mặc chiếc áo sơmi trắng rộng thùng thình, trên tóc còn vương những giọt mồ hôi, người đàn ông nở một nụ cười thật tươi với cậu, trên bàn tay có ngón út được quấn vải đen của người đàn ông đó vẫn còn chiếc khăn tắm hơi ẩm. Tất cả những động tác của người đàn ông đều hết sức gợi cảm, nhưng mà, điều đó lại không khiến cho Gregg xao động.
Gregg chỉ đơn thuần thích đôi mắt của anh, mắt bên phải mang màu nâu nhạt đặc trưng của người Châu Á, còn bên mắt trái lại mang một màu ngọc lưu ly mê hồn.
Một người có ánh mắt ngọc lưu ly như vậy, ban đầu nhìn sẽ khiến người ta cảm thấy có chút bi thương, nhưng khi người đó cười, trong màu mắt ấy lại tràn ngập ánh mắt trời.
“Uknow, là chuyển phát nhanh cho cậu! Người gửi là một công ty rất lớn đấy.”
Yunho nhận lấy, nhìn thoáng qua tập giấy bọc chuyển phát được đóng gói cẩn thận, trên gương mặt vẫn không thay đổi, không hề biểu hiện một tia hưng phấn hay thích thú
“Cám ơn cậu, Gregg.”
Nhìn Gregg không định rời đi, YunHo tựa người vào cửa nhìn cậu
“Còn việc gì nữa sao?”
“A... A! Đúng rồi! Lần trước cậu bảo tôi mua cổ phiếu, tôi đã dùng tiền mua thử, lúc bán ra thật sự lời rất nhiều, cho nên tôi... tôi muốn mua thêm một lần nữa, có được không?”
“Cổ phiếu của công ty đó dạo gần đây đang thụt giảm, tôi nghĩ cậu nên quan sát thêm một thời gian nữa, khi có chuyển biến tốt hãy nên đầu tư tiếp.”
Gregg cảm thấy người đàn ông trước mặt thật sự rất tài giỏi, chỉ ở nhà làm việc cùng chiếc máy tính, đã có thể hiểu rõ thị trường cổ phiếu hỗn loạn, hơn nữa cậu chỉ cần nghe vài lời khuyên của anh, đã có thể mua bán cổ phiếu với số tiền lãi không tồi. Cậu không biết gói chuyển phát nhanh trong tay YunHo viết về điều gì, cậu chỉ biết danh thiếp ghi trên bọc đó là tên của một công ty mà khắp các đường phố ở Hy Lạp này đều có tờ rơi nói về nó.
“Uknow, cậu tới nơi này lâu như vậy, có biết cái gì ở đây đẹp nhất không?”
“Mặt trời lặn?”
Gregg gật đầu thật mạnh
“Chính xác, đây chính là thứ quý báu nhất của thị trấn Oia này! Uknow, tôi đưa cậu tới chỗ này, đây là nơi ngắm mặt trời lặn tuyệt vời nhất, bây giờ cũng xế chiều rồi, cậu muốn đi không?”
YunHo cười cười
“Xin lỗi, nhưng mà Gregg, tôi nghĩ là tôi không thể đi cùng cậu được.”
“Buổi tối cậu bận gì sao? Nếu bận rộn như vậy chúng ta có thể đổi sang ngày mai?”
“Không... “
YunHo chậm rãi hạ khóe môi xuống, ánh mắt đột nhiên ánh lên những tia chân thành tha thiết
“Ngày ngắm mặt trời lặn tại đây tôi vẫn luôn mong chờ, đó là cùng một người khác.”
Nói đến đây, YunHo im lặng, trên gương mặt anh là những ôn nhu mà Gregg chưa từng thấy. Cậu nhìn anh đang cúi đầu, ánh mắt anh dừng lại trên gói đồ trong tay, hơi dùng dức mà nắm chặt.
Từ hôm đó tới nay, 569 ngày.
Tại Seoul.
Hội Con Bọ Cạp Vàng sau khi thành công trong việc đầu tư vào ngân hàng nhà nước, bắt đầu từng bước đứng vững trên thương trường Hàn Quốc, chỉ có điều, khi tham gia đầu tư vào một số hạng mục quan trọng, vẫn bị Chính phủ ra tay cản trở ít nhiều, lúc Hội Con Bọ Cạp Vàng muốn mở rộng quy mô, cũng bị Chính phủ nhúng tay ngăn cản.
Tình hình hiện tại thật giống một cái vòng kiềm chế luẩn quẩn, cho dù là M.J cũng không có cách nào trợ giúp cho Hội Con Bọ Cạp Vàng phá vỡ được cái vòng kìm kẹp ấy. Hội Con Bọ Cạp Vàng sau khi đi vào con đường kinh doanh, luôn cần một cơ hội để có thể vận động vốn đầu tư nhiều hơn từ chính phủ, kí kết một hợp đồng có quy mô lớn hơn từ chính phủ, nhưng cơ hội đó vẫn chưa tới.
Kim JaeJoong lao đầu vào công việc. Không nói tới việc cậu còn phải xử lý biết bao công chuyện khác, thì chỉ tính đến chuyện trong một khoảng thời gian ngắn như vậy có thể đưa Hội Con Bọ Cạp Vàng đứng vững trên thương trường, từng bước khiến Chính phủ nể mặt, quả thật hai năm qua cũng đã không uổng phí biết bao tâm huyết.
Nhưng là, cuộc sống của cậu, vẫn như trước, không có một chút tin tức gì của Jung YunHo.
Cậu không hỏi, cũng không có ai nói cho cậu biết.
Cuộc sống của cậu chỉ xoay quanh những bận rộn, lo toan về những cuộc đàm phán và các bản hợp đồng.
Cậu giống như mỗi giây mỗi phút luôn mong chờ một cái gì đó, nhưng cũng lại giống như ngày tháng trôi qua không muốn đặt kì vọng vào việc gì.
Mãi cho tới khi, Chính phủ mở thầu kế hoạch xây dựng trường đại học ở Hàn Quốc, Shim Changmin mới cảm nhận được, Kim JaeJoong rốt cuộc là mong muốn điều gì.
Thứ cậu muốn, chính là Chính phủ không hủy bỏ bản hợp đồng nào nữa do Hội Con Bọ Cạp Vàng gửi tới, cũng là một hợp đồng bảo hiểm quan trọng nhất cho Hội Con Bọ Cạp Vàng vào thời điểm này. Kế hoạch xây dựng trường Đại học Quốc gia lần này, chính là cơ hội tốt nhất, thời cơ tốt nhất phải nắm bắt.
Kim JaeJoong đối với việc này hết sức tích cực cùng tập trung, càng làm cho Changmin hiểu được, lần này thành công, có lẽ cũng chính là lúc Kim JaeJoong có thể gặp lại Jung YunHo.
Nhưng chuyện không phải dễ dàng, một case lớn như vậy, những tập đoàn có khả năng một chút đều ý thức được đây là miếng thịt ngon không thể bỏ qua, phía Chính phủ vừa đưa tin tức, phía bên này đã có rất nhiều doanh nghiệp bắt tay vào kế hoạch định mức giá.
Trong những tập đoàn tham gia vào vụ đấu thầu lần này, những công ty có thực lực đáng gườm nhất, chỉ có ba.
Một là Hội Con Bọ Cạp Vàng liên kết với M.J, hai là F.K, còn công ty cuối cùng, chính là công ty có mối quan hệ chặt chẽ với Chính phủ nhất, M.G.
Tại địa điểm trả giá thầu, JaeJoong cùng Changmin gặp được RyoSan. Nhìn thấy đại biểu của F.K đang thuyết minh về bản kiến trúc hoàn mỹ một cách vô cùng trôi chảy,
Changmin nhăn mày lại. Sau khi trình bày xong, RyoSan đi ra cửa liền nhìn thấy JaeJoong cùng Changmin, thấy hai người bọn họ đều nhìn mình, RyoSan bĩu môi
“Này, làm gì mà nhìn tôi ghê vậy? Muốn đàm phán với tôi sao? Thật có lỗi, F.K cũng vừa mới thuyết minh xong, đã làm cho những bản thiết kế còn nhiều sai sót hoặc những bản thiết kế tự cho là đáng ngưỡng mộ phải lùi bước rồi, ha, anh có muốn ghen tị cũng không được đâu, Kim JaeJoong.”
Nhìn vẻ mặt JaeJoong không có ý muốn cãi cọ với mình, sắc mặt RyoSan cũng trở nên xám xịt
“Này, Kim JaeJoong.”
Nó đi đến trước mặt JaeJoong, nhìn cậu, nói
“Cho dù anh không muốn thừa nhận, nhưng có F.K ở đây, quả thật đã giúp cho M.J của anh giảm bớt rất nhiều đối thủ, tôi cũng không biết tài cán của anh tới mức nào, nhưng mà, M.G thật sự rất mạnh, bọn họ có nhân lực cả trong lẫn ngoài nước, phát triển song song cả hai công ty, bên phía chúng ta quả thực không phải là đối thủ của họ. Nếu Chính phủ lần này vì muốn thắt chặt mối quan hệ hợp tác quốc tế, vậy thì có thễ dễ dàng loại bỏ tất cả chúng ta.”
“Tôi biết.”
RyoSan thở phào nhẹ nhõm
“Nếu cả ba công ty chúng ta đều lọt vào vòng trong, tôi sẽ rút lui.”
Kim JaeJoong liếc mắt sang nó, khẽ cười nói
“Vậy là muốn tôi nói với cậu một lời cảm ơn?”
RyoSan trừng mắt với cậu, sau đó xoay người bỏ đi, đi được vài bước, nó không quay đầu lại, nói
“Mau mang anh ấy trở về đi... “
Kim JaeJoong nhìn vào tấm lưng của RyoSan, không nói gì, quay đầu trở lại, nhìn về nơi mọi người vừa thuyết minh về kế hoạch đầu tư của mình, chậm rãi nắm chặt tay lại.
Từ hôm đó tới nay, 832 ngày.