Khi Junsu hỏi vấn đề này, âm thanh cậu không lớn, JaeJoong nhìn chăm chú vào ánh mắt cậu, sau đó hít mạnh một hơi, nhấc tay ý bảo Changmin đóng cửa phòng họp lại. Sau khi cánh cửa khép chặt, Junsu lại hỏi cậu
“Sao vậy? Sao lại không cùng em đi vào? Sao không dùng súng chĩa thẳng vào đầu em mà bắt ép kí tên?”
“Junsu, chúng ta cần nói chuyện.”
Cùng Junsu và Changmin bước vào phòng làm việc của Hội trưởng, JaeJoong đóng cửa, Changmin định mở miệng trước, nhưng bị JaeJoong ngăn lại. Đi đến trước mặt Junsu, Junsu vẫn nhìn cậu, mỉm cười
“Không có gì để nói hết, thái độ của tôi đã rất rõ ràng, con dấu của Ẩn đường tôi cũng sẽ không đưa ra, kế hoạch của anh tôi càng không đồng ý.”
Giọng nói của Junsu rất bình thản, nhưng trong đó lại bao hàm toàn bộ kiên định cùng thẳng thắn, JaeJoong và Changmin đều có thể cảm nhận được. JaeJoong nhẹ nhàng gọi cậu
“Jaehun... “
“Kim Jaehun đã chết! Tôi đã nói rất nhiều lần rồi!”
Đột nhiên bị giọng nói gay gắt của Junsu chặn, JaeJoong hơi khựng lại, rồi nhìn Junsu, tiếp tục nói
“Trong phòng họp có rất nhiều loại người, mỗi người một toan tính, nhưng kể cả là chức lớn hay nhỏ trong Hội, đối với vấn đề không nghe chỉ thị từ Hội trưởng, anh đều có thể cắt chức họ, dùng súng uy hiếp bọn họ, kể cả một câu bọn họ cũng không đủ tư cách để phản bác anh. Chỉ có em, anh không thể làm như vậy.”
Junsu khẽ cười một tiếng
“Dù sao cũng chỉ cùng mẹ, sao lại không ra tay được?”
JaeJoong nhìn thẳng vào mắt cậu
“Từ Hội con bọ cạp vàng, tới cha anh, cuối cùng là anh, anh đều hiểu, tất cả đều nợ em.”
Con ngươi Junsu khẽ rung động, nhưng không lên tiếng, JaeJoong vừa đi tới bàn làm việc của mình vừa nói
“Anh không thể đối xử với em giống như bọn họ, là Hội con bọ cạp vàng tạo nên em ngày hôm nay, là cha anh khiến em phải trở thành thế này, cho nên tất cả đều nợ em, giờ anh trả lại cho em.”
Đi đến bàn làm việc, JaeJoong kéo ngăn kéo ra, cầm lên hai con dao, một lớn một nhỏ, sau đó lại lấy trong túi áo ngực khẩu súng của mình, đặt lên bàn.
“Nội quy của Hội là lưu lại bọ cạp trên tay, hẳn em còn nhớ. Dùng dao găm để khắc bọ cạp lên người, là do không trung thành, lừa gạt, ám hại anh em, hoặc là phạm vào quy củ của Hội. Junsu, em đi nằm vùng bảy năm, vậy bảy nhát dao, anh cho em.”
Nhìn JaeJoong cởi áo ra, Changmin vội vàng chạy tới
“Anh, anh muốn làm gì?!”
Nhìn Changmin một chút, JaeJoong lắc lắc đầu, không muốn để Changmin tham gia vào. Đây là toàn bộ kí ức của Kim Jaehun khi ở Hội con bọ cạp vàng, hiện tại Kim Junsu cố
chấp một mình vùng vẫy trong đó, nếu không có người nắm tay kéo cậu lên từng chút, chắc chắn sẽ chết trong vũng đen của chính mình.
Trên người chỉ còn áo sơmi, JaeJoong cầm lấy hai con dao găm, nhìn thẳng vào mắt Junsu, mỉm cười, một tay cậu nhanh chóng rạch một đường lên cánh tay còn lại, máu tươi chảy xuống nhiễm đỏ tay áo sơmi trắng tinh. Dao của Hội con bọ cạp vàng đều được thiết kế đặc biệt, mũi dao đều được bẻ cong xuống dưới, vậy nên chỉ cần rạch một đường, máu không những chảy nhiều, miệng vết thương còn sâu hơn bình thường.
Junsu nhíu mày, cắn chặt môi, JaeJoong lại dùng cánh tay còn lại, thêm một phát rạch nữa, máu tươi đầm đìa chảy xuống, Junsu bỗng nhiên cảm thấy đôi mắt mình đau nhức
“Đủ rồi.”
Junsu mở miệng ngăn lại, Changmin nhanh chóng đưa tay lên thu hồi dao về, sau đó dùng khăn tay sạch bịt vết thương trên tay JaeJoong lại
“Anh, anh điên sao, dao của Hội con bọ cạp vàng có thể dễ dàng lấy mạng anh!”
JaeJoong không để ý đến vết thương trên cánh tay, cậu chỉ nhìn Junsu, Junsu chậm rãi đi đến trước mặt cậu
“Bảy nhát dao... Nếu như có thể dễ dàng quét sạch mọi thứ từ trước tới nay, như vậy, anh...”
Cậu gọi JaeJoong một tiếng “Anh”, nhưng thanh âm lại chất chứa tuyệt vọng
“Vậy thì anh.. Anh đâm em bảy nhát dao, được không? Cho tất cả đều không thể hiện diện... Đến cuối cùng.... Đều không thể hiện diện... “
Cậu lấy khăn tay từ trong tay Changmin, chắn lên dòng máu đỏ vẫn chảy trên cánh tay JaeJoong, ánh mắt trống rỗng, chậm rãi nói
“Em đặt cược cả cuộc đời, cũng thua cả cuộc đời, thua tới không còn một chút gì nữa. Bây giờ anh lại nói, dùng bảy nhát dao, tất cả mọi thứ đều trả lại cho em, có thể được sao?”
“Junsu....”
Tim JaeJoong bất chợt nhói lên, cho dù cậu có gọi cái tên nào của người con trai trước mặt, trong tim vẫn dâng lên những đợt đau xót. Cho dù là Kim Jaehun, hay là Kim Junsu, quá khứ đều dừng lại trên người cậu trai này mà đùa cợt, hiện tại cứ ghé đến bên cậu trai này mà châm chọc.
“Anh... Bảy năm trước, ngày mà Yeong Dong ra tay, đó chính là ngày em thua lớn nhất trong đời. Em chỉ biết, ngày đó em thua thảm hại, ngay cả niềm tin cũng không cho ai được nữa rồi... “
“Bảy năm trước? Yeong Dong?”
Junsu nhìn chiếc khăn trắng trong tay giờ đã chuyển màu hồng, mặt không thay đổi
“Anh nghĩ J giở trò với bộ dây an toàn của em mà em lại không biết gì sao? Em nhìn thấy tất cả, nhưng lúc đó, em nghĩ mình nên đánh cược một lần, đánh cược mạng của em nếu lớn, anh sẽ có thể tìm ra J đã hại em, sẽ thay em trả thù cậu ta, em là người thân duy nhất của anh, người duy nhất có tư cách ở Hội con bọ cạp vàng này giúp cho anh, nhưng mà....”
Junsu bỗng nhiên nở nụ cười, là nụ cười tràn đầy đau khổ. JaeJoong không thể tin được, hỏi cậu
“Em lấy chính sinh mạng của mình, đánh đổi lấy quyền lợi trong Hội con bọ cạp vàng?”
“Nhưng mà em thua, cha anh ngày đó ngay cả cơ hội muốn sống cũng không cho em, Kim Jaehun đã cứ như vậy mà chết. Mạng sống em không thể làm chủ, ngay cả khuôn mặt cũng không thuộc về em, tất cả, em đều không có gì hết, em chỉ có thể dùng thân phận hiện tại để sống, là một xã hội đen đi nằm vùng tại cảnh cục, chờ cơ hội trở về Hội con bọ cạp vàng.... “
JaeJoong bỗng cảm thấy trong lòng trống rỗng, giết J, bởi vì nghĩ cậu ta hại chết em trai ruột Kim Jaehun của mình, nhưng chính cậu lại không ngờ, bây giờ một Kim Jaehun còn sống nói cho cậu biết, nếu năm đó, không phải vì bị bắt ép đi nằm vùng, cậu có thể liền dựa vào cơ hội này, năm đó giết chết J, người thân của cậu, để dễ dàng tiến vào con đường quyền lợi của Hội con bọ cạp vàng, không tiếc thủ đoạn mang ra tranh đoạt, dùng sự sống chết của người khác thay cho mình... Kết quả rốt cuộc vẫn là sự thất bại....
Junsu chậm rãi buông khăn ra
“Vì Hội con bọ cạp vàng, em đã trắng tay, không còn bất cứ một thứ gì để mất. Bây giờ bảo em buông tay Hội con bọ cạp vàng, em càng không thể, căn bản em còn không có cách nào để tin ai nữa rồi.”
Nói xong, Junsu xoay người, từ từ đi về phía cửa. Lần này, JaeJoong không ngăn cậu nữa.
Cậu căn bản không biết dùng cách nào để giữ Junsu lại. Ở lại Hội con bọ cạp vàng, đối với Kim Junsu là một nỗi đau, mất đi Hội con bọ cạp vàng, đối với Kim Junsu cũng là một nỗi đau. Mỗi người bọn họ, đi đến ngày hôm nay, có thể là đã đi quá xa, xa tới mức chính bản thân đã quên mất, nơi cuối cùng phải đỗ lại là nơi nào.
Changmin lấy điện thoại ra
“Em gọi điện cho Pierre, bảo cậu ta mau đến đây băng bó cánh tay cho anh.”
“Bé Min.....”
JaeJoong nhìn về phía cánh cửa đã khép chặt, giọng điệu bỗng trở nên bình thản
“Những điều Junsu vừa nói, có lẽ cũng đúng, bảy nhát dao, căn bản là chẳng thể nào hoàn trả cậu ấy những thay đổi trong sinh mệnh bị Hội con bọ cạp vàng tác động vào.”
Changmin thở dài
“Anh ấy không thể tin tưởng người khác, càng vậy càng không thể bước ra khỏi sự khốn khổ từ trong lòng mình.”
JaeJoong lắc đầu
“Cậu ấy ngay cả bản thân còn không thể tin tưởng, vậy làm sao có thể tin tưởng người khác.”
“Vậy, Ẩn đường phải làm sao bây giờ?”
“Không có cách bắt ép Junsu buông tay Hội con bọ cạp vàng, chỉ có thể tẩy trắng Hội trước, sau đó mới tính tới Junsu.”
Changmin gật gật đầu, nghĩ một chút, lại mở miệng
“Anh, trong các vị bô lão của Hội con bọ cạp vàng, anh tin ai không?”
Máu chảy ra khá nhiều, cánh tay JaeJoong chưa kịp băng bó nhưng cậu không thấy đau đớn, JaeJoong đưa tầm nhìn ra xa
“Lớn lên trong hoàn cảnh này, điều cấm kị là đem sinh mạng mình tùy tiện giao cho người khác, nếu thật sự có ngày đó xảy ra, hẳn là khi đó anh vừa mới biết cách tin người.”
Pierre mang theo y tá nhanh chóng tới Hội con bọ cạp vàng, lúc vào phòng đã thấy môi JaeJoong chuyển sang màu trắng bệch. Xử lý vết thương trên tay cậu thật kĩ, Pierre lại kiểm tra thêm những chỗ khác, xác nhận không cần phải truyền máu, lúc này mới yên tâm.
“Cậu cuối cùng là muốn bản thân bị hành hạ tới cái dạng gì mới chịu thôi?”
Nhìn JaeJoong một lần nữa, Pierre thở dài
“Lần trước bị đụng xe còn chưa lành hẳn, bây giờ trên người lại bị lưu bọ cạp, vết thương do dao của Hội con bọ cạp vàng nếu không xử lý tốt sẽ rất nguy hiểm, cậu có biết không?!”
Nhìn JaeJoong nắm di động lại nghĩ ngợi điều gì đó, Pierre chỉ còn biết bất lực thở dài, tay thu thập lại những vật dụng của mình
“Không phải cậu muốn chờ Yunho trở về sao? Bây giờ lại khiến mình bị thương như vậy, lúc nào hắn trở lại thấy cậu cũng sẽ không yên tâm.”
Nghe Pierre nhắc tới Yunho, JaeJoong giật mình, nhìn Pierre một cái, bỗng nhiên nói
“Tôi sẽ không đợi hắn nữa.”
“Ah, hả?”
Pierre không kịp phản ứng câu nói của JaeJoong, giật mình quay lại nhìn cậu. Mấy ngày nay, đối với thái độ của JaeJoong, bọn họ cũng dần dần buộc mình phải tin tưởng vào niềm tin của cậu, nhưng hiện tại... Ở phía sau, Changmin nghe thấy JaeJoong nói vậy cũng có phần kinh ngạc. JaeJoong nắm chặt di động, ngả người nằm về phía sau
“Sao hai người nhanh quên vậy, cứ ngồi một chỗ chờ đợi, chưa bao giờ là phong cách của Kim JaeJoong tôi.”
Changmin không nhịn được, nói xen vào
“Anh, I Rak vẫn không dừng lại việc tìm kiếm, nhưng ngay cả người của KDO chúng ta cũng không tìm thấy, hiện tại anh muốn trả thù, quân địch còn không rõ mặt, có thể sao?”
“Đúng vậy... Bọn họ ở trong tối, chúng ta ngoài ánh sáng mà....”
JaeJoong xiết chặt điện thoại
“Hội con bọ cạp vàng có thể dễ dàng thỏa hiệp, có thể đi sang một con đường nghiêm chỉnh, nhưng mà làm thỏa mãn chính phủ, làm thỏa mãn ý đồ của bọn chúng, Kim JaeJoong tôi có thể dễ dàng cam tâm tình nguyện sao?”
“Anh?”
“Không cho anh tìm được Yunho, anh sẽ không đi tìm. Hiện tại tẩy trắng Hội con bọ cạp vàng trước, cùng họ chơi một trò đuổi bắt, rồi sau đó, bọn họ sẽ phải tự động mang trả Yunho lại cho tôi.”
Changmin cùng Pierre nhìn nhau, không hiểu ý tứ trong lời của JaeJoong, nhưng là, có thù tất báo, thật sự là chuyện mà Kim JaeJoong sẽ làm, mặc kệ đối thủ là ai.
Tại Nepal
Deman Benchelle đặt điện thoại xuống, đưa tay lên bàn gỗ sang trọng, lấy ấm trà nhàn nhã rót một chén. Đưa chén trà lên môi, vừa suy nghĩ điều gì đó, hắn vừa thưởng thức mùi hương nhàn nhạt quanh quẩn cánh mũi.
Nhìn bộ dáng của Deman, thuộc hạ đắc lực nhất bên cạnh hắn cúi đầu hỏi
“Lão gia, có chuyện gì vậy ạ?”
Deman nhấp một ngụm trà
“Đường dây của chúng ta ở Hàn Quốc, Hội con bọ cạp vàng ấy, gần đây xảy ra chuyện gì phải không?”
Tên thuộc hạ nghĩ ngợi một lúc
“Người của ta bên đó báo qua, Hội con bọ cạp vàng đang muốn cải tà quy chính, có vẻ như mọi chuyện đang diễn ra rất thuận lợi, nếu không phát sinh ngoài ý muốn điều gì thì sẽ nhanh chóng thành công. Tuy nhiên, giao dịch thuốc lá giữa chúng ta và M.J sẽ không do đó mà ảnh hưởng.”
“Cái đó ta đều đã biết, ý ta là, ngoài ra còn có chuyện gì nữa không?”
Tên đàn em lắc đầu. Deman nhíu mày
“Vậy thật kì lạ.... “
“Làm sao vậy lão gia?”
“Kim JaeJoong muốn ta vận chuyển một số lượng súng tới Hàn Quốc.”
Tên đàn em có phần sửng sốt
“Sao? Hội con bọ cạp vàng từ sau khi biết chúng ta gặp rắc rối với cảnh sát đã có ý muốn ngừng việc mua bán, hơn nữa, bọn họ chẳng phải đang thực hiện ý đồ tẩy trắng sao, tại sao còn mua súng của bên ta?”
Deman đặt chén trà xuống
“Là mua trên danh nghĩa của cậu ta, không tính là hợp tác được, vả lại số lượng cậu ta yêu cầu cũng không được coi là quá lớn.”
Tên đàn em vẫn không thể hiểu nổi, nhưng Deman bất chợt lại nghĩ đến điều gì đó
“Lần trước, khi cùng Kim JaeJoong trở về, Jung Yunho có khỏe không?”
“Nghe nói hắn ta đã mất tích được một khoảng thời gian rồi.”
“Cái gì?”
“Lão gia, vì điều nàu không thuộc về tình hình trong Hội con bọ cạp vàng, cho nên ngài không hỏi, tôi cũng không dám báo.”
“Người nào bắt hắn, cậu biết không?”
“Tôi không rõ, chỉ có điều ngay cả I Rak của Net cũng không tìm ra hắn ta.”
Deman nghiêng đều suy nghĩ
“Ngay cả người của Net cũng không tìm ra được, vậy chắc chắn đây không liên quan tới thù riêng của Kim JaeJoong. Hội con bọ cạp vàng tẩy trắng.... Jung Yunho mất tích... Chẳng lẽ... “
Deman nheo ánh mắt lại
“Xem ra, Jung Yunho không đơn giản như tưởng tượng của ta, thân phận của hắn, ít nhiều cũng phải dính líu đến chính phủ.”
Tên thuộc hạ nghe không hiểu ý tứ của hắn, hỏi lại
“Lão gia, vậy người của Hội con bọ cạp vàng mua súng của chúng ta rốt cuộc để làm gì? Chúng ta có nên đồng ý hay không?”
Deman chậm rãi nở nụ cười
“Đương nhiên là đồng ý, Kim JaeJoong đã mở miệng, giao tình trước nay của cậu ta với ta cũng không phải là không có, với lại chuyện bọn họ dùng súng của chúng ta làm gì, căn bản chúng ta không nên xen vào, chỉ cần để ý tiền vào túi là được rồi. Nếu ta đoán không nhầm, Kim JaeJoong lần này là muốn động đến cả người của chính phủ.”
Cánh của đột nhiên bị đẩy ra, Rees cả người đầy mồ hôi bước vào
“JaeJoong làm sao vậy? Em nghe thấy anh nhắc tới anh ấy.”
Nhìn thấy Rees, Deman liếc mắt nhìn thuộc hạ bên cạnh, ý bảo bọn họ ra ngoài. Hắn lấy khăn bông tới lau mồ hôi cho Rees
“Em không thể thay quần áo trước sao, mỗi lần tập xong đều nhanh chóng chạy qua đây.”
“Em thấy anh nhắc tới JaeJoong, anh ấy làm sao vậy? Anh ấy cùng Yunho sống tốt không? Lần cuối gặp mặt là trên đảo Fiji, đã lâu rồi chưa gặp lại họ.”
Deman cầm lấy khăn mặt, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Rees, hô hấp cậu dường như vẫn chưa khôi phục lại hoàn toàn
“Không rõ những người đó ở Hàn Quốc làm cái gì, lại dám chọc vào cậu ta, thật đúng là...”
“Ai, ai cơ? Sao em không hiểu anh nói gì?”
“Được rồi, trước tiên đi tắm rửa cái đã, nếu không cứ nói tới hai người họ em lại sốt ruột.”
“Ơ... Này này... Deman... “
Kim Junsu ngủ mê, trong mơ là toàn bộ quá khứ của cậu.
Vẻ mặt toan tính của Yeong Dong, đôi bàn tay giơ ra muốn nắm lấy cậu của Mi In, khuôn mặt lo lắng của JaeJoong, còn có những nét lạnh lùng trên mặt cha Kim.
Lần đầu tiên cậu soi gương, phát hiện trong đó là một khuôn mặt vô cùng xa lạ. Lần đầu tiên cậu vào cục cảnh sát, nụ cười không chút tà khí, cùng đồng nghiệp hô vang lời thề vì dân diệt bạo. Lần đầu tiên cậu mang tin từ cục cảnh sát về thông báo cho Hội con bọ cạp vàng, cũng là lần đầu tiên, vì mình mà một người anh em ở cảnh cục đã phải bỏ mạng.
Còn có cả lần đầu tiên gặp Park Yoochun, lần đầu tiên lợi dụng hắn, lần đầu tiên lừa hắn.
Rồi sau đó, luôn luôn lừa hắn, tới bây giờ vẫn gạt hắn.
Choàng mở mắt tỉnh dậy, Junsu nhìn quanh, phát hiện cậu vẫn đang ngồi tại Ẩn đường, là ngủ quên trong phòng làm việc.
Tên đàn em gõ cửa, giọng nói có phần hấp tấp
“Junsu thiếu gia, tôi có việc cần báo.”
“Vào đi.”
Tên thuộc hạ vội vàng đi vào
“Junsu thiếu gia, sắp tới lúc thu hàng, theo kế hoạch thì ngày kia chúng ta bắt đầu, nhưng mà, hai ngày này không hiểu cảnh sát toan tính điều gì, điều rất nhiều người tới kiểm tra kho hàng của chúng ta. Tuy rằng kho hàng kia đang rất bí mật, nhưng nhỡ bọn họ kiểm tra tới, chắc chắn sẽ không dễ dàng giấu giếm được, anh xem, có nên hay không nhanh chóng rời đi, đem “hàng” trong đó ra bán lẻ trước?”
“Để cảnh sát kiểm tra những kho hàng kia trước, trong lúc họ không chú ý tới kho hàng mật, chúng ta mới có thể hành động, nhưng mà... Nếu họ kiểm tra đúng kho hàng đó thì sẽ rất phiền phức, vậy đi, đêm nay, tôi sẽ tự mình đi di chuyển kho hàng đó, còn lại bên này, cậu phân phó người quan sát tình hình bên cảnh cục.”
“Được, Junsu thiếu gia, để em sắp xếp người đi theo anh.”
Xoay người muốn đi, tên thuộc hạ lại nghĩ tới điều gì đó, dừng bước lại
“Junsu thiếu gia, sau cuộc họp lần trước, nghe nói các Đương chủ đều kí giấy, hoặc tự động giao lại con dấu, còn chúng ta... “
Junsu liếc hắn một cái
“Làm xong chuyến này thì tính sau.”
Đêm khuya, Kim Junsu phân phó cho đàn em chuyển hàng lên ba chiếc xe chuyên dụng. Xong xuôi, cậu leo lên một chiếc, ngồi trên ghế phó lái, quay xuống nhìn đàn em
“Quan trọng nhất là kho hàng, nếu đột nhiên trên đường bị chặn lại, tôi sẽ lái xe tới phía tây thành phố để đánh lạc hướng, hàng trên xe có thể vứt bỏ, nhưng nơi này bắt buộc phải được giữ an toàn, nhớ rõ chưa?”
“Dạ, Junsu thiếu gia.”
Quay đầu bảo tài xế bắt đầu lái xe, Junsu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật cứ chầm chậm lướt qua trước mắt, có vẻ mơ hồ.
Chiếc xe chạy tới khi lên tới đường quốc lộ yên tĩnh, bỗng nhiên phát hiện có chốt của cảnh sát
“Junsu thiếu gia?”
“Không sao hết, cứ để họ kiểm tra.”
Phía sau xe, bên ngoài đều được bao bọc bởi thứ hàng khác, mà chốt kiểm tra giờ này thì đều làm việc cho có lệ, vì vậy Junsu cũng không quá lo lắng. Hạ cửa kính xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt thấy phía bên phải có một chiếc xe đen có rèm che, chỉ nhìn thoáng qua một chút, Junsu cũng biết được xe đó là của ai.
“Thông báo cho hai chiếc xe phía sau, mau chóng quay đầu lại!”
“Sao?”
“Mau lên!! Cậu mau xuống, tôi lái xe!”
Đèn của chiếc xe đen buông rèm bỗng nhiên bừng sáng, Kim Junsu liếc mắt về phía bên phải, liền nhìn thấy người đang ngồi trong xe, nắm chắc tay lái, cậu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn hắn, ánh mắt hắn rất bình tĩnh, làm trái tim Junsu bỗng nhiên thấy đau.
Sau khi ổn định lại, cậu chỉnh lại chỗ ngồi, quay đầu xe. Chiếc xe chạy sát vào rào chắn đường, hướng về phía tây vọt tới. Park Yoochun ở trong xe phát chỉ thị qua bộ đàm
“Bắt đầu hành động! Chiếc xe đi đầu tôi phụ trách, các cậu cố gắng chấn áp hai chiếc xe phía sau.”
Giẫm mạnh lên chân ga, chiếc xe của Park Yoochun phóng vọt lên đuổi theo chiếc xe chở hàng phía trước.
Từ gương chiếu hậu có thể nhìn rõ xe của Park Yoochun đang tăng tốc đuổi theo, Junsu nhíu chặt hàng lông mày, phóng xe về hướng tây thành phố. Yoochun nhìn theo hướng xe Junsu chạy, thông báo nhanh vào bộ đàm
“Hẳn là chạy về phía tây, chuẩn bị đánh úp nơi đó.”
Junsu trong xe lúc này cũng đang gọi điện thoại
“Thông báo cho cả hai xe kia, nếu có thể cắt đuôi thì không được chạy tới phía tây, một mình tôi cũng đủ sức kéo toàn bộ cảnh sát tới đó rồi.”
Xe của Junsu vừa tới mảnh đất phía tây, Park Yoochun đã theo con đường mòn chặn tới đó, chắn trước đầu xe, Junsu vội vã giẫm lên chân phanh, quay xuống nói với ba tên thuộc hạ
“Không được tới gần kho hàng, tạm thời tìm nơi ẩn náu đã, hàng nếu để cảnh sát tìm được cũng sẽ không biết của ai, vậy nên rút lui quan trong hơn!”
Nói xong, cậu nhanh chóng nhảy xuống xe, tìm thấy một nhà kho bỏ hoang chạy vào nấp. Park Yoochun xuống xe, rút súng ra, nhanh chóng chạy vào nhà kho đó. Vì nhà kho vẫn còn những đồ cũ, Kim Junsu có thể thuận tiện che chắn, Park Yoochun không biết Junsu núp ở đâu, nhưng kho này không quá lớn, tìm ra cậu cũng không phải quá khó khăn. Yoochun cầm chắc súng trong tay, nâng cao cảnh giác, bình tĩnh cất giọng
“Ra đi, cậu chạy không thoát đâu, chỉ một chút nữa cảnh sát sẽ bao vây nơi này.”
Junsu rút súng ra, dựa lưng vào một tầng hàng tương đối cao, cảm giác được phía sau Park Yoochun đang từng bước tiến lại. Nghe được tiếng súng lên đạn, Yoochun có thể xác định được vị trí của Junsu, hắn cũng nhanh chóng lên đạn súng của mình, hướng nòng đen tới nơi ẩn nấp của cậu.
Junsu nghiêng tai nghe tiếng bước chân của Yoochun, Yoochun dựa theo cảm giác tiến lại gần tầng hàng trước mặt, hai người cách nhau tầng hàng cao đó, Junsu nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Yoochun vang lên
“Kim Junsu, tôi nói rồi, tôi sẽ tự tay bắt cậu.”
Cùng một lúc, hai người cùng từ hai bên tầng hàng đi ra, giơ súng của mình lên trước mặt đối phương giằng co.
Junsu mỉm cười
“Hai người chúng ta, rốt cuộc cũng có ngày hôm nay.”
Yoochun nhìn cậu
“Từ khi bắt đầu lừa gạt tôi, tôi nghĩ hẳn là cậu vẫn mong chờ ngày này.”
“Rất hận tôi phải không?”
“Cậu có biết rất nhiều anh em trong cảnh cục đã phải hy sinh?”
“Từ ngày đầu tiên đi nằm vùng, tôi đã không muốn quan tâm sống chết của những người ở đó, chẳng nhẽ mỗi một cảnh sát chết đi tôi cũng phải khóc lóc khổ sở sao?”
“Kim Junsu!!”
Junsu không muốn nói thêm, chậm rãi hướng ra phía cửa, Park Yoochun giơ súng đi theo cậu từng bước, hai bên căng thẳng giằng co, ai cũng không dám thả lỏng, Junsu nhìn chằm chằm vào họng súng trên tay Park Yoochun, Park Yoochun nhìn thấy cậu muốn đi ra cửa để chạy trốn, liền cảnh cáo cậu
“Cậu chạy không thoát đâu!”
Junsu vẫn nhìn vào khẩu súng trên tay Yoochun, ngón tay cứ mấp máy nơi cò súng, có thể là chỉ nháy mắt nữa, Park Yoochun sẽ nổ súng.
Vì vậy, theo bản năng, Kim Junsu bóp cò.
Hai tiếng súng đình đoàng đồng loạt vang lên.
Vang vọng trong gian nhà kho trống trải, thật chói tai.
Kim Junsu quay đầu lại nhìn, ngay tại cánh cửa phía sau mình, không biết từ khi nào đã xuất hiện một viên cảnh sát. Vừa nãy, là tên đó nhắm bắn mình, lại bị Park Yoochun ngăn lại không cho tên đó nổ súng. Như vậy....
Khi hai tiếng súng đồng loạt vang lên, viên đạn của Park Yoochun là để bảo vệ sinh mạng Kim Junsu, còn viên đạn của Kim Junsu....
Quay đầu lại, Kim Junsu nhìn Park Yoochun đang ở trước mặt mình, chậm rãi trượt người xuống, ngực hắn đã loang lổ máu đỏ, chiếc áo cảnh sát càng lúc càng nhiễm hồng. Cậu nhìn khuôn mặt quen thuộc của Park Yoochun, hắn chỉ bất đắc dĩ mỉm cười
“Đồ ngốc... Tôi làm sao có thể... với em... nổ súng... “