Pierre cảm thấy thời tiết khi thì âm u khi thì quang đãng của Busan làm cho con người ta buồn bực. Anh khép lại ca bệnh, tắt đèn máy chụp CT, sau đó tháo kính mắt xuống, dựa lưng vào ghế tựa.
Chuyện đầu tiên Shim ChangMin làm khi chạy đến bệnh viện Busan chính là tìm Pierre đến để giúp đỡ bác sĩ Jang điều trị vết thương trên vai của JaeJoong. Dù sao bác sĩ Jang cũng là vị bác sĩ có kinh nghiệm thâm niên trong nghề, lúc Pierre lật đật chạy đến, đạn đã được gắp ra an toàn. Huyết tương thích hợp cũng đã được truyền vào kịp thời nhất, có thể nói, mạng sống của Kim JaeJoong đã hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, tuy nhiên…
Tiếng đập cửa làm cho Pierre mở mắt
“Mời vào.”
Cửa mở, một thân ảnh anh tuấn xuất hiện, Pierre mỉm cười, người trước mặt không hề xa lạ, trên máy bay từ Nepal về Hàn Quốc, anh đã rất khâm phục người đàn ông này – mặc dù xương cốt đã nứt nhưng vẫn có thể xông ra khỏi vòng vây. Nghĩ đến vài ngày nay cậu ta chăm sóc JaeJoong rất chu đáo, anh không khỏi trêu chọc
“Xem ra Đức ngài Kim của chúng ta ngủ rồi, nên cậu mới rảnh rỗi đến chỗ tôi?”
YunHo cười cười, sau đó ngồi xuống đối diện với Pierre. Pierre mở miệng hỏi
“Tìm tôi có việc? Uống chút gì không? Chậc chậc… Ở đây không thể so sánh với phòng khám tư nhân của tôi ở Seoul, cà phê và những thứ khác đều thấp hơn một bậc.”
Anh đứng dậy pha cà phê cho YunHo. YunHo cúi đầu liếc mắt nhìn tấm chụp CT trên bàn, sau đó Pierre bưng cà phê đến, đặt trước mặt YunHo, vừa định mở miệng tùy ý trò chuyện thì đã bị câu hỏi bình tĩnh của YunHo cắt dứt
“Pierre, tôi muốn biết tình trạng vai của JaeJoong.”
Mặc dù động tác uống cà phê ngừng lại nhưng Pierre vẫn nuốt xuống ngụm cà phê ấy
“Cậu có thể hỏi tôi vấn đề này, tôi rất ngạc nhiên, cậu biết y học?”
“Không biết, nhưng tôi biết đạn bắn đến chỗ đó, có thể làm tàn phế cánh tay của một người.”
“Cho nên, nếu bây giờ tôi nói cánh tay của JaeJoong rất tốt, cậu chắc chắn sẽ không tin, thực tế thì đúng thật là có chút phiền phức.”
Pierre ngừng một chút, hai ngày qua Kim HeeChul vẫn bị vây hãm ở chỗ này, trước khi vết thương của JaeJoong ổn định trở lại và có thể dời đi thì anh ta hẳn là không thể rời khỏi đây. Xuyên thấu qua kính thủy tinh Pierre thấy Kim HeeChul vài lần, anh rất ngạc nhiên, người thân hình gầy mảnh như Kim HeeChul mà có thể bắn súng chuẩn xác hoàn mỹ đến thế.
Đạn đúng lúc bắn vào xương bả vai bên trái của JaeJoong, không đến một inch dưới màng xương, vào vị trí dày đặc mao mạch nhất, thậm chí đạn còn xuyên qua da thịt chọc thủng một động mạch, lưu lượng máu chảy ra đủ nhanh có thể làm cho người ta trong một khoảng thời gian ngắn đánh mất năng lực cử động, viên đạn tồn tại ở chỗ đó còn có thể áp chế toàn bộ cơ và gân của tay trái, cho nên mặc dù bây giờ họ lấy viên đạn an toàn ra ngoài, toàn bộ chức năng của tay trái JaeJoong đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Giải thích đơn giản tình huống này với YunHo, vùng xung quanh lông mày của YunHo nhíu lại càng sâu, anh nhìn Pierre
“Tôi chỉ muốn biết, còn có khả năng khắc phục không?”
Pierre gật đầu
“Không phải là hoàn toàn không có khả năng, tổn hại của cánh tay của cậu ấy thuộc về phần cứng, chấn thương tác động đến chức năng của màng cơ bên trái, tôi và bác sĩ Jang ước định tình trạng của cậu ấy, tay trái của cậu ấy vẫn có thể hoạt động, nhưng khả năng chịu trọng lực cùng năng lực nắm bắt sẽ giảm, thời gian da thịt cùng màng cơ khôi phục khoảng hai mươi mốt ngày, nói cách khác đại khái một tháng sau, JaeJoong có thể bắt đầu tiếp thu vật lý trị liệu để khôi phục chức năng của tay trái. Tuy nhiên, những điều này chỉ dùng đối với bệnh nhân chọn áp dụng biện pháp trị liệu, nếu JaeJoong muốn chức năng tay trái của cậu ấy có thể hồi phục nhanh hơn, trong hai mươi mốt ngày nên bắt đầu huấn luyện sức nắm với biên độ nhẹ.”
“Có thể chắc chắn mười phần là sẽ khôi phục như ban đầu không?”
Pierre ngừng một chút
“Tôi không thể bảo đảm, vật lý trị liệu tùy từng người mà có kết quả khác nhau, chúng ta có thể ước định mức độ cậu ấy bị tổn hại nhưng không thể đoán được mức độ khôi phục cuối cùng của cậu ấy.”
YunHo im lặng một lát rồi ngẩng đầu nhìn Pierre
“Các anh đã quyết định phương án trị liệu rồi phải không?”
Pierre có vẻ hơi do dự
“YunHo, điều trị phục hồi chức năng rất vất vả, cũng rất khó làm, nếu thiết kế phương án trị liệu cho JaeJoong, tôi đương nhiên cung cấp cho cậu ấy mọi thứ tốt nhất, tuy nhiên, phương diện trước hết liên quan đến tiến trình chữa trị là các công nghệ y tế tiên tiến nhất và môi trường chữa bệnh đầy đủ nhất thì lại không ở Hàn Quốc, giai đoạn đầu của điều trị cường độ cao cần dựa rất nhiều vào trang thiết bị y tế nước ngoài cùng với sự hỗ trợ kỹ thuật.”
YunHo không quá lưu ý đến lời Pierre nói
“Tiền không thành vấn đề, cho dù giá cả có trên trời thì Hội Con Bọ Cạp Vàng cũng trả được.”
“Không không, YunHo, không phải vấn đề tiền nong, mà là vấn đề thời gian.”
Thời gian? YunHo có chút không hiểu. Pierre thở dài
“Cứ xem như giai đoạn cuối hoàn thiện có thể quay về Hàn Quốc từ từ phục hồi, nhưng giai đoạn đầu của điều trị cường độ cao đòi hỏi ít nhất ba tháng.”
Đầu lông mà nhíu chặt của YunHo buông lỏng ra một chút, anh hiểu do dự và phiền não của Pierre bắt đầu từ đâu.
Ba tháng.
Một trăm ngày.
Đừng nói hiện tại Hội Con Bọ Cạp Vàng đang ở trong thời kỳ phiêu diêu đầu ngọn sóng, cho dù tất cả mọi việc có như bình thường, thì Kim JaeJoong – người chống đỡ Hội Con Bọ Cạp Vàng và M.J cũng không cho phép bản thân cậu có một kỳ nghỉ dài hạn như thế.
Pierre xoa huyệt thái dương hơi nhảy lên của mình, chậm rãi nói
“YunHo, tôi đã theo Hội Con Bọ Cạp Vàng một thời gian dài, thời gian nghỉ dài nhất của JaeJoong là một tuần, nếu là công ty đơn thuần thì điều khiển từ xa không thành vấn đề, nhưng Hội Con Bọ Cạp Vàng không phải như vậy, trong bang hội chủ quản không có mặt, không chỉ có cảnh sát mang đến phiền phức mà người đứng đầu của các Phân hội cũng khó có thể kiềm chế áp đảo. Ba tháng, rất nhiều chuyện không biết phát sinh đều có thể khiến JaeJoong trở tay không kịp, bất lực ngoài tầm với sẽ hủy hoại cậu ấy.”
YunHo không nói gì, Pierre nói tiếp
“Cha tôi trước đây là bác sĩ riêng của ông Kim, theo ông Kim tiếp xúc với bang hội cũng rất lâu rồi, trong bang hội, tranh đấu lừa gạt đáng sợ hơn rất nhiều so với việc thẳng thắn giằng co với cảnh sát, có không ít trùm xã hội đen của bang hội Hàn Quốc chết ở nước ngoài, bị sát thủ bản xứ lặng lẽ giết chết, còn người giật dây có thể là thuộc hạ… thân tín.”
Nói xong lông mày Pierre cau lại, sau đó anh bưng tách cà phê rồi chìm vào lặng im.
Kim JaeJoong xuất ngoại trị liệu ba tháng, bản thân anh có rất nhiều chuyện bất an, nhưng lại càng không an tâm chính là Kim JaeJoong dưới tình huống này có thể rời khỏi Hàn Quốc trị liệu không, tuy nhiên đáng lo ngại nhất là ngay cả khi điều trị, có thể không hoàn toàn phục hồi như xưa.
YunHo đứng lên liếc mắt nhìn Pierre
“Tôi biết rồi, phiền anh giúp JaeJoong sắp xếp bệnh viện vật lý trị liệu ở nước ngoài.”
Pierre hơi kinh ngạc vì lời nói của YunHo
“Viện phục hồi chức năng ở Fiji là tốt nhất, JaeJoong đồng ý xuất ngoại trị liệu?”
“Cậu ấy sẽ đồng ý.”
“Các cậu đã trao đổi với nhau?”
“Không có.”
“YunHo, không ai trong chúng ta có thể thay JaeJoong quyết định chuyện này. Tôi cảm thấy tôi rất hiểu cậu ấy… Cậu ấy sẽ không bỏ Hội Con Bọ Cạp Vàng vào thời điểm…”
Anh vẫn chưa nói hết câu thì đã bị YunHo cắt ngang
“Cậu ấy phải đi.”
Pierre sửng sốt, anh không biết lòng kiên định cùng sự lạnh lùng của người đàn ông trước mắt này đến từ đâu, anh càng không biết sự tự tin cầm quyền định đoạt thay JaeJoong của người đàn ông này từ đâu mà đến, anh chỉ cảm thấy sự uy hiếp này nhẹ nhàng làm rung động con tim anh. Nhìn YunHo đứng dậy đi đến cửa lại quay lại nhìn anh rồi nói một câu
“Bỏi vì tôi không cho phép cậu ấy dùng cánh tay của mình đi đổi lấy vật râu ria đó.”
Pierre dần dần phục hồi lại tinh thần, sau khi rung động, giọng nói của anh cũng thoải mái hẳn ra
“Cậu nói Hội Con Bọ Cạp Vàng là vật râu ria?”
“Không phải đối với cậu ấy, mà là với tôi.”
YunHo quay người, không chút lưu luyến mở rộng cửa bước ra ngoài.
Seoul Hàn Quốc.
Trụ sở Hội Con Bọ Cạp Vàng, phòng ở tạm thời dưới lòng đất.
Nếu như có thể bỏ qua việc trong phòng không có một tia nắng mặt trời, không khí có chút ẩm ướt ưới ánh đèn sợi đốt, thì nơi này cũng đầy đủ các loại đồ nội thất sang trọng. J lặng lẽ ngồi ở chỗ kia, vẻ mặt tối tăm u ám.
Cho đến bây giờ J vẫn không ngờ được sẽ có một ngày hắn lại ở chỗ này. Đây là chỗ ở tạm thời dành cho chủ quản cấp cao, lý lịch và trình độ chuyên môn sâu phạm tội chờ đợi trong khi quyết định được xem xét.
Ba ngày rồi, môi trường âm u làm cho tâm trạng cáu kỉnh của J dần dần yên tĩnh trở lại. U Heun cẩn thận đặt một ly trà xanh lên bàn trà trước mặt.
“Hội, hội trưởng, anh uống chút trà đi.”
Khóe miệng J khẽ nhếch lên
“Thế nào, bây giờ gọi hội trưởng cảm thấy không thuận miệng sao?”
“U Heun tuyệt đối không có ý đó.”
J cầm lấy trà trên bàn, đưa bến bên môi, uống một ngụm
“Anh biết cậu đang nghĩ gì, cậu đang lo lắng sẽ phải chịu hình phạt nặng vì chuyện trước đây tôi cản trở cứu viện của Busan, cũng đang lo lắng vì chuyện chúng ta lén lút kinh doanh ma túy.”
U Heun im lặng khoanh tay đứng ở bên cạnh J. J vậy mà lại chậm rãi nở nụ cười
“U Heun, hai ngày nay anh đã tỉnh táo lại, cũng suy nghĩ rất nhiều. Shim ChangMin không có tư cách giết anh, nói cách khác, cậu ta là người phụ trợ thủ lĩnh của Hội, vĩnh viễn không thể leo lên vị trí chủ quản, dù sao người nhà họ Kim, ngoài JaeJoong còn có anh. Về phần chuyện ở Busan, U Heun cậu phải nhớ kỹ, chỉ cần anh thề thốt phủ nhận, chuyện này sẽ không có chứng cứ. Chênh lệch thời gian, có thể nghi ngờ, có thể phỏng đoán, nhưng sao có thể kiểm tra? Không có chuyện chính xác đến từng giây từng phút, anh còn có biện pháp tìm đường sống. Về phần chuyện buôn bán ma túy…”
J chậm rãi buông ly trà, trong giọng nói mang theo ý cười
“Anh tự nhiên có biện pháp thoát thân.”
U Heun thấy thanh âm của J rất bình tĩnh, cũng thoải mái hơn một chút, chậm rãi thả lỏng tâm trạng căng thẳng
“Hội trưởng, anh yên tâm, lòng trung thành của U Heun đối với anh không thay đổi, em sẽ luôn theo anh.”
J đứng lên vỗ vai U Heun
“Đừng nóng ruột…”
Sau đó J chậm rãi đi vài bước trong phòng, nhẹ nhàng nói
“Anh nhất định sẽ phát huy tác dụng của cậu đến mức tận cùng, U Heun…”
Jung YunHo châm một điếu thuốc. Anh cảm thấy gần đây bản thân hút khá nhiều thuốc. Trước đây anh cho rằng Kim JaeJoong rất khó khăn, trách nhiệm to lớn, gánh vác nặng nề, anh cũng mơ hồ lo lắng, nhưng lại chưa từng luyến tiếc yêu thương như bây giờ. Anh cảm thấy mình rất ngốc, sự cố ở Busan, Kim JaeJoong ngay cả tính mạng cũng có thể cho Hội Con Bọ Cạp Vàng thì một cánh tay tính là cái gì?
Thế nhưng anh vẫn cảm thấy đau đớn, trái tim trong ***g ngực nhói đau đến tột đỉnh.
Vị trí tổng giám đốc của M.J, chủ quản Hội Con Bọ Cạp Vàng, hình như cái gì cũng cho Kim JaeJoong nhưng lại cướp đi tất cả của cậu. Thân phận tiền đồ xán lạn nhưng phải toàn tâm toàn ý trả giá bằng hạ thấp mạng sống.
Ngồi trên bãi cỏ ở sân sau của bệnh viện, một tay của Jung YunHo kẹp thuốc lá, một tay giơ lên che khuất ánh nắng trên đỉnh đầu. Anh nhớ đến lúc sáng ăn bữa sáng cùng JaeJoong, JaeJoong dùng tay trái đi lấy bình sữa bò ở trên bàn, muốn thêm sữa vào cốc của cậu, bình sữa trượt theo lòng bàn tay của cậu rơi xuống vỡ tan tành trên mặt sàn, chất lỏng màu trắng ngà bắn tung tóe một vùng.
JaeJoong có chút kinh ngạc, cúi đầu nhìn bàn tay trái của mình, mở ra rồi nắm chặt lại, hơi hoang mang. Thấy anh, JaeJoong bật chợt bật cười rất nhanh
“Cưng yêu, xem ra gần đây vết thương ở vai thật sự làm tôi trở nên lười biếng rồi, tay trái không có sức lực gì, chờ vết thương lành, qua một thời gian nữa, tôi bảo ChangMin chuẩn bị vài khẩu súng bắn tỉa, chúng ta cùng chơi?”
YunHo đứng dậy xé mở một bao sữa, sau đó nhét cho JaeJoong, bình tĩnh lên tiếng trở lời
“Được.”
Kim JaeJoong căn bản không một tiếng trả lời ấy của Jung YunHo có bao nhiêu bất lực cùng thương yêu.
Dụi tắt điếu thuốc trong tay, nghĩ đến JaeJoong có lẽ sắp tỉnh lại sau khi truyền dịch, anh không thể nghĩ ra bất cứ từ nào để thuyết phục JaeJoong đến đảo Fiji trị liệu, bởi lẽ hiện tại anh cũng không thể cam đoan với cậu rằng, tất cả những chuyện cậu lo lắng sẽ không phát sinh.
Muốn đi đến căn phòng đó nhìn JaeJoong, khi đến hành lang, YunHo bất ngờ thấy được Shim ChangMin vội vã bước đến.
“YunHo hyung, JaeJoong hyung đã tỉnh chưa? Tôi có việc tìm anh ấy.”
ChangMin đẩy cửa muốn vào bị YunHo giơ tay ngăn cản
“Có rảnh không? Chúng ta nói chuyện.”
“A… Nhưng, trong Hội có chuyện rất khẩn cấp cần JaeJoong hyung đích thân ra quyết định, anh xem…”
“Năm phút thôi.”
Hai người đàn ông cao hơn một mét tám mươi lăm đứng ở sân sau có vẻ càng thêm chói mắt, ChangMin không biết có chuyện gì xảy ra nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc mà chăm chú của YunHo, ChangMin vô giác cũng nghiêm túc hẳn lên. Im lặng một lát, ChangMin có chút nóng ruột
“YunHo hyung, anh…”
“Tôi muốn dẫn cậu ấy đi.”
Lời nói chẳng hiểu ra sao cả khiến ChangMin trong chốc lát không thể phản ứng
“Cái gì?”
YunHo đứng thẳng người nhìn sâu vào đôi mắt của ChangMin
“Tôi nói, tôi muốn dẫn cậu ấy đi, ba tháng.”
Rất nhanh ChangMin đã hiểu cậu ấy mà YunHo nói đến chính là Kim JaeJoong, cũng hiểu rất nhanh những lời này nói lên ý nghĩa gì, không kịp kinh ngạc, ChangMin vô thức buột miệng hỏi
“Tại sao?”
“Nếu muốn cánh tay của cậu ấy có thể sử dụng bình thường giống như trước đây, cậu ấy phải đến viện vật lý trị liệu ở đảo Fiji để điều trị cường độ cao, Pierre đã nói, quá trình điều trị ngắn nhất cũng phải ba tháng.”
“Cánh tay của JaeJoong hyung sao lại… Tôi phải đi tìm Pierre hỏi cho rõ ràng.”
YunHo kéo ChangMin
“Kết quả đều như nhau thôi, đạn gây tổn thương đến màng cơ, ảnh hưởng đến khả năng cầm nắm và khả năng chịu tải, cậu ấy phải điều trị vật lý trị liệu mới có thể khôi phục. Bây giờ tôi không phải nói với cậu chuyện này, tôi đang nói chuyện Kim JaeJoong tạm thời rời khỏi Hàn Quốc với cậu.”
Sự lo lắng không thể che dấu hiện lên trên mặt ChangMin, cậu nhìn YunHo, thanh âm vẫn không xác định như trước
“Phải dài ba tháng sao?”
“Ba tháng là trong trường hợp lạc quan, nếu như hiệu quả không tốt, không chừng sẽ kéo dài.”
Nghĩ đến vấn đề của J cần phải xử lý, nghĩ đến tình trạng hiện tại của Hội Con Bọ Cạp Vàng, ChangMin không khỏi nôn nóng
“Sao lại như thế được?! Hội Con Bọ Cạp Vàng hiện tại đang trong thời kỳ loạn trong giặc ngoài, nếu JaeJoong hyung đi, xảy ra chuyện gì thì…”
“ChangMin.”
Jung YunHo bình tĩnh gọi ChangMin một tiếng, sau đó chậm rãi nói
“Tôi có thể bảo đảm có thể khiến M.J hoạt động bình thường thông qua điều khiển từ xa, cậu có thể hoàn toàn yên tâm về M.J, hiện tại tôi chỉ hỏi cậu, Kim JaeJoong không ở Hội Con Bọ Cạp Vàng, cậu có gánh vác được không?”
“Tôi…”
Shim ChangMin do dự. Cho đến nay, ChangMin chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày cậu phải chống đỡ Hội Con Bọ Cạp Vàng mà không có Kim JaeJoong. Mọi chuyện lớn bé trong Hội cậu đều cẩn thận tỉ mỉ giải quyết, nhưng có Kim JaeJoong, cậu an tâm không sao kể xiết. Cậu biết rất nhiều việc không thể không có quyết định và sự điều khiển của Kim JaeJoong, nhưng vào giờ khắc này, nếu cậu vì Hội Con Bọ Cạp Vàng mà giữ lại Kim JaeJoong thì sẽ phải trả giá bằng cánh tay của anh ấy.
“Shim ChangMin.”
Tiếng gọi bao gồm cả họ và tên khiến ChangMin đang lưỡng lự ngẩng đầu, cậu thấy Jung YunHo thẳng lưng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cậu
“Cậu nói tôi ích kỷ cũng được, bá đạo cũng được, trong lúc này cậu phải chống đỡ Hội Con Bọ Cạp Vàng, đợi đến khi cậu ấy trở về. Lúc này, không cho phép cậu thay mặt Hội Con Bọ Cạp Vàng giữ lại cậu ấy, không cho phép cậu nói cậu thiếu năng lực, không cho phép cậu nói không.”
ChangMin hơi xúc động, Hội Con Bọ Cạp Vàng đến nay vẫn nợ Kim JaeJoong, hình như vào giây phút này bị người đàn ông trước mắt cương quyết đòi lại, kiên định và nghiêm túc như thế.
Hít một hơi thật sâu, ChangMin tỉnh táo lại
“Tôi đồng ý với anh.”
Cậu trả lời rất kiên định và bình tĩnh.
“Lần trước đi Nepal, là tôi lựa chọn anh, là tôi tin tưởng anh, bây giờ, cũng xin tin tưởng tôi.”
Nghe xong lời ChangMin nói, YunHo nhẹ nhàng nở nụ cười, sau đó gật đầu. Nhưng ChangMin vẫn còn hơi lo lắng
“Nhưng mà… JaeJoong hyung đồng ý đi đảo Fiji sao?”
“Nếu lúc tỉnh cậu ấy không đồng ý, thì khi cậu ấy đang ngủ tôi trói cậu ấy mang đi.”
“Vì thế… Hai người đang thương lượng, làm sao để bắt cóc tôi có đúng không?”
Giọng nói mang theo bỡn cợt cùng bình tĩnh khiến YunHo và ChangMin đều ngẩn ra, quay đầu, thấy JaeJoong dựa vào cửa, biếng nhác đứng ở chỗ đó.
“Jae, JaeJoong hyung.”
YunHo và JaeJoong nhìn về phía nhau, sau đó JaeJoong chầm chậm đi đến trước mặt YunHo, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt anh
“Cưng yêu…”
Còn muốn nói tiếp nhưng bị một câu “Kim JaeJoong” của YunHo chặt đứt.
“Đừng cố gắng thuyết phục tôi, cậu phải đến đảo Fiji. Đó là sự ích kỷ của tôi, xin tác thành.”
Ba chữ xin tác thành không có một chút ý cầu xin, JaeJoong khẽ thở dài, sự quan tâm bá đạo cùng tình yêu bao vây khiến cậu không thở nổi, nhưng vẫn cứ chìm sâu vào trong đó. Dần dần, nụ cười của cậu càng thêm mềm mại dịu dàng
“Cưng yêu, ngay cả cơ hội xin nghỉ mà anh cũng không cho tôi? Cho tôi hai ngày, tôi phải trở lại Seoul để làm rõ ràng một chuyện. Sau khi biết rõ rồi, tôi sẽ đi đảo Fiji.”
Sao có thể trốn tránh tình yêu của anh, sao có thể bỏ lỡ sự bá đạo của anh, Kim JaeJoong không quý trọng bản thân, nhưng có một người yêu cậu, quý trọng cậu như vậy, sao cậu có thể nhẫn tâm từ chối?