“Cho tớ chút thời gian để thu xếp.” Đây là câu cuối cùng mà Kim JaeJoong đã nói với Park YooChun lúc kết thúc cuộc nói chuyện ngày đó. Park YooChun từ chối cho ý kiến. JaeJoong có thể cân nhắc lại quan hệ hợp tác của hai người cho thấy Park YooChun đã thành công bước đầu tiên trong việc chiếm sự tín nhiệm, mặc dù phương pháp có chút kiên quyết, cách thức có chút mạnh mẽ.
Kim JaeJoong cũng không hề bất ngờ YooChun đã lựa chọn như vậy, từ lúc tặng Chun Heuk bên cạnh YooChun, cậu biết sớm muộn gì có một ngày YooChun sẽ bộc lộ cách thức của cậu ta để Hội Con Bọ Cạp Vàng hoàn toàn tín nhiệm mình, hiện tại chỉ là màn mở đầu, chuyện gì cũng phải đánh cược, vật lộn một ván, bữa trưa miễn phí chưa bao giờ là quan niệm sinh tồn trong thế giới ngầm.
Cơ thể của YunHo hồi phục rất nhanh, mười ngày sau đó HeeChul lần nữa nhìn thấy người em họ tung tích thần bí ở trong căn hộ của mình. Jung YunHo tùy ý mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng nằm nghỉ ngơi trên ghế dựa, lật xem tạp chí, Kim HeeChul cảm thấy những lo lắng trong nhiều ngày như vậy có chút dư thừa. Không mảy may khách sáo, thoải mái ngồi xuống sofa, Kim HeeChul cau mày, trừng to con mắt nhìn Jung YunHo. YunHo đang đọc tạp chí cũng chẳng thèm ngẩng đầu
“Đến để đòi tiền? Bên trong tủ đựng rượu có tiền mặt.”
HeeChul lườm anh một cái
“Đây là thái độ gì, toàn bộ Seoul ngoại trừ anh họ đặc biệt thân thiết với em thì còn ai quan tâm đến cuộc sống của em nữa hả?”
“Vậy anh quan tâm được cái gì rồi?”
“Em có vấn đề, hơn nữa còn có chuyện giấu anh.”
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như gần đây em đi đâu, ở đâu trước khi mất tích.”
“Trước đây anh không quan tâm em như thế, anh họ thân mến của em?”
Khóe miệng HeeChul cong lên
“Em và Kim JaeJoong… là… quan hệ hợp tác thông thường?”
Nghe HeeChul nhắc đến JaeJoong, YunHo dừng tay đang lật tạp chí lại, ngẩng đầu liếc anh một cái
“HeeChul hyung… Ngày hôm nay anh đến là có lời muốn nói thì phải.”
HeeChul cũng không giấu diếm
“Phải, cho em một lời nhắc nhở thiện ý, nếu có thể, chuyển chỗ làm đi, cách xa Kim JaeJoong một chút.”
YunHo cúi đầu tiếp tục đọc tạp chí
“Cậu ấy phạm pháp?”
“Bé chuột, anh không muốn giấu em, trước đây anh nghi ngờ cậu ta có liên quan đến Hội Con Bọ Cạp Vàng, thế nhưng khi sử dụng chuyện buôn lậu thuốc phiện ở Ánh Nắng Nửa Đêm lại không tóm được cậu ta, anh còn tưởng mình nhầm rồi, nhưng hiện tại… Chuyện của cục cảnh sát, anh không tiện nhiều lời, tóm lại, em cách xa cậu ta một chút cũng không sai.”
Mặc dù trong con mắt của HeeChul phòng tình báo của cục cảnh sát là “tầm thường, tùy theo tự nhiên không có chí tiến thủ”, tuy nhiên, lần này Park YooChun gia nhập Hội Con Bọ Cạp Vàng sản xuất ma túy, cùng với thông tin tình báo Kim JaeJoong là anh cả ở hậu trường của Hội Con Bọ Cạp Vàng, tương đồng với suy đoán trước đây của HeeChul, Kim HeeChul đã đặt Kim JaeJoong vào đúng vị trí, ngoại trừ đối phó với Hội Con Bọ Cạp Vàng của J còn tập trung vào mục tiêu khác, nhưng em họ của anh lại dây dưa không rõ với Kim JaeJoong trên thương trường. Hiện tại xem ra, khi đó Kim JaeJoong cứu anh và YunHo ở con hẻm nhỏ từ trong tay Hội Con Bọ Cạp Vàng chỉ là gặp dịp thì chơi, giành được tín nhiệm. Kim HeeChul phải công nhận, chỉ số thông minh và mưu kế của Kim JaeJoong thật sự có chỗ hơn người.
“Em là cố vấn đầu tư của M.J, không phải là của Hội Con Bọ Cạp Vàng.”
“Nhưng Kim JaeJoong cậu ta chính là con bọ cạp lớn nhất trong Hội Con Bọ Cạp Vàng!”
Kim HeeChul phi thường kiên quyết nói những lời này, từ khi theo dõi sít sao rút ngắn phạm vi rộng lớn trong Hội Con Bọ Cạp Vàng đến trên người Kim JaeJoong, như vậy Kim JaeJoong làm tổng giám đốc của M.J đã quá rõ ràng rồi. Hoàn toàn trùng khớp, bây giờ ngẫm lại, lúc đó Kim JaeJoong không sử dụng M.J để đi tiêu hóa lô xì gà buôn lậu ấy, mặc dù bí quá hóa liều, nhưng cũng là thành công tạm thời, không thể không nói, Kim JaeJoong ẩn nấp rất tốt, che giấu M.J rất tốt, nếu không phải hiện tại tình báo của cục cảnh sát nhịp nhàng ăn khớp tiến vào Hội Con Bọ Cạp Vàng, có thể thời gian Kim HeeChul muốn bắt con bọ cạp có độc ở hậu trường còn phải kéo dài.
“Bé chuột, lời của anh, em có nghe hay không?!”
Đương nhiên là có rồi, nhưng YunHo không biết phải nói như thế nào với người anh họ cảnh sát ở trước mặt, có thể nói gì đây? Nói chính mình vừa mới cùng Kim JaeJoong đi một chuyến sang Nepal, mở mang tầm nhìn trải nghiệm âm mưu đấu đá triền miên giữa các đại lý kinh doanh vũ khí lớn ở châu Á? Những thứ Kim HeeChul muốn khai khác hay điều tra gì đó, vài ngày trước chính mình còn chìm sâu trong đó, buồn cười nhất chính là, vết thương trên người của mình là do gia tộc nuôi dưỡng võ sĩ quyền anh của Nepal tạo ra.
“Bé chuột!”
HeeChul thấy YunHo có chút mất tập trung, lại gọi anh một tiếng. YunHo thở ra một hơi dài không thể nghe thấy
“Hiện tại M.J liên quan đến xã hội đen?”
HeeChul im lặng, thật ra bây giờ chưa có bằng chứng xác thực chứng minh M.J liên quan đến xã hội đen, thông tin tình báo cơ mật lần trước cũng chỉ là biểu thị Kim JaeJoong có liên quan đến Hội Con Bọ Cạp Vàng.
“Hay là, anh điều tra được hiện tại Kim JaeJoong phạm pháp?”
“Cũng không có… Nhưng mà…”
“OK.”
YunHo cắt ngang lời HeeChul, anh khép tạp chí lại
“Vậy chờ anh điều tra được rồi, lại đến báo cho em biết.”
HeeChul nghẹn lời một chút, em họ của anh rất bướng bỉnh, anh hiểu hơn ai khác, năm đó chuyện của dì dượng đã qua lâu như vậy, YunHo vẫn không chịu tha thứ cho cha nó, giáo dục ép buộc sẽ khiến YunHo nảy sinh ác cảm, nên đành hòa hoãn
“Bé chuột, em hãy nghe anh nói…”
“Hyung, anh muốn nói gì em đều biết rồi, em biết em đang làm gì.”
Thái độ của YunHo làm cho HeeChul tức giận, vốn là nhắc nhở thiện ý, nhưng lại va phải bờ tường, vừa muốn phát tác, điện thoại di động reo vang
“Ai vậy?!”
“A… Sê… sếp?”
JunSu bị HeeChul rống lên nên có chút sững sờ
“Chuyện gì?! Nói!”
“Sếp, hôm nay chúng em dựa theo lời phân phó của anh đi kiểm tra đường dây buôn bán ma túy của Hội Con Bọ Cạp Vàng bị niêm phong lần trước, nhưng không có thu hoạch gì, đối phương hình như đã điều chỉnh kế hoạch, chúng em trông giữ cả ngày rồi…”
Chưa nói hết, điện thoại di động của HeeChul liền phát ra tín hiệu hết pin, sóng điện thoại trở nên rất yếu, giọng nói của JunSu trở nên không rõ ràng, tăng tiếng lớn lên nhưng cũng không thể nghe được, HeeChul buông điện thoại xuống
“Bé chuột”
“Điện thoại di động ở trên bàn, anh dùng đi.”
HeeChul không khách sáo cầm lấy điện thoại di động của YunHo, gọi lại cho JunSu
“Sếp, anh làm sao vậy?!”
“Chuyện gì cũng không thuận lợi, cậu nói, hôm nay trông giữ được gì rồi?”
“Hai bàn tay trắng, bến phà này hoàn toàn không có giao dịch, ngay cả thuyền bè buôn bán thông thường cũng chỉ có ba chiếc mà thôi.”
“Buôn bán thuông thường?”
“Vâng, vận chuyển chè, đồ sứ gì đó. Không phải đường dây báo cáo, nói là dược liệu sao?”
“Đã kiểm tra chè và đồ sứ chưa?”
“Đã kiểm tra, nhiệm vụ không có vấn đề, mọi người ở tổ trọng án, tổ chuyên án đã đến tham gia hành động lần này, cục trưởng Jang vừa mới biết chúng ta lãng phí một ngày, nổi giận rồi, sếp, anh nhanh trở về cứu trận đi.”
“Khốn nạn, là ai tố giác cho cục trưởng Jang hành động bí mật lần này, để tôi điều tra được, tôi cào tróc da nó!”
Hung hăng ấn nút cắt đứt cuộc gọi, HeeChul vô cùng phiền muộn, không chỉ vì hành động tra xét ngày hôm nay không mảy may có thu hoạch mà cũng vì thái độ trước đó của YunHo, trong cơn giận dữ, HeeChul căm giận ném điện thoại
“Chết tiệt!”
Một tiếng bốp vang lên, chiếc điện thoại di động của YunHo rớt xuống mặt đất, chiếc máy đẹp đẽ sau khi chạm vào bờ tường rơi xuống sàn nhà, thậm chí pin cũng bị văng ra.
YunHo nhìn điện thoại di động vỡ tan tành lộn xộn, liền trừng to mắt, bất chợt tỉnh ngộ rằng đó không phải là di động của HeeChul, bất đắc dĩ lắc đầu
“Cho nên, hôm nay anh đến là để phá hoại. Chuyện của cục cảnh sát đưa vào nhà của em, em đã rất không thoải mái rồi, anh họ thân mến của em, mời anh tự giúp mình nhé.”
HeeChul mân mê làn môi phớt hồng
“Nhất thời bực mình, quên mất…”
Đi đến bờ tường, HeeChul có chút áy náy vừa giúp YunHo nhặt xác điện thoại vừa nhỏ giọng lẩm bẩm
“Kiếm được nhiều tiền thế mà dùng điện thoại nhỏ xíu.”
Một mảnh nho nhỏ ngay bên cạnh pin lóe lên ánh bạc thu hút sự chú ý của HeeChul, HeeChul dùng hai đầu ngón tay kẹp lấy, nhíu đầu lông mày
“Bé chuột, nhãn hiệu điện thoại di động của em là gì?”
YunHo có chút nghi hoặc
“Sao vậy? Em cũng không rõ lắm, không quan trọng, thẻ nhớ vẫn có thể dùng là được rồi, thoải mái đi, hư rồi lại được phân cho một chiếc.”
HeeChul nheo mắt lại
“Điện thoại di động của em đã bị người sử dụng?”
“Chiếc trước bị hư, chiếc này là công ty mới phân cho em, sao vậy?”
YunHo đứng lên đi đến bên cạnh HeeChul, thấy đôi mắt HeeChul buông xuống nhìn chằm chằm vật nho nhỏ trong tay
“Đó là cái gì?”
Vật nhỏ xíu sáng bóng trong tay HeeChul được làm bằng kim loại, YunHo cho rằng đó là bộ phận của điện thoại di động, anh không hề nhận ra, cũng không rõ HeeChul đang hỏi cái gì. HeeChul mỉm cười, đứng thẳng người lên
“Cái này có thể em không nhận ra, nhưng anh rất hiểu rõ nó… Bé chuột, rốt cuộc là em đã làm gì mà khiến Kim JaeJoong phải theo dõi em…”
Nghe được lời HeeChul nói, YunHo nhíu mày, nhìn chằm chằm vào vật không rõ ràng trong tay HeeChul
“Theo dõi? Đây là…”
“Sản phẩm công nghệ cao, máy định vị và nghe trộm điện thoại di động, một miếng nhỏ thế này có giá hơn chục nghìn đô la, anh nói này bé chuột, rốt cuộc em đã làm gì mà khiến cho ông chủ của em, bỏ ra nhiều tiền vốn trên người em như thế?”
Định vị… Nghe trộm…
Shim ChangMin… Kim JaeJoong…
Kim Mi In cảm giác mình rất may mắn nhưng lại có chút mất hứng, trước đó Kim JaeJoong hình như có chuyện gì cần phải xử lý gấp mà rời khỏi Seoul, cho nên lệnh cưỡng chế ép cô quay về Anh Quốc không lập tức được thi hành, cô cũng luồn qua chỗ hổng đó mà ở lại, nhưng hiển nhiên Kim JaeJoong có chuyện không xử lý xong, đầu tiên là bận rộn đến mức biến mất tăm, sau đó cũng không thấy được bóng dáng ở Hội Con Bọ Cạp Vàng. Thằng nhóc Shim lại càng không cần phải nói, còn bận bịu hơn cả Kim JaeJoong, đều này khiến cho Kim Mi In vô cùng phiền muộn.
Đêm nay rốt cuộc nhân lúc rảnh rỗi hẹn JaeJoong ăn cơm, từ sáng sớm Mi In đã thu dọn gọn gàng, một mình lái xe đến khách sạn.
Kim JunSu có chút thất vọng, rõ ràng là tuân thủ pháp luật, chấp hành nghiêm ngặt kỷ cương nghe theo sự bố trí của sếp đi hành động, kết quả thông tin tình báo lệch lạc, phí công bận rộn một ngày, trở về còn bị cục trưởng giáo huấn, haizz, sau khi tốt nghiệp học viện cảnh sát được phân vào tổ chuyên án, đi theo trung sĩ cấp cao, người khác nghe chắc nghĩ là rất đáng tự hào, nhưng “sự đau xót” của người trong cuộc chỉ có Kim JunSu mới hiểu. Ỉu xìu đi bộ bên lề đường, có một chiếc xe Lamborghini màu trắng bóng loáng chạy rất chậm qua bên người, JunSu nhìn thoáng qua, chiếc xe rất có phong cách, không phải là buôn lậu thì tốt rồi. Cậu âm thầm cảm thấy buồn cười vì ý nghĩ của mình, cảm giác và suy nghĩ của cảnh sát đã hòa tan vào trong tư duy rồi.
Người kia… Nhìn hình bóng người kia, Mi In cảm thấy trái tim đập thình thịch dồn dập trong ***g ngực, lúc lái xe chạy qua bên cạnh người nọ, thấy nét mặt nhìn nghiêng của người nọ, không phải… Rõ ràng biết là không có khả năng nhưng vẫn cứ vô giác lái xe chậm lại, bất giác dừng xe lại.
Chiếc xe Lamborghini đậu ở nơi cách JunSu không xa, một cô gái đi giày cao gót tinh tế bước xuống. Cô nhìn chằm chằm vào cậu, dưới ánh đèn đường mờ ảo, dường như sau khi đối phương nhìn rõ mặt cậu, rồi sự thất vọng từng chút lan tỏa ra. Kim JunSu cảm thấy hơi kỳ quặc, nhưng ngẫm lại, tiểu như con gái nhà giàu kiểu này sẽ không tìm cậu. JunSu ngơ ngác đứng bên cạnh cô gái, cảm thấy quái dị mà đi qua.
“Chờ một chút!”
Mi In không nhịn được mà gọi JunSu lại. JunSu có chút lưỡng lự dừng bước chân
“Gọi, gọi tôi?”
Khuôn mặt không hề giống nhau, sau bóng dáng lại giống đến thế?
“Anh là ai?”
JunSu càng cảm thấy chẳng hiểu ra sao cả, đang yên đang lành một cô gái xinh đẹp sao lại xuống xe hỏi tên cậu? JunSu lấy thẻ cảnh sát trong túi ra
“Tiểu thư, chào cô, tôi là cảnh sát của sở cảnh sát Seoul, cô tìm tôi có việc?”
Mi In ngây người một lúc, cô nhìn chằm chằm vào thẻ cảnh sát hồi lâu, sau đó lại nhìn gương mặt của JunSu, dường như đang cố gắng điều khiển tâm trạng của mình
“Xin lỗi anh, tôi nhận nhầm người.”
Hóa ra là nhận sai người, JunSu thở phào nhẹ nhõm
“A, không sao, cô nhanh đi đi, đã muộn thế này, cô gái, lái một chiếc xe xịn như thế cần phải cẩn thận.”
Mi In có chút ngơ ngẩn, Kim JunSu nhìn Min In lên xe xong, sau đó mới quay người rời đi. Mi In nhìn bóng lưng của cậu, cảm giác đau thương khổ sở lần thứ hai kéo đến.
Anh JaeHun… Rõ ràng khuôn mặt không hề giống, nhưng tại sao bóng lưng lại giống hệt như vậy. Kim Mi In, hóa ra, mày là người đáng thương nhất, mày đứng ở phía sau lưng ngắm trộm anh ấy, thích anh ấy, thích lâu từ lâu lắm rồi, cho nên không thể quên bóng lưng của anh ấy.
“Anh JaeHun… Hóa ra, em nhớ nhung anh đến thế.”