Đêm khuya, Kim JaeJoong bưng tách cà phê, không có một chút xíu buồn ngủ nào, bởi vì tuyến người phái đi giết ông Benchelle, cũng bởi vì Jung YunHo đang bị thương. Bởi lẽ Hogan đã báo cho cậu biết tin tức của YunHo nên trái tim của cậu chỉ hơi bình tĩnh một chút, thế nhưng vẫn cứ rối loạn lạ thường. Toàn bộ thần kinh căng thẳng đi đến Nepal, đối phó với các loại biến cố phát sinh, trong khoảng thời gian ngắn quyết định chuyện sống chết, tất cả những điều này đều chỉ xảy ra trong vòng hai ngày ngắn ngủi.
Cậu rất mệt mỏi và kiệt sức, từ trước đến nay chưa bao giờ mỏi mệt đến thế. Cậu không đủ quả quyết rằng tuyến người sẽ giết chết ông Benchelle và giá họa cho Yamasan Sano chắc chắn sẽ thành công, nhưng vào giờ phút này, cậu không có lựa chọn, chỉ có thể buông tay chân, toàn tâm toàn ý toàn lực làm cố gắng cuối cùng.
Trời rất nhanh thì dần sáng lên, tiếng bước chân ngoài cửa chợt nhiều khác thường, JaeJoong nhạy cảm đứng dậy, một tay kéo rèm che cửa sổ lên, thấy đèn ở Nhà Chính của gia tộc Benchelle thắp sáng trưng chói lọi, hình như có không ít người ra vào. Đột nhiên có tiếng gõ cửa truyền đến khiến JaeJoong hơi căng thẳng
“Anh Kim, quấy rầy rồi.”
Mở cửa, là thuộc hạ của Deman, cung kính hành lễ với cậu, lời ít nhưng ý nhiều
“Anh Kim, gia tộc Benchelle xảy ra chút chuyện, trong nhà hơi lộn xộn, anh Deman nói mong anh Kim đừng để ý, trước hừng đông, mọi chuyện sẽ được xử lý ổn thỏa.”
Ban đầu định gật đầu ưng thuận rồi rồi đóng cửa, nhưng trái tim của JaeJoong lại thít chặt lại, có thể vào lúc đêm khuya rung chuyển toàn bộ Nhà Chính của gia tộc Benchelle, chắc chắn là việc hệ trọng, lẽ nào…
“Xảy ra chuyện gì?”
Người nọ cũng không giấu diếm
“Ông Benchelle tiền nhiệm chủ quản của chúng tôi bị người ám sát.”
Tim đột nhiên thay đổi tần suất, tình huống này, ít nhất đã thành công một bước
“Tại sao lại như vậy, không phải ngài Deman nói rằng ông Benchelle đang dưỡng bệnh sao?”
“Đúng vậy, nhưng hình như bởi vì có chút tranh chấp lợi ích, Dumay và người ngoài hạ thủ với ông Benchelle.”
Hô hấp bị đình trệ, JaeJoong còn muốn mở miệng hỏi tiếp thì người nọ lại ngẩng đầu nhìn JaeJoong
“Anh Kim, anh Deman đặc biệt phân phó, nếu anh ở đây vào buổi tối xuất hiện bất kì vị khách không mời mà đến, xin anh lập tức gọi chúng tôi đến xử lý.”
“Có ý gì?”
“Cùng Dumay ra tay với ông Benchelle là cậu Yamasan Sano người đến cùng anh và cụ Tề, người của anh Deman đến sau khi họ giết người, mặc dù phát hiện rất đúng lúc nhưng Yamasan Sano dường như nghe được tin tức, lúc chúng tôi đến biệt thự để tìm cậu ta thì cậu ta đã chạy trốn rồi, hình như là chuồn cùng Dumay, anh Deman biết anh và Yamasan Sano có chút giao tình, sợ cậu ta trốn ở chỗ anh, anh Kim là khách quý của chúng tôi, đương nhiên sẽ không giấu tội phạm, chỉ là sợ giặc ở vào đường cùng, sẽ làm hại đến sự an toàn của anh.”
Ngạc nhiên và vui mừng tràn ra từ trong ngực, thành công rồi! Đây là điều cậu muốn, kết cục tốt nhất!
Ông Benchelle chết, Yamasan Sano đang lẩn trốn, cụ Tề tự động rút lui. Nắm được vụ kinh doanh vũ khí lớn nhất sau đó an toàn rời đi. Sự toàn tâm toàn ý toàn lực làm cố gắng cuối cùng của cậu dường như thuận lợi và thành công đến không ngờ.
“Tôi biết rồi.”
YunHo, đến buổi tối ngày mai, mới là ước định bốn mươi tám tiếng đồng hồ của chúng ta, tôi có thể sớm hoàn thành, sớm rời đi.
Buổi trưa ngày hôm sau JaeJoong gặp lại Deman. Ăn xong bữa trưa, Deman mang theo người đến biệt thự của cậu. Một đêm trôi qua, JaeJoong thấy người đàn ông trước mắt này dường như không có một chút mệt mỏi rã rời nào, cũng không có vẻ ngạc nhiên vui mừng, hình như đối với Deman mà nói, lần này danh chính ngôn thuận kế thừa gia tộc Benchelle là kết quả phát triển tất nhiên. Deman quả thật là một người chí khí, JaeJoong hơi nở nụ cười.
Deman cũng cười với JaeJoong
“Tối hôm qua cậu JaeJoong nghỉ ngơi tốt không? Bên ngoài có chút ầm ĩ, không ảnh hưởng đến cậu chứ?”
“Đây là lần đầu tiên sau khi đến Nepal, tôi ngủ ngon nhất.”
Deman nâng trà lên, uống một ngụm
“Về chuyện vũ khí, tôi nghĩ, tình huống hiện tại, tôi nói ra, cậu Kim cũng sẽ hiểu, về sau Hội Con Bọ Cạp Vàng cũng là nhà trực tiếp kinh doanh vũ khí của gia tộc Benchelle. Tôi sẽ bán gấp đôi lượng vũ khí ban đầu, về phần cậu Kim muốn tiếp tục buôn bán với ai, đó là quyết định của cậu.”
Kim JaeJoong biết Deman thông minh, người của cậu đi ám sát ông Benchelle, tại cửa ải này, Yamasan Sano bị gán tội danh giết hại ông Benchelle, cậu tin tưởng Deman không thể hoàn toàn không biết gì, biết cũng tốt, ít nhất giao dịch càng thêm thuận tiện.
“Ngài Deman là một người linh hoạt, nếu quyết định như vậy, Hội Con Bọ Cạp Vàng không có dị nghị gì, vẫn theo quy tắc cũ, gia tộc Benchelle trong thời gian ngắn nhất tuyên bố quan hệ hợp tác của chúng ta với các nhà khác, như vậy, vũ khí của anh, số lượng tôi chắc chắn lấy đi, sẽ không bị người khác nhòm ngó.”
Deman mỉm cười vẫy tay với thuộc hạ, người nọ cung kính gật đầu
“Anh Deman, anh Kim, nửa giờ trước, tin tức đã gửi đi.”
JaeJoong gật đầu, sau đó lấy ra một ít tài liệu ở bên cạnh, đặt xuống trước mặt Deman
“Đây là kinh doanh thuốc lá chính quy của công ty M.J cùng gia tộc Benchelle Nepal, lúc trước bị ngài Deman đơn phương bỏ dở, bây giờ có thể phục hồi không?”
Deman nhận tài liệu, nhìn một chút
“Dĩ nhiên.”
Deman muốn đưa tài liệu cho thuộc hạ đi làm, JaeJoong ngăn cản
“Không biết ngài Deman có hứng thú thêm số lượng thuốc lá để hợp tác không? Vũ khí làm lớn, kinh doanh chính quy này, không có lý do gì mà không tăng thêm.”
“Cậu JaeJoong muốn tăng gấp hai?”
“Gấp ba, M.J làm được chuyện kinh doanh này.”
Deman ngừng một chút nhưng vẫn cứ gật đầu
“Kiếm được tiền lời, không có lý do gì mà không làm, đây là kinh doanh chính quy, để họ làm tài liệu chính quy, chúng ta ký hợp đồng.”
“Không cần phiền phức, tôi làm xong hết rồi, hai phần tài liệu, Deman thấy không có vấn đề, bây giờ chúng ta có thể ký.”
Deman chợt nở nụ cười
“Cậu thật sự là người đào vàng của Hội Con Bọ Cạp Vàng và M.J, biết cách lợi dụng thời cơ, móc đi tất cả lợi ích.”
“Được anh khen ngợi, cực kỳ vinh hạnh.”
Hai người ký hợp đồng xong, một người giữ một phần, sau đó Deman đứng lên
“Tôi đã sắp xếp trực thăng thay cậu JaeJoong, ngày mai tiễn cậu về nước, hôm nay, để Deman làm người chủ nhà hiếu khách, buổi tối đi ngắm cảnh Nepal một chút.”
“Ngài Deman, JaeJoong còn có chuyện muốn thương lượng với anh.”
Dường như biết JaeJoong muốn nói điều gì, Deman cũng không truy hỏi. JaeJoong mở miệng
“Trước tiên tôi cần phải thay YunHo cám ơn anh đã giúp đỡ, chỉ có điều, chuyện phát sinh lúc đó giữa tôi, Sano và YunHo, tôi không muốn giải thích nhiều, ngài Deman thông minh như vậy, chắc cũng đoán được một số, bây giờ chuyện đã giải quyết, chúng ta đều chiếm được điều mình muốn, tôi muốn mang YunHo rời đi. Ngài Deman sẽ bán ân huệ này cho tôi chứ?”
Deman xoay người nhìn JaeJoong
“Cậu đoán, sau trận đấm bốc ấy, Yamasan Sano nói với tôi cậu ta muốn đưa Jung YunHo đến chỗ cậu ta trị thương, tôi đã nói gì với cậu ta?”
JaeJoong nhìn Deman, nụ cười vẫn hiện hữu trên môi Deman
“Tôi nói, xem như Jung YunHo đã bị Rennes đánh chết rồi, không tốt sao?”
Hắn vỗ vỗ vai của JaeJoong
“Bây giờ những lời này, lại nói với cậu JaeJoong.”
Gọi Deman đang muốn rời đi, thanh âm của JaeJoong bỗng nhiên rất lạnh lẽo
“Deman, anh có ý gì?”
Bởi vì thái độ không rõ ràng của Deman, cả người JaeJoong đều lạnh băng. Deman quay đầu nhìn cậu một cái
“Vẫn không hiểu sao? Tôi từ bỏ Yamasan Sano, chọn cậu, cho nên, Jung YunHo, phải ở lại.”
Lời Deman nói giống như hòn đá ném vào mặt hồ phẳng lặng, sau đó nổi lên từng vòng tròn rung động. Kim JaeJoong bắt đầu quấy đảo những chuyện xảy ra trong hai ngày qua, mọi quyết định, tất cả tình thế một lần nữa tái hiện lại trong trí óc, một lần nữa sắp xếp lại, từ bỏ Yamasan Sano, chọn cậu… Con ngươi trở nên rõ ràng một chút
“Cho nên, kế hoạch của tôi thành công dễ dàng như vậy là do sự trợ giúp của ngài Deman?”
“Phải, nếu tôi mong muốn, ngày hôm nay ngồi ở chỗ này cũng có thể là Yamasan Sano.”
“Vậy… Anh muốn YunHo để làm gì?”
“Không phải ngày đó cậu Kim âm thầm ủng hộ biểu hiện trên sàn đấm bốc của Jung YunHo sao? Tôi tự tin, cậu ta sẽ là võ sĩ quyền anh rất xuất sắc.”
“Đây là điều kiện anh chọn tôi?”
“Phải”
“Đã nói với Jung YunHo?”
“Phải”
“Chính anh ấy đồng ý ở lại?”
“Phải”
Trong phòng thoáng chốc im lặng, Kim JaeJoong cảm thấy cậu có thể nghe được nhịp đập của trái tim mình, rung động đến mức huyệt thái dương đột nhiên đau nhức. Khóe miệng dần dần nhếch lên, khi JaeJoong ngẩng đầu trở lại, đã không còn vẻ lạnh lẽo ấy nữa
“Nếu anh ấy lựa chọn như vậy, tôi cũng chỉ có thể cảm kích, không cần phải đánh mất việc làm ăn, còn không ngăn cản người khác vĩ đại có phải không? Biết đâu có một ngày, anh ấy trở thành
võ sĩ quyền anh xuất sắc nhất Nepal, khi anh ấy đánh trận quyền anh xuất sắc nhất, tôi muốn đích thân đến xem.”
Deman nhìn chằm chằm vào JaeJoong một lúc, sau đó nói rằng
“Chuyện trên thế giới này, đều có nhân có quả, không phải tất cả mọi thứ đều theo ý nghĩ của mình, cậu Kim lấy được vụ kinh doanh vũ khí lớn nhất từ tôi, lấy được số lượng kinh doanh thuốc lá gấp ba, chèn ép Yamasan Sano của Tổ chức Chim Ưng Núi, đã nắm được nhiều thứ như vậy còn muốn an toàn rời đi, không có lý do gì mà không để lại chút gì đó.”
Lúc Deman đi đến cửa, hắn chợt dừng lại, vẫn đưa lưng về phía JaeJoong, lạnh lùng nói
“Cậu Kim, mặc dù hiện tại chúng ta đã có thỏa thuận, nhưng nếu ngày mai, trực thăng đưa cậu rời đi có võ sĩ quyền anh của tôi, như thế, tôi không ngại gác lại chuyện kinh doanh vũ khí sang một bên, càng không ngại, chôn vùi an toàn của cậu với võ sĩ quyền anh của tôi.”
Giọng điệu tràn đầy uy hiếp nhưng không khiến cho nét mặt của JaeJoong xuất hiện một chút xíu biểu cảm nào khác.... Đau đớn bên xương sườn ngày hôm nay dường như đã giảm đi chút ít, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã mười giờ đêm. Bên ngoài rất yên tĩnh, YunHo cầm băng vải đặt bên cạnh chiếc bàn lên, bắt đầu quấn chặt lưng của mình, hình như muốn cố định chắc chắn vùng chu vi xương sườn của cơ thể. Quấn băng vải xong, YunHo bắt đầu mặc áo sơ mi, sau đó mặc một chiếc quần bó sát vào chân, vết thương chảy máu trên người nhờ có sự chăm sóc sau một ngày một đêm đã không còn chảy máu nữa. Đứng thẳng người lên, YunHo cố định lại chiếc dao ẩn hình, sau đó anh ngồi xuống rót cho mình một chén trà.
Bên ngoài bất chợt truyền đến một tiếng nổ rất lớn, sau đó là tiếng la hét ầm ĩ, YunHo nhìn xuyên qua cửa sổ thấy Nhà Chính của gia tộc Benchelle có lửa bốc lên, còn có những tiếng nổ nhỏ cùng tiếng gào thét, tiếng đánh nhau cùng truyền đến. YunHo nhíu mày, cửa chính có tiếng vang lớn, nếu như không phải cánh cửa ấy lung lay sắp đổ vướng ở chỗ ấy thì YunHo sẽ tưởng rằng cánh cửa ấy bị người đạp vỡ.
Người đâm vào cửa đeo kính mắt chống bụi, mặc một bộ quần áo bình thường nhẹ nhàng tiện lợi để hành động, ánh lửa ngút tận trời xanh, khói thuốc súng mù mịt bao phủ, con ngươi tràn đầy tức giận của người nọ lại ánh lên sự thích thú. Cậu cầm trong tay một khẩu súng lớn, YunHo đương nhiên biết, đó là súng tiểu liên Razer TDI sản xuất tại Hoa Kỳ năm 2007, nhưng nhìn bên ngoài rõ ràng đã được thay đổi cấu hình thành sản phẩm cao cấp hơn.
Thở ra một hơi thật dài, sao lại quên chứ, anh vô cùng hiểu sự tùy hứng của người kia, nóng tính, kiêu ngạo cứng đầu của cậu anh lại càng hiểu hơn.
“Kim JaeJoong, không phải đóng phim, cậu đến mức phải mang Razer?!”
JaeJoong bắc Razer lên trên vai
“Bản Razer tinh phẩm chừng khoảng một ki-lô-gam, không phải Deman chỉ cất kỹ thứ này, tôi không tìm người ăn cắp súng laser của anh ta đã là tốt lắm rồi.”
YunHo đau đầu xoa huyệt thái dương, chỉ vào bên ngoài hỗn loạn
“Cậu không cảm thấy, cậu đến cứu tôi quá phô trương sao?”
JaeJoong hừ lạnh một tiếng
“Tôi cũng muốn hòa bình, bí mật cứu anh đi, nhưng Deman đã cảnh cáo tôi rất rõ ràng, muốn mang anh đi, trừ khi cả hai chúng ta đều đã chết.”
YunHo chợt ngẩng đầu nhìn cậu
“Sao cậu khẳng định, tôi không thật lòng đồng ý làm võ sĩ quyền anh của anh ta?”
JaeJoong liếc mắt nhìn anh một cái
“Ngay cả quần áo anh đã thay để chuẩn bị theo vị hoàng tử này, tôi đương nhiên sẽ không nghi ngờ quyết định của mình.”
YunHo nhận súng từ trong tay JaeJoong, cảm giác tiếp xúc với khẩu Beretta 92F của Ý rất quen thuộc, YunHo đi đến bên cạnh JaeJoong
“Cậu đang tức giận?”
Lửa giận trong con ngươi của JaeJoong không hề giảm
“Phải, rất tức giận, Yamasan Sano ngấm ngầm mưu tính tôi, Deman Benchelle uy hiếp tôi, họ xem Kim JaeJoong tôi là cái gì?!”
Bỗng nhiên cậu quay đầu lại hung hăng nhìn chằm chằm vào Jung YunHo
“Nhưng khiến tôi tức giận nhất là đồ ngốc nhà anh! Ai cho anh đồng ý làm võ sĩ quyền anh của Deman?! Tôi cho phép sao?!”
YunHo nở nụ cười
“Cậu cứ xem như trên sàn đấm bốc tôi bị Rennes đánh chết rồi, không tốt sao?”
“Anh đồ khốn Jung YunHo! Sớm biết thế này sẽ không để Rees cứu anh! Đồ khốn!”
YunHo có chút vô cùng ngạc nhiên
“Rees… Là người của cậu?”
“Không phải thì anh nghĩ xem tôi có lý do gì thuyết phục bản thân nhìn anh thiếu chút nữa bị đánh chết mà không động thủ?! Tôi đương nhiên khẳng định Rees sẽ cứu anh!”
Trong ánh lửa, con ngươi của JaeJoong bừng sáng, YunHo cảm thấy trái tim anh bị vật gì đó bắn trúng, khóe môi chậm rãi tạo hình một đường cong đẹp đẽ. Anh đến gần Kim JaeJoong, chợt nắm lấy cằm cậu, sau đó hôn lên môi cậu, môi lưỡi quấn cuộn vào nhau trong một thời gian rất ngắn rồi anh buông ra. Sự dịu dàng bất chợt đó làm cho nhịp đập trái tim của JaeJoong thay đổi, sau đó cậu có chút tức giận
“Còn không đi nhanh! Cửa hông có xe tiếp ứng, chúng ta đến trốn ở phía đông gia tộc Benchelle, nơi đó có người chúng ta sắp xếp ẩn náu, tính theo ngày, trực thăng của ChangMin sáng ngày mai sẽ đến, chúng ta phải sống để đến chỗ đó!”
Cậu đang làm xu thế muốn đi thì bị YunHo kéo lại
“Đi rồi, chuyện buôn bán của cậu, có lẽ sẽ không còn.”
JaeJoong nở nụ cười, có chút đắc ý
“Cưng yêu, anh chắc chắn sẽ khen ngợi trí tuệ của tôi, kinh doanh thuốc lá của M.J và gia tộc Benchelle, tôi đòi tăng gấp ba, hợp đồng chính quy được pháp luật bảo vệ, Deman không thể phủ nhận.”
“Như vậy kinh doanh vũ khí thì sao? Cậu không sợ, đi như thế, Deman hủy bỏ?”
JaeJoong im lặng một chút rồi cúi đầu, lông mi rũ xuống tạo nên một dải bóng đẹp đẽ
“Đức ngài Kim muốn kinh doanh vũ khí, nhưng, Kim JaeJoong muốn, anh.”