Lúc này Kim JaeJoong dựa vào sofa êm ái, thở ra một hơi thật dài. Cô tiếp viên hàng không xinh xắn dịu dàng mở miệng hỏi quý khách duy nhất của toàn bộ khoang hạng VIP
“Anh Kim, anh có cần gì không?”
Cậu lịch sự ngẩng đầu, khẽ mỉm cười
“Nếu cần anh sẽ gọi em, bây giờ anh muốn yên tĩnh.”
“Vâng, bên cạnh tay của anh có chuông phục vụ, chúc anh có một hành trình vui vẻ.”
Cùng đi với Kim JaeJoong là hai thuộc hạ có thân thủ vô cùng tốt cùng phản ứng nhanh nhạy do J đặc biệt chọn, J gọi họ là Đuôi Trái Cánh Phải của Hội Con Bọ Cạp Vàng, có tác dụng làm đồng thời cả vệ sĩ và sát thủ, thấy Đuôi Trái và Cánh Phải đứng ở một bên trái một bên phải của JaeJoong chờ đợi sai phái, JaeJoong mỉm cười
“Các cậu đi nghỉ ngơi một chút, bảo dưỡng tinh thần.”
Đuôi Trái cúi đầu
“Hội trưởng phân phó, nhất định phải bảo vệ an toàn của Đức ngài Kim, Đức ngài Kim nghỉ ngơi, chúng em trông giữ.”
“Bây giờ các cậu không nghỉ ngơi thì lúc đến Nepal rồi thời gian nghỉ cũng không có, đi đi, nghỉ ngơi một chút, dù sao trên máy bay, ngoại trừ ba người chúng ta, không có người nào mang theo vũ khí lên, chẳng lẽ các cậu cho rằng kiểm tra hàng không của Hàn Quốc vô dụng như vậy sao?”
Đuôi Trái còn muốn nói gì đó nhưng Cánh Phải kéo Đuôi Trái một chút
“Vâng, Đức ngài Kim, chúng em qua bên kia nghỉ ngơi, có chuyện gì, anh gọi một tiếng là được.”
JaeJoong gật đầu, sau đó Đuôi Trái cùng Cánh Phải rời đi. Họ là nhân tài hiếm có của Hội Con Bọ Cạp Vàng, chuyến đi lần này, một người thì có thể không cẩn thận nhưng hai người thuộc hạ này sẽ không có khả năng sơ hở. Kim JaeJoong chưa bao giờ quá lo âu về con đường mờ mịt phía trước, cậu không phải là người phó mặc cho số phận, bởi lẽ cậu biết, có rất nhiều thứ dù liều mạng cũng chưa chắc đã tranh được, nhưng không liều mạng thì chưa chắc không lấy được.
Hai khẩu súng trong tay JaeJoong, một chiếc Beretta 92F sản xuất tại Ý còn chiếc kia là Glock 17 của Áo; là hai vũ khí khác biệt của J và cậu. Hai khẩu súng tinh phẩm này cùng trong một đợt phát hành, bình thường coi như cất kỹ không tùy tiện dùng, lần này JaeJoong vẫn cứ đưa chúng theo, súng phải bắn trúng mục tiêu mới có giá trị tối đa, không phải sao.
Cúi người, cậu sờ vào vị trí ống quần của chân phải, có chỗ bất thường nhô lên, hình dáng đẹp đẽ, vật quý này là cha tặng cậu, từ trước đến nay không dùng, xem ra, lần này là lúc sử dụng tất cả bộ sưu tập các tinh phẩm trước giờ luôn cất giữ rồi.
Tâm trạng cần bình tĩnh, JaeJoong ấn chuông phục vụ
“Làm phiền cho một tách cà phê đen.”
Thời gian chờ cà phê đưa đến hơi lâu, JaeJoong nhắm mắt đợi, mãi cho đến khi ngửi thấy hương cà phê lan tràn trong không khí, cậu mới mở mắt, nhìn theo mép tách cà phê thấy khớp xương của những ngón tay thon dài, ngẩng đầu lên muốn nói cám ơn, nhưng lúc nhìn người đặt tách cà phê xuống, dây thanh quản chợt nhanh chóng mất tiếng, chỉ có đôi môi không bị khống chế khẽ co giật, ngược lại giọng điệu đặt câu hỏi của người kia rất bình thản
“Không phải cậu không uống cà phê đen sao?”
Lần đầu tiên Kim JaeJoong xuất hiện sai sót trong việc kiểm soát tâm trạng của chính mình, tất cả những nụ cười ẩn nấp trước đây lúc này đều hoàn toàn biến mất, giọng nói của cậu lạnh lẽo mà sắc nhọn
“Jung YunHo?! Sao anh lại ở chỗ này?!”
Cường độ âm thanh quá cao kinh động đến Đuôi Trái và Cánh Phải, YunHo chỉ cảm thấy có một cơn lốc mạnh mẽ cuốn đến, hai nòng súng dí vào huyệt thái dương của anh. Hơi kinh ngạc nhưng YunHo không nhúc nhích, nhẹ nhàng quay đầu nhìn Đuôi Trái Cánh Phải một chút, vẻ mặt hai người lạnh lùng mà căng thẳng, nhìn tư thế cầm súng, đều là cao thủ. Cuối cùng ánh mắt anh rơi vào khuôn mặt JaeJoong, hiển nhiên đối phương vẫn còn chìm đắm trong sự kinh ngạc do sự xuất hiện của anh, trong nháy mắt, Jung YunHo cảm thấy mình đã mắc mưu Shim ChangMin,
Kim JaeJoong có hai người thân thủ tuyệt đỉnh đi theo bên người tuyệt đối không chỉ đơn giản đi đàm phán kinh doanh thuốc lá.
YunHo im lặng, JaeJoong bình tĩnh lại, cậu phân phó
“Đuôi Trái Cánh Phải, các cậu đi nghỉ ngơi đi.”
“Nhưng Đức ngài Kim…”
“Anh ta là bạn của tôi, đi nghỉ đi.”
Mặc dù có chút miễn cưỡng, Đuôi Trái Cánh Phải vẫn cứ hạ súng xuống, làm theo lời JaeJoong, khi đi còn không quên quan sát đánh giá YunHo một lượt. YunHo nhìn thoáng qua JaeJoong đang ngồi ở trên sofa, họ gọi cậu ta là Đức ngài Kim, ánh nhìn trượt xuống theo đường cong tuyệt đẹp trên bờ vai của JaeJoong, YunHo thấy ngón trỏ phải của JaeJoong đeo một chiếc nhẫn màu vàng, mặt trên có một con bọ cạp vàng sống động như thật.
Hội Con Bọ Cạp Vàng. Đức ngài Kim.
Nét mặt của YunHo không chút thay đổi, anh ngồi xuống chờ JaeJoong mở miệng hỏi, quả nhiên rất nhanh JaeJoong đã nói
“ChangMin đã nói gì với anh?”
YunHo nới lỏng cà vạt ở cổ áo. Lúc đó anh chạy một mạch như bay về nhà lấy hộ chiếu và một ít tiền mặt, không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, đi như điên đến sân bay, mua vé máy bay của chuyến bay này, khi lên máy bay anh mới biết được toàn bộ khoang hạng nhất của chuyến bay đã bị bao hết, thuyết phục tiếp viên hàng không để đi vào tìm JaeJoong, đặt tách cà phê xuống, mới cảm thấy hô hấp dần bình ổn trở lại thì bị người dí súng vào đầu, trong lòng YunHo cảm thấy tức giận mơ hồ, không biết là vì Shim ChangMin hay là vì Kim JaeJoong.
“Cậu ta nói cậu đi Nepal đàm phán kinh doanh thuốc lá cho M.J.”
JaeJoong ngước mắt nhìn anh
“Cho nên anh mới xuất hiện ở chỗ này?”
YunHo móc một điếu thuốc từ trong túi áo, sau đó châm lửa, lặng lẽ hít một hơi, phun ra vòng khói đẹp mắt
“Cậu ta nói cậu một mình đi đến Nepal, còn nói người chủ ở Nepal này có quân đội hùng mạnh hơn nữa còn rất khó đối phó, sau đó cậu ta thoạt nhìn có vẻ rất nhân từ cho tôi một giờ để lao
điên cuồng đến sân bay, ngồi trên máy bay tìm cậu, nhưng rất hiển nhiên, tôi giống như một thằng ngu, không làm cậu ta thất vọng, tôi quả thực chạy đến bên cạnh cậu, cũng không tệ lắm nhỉ, Đức ngài Kim của Hội Con Bọ Cạp Vàng?”
Giọng điệu của YunHo có chút nhấn vào ba chữ Đức ngài Kim, dường như anh không quen với cách gọi như vậy. Sắc mặt JaeJoong không được tốt lắm
“Tôi không bảo ChangMin nói anh đến.”
YunHo búng những tàn khói ở đầu mẩu thuốc lá, trong giọng nói có chút thờ ơ
“Tôi biết, nhìn thấy hai người dí súng vào đầu tôi, đã biết sự xuất hiện của tôi nhất định là ngoài ý muốn của cậu.”
JaeJoong bình tĩnh nở một nụ cười
“Shim ChangMin rốt cuộc cũng có lần tự cho là mình khôn ngoan, nhưng em ấy đặt cược sai người rồi, em ấy không biết anh từng nói vạch ranh giới của anh với tôi, là tuyệt đối không dính vào biên giới của Hội Con Bọ Cạp Vàng.”
YunHo dập tắt thuốc lá
“Shim ChangMin rất coi trọng tôi thì phải, cậu…”
YunHo quay đầu nhìn JaeJoong, dường như đang do dự, những lời này rốt cuộc có nên nói ra hay không, dừng một chút, vẫn cứ hỏi
“Cậu gặp phải phiền phức à?”
JaeJoong khẽ cười một tiếng, lập tức thả lỏng thân thể, ngửa mặt ra sau
“Ừ, Hội Con Bọ Cạp Vàng có chút phiền phức, cần xử lý một chút.”
Hầu như là vô thức, YunHo hỏi
“Rất nghiêm trọng?”
Jung YunHo nghĩ mình hỏi một câu rất vô ích, với sự hiểu biết của anh đối với JaeJoong, không nghiêm trọng, cậu tuyệt đối sẽ không tự mình đứng ra xử lý. Nụ cười trên môi JaeJoong nhạt đi một chút, cậu quay đầu nhìn anh
“Cưng yêu, anh hỏi hơi nhiều rồi.”
YunHo nở nụ cười, duỗi cánh tay
“Cậu có thể không trả lời, cứ xem như là tôi oán giận vì phải chạy một mạch thở không ra hơi đi.”
JaeJoong dán mắt nhìn anh một lúc, chợt mỉm cười
“Cho dù là tôi đi Nepal đàm phán chuyện làm ăn, thậm chí nếu tôi là người đầu tiên, anh cũng không cần phải vội vàng đến thế…”
YunHo ngẩn người, còn chưa nói đã thấy màu sắc con ngươi của JaeJoong đậm lên, nụ cười của cậu vẫn nở trên môi, mê hoặc không nói nên lời
“Cưng yêu… Anh quan tâm đến tôi?”
Im lặng một khoảng ngắn, YunHo rút ra một điếu thuốc, vẫn chưa kịp châm lửa thì đã bị JaeJoong lấy mất
“Lại hút nữa, thiết bị báo cháy có thể báo động.”
“Kim JaeJoong”
YunHo gọi cậu một tiếng thật sâu, JaeJoong nhìn anh nghe thanh âm rất trầm thấp của Jung YunHo
“Tôi có thể cùng cậu đi Nepal bán mạng và gặp hiểm nguy vì M.J, nhưng tôi không thể thuyết phục bản thân tham gia Hội Con Bọ Cạp Vàng của cậu. Đó là một nửa thế giới khác của cậu, tôi không muốn vượt ranh giới.”
“Tôi cũng không muốn anh…”
JaeJoong còn chưa nói xong đã bị YunHo cắt lời
“Trên máy bay, khi bị hai thuộc hạ của cậu dí súng vào đầu, tôi biết, cậu – người ở trước mặt tôi lúc này, không phải là tổng giám đốc Kim, mà là Đức ngài Kim, thành thật mà nói, tôi kinh hoàng, phẫn nộ, cùng…”
Hai chữ tiếc nuối Jung YunHo không nói ra, anh không biết nói tiếc nuối thì đại diện cho điều gì, tiếc nuối cái gì, tiếc nuối người trước mặt mình lúc này không phải Kim JaeJoong của M.J, tiếc nuối không có cách nào khác để sóng vai cùng cậu, tiếc nuối cậu đi qua cái vạch ranh giới kia, bước sang thế giới mà một Jung YunHo khác không muốn liên quan đến.
JaeJoong im lặng, YunHo ngửa đầu dựa vào sofa, lấy cánh tay che khuất hai mắt mình
“Đến Nepal rồi, tôi sẽ bắt chuyến bay gần nhất trở về Seoul.”
Không khí ngưng đọng, JaeJoong cảm thấy cổ họng có chút đăng đắng, sau đó cậu muốn cười, bởi lẽ Jung YunHo ở trước mắt làm cho cậu cảm thấy rất an tâm, đúng, là an tâm, người này không ngấp nghé Hội Con Bọ Cạp Vàng của cậu, như vậy rất tốt, nhưng nụ cười lại cứng ngắc trên môi không thể mở rộng, trong nháy mắt có vật gì đó tận sâu dưới trái tim tràn ra và khuếch đại, Kim JaeJoong không muốn thừa nhận, cậu bị cảm giác mất mát nồng đậm này bao bọc lấy.
“Được, tôi biết rồi.”
Máy bay đến Nepal vào lúc đêm khuya, YunHo xuống máy bay đầu tiên, lúc ra khỏi khoang máy bay, quay đầu liếc mắt nhìn JaeJoong, cậu đang nói chuyện với Đuôi Trái và Cánh Phải, YunHo không nói gì, cũng nhanh rời đi. JaeJoong vừa phân phó Đuôi Trái Cánh Phải phải chú ý kiểm tra vũ khí, vừa ngẩng đầu, phát hiện không có bóng dáng YunHo, mỉm cười mạnh mẽ cương quyết, càng là người coi trọng nguyên tắc như Jung YunHo thì càng vô tình.
YunHo xuất cảnh, phát hiện có một số quân nhân Nepal mặc quân phục màu xanh đốm nâu đứng ngay ngắn thẳng hàng ở bên cạnh sân bay, vừa nhìn biết là quân đội tư nhân, quân trang rất đẹp đẽ cầu kỳ, đậm mùi nhà binh, nhìn tư thế đó, hẳn là đến đón tiếp JaeJoong. YunHo đi ra ngoài vài bước, thấy trước lối vào sân bay có năm chiếc xe, phía đầu và phía đuôi là hai chiếc xe con bình thường, ở giữa là ba chiếc Hummer.
Xe rất sang trọng, chiếc xe Hummer ở chính giữa hẳn là quý giá và đắt tiền nhất, thân xe màu đen giữa trời tối cũng sáng bóng lên, rất phô trương, xem ra đối phương thật đúng là gia tộc lớn.
Trừ hai chiếc xe con ở đầu và đuôi, ba chiếc xe Hummer chắc là để tiếp đãi Kim JaeJoong và thuộc hạ của cậu. Không kìm được mà quan sát mấy chiếc Hummer ấy vài lần, trong bóng đêm dày đặc con ngươi của YunHo dần dần sáng lên, vùng xung quanh lông mày càng nhíu sâu vào.
JaeJoong mang theo hai người thuộc hạ xuất cảnh thì thấy có người đi đến trước mặt, là Hogan.
“Anh Kim, chờ đợi đã lâu, hành trình mệt mỏi, em thay mặt anh Deman chào hỏi anh.”
JaeJoong cười
“Ngài Deman vẫn thế chứ, từ sáng đã đoán được ở sân bay sẽ gặp cậu. Sao không thấy cậu Dumay đâu?”
Dumay, Hogan đã từng là trợ thủ đắc lực của ông Benchelle, lúc này kẻ phản bội bạn hàng cũ tự mình đến, ở trong lòng JaeJoong không khỏi hừ lạnh một tiếng. Hogan vẫn tươi cười như cũ
“Công việc trong gia tộc rườm rà bề bộn, Dumay cũng có chuyện phải làm, anh Kim mời đi bên này, sớm đưa anh đến Nhà Chính một chút, anh Deman còn đang đợi anh.”
JaeJoong không nói nữa theo chỉ dẫn của Hogan, thấy một chiếc xe đỗ ở bên cạnh, Hogan mở cửa chiếc xe Hummer ở chính giữa
“Anh Kim ngồi chiếc xe này, làm phiền hai người theo hộ tống anh ngồi chiếc Hummer phía sau, em ngồi ở chiếc xe phía trước anh, bảo vệ sự an toàn của bản thân anh, là lời căn dặn rất nhiều lần của anh Deman.”
JaeJoong quét mắt nhìn Hogan, nhấc chân định lên xe thì nghe được thanh âm tràn ngập từ tính trong màn đêm bỗng nhiên thổi nhẹ đến lỗ tai
“Vừa mới rửa mặt xong, sao JaeJoong không đợi tôi cùng nhau xuất cảnh…”
Trong lòng sốc nặng, JaeJoong quay đầu lại nhìn, lúc này tây trang trên người Jung YunHo đã không cánh mà bay, cà vạt cũng tan biến không dấu vết, ba cúc áo trên cùng của chiếc áo sơ mi màu xanh da trời nhàn nhạt anh đang mặc không được cài, trên khuôn mặt sắc cạnh có những giọt nước, ngay cả tóc mái cũng ướt át, trên áo có những vết nước thấm li ti, làm cho Jung YunHo gợi cảm không từ ngữ nào miêu tả được.
Hô hấp bị kiềm hãm, khi JaeJoong điều hòa được thì trừng mắt nhìn anh, Jung YunHo, anh rốt cuộc muốn làm gì?! Quả nhiên, mọi người không phải ngu ngốc, Hogan nhướng mày, mở miệng
“Anh Kim, đây là ai? Còn nhớ trên điện tín nói anh chỉ có thể mang theo hai tùy tùng.”
JaeJoong không biết tiếp lời thế nào thì YunHo đã đi đến, ôm trọn thắt lưng Kim JaeJoong, giữa hai đầu lông mày có nếp nhăn nhàn nhạt, anh nhìn vào đáy mắt của JaeJoong, sâu thẳm như thế, sau đó quay đầu liếc mắt nhìn Hogan rồi lại chuyển hướng sang JaeJoong
“Cậu ta không thấy được tôi đây là ai sao?”
Một câu nói khiến mọi người ở đây có chút sững sờ, chưa kịp phản ứng, YunHo đã làm một hành động khiến mọi người càng kinh ngạc. Anh kéo đầu JaeJoong lại gần, không có bất kỳ lời giải thích nào mà hôn lên đôi môi hơi hé mở của Kim JaeJoong. Đó không phải là một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, anh hôn mềm mại và có sức lực, động tác hút liếm và cắn làn môi của JaeJoong vô cùng rõ ràng, khiến người khác có cảm giác nếu như không phải đang ở bên ngoài, anh sẽ đè Kim JaeJoong xuống để tiến thêm một bước nữa.
Thả JaeJoong hơi thở dốc ra, YunHo nhìn Hogan, nghiêng đầu cười cười
“Bây giờ đã biết rõ chưa? Tôi là ai?”
JaeJoong cảm thấy cánh tay đang ôm eo cậu đột nhiên thắt chặt, cậu biết lúc này không phải là thời điểm để hỏi rõ ràng nguyên nhân Jung YunHo đến đây, Hogan biết sự tồn tại của YunHo, nếu như anh không đi với cậu, Jung YunHo chắc chắn sẽ bị giết chết, vì vậy cậu cười cười
“Ơ… Cậu Hogan, tôi thật sự chỉ dẫn theo hai người tùy tùng, nhưng… tôi vừa mới cùng YunHo bên nhau, anh ấy chưa từng được đến Nepal, nên…”
“Nhưng anh Kim, thế là không đúng phép tắc.”
JaeJoong nở nụ cười
“Tôi sẽ tự mình nói rõ chuyện này với ngài Deman.”
Hogan cũng không muốn nói chuyện sâu hơn, hắn chuyển sang hướng YunHo
“Như vậy, xin anh phối hợp một chút, anh không phải là tùy tùng, trên người không thể có vũ khí, nên, xin cho phép chúng tôi kiểm tra.”
JaeJoong gật đầu, YunHo cũng giơ hai tay lên phối hợp. Hogan ra hiệu cho hai thuộc hạ lục soát người YunHo. Kì thật khi Jung YunHo hôn JaeJoong, mọi người đều hiểu rõ quan hệ của hai người. Lúc này hai người quân sĩ vạm vỡ cao lớn đi ra kiểm tra, cười đen tối với Jung YunHo, sau đó bắt đầu lục soát. Cảm giác cơ thể rắn chắc sờ vào rất thích, một binh sĩ lướt từ bắp chân lên, lúc sờ bắp đùi cố gắng gia tăng lực, cuối cùng khi cuộc kiểm tra tổng thể hoàn tất, lại còn muốn duỗi tay sờ bên trong sườn, không ngờ lại bị người bắt lấy cổ tay, lực nắm mạnh mẽ khiến binh sĩ ấy khẽ rên một tiếng.
Người nắm cổ tay cậu ta không ai khác ngoài Kim JaeJoong. Chỉ thấy vẻ mặt JaeJoong đầy bỡn cợt
“Đồ của tôi, có thể kiểm tra nhưng nếu muốn tranh giành quyền lợi, thì nguy hiểm lắm đấy.”
Hogan thấy bầu không khí có phần kì dị, vì thế khoát tay
“Ừm, an toàn rồi, Đức ngài Kim, có thể lên xe, như vậy anh này cùng ngồi xe với hai người tùy tùng?”
Lời chưa nói xong đã thấy Jung YunHo ngồi lên trên xe của JaeJoong
“Tôi ngồi xe với JaeJoong.”
Không được chen vào, Hogan đơn giản gật đầu. Đuôi Trái Cánh Phải lên chiếc xe ở phía sau, Hogan vào chiếc Hummer ở phía trước, toàn bộ đội ngũ xuất phát. Lúc này trong xe chỉ có Kim
JaeJoong và Jung YunHo, người tài xế dân bản địa ngồi ở phía trước, gia tộc Benchelle rất coi trọng lễ nghi, giữa tài xế và khách ngồi ở phía sau có một tấm ngăn.
Hai người im lặng một lúc, JaeJoong chợt quay đầu trừng mắt nhìn YunHo
“Jung YunHo, anh đến đây hẳn là không phải muốn người khác biết tôi có thích đè anh hay không chứ?”
YunHo nhìn cảnh vật bên ngoài, giọng điệu rất bình thản
“Sai rồi, tôi muốn họ biết cậu có thích bị tôi đè không.”
JaeJoong nhỏ giọng, nhưng sự nôn nóng trong giọng nói vẫn hết sức rõ ràng
“Anh đến đây làm gì?!”
“Suỵt…”
YunHo dùng ngón tay áp vào môi JaeJoong, sau đó nhỏ giọng hỏi cậu
“Súng của cậu đâu, cho tôi một khẩu, trên máy bay tôi thấy cậu mang theo hai khẩu súng lục.”
“Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Mặc dù là thắc mắc và bất mãn nhưng JaeJoong vẫn khẽ khàng chạm vào khẩu súng ở bên hông. YunHo quan sát cự ly của mấy chiếc xe ở phía trước và phía sau, giọng điệu rất tùy ý
“Tôi muốn cầm khẩu Beretta 92F sản xuất tại Ý.”
JaeJoong ban đầu muốn đưa Glock 17 của Áo cho anh, ngừng động tác, sau đó đem Beretta cho YunHo
“Anh quen dùng Beretta 92F?”
YunHo im lặng lắp ráp súng
“Không phải, nhìn khẩu súng tuyệt tác này của cậu, rất thích.”
“…”
“Đồ khốn Jung YunHo, rốt cuộc anh theo tôi đến đây để làm gì?!”
YunHo nhìn chiếc xe ở phía sau kéo dài khoảng cách với chiếc xe của anh và JaeJoong, nhìn phía trước thì thấy một đường rẽ phải, YunHo nhướng mày, sau đó ôm lấy JaeJoong, đè cơ thể của cậu và của anh thấp xuống
“Lập tức cậu sẽ biết!”
Chỉ nghe một tiếng nổ rất lớn, đã biết lúc chiếc xe cậu ngồi rẽ, thì chiếc xe mà Đuôi Trái Cánh Phải ngồi bị nổ tung, bụi đất văng bốn phía.
Tiếng nổ mạnh đó khiến JaeJoong hiểu rõ, còn chưa kịp gặp Deman thì hai người vệ sĩ, Đuôi Trái Cánh Phải của cậu đã bị làm cho mất đi.
Xe Hummer: