JaeJoong trở lại cao ốc của Hội Con Bọ Cạp Vàng bằng cửa phụ, dừng lại ở tầng thứ mười một, bước vào một phòng tiếp tân, thấy J đã rót rượu ngồi ở chỗ kia chờ cậu rồi. JaeJoong cởi áo khoác ngoài, cầm lấy ly rượu vang đỏ trên bàn rồi hỏi
“Cậu khẳng định đây là nơi có tầm nhìn tốt nhất trong toàn bộ tòa nhà?”
J im lặng, chỉ nhẹ nhàng kéo một nửa tấm rèm của chiếc cửa sổ sát sàn sang một bên, hất đầu về bên phải. JaeJoong đi đến, nhìn xuống phía dưới, hiện ra ngay trước mắt là con đường rẽ khá hoang vu hẻo lánh ở phía bên trái Hội Con Bọ Cạp Vàng, sau đó JaeJoong thấy chiếc xe màu trắng của Kim Hee Chul chậm rãi chạy qua. Cậu khẽ bật cười.
Giọng điệu của Kim Hee Chul có chút thiếu kiên nhẫn, anh chưa từng liếc nhìn cô nữ sinh đang ngồi ở ghế bên cạnh kia
“Tôi nói, rốt cuộc có đúng là ở đây không, trời ơi, rõ thật là phiền phức.”
Kim Hee Chul nghĩ mình nhất định là điên rồi, mười phút trước tại cửa cổng của Hội Con Bọ Cạp Vàng anh đang chuẩn bị lái xe rời đi, đột nhiên một bé nữ sinh yếu đuối mặc quần áo màu trắng thảm thương gõ cửa xe của anh
“Anh à, chân em bị thương, có thể phiền anh chở em đi một đoạn không ạ?”
Kim Hee Chul tự nhận mình không phải là một người có lòng trắc ẩn, đôi mắt to của anh lập lòe
“Sao cô không gọi taxi?”
“Bây giờ ở đây không gọi được, chỉ cần qua cái tòa nhà đó rồi quay vào con ngõ nhỏ kia là được rồi, em xin anh đấy.”
Tâm trạng của Hee Chul không tốt lắm, tính cách vốn không dịu dàng, anh đang định từ chối nhưng cô bé nữ sinh đã mở cửa xe
“Em xin anh đấy, đi qua cái tòa nhà kia, rồi rẽ vào là được.”
Nhìn bộ dạng mếu máo muốn khóc của nữ sinh, Hee Chul chỉ cảm thấy càng thêm phiền hà
“Được rồi được rồi, phiền chết đi được, lên xe đi!”
Sau khi xe xuất phát chưa đến mười phút, đi qua tòa nhà của Hội Con Bọ Cạp Vàng, Hee Chul lái xe cảm thấy có chút không đúng. Theo lời cô gái này nói thì mình phải rẽ vào con đường này,
nhưng hình như nó là ngõ cụt, xe mới quay đầu, lái không quá hai mét, Hee Chul đột ngột phanh lại. Lực quán tính lớn khiến người cô gái lắc lư lảo đảo, có chút hoảng hốt nhìn Hee Chul.
“Xuống xe!”
Nữ sinh nọ rõ ràng thêm phần hoảng sợ
“Tiếp tục lái thêm chút nữa là được rồi!”
“Tôi nói xuống xe!”
“Nhưng mà…”
Đột nhiên hít vào một làn khí lạnh, tay trái của Hee Chul vịn tay lái, tay phải cầm súng chĩa vào cô nữ sinh nọ. Hee Chul là cảnh sát, vô cùng nhạy cảm, anh chợt nhận ra mình đang chở cô bé này đến vùng phụ cận Hội Con Bọ Cạp Vàng, bên trong con ngõ nhỏ hình như không có người sinh sống, đáng tiếc trước đó tâm trạng của anh có chút phiền muộn nên không để ý nhiều như vậy. Sau khi xe anh tiến vào, dường như anh nghe được có những tiếng bước chân mất trật tự kéo đến, biểu hiện của cô nữ sinh khi nhìn thấy súng càng làm cho Hee Chul nghĩ có khả năng là mình bị trúng kế rồi, nữ sinh trung học thấy họng súng đen như mực, sao có thể không thét chói tai mà chạy trốn?!
Nhìn cô nữ sinh mở rộng cánh cửa đi ra ngoài, Hee Chul vội vàng bắt đầu quay xe nhưng hình như không còn kịp rồi, phía đầu con hẻm nhỏ đã xuất hiện những bóng người lờ mờ, tuy không nhiều nhưng đủ để Hee Chul không thể quay xe ra ngoài, trừ khi trực tiếp đối đầu với bọn chúng. Nữ sinh kia đi về phía trước vài bước, chưa kịp biến mất trong bóng tối, Hee Chul đã nhìn thấy khoảng mười mấy người từ trong con ngõ nhỏ đi ra, tên dẫn đầu giang tay ôm lấy cô nữ sinh vừa rồi, trên cánh tay bên phải hình xăm con bọ cạp rất rõ nét.
“Shit!”
Hee Chul ở trong xe chửi một câu nhưng không hề mở cửa xe để ra ngoài. Tên dẫn đầu có mái tóc nhuộm vàng chóe gõ cửa sổ xe ô tô của Hee Chul
“Xuống xe đi!”
Hee Chul nhìn những người vừa mới bước đến, trong tay bọn chúng đều cầm vũ khí, gậy sắt, dao găm, vẻ mặt hung dữ độc ác. Hee Chul không xuống xe mà hạ kính cửa sổ xuống, có chút khinh mệt nhìn tên đầu vàng
“Có chuyện gì nói mau, có cái rắm gì nhanh phóng ra đi, giải quyết xong bảo người của mày tránh đường cho ông nội mày, ông nội mày phải đi!”
Tóc vàng nhìn vẻ kiêu ngạo của Hee Chul, vẫn cười hì hì như cũ
“Bạn gái của tao nói mày bắt nạt cô ấy, tao đến đòi một lời giải thích mà thôi?”
Hee Chul cười giễu cợt
“Tao nói cách Hội Con Bọ Cạp Vàng bọn mày tìm người gây phiền phức cũng cổ lỗ sĩ quá rồi, bắt nạt bạn gái của mày? Mở mắt chó của mày ra mà nhìn rõ ả đàn bà bên cạnh mày đi, xấu hoắc như vậy có bán đại hạ giá cho tao tao cũng không thèm!”
Nghe Hee Chul nhắc đến Hội Con Bọ Cạp Vàng, nét mặt của tóc vàng cứng đờ
“Ai… Ai nói với mày tao là người của Hội Con Bọ Cạp Vàng?!”
“Trời ơi, Hội Con Bọ Cạp Vàng bây giờ nhận người cũng không xem xét chỉ số thông minh sao? Trên cánh tay của mày có con bọ cạp lớn như vậy, mày cho rằng tao là người mù à? Thế nào, anh cả của bọn mày muốn mày gây phiền phức cho tao sao?”
Người nọ tỏ ra hơi tức giận
“Ít nói nhảm, mày bắt nạt bạn gái của tao, sao không giáo huấn mày được.”
Giọng nói còn chưa ngừng, súng của Hee Chul đã chỉ vào đầu của người nọ
“Mày định tập kích cảnh sát phải không?”
Nhưng Hee Chul không ngờ, người nọ lại có thể không sợ, chỉ thấy hắn cười một tiếng
“Cảnh sát trưởng Kim, bây giờ mày không thể thi hành công vụ như thế được, không phải khi người dân tranh cãi mày không thể dùng súng sao? Hiện tại các anh em của tao đều thấy mày bắt nạt bạn gái của tao, muốn giáo huấn mày một chút, cho dù vào cục cảnh sát giằng co, cảnh sát trưởng Kim mở miệng, chúng tao nhiều miệng như vậy, mày nói dù bọn cảnh sát đó có muốn giúp mày cũng không thể nhỉ?”
Thủ đoạn bất chấp đạo lý nhưng lại có thể làm nên hiệu quả, Kim Hee Chul là người thông minh, tốn nước bọt không bằng nhanh chóng rời khỏi nơi này, đóng cửa sổ xe lại, muốn di chuyển xe nhưng rất nhiều người vây quanh xe của anh bắt đầu dùng gậy gộc đập loạn xạ. Tạm thời Kim Hee Chul không thể xuống xe, nếu không đơn độc chiến đấu chắc chắn là sẽ rất phiền phức.
“Shit! Đám bang hội khốn nạn!”
Mắt nhìn tấm kính thủy tinh ở phía sau xe bị vỡ, Hee Chul né tránh mấy mảnh kính nhỏ bay vào người, lấy điện thoại ra, ấn số
“Đại ca đại ca, hình như anh ta muốn báo cảnh sát!”
Thủ hạ báo cáo với tóc vàng, hắn xem thường, hừ lạnh
“Báo đi, chờ cảnh sát đến thì nó cũng nát bét như cái xe của nó thôi!”
Giọng nói của Hee Chul ở trong xe rất lớn
“Bé Yun, em đến nhanh một chút!!”
Jung Yun Ho vừa mới dừng xe ở bãi đỗ xe dưới nhà, thanh âm của Hee Chul làm cho màng tai chấn động
“Em đang làm gì vậy?”
Nghe được tiếng kính vỡ nát cùng một ít tiếng chửi bới, lúc này YunHo mới cầm điện thoại, nhướng mày
“Anh đang ở đâu? Cục cảnh sát giao nhiệm vụ?”
Hee Chul vừa cố gắng lượn vòng chiếc xe, vừa hét lớn
“Không phải nhiệm vụ, không phải nhiệm vụ, bị trả thù cá nhân, đến đây nhanh lên!! Chống đỡ không nổi nữa rồi!”
Tạp âm quá lớn, Yun Ho chỉ nghe được địa chỉ mà Hee Chul nói sơ qua thì cuộc gọi đã bị cắt đứt. Vẻ mặt của Yun Ho không được tốt lắm, anh ngồi lại trong xe, trong chớp mắt, chiếc xe vốn đang đậu đã lao vun vút ra ngoài.
Kim Jae Joong uống rượu trong ly, nhìn những người vây quanh chiếc xe màu trắng của Kim Hee Chul bắt đầu động thủ, Kim Hee Chul vốn đang ở trong xe, nhưng lúc này lại phải xuống xe, trực tiếp đánh nhau với những người đó. Vẻ mặt của Jae Joong ẩn chứa một chút suy nghĩ
“Thật đúng là cảnh sát trưởng, có thể chống đỡ lâu như vậy mà chưa bị ngã ngục.”
J cũng nhìn thoáng qua phía dưới tầng
“JaeJoong, mặc dù quả thật nên loại bỏ Kim Hee Chul, nhưng dù sao anh ta cũng là cảnh sát trưởng, nếu như có chuyện gì, phía bên cục cảnh sát sẽ gây phiền phức?”
Jae Joong nở nụ cười
“Nếu sau khi anh ta trải qua chuyện này mà nhờ cục cảnh sát xử lý, đối với chúng ta mà nói có thể là phiền phức, nhưng đối với bản thân anh ta mà nói, càng phiền phức hơn, cậu nghĩ xem, với tính cách của anh ta, cấp trên sẽ tin rằng do trước đó anh ta không tóm được Hội Con Bọ Cạp Vàng, tức giận nên đi gây chuyện.”
J cảm thấy có lý, nhìn bộ dạng chăm chú xem kịch vui của Jae Joong, cũng không tiếp tục quấy rầy nữa. Nếu lần này không cho Kim Hee Chul mang theo chút thương tích trên người rời khỏi đây thì có lẽ anh ta sẽ không nhận thức được sự lợi hại của Hội Con Bọ Cạp Vàng.
Đột nhiên, sắc mặt Jae Joong thay đổi. J theo ánh mắt cậu nhìn xuống phía dưới, một chiếc xe con màu đen tiến đến gần giống như một con thuồng luồng trong đêm tối nhảy vào hẻm nhỏ. Thanh âm của Jae Joong rất trầm
“Jung Yun Ho…”
J cũng thêm phần kinh ngạc, đúng thật là chiếc xe đó đỗ ở đầu con hẻm, Jung Yun Ho xuống xe, đi thẳng đến trung tâm của cuộc hỗn loạn. Jae Joong thấy những người đến ngăn cản đều bị Jung Yun Ho dễ dàng xử lý, dường như muốn xuyên thấu qua đám người để cứu Kim Hee Chul. Vẻ mặt của Jae Joong không được tốt, cậu hơi nheo mắt lại. Giọng nói của J lộ ra chút khó tin
“Jung Yun Ho không thể là cảnh sát, anh ta, sao anh ta lại đến cứu Kim Hee Chul?”
Trong đầu óc Jae Joong xoay chuyển hỗn loạn, bất chợt cậu cầm lấy chiếc áo khoác ở một bên vừa mặc vừa nói
“Chang Min không nói với cậu sao? Họ là anh em họ!”
“Jae Joong, cậu định làm gì?!”
“J, gọi điện thoại cho người của cậu, nói họ phá hỏng xe của Jung Yun Ho!”
“Cậu muốn giáo huấn cả hai người họ?!”
Jae Joong đi đến cửa, ngoảnh đầu lại
“Tôi đổi chủ ý rồi, tôi muốn thay đổi trò chơi, bước đầu tiên là bán cho Jung Yun Ho một ân huệ lớn!”
Đá văng tên cản trở cuối cùng, Yun Ho dùng tay kéo Kim Hee Chul qua, trên mặt Hee Chul có thương tích nhưng thấy YunHo, anh rất vui vẻ
“Bé Yun… Em thật sự vẫn đáng tin cậy như thế!”
“Ít nói nhảm!”
Đang kéo Kim Hee Chul, muốn chạy đi, đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ lớn. Trong đầu Yun Ho thầm than không ổn rồi, lốp xe ô tô của anh bị người đâm, xe của Hee Chul đã tanh tành rách nát không thể lái được, mà xe của YunHo thì lại bị như vậy.
“Bé Yun, làm sao bây giờ?”
Kéo theo Hee Chul, bước chân của Yun Ho rất nhanh
“Còn có thể làm sao nữa, chạy cái đã!”
Hai người nhanh chóng gia tăng tốc độ, phía sau còn có một đám người quyết liệt đuổi theo, vừa mới chạy băng qua đường phố, một chiếc xe màu đỏ mui trần trượt ngang trước mặt rất chuyên nghiệp, theo sau là khuôn mặt tuyệt mỹ của Jae Joong
“Lên xe!”
Jung Yun Ho làm theo lời cậu, cùng Hee Chul nhảy vào xe, sau đó chiếc xe vun vút phóng đi.
Trên xe, Kim Hee Chul gào khóc la to
“Đám bang hội khốn nạn, ngày mai tao không thể không tập kích Hội Con Bọ Cạp Vàng được, tự nhiên dám đánh vào khuôn mặt của ông nội mày! A a a!”
YunHo nhắm mắt một lúc, sau đó không thèm để ý đến Hee Chul, anh nhìn Jae Joong
“Sao cậu lại ở đây?”
Jae Joong cười cười
“Tôi đến đây gặp một người bạn, mới ra khỏi cửa, thấy anh lôi anh ta chạy bạt mạng, mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn muốn cứu các anh trước.”
Hee Chul dựa vào ghế ngồi
“Này, bé Yun, các em quen nhau à.”
“Vâng, người trong công ty.”
Jae Joong nhíu mày
“Cưng yêu, anh chỉ giới thiệu tôi như thế sao?”
Nghe thấy Jae Joong gọi Yun Ho là cưng yêu, Hee Chul bị shock. Yun Ho không hề tức giận, anh bất đắc dĩ chỉ vào Hee Chul
“Anh họ của tôi, Kim Hee Chul.”
Nhìn vẻ mặt ấy của Hee Chul, Jae Joong cảm thấy hơi buồn cười. Sau đó YunHo chỉ vào Jae Joong
“Kim Jae Joong.”
Jae Joong lái xe
“Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Yun Ho nhìn bộ dạng của Hee Chul, thở dài
“Đến nhà của tôi đi, anh ấy cần chỉnh sửa một chút.”
Vì vậy chỉ trong nửa giờ ba người đã có mặt ở trong nhà Yun Ho. Đem hòm thuốc ném vào bên cạnh người Hee Chul, Jung Yun Ho cầm chai nước đá uống một ngụm, Jae Joong vẫn ngồi ở trên sofa uống cà phê, lúc này mới chậm rãi mở miệng
“Các anh, bị người trả thù sao?”
Hee Chul chấm chút thuốc vào khóe miệng, đau đến nhếch môi lên
“Còn không phải là đám lâu la của Hội Con Bọ Cạp Vàng sao, tên J đáng căm hận kia, tôi nhất định phải khiến hắn trả giá cho hành động ngày hôm nay.”
“Anh chọc vào Hội Con Bọ Cạp Vàng sao?”
“Tôi là cảnh sát, đương nhiên phải bắt bọn chúng.”
Hee Chul liếc mắt nhìn Jae Joong
“Cám ơn về ngày hôm nay.”
Jae Joong buông cà phê, mỉm cười
“Đừng khách sáo, J là bạn của tôi, nếu hôm nay cậu ấy sai người làm như vậy, có thể giúp các anh, tôi rất vui vẻ.”
“Cái gì?!”
Hee Chul chợt bật dậy
“Cậu và cái tên trứng rùa kia là bạn bè sao?! Cậu là người của Hội Con Bọ Cạp Vàng?!”
Jae Joong tỏ vẻ vô tội
“Công ty của tôi và Hội Con Bọ Cạp Vàng đang hợp tác kinh doanh bất động sản, tôi biết trong Hội của J có chút tật xã hội đen, nhưng làm bạn bè trên thương trường, con người cậu ấy cũng không tệ lắm!”
Nhưng dường như Jae Joong nghĩ đến điều gì đó, hơi ngạc nhiên hỏi Hee Chul
“Sĩ quan, tại sao muốn bắt J? Bây giờ những người làm ăn mang theo vài tay chân bên người cũng vô cùng bình thường mà.”
Hee Chul lạnh lùng hừ một tiếng
“Hội Con Bọ Cạp Vàng kia có cái gì mà không làm, buôn lậu, mua bán vũ khí, tôi khuyên cậu tốt nhất là cách xa cái Hội Con Bọ Cạp Vàng kia một chút, nếu không ngày nào đó công ty của các cậu bị trở thành kênh rửa tiền của bọn chúng cũng nên.”
Jae Joong giật mình mở to mắt nhìn Hee Chul
“Sao lại thế được…”
Yun Ho tắm rửa sạch sẽ xong, lau tóc đi ra ngoài, chợt nghe được đoạn hội thoại của hai người nọ, nhướng mày
“Này, Kim Hee Chul, chuyện của cục cảnh sát đừng nói trong nhà của em! Nghe phiền chết đi được.”
Sau đó Yun Ho đi đến, ngồi xuống bên cạnh Hee Chul, cầm hòm thuốc lên
“Anh là đồ ngốc, bôi thuốc cũng lóng nga lóng ngóng.”
Có chút tàn bạo cầm tăm bông dính thuốc, chạm vào khóe miệng của Hee Chul. Hee Chul bị đau kêu gào lên, Jae Joong bỗng nhiên cảm thấy hình ảnh trước mặt có phần chướng mắt, cười ha ha đi đến, lấy tăm bông trong tay Yun Ho
“Để tôi làm cho, cưng yêu, anh thật không dịu dàng gì cả.”
Yun Ho thấy có người giúp đỡ, ngay lập tức đứng dậy, sau đó ngồi ở một bên, tiếp tục lau tóc
“Em cảnh cáo anh, lần này là lần duy nhất, nếu lần sau anh có bị người kề dao vào cổ thì cũng đừng tìm em. Phiền phức chết đi được, làm cảnh sát chính là đáng ghét như thế.”
“Bé Yun, em thật là vô tình, nhìn Jae Joong người ta kìa!”
Hee Chul rất chăm chú nhìn Jae Joong
“Chẳng qua, cậu vừa cứu tôi, tôi thật sự có ý tốt nhắc nhở cậu, đừng đến gần Hội Con Bọ Cạp Vàng quá, làm kinh doanh để cho vui thôi, nếu không cậu sẽ hối hận.”
Jae Joong cười cười
“Làm kinh doanh nhất định phải có mánh khóe, hơn nữa tôi thích kết giao với nhiều người, nhưng xin sĩ quan cứ yên tâm, chuyện trái pháp luật, tôi sẽ không làm.”
Dường như Hee Chul chợt nhớ đến việc gì đó
“Đúng rồi, cậu gọi bé Yun là gì?”
“Cưng yêu.”
Hee Chul cười ha ha, sau đó nheo mắt lại nhìn hai người
“Bé Yun, em thật bất công, tại sao cậu ấy gọi em là cưng yêu thì được, còn anh không gọi bé chuột được?”
Jae Joong cũng hào hứng
“Bé chuột, anh ấy có cái tên đáng yêu thế sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy, tôi nói với cậu, lúc còn nhỏ nó có răng khểnh, siêu giống con chuột gặm gỗ bằng hai chiếc răng cửa.”
“Nhưng mà hiện tại cưng yêu rất đẹp trai nha, lúc trước ở Thụy Sĩ còn làm cho mỹ nữ Châu Âu chết mê chết mệt.”
“Ha ha ha, đó là cậu chưa nhìn thấy nó lúc còn bé, răng khểnh, má bánh bao, nhìn rất thích.”
…
“Hai người!”
Jung Yun Ho im lặng từ nãy giờ đột nhiên quát lên
“Cút ra khỏi nhà của tôi!”