Yume no Shizuku to Hoshi no Hana

Chương 05




"Tại sao con lại thích Kaede thế? Vì con đã thấy lời tiên đoán à?" bố hỏi trong khi tôi đang giúp ông lau dọn lại ngôi đền.

"Sao đột nhiên bố lại hỏi thế?" nói thật thì, tôi không hề muốn nói chuyện về cô gái tôi thích với bố mẹ đâu. Nhưng tôi chỉ muốn phủ nhận rằng tôi thích cô ấy chỉ vì lời tiên tri thôi.

"Con cũng đã nghĩ về điều đó rồi, nhưng không phải vậy đâu."

"Thế thì tại sao?"

"Chuyện đó không quan trọng đâu ạ."

Cầm chiếc khăn trong tay, tôi đang lau một cây cột đá lớn. Bố tôi đến một cây khác ngay cạnh và bắt đầu nói.

"Bố của con ấy, là ta đây, yêu mẹ con từ những món ăn của bà ấy đấy."

"Được rồi. Bố không cần phải kể ra đâu. Nghe xấu hổ lắm đấy."

Bố nhìn tôi như còn muốn nói thêm nữa cơ, nhưng tôi sẽ cực kì khó xử và xấu hổ khi cứ phải nghe chuyện tình cảm của bố mẹ hơn cả khi nói về cô gái tôi thích cơ.

Không hẳn là có một điều gì như một đòn bẩy khiến tôi thích Kaede. Từ lúc tôi cứu cô ấy khỏi ngã xuống sông, tôi nhận ra mình luôn dõi theo bóng hình của cô ấy, và sau đó tôi hiểu rằng mình đã thích Kaede. Hoặc nó là một thứ gì đó tương tự tình yêu đã nảy nở giữa những đứa học sinh sơ trung.

Hôm nay là 19 tháng 7, ngày cuối cùng của học kì rồi, và kì nghỉ hè thì sẽ bắt đầu từ ngày mai.

Kể từ lúc tôi bị Kaede đẩy ra, tôi chưa hề có dịp nói chuyện với cô ấy lần nữa. Một bầu không khí kì lạ xuất hiện giữa chúng tôi, khiến việc bắt chuyện với Kaede trở nên khó khăn hơn.

Đó là lí do vì sao tôi vẫn chưa mời Kaede đi xe pháo hoa được. Nếu tôi mở lời mời và bị từ chối thì sẽ rất tệ. Nhưng vì mọi người đã giúp đỡ tôi rất nhiều rồi, nên tôi sẽ không được tha thứ nếu không mời được cô ấy đi cùng.

Sáng hôm ấy trước khi đến trường, khi đang xỏ chân vào đôi giày, bỗng cánh cửa trước mắt tôi nghiêng đi, và khung cảnh xung quanh thay đổi.

Hôm nay, ngày 19 tháng 7. Lúc 8 giờ 18 phút. Trên đường đến trường. Trước mắt tôi là lưng của Kaede. Và tôi cũng thấy một chiếc xe tải nhỏ đang chạy đến. Kede băng qua đường, và tôi vươn tay ra chỗ Kaede.

Khung cảnh lại thay đổi, và tôi quay về trước cửa nhà mình.

Tôi lôi điện thoại ra khỏi túi và nhìn vào màn hình. Đã 8 giờ 12 rồi. Nếu tôi chạy nhanh hết sức đến chỗ tôi đã thấy, có lẽ sẽ kịp thôi. Tôi không nhìn thấy cảnh Kaede bị đâm, nhưng nếu tôi không làm gì, chuyện đó có thể sẽ xảy ra thật.

Đang là giữa tháng 7, và không khí của mùa hè đang rất rõ rệt. Những giọt mồ hôi nhễ nhại rơi xuống khi tôi chạy hết tốc lực, vượt qua những học sinh khác.

Chạy gần hết hơi, tôi đã thấy lưng Kaede rồi. Nhìn từ đằng sau rõ ràng cũng có thể thấy là cô ây đang đi khá ẩu. Tôi cố chạy nhanh hơn, Kaede gần ra đến lòng đường rồi. Tôi túm được cổ tay cô ấy từ đằng sau, và kéo lại về phía mình.

"Nguy hiểm lắm đấy! Cậu bị ngốc à!" chẳng nghĩ được gì hết, tôi nói lớn. Chắc là vì tôi cũng đang hoảng sợ nữa. Nhưng tôi phải nói vậy với cô ấy. Trước mặt chúng tôi, chiếc xe tải nhỏ lao qua. Và đây là lần thứ hai mà tôi cứu được Kaede.

"Xin lỗi." Kaede nói trong khi bàng hoàng nhìn tôi, và cụp mắt xuống.

Chúng tôi đến trường cùng nhau, và tôi quyết định đi mép ngoài gần đường hơn, vì nếu cô ấy đi ra lòng đường lần nữa, không chắc là tôi có thể phản ứng kịp.

"Này," đi bên cạnh tôi, Kaede mở lời.

"Gì thế?"

"Ừm... cho mình xin lỗi nhé."

"Không sao mà, lúc nãy cậu cũng xin lỗi còn gì."

"Ừ, nhưng mà mình xin lỗi vì cả chuyện hôm trước nữa."

"Hôm trước xảy ra gì à?"

"Mình đã đẩy tay cậu ra khi cậu quan tâm đến mình ở trong lớp, đúng chứ?"

"À, là chuyện đó. Lúc đó cũng một phần lỗi do mình mà, đừng lo."

"Ừm."

"Thay vì nghĩ linh tinh, cậu nên chú ý đi đường hơn đi. Mình đã luôn nhắc cậu như thế từ hồi còn nhỏ rồi, đúng chứ?"

"Mình biết rồi."

"Cậu chưa biết đâu. Với lại, đừng xin lỗi nữa, những lúc này cậu nên nói cảm ơn mới đúng chứ nhỉ."

"Ừm, xin l-... không... cảm ơn cậu..."

Cổng trường đã xuất hiện trước mặt chúng tôi rồi. Tôi có thể thấy thầy giáo phụ trách bắt học sinh đi muộn cũng đứng đó rồi. Giờ vẫn đang còn sớm, nên chắc là thầy ấy cũng đang làm cả công tác bảo vệ nữa. Không phải có ý xúc phạm đâu, nhưng có lẽ thầy ấy sẽ cản trở thời gian giữa tôi và Kaede mất.

Nếu tôi muốn mời cô ấy, thì đây là thời điểm thích hợp nhất. Nếu tôi lợi dụng tình huống này một chút thì cũng ổn thôi, vì dù sao tôi cũng vừa cứu cô ấy mà, đúng chứ?

"Vậy thì để trả ơn, lần này cậu muốn cùng mình đi xem pháo hoa không?"

"Huh?"



"Nó là để cảm ơn mình, vậy nên cậu không được từ chối đâu đấy."

"Được rồi, mình hiểu rồi." Kaede trả lời sau một hồi suy nghĩ.

Có vẻ như tôi đã hơi ép buộc cô ấy, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác. Mừng thầm trong lòng, tôi đi thẳng đến cổng trường.

Ngày 24 tháng 7, 3 ngày trước khi lễ hội pháo hoa diễn ra.

Trong lúc đang tắm, tôi chợt nhớ ra dù đã hứa cùng nhau đi xem pháo hoa, nhưng chúng tôi chưa chọn địa điểm gặp mặt. Tôi rời khỏi nhà tắm, và gọi thẳng cho cô ấy luôn.

"Chào."

"Ừm..."

"Này, chúng ta chưa chọn địa điểm hẹn gặp nhau đúng chứ?"

"Ah... ừm." chắc cô ấy cũng vừa mới nhận ra chuyện này.

"Thế thì gặp nhau chỗ cầu thang đá dưới chân đổi được không?"

"Ừm, được thôi. Chúng ta cũng sẽ xem pháo hoa trên đỉnh đồi đó luôn nhỉ?" Kaede hỏi lại. Vì tôi đã nhìn được tương lai, nên địa điểm xem pháo hoa cũng đã được quyết định từ lâu rồi.

"Ah, ừ. Quyết định thế nhé... được rồi, gặp lại sau."

"Chờ đã. Ừm, trang phục thì sao? Mình thật sự không biết phải mặc gì cả."


"Trang phục hả... mình nghĩ là mình muốn nhìn thấy cậu trong bộ yukata đấy." trong tiên đoán tôi thấy năm 6 tuổi, Kaede đang mặc yukata.

"Yukata cũng tốt mà nhỉ. Được thôi, cậu cũng phải mặc yukata đấy nhé."

"Đã hiểu. Vậy thì 18:30 tại cầu thang dưới chân đồi. Trong bộ yukata nhé."

"Ừm... mình rất mong chờ đấy." Tôi có thể tưởng tượng được Kaede nói với một nụ cười bên kia đầu dây.

Ngày 27 tháng 7, ngày diễn ra lễ hội pháo hoa. Còn một lúc nữa mới đến giờ hẹn cơ, nhưng tôi đã thay đồ sang yukata rồi. Tôi chọn một bộ màu đen tuyền. Bố mẹ tôi đang ngồi trong phòng khách lúc tôi đến đó, và tôi với lấy cái quạt, tự tạo những làn gió xoa dịu cái nóng của mùa hè.

"Ôi chà, con hợp với bộ yukata này lắm đấy. Con định đi xem pháo hoa hả?" Mẹ hỏi khi thấy tôi trong bộ trang phục khác với thường ngày.

"Ừm..."

"Với ai thế?"

"Ai cũng được mà đúng không?"

"Một cô gái hả?"

"Không phải đâu."

"Thôi nào," bố tôi ứng cứu kịp lúc, "nhớ đừng về muộn nhé." mẹ tôi cũng không hỏi thêm gì nữa.

Sau khi nốc cạn cốc trà lúa mạch, tôi rời phòng khách và tiến về hướng cầu thang thẳng đến phòng tôi. Rồi đột nhiên, cơn chóng mặt ập tới. Trong một khoảnh khắc, mọi thứ xung quanh tối om, và khung cảnh thay đổi.

Hôm nay, ngày 27 tháng 7, lúc 18:35, Otomigawa. Tại một trong những điểm bắn pháo hoa. Những người phụ trách kĩ thuật đang đứng đó, bất động. Anh Suzuki cũng ở đó nữa. Ống trụ dùng để bắn pháo lên nằm lăn lóc trên mặt đất. Năm tên thủ phạm cười vang, và bóng của chúng mờ dần khi biến mất khỏi hiện trường.

Ngay sau đó, lí trí của tôi trở lại và tôi ngồi bệt xuống cầu thang. Mồ hôi túa ra như tắm, tôi nghĩ cốc trà lúa mạch lúc nãy giờ chắc chẳng còn gì đâu.

Đây là tiên đoán thứ 3 rồi. Lần này thì pháo hoa đã không được bắn, và tôi thì cũng không ở chỗ đó nữa. Sẽ ổn thôi nếu tôi nhìn thấy cảnh mình ngăn không cho lễ hội bị hủy, nhưng sự thật thì phũ phàng. Một lời tiên tri với bông pháo 4 thước bùng nổ trên bầu trời, và một lời tiên tri khác nơi mà lễ hội bị hủy bỏ. Điều này nghĩa là, dù cho bên nào trở thành sự thật đi nữa, thì chắc chắn bên còn lại sẽ bị thay đổi. Dù cho tôi có chọn tương lai nào, thì khả năng của tôi cũng đều bị cướp mất.

Nhưng nếu lễ hội không diễn ra, thì thậm chí cả năng lực của Kaede cũng sẽ đi theo luôn.

Nếu giờ tôi quay lại phòng khách, bố tôi sẽ ở đó. Nếu tôi đến khu nhà chính, ông tôi chắc chắn cũng sẽ ở đó. Xung quanh tôi có biết bao người tôi có thể nói chuyện được. Tôi có thể hỏi họ xem lời tiên tri nào có thể xảy ra, và tôi nên làm gì. Và chúng tôi sẽ tìm ra được cách giải quyết mâu thuẫn giữa hai lời tiên tri này, giống như tôi đã thử làm trước đây vậy.

Nhưng sau đó, tôi -- tiến thẳng đến của chính. Xỏ đôi guốc mộc vào chân, tôi rời khỏi nhà.

Nơi tôi đang hướng đến không phải là khu nhà chính, mà là nơi họ sẽ bắn pháo hoa. Tôi không còn thời gian để thảo luận với sai được nữa. Vì tôi không chắc rằng lần này mâu thuẫn có thể bị giải quyết dễ dàng. Nhảy lên xe đạp, tôi cố đạp hết tốc lực. Nhìn đồng hồ, giờ là 17:55, giờ hẹn của chúng tôi là 18:30. Từ đây đến chỗ bắn pháo hết tầm 20 phút, và cả đi cả về tận 40 phút cơ. Từ nhà tôi ra đến chân đồi cũng tầm 3 phút. Nhưng nếu tôi đến đó ngay sau khi quay về, chắc tôi sẽ đến sớm hơn được một lúc. Nhưng cũng có thể tôi sẽ không kịp. Gạt bỏ những suy nghĩ thừa thãi đi, tôi dồn hết sức mình đạp nhanh nhất có thể.

Ngang qua tấm bảng mà mình đã dán tờ rơi lên, vì lí do nào đó mà tờ rơi không còn ở đó nữa rồi. Giờ thì tôi đang nghĩ xem có đường tắt nào nhanh nhất để đến đó hay không đây.

Sau khi băng qua một lối tắt nhỏ, cả bầu trời hiện ra. Bờ sông Otomigawa nằm ngay trước mặt rồi, nhưng tôi thì không thể tiến xa hơn được nữa. Hàng sào đã được lập ra, và trên đó là một biển báo ghi "Cấm vào". Nơi này giờ đang là khu vực cấm rồi.

Chắc chắn không có nơi nào bị cấm vào trong lễ hội pháo hoa hết, nhưng lễ hội nơi này thì lớn hơn rất nhiều do phải bắn cả pháo 4 thước nữa.

Tôi lôi điện thoại ra khỏi túi yukata để xem giờ. 18:10 rồi, tốt nhất tôi nên nhanh lên.

Tất cả những tiên đoán tôi thấy từ trước đến giờ đều bao gồm cả hành động của tôi nữa. Nhưng lần này khác hoàn toàn. Để có thể thay đổi tương lai, tôi phải tự đưa ra quyết định, và cách thức để hoàn thành nó. Bỏ điện thoại vào giỏ xe đạp, tôi quay lại để tìm đường khác dẫn đến nơi nào đó gần điểm bắn nhất.


Quay xe 180 độ, tôi nhận ra một nhóm người đang tiến về phía này. Người đi đầu bọn họ trông có vẻ trẻ hơn cả tôi. Đây chắc chắn là cái nhóm 5 người đã phá hoại lễ hội mà tôi đã thấy trong tiên đoán rồi.

Tôi dừng xe lại, và nói với họ trong khi tay vẫn giữ xe.

"Có vẻ đây là khu vực cấm vào đấy."

"Thì?" tên cầm đầu hống hách hỏi lại trong khi nhìn tôi với ánh mắt sắc bén.

"Tôi chỉ muốn nói là mấy người không được quyền đi qua đây thôi."

Nghe tôi nói vậy, tên cầm đầu chậm rãi bước về hướng tôi, và cố ý va vào người tôi. Những tên còn lại không làm vậy, nhưng chúng mặc kệ tôi và đi theo thủ lĩnh.

Tôi bỏ xe đạp ra, quay lại và túm lấy vai tên cầm đầu. Tiếng cạch phát ra từ chiếc xe đã đổ ập xuống, tiếng ve sầu râm ran dường như dừng lại trong một khoảnh khắc. Và rồi, mọi thứ trở lại bình thường.

"Tôi đã nói đây là khu vực cấm vào rồi mà nhỉ. Đúng không, Tateishi, Mikami?"

Có hai đứa đã không đi qua tôi lúc nãy. Chúng là hai đứa đàn em trong câu lạc bộ bóng đá của tôi hồi sơ trung. Takeshi cao hơn tôi, nhưng cậu ta khá gầy. Cậu ta là một người kiểu hướng ngoại, và luôn biết cách điều hướng bầu không khí trong trò chuyện. Mikami thì thấp hơn tôi, và cũng khá bé nữa. Tuy không nổi bật nhưng cậu ta lại là người có thể làm bạn với rất nhiều người. Vậy nên, tôi nghĩ rằng có khi nào do như vậy nên cậu ta mới có liên hệ với mấy tên này hay không.

Tôi biết rõ cả hai đứa nó, và tôi không thể tưởng tượng được viễn cảnh chúng nó đấu với tôi. Thay vào đó, tôi lại nghĩ rằng có thể chúng nó sẽ bị sốc và đứng run rẩy sau tôi thôi.

Tên thủ lĩnh quay lại, trông hắn có vẻ bắt đầu thấy lo lắng rồi. Nếu hắn biết rằng chúng tôi là người quen, đến mức mà tôi có thể thoải mái gọi thẳng tên của họ ra, thì chắc hắn sẽ không dám làm quá đâu. Chắc hắn đang nao núng vì nghĩ rằng có khi nào mình đã gây sự với nhầm người rồi không. Hơn nữa, nếu hai người kia bên phe tôi, thì sẽ là một trận đấu với thế 3v3.

"Tôi sẽ không nói gì đâu, vậy nên dừng lại ở đây đi."

Tôi vỗ vai tên đứng trước mặt mình. Nhìn thẳng vào mặt hắn, tôi biết chắc chắn hắn sẽ không khai chiến với tôi. "Xin lỗi vì đã giữ mấy cậu lại như vậy." tôi nói tiếp

Tên cầm đầu chậm rãi quay lại, và lần này thì không đâm vào người tôi nữa. Tôi đã cố tỏ ra cứng rắn nhất có thể, nên tôi đã thả lỏng trong một khoảnh khắc mà không ai chú ý tới. Tateishi và Mikami cúi đầu chào tôi, và theo gót cả mấy tên kia.

Với việc này, không biết pháo hoa có được bắn lên thành công hay không. Tôi khá quan ngại về việc mấy tên kia có thể quay lại đây sau khi tôi rời đi. Nhưng chẳng còn nhiều thời gian để nghĩ ngợi nữa, vì giờ chắc cũng sắp đến giờ hẹn rồi.

Nhặt điện thoại nên, tôi mở màn hình ra xem giờ. 18:14, gần sát giờ rồi. Bỏ điện thoại vào túi áo, tôi nhảy lên xe và đạp về hướng ngược lại hướng lúc nãy. Khi gần đến ngã rẽ đầu tiên, tôi thấy nhóm 5 người kia. Lòng thầm cầu rằng bọn họ sẽ về thẳng nhà, tôi tăng tốc và rẽ trái. Dồn hết sức lực, tôi đạp thẳng đến chỗ hẹn. Nếu tôi không làm thế, tôi sẽ để Kaede đợi mất. Và việc đó có thể sẽ phần nào ảnh hưởng đến lời tiên tri.

Nơi gặp mặt hiện ra trước mắt tôi, và có vẻ như Kaede chưa đến. Làm được rồi. Tôi giảm tốc và xuống xe. Dựng xe mình ở một cái cây khá xa, tôi quay lại chỗ hẹn, điều chỉnh lại nhịp thở và chỉn chu lại bộ yukata.

Sau khi hít một hơi thật sau, tôi thấy Kaede đang đến gần bằng những bước chân nhỏ nhắn mà nhanh nhẹn.

Ngay khi thấy hình bóng ấy, tôi lập tức bị hút hồn.

"Đợi lâu chưa?" Kaede hỏi. Cô ấy đang mặc một bộ yukata màu xanh dương, và họa tiết cá vàng xung quanh. Mái tóc dài được cột lại, trông Kaede quyến rũ hơn bình thường, tỏa ra khí chất của một người phụ nữ.

"Nah, mình cũng vừa đến thôi. Bộ yukata của cậu dễ thương lắm đấy."

"Của cậu cũng đẹp đấy." Kaede nói trong khi đỏ bừng mặt.

"Nào, chúng ta đi chứ nhỉ?" tôi đưa tay về phía cô ấy. Kaede thoáng bối rối khi đưa tay ra, vậy nên tôi đã nắm luôn bàn tay ấy. Tay cô ấy nhỏ hơn tôi tưởng, đúng là tay con gái có khác.

Lần đầu tiên đến trường hồi sơ trung, khi đang tay trong tay với cô gái bên cạnh tôi, chúng tôi đã bị mấy anh chị khóa trên trêu chọc. Kể từ hồi đó, tôi chưa bao giờ nắm tay ai khác nữa. Và lúc ấy, cả Kaede cũng vậy.

Chúng tôi song hành đi lên khoảng chững cả trăm bậc thang đá. Nhìn xuống chân Kaede, tôi có thể thấy cô ấy cũng đi guốc gỗ giống mình. Những bước chân tôi hơi chậm lại. Trong tiếng lạch cạch của guốc gỗ, tôi vẫn có thể nghe tiếng tim mình nhảy liên hồi.

Khi đã quen với việc leo thang bằng đôi guốc này, tôi mới để ý cảnh sắc xung quanh, và một dàn những chiếc đèn nhỏ được xếp bên phải những bậc thang, tạo ra một bầu không khí huyền ảo.


"Tuyệt thật đấy nhỉ. Thì ra ban đêm ở đây sẽ như này."

"Ừ."

Đây là nơi tôi thường đến khi còn nhỏ. Tôi cố gợi lại những hình ảnh xưa cũ kia, nhưng nơi hiện tôi đang đứng thì chẳng giống ngày xưa chút nào

Sau vài phút đi bộ, chúng tôi đã lên đến đỉnh đồi. Khung cảnh rộng lớn mở ra, và có vẻ như thảm cỏ đã được trồng sẵn ở đó. Trước mắt tôi là hàng rào gỗ, cũng là nói tôi đã thấy trong tiên đoán của mình.

Chúng tôi tự nhiên hướng thẳng đến phía hàng rào. Càng tiến lại gần, khung cảnh ban đêm càng mở rộng ra trước mắt. Thường thì sẽ tối hơn cơ, nhưng vì hôm nay là lễ hội, nên ánh đèn quán xá cùng những chiếc đèn lồng được thả lên thắp sáng cả khu vực. Thật là một khung cảnh đặc biệt cả năm chỉ có một lần.

"Đẹp thật đấy."

"Cậu có muốn đi thăm mấy quầy hàng không?"

"Không cần đâu, mình chỉ cần xem pháo hoa là đủ rồi." Mặc dù vậy, ánh mắt Kaede nhìn mọi vật trông đầy thích thú, như một đứa trẻ vậy.

Tôi nhìn giờ trên đồng hồ của mình. 6 giờ 58 rồi, 2 phút nữa pháo hoa sẽ bắt đầu.

"Nó sẽ bắt đầu sớm thôi."

Nói xong, đột nhiên tôi lại thấy lo lắng. Thứ nhất, liệu lễ hội pháo hoa có thực sự diễn ra tốt đẹp? Và, liệu bông pháo 4 thước có được bắn không? Kaede có thực sự thích mình không? Cô ấy có tỏ tình với mình không? Có thể giải quyết được mâu thuẫn giữa hai lời tiên đoán không? Liệu mình có mất đi năng lực không? Có quá nhiều điều khiến tôi phải lo lắng. Nhưng tất cả những suy nghĩ ấy lập tức bị nhấn chìm bởi ánh sáng và một tiếng nổ lớn.

Pháo hoa cuối cùng cũng bắn lên, và đó cũng là thông báo cho mở màn cho một lễ hội pháo hoa rực rỡ. Sự lo lắng cùng với cảm giác rằng mình sẽ mất đi năng lực tiên đoán trộn lẫn trong đầu tôi. Dù vậy, ngay bây giờ, tôi chẳng còn quan tâm đến chuyện đó nữa, vì những tiếng nổ 'don don' trên bầu trời rực rỡ đã chiếm trọn tâm trí tôi rồi."Tuyệt thật đấy nhỉ." Tôi vô thức thốt lên. Pháo hoa luôn đẹp như thế này sao? Tôi chắc chắn đã từng xem pháo hoa rất nhiều lần trước đây rồi, nhưng chẳng hiểu sao lần này lại gây ấn tượng mạnh cho tôi đến thế. Nhưng đó không phải là tất cả những gì tôi đang nghĩ.


Tôi tự hỏi biểu cảm của Kaede ra sao khi nhìn thấy cảnh tượng này, nghĩ thế tôi liền nhìn qua cô ấy, nhưng Kaede cũng nhìn về hướng tôi. Mắt chúng tôi chạm nhau. Khuôn mặt Kaede trong đêm được rọi sáng bởi sắc màu của pháo hoa. Nhưng đây chưa phải là lúc tôi có thể thổ lộ được, nên tôi ngước lên nhìn trời lần nữa.

Những bông pháo được bắn liên tục lên trời từ 5 điểm bắn khác nhau, nhuộm màn đêm trong sắc màu của ánh sáng.

Có những bông pháo mang hình dáng kì lạ như hình mặt cười, hay nửa quả dưa hấu. Chúng được gọi là ... Gần đây, còn có cả những loại pháo hoa có hình người nữa cơ.

Pháo hoa bắn thẳng lên trời, trông cứ như những quả tên lửa nhỏ hướng thẳng đến vũ trụ. Chúng bay cao, cao nữa, khiến tôi cứ trông xem lúc nào thì nó phát nổ. Và rồi 'don' bông pháo nở bung ra, pháo bay càng cao, chúng càng nổ to và rực rỡ.

Khoảng giữa buổi lễ, vô số pháo hoa được bắn liên tục lên trời. Chúng bay lên lần lượt, bông nọ nối tiếp bông kia nổ hàng tràng dài. Nền trời giờ đầy đủ những sắc màu và hình dạng, chắc hẳn khung cảnh này khiến ai nhìn thấy cũng phải kinh ngạc.

Sau đó, chúng tôi cứ thế bên nhau tận hưởng lễ hội suốt 1 tiếng rưỡi đồng hồ. Giờ cũng đến lúc bông pháo 4 thước được bắn lên rồi. Tôi nín thở hồi hộp.

'Hyu-' một vầng sáng nhỏ lao thẳng lên trời. Như mọi năm, bông pháo 4 thước này sẽ kết thúc lễ hội. Nhưng hôm nay thì khác.

Tia sáng ấy, bay lên cao hơn bất cứ bông pháo nào khác, nở rộ trên nền trời.

Ánh sáng rực rỡ trước mắt chúng tôi. Và, khi những tia sáng màu cam mờ dần.

Tôi nghe tiếng Kaede cạnh tôi.

"Mình thích cậu."

Cuối cùng, bông pháo mờ hẳn, và trước khi biến mất, ánh sáng xanh dịu nhẹ xuất hiện.

======

Kaede's POV:

Tôi đã thổ lộ với cậu ấy. Tôi đã mặc kệ lời tiên tri, và nói rằng tôi thích cậu ấy.

Bông pháo 4 thước tôi đã thấy trong tiên đoán giờ biến mất hoàn toàn. Trên ngọn đồi lộng gió này, sự tĩnh lặng bao trùm lên bầu không khí. Lời tiên tri đã không trở thành sự thật. Khoảnh khắc tôi tỏ tình, tôi đã thay đổi tương lai rồi đúng chứ? Hay tôi đã thay đổi nó trước cả lúc này luôn rồi? Tôi đã không được cậu ấy tỏ tình. Thay vào đó, trong sự đau đớn của bản thân, tôi đã nói rằng tôi thích cậu.

Thật là bi hài mà.

Dù cho tôi đã thành thật với bản thân mình, nhưng sự thật rằng lời tiên tri khi tôi được tỏ tình đã không xảy ra, điều đó cũng có nghĩa là, chắc cậu ấy không thích tôi nên mới không làm vậy. Nếu đúng là như thế, thì tôi sắp bị từ chối rồi. Tôi nắm thật chặt tay lại, và cố giữ cho mình bình tĩnh để không chạy khỏi nơi này.

======

Ichimiya’s POV:

Tôi nghe giọng Kaede ngay cạnh tôi. "Mình thích cậu" y như lời tiên đoán vậy. Tôi đã được Kaede tỏ tình. Lời tiên tri đã trở thành sự thật. Thay vì cảm thấy vui vì tiên đoán đã đúng, giờ tôi chỉ thấy hạnh phúc vì được người ấy nói lời yêu thôi.

Việc còn lại là khiến lời tiên tri của Kaede thành sự thật. Tôi vẫn chăm chăm nhìn lên trời. Làm ơn. Làm ơn bay lên đi mà. Cho đến năm ngoái, đây sẽ là kết thúc của lễ hội. Nhưng năm nay thì khác, sẽ có một bông pháo nữa được bắn lên.

Một khoảng lặng sau khi bông pháo đầu tiên được bắn lên. Tim tôi đang đập như muốn nhảy ra ngoài.

Sau đó, tôi nghe thấy một âm thanh từ xa.

'Hyu~' nó là tiếng một bông pháo nữa bắn lên.

Tôi nhìn sang Kaede. Trông cô như đang đóng băng, và đôi mắt thì cụp xuống.

'Bùm' Bông pháo 4 thước đã nổ trên trời cao.

Kaede ngước nhìn lên trời, với biểu hiện cực kì ngạc nhiên. Tôi liếc nhanh qua bông pháo thứ hai ấy. Màu sắc hiện ra sau những chùm cam của bông pháo, là màu hồng đã xuất hiện trong tiên đoán của Kaede.

Tôi quay sang nhìn Kaede

Và những lời ấy cứ tự nhiên thoát ra.

"Cậu biết đấy, mình cũng thích cậu."

Kaede nhìn sang bên này. Trông cô rất ngạc nhiên. Có vẻ như cô chưa kịp nắm bắt tình huống hiện tại.

Nên tôi nói lại lần nữa.

"Mình cũng thích cậu. Hẹn hò với mình nhé?"

Vì tôi đã để Kaede tỏ tình trước, nên tôi quyết định mình sẽ là người mời cô ấy hẹn hò.

"Vâng" là từ duy nhất Kaede nói ra, trông cô như sắp khóc vậy.

Tiếng côn trùng râm ran càng lúc càng rõ hơn, như muốn báo hiệu rằng màn bắn pháo hoa cuối cùng cũng kết thúc.