Đã được 3 tháng kể từ khi tôi chuyển đến trường cao trung Maika này vào tháng 4 rồi, và tôi cũng đã quen dần với trường lớp. Ichimiya cũng ở cùng lớp với tôi. Chúng tôi đã học cùng nhau từ hồi tiểu học rồi, và thỉnh thoảng chúng tôi còn chung lớp nữa. Những khi được học chung như vậy, trong tôi luôn bí mật trào dâng cảm giác hạnh phúc.
Sau khi đến lớp, tôi ngay lập tức tiến tới chỗ ngồi của mình, chỗ dưới cùng ngay cạnh cửa sổ. Tôi khá thích chỗ này, cơ mà nắng chiếu vào nơi đây gắt quá, nên tôi đang mong được đổi chỗ khác.
Tôi là kiểu người luôn đến trường sớm, vậy nên trong lớp giờ chỉ có 10 người, trong đó có cả cậu ấy. Chỗ của cậu ngay cạnh cửa sổ đầu tiên, và cậu thì đang ngồi và tán chuyện cùng mấy cậu bạn khác gần đó. Với mái tóc nâu nhạt, cậu trông có vẻ hơi tùy tiện một chút, nhưng ai cũng biết cậu là một người rất có trách nhiệm. Nhờ đó mà Ichimiya đang làm lớp trưởng lớp tôi. Tay đang chống cằm, đầu cậu ấy hơi nghiêng sang phải khi nói chuyện. Thật là ngầu quá đi.
Thường thì, sau khi bỏ cặp xuống bàn, tôi đến nói vài chuyện với cô bạn Misa Watanabe ngồi cạnh mình. Mọi khi, tôi sẽ nói "Chào buổi sáng." với cậu ấy, nhưng bây giờ cứ nghĩ đến giấc mơ đó, tôi chẳng thể lại gần cậu được. Sau một lúc phân vân không biết phải làm gì, tôi quyết định quay về chỗ của mình.
Trong giờ học, do có 4 người ngồi trước đã chắn mất tầm nhìn của tôi, nên tôi chỉ có thể nhìn thấy đầu cậu ấy. Nhưng bây giờ thì khác, tôi hoàn toàn có thể nhìn thấy cậu ấy ngồi trước mặt mình rõ ràng. Tôi cảm thấy như mình có thể ngồi ngắm cậu ấy mãi mãi luôn vậy. Nhưng sau một hổi, cậu ấy quay lại, và nhìn thẳng vào tôi. Rồi cậu ấy đứng dậy, và tiến lại gần chỗ này. Cậu càng tới gần thì tim tôi đập càng lúc càng nhanh.
Gì? Gì? Gì vậy chứ? Tại sao cậu ấy lại tiến lại đây? Đầu tôi bắt đầu loạn hết lên rồi.
"Cậu sao thế?" cậu ấy hỏi trong khi nhìn lại gần tôi hơn.
"Hả? Có gì à?" Tôi trả lời trong khi đảo mắt qua chỗ khác.
"Nah, thường thì cậu sẽ nói chuyện với Watanabe đúng chứ? Các cậu cãi nhau hay gì à?" Ichimiya nhìn qua Misa và hỏi vậy.
"Không phải đâu."
"Thế cậu thấy không ổn à, hay là bị sốt rồi?"
Cậu ấy cố đưa tay lên trán tôi để kiểm tra, nhưng tôi xấu hổ không chịu được, nên đã đẩy tay cậu ấy ra.
Nó không giống như kiểu nói đùa "Đừng có chạm vào mình." như hồi tiểu học, mà lần này... tôi đã thực sự đẩy tay cậu ấy đi. "Ah" tôi thốt lên hối hận, nhưng dù vậy, tôi vẫn tiếp tục lạnh lùng với cậu ấy, "Tớ nói tớ ổn mà."
"Vậy à." Cậu ấy nói vậy rồi quay về chỗ của mình, tiếp tục tán gẫu với mấy đứa bạn.
Tôi lại làm như thế nữa rồi. Tất cả là tại giấc mơ đó đấy. Giờ cứ như tất cả mọi âm thanh xung quanh tôi đều biến mất hết vậy. Làm điều như vậy với cậu ấy, tôi tự hỏi liệu sau này cậu ấy có thực sự tỏ tình với mình nữa hay không. Tôi ngồi lo lắng, lỡ như tương lai thay đổi thì sao.
Có một điểm yếu trong khả năng dự đoán tương lai của tôi. Nếu tương lai tôi đã thấy mà không xảy ra như đoán trước, thì khả năng của tôi sẽ vĩnh viễn mất đi. Tôi nghe chuyện này từ bà tôi, người có thể nhìn thấy tương lai trong 1 phút sau hiện lên trong tâm trí.
Khoảng 20 năm trước, khi bà 62 tuổi, bà đã nhìn thấy ông tôi sắp bị tai nạn giao thông. Vậy nên bà đã bảo ông chọn đường khác mà đi. Cuối cùng thì, vụ tai nạn đã không xảy ra và ông tôi đã an toàn, nhưng bà tôi đã mất đi khả năng tiên đoán. Bà cũng nói với tôi thế này:"Cháu có thể thay đổi được những gì cháu thấy, nhưng chỉ một lần duy nhất thôi. Vì một khi thay đổi tương lai, khả năng của cháu sẽ biến mất. Vậy nên hãy dùng cơ hội duy nhất đó để giúp người quan trọng với cháu nhé."
Vậy nên tôi sẽ không bao giờ dùng cái cơ hội duy nhất đó để thay đổi tương lai cậu ấy tỏ tình được. Dù sao thì, đó cũng là một tương lai tốt đẹp mà, và tôi cũng chẳng muốn thay đổi nó đâu. Bà tôi không hề hối hận khi từ bỏ đi năng lực đó, và tôi cũng không muốn mình phải hối hận nếu phải tự tay thay đổi những gì sẽ xảy ra.
Việc đẩy tay cậu ấy ra vừa rồi có lẽ là một thất bại khủng khiếp với tôi rồi. Đó là tại sao tôi sẽ cố gắng không gắt gỏng với cậu ấy nữa, tôi muốn trở nên thân thiện hơn để chúng tôi có thể cùng nhau đến lễ hội pháo hoa.
==========
Đã 6 ngày trôi qua kể từ hôm đó. Hôm nay là ngày 19 tháng 7, và kì nghỉ hè của chúng tôi sẽ bắt đầu vào ngày mai. Tôi cứ mải nghĩ về quãng thời gian 2 tuần cho đến lễ hội pháo hoa, mà quên béng mất kỳ nghỉ này. Khi bước vào kì nghỉ, tôi sẽ không còn có thể gặp cậu ấy nữa. Tôi vẫn chưa hẹn cậu ấy đi xem pháo hoa nữa cơ. Trước đó còn có vài chuyện xảy ra nữa, nên tôi không nghĩ cậu ấy sẽ mời tôi đâu. Nếu chúng tôi không đi xem cùng nhau, viễn cảnh kia sẽ không xảy ra, và tôi sẽ mãi mãi mất đi năng lực này.
Hôm nay là cơ hội cuối cùng để mời cậu ấy cùng đi rồi. Chỉ cần xin lỗi về chuyện hôm trước thôi, và mình sẽ là người mời. Không còn cơ hội nào khác nữa đâu.
Tôi quyết tâm như vậy trên đường tới trường. Mãi nghĩ, tôi chẳng nghe được tiếng còi xe inh ỏi đang đến gần, cảm giác như cả thế giới đang chậm lại. Đến khi nhận ra thì cơ thể tôi chẳng thể theo kịp trí óc được nữa rồi, và tôi nghĩ rằng mình sẽ chết mất thôi. Nhưng ngay lúc đó, ai đó đã kéo cánh tay trái tôi lại. Thế giới lại chuyển động như bình thường, và trước mắt tôi là một chiếc xe tải vừa mới chạy qua.
"Nguy hiểm lắm đấy! Cậu bị ngốc à!?"
Tôi giật mình khi nghe giọng nói to tướng phát ra. Khi tôi quay sang, cậu ấy đang đứng ngay cạnh tôi rồi. Có lẽ cậu là người đã cứu tôi khi tôi qua đường mà không thèm nhìn đèn tín hiệu.
"Xin lỗi." Tôi nói trong khi ngước nhìn lên, thì thấy cậu ấy đang thở dốc. Nhìn cậu ấy, tôi lại nhớ tới chuyện từng xảy ra trước đây. Hồi tiểu học, cậu ấy cũng kéo tay tôi lại như này khi tôi sắp bị ngã xuống sông. Đó cũng là lúc mà tôi rơi vào lưới tình.
Tôi tiến đến trường cùng cậu ấy. Tôi đã định xin lỗi cậu ấy trước, và rồi mời cậu ấy đến lễ hội, vậy mà bây giờ tôi lại phải xin lỗi thêm về một chuyện khác nữa.
Trên đường đi, cậu ấy đứng phía ngoài tôi, phần gần đường xe chạy hơn. Tôi thấy hạnh phúc vì sự tốt bụng của cậu ấy, nhưng đồng thời tôi vừa hơi cúi đầu xuống vì thấy có lỗi. Tôi đã cố ngẩng đầu lên vì cứ cúi đầu đi như này khá nguy hiểm, nhưng cuối cùng tôi vẫn cứ cắm mặt xuống dưới. Cứ như thế, tôi quyết định phải xin lỗi cậu ấy rõ ràng mới được.
"Này."
"Sao thế?" cậu ấy quay lại nhìn tôi.
"Ừm... cho mình xin lỗi nhé."
"Không sao mà, lúc nãy cậu cũng xin lỗi rồi còn gì."
"Ừ, nhưng mà mình xin lỗi vì cả hôm trước nữa."
"Hôm trước xảy ra gì à?"
"Mình đã đẩy tay cậu ra khi cậu quan tâm đến mình ở trong lớp, đúng chứ?"
"À, là chuyện đó. Lúc đó cũng một phần lỗi do mình mà, đừng lo."
"Ừm."
Cổng trường đã xuất hiện trước mắt chúng tôi rồi. Thầy giáo phụ trách bắt lỗi mấy đứa học sinh đi muộn đã đứng đó sẵn rồi, dù bây giờ còn chưa đến giờ nữa mà.
"Thay vì nghĩ linh tinh, cậu nên chú ý đi đường hơn đi. Mình đã luôn nhắc cậu như thế từ hồi còn nhỏ rồi, đúng chứ?"
"Mình biết rồi."
"Cậu chưa biết đâu. Với lại, đừng xin lỗi nữa, những lúc như này cậu nên nói cảm ơn mới đúng chứ nhỉ."
"Ừm, xin l-... không... cảm ơn cậu..."
"Vậy thì để trả ơn, lần này cậu muốn cùng mình đi xem pháo hoa không?"
"Huh?"
"Nó là để cảm ơn mình, vậy nên cậu không được từ chối đâu đấy."
Tôi đã thực sự hạnh phúc. Vậy là sau cùng, giấc mơ tiên tri đó đã đúng. Để giấu đi cảm xúc đang trào dâng trong mình, tôi chỉ trả lời cậu ấy "Được rồi, mình hiểu rồi." như là tôi không có lựa chọn nào khác ấy. Tôi vui đến mức muốn cười toe toét cơ, nhưng tôi đã cố giữ cho khóe miệng mình không nhếch lên hết sức có thể. Bước chân tôi nhẹ tênh, tôi thầm nghĩ mình phải sửa cái tính không thành thật này mới ổn.
==========
Ngày diễn ra lễ hội pháo hoa đã tới. Tôi đã có một khoảng thời gian khó nhằn khi phải lựa xem bộ đồ nào sẽ hợp với mình kể từ ngày đầu nghỉ hè cho đến giờ. Tất cả là vì tôi chẳng nhớ mình đã mặc bộ nào trong giấc mơ ấy cả. Nhưng cuối cùng thì, 3 ngày trước lễ hội, cậu ấy đã gọi cho tôi và nói rằng cậu muốn thấy tôi trong bộ yukata, vậy nên tôi đã quyết định mặc nó. Nó là một bộ yukata với màu chủ đạo là xanh dương, cùng với họa tiết cá vàng xung quanh. Đó là bộ đồ đã được mẹ tôi truyền lại, và bà cũng là người đã giúp tôi mặc đồ vào. Chắc chắn đây cũng là bộ mà mẹ tôi đã mặc khi đi cùng bố tôi đến lễ hội pháo hoa ngày xưa rồi. Đến tận bây giờ, thiết kế của nó cũng không phải là quá lỗi thời hay gì, trái lại nó còn là một bộ yukata cực kì dễ thương nữa.
“Mẹ ơi, mẹ đã bao giờ thay đổi tương lai mà mẹ được thấy trước chưa ạ?”
“Chưa con à.”
“À, ra vậy, con biết rồi.”
Mẹ tôi vừa nói vừa buộc chặt đai lại cho tôi, và bà còn làm gì đó ở lưng tôi nữa, nhưng tôi lại chẳng thấy được. Sau đó, bà nhẹ nhàng chỉnh lại những nếp gấp trên bộ yukata. Tự nhìn mình trong gương, tôi thấy một bản thân trông có vẻ trưởng thành hẳn, khác hẳn với tôi của mọi ngày.
“Được nhìn thấy cô con gái đáng yêu của mình trong bộ yukata thế này, thì chẳng có lí do gì mà mẹ phải thay đổi tương lai nữa cả.”
Những lời nói ấy của mẹ khiến tôi tự tin hơn hẳn.
“Chẳng lẽ là con sẽ thay đổi tương lai và có một cậu bạn trai hả?” bà ấy hỏi trong khi đang sáp lại cạnh tôi.
“Không phải! Trái ngược hoàn toàn luôn! Con đã mơ rằng mình được tỏ tình cơ.” Tôi nói mà chẳng hề suy nghĩ.
“Được rồi được rồi, tuổi trẻ đúng là tốt quá ha.” Mẹ nói trong khi vừa lấy tay che miệng vừa liếc xéo tôi, cứ như muốn trêu tôi vậy.
“Thôi đủ rồi! Con đi đây.”
“Đi vui vẻ nhé! Và đừng có về muộn quá đấy.”
Tôi rời khỏi nhà và đến nơi hẹn trước với cậu ấy, tại dãy cầu thang bằng đá dẫn lên đỉnh đồi. Chỗ đó cách nhà tôi tầm 3 phút đi bộ. Những tiếng coong coong phát ra từ đôi guốc gỗ mỗi khi tôi bước đi nghe thật dễ chịu làm sao. Chẳng có ai đi cùng hướng với tôi cả, có lẽ vì mọi người đều đã hướng thẳng đến trung tâm lễ hội rồi,
Ichimiya đã chờ sẵn ở đó trong bộ yukata. Mái tóc màu nâu sáng, cùng bộ yukata đen nhánh khiến tim tôi lỡ mất mấy nhịp.
Tôi đã mơ rằng mình sẽ có một cuộc hẹn như thế này. Trong trí tưởng tượng của tôi, tôi sẽ nói “Cậu phải chờ lâu chưa?” và cậu ấy sẽ đáp “Mình mới tới thôi.” Tôi quyết định thử thực hiện nó xem sao.
“Đợi lâu chưa?” chỉ 3 từ thốt ra khỏi miệng tôi thôi, mà tự nhiên thấy bối rối quá, và tôi nói còn lí nha lí nhí nữa chứ.
“Nah, mình cũng vừa đến thôi. Bộ yukata của cậu dễ thương lắm đấy.”
Tôi đã không nghĩ đến trường hợp cậu ấy sẽ nói từ “dễ thương” như vậy, nên giờ thì mặt tôi đang đỏ bừng hết lên và đầu thì cứ như muốn bốc cháy vậy. Nhưng tôi muốn giữ cuộc trò chuyện của chúng tôi tiếp tục, vậy nên tôi đã nói lại với cậu ấy bằng tông giọng khá lớn “Của cậu cũng đẹp lắm đấy.” nghe cứ như tôi đang coi thường cậu ấy vậy. Dù cho thực sự thì tôi chỉ muốn khen cậu ngầu lắm thôi mà, nhưng tại sao tôi lại chẳng nói được vậy.
Ichimiya có vẻ hơi sốc khi thấy tôi phản ứng như vậy, nhưng cậu ấy nhanh chóng nở nụ cười và đưa tay về phía tôi, “Nào, chúng ta đi chứ nhỉ.”
Tôi cố gắng làm mặt lạnh nhất có thể, cho dù tim tôi thì đang đập điên cuồng. Nhưng khi tôi đưa tay mình ra, tôi lại chẳng thể nắm lấy tay cậu ấy được. Khi thấy tôi như vậy, Ichimiya nắm chặt lấy tay tôi ngay. Bàn tay ấy thật lớn, và tuy có chút mồ hôi nhưng tôi lại chẳng thấy phiền chút nào. Có lẽ là do thời tiết khá nóng, hoặc có lẽ là do cậu ấy cũng căng thẳng như tôi vậy. Khi nghĩ thế, tâm trạng tôi trở nên thoải mái và thư giãn hơn một chút.
Chúng tôi sánh bước cùng nhau đi lên tầm 100 bậc thang. Chiều rộng của phần thang đá này đủ cho hai người, vậy nên khoảng cách giữa chúng tôi đã rút ngắn lại. Ở rìa bên phải của các bậc thang đá là vô số các ánh đèn đang tỏa sáng, tạo ra một bầu không khí huyền ảo, cứ như đây là con đường dẫn tới thế giới khác vậy. Tôi có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu trong đêm, tiếng lá cây xào xạc, và tôi hoàn toàn cảm nhận được bầu không khí của một đêm hè. Trong khung cảnh đó, tiếng guốc gỗ của chúng tôi cứ gõ đều đều.
“Tuyệt thật đây nhỉ. Thì ra ban đêm ở đây sẽ như này.” Cậu ấy nói trong khi mắt đang hướng vào những ánh đèn kia.
“Ừ.”
Đối với tôi, đây là một nơi rất quen thuộc rồi. Tôi chỉ toàn đến đây vào ban ngày, nhưng tôi cũng đã được nghe bố mẹ kể lại rằng, ánh sáng ở đây vào ban đêm rất đẹp.
Sau khi đi bộ thêm vài phút nữa, chúng tôi đã lên đến đỉnh đổi, và một khung cảnh bao la mở ra trước mắt. Đỉnh đồi này có phần thảm cỏ trải rộng ngang bằng một sân tennis, và ở một góc còn có một vườn hoa nhỏ nữa. Tôi biết rõ trông nó như thế nào vào ban ngày, nhưng không khí ở đây đã hoàn toàn thay đổi khi màn đêm buông xuống. Xung quanh rất tối, và nếu không có cậu ấy ở cạnh thì tôi đã cực kì hoảng sợ rồi.
Nơi mà tôi đã thấy trong giấc mơ là một chỗ có tầm nhìn bao quát cả thị trấn, và có một hàng rào chắn ở đó nữa. Chắc chắn là ở kia rồi. Ở đó là một hàng rào gỗ dài tầm 20m, được tạo bởi những khúc gỗ to ngang đùi tôi. Chúng tôi cứ tự nhiên mà hướng đến vị trí đó.
“Đẹp thật đấy.” tôi vô thức cảm thán. Từ vị trí này nhìn xuống, tôi có thể thấy ánh đèn từ các quầy hàng, và ánh sáng lập lòe của những chiếc đèn lồng xuyên qua kẽ lá. Đây là khung cảnh ban đêm rực rỡ hiếm có tại cái thị trấn nhỏ này.
“Cậu có muốn đi thăm mấy quầy hàng không?”
“Không cần đâu, mình chỉ cần xem pháo hoa là đủ rồi.”
Chỉ việc được xem pháo hoa cùng cậu ấy thôi là tôi đã thổn thức lắm rồi. Giờ mà cùng nhau thăm thú lễ hội nữa thì, nói thật ra tôi thấy rất vui, nhưng có lẽ tôi sẽ không chịu được mất. Bên cạnh đó, nếu lời tỏ tình diễn ra đúng như tiên đoán thì tôi sẽ OK thôi. Khi ấy, tôi cũng sẽ thành thật với lòng mình, và với cậu ấy nữa. Và chúng tôi thì có thể cùng nhau đến các quầy hàng vào mùa lễ hội sau nữa mà.
“Nó sẽ bắt đầu sớm thôi.”Ichimiya nhìn đồng hồ đeo tay của mình và lẩm bẩm. Ngay sau đó, một tiếng nổ cùng một bông pháo hoa to đùng nở ra và biến mất trước mắt chúng tôi. Nó thật đẹp. Tuy có nhỏ hơn thứ tôi đã thấy trong giấc mơ, nhưng pháo hoa thật như này thì lại có mị lực hơn nhiều. Cũng có khả năng là do trong giấc mơ, tôi đã không nghe thấy gì hết ngoại trừ giọng của Ichimiya.
“Tuyệt quá phải không.” Cậu ấy lẩm nhẩm và nhìn sang tôi. Mắt chúng tôi chạm nhau, và tôi tự nhiên thấy lo lắng khi nghĩ rằng có lẽ bây giờ mình sẽ được tỏ tình luôn cũng nên. Nhưng cậu ấy lại quay về hướng pháo hoa, và tôi cũng vậy. Lễ hội pháo hoa ở Otomigawa thường
kéo dài tầm một tiếng rưỡi mỗi năm, với hơn 2 vạn quả pháo hoa được bắn lên. Và đợt pháo cuối cùng được kết thúc bằng một bông pháo hoa tận 4 thước, đó cũng là lí do khiến lễ hội ở đây khá nổi tiếng.
Ngoài ra, còn có các loại pháo hoa dễ thương khác như những hình mặt cười, hay như nửa quả dưa hấu với hai màu xanh đỏ cạnh nhau. Một bông pháo hoa được bắn lên, xuyên qua lòng một bông pháo hoa khác đang nở rộ, và bung nổ ra ở một chỗ cao hơn. Sự tương phản vị trí cao thấp ấy thật đẹp.
Pháo hoa ở đây có nhiều màu sắc khác nhau, và chúng cũng tạo ra những âm thanh khác nhau nữa. Tiếng pháo hoa nổ theo nhịp, tựa như một bản nhạc vậy.
Lúc ấy, một tràng pháo hoa được bắn liên tiếp lên trời, tiếng pháo nổ đùng đùng chồng lên nhau, ánh sáng phát ra khiến tôi choáng ngợp. Bầu trời đêm giờ sáng như ban ngày.
Chúng tôi đã tận hưởng màn pháo hoa đó suốt một tiếng rưỡi. Nhưng thời gian càng trôi, tôi càng nghĩ đến việc khi nào cậu ấy mới thổ lộ đây. Tôi lén ngước nhìn lên khuôn mặt đang được soi rọi bởi ánh sáng từ pháo hoa của cậu ấy. Khá đáng tiếc khi tôi không thể hoàn toàn đắm mình vào việc thưởng thức pháo hoa đẹp như này. Nhưng nếu cứ như này, cho đến khi màn pháo hoa kết thúc thì tôi sẽ mất đi năng lực tiên tri của mình mất. Và trong tương lai, tôi sẽ không thể có cơ hội dùng nó để cứu người quan trọng với mình nữa. Chỉ nghĩ thế thôi mà tôi đã lạnh cả sống lưng rồi.
Có lẽ buổi pháo hoa cũng gần đến hồi kết rồi. Tôi nhận ra điều đó khi thấy nhịp độ pháo hoa đã nhẹ lại bớt, và rồi dâng lên như thể chuẩn bị cho sự xuất hiện của một bông pháo vĩ đại vậy. Sắp đến thời điểm bông pháo 4 thước được bắn rồi sao.
Rồi tôi cũng nhận ra, nếu cậu ấy không tỏ tình với tôi, không chỉ năng lực của tôi mất đi mà tôi cũng chẳng được hẹn hò với cậu ấy nữa. Tôi không muốn thế đâu, tôi thực sự thích cậu ấy mà.
Thế nên tôi đã cầu nguyện. Giống như cầu nguyện với những vì sao, nhưng lần này là với những bông pháo hoa kia. Tôi ước rằng cậu ấy sẽ nói rằng cậu ấy thích tôi, như những gì đã xảy ra trong giấc mơ, dù tôi biết đó là một điều ước hết sức ngạo mạn.
Tôi tự hỏi liệu có phải do tôi đã đối xử lạnh nhạt với cậu ấy, nên cậu ấy không thích người như tôi không. Tôi dần dần mất bình tĩnh, và những suy nghĩ của tôi thì ngày càng nhiều lên.
Ngay lúc ấy, tôi nghe thấy một tiếng “Hyu–” phát ra, đó chắc chắn là tiếng của bông pháo cuối cùng được bắn lên.
Cậu ấy thì vẫn đang nhìn lên trời, nhìn về hướng nơi mà màn pháo hoa chuẩn bị kết thúc.
Từ tận đáy lòng mình, tôi thầm nguyện.
Làm ơn, hãy nhìn về hướng này đi.