Chương 4: Ngẫu Nhiên Gập Trần Ngọc Hiếu
Lục Thiếu Du sao khi tỉnh lại đã 5 giờ sáng rồi, hắn quên là hôm qua nguyên một buổi chiều mình chưa cho gì vào bụng, nên vội sắp xếp lại các lá bài vào ba lô, đi vào nhà về sinh tắm qua một lần, đây là thối quen kiếp trước của hắn mỗi khi ngủ dậy đều phải tắm một lần, mà tắm bằng nước lạnh vì khi làm vậy sẽ giúp đầu ốc của hắn tỉnh táo hơn rất nhiều.
Hắn đi ra ký túc xá, vì mới 5 giờ nên cũng không nhiều cửa hàng mở, nên hắn phải đi ra khỏi trường.
Lúc này ngoài đường không có nhiều người, đi khoảng 10 phút lúc này mới thấy một tiệm phở.
Tiệm phở này là chị của mẹ hắn mở, nhìn cũng đơn giản nhưng phở ở đây làm rất ngon, nguyên chủ cũng hay tới đây ăn, nên hắn mới mò theo ký ức mà đi tới.
-Cô ơi cho cháu 1 tô phở bò ạ.
Từ trong nhà đi ra là một lão bà khoảng 60 tuổi cười nói:
-Ô Thiếu Du à, lâu quá không thấy tới nha, phở bò hả cháu để dì làm cho cháu.
Không lâu sao một tô phở thơm phức được dì bưng tới, mùi hương tỏa ra từ tô phở làm người ta nuốt nước miếng không thôi.
-Dạo này dì khỏe không ạ.
-Khỏe cháu ạ, còn cháu bộ không về nhà thăm ba, mẹ sao mà ở ký túc xá.
Vì nhà hắn không ở Đế Đô nên dì mới hỏi vậy.
-Dạ không dì à, 2 ngày nữa thi kiểm tra rồi, cháu muốn chuẩn bị thật tốt.
-Thế cháu đã có đủ 20 lá bài cho cuộc thì rồi à, nếu cháu thiếu tiền thì dì cho mượn.
Nói rồi định đứng lên đi lấy tiền, Lục Thiếu Du rất cảm động, vẫn như ngày nào, dì luôn quan tâm yêu thương nguyên chủ, kiếp trước hắn là trẻ mô coi không có ai là người thân, một thân một mình không ai quan tâm.
-Dạ thôi dì ạ, cháu đã có đủ 20 lá rồi ạ, kỳ thi này cháu chắc chắn sẽ tốt thôi.
Nói rồi Lục Thiếu Du cuối đầu xuống ăn phở, hai mắt hắn hơi đỏ trong lòng hạ quyết tâm:
-Cho dù thế nào thì bây giờ mình đã có người thân, vì thế ta không cho phép ai làm tổn thương tới họ được.
Sao khi ăn xong dì còn đưa cho hắn 100 đồng nói muốn mua gì thì mua, hắn ôm dì một cái rồi đi về trường.
-À phải rồi hôm này còn 1 lần đánh dấu, thôi đợi về ký túc xa đi rồi tính.
Lục Thiếu Du đi tới bờ sông nhìn xuất thần, hắn tưởng tượng mọi chuyện từ hôm qua tới giờ như nằm mơ vậy, hắn dạo bước đi bờ sông giờ này 5 giờ 50 là thời gian bình mình bắt đầu lên.
Lục Thiếu Du cầm ra bộ ba Legendary Dragon nói nhỏ.
-Rốt cuộc ở thế giới này có tồn tại Atem hay không, hay chỉ là một thế giới bài ma thuật, nếu là như vậy thì có hơi thất vọng a.
Tâm tình của Lục Thiếu Du có chúc kích động, Winged Kuriboh liền từ lá bài bây ra.
-Kuri kuri kuri.
Hình như Winged Kuriboh muốn nói gì đó nhưng hắn không hiểu, Winged Kuriboh cũng hiểu là chủ nhân không hiểu mình nói gì liền bây dô lá bài Timaeus.
-Còn có thể dạng này.
Lục Thiếu Du kinh ngạc trọn mắt hóc mồn, chợt không gian xung quanh của Lục Thiếu Du tối đi, Lục Thiếu Du có chúc hoang mang, hắn nghĩ chuyện này có liên quan tới Winged Kuriboh.
-Gầm...
-Gầm...
-Gầm...
Chợt ba tiếng gầm dữ dội vang lên, ba lá bài Timaues, Critias, Hermos phát ra một cột sáng.
Lục Thiếu Du liền thấy rung động một màng, liền thấy trên bầu trời xuất hiện ba con rồng đó là Timaues, Critias và Hermos, thân hình của chúng nó rất to hắn bảo đảm chỉ một cú đạp xuống đất trường học sẽ bị đè nát.
Timaues, Critias, Hermos liền nổi giận rống lến một tiếng, Lục Thiếu Du liền cảm giác bóng tối xung qua đang chuyển động, Lục Thiếu Du liền cảm giác hoa mắt, sao khi mở mắt ra hắn liền thấy thứ còn to lớn hơn Timaues, Critias và Hermos nữa.
Lục Thiếu Du nhìn một cái liền nhận ra thứ mình nhìn thấy là gì:
-Blue-Eyes, Rainbow, Judgment, Punishment, Galaxy-Eyes, Dragocytos Corrupted Nethersoul, Beelzeus Of The Diabolic, Sart Eater, Red Nova và Shooting Quasar DRAGON.
Lục Thiếu Du ngơ ngác nhìn mà rung động thật sâu, cái này là đã vược qua sự tưởng tượng của hắn, lúc nhìn nguyên tác cũng nghĩ chúng nó đã quá to lớn rồi nhưng bây giờ chứng mắt nhìn thấy mới biết mình sai cở nào.
Nói rất dài dòng nhưng sự việc xảy ra chỉ trong 4 5 giây mà thôi, Lục Thiếu Du định nói gì nhưng hình ảnh liền biến mất, hăn phát hiện mình xuất hiện lại vị trí bang đầu.
Winged Kuriboh cũng xuất hiện lần nữa, hình như nó có chúc kiệt sức, Lục Thiếu Du liền vổ đầu nó nói:
-Vất vả cho mi rồi, cậu trở về đi.
Lục Thiếu Du liền nhìn ba lá bài Timaues, Critias và Hermos nói:
-Rốt cuộc bọn mi muốn nói với ta điều gì.
Lục Thiếu Du liền cất lại ba lá bài, thì đột nhiên có một âm thanh làm hắn quay đầu nhìn tới.
-Có ai không cứu tui với.
Thì ra cách đó không xa có một đội người đang đấu bài, mà người kia bị đội người đánh bại nên b·ị đ·ánh, với hắn chuyện này cũng không liên quan nhưng nhìn người thủ của đội Lục Thiếu Du ngây người vì hắn chính là bạn cùng lớp với hắn, mặc dù hắn không tiếp xúc gì nhiều nhưng nghe nói kỹ thuật đấu bài của cậu ta rất mạnh, nhưng tính tình rất xấu, ai thu cậu ta đều b·ị đ·ánh rất thảm.
Lục Thiếu Du thấy thế biết nếu để chuyện phát sinh tiếp, không chừng người đó bị đ·ánh c·hết.
-Này Trần Ngọc Hiếu được rồi, đánh nữa sẽ c·hết người đó.
Trần Ngọc Hiếu ngẩn đầu lên nhìn thì thấy Lục Thiếu Du hơi sững sờ một chúc liền cười lạnh nói :
-Sao, mày quen thằng này à.
-Không nhưng cậu đánh hắn nữa thì sẽ c·hết người đó.
-Mày không quen lên tiếng làm mẹ gì ?
Trần Ngọc Hiếu đá cho tên kia một cái gầm lên.
-Nếu cậu làm ra án mạng thì sẽ bị nhà trường tước quyền thi kiểm tra đấy.
Trần Ngọc Hiếu hơi sững sờ một chúc giọng diệu đi một cái nói.
-Hừ không cần mày quan tâm.
Lục Thiếu Du cười nói.
-Không phải tui quan tâm cậu mà là tui không muốn mất đi đối thủ trong kỳ thi sấp tới, tui biết cậu là một đối thủ đáng gồm nên tui lúc nào cũng muốn so tài cùng cậu.
Trần Ngọc Hiếu không ngờ giáo thảo của lớp mình lại nói ra những lời như vậy, nên cười khinh miệt nói:
-Muốn làm đối thủ của tao, mày chắc nhắn chứ.
-Thật.
-Tốt, mày đưa duelist cho hắn.
Trần Ngọc Hiểu chỉ về một tên tiểu đệ ra lệnh, tên tiểu đệ đó liền tháo duelist của mình đưa cho Lục Thiếu Du.
-Tốt, tao cho mày cơ hội, nếu mày có thể kiên trì trong 3 lượt thì tao sẽ buông tha tên kia và chấp nhận những gì mà mày nói hồi nảy.
Lục Thiếu Du cười, không phải Lục Thiếu Du thánh mẫu mà là hắn rất thưởng thức tính cách đấu bài của Trần Ngọc Hiếu và chúc năng hệ thống mỗi ngày chiến thắng một người thì sẽ có ban thưởng.
Lục Thiếu Du lấy từ trong ba lo ra 19 lá bài, trong đầu nói:
-Hệ thống cho ta đánh dấu.
-Keng: đánh dấu thành công một lá bài phép Dark Magic Veil.
-Tốt.
-Ngọc Hiểu bộ bài của ta chỉ có 20 lá thôi không có vấn đề chứ.
Trần Ngọc Hiếu khinh thường cười lạnh nói.
-Sao chỉ có 20 bài vậy mà cũng muốn đấu với ta, nhưng không sao.
-Cảm ơn.
-Mày đi ra làm trọng tài.
Trần Ngọc Hiếu chỉ về tên đàn em hồi nảy ra lệnh nói.
-Vâng, quy tắc luật chơi là mỗi bên sẽ có 4000 điểm góc nếu bên nào điểm góc về 0 thì sẽ thua cuộc hoặc là đầu hàng, trận đấu bắt đầu.
Giờ này cũng đã 6 giờ hơn nên người qua đường cũng nhiều hơn, liền thấy bên này có người đấu bài nên tụ tập cùng qua xem.
-Ai đi trước ?
Trần Ngọc Hiếu hỏi.
-Cậu đi trước đi !
-Vậy thì ta sẽ không khách khí, lượt ta rút bài.