Chương 3: Phương Hằng
Kích cuối cùng, bài ma pháp R - Righteous Justice, ta có thể tiêu diệt số ma pháp cạm bẫy ứng với số Elemental Hero mà ta đang điều khiển, ta tiêu diệt cả ba lá bài trên sân ngươi."
Trên sân liền vang lên tiếng bành bành bành, khu rừng nhờ Forest cũng vỡ nát.
(Chainsaw Insect ATK 750, DEF 0)
(Chainsaw Insect: khổ aaa.)
"Kết thúc nào, Sparkman tiêu diệt Chainsaw Insect, sấm chớp."
(Trần Siêu LP 3150)
"Song trọng t·ấn c·ông Blazeman, Great Tormado, t·ấn c·ông trực tiếp."
(Trần Siêu LP 0).
Không khí bỗng chốc yên lặng một cách quỷ dị, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, lúc này một người nào đó nuốt nước bọt, kích động nói:
"Tuyệt vời"
Mọi người dùng ánh mắt chấn kinh, dùng bái, ghen ghét, không phục các loại nhìn Ngô Quốc An.
Ngô Quốc An giờ phút này cũng kích động muốn c·hết, nhưng mặt ngoài vẫn vững như lão cẩu.
Trần Siêu thì một mặt thống khổ nằm trên đất, liên tiếp nhận sát thương từ ba con quái thú cùng một lúc thử hỏi ai chịu được, gập người ý chí không kiên định sớm đã ngất rồi.
Ngô Quốc An nhìn một màn này không khỏi cau mày, không ngờ sát thương của quái đánh lên người lại nặng như vậy, sau này phải cẩn thận hơn mới được, thế giới này thật không đơn giản.
Nhóm Vương Khải hưng phấn ôm cùng nhau hoan hô lên, Ngọc Hiếu ôm cổ Ngô Quốc An nói:
"Cậu thật lợi hại a Quốc An, ở chung phòng gần một năm cậu giấu thật kính a, nếu không có trận đấu ngày hôm nay, không biết cậu định giấu tài tới khi nào."
Ngô Quốc An cười khổ không nói gì, xem như ngầm thừa nhận.
Đám người như ông vỡ tổ, nghị luận ầm ĩ, trận đấu ngày hôm nay chẳng mấy chốc sẽ truyền khắp trường.
Ngô Quốc An chậm rãi bước tới Trần Siêu trước mặt nói:
"Theo như ước định ngươi phải hứng Lý Minh nói xin lỗi và sau này không được vô cớ ăn h·iếp người khác."
Sự tình giải quyết sau đó, nhóm Ngô Quốc An cũng rời đi sân đấu. Mọi người ai nấy cũng đói meo nên quyết định đi nhà hàng ăn chút gì.
Đi khoảng 20 phút cũng tới nơi, nơi đây là nhà hàng rất nổi tiếng ở thành phố Thanh Thành, không phải vì cái gì khác, chỉ vì ở đây đồ ăn rất ngon mà giá lại tiện nghi và điều đặc biệt là nhân viên ở đây toàn là nữ nhân khoảng 35 tuổi trở xuống, đa số nữ sinh còn đi học đều tới nơi này làm thêm.
Bà chủ nơi này cũng không đơn giản, nghe người ta đồn là bà chủ nơi này khi còn trẻ cũng là một Duelist và tham gia giải đấu cấp thành phố đoạt được Á Quân, quốc gia cũng đặc thù khen thưởng thêm.
Bốn người vào một bao xương ngồi xuống, không để người chờ lâu liền thấy hai cô gái vóc dáng không tệ cầm menu đi vào lễ phép hỏi:
"Xin chào quý khách, không biết quý khách cần gì ?"
Cô gái còn lại liền cầm menu để lên bàn, Vương Khải và Ngọc Hiếu nhau nhau gọi món, điểm gần 10 món mới chịu bỏ qua, Ngô Quốc An khéo miệng giật một cái, kéo Lý Minh ra xa một chút ý như: ta không quen hai người bọn họ.
Lý Minh cũng lúng túng cúi đầu, hai cô gái tay che miệng cười, Vương Khải và Ngọc Hiếu cũng biết mình hơi thất thố, ngồi nghiêm chỉ lại trả menu về lên bàn.
Sau khi hai cô gái rời đi, Ngô Quốc An mới không tình nguyện ngồi về vị trí cũ.
"Quốc An, bộ bài Elemental Hero là bài gì, sao ta chưa bao giờ nghe thấy ?"
"Đúng đúng, ta cũng muốn hỏi vấn đề này."
Mọi người cũng chờ mong Ngô Quốc An đáp.
Ngô Quốc An cũng bất đắc dĩ, đột nhiên ý tưởng lóe lên liền nói:
"Elemental Hero là bộ bài của ông nội ta, lúc ông q·ua đ·ời truyền lại cho ta."
Mọi người tỏ vẻ đã hiểu gật gật đầu, Ngọc Hiếu lúc này mới nói:
"Vậy năm nay thi tốt nghiệp xong Quốc An cậu định có tiến vào học viện Duelist không, cả cậu nữa Lý Minh ?"
Ngô Quốc An không do dự nói:
"Đương nhiên, ta sẽ tiến vào học viện, ta cũng rất muốn đấu với nhiều đối thủ mạnh hơn nữa."
Vương Khải lúc này mới chú ý Lý Minh trầm mặc không nói chuyện, như ý thức được gì hỏi:
"Lý Minh, bộ cậu gặp rắc rối gì à, nói ra nếu chúng ta giúp được gì thì sẽ giúp !"
Lý Minh liền lắc lắc đầu cúi đầu nói:
"Không phải, chỉ là ta rất yếu, không biết thi có thể tốt nghiệp không nữa."
Mọi người nghe thế yên lặng, vấn đề này chỉ có bản thân cậu ta tự giải quyết, chuyện bọn họ có thể làm là an ủi, động viên.
Không lâu sau, thức ăn cũng được bưng lên, mọi người đình chỉ nói chuyện mà tập trung ăn.
"Đồ ăn ở đây thật không tệ, vẫn như hôm nào."
Đang ăn mọi người cũng nói chuyện phiếm, khen không dứt miệng, mà tình cảnh này cũng bị một người quan sát được:
"Không ngờ hôm nay hai vị thiếu gia nhà họ Vương và Ngọc lại tới đây, ta cũng nên đi chào hỏi một tiếng"
Người nói chuyện là một người phụ nữ gần 30, nhưng nhìn bề ngoài chỉ cho là gần 25, 26 tuổi, cho thấy người phụ nữ này bảo dưỡng rất tốt.
Nụ cười của nàng làm người nam nhân nào nhìn cũng si mê không thể tự kiềm chế, làn da trắng nõn, mặc một bộ váy màu trắng càng làm cho nàng càng thêm thánh khiết, đôi chân dài bước đi làm cho người ta miên man bất định.
Cốc cốc cốc...
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, mọi người nghi hoặc nhìn nhau, Vương Khải lên tiếng hô:
"Cửa không khóa, vào đi."
Cạnh..
Cửa mở ra, người phụ nữ bước vào phòng. Nhìn thấy người tới, Vương Khải và Ngọc Hiếu lấy lại tinh thần, Ngọc Hiếu nho nhã hỏi:
"Bà chủ Phương, ngài khỏe, không biết tới đây làm gì ?"
Phương Hằng lấy tay che miệng cười, ngồi xuống bên cạnh Ngô Quốc An, một mùi hương bay vào mặt làm Ngô Quốc An tâm thần bất định, sống 2 đời đây là lần đầu tiên tiếp xúc với phụ nữ gần như vậy.
"Cũng không có chuyện gì, chỉ là đến chào hỏi quý vị thức ăn thế nào, muốn cần thêm gì nữa không ."
Vương Khải lúc này lên tiếng nói:
"Bà chủ Phương khách khí, chúng ta...ây u."
Vương Khải vừa muốn nói gì thì bị Ngọc Hiếu lấy tay đập vào đầu.
Ngọc Hiếu nho nhã cười nói:
"Cảm ơn bà chủ Phương khách khí, bữa ăn rất ngon cũng không cần thêm cái gì, vất vả ngài đi một chuyến."
Nếu để Vương Khải nói tiếp, sợ là không biết náo ra loại nào.
"Vậy thì thật tiếc nuối, nếu lần sau tới thì nhất định thông báo ta một tiếng, nhất định sẽ hầu hạ chu đáo."
Phương Hằng vẻ mặt tiếc nuối, có hay không cố ý liếc nhìn Ngô Quốc An một cái.
"Cũng không còn sớm, chúng ta cũng phải về ký túc xá."
Ngọc Hiếu nhìn đồng hồ đứng lên nói.
"Vậy để ta đưa chư vị."
Mọi người cùng bước ra nhà hàng, nhìn bóng lưng Ngô Quốc An rời đi, Phương Hằng câu mày thì thầm:
"Cậu ta nhìn thật quen mắt, hình như là đã thấy qua rồi thì phải."
Nghĩ hoài không ra, nàng lắc đầu lắc mông đi vào nhà hàng.
Tới ký túc xá, Lý Minh cũng về phòng mình, ba người Ngô Quốc An cũng về phòng mình.
"Mệt c·hết ta được."
Vương Khải nằm lỳ trên giường than nói:
Ngô Quốc An từ trong tủ lạnh lấy ra ba lon bia đưa cho từng người.
"Thật thoải mái, bia là nhất."
"Chúng ta vừa uống vừa đấu bài nào"
"Ý kiến hay đó Ngọc Hiếu, vậy ta với Quốc An trước."
Nói, Vương Khải đứng lên đi lấy bàn đấu tới, Ngô Quốc An cũng không ý kiến, cũng cầm bộ bài mình ra để lên bàn đấu.
Bầu không khí rất hòa hợp, cười cười nói nói, Vương Khải và Ngọc Hiếu uống say nằm ngủ tại chỗ, Ngô Quốc An lắc đầu đem từng người lên giường của mình, hắn cũng tắm một thoáng rồi leo lên giường ngủ.