Chương 20: Cho Phép Hắn Đâu, Vẫn Là Cho Phép Hắn Đâu
Ngồi không được bao lâu, hắn lại bắt đầu cuộc hành trình của mình, phải nói đây là ngày mệt nhọc mất từ ngày hắn xuyên qua tới giờ.
Đi vào cửa khách sạn, Ngô Quốc An chỉ muốn hảo hảo nghỉ ngơi, giờ hắn không muốn làm gì hết.
Giờ chỉ mới 6 giờ chiều, mọi người đã về từ lâu, nhìn bộ dạng thê thảm của hắn, mọi người chặc lưỡi cảm thán, có nữ nhân thật phiền.
Nếu Ngô Quốc An ý nghĩ của mọi người thì trợn trắng mắt nói, đám độc thân cẩu.
Ngô Quốc An còn nhìn thấy những khuôn mặt xa lạ hắn đoán rằng chắc là người của học viện khác.
Trong đại sảnh đang có bốn nhóm người đang ngồi trò chuyện với nhau, nhìn có vẻ rất là hòa hợp, chỉ có một thanh niên ngồi uống bia không nói gì.
GÀO....
Đột nhiên Ngô Quốc An hình như thấy có một vật gì đó hướng mình gào thét một tiếng, thanh niên hình như cũng cảm nhận được liền ngước đầu nhìn về phía Ngô Quốc An.
Hai người bốn mắt tương đối, Vương Khải hình như cũng có phát giác nhìn thanh niên, Vương Khải cảm giác trên người thanh niên có cảm giác rất quen thuộc.
Vương Khải là người tùy tiện, liền cầm chai bia lên hướng thanh niên chào hỏi:
"Này anh bạn, tui để ý cậu nãy giờ không lên tiếng, thế nào uống với ta vài chai.
Thanh niên cũng không đơn thuần như Vương Khải, thanh niên có thể cảm giác được Galaxy của mình có phản ứng, thanh niên nhìn Vương Khải một cái liền thấy trong người Vương Khải như có như không hắc khí ẩn hiện, còn vì sao Galaxy lại gào thét với người mới tới thì hắn không biết được.
Ngô Quốc An cũng đã hơi đoán được là cái gì hướng mình gào thét, hắn có thể thấy một dãy ngân hà, bên ngoài đang bay một con rồng phát quang.
Thanh niên nhìn thật sâu Ngô Quốc An một cái mới nói:
"Có thể ."
Hai người cứ thế quen biết cùng nhau nâng chén.
Ngô Quốc An cũng không lo lắng gì, dù sao cũng là người sỡ hữu Galaxy Vương Khải cũng không ngốc, biết phải làm sao.
Ngô Quốc An chào mọi người một tiếng cùng Đế Thiên Tuyết đi lên gian phòng của mình, Khả Di thì không cùng theo, nói gặp lại người quen cũ.
Ngô Quốc An kéo Đế Thiên Tuyết tay đi vào trong phòng, đóng cửa lại hắn ôm nàng ngồi trên ghế sa lông.
Hôm nay Đế Thiên Tuyết đeo mắt kính thêm cái váy màu xanh làm cho nàng có một phong vị khác.
Đế Thiên Tuyết câu cổ hắn mị hoặc hỏi:
"Kéo người ta vào phòng để làm gì ?
Ngô Quốc An cũng không trả lời nàng, nhìn khuôn mặt yêu diễm có phần trong sáng, hắn tay liền mò xuống chân nàng cởi giầy ra, lộ ra đôi chân mịn màng không tỳ vết nói:
"Cũng không có gì, ta lúc trước có học một ít xoa bóp thuật, nàng nói chân không thoải mái sau, để ta xoa bóp giúp nàng !"
Đế Thiên Tuyết yêu kiều hừ một cái liếc hắn, nàng chắc chắn sắc lang này không có ý tốt, nhưng cũng đưa bàn chân tới gật đầu, dù sao cũng phải có một chút tình thú mới thú vị.
Ngô Quốc An liền thi triển thần cấp xoa bóp thuật, tay không ngừng du tẩu lấy bàn chân Đế Thiên Tuyết.
Đế Thiên Tuyết chỉ cảm thấy một dòng điện chạy qua bàn chân, tê tê dại dại, cảm giác thật khó nói.
Một lúc lâu sau, Đế Thiên Tuyết liền phát hiện chân không còn cảm giác đau nhức đang định nói chút gì, chân lại truyền tới như bị đ·iện g·iật, Đế Thiên Tuyết run một cái phát hiện mình lại chảy nước.
Ngô Quốc An kinh ngạc há to mồm, ngây ngốc nhìn nàng, bị hắn nhìn như thế, Đế Thiên Tuyết xấu hổ giận dữ không thôi, nàng vậy mà quên nơi n·hạy c·ảm nhất của mình là lòng bàn chân, bị cảm giác thoải mái cho hôn mê đầu óc.
Ngô Quốc An một mặt xấu xa, như phát hiện đại lục mới đồng dạng, tay tiếp tục phát lực, Đế Thiên Tuyết vùng vẫy muốn tránh thoát nhưng chân bị hắn ôm lấy, nàng xấu hổ mắng:
"Bại hoại thả ta ra, ha ha ha...đừng đừng...dừng lại...cầu xin cậu đấy...ô ô ô...
Đế Thiên Tuyết lúc đầu mắng rồi tới cầu xin tha thứ, nước mắt tuôn đầy mặt, nhưng hắn thờ ơ, hắn cảm giác được làm cách này nước của nàng chảy nhiều hơn khi làm "thực hành".
Chân hắn bị ướt đẫm, qua 5 phút hắn mới ngừng lại, Đế Thiên Tuyết vô lực nằm trên ghế sa long, nước bọt không ngừng chảy ra.
Nhìn tới đây hắn mới hài lòng gật đầu, liền thi triển phong thuật làm nước trên ghế sa long khô đi.
Ba ngày trên máy bay, hắn lại rút trúng một kỹ năng mới là phong thuật, chỉ đơn giản dùng để hong khô những vật bị ướt.
Hắn ôm Đế Thiên Tuyết cơ thể mềm mại vào trong phòng tắm, nơi này hình như không thể thiếu khi hắn ở với nữ nhân của mình.
Ngô Quốc An thi triển tay nghề làm sạch của mình, mỗi nơi đi qua những nơi không sạch liền sạch, 10 phút sau, một mỹ nhân bại hoại bị nước xối qua một cái hiện ra.
Nhưng mỹ nhân lại dùng ánh mắt tức giận nhìn hắn, hắn biết lần này mình chơi hơi quá, ngồi xuống làm một bộ đáng thương giả giọng nhận sai nói:
"Thiên Tuyết đại nhân, thuộc hạ biết sai, tha thứ cho thuộc hạ nha !"
Nói còn cọ cọ mặt mình vào người nàng, thấy hắn như thế, Đế Thiên Tuyết cũng bớt giận phần nào gây đầu coi như bỏ qua.
Ngô Quốc An cười đắc ý, liên tục nịnh bợ nàng các thứ làm Đế Thiên Tuyết vui mừng hớn hở.
Hắn thấy nàng vui vẻ nên nghĩ đây là thời cơ thích hợp liền ghé vào tai nàng nói vài câu.
Nghe xong, khuôn mặt nhỏ của Đế Thiên Tuyết phiếm hồng, nhìn hắn cầu xin như thế nghĩ nghĩ cũng gật đầu.
Ngô Quốc An thấy thế hớn hở ra mặt, nằm xuống nói:
"Đến Thiên Tuyết đại nhân hãy dùng bàn chân của ngài chà đạp ta đi ."
Đế Thiên Tuyết nhăm nhó bắt đầu dùng cách thức mới ăn kem, vừa ăn vừa chảy nước, nàng chỉ cảm thấy cách ăn kem này thật kích thích. Không lâu sau, bên trong lại tấu lên chương nhạc.
Nơi đây tỉnh lượt 5000 chữ.
Ngô Quốc An dùng trị liệu thuật giúp Đế Thiên Tuyết phục hồi sức lại, nhìn khuôn mặt say mê của nàng hắn rất hài lòng, ôm nàng đi ra phòng tắm.
Để nàng lên giường về sau, nhìn đồng hồ đã gần 12 giờ khuya, bụng cũng có chút đói.
Mặc quần áo vào đi ra phòng, xuống khách sạn ăn chút gì.
Hắn đi xuống liền nhìn thấy Thu Nguyệt lão sư cũng đang ăn, hắn đi tới lên tiếng nói:
"Thu Nguyệt lão sư trời đã tối vẫn còn không ngủ ?"
Thu Nguyệt lão sư quay đầu nhìn người nói chuyện, thấy là Ngô Quốc An nàng tay chân có chút luống cuống.
Ba ngày ở chung với hắn, nàng cảm giác người đàn ông này có mị lực rất lớn, còn vô tình mấy lần nhìn thấy ba người kích hôn cùng một chỗ.
Nhìn thấy hắn, nàng luôn nhớ tới cảnh tượng kia, nàng không dám đối mặt với hắn.
Ngô Quốc An thấy Thu Nguyệt lão sư không bình thường liền đi tới gần hỏi thăm:
"Thu Nguyệt lão sư bộ cảm thấy không được khỏe à ?"
Nàng nghe hắn quan tâm mình liền vô ý thức gật đầu, hắn thấy thế liền đề nghị:
"Nếu Thu Nguyệt lão sư không chê, ta có học một ít xoa bóp, để ta giúp ngài !"
Ngô Quốc An lúc này chỉ đơn thuần muốn giúp Thu Nguyệt lão sư mà thôi, hắn cũng không có ý nghĩ khác nhưng Thu Nguyệt lão sư lại hiểu lầm ý của hắn, tưởng hắn mượn cơ hội tán tỉnh nàng đã vậy nàng cũng không phản cảm, ngược lại có chút vui mừng là ý quỷ gì.
Thu Nguyệt lại gật đầu nói:
"Vậy làm phiền cậu Quốc An ."
Thấy nàng đáp ứng, hắn vội ăn rồi cùng nàng đi về phòng nàng.
Tâm tình của Thu Nguyệt lão sư lúc này rất hoảng, không biết nên cho phép hắn đâu, vẫn là cho phép hắn đâu.
Đầu nàng cảm thấy mình nghĩ những thứ này cũng đủ chống mặt.
Nhìn bộ dạng của nàng hắn liền đi tới đỡ lấy, bị hắn chạm vào nàng giật mình một cái nhưng cũng không kháng cự, đặt nàng lên ghế sa long, hắn bắt đầu dùng thần cấp xoa bóp thuật giúp nàng lưu thông khí huyết.