Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Yu-Gi-Oh : Edwin Chaos

Chương 9 : Toan tính




Chương 9 : Toan tính

Tôi nhìn vào chiếc găng tay màu đỏ một cách bực bội trước khi vứt nó vào vali của mình. Không có quy tắc nào nói rằng tôi phải đeo nó suốt 24/7. "Nghiêm túc đấy Pegasus, tại sao lại cần chiếc găng có cái vòng lớn như thế này? Nhìn ngu đéo tả được"

Pegasus vừa mới hoàn thành bài phát biểu chào mừng của hắn và bây giờ tất cả những người tham gia bắt đầu tách nhau ra, sử dụng thời gian để lập kế hoạch hành động. Một số vội vã tìm ra địa hình hoàn hảo, đặt ra yêu sách và chỉ cần ngồi đó chờ đợi con mồi. Những người khác xem xét bộ bài lần cuối, chuẩn bị. Và cuối cùng, có những người hợp tác, quyết định đối thủ đầu tiên là ai. Tôi đứng lại trong giây lát, nhìn những người hầu rải rác xung quanh lâu đài của Pegasus chào đón các đối thủ cạnh tranh.

"Hey, Ed!" Joey gọi, chạy tới chỗ tôi. Chúng tôi đã tách ra trong lúc đi bộ lên lâu đài, nhờ Tea phát hiện ra Bakura, và khi cả bốn người đến thì đã quá muộn để họ lách qua đám đông đến chỗ tôi. "Vậy, cậu đang nghĩ gì vậy? Ngắm tới ai làm đối thủ đầu tiên chưa?" Joey xoa hai tay vào nhau. "ARGGG, tớ quá hồi hộp nên chưa thể quyết định xem ai là đối thủ đầu tiên."

“ Giống cậu tôi vẫn chưa quyết định Joey,” tôi cười nói. "Tôi nghĩ rằng cứ từ từ"

"Ý cậu là gì?" Tristan hỏi. "Cậu không muốn đánh sao?"

Tôi cười thầm trước câu nói này, ko ngạc nhiên chút nào. Ở thế giới này tất cả mọi người phát cuồng vì trò chơi này. " Tất nhiên là có, nhưng nếu vội vàng thì sẽ mắc sai lầm." Tôi nói khi nhìn thẳng vào Yugi để gọi ý cho cậu ta rằng Weevil có sự chuẩn bị trước rồi. Mặc dù theo bản gốc Yugi thắng, nhưng tôi kẻ ngoại cuộc đang ở đây có thể gây ra xáo trộn mọi thứ. Chẳng hạn như Weevil có bài mới hay Dark Magician Girl bóp Yugi. Cố gắng giúp đỡ nhưng ko công khai, để cho dù đi con đường khác thì mục tiêu đánh bại Pegasus vẫn ko đổi. " Nếu mọi người thấy bất kì ai đó mà lao đầu vào thách đấu với họ mà ko suy nghĩ, việc tiếp theo mà mọi người nhận ra là bản thân đang gặp bất lợi."

" Cảm ơn lời khuyên của anh," Yugi nói. "Tuy nhiên ... anh không thể đợi quá lâu. Pegasus nói rằng sẽ có giới hạn thời gian để mọi người vào vòng hai nên chúng em không thể mạo hiểm bỏ lỡ cơ hội vào lâu đài."

"Vậy các cậu còn chờ gì nữa?" Tea nói. "Chúng ta chỉ còn một giờ trước khi giải đấu bắt đầu!"

Tôi giơ tay. "Chờ xíu." Tôi bước đến chỗ một trong những người hầu, một người phụ nữ ăn mặc lịch sự đang đứng gần cổng lâu đài với chiếc túi đeo trên vai, nở một nụ cười hồn nhiên. "Xin lỗi ... hòn đảo này khá lớn ... chị không tình cờ biết mọi người đi đâu nếu mất hết ngôi sao, đúng chứ?"

Cô ta bắt đầu. " Cậu tự ti về bản thân vậy sao? Còn chưa bắt đầu mà, hãy cố lên."



"Vâng, nhưng dù sao thì em cũng muốn chuẩn bị sẵn sàng. Em không muốn gặp rắc rối khi đi lang thang ở những nơi không dc phép. Giống như những khu vực bên ngoài vùng thi đấu."

"ồ!" Người phụ nữ nói, nhanh chóng gật đầu đồng ý. " Có lý ... và bây giờ cậu đề cập đến nó ..." cô ấy với tay vào túi lấy ra một tờ giấy chất lượng cao được gấp lại. "Đây là bản đồ về hòn đảo . Ngầi ấy phát cho tất cả chúng tôi nhưng chưa bao giờ nói rằng chúng tôi không thể để các thí sinh xem ... cậu không thể giữ nhưng có thể xem " cô ấy chỉ vào một điểm trên bờ biển phía tây," là nơi những người thua cuộc trong vòng 1 được tập hợp đưa trở lại tàu. "

“Rất cảm kích chị ” tôi nói, rút điện thoại ra chụp nhanh một bức ảnh trước khi lịch sự cúi chào rồi quay trở lại nhóm. "Ok, biết vậy là tốt rồi."

"Tại sao cậu lại quan tâm đến việc đi đâu nếu thua?" Tristan hỏi.

"Anh không lo lắng thái quá chứ?" Yugi nói chuyện.

"Không nhưng khu vực đó sẽ rất thích hợp để chúng ta gặp nhau vào buổi tối nếu chúng ta cắm trại chung." Tôi nhìn bốn người họ với con mắt chỉ trích. "Tham gia giải đấu trên một hòn đảo hoang sơ mà ko mang theo lều ... hay túi ngủ?" Thật là thú vị khi thấy cả bốn thiếu niên trở nên bối rối. " May cho mấy cậu là tôi tính toán đủ chỗ cho tất cả" Tôi nói trong lòng thầm nghĩ. " Muốn tránh cũng ko tránh dc, đành phải gặp Mai cầu xin cô ta cho Tea ngủ chung lều."

"Cảm ơn anh!" Yugi vui vẻ nói. "Trời ạ, em còn không nghĩ tới!"

"Tôi hay suy nghĩ quá nhiều về mọi thứ," tôi nói trước khi quay sang hướng Tây. "Được rồi, gặp nhau ở đấy ok?"

"Đc thôi " Tristan nói. "Cậu muốn gặp mặt ở đó, thời gian?"



"Buổi chiều. Khoảng 3 giờ hoặc muộn hơn? Còn rất nhiều thời gian để cắm trại, sau đó nếu ai muốn lẻn vào thách đấu trước khi màn đêm buông xuống thì sẽ có đủ thời gian đánh một trận."

"Cứ quyết định vậy đi" Yugi nói.

Joey nhảy liên tục. "AAAAAA! Nào!" Tự giật tóc mình. "Bàn đủ rồi ' tớ muốn đấu bài!" Joey nắm lấy cánh tay của Yugi và bắt đầu kéo cậu ta đi. "Đi thôi, Yug! Đấu bài, đấu bài, đấu bài."

"Uh, tạm biệt Edwin!" Yugi chào trong lúc bị kéo đi, Tristan và Tea nhanh chóng theo sau. Về phần mình, tôi nhìn lên bầu trời tận hưởng giây phút yên tĩnh này.

Khi ở trong rừng, tôi cố tình tránh xa bất kỳ âm thanh hay dấu hiệu nào của sự sống, cuối cùng tìm được một chỗ râm mát dưới gốc cây để có thể ngồi xuống và thư giãn một chút. 'Mọi người sẽ chạy như điên ... Tôi cần mọi thứ bình tĩnh lại một chút trước khi bắt đầu kế hoạch của mình. Phong cách Hunger Games. ' Tôi nhớ gần như mọi cuộc đấu bài trong truyện đều là người chiến thắng giành lấy tất cả. Những người chơi bài toàn all in với hi vọng thắng lớn thay vì cẩn thận. Đó không phải là những tôi muốn. Tôi chưa bao giờ tham gia vào các trò chơi may rủi. Tôi ghét xổ số, cá độ... Tôi tự hứa vs bản thân rằng sẽ chiến đấu thông minh hơn, lựa đối thủ mà đánh.

Tôi nhanh chóng tính toán. "Xem nào, tổng số sao của Yugi. Weevil cho 2 sao, Mako cho 2 hoặc 3, Kaiba dởm dc vài cái, Mokuba cho một đống và Yugi chỉ giữ những cái đó vì không thể trả lại cho người mất ... đúng không? Khỉ thật, Mình không nhớ. Mà thôi. Sau đó Yugi nhận được ngôi sao cuối cùng từ Anh em nhà Paradox. Joey nhận được ngôi sao từ Mai, từ Rex, một số từ Bones và cuối cùng từ anh em Paradox . Panik không được tính là Yugi thắng những ngôi sao đó cho Mai và tôi không thể nhớ liệu Kaiba có lấy bất kỳ ngôi sao của Joey hay không. Anh em Paradox cho phép những người tham dự đặt cược bao nhiêu ngôi sao họ muốn, vì vậy, bất kể thế nào, miễn là cả hai người đó đều đạt mức tối thiểu là năm sao họ sẽ ổn thôi. " Tôi dừng lại dựa lưng vào vali, một ý nghĩ lén lút và tham lam đến với tôi. "Tôi có thể xử Kaiba shoppe."

Tôi không thể cưỡng lại. Tôi ở trong thế giới này và không muốn thay đổi quá nhiều. Trận đấu với Joey trên thuyền không được tính vì cậu ta vẫn đang học chơi và còn lâu tôi mới đấu với Pegasus ... Tôi rùng mình khi nghĩ đến việc hắn ta đào sâu trong não tôi và biết rằng tôi không phải từ thế giới này. Với nỗi ám ảnh về việc mất vợ, hất ta chắc sẽ xé nát tâm trí tôi khi tin rằng 'thế giới thực' có một phiên bản Cecelia mà hắn ta hằng mong ước. Thành thật mà nói, tôi không thấy mình có cơ hội đấu với Yugi ngoại trừ khả năng giao hữu trước lúc Battle City khởi tranh. Về phần Kaiba chưa đến lúc, tôi cần bộ bài có thể xử lý dc Obelisk trước đã. Cứ để hắn bị Pegasus bán hành tại Duelist kingdom này

" Bây giờ đập c·hết Kaiba dởm dùng Blue Eyes để chọc tức Kaiba thật cũng hay."

Chờ đợi là phần khó nhất. Giống như đợi cá cắn câu vậy rất buồn chán mà tôi không có gì g·iết thời gian khiến tôi mất kiên nhẫn. Cuộc hẹn với bác sĩ lúc 8 giờ sáng? Tôi thức từ lúc 6 giờ và tự hỏi xem nên đến sớm trước một giờ không. Cần phải có một dự án được thực hiện vào một ngày nhất định? hoàn thành sớm trước một tuần và chuyển sang công việc tiếp theo. Đó là cách tôi làm việc. Vì vậy, giờ đối với tôi như địa ngục, mong mỏi bất kì ai đến.

Cuối cùng, khi tôi bắt đầu tìm kiếm, phải mất một chút thời gian để tìm thấy những người khác nhưng không ai trong số còn sao. Bốn người mà tôi gặp làm đúng những gì tôi nghĩ, đặt cược toàn bộ số sao mà đếch cần biết đối thủ là ai, mạnh hay yếu. Họ đi ngang qua tôi một cách chán nản, hầu hết phớt lờ khi tôi hỏi đối thủ của họ đang ở đâu. Đến là người cuối cùng, một chàng trai nặng cân với mái tóc sẫm màu mặc một chiếc áo khoác màu cam, nói với tôi rằng đối thủ của anh ta, một người tên là Alto Stratus, cách khoảng 10 phút đi bộ nhưng khuyên tôi tốt nhất nên tránh vì anh ta thực sự giỏi. Tôi gật đầu cảm ơn và tiếp tục, hy vọng rằng gã này đứng im một chỗ đợi đối thủ.

May quá đây rồi.



Hầu hết người tham gia mà tôi đụng độ đều ăn mặc khá bình thường. Có vẻ như Weevil là người duy nhất mặc dị, với Rex và Mako có những bộ quần áo theo phong cách ổn ổn để khiến mọi người nhìn chằm chằm ở nơi công cộng. Không có Arkana hay Strings nào chạy quanh Duelist Kingdom còn những tên Eliminator chưa được ra lệnh loại bỏ người chơi. Vì vậy, tôi mong đợi điều tương tự với các đối thủ của mình.

Điều tôi KHÔNG mong đợi là một cậu thiếu niên trông lớn hơn Yugi 1,2 tuổi mặc áo khoác phi công cùng với kinh râm đồng loại . Mái tóc vàng trắng của cậu ta được dựng lên, chả kém mấy so với kiểu đầu của Yugi. Cậu ta đang đứng tại nơi mà tôi biết là nơi duyệt binh, tạo nên khu vực đấu bài. một nụ cười khinh bỉ trịch thượng trên khuôn mặt khi cậu ta cuối cùng cũng nhận ra tôi.

" Xem ra mình tìm thấy gym leader hệ bay rồi đây. " tôi lẩm bẩm

"À, thêm một n·ạn n·hân vào danh sách những kẻ bại trận !" Alto tuyên bố với giọng nghiêm nghị khiến tôi tự hỏi gã này lồng tiếng cho batman thì hết xảy. "Sự thống trị của ta sẽ tiếp tục để mở ra con đường đến lâu đài đánh bại Pegasus! Ta chưa bao giờ thua trận nào, chàng trai trẻ, vì vậy tốt nhất đừng có nghĩ là cậu đang thắng,"

"Đầu tiên," tôi bực bội nói, "Ít ra thì tôi ..." Tôi làm phép toán rồi làm lại khi nhớ ra cơ thể trẻ hơn của mình, "Hơn cậu 4 tuổi. Thứ hai, nếu chưa bao giờ thua thì tại sao Weevil vô địch quốc gia chứ không phải cậu? "

"Ta chọn không giao đấu với hắn, nhóc. Ít nhất không phải vào thời điểm đó. Nhưng ta đã quyết định rằng cuối cùng thì ta sẽ đặt kỷ lục hoàn hảo của mình tại Duelist Kingdom và hãy vinh dự là người chứng kiến đi, dây chỉ là bước thứ hai trong chiến dịch mà thôi! Từ Duelist kingdom đến toàn Nhật Bản-"

" Ờ này danh hiệu Vua trò chơi > vô địch Nhật bản"

"- Tâ sẽ thôn tính châu Á và mài dũa kĩ năng trước khi khiến châu Âu run sợ gục ngã. Chiến dịch ở châu Phi tiếp theo, cuối cùng tân công vào châu Mỹ và thế giới biết đến ta với cái tên Alto bất bại! "

Tôi cảm thấy thằng này nó phê thuốc quá rồi nên mặc kệ. " Xong chưa, tôi chỉ có 1 sao để đặt cược."

" Haha... Vậy đây là cuộc chiến sinh tử của hai ta." Alto nói, chỉnh lại cặp kính của mình. " 4 sao vs 1 sao"

"Không ... chỉ một thôi," tôi từ chối đồng ý. Nếu cậu ta phát hiện ra tôi có ngôi sao thứ hai thì có thể buộc tôi đặt cược cả hai và biến đây thành một trận đấu loại trực tiếp. Không, tốt hơn hết là hãy nhấn mạnh yêu cầu của riêng tôi. "Chiến thôi"