Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Yu-Gi-Oh : Edwin Chaos

Chương 72: Danger!




Chương 72: Danger!

" Thật tuyệt vời," tôi nói khi Solomon dẫn tôi đến một tòa nhà cụ thể. " Một người có thể thay đổi rất nhiều. Giành lấy quyền lực, tiền tài, danh tiếng, tất cả mọi thứ... có được mọi giấc mơ mà mình mong muốn. Và cuối cùng họ trở lại nơi bắt đầu. Tôi thở dài thích thú, dĩ nhiên ' vua của Domino" đặt ngai vàng ở Kame gameshop?

Cửa hàng vẫn y như cũ nhưng vẫn có chút thay đổi. Cửa sổ tối màu hơn, màu sơn tươi chút, bảng chào đón khách đã biến mất, nhưng đó vẫn là cửa hàng Kame gameshop, giống như trong truyện và vài lần Yugi dẫn tôi đến nhờ trợ giúp ( chủ yếu là để xác định những lá bài mà cậu ấy ko cần... cậu ấy rất tâm đắc với ý tưởng bán đi mấy lá Exodia nên giờ cũng làm điều tương tự là bán đi những lá bài mà cậu ấy cảm thấy ko cần nữa).Một cửa hàng nhỏ vui vẻ thuộc sở hữu của một chủ doanh nghiệp nhỏ.

Chỉ khi tới gần mới thấy nó đơn giản là cái bẫy như của con cá cần cân đang nằm chờ n·ạn n·hân xấu số.

Nó làm tôi nhớ tới UP!. Ngôi nhà của ông già bị kẹp giữa 2 toàn nhà đồ sộ nhưng chả ai dám làm gì đụng tới nhà ông già cả. Xây cái gì cũng phải né tránh nhà của ông già ra.

" Hừm?" Solomon quay lại liếc nhìn tôi. Quanh đây chỉ có 2 chúng tôi, ko có lính canh... ít nhất là tôi nhìn thấy vậy. Tôi không ảo tưởng rằng tên này ko có chuẩn bị gì nếu tôi có ý định t·ấn c·ông lão.

" Hoặc ông ta ko có thật. Có thể do quá tự tin vào sức mạnh của bản thân, vài kẻ ko bao giờ sử dụng lính canh. Như Marik hay Dartz, chúng có thể sai khiến chân tay làm việc vặt nhưng chưa bao giờ cần người bảo vệ chúng. Bởi vì bản thân chúng tự tin có thể đối mặt với bất cứ mối đe dọa nào."

Tôi nói to, " Ông biến bản thân thành ông trùm, vua của Domino... nhưng lại ko thể bỏ đi cái cửa hàng này?"

" Dĩ nhiên là ko" Solomon trả lời, ông ta nhìn tôi như thể đó là câu hỏi ngu ngốc nhất mà một con người có thể thốt ra. " Quá lãng phí khi làm vậy. Ta đã bỏ nhiều tiền vào nó, để xây dựng nó, tạo dựng dc mối khách hàng quen có thể mang tới bất cứ món hàng trộm c·ướp nào tới đây mà ko bị nhòm ngó."

" Ông có thể bán quách nó đi," tôi quyết định chọc một con gấu. Bạn sẽ phát hiện ra sự thật về ai đó nếu họ đang thất vọng. Cảnh giác của họ bị buông lỏng và con người thật của họ hiện ra.

Solomon chế giễu. " Cho ai? Đối thủ chăng? Ta là ông chủ của bài ma thuật... ta chính là bài ma thuật. Ta sẽ ko nhượng lại cửa hàng này cho bất cứ ai, ko bao giờ."

'Ta sẽ ko nhượng lại cửa hàng này cho bất cứ ai' đây hẳn là cốt lõi của vấn đề: ông già tham lam ko thể chịu nổi ý nghĩ có ai khác nắm giữ thứ gì đó của mình, ngay cả khi bán đi mang lại cho ông ta rất nhiều tiền. Tôi có thể cho ông ta cả thế giới, tuổi thanh xuân, biến mọi ước muốn của ông ta thành hiện thực... nhưng rồi ông ta vẫn khắc ghi những thứ ông ta buộc phải từ bỏ, cho dù nó có nhỏ đến thế nào. Tolkien đã mô tả Smaug như một ông già đã quên mất rằng mình sở hữu thứ gì đó chỉ để nổi cơn điên khi nó biến mất, khá phù hợp với phiên bản Solomon Muto này.

" Vậy lý do nào khiến ông lôi tôi đến tận đây thay vì để Aiden cùng lòng nhân từ dịu dàng của hắn xử lý tôi?" Tôi hỏi khi Solomon mở cửa hàng ( nó ko khóa, dù gì chả ai điên tới mức đi ăn c·ướp ở đây)... rồi dẫn tôi vào trong. Bên trong nó cũng trông gần giống nguyên si... ... có lẽ thêm một vài chấn song trên cửa sổ, các hộp kính được gia cố và tôi chắc chắn rằng có một khẩu súng dưới quầy đăng ký nhưng tổng quan vẫn như cũ. Solomon lướt qua tất cả, đi tới phần phía sau và ra hiệu tôi đi theo.

" Ta muốn tự tay xử lý ngươi" ông già nói lý do đơn giản. " Lâu rồi ta mới tự mình giải quyết mọi việc, ngươi thấy đấy. Nhiều người nói làm sếp thì vui nhưng thực ra rất nhàm chán vì những tay sai làm hết mọi việc rồi."

" Ôi thôi, nhìn là biết ông thích ra lệnh cho người khác."

"... Ừm," Solomon thừa nhận. " Nhưng ko có nghĩa là ta ko tự mình giải quyết mọi việc. Ngươi, ngươi đã thành công thu hút chú ý của ta bằng việc g·iết Serenity Wheeler. "

" Theo cách nhìn của ông thôi," tôi trả lời một cách suồng sã để khiến ông ta ko biết vụ đấy làm tôi bận tâm đến nhường nào. " Theo ông, liệu có tính là c·hết khi cơ thể vẫn còn sống, ngay cả khi linh hồn biết mất?"

" Đôi lúc ta nghĩ về nó," Solomon nói với nụ cười đen tối. " Ta cho rằng nó tương tự với việc liệu đức vua có phải chịu trách nghiệm về những gì mà thần dân của mình làm hay là ko."

Căn phòng lớn mà chúng tôi bước vào nó chưa được hoàn thành, cần thêm nổ lực nhằm giúp nó mang lại cảm giác vương giả. Đây hẳn là nơi đặt ngai vàng và cùng các thân cận bàn việc quốc sự. Tuy nhiên, ít mang phong cách Ai Cập hơn mà hơi hướng Game of Throne nhiều hơn. Tôi có thể thấy nơi họ dán đá giả lên tường, khớp với sàn đá thật. Những cây cột có dấu bút chì giúp người vẽ biết chính xác chỗ nên khắc ghi chiến tích của Solomon. Các cửa sổ sẽ thay thế bằng kính màu. Tôi tưởng tượng ra những tấm thảm được trải xuống còn biểu ngữ được treo trên trần nhà. Và ở cuối cùng căn phòng, trên một cái bục là chiếc ngai bằng đá mà Solomon tiến tới. Tất nhiên đó là thứ đầu tiên mà ông ta muốn hoàn thành.

" Nhưng sự thật rành rành là ngươi đã đánh cắp đi 1 tay sai của ta. Con nhóc đó là của TA. THUỘC VỀ TA." Ông ta gầm gừ những từ đó, nhấn mạnh chúng. " Ngoài ra, ngươi còn nắm giữ bảo vật ngàn năm." Ông ta ngồi lên ngai vàng mà giờ tôi mới nhận ra nó làm từ bia đá ngàn năm, thứ chứa đựng tất cả các bảo vật. Một vài thứ đã được đặt trong nó: cái cân, vòng cổ, con mắt, chìa khóa. Quyền trượng, vòng tròn, trò chơi ngàn năm bị thiếu. Đặc biệt ko có 3 lá bài thần, đó là tin tốt vì tôi ko muốn lộ chiến thuật đánh bại thần trước battle city. " Ta đã giữ một cái" ông ta chỉ vào chiếc khóa ngàn năm của thế giới này. " Hãy nói cho ta biết làm thế nào ngươi lại có cái này?"

" Liệu ông có tin rằng tôi đến từ thế giới khác?" Tôi uể oải nói.. mặc dù đó ko phải cảm xúc thật của tôi. Thật sự tôi đang vắt óc suy nghĩ cách thoát khỏi mớ hỗn độn này.

" Có," nhà vua tuyên bố. " Ta đã sống một cuộc đời đầy biến cố... chiều không gian khác ko phải là cái gì to tát."

" Vậy xem ra ông ko phải là người mang chúng tôi đến đây"

" Nhảm nhí," ông ta nhìn tôi trừng trừng. " Tại sao ta lại muốn ngươi ở đây? Ngươi đang cản trở kế hoạch của ta."

" Vậy hãy để tôi và các bạn tôi đi và chúng ta ko liên quan gì tới nhau nữa." Tôi nhún vai. "Tôi không phải anh hùng, ít nhất là khi đây không phải là thế giới của tôi."

" Ngươi tưởng ta sẽ tin sao."



" Ông tin cái quái gì thì tùy. Serenity c·hết là do cô ta tự ý xâm nhập vào tâm trí tôi, bỏ qua lời khuyên ngăn của tôi. Nếu cô ta nghe thì mọi chuyện đâu như hiện tại."

Solomon ngả người về phía trước nở nụ cười gian xảo. " Khi có có được trò chơi ngàn năm này, ta đã giật mình nhận ra đây ko chỉ là đồ cổ của một nền văn minh bị lãng quên. Nó chứa đựng thứ gì đó rất mạnh mẽ- ko, lỗi của ta, nó chứa đựng một người nào đó rất mạnh mẽ. Linh hồn của một đứa nhóc... một đứa có thể thay đổi cả thế giới mà chúng ta từng biết." Những ngón tay của ông ta lướt nhẹ trên trò chơi ngàn năm. " Bằng cách nào thì đó lại là vấn đề khác. Cha thằng nhóc tạo ra 7 bảo vật ngàn năm, và theo phong tục cha truyền con nối, đứa trẻ đó sẽ được truyền lại ngôi báu khi cha nó q·ua đ·ời. Sau đó, có người thì thầm vào tai thằng nhóc... tại sao phải chờ đợi? Pharaoh đã già nhưng chưa vẫn đủ sức cai trị thêm chục năm nữa. Tại sao thằng nhóc lại phải lãng phí thời gian thời gian đẹp nhất của cuộc đời để đi phục vụ cha mình khi có bao người đang cầu xin cậu hãy lên nắm quyền. Mỗi năm, mạng sống của Pharaoh sẽ bớt đi 1 tuổi, rồi sẽ tới lúc hoàng tử lên ngôi. Hoàng từ còn trẻ... khỏe... mạnh mẽ... có thể ghi dấu ấn cai trị vương quốc với hơn nửa thế kỉ ngôi trên ngai vàng. Pharaoh yếu ớt. Hoàng tử mạnh mẽ.

" Thế là thằng nhóc g·iết hại vua cha trong cuộc đảo chính đẫm máu khiến ngay cả sông Nile của phải chuyển thành màu đỏ... rồi thằng nhóc ngồi trên ngai vàng. Nhưng một kẻ giỏi vung kiếm ko đồng nghĩa với giỏi cai trị. Ngay khi ngồi lên ngai vàng, thằng nhóc ko biết phải làm gì, nó ko biết cai trị. Cha nó đã giấu nó quá nhiều thứ, khiến nó bây giờ dù cố gắng bắt chước nhưng chỉ là cái bóng mờ nhạt của cha nó. Một bản sao lỗi, ko ai mong muốn. Và những tên cố vấn thổi vào tai thằng nhóc rằng nó đã đủ khả năng để trị vì đất nước. Chúng bây giờ khuyên thằng nhóc nên ăn chơi nhảy múa, còn việc cai trị thì để bọn chúng lo. Đó là một sự xỉ nhục với thằng bé và để trừng phạt, thằng nhóc moi ruột lũ cố vấn cho đàn cá sấu ăn.

" Từ giờ, thằng nhóc phải tự lo lấy. Thành lập được hội đồng mới nhưng những kẻ này còn thảm bại hơn cả những kẻ lúc trước, suốt ngày chỉ biết liếm chân, nịnh hót khen thằng nhóc thật tuyện vời và thông minh. Do đó nó mắc hết sai lầm này tới sai lầm khác. Chọn tư tế bị mê hoặc bởi mụ phù thủy tóc trắng, người lập ra giáo phái tôn thờ cô ta và con rồng trắng vĩ đại như thể cô ta là Horus tái sinh. Tên tư tế phản bội thầy giáo của mình, g·iết hại bất cứ sứ giả nào có yêu cầu và bất cứ ai dám nói trước mặt hắn về vấn đề nào đó ngoại trừ sự hoàn hảo.

" Hẳn kết thúc theo cái cách vị hoàng tử sẽ gặp dc tình yêu của đời mình rồi sau đó sống cuộc đời vui vẻ, hạnh phúc mãi mãi." tôi châm chọc

Solomon lườm tôi vì dám xen ngang, trước khi quay lại câu chuyện. " Một nhóm nổi dậy bắt đầu quấy rầy, h·ành h·ạ vị vua trẻ tuổi. Tập hợp người dân, p·há h·oại, g·iết những thân tin của thằng nhóc. Mọi chuyện thật căng thẳng làm thằng nhóc run sợ, thút thít cả ngày. 'Tại sao dân chúng dám làm phản?' Nói đi nói lại ' Ta là Pharaoh!' Vị vua trẻ cố gắng tìm câu trả lời, loại bỏ, g·iết c·hết thêm nhiều cố vấn hoàng gia, cho đến khi tìm được một viên tướng mạnh mẽ, trung thành. Các cuộc nổi loại bị đẩy lùi, những kẻ cầm đầu b·ị đ·ánh duổi. Pharaoh cực kì hài lòng." Solomon dừng lại. " Cho đến khi... chà chà tướng quân Bakura đâm một kiếm vào người Pharaoh, tiết lộ hắn ta chính là thủ lĩnh đám phản loạn từ lâu. Giăng bẫy khiến thằng nhóc tuyệt vọng tới mức phải tìm tới hắn ta.

" Tuy nhiên, vị tướng quân ko cho phép vị vua trẻ tuổi có thể c·hết dễ dàng như vậy được. Hắn muốn thằng nhóc phải chịu đau khổ. Vì vậy, hắn sử dụng ma thuật hắc ám để phong ấn linh hồn thằng nhóc bên trong dây chuyền ngàn năm, rồi đập vỡ nó thành nhiều mảnh. Tiếp tới, hắn khóa tất cả bảo vật lại nhằm ko cho ai sử dụng chúng nữa. Và bắt đầu triều đại của riêng hắn tại Ai Cập. nhạt nhẽo.

" Khi ta tìm thấy trò chơi ngàn năm, linh hồn của thằng nhãi Pharaoh xuất hiện trước mặt ta, kể cho ta câu chuyện mà ta vừa kể cho ngươi. Nó muốn ta cùng nó làm nên những điều tuyệt vời." Solomon khịt mũi. " Kết quả, ta dùng linh hồn thằng nhóc này làm vật hiến tế thứ hai nhằm giành lấy sức mạnh. KO quan trọng việc thằng nhóc cầu xin rằng nó ko phải là mối đe dọa, nó chỉ đơn giản muốn sống.... và ta biết rõ nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, g·iết nhầm còn hơn bỏ sót" Hắn ta nhìn thẳng vào mắt tôi, " ta sẽ ko để ngươi trở thành Bakura thứ 2"

" Ờ rồi sao?" Tôi nhìn chằm chằm ngược lại, " đây là lúc ông cố gắng rút linh hồn tôi ra khỏi cơ thể chứ gì? Serenity đã thử và kết quả... ông biết rõ."

" Ta biết" Solomon nói với tiếng cười khúc khích, nhấc người ra khỏi ngai vàng. " Nhưng ta ko phải Serenity Wheeler. Ta sở hữu bảo vật ngàn năm nguyên bản. ko phải bản sao"

" Như nhau," tôi trả lời, đem chìa khóa ra khoe, " và tôi cũng biết xài đó."

" Vậy sao?" Solomon cảm thấy hứng thú. " Ta thừa nhận, chìa khóa là thứ ta ko thể tìm ra cách sử dụng. Trò chơi ngàn năm... có liên hệ gần gũi với ta." Ông ta bước xuống bục rồi đi quanh phòng, ngước mắt nhìn tôi. " Ta biết được cách sử dụng chiếc vòng cổ từ thằng nhãi trông mộ khi chị gái nó bán đứng nó để mong được tha mạng, cuối cùng ta g·iết luôn cả 2 đứa. Pegasus dám dùng con mắt ngàn năm chống lại ta nên đã bị ta móc luôn con mắt còn lại của hắn. Chiếc chìa khóa, nó là một bí ẩn."

Tôi im lặng, ko muốn cho ông ta bất kì gợi ý nào về cách sử dụng chiếc chìa khóa. Thay vào đó, tôi để mắt tới hắn, cảm thấy có chút an ủi khi tạm thời an toàn nhờ trước mọi mánh khóe mà Solomon tính sử dụng lên tôi.

" Nhưng đúng, đây là phần ta rút linh hồn ngươi. Dù vậy, trước tiên... ta phải làm linh hồn ngươi mạnh thêm chút đã. Như vậy mới bõ công ta tự tay làm

" Ôi sợ quá đi! Tôi đã đấu với ko ít kẻ quái dị. Mấy lời nói của ông hoàn toàn vô dụng."

Solomon nói với giọng thoải mái làm tôi cảm thấy khó chịu, " sau những thất bại của các Pharaoh, ta thấy rằng bọn họ đúng duy nhất 1 điều: chiến đấu là cách tốt nhất làm cho Ka trở nên mạnh hơn."

" Chốt lại vẫn là đánh bài chứ gì?" Tôi phàn nàn. Nhà vua nhìn tôi, nhưng tôi mặc kệ, " bất kể ở thế giới c·hết tiệt nào, mọi thứ đều liên quan tới bài ma thuật. Nghiêm túc đấy... có bao giờ mấy người muốn thử cách khác ko nhỉ?"

Solomon nổi giận, " đừng có chế giễu ta"

" Tôi chế nhạo tình huống, ko phải ông," tôi giải thích, kích hoạt duel disc của mình. " Xem nào, nếu tôi thua, cái thứ này sẽ rút linh hồn tôi ra khỏi cơ thể và tôi bị đày xuống nơi phải chịu đau đớn, dày vò... đại loại thế?" Tôi thở dài, lấy ra một bộ bài. " Vậy nếu tôi thắng? Đừng hòng chơi cái trò của tên Aiden ra."

Solomon thở dài, rõ ràng ông ta cho rằng việc này thật lãng phí thời gian vì kiểu gì ông ta cũng thắng. Bởi vì tất nhiên một kẻ tự xưng là vua của một thành phố thì hay tự tin rằng làm gì có chuyện thất bại. " Ta sẽ để ngươi đi"

" Cùng linh hồn nguyên vẹn," tôi yêu cầu.

"... được"

" Tuyệt, chiến thôi thưa bệ hạ."

"Như ngươi muốn," Solomon quay trở lại ngồi xuống ngai vàng. Một sàn đấu được trồi lên từ dưới mặt đất, nó trượt vào lòng ông ta để giúp ông ta chiến đấu bằng cách thoải mái nhất. Nó chính xác là một cái Duel Disc cải tiến đc gắn vào ngai vàng. Tên này thật biết cách hưởng thụ, ngay cả ngai vàng cũng có đệm êm.

Solomon lấy bộ bài ra rồi tráo nó, những chuyển động chậm rãi, đầy thoải mái. Rõ ràng ông ta hiểu rõ từng lá bài củn mình, làm tôi mơ hồ nghĩ đến phiên bản ở thế Solomon ở thế giới kia. Một tay chơi cờ bạc, nhà thám hiểm nổi tiếng, người kiếm bộn tiền khi đi khắp thế giới, tham gia cá cược những kèo ma quỷ, chinh phục mọi trò chơi mà ông ta tìm thấy.



Đưa bộ bài của mình vào Duel Disc, tôi kích hoạt hologram, bốc mấy lá bài lên tay. " Ai đi trước, thưa bệ hạ," tôi nói giễu cợt

" Ta, tất nhiên," Solomon trả lời, bốc bài lên tay. " Nói cho ta biết, ở thế giới của ngươi, bộ bài có phản ánh về chủ của nó?"

" Có"

" Ta cũng nghĩ vậy. Có vài thứ trường tồn vĩnh cửu, thậm chí vượt ra cả bên ngoài các thế giới khác nhau. Bộ bài đơn thuần là vật chứa dành cho Ba, và con người ko thể ko chọn bộ bài phù hợp với những bí mật ẩn giấu sâu bên trong tâm hồn." Solomon nhìn qua những lá bài trên tay. " Lấy bộ bài của ta làm ví dụ. Đầu tiên ta xây dựng lên sự giàu có bằng cách khám phá thế giới, tìm kiếm những bí ẩn làm bối rối những bộ óc vĩ đại nhất của cả khoa học và chủ nghĩa thần bí. Đó là cách ta nhận được trò chơi ngàn năm thế nên ta cảm nhận được rằng ta phù hợp với bộ bài tương tự như vậy. Những bí ẩn của thế giới, bị che khuất khỏi đôi mắt... nhưng chỉ vì chúng bị che giấu không có nghĩa là chúng không có thật. Hãy chờ đợi. Nhưng trước tiên, nếu chúng ta muốn khám phá những điều chưa biết... chúng ta phải vứt bỏ tất cả những gì chúng ta làm bây giờ. Để mở mang đầu óc.”

" Ôi thần linh ơi! Liệu mấy kẻ tự cao tự đại như ông luôn có mấy cái bài phát biểu kiểu này?" Tôi lẩm bẩm. " Cái này là hội chứng bệnh luôn rồi."

Solomon giơ lên 1 lá bài. " Ta sử dụng Card Destruction, khiến cả 2 chúng ta bắt buộc bỏ toàn bộ bài trên tay để bốc lên bài mới." Ông ta nhếch mép cười đểu. " Liệu ta có lỡ phá hỏng chiến thuật của ngươi? Hay ta đã giúp ngươi bốc được lá bài cần bốc?"

Tôi chỉ hơi nhướn mày và từ chối trả lời, thấy vậy nhà vua cảm thấy tức giận vì bị bơ.

" Giấu ta chả có ích lợi gì, Chaos," Solomon nói. " Ta đã xem trận đấu giữa ngươi với Aiden. Ta biết ngươi sử dụng bộ bài nào: magician spell counter. Ta sẵn sàng cho ngươi lẫn Endymion. Mọi người chơi cờ bạc đều luôn luôn có chuẩn bị trước. Nhìn ngươi bây giờ? Ko có gì trong bộ bài ngươi mà ta ko biết."

" Nói nhảm xong chưa. Tôi đang đợi đây."

" Hãy cẩn thận với những lời mình nói, nhãi con," Solomon gắt lên với tôi, rõ ràng ko cảm nhận dc sự tôn trọng, hay sợ hãi của tôi đối với hắn. " Ta đã gửi xuống mộ 1 lá bài bí ẩn khi sử dụng Card Destruction. Bằng cách gửi Ogopogo tới mộ, ta có thể gửi một con quái vật tương tự xuống nghĩa địa. Ông ta tự tin mỉm cười. "Tò mò phải không?"

"Danger"

" Chính xác, ngươi đang gặp nguy hiểm."

" KO" tôi cắt ngang lời chế nhạo. " Đó là bộ bài của ông sử dụng. Danger!" Solomon ngạc nhiên còn tôi thì cười. " Trước đây tôi cũng dùng 1 bộ." Chính xác là lúc tôi còn ở thế giới thực trước khi bị lôi vào đây. Nên giờ tôi hiểu cách nó vận hành ra sao. Cộng thêm với tính cách của lão Solomon này thì khả năng cao hắn sử dụng bộ bài Pure Danger! Toàn bộ lối chơi của bộ bài là triệu hồi nhanh nhất những quái vật cực mạnh rồi đánh bại tôi bằng sức t·ấn c·ông khủng bố.

" Ông sắp sửa ngạc nhiên cho xem," tôi nói với chính mình.

" Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết làm thế nào ngươi có được chìa khóa hay cách sử dụng nó hoặc nó có thể làm gì." Solomon nói với tôi, " nhưng ta có thể nói rằng ngươi là người giỏi nắm bắt thứ gì đó bị lãng quên mà ko chịu buông tay chia sẻ... hãy xem ngươi đối mặt với ta ntn?" Ông ta nhấc 1 lá bài từ trong tay, quay nó về phía tôi Danger! Mothman rồi úp toàn bộ bài xuống duel disc. " Ngươi có thể tìm thấy nó ko, Edwin, trước khi nó t·ấn c·ông?"

tôi xem qua 4 lá bài thừa biết tìm thấy nó lá khá mong manh. Nhưng ko quá quan trọng với archtype Danger! nếu bạn chọn sai quái vật, chúng sẽ bị gửi xuống mộ... sau đó kích hoạt effect khá khó chịu.

"Xa nhất bên trái," cuối cùng tôi nói và lá bài lật lên, lộ ra Brain Control.

" Ta cho rằng nó khá phù hợp," Solomon chế giễu, " bởi vì ngươi ko có não."

" Ouch, đây chắc là sát thương lớn nhất trong trận đấu này mà ông có thể gây ra được cho tôi đó, lão già. Triệu hồi quái vật ra đi."

Ngay cả khi xuất hiện trên sân, Mothman dường như bị che khuất trong bóng tối. Tôi có thể nhận ra dáng vẻ của nó, đôi cánh dài giống như áo choàng sau lưng, cái đầu lớn và ăng-ten mờ, cùng đôi mắt sáng như đèn pha nhấp nháy trước khi nó rít lên với tôi. Solomon cười thỏa mãn khi bốc một lá bài, kết thúc lượt với con quái thú đầu tiên ở trên sân, sẵn sàng ăn thịt tôi hoặc đứng trên một cây cầu nhằm báo trước sự diệt vong khi có cơ hội.

" Vậy là tới lượt tôi," tôi nói cùng lúc nhìn vào bài trên tay, quyết định đã đến lúc chơi khăm Solomon. " Tôi đặt 1 lá bài xuống sân rồi kích hoạt Fires of Doomsday, cho phép tôi triệu hồi 2 Doomsday token, kết thúc lượt." Tôi thấy thích thú khi 2 con fiend chả có chút sợ sệt nào với Mothman hẳn khiến Solomon có chút thất vọng.

" Gì đây? Một cách khác để tạo ra Spell Counter?" Ông ta hỏi.

" Bí mật," tôi đơn giản nói, " bệ hạ giỏi mà, hãy tự tìm hiểu đi."

Nhà vua nghiến răng, bực tức vì từ khi có trò chơi ngàn năm giúp lão giành quyền kiểm soát Domino chưa ai dám trả treo với hắn như vậy. Nhưng nhanh chóng hắn quay lại với giọng nói vui vẻ. " Không thành vấn đề, mấy cái spell counter nhỏ bé kia sao có thể chống lại những con quái thú mạnh mẽ của ta. Nói về quái vật..." Ông ta giơ ra một quái thú Danger! khác, lần này nó trông như một sinh vật sói đi bằng 2 chân. "Đây... là Dogman."

" Ồ bất ngờ chưa!" Tôi tuyên bố với nụ cười toe toét. " Bộ bài của ông có Red Dwarf luôn ko? Nếu có thì sẽ rất-"



" Ngươi nên im mồm và tập trung vào trận đấu." Solomon ra lệnh.

" Tôi có thể tập trung vào trận đấu nhưng im lặng? Nó hơi khó... tôi là tên lưu manh láu cá. Xem nào, ngoài cùng bên trái." Lá bài bị lật lên, thật sự làm tôi giật bắn mình vì có một con rắn biển khổng lồ nhảy lên từ lá bài, bay v·út lên không trung rồi tan biến. " À đó là..." tôi cố gắng trấn tĩnh lại,

" Ngươi đã chọn được con quái vật... nhưng đáng tiếc ko phải con mà ngươi muốn. Nhờ thế Dogman bây giờ có thể xuất hiện trên sân. Con thú ( ko phải người sói thì chắc chắn nó chưa bao giờ là người) vua của loài chó, nhảy vào sân đấu và ngửa đầu ra sau, tru lên một tiếng đinh tai nhức óc. " Ko chỉ ta có thể bốc thêm 1 lá bài lên tay nhằm thay thế Dogman, mà ngươi còn gửi Nessie xuống mộ, giúp ta kích hoạt effect của Nessie cho phép ta bốc thêm 1 lá Danger! từ bộ bài lên tay." Solomon cẩn thận xem xét chọn lá bài trước khi gật đầu với chính bản thân, rồi ngay lập tức úp nó xuống. " Ta úp một lá bài xuống trước khi tiêu diệt đống token của ngươi. Dogman! Mothman! t·ấn c·ông!"

Tôi quan sát Dogman Mothman lao tới t·ấn c·ông dã man 2 token. Sao cũng được, mục đích của chúng đã hoàn thành hoàn hảo.

" Kích hoạt bài bẫy: Trap trick!" Bộ bài của tôi bật ra khỏi Duel Disc và tôi bắt đầu xem nó. " Bằng cách trục xuất một lá bài bẫy, tôi có thể chọn một lá bài bẫy từ trong bộ bài đặt lên sân, và ngay lập tức có quyền kích hoạt nó. Lá bài tôi chọn là Metaverse! Nó cho phép tôi chọn 1 lá bài ma pháp môi trường bất kì trong bộ bài, sử dụng luôn."

" À à... Citadel của ngươi," Solomon nói, từ từ với lấy lá bài từ trong tay. Ta e rằng nó vô dụng khi ta sử dụng lá bài này: Prohibition!" Ma pháp lóe trên sân, để lộ ra danh sách cấm dài vãi chưởng, chắc từ một tay độc tài hạng nặng nào đó. " Bằng cách tuyên bố Citadel of Endymion, ta ngăn cản ngươi sử dụng nó, vô hiệu hóa chiến lược của ngươi, cho ngươi phí phạm Metaverse." Hắn ta nhếch mép cười. " Ngươi thật ngu xuẩn khi đối đầu với ta. Ta biết rõ trò chơi này hơn ngươi, ngoài ra ta chưa bao giờ THUA!"

" AWWW! Thú vị đấy... Kích hoạt Lair of Darkness!"

Giờ tới lượt tôi cười khi Metaverse biến phòng trở thành ngục tối, đầy những con quái vật lởm chởm, sương mù màu xanh lục phát sáng thấm ra từ các vết nứt của đá. Bóng tối tràn ngập không gian mang lại cảm giác ngột ngạt, mạnh mẽ.

" Cái quái gì đây?"

" Nơi dành cho những loại như người, thưa bệ hạ." Tôi nhàn nhạt đáp. " Ông đã chuẩn bị bộ bài đối phó với Endymion... nhưng đó là bộ bài của Edwin Chaos. Tay sai của ông b·ắt c·óc bạn tôi... vì vậy để cứu họ, tôi cần phải trở thành người khác" Tôi dang rộng hai tay. " Hiện giờ tôi là ác quỷ hộ vệ... chào mừng tới vương quốc bóng tối." Một lá bài bật ra khỏi bộ bài của tôi. " Bộ bài này ko giống với những gì ông từng thấy, Mọi trò mèo của ông sẽ vứt sọt rác khi đối đầu với những nỗi kinh hoàng nằm trong bộ bài của tôi, chúng đã sẵn sàng phục mệnh chủ nhân chúng. Cuộc nổi dậy đã bắt đầu thưa bệ hạ... ngài có nghe thấy tiếng của đám đông giận dữ đang muốn lấu đầu ngài chưa?"

Lần đầu tiên tôi thấy chút lo lắng lộ ra trên khuôn mặt của Solomon. Dù chỉ thoáng quá, ko hơn ko kém. Ám chỉ rằng mọi chuyện ko xảy ra như những gì ông ta muốn. Nó làm tôi tự hỏi ông ta đã thắng bao lần bằng chính kĩ năng của mình thay vì sử dụng trò g·ian l·ận hoặc mánh khóe. Nếu ông ta chỉ chăm chăm thắng bằng g·ian l·ận thì lần này quả là đòn chí mạng, buộc ông ta phải chơi bằng thực lực lần này.

" Giờ tới lượt tôi! Rút bài!" Tôi mỉm cười với lá bài này. " Đầu tiên tôi sử dụng Allure of Darkness, cho phép tôi bốc thêm 2 lá bằng với cái giá là trục xuất 1 quái thú hệ Dark nếu ko sẽ mất toàn bộ lá bài trên tay, rất may là tôi có." Tôi rút 2 lá và trục xuất 1 lá, từ chối tiết lộ tôi bỏ đi thứ gì, bắt ông ta phải bồn chồn lo nghĩ. " Giờ thì, tôi sử dụng Enemy Controller!" Tay cầm điện tử xuất hiện trên sân. " Thông thường, tôi phải hy sinh 1 quái thú của tôi để có quyền điều khiển quái thú của ông. Nhưng Lair of Darkness có điểm rất thú vị. Thứ nhất biến tất cả quái vật trên sân trở thành hệ Dark, cái này ko quan trọng lắm vì 2 ta đều là dân chơi hệ Dark, vì vậy chúng ta nên sang cái thứ 2. Ở trong Lair, hehehe... cái gì của ông... cũng trở thành của tôi... của tôi... của tôi hết. Tôi có thể hiến tế Dogman nhằm kiểm soát Mothman trong 1 lượt."

Dogman hú lên trong đau đớn trước khi tuyệt vọng tan biến, một sợi dây rời khỏi bộ điều khiển cắm vào Mothman, từ từ chuyển khiến nó bay qua phần sân của tôi.

" Bây giờ phải có thêm bạn bè mới vui." Tôi lấy 1 lá. " Ông có biết rằng Lair of Darkness ban đầu là nhà tù chuyên giam giữ những linh hồn tồi tệ nhất. Được canh giữ bởi những tên cai ngục làm ngơ trước những tiếng la hét cầu xin của những kẻ bị nhốt trong bóng tối này. Nhưng tất nhiên ông ko thể mong sống ở cái nơi tà ác này mà ko bị ảnh hưởng được. Tà ác là một loại d·ịch b·ệnh... nó từ từ l·ây n·hiễm l·ây l·an. Khi ông nhắm mắt làm ngơ trước tội ác của người khác, nếu chúng xấu xa cũng chả sao vì nó chả liên quan gì tới ông. Cho đến một ngày, lời biện minh nó ko còn giá trị... ông quyết định phải trở nên ác hơn bọn chúng nhằm thống trị bọn chúng. Thế là những kẻ giám ngục với mục đích ban đầu là bảo vệ Lair và trông giữ những linh hồn đáng nguyền rủa trở thành chúa tể, tàn ác hơn rất nhiều so với những linh hồn mà chúng phải trông chừng."

" Nhà tù từng có một tên cai ngục... sinh vật canh giữ ko để bất cứ linh hồn nào trốn thoát. Nhưng giờ nó lảnh vảng trong bóng tối, tìm kiếm n·ạn n·hân nhằm kéo vào hố sâu của sự áp bức. Hãy để tôi giới thiệu Behold Ahrima, The Wicked Warden!" Một con chó quỷ 3 mắt xuất hiện trên những tảng đá lởm chởm, gầm lên như một con sư tử thay vì con chó. Những linh hồn c·hết tiệt màu xanh lá cây rùng mình quyết định né nó ra. Thầm cảm ơn vì tôi có thể triệu hồi quái thú ở chế độ phòng thủ mà vẫn dùng đc effect, nó giúp ích rất nhiều cho chiến thuật. " Giờ là lúc tôi kích hoạt effect của nó, bằng cách hiến tế 1 quái thú tôi điều khiển, tôi có thể bốc thêm 1 lá bài. Và vì tôi sẽ mất quyền kiểm soát Mothman ở lượt sau nên đã đến lúc vứt bỏ nó. Ahrima! cho nó biết sức mạnh của bóng tối."

Ahrima nhảy vào dùng răng cắn chặt vào con bướm, lắc thật mạnh cho đến khi nó c·hết hẳn, một lá bài trượt ra từ bộ bài của tôi. Tôi nhìn Solomon, người rõ ràng đang bực bội với cách tôi sử dụng những con quái thú của lão.

" Kệ thôi, nếu đảo ngược lại tình hình thì ông ta cũng làm như vậy... bản chất tham lam ngấm vào máu của lão ta rồi." Tôi nói to, " nhưng chưa phải tất cả. Một sinh vật đã làm đảo lộn cán cân trong Lair... một sinh vật được gửi xuống để nhận trừng phạt, kẻ mà Ahrima cùng những tên cai ngục còn lại lẽ ra phải nhốt mãi mãi. Nhưng với sự thối nát của chúng, chúng đã biến tù nhân trở thành chúa tế... và khi một kẻ bị hiến tế trong hang ổ của nó, nó sẽ xuất hiện, vì bị thu hút bởi mùi máu. Thế nên, từ nghĩa địa của tôi, được gửi xuống bằng chính Card Destruction, tôi triệu hồi đặc biệt Darkest Diabolos, The Lord of the Lair!"

Làn sương mù màu xanh lá chuyển sang màu tím khi các vết nứt trên mặt đất ngày càng lớn, đua nhau chạy dọc sân đấu. dẫn tới hologram của của Lair rung chuyển. Tôi đứng đó quan sát Solomon, lão ta hình như vẫn đang cố tỏ ra ổn, khi bàn tay khi bàn tay đầy móng vuốt của con quái vật của tôi đâm xuyên qua sàn, sau đó là một giây. Từ khe nứt xuất hiện Diabolos, con rồng đen vĩ đại vươn mình thoát ra khỏi mặt đất, những sợi xích đứt gẫy rơi lả tả xuống mặt đất, trong khi nó gầm lên một tiếng nhằm khẳng định vị thế thống trị ở nơi này. Ahrima cúi mình chào đón chúa tể và chủ nhân của mình rồi quay về phía Solomon người trên sân sạch bóng quái vật.

" Bây giờ... hãy để xem lá bài ông đang úp kia là gì." tôi nói, biết rằng một người như Solomon ko có chuyện ko có kế hoạch dự phòng. Một tay chơi bạc thực thụ luôn có kế hoạch b. "Diabolos t·ấn c·ông trực tiếp vào điểm gốc của quý nhà vua-"

" Ta sử dụng You're in Danger!" Solomon nói, lá bài bẫy lấp lóe trên sân và rồi xuất hiện 3 lá bài úp. " Giờ là lúc ngươi chọn số phận cho mình Edwin Chaos. Ngươi bước vào lãnh địa của một trong số những cái quái thú Danger! của ta. Nhưng con nào... đó là câu hỏi. Hãy chọn một lá để xem vận mệnh của ngươi đem lại cho ngươi thứ gì."

" Vận mệnh của tôi cho đến nay, tôi cảm thấy khá ổn." Tôi nhún vai, "thôi thì cứ chọn bên trái."

2 lá bài còn lại biến mất, được tráo vào bên trong bộ bài của Solomon. Lá bài còn lại từ từ chìm xuống sân... trước khi phát tiếng gào rú vang vọng Lair. Diabolos chả hề sợ hãi, gầm gừ lại đối thủ kẻ xuất hiện từ phía sau ngai vàng của Solomon. Một con quái vật lông lá khổng lồ, da xanh, lông đen, cao gần bằng con rồng của tôi. Móng vuốt nó dài, màu đỏ thẫm, à tất nhiên... đôi chân của nó to bất thường.

" Danger! Bigfoot ngang ngửa với con rồng của ngươi. Vì vậy, cứ t·ấn c·ông nó bằng Diabolos nếu muốn. Giết nó! nhưng ngươi ko giành nổi chiến thắng mà ngươi hằng mong đợi đâu."

" Vậy thì kết thúc lượt," tôi nhanh chóng nói. " Tại sao phải t·ấn c·ông khi mối đe dọa sẽ sớm qua đi." Tác dụng của là bài bẫy kết thúc và Bigfoot biến mất. " Phía sân của ngài lại trống rỗng, thưa bệ hạ... còn gì nữa thì show hết ra đi kẻo hối hận."

Nhưng trước khi vua Domino kịp nói lời nào thì có một tiếng hót vang lên làm ông ta nhìn xuống khẽ mỉm cười." Hmmm... ngươi muốn xem ta có thể làm những gì? Ta rất vui lòng chỉ cho ngươi xem." Solomon vỗ tay và cánh cửa phòng ngai vàng mở toang.

Người đầu tiên bước vào là phiên bản ác độc của tôi, dù giấu mặt trong mặt nạ nhưng tôi vẫn cảm nhận được vẻ mặt tự đắc, kiêu ngạo của hắn. Hắn ra hiệu... 3 người bước vào. Chuyển động của họ cứng ngắt, hệt như robot. Họ tiến lên phía trước, mắt thì lờ đờ ko có chút sức sống, tiến về phía Solomon, đứng cạnh bên sườn hắn.

" Ngươi bị ám ảnh bởi việc cứu bạn bè?" Vua của Domino chế nhạo khi ông ta ra hiệu cho Tea, Yuri và Tristan đứng đeo Duel Disc để trở thành những người hộ vệ của hắn. " Rất tiếc... ngươi đã quá muộn."