Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Yu-Gi-Oh : Edwin Chaos

Chương 54: Fallout (2)




Chương 54: Fallout (2)

"... Vậy là bộ bài của em hoàn toàn liên quan đến cấp độ?"

"Đối với những con rồng của nhóc, chính xác," tôi nói khi bọn tôi rời sân đấu mà Kaiba xây dựng bên trong tập đoàn. Chúng tôi vừa hoàn thành một vài trận đấu đôi với AI, bao gồm cả trận đấu cuối cùng mà AI mô phỏng thành 2 Pegasus : một sử dụng bộ bài Toon và một sử dụng bộ bài Relinquished. Mokuba tất nhiên chơi bộ Ice Barrier trong khi tôi đang thử nghiệm Lair of Darkness, bộ bài này làm Mokuba ngạc nhiên nhưng tôi đã trấn an rằng tôi biết sử dụng bộ bài Endymion mới nên bây giờ là lúc thử nghiệm bộ bài mới.

" Cách chơi của chúng khác biệt nhau đến vậy sao?" Mokuba thắc mắc.

" Cực kì khác biệt. Endymion đã hoàn toàn làm chủ được ma pháp nên anh ta và những tôi tớ của anh ta có thể tự biến thành ma pháp... và rồi quay về hình dáng ban đầu. Ma pháp là thứ Endymion xoay quanh. Ngược lại về Lair of Darkness, diabolos là chúa tể của sự xảo trá. Sử dụng ma pháp là quá thẳng thắn, bẫy đối phương, chiếm đoạt thứ không thuộc về mình mới khiến nó phấn khích. 2 lối chơi khác biệt nhau hoàn toàn nên anh cần phải tập luyện cho đến khi nào quen mới thôi."

" Em vẫn cảm thấy kì là khi triệu hồi quái vật từ extra deck mà ko cần Polymerization."

Tôi nhún vai. "Nó được gọi là Synchro summon. Chỉ là một trong nhiều cách mới để gọi ra những con quái vật mạnh mẽ." Tôi vẫn không biết tất cả hậu quả những gì tôi đã làm vào ngày cuối cùng ở Duelist Kingdom nhưng tôi dám đánh cược rằng kha khá thúe sẽ không kết thúc tốt đẹp. "Anh nghĩ tốt hơn hết là em nên làm quen dần đi bởi vì theo những gì anh hóng được thì rất nhiều người sẽ sử dụng kiểu triệu hồi này... và cả những cách khác nữa. Quen dần đi sau này khỏi bỡ ngỡ."

Tôi vẫn không biết bản thân mình làm kiểu gì khiến rất nhiều người chơi đột nhiên được nâng cấp. Như Rex giành chiến thắng trong một giải đấu cấp quận bằng cách sử dụng bộ bài khủngong có Soul Eater Oviraptor . Các lá bài The Wolrd Legacy bắt đầu xuất hiện khi một số người ở Châu Âu quyết định tạo ra cuộc tìm kiếm lớn bằng cách giấu những lá bài này ở tất cả đâu đó tại các thành phố lớn nhất của lục địa và thách thức những bài thủ tìm ra chúng. Mako đã gửi cho tôi tin nhắn hào hứng nói rằng anh ta nhận được những lá bài Legendary Fishermen, tin rằng chúng nắm giữ linh hồn của cha, ông nội và ông cố của anh ấy. Mokuba tâm sự với tôi rằng Kaiba đã nhận được không chỉ bộ Blue Eyes mới mà cả bộ bài ABC dragon. Chốt lại là lỗi của tôi khiến tất cả mọi người bỗng nhiên trở nên mạnh hơn.

" Cái cách mà thế giới này đối phó với những thay đổi đột ngột này cũng thật... thú vị" Link summon có tồn tại nhưng mũi tên không còn có ý nghĩa gì nữa. Pedulums quy định ở 2 góc trái phải ở nơi đặt úp ma pháp hay bẫy. Và cuối cùng những quái thú triệu hồi từ extra deck ko thể t·ấn c·ông ngay lượt đó."

"Anh Chaos?" Một giọng nói vang lên khi tôi cùng Mokuba bước ra ngoài để hít thở không khí trong lành. Chúng tôi quay lại và tôi nhướng mày trước khuôn mặt quen thuộc bước tới.

Không phải một khuôn mặt được chào đón, vì cô ấy 5 lần 7 lượt kéo tôi đi lấy lời khai, nhưng dù gì vẫn là khuôn mặt quen thuộc.

“Thám tử,” tôi nói, gật đầu chào Yuri Gardner. "Tôi có thể làm gì cho cô?" 'Xin đừng lấy lời khai nữa, xin đừng lấy lời khai, xin đừng-'

"Tôi cần có vài điều bàn bạc với anh," cô ấy nói trong khi thở dài. " Tôi khiến anh thấy phiền phúc đúng ko?"

"Không..." Tôi ngập ngừng, nhìn thấy ánh mắt của cả cô ấy và Mokuba dành cho tôi.

"Anh có ánh mắt giống như anh hai khi đối phó với-"

"Mọi người?" Tôi hỏi Mokuba.

"Vâng," thằng bé cười toe toét.

Yuri thở dài lần nữa. " Anh Chaos-"

" Cô làm vậy trước mặt tôi hơi nhiều đó"

"Tôi làm gì?"

"Thở dài. Tôi tự hỏi tại sao?"

Mokuba nhe răng cười. "Bởi vì anh là một tên khốn"

"Có thể như vậy." Tôi liếc nhìn Yuri và quyết định sống đúng với biệt danh 'Ác quỷ' của mình. "Thám tử à? Cô đến hỏi tôi chuyện gì. Tôi đảm bảo với cô rằng tôi như một cuốn sách mở. Tôi không bao giờ nói dối-"

Mokuba bắt đầu lấy tay che mồm khiến tôi ném cho thằng bé cái lườm nghiêm nghị, kết quả là nó càng cố gắng nhịn cười đến chảy nước mắt với câu nói của tôi.

"Tôi nghĩ bản thân sẽ để cậu Mokuba đây thích thú trước lời nói dối ko chút ngượng ngùng từ anh," viên thám tử lườm tôi với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.

"Xin lỗi, nhưng tôi chán ngấy với việc này rồi" tôi nói, hai tay đút túi quần. "Ý tôi là mọi việc đã qua 2 tháng rồi cô ko thể cứ bắt tôi trả lời đi trả lời lại mấy câu hỏi cũ mèm đó. Những sự kiện xảy ra tại Duelist Kingdom chỉ có thể, tôi ko thể kể thêm dc gì cho cô hết"

"Tôi chỉ muốn đảm bảo ko có thiếu xót bất cứ chi tiết nào cả."

Ngạc nhiên thay, Mokuba khinh thường là người đáp trả, "hoặc là chị muốn lừa anh ấy lỡ nói ra điều gì đó khiến anh ấy gặp rắc rối thì đúng hơn"



"Không phải chị" Yuri nói khi chúng tôi đi dọc trong khuôn viên tập đoàn. Mặt trời chiếu sáng, gió thổi dễ chịu làm tôi nghĩ về sự kì lạ của thời tiết thế giới này. Ngoại trừ thời tiết có ảnh hưởng tới những sự kiện trong cốt truyện, thì bình thường tôi không cảm thấy nóng ngay cả khi mặc một chiếc áo khoác mỏng.

"Thật hữu ích. Nó mở ra rất nhiều lựa chọn cho tôi tại Battle City"

Yuri kéo tôi ra khỏi suy nghĩ đó. "Cả hai phải hiểu rằng những lời buộc tội của Edwin đã gây ra rất nhiều lo ngại và mọi người trong sở cảnh sát muốn đảm bảo rằng chúng tôi xử lý chúng đúng cách"

“Và điều đó có nghĩa là sau c·ái c·hết của Big 5, tất cả mọi thứ đang đổ dồn lên bộ phận của cô vì làm ăn tắc trách, che đậy mọi thứ,” tôi nói với cô ấy. Yuri nhăn mặt. "Đừng phủ nhận ... cô sẽ không làm việc với chú tôi nếu cô nghĩ rằng cảnh sát sẽ giải quyết được chuyện này"

"Tôi muốn đảm bảo mọi người được an toàn. Nhưng điều đó không có nghĩa-"

"Mọi người sẽ không bao giờ được an toàn chừng nào sự thối nát còn tồn tại. Có bao nhiêu người đã phải đối mặt với trừng phạt vì những gì đã xảy ra với Mokuba? Và bao nhiêu kẻ đã dùng quyền lực để che đậy tội ác?"

Yuri cau có với điều đó. Cả hai chúng tôi đều biết câu trả lời.

Công chúng yêu thích một vụ b·ê b·ối hay và chú tôi là một người đàn ông đầy thù hận. Với việc Big 5 'đ·ã c·hết' do đó, Sở cảnh sát Domino phải gánh chịu gánh nặng cho cơn thịnh nộ của chú ấy và sự thèm khát của công chúng. Đám tay sai không thú vị lắm vì họ chỉ là những tên côn đồ vô danh trong bộ vest, trừ Kemo, người mà tôi khá tự hào khi được các tờ báo gọi là 'Tóc nhọn' nhờ hắn bị tôi ghi âm chụp ảnh. Nhưng Cảnh sát Domino? Ồ, đó là một câu chuyện thú vị khiến tất cả các phương tiện truyền thông chảy nước miếng và dân chúng la hét để biết thêm. Sự thật đơn thuần là một phụ tá của ủy viên có một cô con gái trên đảo và thêm một cô con gái khác không chỉ phát hiện ra âm mưu b·ắt c·óc mà còn bị buộc phải hợp tác với chú tôi để giải cứu trong khi tội ác được báo cáo đã mục nát trên bàn còn đám côn đồ tay sai được thả ra chỉ với vài lời nhắc nhở? Ồ, đó là một câu chuyện đầy gia vị mà mọi người đang ngấu nghiến

Tôi cảm thấy buồn khi những người vô tội bị ảnh hưởng. Đặc biệt là Tea khi mà bây giờ bố cô ta đang bị cho nghỉ vô thời hạn ko lương. Theo lời của chú tôi thì cho dù ông ta may mắn ko ngồi tù thì với vết nhơ này thì sẽ chả có sở cảnh sát nào chấp nhận ông ta. Và Tea, hình ảnh người bố trong lòng cô ấy vỡ vụn hoàn toàn, gây ra ảnh hưởng to lớn đến ước mơ, hy vọng của cô ấy.

Joey là người kể cho tôi nghe về tất cả, hai chúng tôi đã giải quyết mọi thứ khi tôi đến thăm Serenity trước khi phẫu thuật. Cậu ta lắp bắp xin lỗi về những gì đã nói về mẹ tôi và tôi nói rõ rằng tôi sẽ tha thứ…chỉ duy nhất lần này. Tôi nghĩ Joey là người khôn ngoan, sẽ ko mắc sai lầm như vậy thêm lần nào nữa. Sau đó, chúng tôi nhắn tin qua lại trong một tháng… không có gì quan trọng, chủ yếu là về tình hình của Serenity cùng việc Joey xin lời khuyên của tôi về việc phải làm gì với số tiền thưởng còn thừa mà Yugi đã đưa (tôi chỉ đơn giant nhắc nhở tránh xa cờ bạc). Nhưng ngày nọ, cuộc trò chuyện chuyển sang Tea.

"Rât tệ," Joey nói với tôi vào lần cuối cùng tôi gặp trực tiếp, khi tôi mời cậu ta đi ăn trưa sau lần kiểm tra sức khỏe gần đây nhất của Serenity và cậu ta có vẻ như cần thứ gì đó để vực dậy tinh thần. "Tea đang cố che giấu nhưng tiền tiêu của cô ấy đột nhiên trở nên eo hẹp. Tristan lặng lẽ trả tiền cho các bữa ăn của Tea khi cả nhóm đi ăn, cô ấy từ chối những lời đề nghị đi xem phim hay bất cứ thứ gì khác. Yug nói cô ấy đang tìm kiếm học bổng cho trường khiêu vũ bởi vì bây giờ cô ấy không đủ khả năng để chỉ trả tiền cho nó.

Tôi lặng lẽ cho nhà đầu tư của mình biết rằng tôi cần tiền của mình sinh lời để dùng nó trả học phí cho một số lớp học đại học.

"Tea rất mạnh mẽ" Yuri xóa đi lo lắng của tôi. "Còn bố tôi, ông ấy tự làm tự chịu"

"Tôi tự hỏi tại sao chúng ta không quay trở lại," tôi lẩm bẩm khi Yuri dẫn chúng tôi tới một căn phòng nhỏ và đứng im trước cửa làm tôi thấy khó hiểu. "Mời cô vào?"

"Hôm nay tôi ko phải là người thực hiện lấy lời khai. Là một người khác"

"Ồ." Điều đó làm tôi ngạc nhiên; Yuri là người lấy lời khai của tôi trong phần lớn thời gian, một phần h·ình p·hạt cho tội tự ý đi tới Duelist Kingdom. Tôi từng được làm việc với các cảnh sát khác nhưng sau một khoảng thời gian chỉ còn có mỗi mình Yuri, vì những người khác biết tôi phiền phức cỡ nào khi mà cứ bám riết lấy tôi. Tôi thực sự tôn trọng, lịch sự với bọn nó.

Ít nhất trong lúc đầu.

Cho đến khi biết được bọn họ chả quan tâm đến sự thật mà quan tâm tới bất kì thứ gì giúp họ bảo vệ big 5 lẫn bản thân. Tôi ko gặp bất cứ khó khăn gì để thằng thằng khốn khiến họ khổ sở như ở địa ngục trần gian. Đến muộn, pha trò, nói lan man, coi mọi việc như trò đùa. Nếu các vị ko muốn làm công việc của mình... thì tôi cũng vậy.

"Vậy thì giúp tôi để mắt tới Mokuba nhé ? Tôi nghĩ chuyện này có thể trở nên khá nhàm chán và không có lý do gì để cả hai chúng ta phải chịu đựng."

"Em ko cảm thấy phiền" Mokuba trả lời, nhưng tôi gạt đi.

"Nhưng anh thì có. Hơn nữa anh cần em làm lý do kết thúc cuộc gặp mặt này sớm" tôi trả lời với một cái nháy mắt.

________________________________

"Tại sao mình vẫn làm điều này?' Yuri nghĩ khi dẫn Mokuba đi. Đó là một câu hỏi mà cô ấy đã tự hỏi mình rất nhiều gần đây. 'Tại sao phải làm cảnh sát khi không ai muốn mình thực sự làm công việc này?"

Kể từ khi trở về từ Duelist Kingdom, cô cảm thấy như cuộc sống của mình đã trở thành một chuỗi thử thách được tạo ra để t·ra t·ấn cô ấy. Một vòng xoáy liên tục của những cảm xúc và sự kiện mâu thuẫn. Cô được khen ngợi vì đã phá án, tiết lộ tội lỗi của Big 5 và Pegasus… và bị các sĩ quan đồng nghiệp ghét bỏ vì tiết lộ sự hủ bại tồn tại trong Sở cảnh sát Domino. Đối với báo chí, cấp trên nói rằng họ sẽ dọn dẹp mọi thứ. Đằng sau hậu trường, cô bị giao công việc trên bàn giấy và bị cô lập khỏi những người khác. Những người mà cô nghĩ là bạn bè đã khinh miệt cô trong khi những kẻ cặn bã trên các phương tiện truyền thông đột nhiên trở thành đồng minh duy nhất của cô ấy. Người đàn ông mà cô mạo hiểm đến hòn đảo để cứu quyết định rằng việc anh ta suýt c·hết, em trai b·ị b·ắt cóc lẫn công ty tý thì mất ko phải to tát gì nên Pegasus thoát tội.

"Còn có bố nữa" cô cay đắng nghĩ." Bố luôn nói với tôi về luật pháp, công lý và tầm quan trọng của nó nhưng bây giờ? Chúa ơi…” Cô hít vài hơi để xoa dịu bản thân, nhưng nhận thức đen tối về việc bố cô nhúng tay vào vụ cảnh sát t·ham n·hũng sâu đến mức nào vẫn khiến cô nhức nhối. Nó… tệ hơn rất nhiều so với những gì cô nghĩ. Dường như mỗi ngày đều có bản báo cáo mới tiết lộ một kế hoạch khác mà ông ấy tham gia, một tội ác mà ông ấy giúp che đậy, xóa bằng chứng, một tên t·ội p·hạm mà ông ấy gọi là bạn vì hắn ta có rất nhiều tiền ăn mặc lịch sự.

Và điều tồi tệ nhất là cô cố gắng cứu Tea… có thể đã hủy hoại cuộc đời con bé.

"Ít nhất con bé vẫn nói chuyện với mình" Điều đó mang lại cho Yuri một chút an ủi. "Tea có thể không đổ lỗi cho người chị như mình... nhưng điều đó không có nghĩa là mìnhkhông tự trách bản thân sau tất cả." Yuri đã lo sợ sau sau khi bố cô dính vào lao lý thì Team sẽ đổ lỗi cho cô… như tất cả những người cô gọi là đồng nghiệp. Nhưng Tea trấn an cô trong một bữa trưa của 2 chị em, rằng Yuri chỉ làm đúng chức trách của một sĩ quan cảnh sát, không có bất cứ lời trách móc nào dành cho cô.

“Mọi người phải chịu trách nhiệm về hành động của chính bản thân họ,” Tea nói với cô, tay đảo miếng bít tết chiên trong một ít nước sốt còn sót lại từ bánh mì kẹp thịt gà của cô ấy. "Họ có thể cố gắng đổ lỗi cho người khác hoặc viện lý do tại sao họ lại làm như vậy nhưng cuối cùng họ vẫn phải chịu trách nhiệm. Ngay cả khi chúng ta tha thứ cho họ...không có nghĩa là họ không có lỗi." Tea trở nên im lặng sau lời nói và Yuri tự hỏi bố đã nói gì với em gái cô. Những lời bào chữa, lý do tại sao. "Cách duy nhất để bù đắp sai lầm là trước hết phải nhận lỗi đã."



"Lẽ ra mình nên chấp nhận lời đề nghị làm việc tại đội an ninh của Baptiste." Yuri nhanh chóng xua tan ý nghĩ này, lý do tại sao cô từ chối lời đề nghị này rất đơn giản. Cô không muốn thấy mình b·ị b·ắt làm nô lệ cho một người đàn ông giàu có. giống như bố cô. Kipling Chaos có thể trông giống như người tử tế nhưng ai biết được, nhúng tay xuống nước mới thấy đáy là bùn.

"Chị biết tại sao cảnh sát lại hẹn gặp anh Edwin ở đây?" Mokuba bối rối hỏi khi tiến về phía cầu thang. "Tại sao không ở đồn cảnh sát?"

"Cảnh sát còn có cuộc hẹn với anh trai em và ở đây tiện hơn." Yuri giải đáp.

"Làm gì có"

"Em nói sao?"

"Không có cuộc hẹn nào hết. Anh hai đang bận hoàn thiện dự án mới."

"Chắc hẳn cậu ta ko muốn em lo lắng..." Yuri ngừng lại khi tâm trí cô bắt kịp tới những lời cô nói.

"Anh hai sẽ ko giấu em bất cứ điều gì cả," Mokuba khẳng định chắc chắn.

Yuri nhìn lại về phía căn phòng đó, một cảm giác khó chịu xuất hiện trên mặt cô. Từ xa cô có thể nghe thấy tiếng âm nhạc đang phát ra, tối tăm và ủ rũ. "Mokuba, em ở lại đây." Cô nhanh chóng quay lại căn phòng đó và tất nhiên chả có gì khiến Mokuba phải nghe lời cô hết. Dừng lại trước ngưỡng cữa, cô đặt tay lên môi, từ từ tìm vị trí để quan sát mà ko để ai trong phòng có thể thấy cô hay Mokuba. Một người là Edwin, người còn lại đang đi quanh phòng. Đó là- "Bố?"

"-cậu vẫn muốn giữ nguyên lòi khai?" Bố cô hỏi, giọng ông ta nhẹ nhàng nhưng Yuri hiểu rõ đó là chiêu trò hỏi cung của ông ấy mà thôi.

"Tất nhiên," Edwin Chaos thản nhiên nói. "Tôi chỉ nói lên sự thật."

"Nhưng sự thật là gì thưa cậu Chaos? Nó chỉ dựa vào mỗi lời nói của cậu?"

"Chính xác," chàng trai trẻ trả lời, cô có thể nghe thấy anh ta đảo mắt. "Ông nên biết rằng, lịch sử dc viết bởi kẻ chiến thắng. Và dựa trên vị trí hiện tại của tôi... tôi là kẻ chiến thắng, mỗi lời nói của tôi hiển nhiên đều là sự thật duy nhất. Thế giới này nó hoạt động như thế đấy." Anh ta bắt đầu đi lại lanh quanh bất chấp bầu không khí căng thẳng và sự tức giận của cô khi lại lần nữa bố cô lợi dụng cô để làm công việc bẩn thỉu. Hơn nữa cô cũng cảm thấy khó chịu trước những lời nói của Edwin, liệu anh ta ko bao giờ ngừng khua môi đi chút thì tốt biết bao.

"Cậu ko có tôn trọng tôn ti trật tự sao?" Bố cô hỏi.

" Họ của tôi là Chaos đấy. Tôi phải sống đúng với tên tuổi của mình.

"Tôi chỉ muốn-"

"Tôi đếch quan tâm những gì ông muốn. Đừng nghĩ bản thân có chút quyền lực thì thích nhúng tay vào mọi thứ để kiếm chác chút đỉnh, quý ngài chó săn ạ"

Yuri nhăn mặt. Bố cô là một người kiêu ngạo và sẽ ko chấp nhận lời nói thiếu tôn trọng như vậy.

"Mọi thứ diễn ra theo một cách nhất định trong Domino. Có trật tự trong đấy. Chúng tôi không thích những người làm rung chuyển nó. Việc cậu làm với Big 5, nó gây ra rất nhiều vấn đề, hại tới lợi ích của nhiều người. Nhờ đó cậu và tên Kaibai Seto kia giành lấy mọi thứ. Hãm hại người khác để đưa bản thân lên." Ông nói với giọng chế nhạo. "Thật tệ là tôi tới quá muộn để ngăn chặn mọi thứ, nhưng chưa bao giờ là quá muộn chk việc sửa sai."

Cánh tay của cha cô lộ ra một thứ gì đó, và nhanh chóng ông ta đâm thẳng nó vào bụng Edwin.

“Big 5 gửi lời chào,” ông ta rít lên, vặn mạnh con dao trước khi rút nó ra và sẵn sàng cắt cổ Edwin.

Mokuba hét ầm lên, nhờ đó vừa khiến bố cô giật mình lẫn giúp cô thoát khỏi trạng thái shock này. Yuri nhanh chóng ập vào dùng chiếc dùi cui để t·ấn c·ông bố cô. Ông ta bị shock quay lại vung dao vào Yuri nhưng cô ko để ông ta có một chút cơ hội nào. Một tiếng RẮC dữ dội, bố cô nằm thẳng xuống sàn nhà, cô thở hổn hển, tay cầm chiếc dùi cui dính máu, tâm trí cô đang cố gắng chạy đua để bắt kịp với những gì vừa xảy ra.

"ANH EDWIN!" Mokuba hét lên, một lần nữa kéo cô ra khỏi trạng thái bàng hoàng. Yuri quay lại và thấy Edwin vấp vào tường, tay ôm lấy bụng. Da anh ta tái nhợt trong khi áo sơ mi đẫm máu và anh ta ngã xuống, Yuri lao về phía trước, đỡ lấy, trí nhớ cô quay cuồng cố gắng nhớ những gì đã được học tại học viện về cách xử lý các n·ạn n·hân b·ị đ·âm. Có quá nhiều máu, cô chưa bao giờ thấy nhiều như vậy.

"Mokuba, nhanh chóng kiếm thứ gì đó để chị ấn vào v·ết t·hương để cầm máu" Yuri hét to, Mokuba bắt đầu ngừng khóc chạy đi tìm xung quanh. "Tốt...tốt... ko thể trấn an thằng bé lẫn cứu Edwin cùng lúc." Cô bắt đầu nhận xét tình hình v·ết t·hương. Bố cô rất độc ác, ông ta xoay con dao để làm vết đâm trở nên tệ hơn. Nếu chỉ đâm và để yên con dao đó ở chỗ đâm thì máu ko chảy ra nhiều thế này. "Chỉ có một cơ hội cứu sống Edwin"

Yuri nhìn Mokuba xé áo sơ mi của bố cô. Trong trường hợp khác thì cô sẽ bật cười nhưmg giờ thì cô đang cố gắng cứu mạng một người. Cô lấy chiếc áo ấn mạnh vào v·ết t·hương, Edwin hét lên vì đau đớn.

Điều này… điều này thật tệ,” anh ta nói ra.



"Không sao đâu. Chỉ một vết đâm thôi," Yuri trấn an.

"Trúng dạ dày. Mật và axit bắt đầu rò rỉ ra ngoài... một cách c·hết chậm chạp và đau đớn." Anh nhắm mắt lại và rít lên khi Yuri dùng nhiều lực hơn, tay cô nhớp nháp máu. " Có quá nhiều máu. Ông ta...đâm trúng gì đó..."

"Bố tôi có thể....đã trượt."

" Không." Mặt Edwin nhăn lại và khi anh ta mở mắt ra, nước mắt lại lăn dài trên má, tất cả sự tự tin và can đảm biến mất khi anh ta nhìn cô thì thầm, "Tôi sợ."

Sự thừa nhận đó đã giúp Yuri. Cô ko dc hoảng sợ, cô là cảnh sát, cô dc đào tạo cho việc này. "Đừng sợ, có tôi ở đây thì anh sẽ ko sao đâu." Cô quay sang Mokuba. "Nhanh chóng đi gọi trợ giúp"

"Anh hai!" Mokuba kêu lên, và trong khoảng khắc Yuri mong anh ta xuất hiện. Người này bình tĩnh không sợ sệt có thể giúp cô kiểm soát tình hình. Nhưng chả có ai xuất hiện.

" Đừng nói là.... bố tôi cũng đã g·iết luôn cả Kaiba Seto."

Nhưng Mokuba lên tiếng "Anh hai đang nằm trong Vr pod... em ko thể đưa anh hai ra ngoài." Edwin lấy hết sức còn lại thì thào, " vô ích..hắn bị... nhốt...ở bên trong"

"Lại gì nữa? Mặc kệ anh ta" Yuri cáu kỉnh. "Bây giờ ưu tiên là Edwin. Nếu ko có ai đến giúp, anh ta chắc chắn c·hết"

Mokuba lắc đầu, " ko có nhân viên y tế... anh hai vẫn đang tuyển dụng..."

"Fuck" Yuri chửi thề. Cô rút một tay lấy chiếc bộ đàm. "Đây là Yuri-"

Ko có tiếng nào đáp lại.

"Bố." Tất nhiên là bố đã đụng tay chân với bộ đàm của cô! "Mokuba, chúng ta cần gọi ai đó đến đây ngay bây giờ. Chúng ta sắp hết thời gian. Tìm ai đó trong đội ngũ nhân viên và bảo họ gọi-"

"Thời gian?" Mokuba nói, mắt ánh tràn lên hi vọng. "Thời gian! Chúng ta có thể cho anh ấy thời gian!" Cậu bé chạy đến bên Yuri và bắt đầu kéo mạnh Edwin rùng mình và miếng áo dịch chuyển khiến máu lại bắt đầu rỉ ra từ v·ết t·hương. "Nào!"

"Mokuba, em đang làm cái gì thế"

"Cứu anh ấy! Chị hãy tin em" Mokuba quả quyết. Yuri cảm thấy bóng dáng của Kaiba trong ạn mắt cậu bé. "Vr pod dc anh hai thiết kế giúp người chơi ơt trong trạng thái c·hết giả... ko cần ăn uống ngủ nghỉ để thoải mái khám phá thế giới ảo. Mọi hoạt động của cơ thể sẽ dừng lại."

Yuri ngạc nhiên. "Thật sao?"

"Vâng, anh hai kể cho em về nó"

Nữ thám tử cắn môi. Đây là đánh cược … cô không biết liệu nó có thành công hay không. Nhưng nếu đúng đúng như Mokuba thì họ sẽ có thêm thời gian để gọi y tế đến đây. Bởi vì ngay bây giờ.

"Nếu... nếu tôi có quyền quyết định ?" Edwin yếu ớt nói. "Tôi chọn cược một ván"

Yuri nuốt nước bọt. "Mở pod ra"

Mokuba nhanh chóng mở trong khi Yuri nhấc Edwin lên. Mỗi bước chân dường như kéo dài vô tận, khoảng cách kéo dài như hàng dặm.

Nhưng cuối cùng cũng đưa Edwin tới nơi và Yuri đặt anh ta nằm xuống. Mokuba bấm nút để cho cái vỏ trong suốt đóng pod lại. Đầu của Edwin đội chiếc mũ sắt che cả tai lẫn mắt. Mokuba lấy bộ bài từ thắt lưng của Edwin để đặt nó vào pod, vì tất nhiên mọi việc trong thế giới này đều cần dùng bài ma thuật.

"Anh Edwin!" Mokuba đột nhiên kêu lên. "Nếu anh hai bị mắc kẹt trong đó, anh cũng có thể bị như vậy"

Người đàn ông cố gắng nở nụ cười yếu ớt. "Anh sẽ gửi lời chào của em cho anh ta."

Mokuba nhấn nút cuối cùng và có tia sáng lóe lên và đột nhiên Edwin bất động như xác c·hết. Trong khoảnh khắc, Yuri sợ rằng cô đã mất quá nhiều thời gian và anh ấy sẽ chảy máu tới c·hết nhưng sau đó một chiếc máy tính ở bên cạnh pod phát ra tiếng bíp và dấu hiệu sinh tồn của Edwin hiện lên.

"PLAYER SECURED"

Yuri thở phào nhẹ nhõm. Vết thương không còn chảy máu nữa, và cô có được thời gian cần thiết để gọi trợ giúp.

"Mokuba! Bây giờ em có thể gọi bảo vệ yêu cầu họ ngay lập tức tìm đội y tế tới ngay đây. Chúng ta vẫn cần phải xử lý v·ết t·hương này"

"Vâng!" Mokuba nói nhanh, vội vàng chạy đi.

Để lại Yuri một mình, cô bước tới chỗ bố cô và tra còng vào tay ông ta, trước khi nằm ra sàn nhà với hai bàn tay đầy máu.