Chương 42 : Vòng chung kết bắt đầu (1)
Chương 42 : Vòng chung kết bắt đầu
Nhìn xuống chiếc điện thoại đang reo inh ỏi của mình, Yuri chuyển thẳng cuộc gọi vào hộp thư thoại, không quan tâm rằng cha cô chắc chắn nhận ra rằng cô đang cố tình từ chối cuộc gọi của ông. Thành thật mà nói vào thời điểm này, cô chả quan tâm đến những gì ông ấy nghĩ, cô rất tức giận khi cha cô đã phản bội tất cả những gì ông ấy muốn bảo vệ, quên lãng những gì đã dạy cô, chỉ để giữ công việc tồi tệ của mình. Không ... tệ hơn thế. Ông ấy chỉ là không muốn đối phó với bất kỳ vấn đề nào. Chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không . Chỉ cần bản thân có cuộc sống tốt đẹp và đơn giản. Nhắm mắt trước sự thối nát đang bắt rễ ở Domino và tự an ủi bản thân rằng ông ấy làm vậy vì mọi người chứ ko phải cho riêng bản thân.
Nó làm cô phát bệnh.
Tồi tệ hơn là em gái cô Tea đang gặp nguy hiểm và cha cô đặt Tea lên bàn cân cùng Big 5 với Pegasus. Vì điều đó Yuri ko bao giơ tha thứ cho ông ấy, cô rất muốn lôi Tea ra khỏi căn nhà đó sang ở nhà cô, để bảo vệ Tea.
Nhiều người ở khu vực đã hỏi Yuri về tình yêu của cô dành cho người chị em cùng cha khác mẹ của mình. Họ thậm chí còn bị sốc hơn khi cô nói rằng cô thích mẹ kế của mình. Nó đi ngược lại mọi chuẩn mực văn hóa ở đó. Hollywood tiêm nhiễm vào đầu mọi người rằng tất cả anh chị em kế đều xung đột, tất cả cha mẹ kế đều xấu xa, và nhiệm vụ của những người con cả là phải cứu cha mẹ mình khỏi nanh vuốt của một gia đình xấu xa hoặc đấu tranh chống lại những người đào mỏ hay những con quái vật đội lốt người ra vẻ thân thiện.
Nhưng với Yuri thì không như vậy. Cha mẹ cô l·y h·ôn khi cô còn nhỏ, có những người bạn thời thơ ấu thường nhầm lẫn giữa dục vọng và mối quan hệ sâu sắc trong tình yêu. 2 người chia tay trong êm đẹp và mẹ của Yuri, Kimiyo, thậm chí đã tham gia tiệc cưới khi chồng cũ với mẹ Charlotte. Về phần Tea ... cô bé là em gái của cô. Không quan trọng mẹ của họ là ai, họ là gia đình và Yuri sẽ làm bất cứ điều gì cho em gái mình.
Yuri nghĩ khi chiếc Taxi dừng trước tòa nhà Kipling Chaos. " Cha cứ nghĩ ông ấy làm vậy vì muốn tốt cho cả mẹ Charlotte lẫn Tea, nhưng đâu có biết họ đâu quan tâm tới tiền bạc! Gia đình của mẹ Charlotte cũng giàu có, họ kinh doanh chuỗi cửa hàng dụng cụ tại Mỹ. Bà ấy cũng từ chối điều hành quỹ ủy thác của nhà ngoại. Bà ấy thích cuộc sống bình lặng, ko bon chen. Chính Charlotte đã khuyên Tea nên đi làm công việc bán thời gian nếu em ấy muốn có tiền và luôn chào đón bạn bè của Tea. Ko như cha, ông luôn coi Joey là ảnh hưởng xấu tới Tea, thì bà ấy lại bảo thằng nhóc đấy giống bà chỉ cần uốn nắn tốt.
Tuy nhiên... Cha của cô muốn kiếm nhiều tiền đến mụ mị đầu óc. Nếu Tea phát hiện ra những gì ông ấy sẵn sàng làm để kiếm tiền, hẳn con bé sẽ rất tức giận. Em gái của Yuri có thể hay rao giảng về tình yêu và lòng khoan dung nhưng cô ấy lại xấu tính ... Yuri có một vết sẹo ở mắt cá chân do Tea đã cắn cô trong lúc 2 chị em cãi nhau.
Và nó cách đây mới 6 tháng.
Chỉnh lại trang phục, Yuri bước ra khỏi xe đi đến cánh cửa nơi nhân viên đang chờ cô. Cô mở miệng nói chỉ khi người đàn ông ra hiệu về phía thang máy đang mở cửa và chờ đợi.
"Ngài Kipling đang mong đợi cô."
“Tất nhiên rồi,” Yuri lẩm bẩm; Cô không nên ngạc nhiên khi Kipling Chaos sống tại nơi xa hoa như vậy. Ông ta có thể hỗ trợ cô chống lại Pegasus và Big 5 nhưng chủ sở hữu của Chaos Communications vẫn là một tỷ phú. Cô cần phải nhận ra rằng ông ta không làm điều này vì lòng tốt của mình, cũng không phải bởi vì ông ta là một anh hùng vị tha, đơn giản ông ta đang cố gắng cứu cháu mình, và oing ta sử dụng cô cho mục đích đó.
Thang máy đi lên nhanh chóng yên tĩnh và khi cánh cửa mở ra, cô thấy mình đang đi vào một căn penhouse đồ sộ. Chắc chắn là ấm áp và mời gọi, bất cứ ai lần đầu ở đây đề không thể bỏ qua khung cảnh; Domino trải dài trước mặt họ, ánh đèn của thành phố bên dưới và xa hơn nữa khiến cô cảm thấy như đang ở trong tổ quạ (cấu trúc được dùng làm điểm quan sát) của một con tàu săn cá voi vĩ đại nào đó, nhìn xuống mặt nước tĩnh lặng và thấy những vì sao phản chiếu lại cô.
"À, cô Gardner, chào mừng." Kipling ra hiệu. "Tôi muốn đứng dậy để chào cô nhưng tôi nghĩ cô muốn bắt đầu việc chính hơn là đợi tôi đứng tập tễnh." Ông cười khúc khích và vẫy tay về phía người đàn ông. "Đây là John Baptiste, trưởng bộ phận an ninh riêng của tôi. Anh ta sẽ là đầu tàu trong hành chính đến Duelist Kingdom."
“Xin chào,” Yuri nói khi ngồi đối diện với Baptiste.
“Cô bị theo dõi suốt ngày hôm nay,” John tuyên bố. "Từ khi cô rời khỏi căn hộ đã bị người đàn ông này bám đuôi." Anh ta đưa cho cô 1 vài bức ảnh về một người đàn ông to lớn, tóc màu nâu tạo theo kiểu sừng bò. "Tên hắn là Tyma. Một trong những nhân viên an ninh của Big 5 ... ít nhất là trên giấy tờ."
" Đáng lẽ tôi phải nhận ra việc này."
" Hơn thế" John khẳng định. "Kế hoạch là b·ắt c·óc cô ngay tại căn hộ của cô rồi đem cô tới ngôi nhà tồi tàn trên phố Canal. Ở đó cô sẽ bị trois và tiêm m·a t·úy vào người, ko đủ để c·hết nhưng đủ đánh gục cô. Rồi báo cáo chính thức về việc cô sử dụng m·a t·úy sẽ nhanh chóng dc gửi đến sở cảnh sát, bọn chúng sẽ ép cha cô đưa cô sang Mỹ vài năm hoặc là nhốt cô vào tù. Tôi ko biết chúng định hủy hoại cuộc đời cô hay g·iết cô luôn trong tù, nhưng chúng đang cân nhắc cả 2 lựa chọn. Kế hoạch là đòn bẩy khiến cha cô tận lực giúp Big 5 nhiều hơn nữa, vì hành động điều tra của cô làm chúng run sợ."
Yuri ngồi đó trong sự kinh hoàng tột độ, há hốc mồm ra trước khi cô lắc đầu và cố gắng thốt lên, "Làm thế nào mà anh biết được điều này?"
John để lộ áo trắng bên trong bộ vest nó gần như bị nhuộm thành màu đỏ bởi máu. " Anh bạn Tyma đang ngoan ngoãn ở phía dưới với các cộng sự của tôi, sau khi tôi tra hỏi hắn."
" Ý anh là anh đánh hắn 1 trận?"
" "Ý tôi là tôi đã t·ra t·ấn thông tin từ hắn ta."
Yuri thấy lạnh người.
" Để tôi nói rõ luôn đây, cô Gardner," Kipling trả lời, ko còn khuôn mặt vui vẻ cười đùa nữa mà là đáng sợ dù ông ta vẫn đang bị gãy chân, " nếu cô nhận vụ án này, cô phải để lại pháp luật ra phía sau. Hiểu rằng nếu cô tin vào pháp luật thì đôi lúc cũng phải phá luật, đó là điều trớ trêu... để tuân theo luật, bạn phải vi phạm luật. "
" Công lý." Yuri xác nhận. " Và tôi sẵn sàng làm mọi thứ cho em gái tôi." Tuy vậy, vẫn có một giọng nói nhỏ trong đầu cô bảo rằng cô đang làm như cha cô, quyết định những điều luật nào cô tuân thủ và những điều luật nào cô gạt sang một bên. Cô bảo giọng nói câm mồm " Cha làm điều đó cho chính bản thân ông ấy. Tôi làm điều đó cho Tea. "
"Và tôi sẽ làm bất cứ điều gì cho cháu trai của tôi," Kipling tuyên bố. " Tôi và anh trai... tôi hồi trẻ là một ngổ ngáo, kiêu ngạo, xua đuổi anh trai tôi. Tôi ko thể chuộc lại lỗi lầm đó... nhưng tôi sẽ ko để lịch sử lặp lại." Ông đập mạnh xuống bàn. " Những tên thuộc tầng lớp thượng lưu ở Domino ghét tôi vì tôi là người ngoài, kẻ ngoại lai. Đó là sai lầm của chúng, chúng nên cảm thấy sợ tôi.Thhanfh phố Domino vận hành như chiếc bánh xe đang quay, có kẻ lên voi có kẻ xuống chó, tôi ko bao giờ nằm trong cái bánh xe này... Tôi sẽ đập nát nó. Kaiba? Big 5? Pegasus? Hoặc là cút sang một bên hoặc là tan nát cùng chiếc bán xe này."
" Nếu cô ko muốn dính vào vụ án này, bây giờ từ bỏ vẫn còn kịp," John nói. " Tôi sẽ điều một vệ sĩ ngầm bảo vệ cô cho đến khi vụ việc kết thúc. Cô có thể từ chối nhưng tôi ko cho rằng nên làm vậy. Nhưng hãy hiểu rằng nếu tiếp tục-"
“Tôi tham gia,” Yuri nói chắc nịch.
"Cô chắc không?" Kipling hỏi.
"Nhiều người đang phá vỡ luật lệ vì lợi ích của riêng họ. Tôi phá nó vì em gái tôi. Kế hoạch là gì?"
John gật đầu nhẹ trước khi lôi ra một tập tài liệu. " Tối nay một chiếc oto sẽ tới bến cảnh nơi có thuyền đợi ở đó đi tới Duelist Kingdom. Chúng ta ko tới đấy. Thay vào đó, chúng ta khởi hành vào tối mai tại sân bay nơi chúng ta gặp đội của tôi."
" Tối mai, lâu vậy sao?" Yuri hỏi
"Mục tiêu cuối cùng không đơn thuần là cứu Edwin" Kipling nói. "Không còn Kipling Chaos tử tế, dễ chịu, tốt bụng như trước nữa ... Tôi sẽ hủy hoại Big 5, Pegasus, và tất cả ai dám ngáng đường tôi."
"Vậy thì còn chần chờ gì nữa " Yuri hăng hái.
________________________________________________
"Có vừa không, thưa ngài?" Nhà thiết kế hỏi tôi khi tôi xem xét bộ đồ mới. "Áo không bó chặt cổ quá chứ?"
" Tôi thích bó sát như vậy, " tôi nói với Remo, đảm bảo mọi nút áo ko bị bung ra.
“Tôi ghi nhớ điều đó, thưa ngài,” anh ta nói, giúp tôi mặc vào suit jacket đang treo sẵn. " Ngài cần gì nữa không?" anh ấy hỏi khi loại bỏ xơ vải trên vai tôi.
" Cảm ơn, như vậy là đủ rồi. Chỉ lại cho tôi phòng ăn ở đâu là dc."
"Xuống hành lang, rẽ phải, sau đó xuống cầu thang. Sẽ có một người hầu đợi ở đó đưa ngài đến nơi ăn sáng với ngài Pegasus."
" Cảm ơn." tôi nói nhìn vào trong gương trong khi Remo thu dọn đồ đạc để rời đi. "Ngon lành lắm Edwin, quá xịn," tôi tự khen mình. Lúc yêu cầu Pegasus một bộ đồ mới, tôi ko tin rằng ông ta cử 1 nhà thiết kế xịn xò đến vậy. Áo sơ mi màu xanh lá cây đậm, vừa vặn, suit jacket quần slacks hoàn hảo, đôi giày sáng bóng. Tỏa ra phong thái chuẩn chỉ của một thám tử chuyên nghiệp.
Tiếp đến, tôi dành thời gian tĩnh lặng tập trung làm chìa khóa ngàn năm xuất hiện
Tôi đưa tay chạm nhẹ vào nó, cảm nhận sức nặng của nó,cảm nhận sự lạnh lẽo ở trên đầu ngón tay. Tôi tự nhắc nhở bản thân sức mạnh của nó đc đổi bằng cái giá thảm khốc. Một ngôi làng toàn bộ già trẻ lớn bé bị quăng vào vạc vàng nóng chảy khi còn sống để đúc ra 7 bảo vật ngàn năm. Những bảo vật giúp những kẻ cai trị duy trì sự kiểm soát người dân. Chả biết cha của Atem, cha của Set hay Set đã bao giờ nghĩ đến dù chỉ một giây tất cả những người đ·ã c·hết chỉ để gia đình hoàng gia có thêm quyền lực không? Hay họ chỉ đơn thuần khoác lên mình bộ quần áo sang trọng, trang điểm cho mình vàng bạc châu báu và tiếp tục bước tiếp mà không một lần nhớ đến bao nhiêu máu đã đổ xuống cho sự giàu có và quyền lực của hoàng tộc?
Tôi nắm chặt lấy chìa khóa. " Mình biết tại sao có dc nó, và biết dùng nó làm gì. Luôn tự nhắc nhở bản thân... tuyệt đối đừng vượt quá giới hạn. Mình là Quỷ hộ mệnh. Và mình cứu mọi người"
Tôi đi đến cửa, tất cả sự cám dỗ từ quần áo sang trọng đến điều kiện sống tốt bị ném sang một bên khi những tiếng la hét hấp hối của những đứa trẻ làng Kul Elna vây quanh.
Dựa theo chỉ dẫn, tôi nhanh chóng tìm thấy một người hầu nữ trầm lặng dẫn tôi đến phòng ăn lớn. Tất nhiên, Pegasus đang ngồi trên bàn uống một tách cà phê, hai quả trứng luộc chín mềm trong những chiếc khay đựng trứng nhỏ đang ngồi trước mặt anh ta cùng với một vài miếng bánh mì nướng. Xem ra là bữa sáng tự chọn, tôi họn bánh khoai tây bào chiên, một vài miếng xúc xích, và chiếc bánh mỳ cuộn trước khi ngồi xuống chiếc ghế bên phải Pegasus. "Sô cô la nóng, nếu có thể," tôi nói với người hầu đứng gần đó. "Pha với sữa chứ ko phải nước."
" Thức uống khá... trẻ con so với công việc của cậu." Pegasus nhận xét.
" Từ lâu, tôi đã học được rằng cuộc sống rất ngắn ngủi. Hãy tận hưởng những gì bạn thích và đừng lo lắng về những gì người khác nghĩ." Tôi bắt đầu ăn, cảm thấy ánh mắt của Pegasus nhìn chằm chằm vào tôi nhưng mặc kệ. Ông ta không cố xâm nhập vào tâm trí tôi lần nữa, điều này thật tuyệt ngay, nếu muốn biết thêm gì thì cứ hỏi thay vì l·ạm d·ụng dăm ba cái năng lực. Nhưng phải sau khi ăn xong đã.
Pegasus ko đợi dc cuối cùng lên tiếng. " Tôi hy vọng, sau khi dùng bữa xong, chúng ta đi thăm quan lâu đài. Tôi nghĩ sẽ giúp ích cho vụ án của cậu nếu cậu thấy nơi các lá bài thần dc tạo ra... và nếu có thời gian, thì tư vấn cho tôi cách để đảm bảo hành vi t·rộm c·ắp ko bao giờ xảy ra nữa."
" Tôi biết móe gì đâu" tôi thầm nghĩ, trừ khi tôi nhìn thấy cái gì phi logic, chứ ko chịu. Tất nhiên đây là Yu-Gi-Oh !. Rất có thể tôi sẽ phát hiện ra rằng hệ thống bảo mật của Pegasus chỉ đơn thuần là mấy lá bài hiếm trên một cây gậy.
Tôi nói to, "không vấn đề . Ông biết khi nào chúng ta thây thêm các ứng viên khác nữa ko?"
"Tôi có thể nói rằng chiều nay là thời điểm thích hợp nhất, sau bữa trưa, mặc dù tôi sẽ không ngạc nhiên nếu phải đến khi mặt trời lặn, chúng ta mới thực sự thấy những người lọt vào vòng chung kết. Mai Valentine đã thu thập đủ mười-"
Tôi nghĩ: 'Tốt cho cô, Mail'. Mặc dù tôi biết chắc rằng Mai sẽ lọt vào trận chung kết, tôi vẫn tự hào vì cô ấy.
"-nhưng trận đấu của cô ấy kéo dài đến tận đêm và nơi xa nhất hòn đảo. Ngay cả khi cô ấy dành cả ngày đi bộ, cô ấy sẽ mất khá nhiều thời gian để đến đây, chưa kể khả năng đụng độ các Eliminator."
"Đó là cách Mai có thêm sao giúp Yugi," tôi tự nhủ.
"Đối với những ứng cử viên khả thi khác ... Yugi-Boy và Joey, cùng nhóm bạn, vẫn ở trong hang tuy nhiên họ đang đi thẳng về phía lối ra ... và 2 Eliminator bên ngoài đợi sẵn sẽ làm mọi thứ trở nên thú vị" Pegasus cười khúc khích và nhấp một ngụm cà phê. "Kaiba-Boy đang tiến gần hơn nhưng sẽ cần phải tăng tốc độ nếu cậu ta hy vọng trả thù cho tất cả những gì tôi đã làm." Ông thở dài thích thú. "Trả thù ... ôi thật vô ích."
" Còn ai khác ko?"
Nụ cười trên mặt Pegasus cuối cùng đã biến mất cùng lúc với người hầu quay lại mang đồ uống cho tôi. Bandit Keith dường như sẽ là tên đến sớm nhất, chiều nay. Tôi rất ghét g·ian l·ận nhưng xem ra tôi phải tự tay đánh bại hắn lần nữa."
"Ông biết đấy ... sau bữa trưa tôi sẽ đợi ở cổng chính chào mừng Keith." Pegasus tỏ ra khó hiểu . "Tôi dẫn hắn ta đi dạo quanh lâu đài, có thể nói về các lá bài... cuối cùng mới đưa hắn đến sảnh thi đấu chính."
Người tạo ra bài ma thuật vỗ tay cười lớn. " Ồ! Edwin cậu thật xấu xa quá đó. Tôi thích!"
" Chúng ta là đối tác mà" Tôi cười tự mãn còn trong đầu ngược lại. " Tôi ko làm vậy để cho ông giải trí đâu Pegasus. Tôi lầm những gì ông cần làm ngay khi nhận ra Keith ở đây." Tôi uống cốc cacao nóng. " Ngoài ra, làm vậy mọi thứ trở về đúng hướng."
Tôi là người đầu tiên đấu với Pegasus... là ý tưởng tệ hại. Nó làm mọi thứ hỏng bét, Yugi cần phải chiến thắng Pegasus cho mọi thứ đi đunggss hướng. Nhiều lúc tôi tự hỏi rằng bản thân đủ khả năng đánh bại Pegasus ko.... và có một giọng nói trong đầu tôi nói rằng tôi hoàn toàn có thể làm được.
Tôi đáp trả lại rằng Pegasus biết bộ bài của tôi và sẽ tạo ra những lá bài chống lại Endymion.
Tôi phải sắp xếp mọi thứ về cho đúng và tôi biết cách làm thế nào. Keith cần phải bị loại bỏ để tôi thực sự bắt tay vào kế hoạch.
Kết thúc bữa sáng, tôi tập trung đầu óc đi tham quan lâu đài. Hiểu rằng ông ta còn khướt mới khoe hết mọi thứ cho tôi xem, vì với hiểu biểu của tôi về Pegasus, ông ta vẫn giữ gì đó cho riêng bản thân, đề phòng xảy ra bất trắc. Phải nói là mặc dù tôi ko quan tâm tới lịch sử nhưng phong cách kể chuyện của Pegasus khiến tôi bị thu hút. Tôi thực sự đặt câu hỏi về một số đồ vật nhất định và, tùy thuộc vào chúng là gì, ông ta sẽ kể cho tôi câu chuyện đằng sau cách ông ta có được chúng hoặc tại ông ta chọn đưa chúng vào nhà của mình.
"Ông có bao giờ nghĩ về việc dẫn chương trình truyền hình không?" Tôi hỏi khi chúng tôi đi ra khỏi phòng ngủ dành cho khách đó và bức tranh treo trên tường truyền cảm hứng đã cho tôi ý tưởng . "Có thể về lịch sử? Ông sở hữu chất giọng sinh ra là để dẫn chương trình."
"Tôi có ?" Pegasus nói, áp tay vào ngực trước khi xem xét lời khen của tôi. "Hmmm ... chắc vậy."
"Sự pha trộn giữa sự sâu lắng và mượt mà, nhưng cũng không hề khô khan, nhàm chán. Ông biết khi nào cần nghiêm túc và khi nào nên đùa. Tôi có thể thấy ông tổ chức một chương trình về các sự kiện lịch sử ít được biết đến."
"Tôi rất thích nghiên cứu thế giới cổ đại."
" Kiểu như hàng tuần ông giới thiệu một lá bài, sau đó giải thích về thần thoại, truyền thuyết và những câu chuyện khiến ông tạo ra cho lá bài đó."
Pegasus trầm ngâm, rõ ràng nghiêm túc tiếp nhận ý tưởng này. " Khá... thú vị, rất đáng khén." Ông ta liếc nhìn tôi. "Và điều này không liên quan gì đến việc chú của cậu sở hữu một đài truyền hình?"
" Ko" tôi thừa nhận tôi quên mất ông chú này làm gì để kiếm tiền. " Nếu muốn tôi có thể giúp ông liên hệ, hoặc ông có thể bắt đầu xây dựng kênh truyền hinh của riêng ông. Đơn giản nhất là stream lên mạng... kiếm tiển."
Ông ta bật cười, trước khi rẽ vào một góc có thang máy. " Đáng xem xét. Nhắc tới bài ma thuật... tôi muốn cho cậu tới một nơi đặc biệt. Một nơi mà cậu muốn thấy."
"Nơi ông tạo ra những lá bài thần?" Tôi hỏi. Nhưng thay vì nhấn lên Pegasus nhấn nút xuống.
"Không ... nơi chúng ban đầu được cất giữ trước khi tôi bắt đầu thực sự sợ hãi sức mạnh của chúng." Cửa thang máy đóng lại và chúng tôi bắt đầu đi xuống. " Cậu tận mắt nhìn thấy chúng chưa?"
" Chưa" Tôi nói. " Nhưng dc kể lại rằng chúng rất chi... này nọ."
“Đúng là như vậy,” Pegasus nói. "Và không chỉ sức mạnh mà chúng mang lại nếu ai đó thực sự sử dụng chúng trong trận đấu. Họ ... dường như điên loạn, tôi e phải thừa nhận."
" Những lá bài thần" ông ta tiếp tục. " Chúng... thèm khát. Đúng, thèm khát chiến đấu, xung đột."
"Để làm cho chún được biết đến," tôi bắt dđàu . "Được nhớ đến ."
"Đúng. Đúng, chính xác là nó!" Pegasus nói một cách hào hứng, rõ ràng rất vui khi cuối cùng cũng có thể diễn tả thành lời. "Làm thế nào cậu '
"Đó không phải là điều tất cả chúng ta muốn sao?" Tôi hỏi. " Trong suốt cuộc đời này chúng ta để mọi người nhìn, biết, đánh giá, chuungs ta hay sao? Đến khi nhắm mắt xuôi tay, còn gì ngoài những câu truyện để chúng ta ko bị quên lãng?" Tôi bật tràng cười thích thú, biết rằng thế giới dc cai quản bởi các vị thần, nhưng họ ko phải là thần của tôi. " Tôi có khao khát. Đó là lý do tại sao tôi cứu mọi người ... tại sao tôi lại cứu Mokuba. Cuối cùng khi tôi c·hết nếu có các vị thần đang chờ đợi tôi, thần Hy Lạp hay Ai Cập hay bất cứ vị thần nào. Tôi muốn bước tới trước mặt họ... nói rằng tôi làm những điều tốt cho thế giới này hơn tất cả họ làm từ trước đến nay, trước khi tôi nhổ nước bọt vào mặt họ. "
_____________________________________
Ở đâu đó Selene, nữ thần mặt trăng, hắt hơi.
________________________________________
"Một mục tiêu cao cả," Pegasus nhận xét.
" Ông thấy các vị thần bỏ mặc thế giới này ntn chưa? Tôi ko cao cả chút nào hết." Thang máy dừng lại và tôi nói bớt gắt hơn. "Thà ngự trị dưới địa ngục còn hơn đi phục vụ trên thiên đàng, gì đây?"
" Sao?"
" Tôi chưa từng-"
Cánh cửa thang máy mở ra.
Tôi đi theo Pegasus nhìn chăm chú thứ mà ông ta giấu kĩ dưới tầng hầm.
Đây ko phải nơi giam giữ Mokuba hay nơi tổ chức nghi lễ quỷ dị nào đó, vì Pegasus đưa tôi qua một hành lang với cửa an ninh lớn... cả bộ bãi lẫn chìa khóa của tôi dường như run bần bật khi nhìn thấy cánh cửa kim loại to lớn trước mặt.
Tôi không biết đằng sau cái thứ c·hết tiệt đó là gì nhưng chỉ riêng cảnh tượng đã đủ khiến tôi câm nín.
Pegasus tìm đến bàn phím nhập mã. “Mật khẩu không chỉ phải được nhập đúng cách mà còn quét dấu vân tay của tôi mỗi khi tôi nhấn một nút,” ông ta nói.
" Khôn ngoan"
" Tất nhiên." Một tiếng xoáy của bánh răng và cánh cửa mở ra để lộ cánh cửa thứ hai. Chúng tôi tiến vào căn phòng nhỏ hay khoảng troings giữâ 2 cánh cửa, nơi có một bảng điều khiển khác. Pegasus bước đến gần đọc. " Maximillion Pegasus". Một tiếng bíp vang lên, bảng chuyển xuống sàn. " Quét mắt khi tôi đang nói. Nếu chớp mắt, nó tự động dừng mở khóa, buộc tôi phải lặp lại toàn bộ quy trình."
"Rất thông minh."
"Cậu không nghĩ rằng tôi bị hoang tưởng, Eddie-boy?"
" Ko hề" Tôi trả lời. " An toàn là trên hết."
Pegasus chỉ nhíu mày trước khi chuyển đến bảng điều khiển khác, đối diện phía cánh cửa. Pegasus bắt quét 2 bàn tay. " Thêm một chút an toàn"
Tôi gật đầu đồng ý, nhìn quanh hốc tường. "Vậy ông chuẩn bị gì nếu ai đó vượt qua được cửa đầu tiên?"
"Ý cậu là gì?"
"Làm ơn đi. Ông sẽ không để ai đó cố cơ hội sửa chứa nếu chúng vào tới đây. Vậy ông đã sắp đặt cái gì."
" Chờ" Pegasus nói, rút tay khỏi bảng điều khiển, lần quét này lâu hơn nhiều. " Tốt" Cánh cửa thứ 2 mở ra và Pegasus tiến tới bức tường, nơi có chiếc đinh vít rơi ra, để lại lỗ nhỏ. " Nếu đi vào đây quá chậm hoặc quá nhanh... lỗ nhỏ này sẽ tỏa ra 1 khí không mùi không vị trong khi cánh cửa phía sau chúng tôi đóng sầm lại. Yên tâm nó hoàn toàn vô hại, chỉ khiến kẻ đột nhập ngủ sâu. Croquet và tôi đều tự lấy bản thân thử nghiệm rồi."
" Tự ông?" tôi ngạc nhiên.
" Tất nhiên! Điều gì xảy ra nếu tôi b·ị b·ắt cóc thì sao? Thật tệ chỉ vì cố gắng ngăn chặn chúng mà bản thân người tuyệt vơi như tôi lại b·ị t·hương. Tôi thấy nó khá thú vị... như chìm vào giấc ngủ trong bồn tắm nước ấm. Khi tỉnh dậy tôi thấy sảng khoái hơn. " À." Ông quay về phía cánh cửa cuối cùng dc mở ra, để lộ những thứ bên trong. "Chào mừng, Edwin, đến với bộ sưu tập bài của tôi."
Tôi huýt sáo ngay lập tức. Hầm này có kích thước của cửa hàng tạp hóa. Nó rộng hơn mấy lần phòng của tôi. Có những giá đỡ bằng thép với những chiếc thùng được xếp thẳng hàng, ngay ngắn như những chú lính chì. Tôi ko ngạc nhiên chút nào cái này thay vì là những di vật của Chúa được giữ ở đây, mà là những lá bài.
" Mà khoan đây lầ Yugi-oh!... có khi những di vật của Chúa là mấy lá bài," tôi nghĩ thầm khi đi theo Pegasus qua nhà kho chứa đồ dưới lòng đất.
“Bản gốc của mọi lá bài từng được tạo ra đều nằm ở đây,” Pegasus nói. "Cùng với một số bản sao lần đầu tiên. Những gì công chúng biết đến là 'Phiên bản đầu tiên' sự thật là phiên bản thứ 6 hoặc thứ 7 hơn."
"Thật ấn tượng," tôi nói. "Và 3 lá bài thần ... chúng phản ứng khi ở dưới đây."
" Đúng. Tôi để ý nếu ở bên cạnh những bộ bài bình thường thì ko vấn đề trừ khi có lá bài hiếm thì mới có sự cố. Nhưng ở đây.... chúng.... phản ứng dữ đội. Tệ như-"
" Tệ như khi ông để những nhân viên của mình tạo ra chúng? Tôi hỏi. Pegasus liếc nhìn và tôi nhún vai khi chúng tôi dừng lại trước một bộ thùng. "Một lần nữa, thông tin nội bộ ." 'Được gọi là' Tôi đã xem trên anime '."
" Đúng" Pegasus trả lời, rõ ràng ko lo lắng bởi những gì tôi biết về lá bài thần mà tôi khiến ông ta nhớ lại những sự kiện mà ông ta không muốn lặp lại lần nữa. "Không tệ đến vậy nhưng tôi có lo lắng. Cuối cùng thì tôi đã phải tự vẽ những lá bài."
".... Nhờ con mắt ngàn năm," tôi chốt.
" Nó"Pegasus nói với một nụ cười nhỏ, " Cộng thêm bỏ hết những thứ liên quan đến bài ma thuật trong bán kính 1 dặm từ nơi tạo ra chúng." Nụ cười của ông ta vụt tắt. " Tuy nhiên, những giấc mơ cảnh báo tôi... về sức mạnh của chúng... khiến tôi vô cùng sợ hãi. Dù cố gắng đến mấy, tôi vẫn bị cho là ko xứng đáng. Sai lầm lớn là tôi cố gắng đưa chúng vào bộ bài của tôi... rắc rối đã xảy ra." Pegasus ra hiệu cho tôi đi theo và anh ấy dẫn tôi đến khu vực mới của nhà kho, khu công nghệ cao hơn rất nhiều. . Toàn bộ bức tường được bao bọc bằng kính, có một chiếc máy tính ở đó chờ lệnh. Pegasus ngồi xuống và bắt đầu gõ phím. "Bây giờ, nếu cậu đang hy vọng tìm hiểu bộ bài mà tôi sử dụng cho giải đấu này, tôi e rằng cậu sẽ thất vọng. Tôi sẵn sàng hợp tác với cậu để đưa những lá bài thần về nơi chúng thuộc về không có nghĩa tôi sẵn sàng thua cuộc. "
"Tất nhiên. Hãy tận dụng bất kỳ lợi thế nào bạn có thể và không từ bỏ gì cả."
"Đúng." Tôi nhìn qua vai Pegasus thấy ông ta đã lấy ra một số lá bài. "Hệ thống này cho phép tôi truy cập những lá bài hiếm nhất trong bộ sưu tập của mình, những lá bài chưa được phát hành cho công chúng."
"Vậy... là rất nhiều " tôi tự lẩm bẩm.
" Đúng đúng. Tôi có những kế hoạch lớn cho trò chơi này, Eddie-Boy. Rất lớn. Đầu óc tôi quay cuồng với những nguồn cảm hứng mới cho những lá bài mới mỗi ngày. Chỉ có kẻ ngốc mới phát hành tràn ngập thị trường tất cả những gì có ở đây... Tốt nhất là nên làm chậm rãi, khiến người chơi hóng chờ. Hy vọng 10 năm kể từ ngày tôi mất, những lá bài của Pegasus này chính tay tạo ra vẫn dc phát hành tới tay những đứa trẻ trên khắp thế giới. Ví dụ.." Ông ta gõ vài lệnh làm những kệ đỡ thay đổi vị trí, các lá bài xuất hiện rồi biến mất. Mặc dù vậy, tôi cố gắng hết sức để che giấu sự bàng hoàng tột độ trước những gì tôi đang nhìn thấy.
Lair of Darkness. Zombie Horde. Onslaught of the Fire Kings.
" Structure Deck. Toàn bộ structure cmn deck!"
Chỉ khác mỗi logo Industrial Illusions thay thế konami. Tôi lờ mờ thấy Dark Magician, Red-Eyes Black Dragon, Harpie Lady trên kệ. Pegasus có loạt bộ bài hoàn chỉnh cho mọi loại bài trong trò chơi... bao gồm cả những loại ko tồn tại vào thời của Yugi Moto.
"Ấn tượng phải không?"
“Rất,” tôi kinh ngạc
" Hệ thống còn cho phép tôi gửi bài đến cho những người chơi... đôi lúc tôi muốn tìm một bài thủ thua thảm hại trong khi họ đã chiến đấu hết mình một lá bài hiếm. Thúc đẩy họ nỗ lực đạt đến trình độ cao hơn. À, nó đây rồi, chiếc kệ ngừng di chuyển và tôi thấy Pegasus mang tới Illusionist Facel·ess Magician. Ko phải con hàng ông ta sử dụng trong đoạn băng đấu với Yugi mà là bản làm lại ở thế giới thực. " Ban đầu tôi định dùng lá bài này vào trong bộ bài của tôi, nhưng khi nó tiếp xúc với thần... Tôi ko thể diễn tả cảm giác run lên sợ hãi kể cả khi 3 lá bài thần bị khóa sau tấm kính đó. Tôi dần quen hơn... bây giờ tôi có thể đứng nhìn nó trong khoảng thời gian dài... nhưng nỗi sợ hãi vẫn xuất hiện." Ông ta bấm nút và các kệ trở lại bình thường. "Đó là sức mạnh của thần mà chúng ta phải đối mặt."
“Càng lắng hơn là Marik Ishtar không phải là người bình thường ngay từ đầu,” tôi nói khi Pegasus bắt đầu dẫn tôi ra khỏi hầm. " Cha hắn ta h·ành h·ạ hắn và giờ chúng ta phải chịu hậu quả."
"Đúng vậy, thật kỳ lạ là làm thế nào mà tội lỗi của quá khứ có thể quay trở lại không chỉ đối với những người đã gây ra chúng mà còn xảy ra vơi rất nhiều người vô tội."
Tôi quyết định không nói một lời nào về Cecelia.