Yêu

Chương 18




Đêm nọ, cả đêm Cố Thanh Đồng không ngon giấc nổi, cô lăn qua lăn lại trên giường. Bị hôn. Nghĩ đến hai chữ này, cả gương mặt cô nóng ran. Hình như ai đấy ghen thì phải.

Một người lạnh nhạt như vậy, hóa ra cũng sẽ có lúc bất an. Cố Thanh Đồng ôm chiếc chăn ấm áp vào lòng, bên tai vẫn văng vẳng lời anh nói.

Cuối cùng thì con người lạnh nhạt này không còn lạnh lùng như trước nữa.

Sáng hôm sau, cô lên khoa làm việc. Không ngờ giáo sư Cố đến tìm cô.

“Giáo sư Cố, không phải tới để tạo quan hệ hữu nghị đấy chứ.” Trưởng khoa trêu ông.

Giáo sư Cố cười phá lên: “Đấy là chuyện của người trẻ tuổi, tôi giờ là bộ xương già rồi.” Giáo sư Cố lia mắt bốn phương tám hướng: “Thanh Đồng ở đây chứ?”

Trưởng khoa gật đầu: “Ở bên trong, có chuyện gì à?”

Giáo sư Cố thở dài: “Vẫn muốn học tiếp, chúng tôi không nói được.”

Trưởng khoa cười: “Lão Cố, sao ông cổ hủ thế! Cẩn thận nữ tiến sĩ trường ta đến tìm ông cãi nhau.”

Gương mặt giáo sư Cố hiện vẻ khổ tâm: “Không phải là do tôi lo lắng sao, ông xem, cũng hai mươi sáu rồi, thế mà không có tí dấu hiệu nào cả.”

“Ha ha, chuyện này không vội được.”

Giáo sư Cố lắc đầu: “Chờ con gái nhà ông đến tuổi này mà xem, ông tự khắc hiểu tâm trạng của tôi thôi. Không nói nữa, tôi đi tìm con bé”

Cố Thanh Đồng ngồi trước bàn làm việc, lướt trang web diễn đàn của trường.

Giáo sư Cố ho khan một tiếng, Cố Thanh Đồng liền giương mắt lên: “Ba!”

“Hôm nay bên khoa ba có tiết nên tới sớm, tiện thể tới thăm con.” Giáo sư Cố mới không nói là ông cố tình tới đây đâu. “Gần đây không thấy con về nhà.”

Cố Thanh Đồng tắt trang web, nhìn giáo sư Cố, “Gần đây con hơi bận.”

Vẻ mặt giáo sư Cố không đổi: “Bận à?”

“Vâng, luận văn tốt nghiệp.” Cố Thanh Đồng cười hì hì: “À phải, ba, anh về nước rồi.”

Người nhà họ Cố có một bản lĩnh tên là – đánh trống lảng.

“Ờ, mấy hôm trước ba có gặp thầy Tô của bọn con, bà ấy hỏi bao giờ thì con tốt nghiệp, hết lòng muốn con về dạy học ở Định Lăng.” Hôm nay giáo sư Cố mang nhiệm vụ tới đây, sao có thể tha cho cô dễ như vậy được.

Cố Thanh Đồng thầm thở dài: “Ba, về chuyện học tiếp, con sẽ suy nghĩ thêm.”

Giáo sư Cố vừa nghe, cảm thấy có hi vọng liền không nói gì nữa.

Có người cầm bọc đồ đi vào: “Tiểu Cố, cô có chuyển phát nhanh.”

Cố Thanh Đồng vội vàng ra lấy, thừa dịp xem đồ chuyển phát nhanh, hi vọng ba cô có thể nói sang chuyện khác. Đây là chân váy cô mua trên mạng, cô ướm lên người: “Ba thấy thế nào? Có đẹp không?”

Giáo sư Cố nghiêm túc gật đầu: “Đẹp!” Dừng một lúc, ông tiếp: “Chừng nào thì con mang con rể của ba đến gặp ba thì càng đẹp nữa.”

Cố Thanh Đồng:…

Giáo sư Cố thành công chặt đứt ý đồ của con gái mình, thế là tinh thần tốt hẳn lên: “Thanh Đồng, nhà bác Tần mời nhà ta tối mai ăn cơm.”

Tay đang cầm váy của Cố Thanh Đồng cứng đờ: “Dạ?”

“Tử Chấp về, hai nhà cũng lâu không gặp nhau rồi còn gì.”

Cố Thanh Đồng gật đầu: “Con biết rồi.”

Giáo sư Cố xem giờ: “Ba đi dạy. Năm giờ chiều mai chúng ta đến nhà hàng vẫn thường đi trước kia.” Dừng một đoạn, ông nói tiếp: “Mặc cái váy này đi nhé, nhìn đẹp lắm.”

Chiều hôm sau, cuối cùng Cố Thanh Đồng không mặc chiếc váy kia đi ăn cơm.

Sau khi đến nhà hàng, cô đi vào phòng bao vẫn không thấy Tần Tử Chấp.

Mẹ Tần kéo cô qua ngồi cạnh bà, cười nói: “Thật sự là có lúc không dám nghĩ. Rõ ràng lúc trước chỉ hơi lớn chừng này, nháy mắt đã hơn hai mươi năm rồi. Lần đầu tôi ôm Thanh Đồng, con bé liền cười với tôi, đến giờ tôi vẫn nhớ như in. Chớp mắt mà chúng ta đã già rồi.”

“Dì, dì đâu có già, nhìn qua không khác gì hơn ba mươi.”

“Rốt cuộc chỉ có con gái là thân thiết. Tử Chấp chỉ biết làm dì bực mình.”

Mẹ của Tần Tử Chấp từng là giáo viên đại học C, sau này thì lên làm ở Bộ giáo dục, hiện nay đã lên chức Phó cục trưởng. Năm Tử Chấp học năm nhất, nhà họ Tần chuyển đi. Sau đó liên lạc giữa Tần Tử Chấp và Cố Thanh Đồng cũng đứt.

Lục Nhuế Chi và mẹ Tần cùng nói về tình hình mấy năm gần đây của Tần Tử Chấp. Thi thoảng Lục Nhuế Chi gật đầu tán thưởng: “Thằng bé Tử Chấp quả thật rất khá.”

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến. Tần Tử Chấp đẩy cửa đi vào.

“Chú Cố, dì Lục.” Anh mang đến một chai rượu trắng. Cố Thanh Đồng vừa liếc một cái, liền nghĩ bụng, Tần Tử Chấp không thay đổi tí nào, vẫn luôn biết cách lấy lòng người khác.

Tần Tử Chấp chỉ nhìn thoáng qua cô một cái rồi ngồi xuống.

Lúc ăn cơm, Cố Thanh Đồng nghe Tần Tử Chấp nói chuyện với mọi người, đều là chuyện công ty. Cô không hứng thú lắm nên chỉ im lặng ăn cơm.

Tám giờ kém, mọi người cùng nhau ra cửa.

Người lớn đi ở đằng trước, Cố Thanh Đồng đi sau cùng, Tần Tử Chấp đi trước cô. Cô nhìn bóng lưng anh, thầm thở dài một cái, tăng nhanh bước chân đi lên trước: “Hôm trước…”

Tần Tử Chấp dừng chân, ánh mắt chuyển về phía cô: “Chuyện gì?”

Anh đột ngột dừng lại nên hai người đứng gần như sát nhau, nhất thời đại não cô như bị kẹt lại: “Hôm nọ mình nhìn thấy cậu.” Nói xong cô liền hối hận.

Tần Tử Chấp nhìn cô hơi nhíu mày, trong mắt thoáng qua sự mất mát, anh nhìn sang chỗ khác: “Vậy à? Vậy sao cậu không chào hỏi tôi?” Giọng điệu muốn gây sự.

Cố Thanh Đồng mấp máy khóe môi. Cô sợ.

“Mình sợ cậu không để ý đến mình, thế thì xấu hổ lắm.” Cô nhẹ nhàng nói.

Tần Tử Chấp lạnh lùng mở miệng, gương mặt không có biểu tình gì: “Cố Thanh Đồng, thật không biết là cậu thật sự đần độn hay là lòng dạ lạnh lùng.”

Vẻ mặt Cố Thanh Đồng cứng đờ: “Rất xin lỗi.”

“Rất xin lỗi?” Tần Tử Chấp đứng im, trong mắt không có độ ấm.

“Tử Chấp…”

Tần Tử Chấp xoay người, hai tay nắm chặt thành quả đấm: “Tôi không hi vọng nghe thấy cậu nói ba chữ đó với tôi thêm lần nữa.”

Anh vẫn không nghĩ ra, người vẫn luôn bên cô là anh, tại sao…

“Hai đứa, nếu không hai đứa cứ nói chuyện tiếp đi, người lớn về trước?” Giọng mẹ Tần truyền tới.

Tần Tử Chấp không nói gì, Cố Thanh Đồng cũng không mở miệng. Người lớn nhìn nhau, sau đó có quyết định của mình, tự lái xe về nhà.

Cố Thanh Đồng nhìn ba Cố và Lục Nhuế Chi, “Lâu rồi con với Tử Chấp không gặp nhau, nói chuyện thêm một lúc rồi về nhà sớm đấy, chú ý an toàn.”

Cố Thanh Đồng không biết nói gì, cô sợ nói một câu, Tần Tử Chấp bên cạnh sẽ chém cô ngay tại trận.

Người lớn đi hết, Cố Thanh Đồng khó khăn nuốt ngụm nuốt miếng: “Vậy thì, mình gọi taxi về trường.”

Ánh mắt Tần Tử Chấp như mũi tên bắn về phía cô.

Cố Thanh Đồng liên tục đảo mắt qua chỗ khác: “Cậu đỗ xe ở chỗ nào vậy?”

Tần Tử Chấp mím môi, rảo bước đến cạnh xe. Cố Thanh Đồng nhìn xe anh, vừa nhìn đã cảm thấy quen quen, ngẫm nghĩ liền phát hiện đây chẳng phải chiếc xe hôm trước làm bẩn hết người cô đấy ư.

Cô thắt dây an toàn, đuôi mắt hơi liếc qua gương mặt anh. Gương mặt anh đanh lại, thiếu niên như ánh mặt trời của ngày xưa nay đã thay đổi, trở nên trầm mặc và nghiêm túc.

Tóm lại là không giống trước.

Dọc đường im lặng.

Trong radio đang phát một ca khúc sân trường:

Từ thuở ban đầu, chúng ta đều là những đứa bé;

Cuối cùng, khát vọng biến thành thiên sứ;

Trong từng câu ca dao, cất giấu bóng dáng đồng thoại;

Những đứa bé kia ơi, nên bay về phương trời nao?

Cố Thanh Đồng rất thích bài hát này, lúc một mình cô thường mở nhạc nghe, chỉ vài bài này nghe đi nghe lại, có thể nghe cả một buổi chiều.

“Tại ngày nào đó, lại cất tiếng hát;

Bài hát này sẽ ở một góc nhỏ.”

“Thanh Đồng, bao lâu rồi chúng ta không liên lạc với nhau?” Bỗng dưng Tần Tử Chấp khàn giọng hỏi.

Bao lâu.

Từ đại học năm hai đến nay.

“Thanh Đồng…”

Điện thoại của cô rung chuông, cô cầm lên nghe: “Alo, Mặc Tuân. Em về ngay đây, được.” Cúp điện thoại, cô nghiêng đầu: “Lúc nãy cậu định nói gì?”

Tần Tử Chấp cười cười, nụ cười kia làm trái tim cô lỡ mất một nhịp: “Không có gì, tôi chỉ định hỏi có phải đi đường này hay không thôi?”