Yêu Vương Quỷ Phi

Quyển 2 - Chương 20: Đánh công chúa




Dưới hiệu triệu của Thái hậu nương nương, mọi người tiến về trước ngự hoa viên.Trong ngự hoa viên quả nhiên màu sắc rực rỡ, phong cảnh như vẽ, chúng tiểu thư công tử đều không tự giác mà phân ra, kết bạn thưởng thức cảnh đẹp ý vui.

“Hừ! Người quái dị, cả vườn phong cảnh này đều vì bị ngươi thưởng thức mà bị chà đạp làm ô uế!” Lục công chúa trợn mắt liếc Đoan Mộc Điềm, sau đó xoay người chạy tới phía Đức phi nương nương.

Phần đông khuê tú vì những lời này của công chúa mà có sắc mặt khác nhau, có người giả bộ không nghe, quay người phối hợp bỏ đi, có người đồng tình thương cảm hoặc có chút hả hê với Đoan Mộc Điềm, cũng có người thi lễ với nàng, sau đó mới thưởng thức phong cảnh bên cạnh.

Vinh Cầm Tĩnh ở bên cạnh nhìn, nhẹ “Xùy” một tiếng nói: “Lục công chúa này tuổi còn nhỏ, sao tâm tư lại nặng như vậy?”

“Nuông chiều quá mức, dĩ nhiên là được chiều sinh kiêu rồi.”

“Ngươi nên nhìn rõ ràng, nàng ta là do Đức phi nương nương sinh ra, là muội muội của Tam điện hạ đấy.”

“Thì sao?”

Vinh cầm Tĩnh trừng mắt nhìn, lại chợt cười nói: “Ngươi xem ra cũng có chút thú vị!”

Đoan Mộc Điềm im lặng, hờ hững ngẩng đầu nhìn phía Lục công chúa rời đi, đã thấy nàng rúc vào bên cạnh Đức phi nương nương, quệt mồm lải nhải nói gì đó, thỉnh thoảng lại chỉ tay về phía này, có lẽ là đang cáo trạng, cũng có lẽ là đang nói bậy gì đó về nàng.

Chỉ nhìn thoáng qua một cái, nàng liền hờ hững chuyển ánh mắt, đối với Đức phi nương nương và Lục công chúa, nàng thật sự một chút cũng không để ý, thậm chí trong lòng còn có chút khinh thường.

Nhất là người đàn bà kia, không để ý con trai ruột của mình, từ bỏ Quân Tu Nhiễm, đẩy hắn vào địa ngục thâm sâu, để hắn chịu đựng nỗi khổ gặm nhấm tâm hồn, mà mụ ta lại có thể hào phóng diễn kịch, đoạt sủng hạnh của hoàng thường, sau đó lại sinh ra tiểu nha đầu kia.

Các ả chẳng qua đều là chà đạp lên đau khổ của Quân Tu Nhiễm mà tồn tại!

Cho dù nàng khá mâu thuẫn với chuyện gả cho Quân Tu Nhiễm, nhưng chuyện này cũng không thể dập tắt tình cảm nhiều năm trước giữa hai người, ít nhất hắn cũng là bạn nàng, quan tâm bạn bè là chuyện nên làm.

Chuyện mười năm trước nàng chưa bao giờ quên, ký ức lần đầu nhìn thấy hắn vẫn như còn mới, mà nàng chính là hạng người bao che khuyết điểm.

Vinh Cầm Tĩnh bên cạnh cũng đang đánh giá nàng, cảm thấy quận chúa này quả thực rất đặc biệt, rất thú vị.

Một bóng người quanh co đi tới, không thèm để ý tới sự tồn tại của đại tiểu thư đang sống sờ sờ đứng kia, hắn cười dịu dàng với Đoan Mộc Điềm, nhẹ nhàng nói: “Điềm Điềm, nàng lần đầu tiến cùng, không mấy quen thuộc với chỗ này, nếu không ta mang nàng dạo chơi Ngự hoa viên nha?”

“Tự ta đi được.”

“…”

Sau đó Tam điện hạ mới nhìn đến người dư ra bên cạnh, đồng thời phát hiện Vinh Cầm Tĩnh đang ngó chừng nhì hắn, hắn nhẹ nhíu mày, cũng nhìn lại nàng chằm chằm.

Sau mấy tích tắc, Vinh Cầm Tĩnh nhẹ kéo môi, cười đến bại hoại.

Nàng cảm thấy, Tam điện hạ rất bất mãn với sự hiện hữu của nàng, cũng có ý đồ đuổi nàng đi, chỉ bởi vì đang ở trước mặt Đoan Mộc Điềm nên không tiện mở miệng.

Nàng đột nhiên cảm thấy vô cùng thú vị, ngày hôm qua nghe nói Tam Điện hạ thừa nhận hắn thích Đoan Mộc Điềm trước mặt bàn dân thiên hạ, là hắn quấn quýt lấy Đoan Mộc Điềm, muốn đưa nàng hồi phủ, lừa nàng làm Vương Phi, nàng còn cảm thấy khó tin, cho là không có khả năng, bây giờ mới phát hiện, chuyện kia quả thật có thể là thật.

Vì vậy nàng chủ động lui về sau hai bước, ánh mắt rảo qua trên người hai người, bỗng nhiên nói: “Ta nói, các ngươi đây là thỏa thuận trước rồi hả? Ăn mặc xứng đôi như vậy.”

Còn không phải sao? Đều là quần áo màu tím, đều là tinh phẩm từ Nghê Thường các, ngay cả chất liệu cũng giống nhau, kiểu dáng đặc biệt phối hợp, giống như quần áo tình nhân trong truyền thuyết vậy.

Đoan Mộc Điềm sững sờ, đột nhiên cảm thấy hơi mất tự nhiên, mà Vinh Cầm Tĩnh nói xong một câu như vậy, liền xoay người rời đi, đi nơi khác đi dạo.

Trong Ngự hoa viên rất náo nhiệt, khắp nơi đều là những nhóm khuê tú oanh oanh yến yến, đám công tư mịt mù, còn có mấy người tụ tập một chỗ ngâm thơ, có đám người lại cũng vẽ tranh đánh đàn, xôn xao ca tụng, Đoan Mộc Điềm đứng ở đằng kia nhìn lại, cảm giác bản thân không hợp với những thứ thế này.

Lòng bàn tay đột nhiên ấm áp, nàng nghiêng đầu, liền nhìn thấy Quân Tu Nhiễm đang nắm tay nàng, cười nói: “Ở đây quá nhàm chán, có lẽ Điềm Điềm cũng không thích những người nhàm chán làm những chuyện nhàm chán kia, ta mang nàng đi nơi khác ngắm.”

Nàng gật đầu không phản đối, nhưng lại giãy tay ra, nói: “Buông tay, tự ta đi!”

Tam điện hạ khẽ hoảng hốt, trực tiếp quay đầu giả bộ không nghe, kéo tay nàng đi tới bên kia ngự hoa viên.

Tay trong tay thật là tốt, giãy cái gì chứ?

Ở gần đó, lại có mấy người nhìn thấy được cảnh này, thần sắc ai nấy đều không giống nhau, có kinh ngạc sợ hãi, có mỉm cười thán phục, đương nhiên cũng có hâm mộ ghen ghét.

Thành Mộng Tuyền vò nát khăn tay trong tay nàng, khóe miệng cố gắng lắm mới không vặn vẹo dữ tợn phá hỏng thanh tao lịch sự của nàng, mắt thấy hai người kia tay trong tay muốn rời đi, nàng đột nhiên đuổi theo vài bước, nói: “Biểu ca, huynh muốn đi đâu vậy? Bọn muội đang muốn mượn cảnh ngâm thơ, huynh không cùng ngâm sao?”

Có người hướng phía Quân Tu Nhiễm, thở dài mà nói: “Tam điện hạ tài văn chương xuất chúng, tại hạ một mực thập phần kính ngưỡng, không biết có may mắn được tam điện hạ chỉ điểm hay không?”

Chỉ điểm cái cọng lông ấy! Không thấy bản vương đang vội vàng trao đổi tình cảm với bảo bối Điềm Điềm nhà ta sao?

Tam điện hạ không nhúc nhích lấy một chút, chỉ nhàn nhạt lườm bọn họ một cái rồi liền quay người muốn đi, lại đúng lúc này, Thành Mộng Tuyền lại nói thêm: “Nghe đồn Đoan Mộc vương phi văn võ song toàn, cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú vô cùng tinh thông, hẳn quận chúa nhất định cũng được truyền thừa tài hoa của Vương phi, không biết ta có may mắn có thể được quận chúa chỉ điểm không?”

Vì thế Tam điện hạ cũng không khổi dừng bước, nghiêng đầu nhìn về phía Quận chúa đại nhân ở bên cạnh.

Hắn có thể không cố kỵ ném đám người này ở lại đây, nhưng đã liên lụy đến Điềm Điềm, hắn liền không thể lại một mực rời đi, dù sao cũng phải xem nàng có ý gì.

Hơn nữa Thành Mộng Tuyền nói như thế đã rất rõ ràng rồi, ả ta là đang vạch lá tìm sâu!

Hắn hơi híp mắt, đáy mắt lóe lên tinh quang.

Đoan Mộc Điềm cũng quay đầu nhìn về phía Thành Mộng Tuyền mặt mũi tràn đầy khẩn thiết, khiến cho người ta không đành lòng cự tuyệt, hờ hững nói: “Chỉ sợ làm Thành đại tiểu thư thất vọng rồi, ta thuở nhỏ đã sống nơi hoang dã, cho tới giờ cũng chưa từng học qua những thứ văn chương này.”

Trong mắt ả ta có một tia khinh miệt lóe lên, lại nhanh chóng bị thu lại không chút dấu vết, ả ta nhu hòa cười, ôn nhu nói: “Quận chúa thật là khiêm tốn, ngày xưa Vương phi tài hoa lỗi làng có một không hai trong thiên hạ, Quận chúa làm sao có thể là người bình thường được chứ?”

“Ngươi không biết mẹ ta từ lúc ta sinh ra đã chết rồi sao, hay là ngươi cố ý đâm vào vết sẹo của ta, hoặc giả, là ngươi hứng thú với việc xem ta trưng cái xấu của mình ra?”

Ngôn luận trực tiếp như thế khiến cho Thành Mộng Tuyền thay đổi sắc mặt, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, sau đó buồn bã ủy khuất, có chút khổ sở nói: “Ta không có ý này, quận chúa xin đừng hiểu lầm.”

Quả nhiên đám công tử bị phong thái của Thành đại tiểu thư mê hoặc lập tức đứng dậy, thở dài nói với Đoan Mộc Điềm: “Quận Chúa nói như vậy không khỏi có chút quá đáng rồi, Thành đại tiểu thư cũng chỉ là có ý tốt, người nói vậy nàng làm sao chịu nổi?”

Lúc nói đến đây, trên mặt hắn đã có không cam lòng, nếu Quân Tu Nhiêm không đứng bên cạnh, chỉ sợ đã trực tiếp tỏ vẻ khinh thường rồi.

Đoan Mộc Điềm lúc này liếc nhìn hắn một cái, nói: “Đương nhiên, Thành đại tiểu thư ôn lương thanh tao lịch sự, tài nghệ song tuyệt, tên vang khắp kinh thành, sao có thể có tâm tư thâm trầm như vậy chứ? Nếu có, cũng phải là loại người dung nhan như quỷ, xấu xí vô cùng như ta mới đúng, bằng không hẳn là khiến những người ái mộ Thành đại tiểu thư thất vọng rồi?”

Mặt Thành Mộng Tuyền lập tức biến sắc, trong mắt nhanh chóng dâng lên một làn hơi nước, chỉ chực rơi xuống lã chã, đáng thương vô cùng.

Công tử kia cũng sững sờ, sau đó cả giận nói: “Quận chúa sao người có thể nói vậy? Thành tiểu thư nàng…”

“Ta nói cái gì không đúng sao? Hẳn là vị công tử này cho rằng ta nói sai đúng không, Thành đại tiểu thư kỳ thật tâm tư thâm trầm, giống như ta hả?”

“Ta…”

Sắc mặt Đoan Mộc Điềm bỗng nhiên lạnh lẽo hẳn, nhìn hắn nói: “Ngươi cảm thấy người trong lòng của ngươi là người tốt nhất thế gian, đó là chuyện của ngươi, nhưng đừng mưu toan truyền loại tư tưởng này đến trên người bản quận chúa. Vừa rồi bản quận chúa đã nói không tinh tường những thứ văn chương kia, hay là biểu hiện tài trí hơn người hả? Ngươi nào đó lại vẫn luôn mồm nói đến mẹ ruột đã sớm mất của ta, đến tột cùng là ai quá đáng? Tên tuổi nàng ta vang khắp kinh thành, là đại tiểu thư phủ hữu tướng trứ dánh ôn lương thanh tao lịch sự, là người tài nghệ song toàn xinh đẹp như hoa, đương nhiên là được mọi người ủng hộ, luôn miệng nhắc tới người mẹ đã mất của tâ cũng phải được tha thứ. Loại người như ta hẳn xấu xí vô cùng, tự nhiên cũng là loại tâm tư độc ác, cố tình gây sự không buông tha người, tùy tiện nói một câu khiến nữ thần của các ngươi mất hứng đều là sai, là quá đáng!”

Công tử kia lập tức mặt đỏ tới mang tai, phẫn nộ trừng mắt nhìn nàng, nghẹn không ra lời.

Thành Mộng Tuyền lập tức rơi nước mắt, khóc lóc nói: “Quận chúa, ta không có ý này, tuyệt đối không có ý này, người hiểu lầm rồi. Ta chỉ là nghe nói sự tích của Vương phi, kính ngưỡng nàng vô cùng, tuyệt đối không hề có ý mạo phạm.”

Những công tử tiểu thư bên nhạnh nhỏ giọng nghị luận, có người hồ nghi nhìn Thành Mộng Tuyền, đương nhiên phần đa vẫn là giận dữ nhìn Đoan Mộc Điềm, hiển nhiên cho là Đon Mộc Điềm bắt nạt Thành đại tiểu thư mềm mại ôn hòa, thuần lương thanh tao lịch sự của bọn họ.

Đoan Mộc Điềm hờ hững, Quân Tu Nhiễm ở bên cạnh đột nhiên mở miệng, nói: “Điềm Điềm nàng giận làm gì? Cái này gọi là ở lâu mới biết lòng người, ta tin rằng trên đời này người thông minh vẫn còn rất nhiều, không phải ai cũng bị vẻ bề ngoài che mắt.”

“Ta không giận.”

“Thật sao?”

Nàng lành lạnh liếc mắt nhìn hắn, cười lạnh nói. “Ngươi nói, những chuyện kia liên quan gì tới ta? Từ khi ta trở lại kinh tới giờ, những lời đồn đãi về khuôn mặt bên trai của ta đã sớm bay đầy trời, ta cho tới giờ cũng chưa từng để ý. Trên đời này có vô số người, làm cho mỗi người đều yêu thích ta là chuyện không thể, ta cũng không phải bạc! Không cùng đạo, không cùng suy nghĩ, ta cũng không cùng đường với bọn họ, người đồng hành với ta, tự nhiên sẽ tin tưởng ta!”

Quân Tu Nhiễm không khỏi sững sờ, sau đó ôn nhu nở nụ cười.

Nụ cười kia như ánh nắng rực rỡ, khiến cho tất cả mọi người không khỏi giật mình sững sờ, nhất là các vị tiểu thư, đáy mắt càng không nhịn được lóe sáng, cảm thấy như sa vào bên trong nhu tình của Tam điện hạ, chết cũng không hối tiếc.

Thành Mộng Tuyền cũng trầm mê trong đó, nhưng lại rất nhanh phản ứng lại, lại nghe một tiếng “Xoẹt” từ trong tay, chiếc khăn rốt cục cũng không chịu được chà đạp của nàng, bị xé rách thành hai mảnh, bông hoa sen nở rộ trên khăn cũng vì vậy mà vỡ vụn, nhăn nhúm lại thành một đống dữ tợn.

Người bên cạnh cũng không khỏi hoảng sợ, nhao nhao quay đầu nhìn về phía Thành đại tiểu thư, nhìn thấy chiếc khăn tay thê thảm trong tay nàng, thần sắc biến ảo, suy nghĩ vô cùng.

Sắc mặt Thành Mộng Tuyền lập tức xám trắng, sau đó nhanh chóng vò chiếc khăn thành một nhúm nhét vào lòng bàn tay, một giọt nước mắt chảy xuống, “tách” một tiếng rơi trên mặt đất.

Nàng cũng không nói gì, chỉ là im lặng cúi đầu rơi lệ, ngược lại càng khiến cho lòng người thương tiếc, ánh mắt xoi mói lại rơi lên người Đoan Mộc Điềm.

Đoan Mộc Điềm không khỏi nhíu mày, biết rõ ả ta hành động như thế cũng là vì ái mộ Quân Tu Nhiễm, lại không hiểu sao khiến nàng có chút bực bội.

Vì thế nàng tiến lên một bước, lạnh giọng nói: “Giả vờ mềm mại nhu nhược, ngươi chiếm được đồng tình thương tiếc của người khắp thiên hạ, khiến cho người ta nghi kị ta thì sao? Không chiếm được coi trọng của ý trung nhân, cùng lắm chỉ là tôm tép nhãi nhép, thú vị chứ?”

Ả ta toàn thân chất động, mãnh liệt ngẩng đầu. Ánh mắt kia phẫn hận mà oán độc, lại xen lẫn ủy khuất không cam lòng, nhìn thẳng vào mặt Đoan Mộc Điềm.

Đoan Mộc Điềm không hề sợ hãi, ánh mắt càng lạnh lùng đâm thẳng, đâm tới mức tâm thần ả ta cũng lạnh lẽo, khiến ả ta không khỏi lui về sau một bước.

Lại quay đầu, nàng lạnh lùng đảo qua những người kia, sau đó nhẹ nhàng lướt đi!

Mọi người giật mình, cứ thế mà đi sao?!

Quân Tu Nhiễm bỗng nhiên cười khẽ, liếc mắt nhìn đám người này, cười nhẹ quay đi, đuổi theo Đoan Mộc Điềm.

Hắn thật sự là càng ngày càng cảm thấy Đoan Mộc Điềm nhà hắn quá là đáng yêu rồi.

“Điềm Điềm, nàng đi chậm chút.”

“Ngươi cách xa ta ra một chút!”

“Sao có thể chứ? Ta còn có chuyện quan trọng muốn thương lượng với nàng.”

“Chuyện gì?”

“Về hôn sự của hai ta… Ái, Điềm Điềm, chờ ta chút!”

Bên này, khăn tay đã bị xé nát kia bị Thành Mộng Tuyền gần như vò nát, có công tử tiểu thư tiến lên an ủi, trên mặt đều là không cam lòng, trách cứ lời nói việc làm của Đoan Mộc Điềm quá đáng, Thành đại tiểu thư ôn nhu rộng lượng, không cần so đo với nàng. Cũng có người ném cho nàng ánh mắt hồ nghi xoi mói, sau đó yên lặng đi ra chỗ khác.

Thành Mộng Tuyền thu hết vào mắt, không khỏi nghiến răng.

Lại nói, trên đời soa có thể có một Đoan Mộc Điềm đạm mạc như vậy, không để ý người ta bình phán nàng như thế nào?

Nàng nắm chặt tay, khiến các đốt ngón tay trắng bệch, ngẩng đầu nhìn bóng lưng Đoan Mộc Điềm đi xa, trong mắt dữ tợn, mặt mũi tràn đầy oán độc.

Không biết là tiểu thư nhà ai đứng bên cahj ý đồ an ủi nàng nhìn thấy thần thái như vậy, không khỏi hoảng sợ, đột nhiên thu tay lại, lui về sau non nửa bước, lại đúng lúc này Thành Mộng Tuyền hồi phục tinh thần, trên mặt nhanh chóng khôi phục thái độ ôn nhu mảnh mai, giống như dữ tợn vừa rồi chỉ là ảo giác của người khác.

Thần sắc của tiểu thư kia cũng nhanh chóng biến ảo, không dấu vết lui về phía sau nửa bước.

Xa xa, mấy người Thái hậu nương nương ngồi ở đằng kia dường như bị động tĩnh bên này hấp dẫn, Lục công chúa vốn rúc vào bên cạnh Đức Phi nương nương vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, nói mấy câu bên tai mẫu phi của nàng, sau đó đứng lên, lần này không phải là đi tìm Thành Mộng Tuyền, mà là đuổi theo phía Quân Tu Nhiễm.

“Bên kia xảy ra chuyện gì?” Thái hậu nương nương hỏi thái giám bên cạnh.

Thái giám kia nghe vậy lui xuống nghe ngóng, rất nhanh liền trở về, kính cẩn nói: “Khởi bẩm thái hậu nương nương, là đại tiểu thư hữu tướng phủ xảy ra chút tranh chấp với Điềm quận chúa, bây giờ đã không còn gì đáng ngại.”

Có cung phi che miệng vừa cười vừa nói: “Điềm quận chúa này mới rồi còn ồn ào với Lục công chúa, sao đảo mắt một cái lại xảy ra tranh chấp với đại tiểu thư hữu tướng phủ rồi?”

Đoan Mộc lão vương phi nghe thế sắc mặt lập tức biến đổi, “cạch” một tiếng thả chén trà nhỏ trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn cung phi kia, nói: “Uyển phi nương nương chẳng lẽ có ý kiến gì với cháu gái của lão thân?”

Yển Phi làm dáng tươi cười, dịu dàng nói: “Lão vương phi đừng hiểu lầm, ta sao lại có ý kiến với Điềm quận chúa chứ? Chỉ là cảm thấy quận chúa lần đầu tiến cung tham gia thịnh yến thế này, sợ là không tránh khỏi có chút không quen.”

Lời nói mặc dù như thế, nhưng trên khuôn mặt vui vẻ lại nhẹ nhàng nổi lên vài phần khinh thường.

Lão vương phi nhìn nàng một cái, bỗng nhiên mỉm cười, gật đầu thở dài nói: “Uyển Phi nương nương nói cũng đúng, cháu gái này của lão thân là lớn lên ở bên ngoài, trước lúc trở lại kinh thành chưa từng học qua quy củ gì, lúc trước còn có ý mời ma ma trong cung dạy nàng quy củ, chính là phòng ngừa hôm nay tiến cung chúc thọ thái hậu nương nương lại chọc ra chuyện cười. Hôm nay xem ra, ngược lại là học uổng công rồi.”

Uyển phi lập tức sững sờ, không ngờ lão vương phi lại thừa nhận Đoan Mộc Điềm không hiểu quy củ.

Ả ta khẽ giật mình, sắc mặt không khỏi có chút mất tự nhiên, chau mày cười nói: “Lão vương phi quá lời rồi, ta thấy quận chúa cử chỉ ưu nhã, tiến lui có độ, thật sự là không có nửa điểm thất lễ, chỉ là có thể là thói quen từ nhỏ, khiến cho nàng không giống với nhóm thiên kim khuê tú trong kinh, mới khiến xảy ra tranh chấp.”

Lời nói mặc dù như thế, nhưng trong lòng ả ta lại khinh thường, người lớn lên nơi thôn dã, tự nhiên không thể so với nhóm tiểu thư khuê các trong kinh thành, thân phận tôn quý thì sao? Cũng không che được khí tức thô bỉ quanh người.

Lão Vương Phi thong thả nhấp một ngụm trà, cười cười như hoa cúc nở rộ, mặt mũi tràn ngập yêu thương với cháu gái mình, có chút không kìm được vui mừng nói: “Được Uyển phi khích lệ, nha đầu kia quả thật không dám nhận rồi, nàng nhanh mồm nhanh miệng, nghĩ gì nói nấy, muốn gì làm nấy. Xem ra, cũng có chút tương tự với Lục tiểu thư của Tĩnh Hầu phủ rồi, Lục tiểu thư cũng là cô nương lưu loát hoạt bát, không giống những tiể thư khác trong kinh.”

Nụ cười nở rộ trên khuôn mặt Uyển Phi nhất thời đông lại triệt để.

Tĩnh Hầu phủ là nhà mẹ đẻ của ả ta, mà Lục tiểu thư Tĩnh Hầu phủ chính là cháu ruột của ả ta.

Cháu gái ruột này của nàng ái mộ Tam điện hạ, không tiếc tự hiến dâng đến tận giường, cuối cùng lại bị Tam Điện hạ ban cho thị vệ của hắn, làm tiểu thiếp của thị vệ!

Việc này khiến Tĩnh Hầu phủ trở thành trò cười trong kinh thành, nhà ả ta lại hếtlần này tới lần khác không thể tìm Tam điện hạ đòi công đạo, giống như Tam tiểu thư nhà Ngực sử đại phu gia bị trần truồng ném ra cửa cũng không cách nào tính sổ với Tam điện hạ.

Đây chính là cô nương nhà bọn họ tự đắm mình, làm ra chuyện không biết liêm sỉ như vậy, càng náo loạn, lại càng khiến bọn họ xấu hổ.

Mà lúc này Lão vương phi đột nhiên nhắc đến chuyện này, rõ ràng là cố ý vả vào miệng Uyển Phi nương nương!

Lục tiểu thư nhà ngươi là tiểu thư khuê các được giáo dưỡng, từ nhỏ đã được dạy bảo các loại quy củ lễ nghi, còn không phải là làm ra chuyện bỉ ổi kia sao? Hơn nữa dù là tự mình bò lên giường, Tam điện hạ cũng chẳng thèm ngó tới, thưởng cho thị vệ, chỉ kiếm được một thân phận tiểu thiếp.

Quận chúa nhà ta quả thực không hiểu quy củ đấy, chỉ là nha đâu lớn lên nơi sơn dã không được giáo dưỡng nhiều, lớn lên khó khắn. Nhưng thế thì sao? Chẳng những ăn Tam điện hạ sạch sẽ, lại còn lọt vào mắt xanh của hắn, khiến hắn nâng niu nàng như trân bảo, yêu thương vô cùng.

Lão vương phi thản nhiên thưởng trà, cảm thấy mùi vị kia quả thực là mỹ vị. Khóe miệng cười lạnh, trong lòng thầm mắng một câu tiện nhân.

Đấu với lão thân hả? Coi chừng lão thân cào bới ba tầng phấn trên mặt ngươi ra!

Được Hoàng thượng sủng ái là giỏi rồi sao? Hoàng thượng thấy lão thân còn phải nể mặt ba phần đây này!

Bên cạnh, sắc mặt Hoàng hậu cũng có vài phần không ngờ, hiển nhiên là bị lão vương phi gợi nhớ đến cháu gái trần truồng bị Quân Tu Nhiễm ném ra ngoài của mình.

Nâng hung trà lên hớp một ngụm nhỏ, lông mi hơi rũ xuống, ả ta che dấu ánh sáng lập lòe trong mắt.

Vừa rồi là Quân Tu Nhiễm, bây giờ là Đoan Mộc lão vương phi… Chuyện này, hôm nay lại liên tục bị nhấc lên đặt xuống hai lần.

Uyển Phi cũng ngồi ở đằng kia nắm chặt đốt ngón tay đến trắng bệch, thật lâu sau mới khẽ hừ một tiếng lườm lườm ánh mắt.

Chung quanh ngự hoa viên cảnh sắc như vẽ, xa xa, Lục công chúa nâng váy đuổi theo Tam điện hạ, Lục công chúa đưa tay kéo tay xuynh trưởng, lại bị giãy ra, không khỏi có chút ủy khuất, hung tợn liếc Đoan Mộc Điềm bên cạnh, sau đó quay đầu nói chuyện với Quân Tu Nhiễm.

Nhìn thấy vậy, Uyển Phi cũng không khỏi vui vẻ.

Được Tam điện hạ yêu thương thì sao nào? Được Hoàng thượng tứ hôn thì sao nào? Sau này chỉ sợ còn không ít phiền toái! Đức phi nương nương, Lục công chúa, thậm chí là đại tiểu thư hữu tướng phủ kia, có thể không để ý người khác, nhưng chẳng lẽ Tam điện hạ còn có thể vì một nữ tử dung nhan như quỷ mà không để ý cả mẹ ruột của mình?

Chẳng qua là không thể tưởng tượng được, Tam điện hạ không thèm để ý tiểu thư khuê các tuyệt sắc giai nhân khắp kinh thành, lại yêu thích nữ tử xấu xí thô bỉ, tính tình cổ quái như vậy, ánh mắt thật sự quá kỳ lạ.

Bên kia, Lục công chúa ngăn trước mặt Quân Tu Nhiễm, vểnh miệng lên ủy khuất làm nũng: “Hoàng huynh, huynh đã rất lâu không tiến cung thăm muội rồi, lúc trước sauu khi huynh về kinh, cũng không qua thăm người ta.”

Quân Tu Nhiễm không thể không dừng bước, nhìn em gái ruột trước mặt làm nũng, khóe miệng nhẹ nhếch, trong mắt ngẫu nhiên xẹt qua vài tia sáng, lộ ra vẻ phức tạp.

Lục công chúa thấy hoàng huynh chỉ nhìn nàng không nói lời nào, cái miệng nhỏ nhắn càng vểnh lên cao, bỗng nhiên chỉ một ngón tay vào Đoan Mộc Điềm ở bên cạnh, nói: “Hoàng huynh, nhiều tiểu thư tướng mạo xinh đẹp trong kinh thành ái mộ huynh như vậy, sao huynh lại hết lần này tới lượt khác chọn một người xấu nuhư vậy làm vương phi của mình? Hơn nữa ả ta còn không biết liêm sỉ, thân là nữ tử, lại làm ra chuyện vấy bẩn hoàng huynh!”

Đoan Mộc Điềm lạnh lùng liếc nhìn vị kiều nữ hoàng gia này, sau đó xoay người, cất bước đi thẳng ra xa.

Nếu như vừa rồi sắc mặt Quân Tu Nhiễm vẫn là tươi cười ôn hào thân thiết, thì giờ phút này hắn lại cười càng ôn nhu thân thiết hơn, chỉ là ẩn trong ôn nhu ấy lại là lạnh lẽo băng sương.

Hắn hơi cúi đầu, nhìn ả ta, sau đó rốt cục cũng mờ miệng nói: “Lục hoàng muội, muội thân là công chúa hoàng thất, sao lại hô to gọi nhỏ, không tuân thủ lễ nghi như thế, ở trước mặt người khác nhục mạ, đấy là mẫu phi dạy bảo ngươi sao?”

Sắc mặt của Lục công chúa nháy mắt đông lại, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Quân Tu Nhiễm, dường như không ngờ được hoàng huynh ả ta kính yêu nhất lại nói với ả ta như vậy.

Lời này, cùng với lời lúc trước Đoan Mộc Điềm nói, sau lại giống nhau như vậy?

Ả ta đột nhiêm cảm thấy oan ức, phẫn nộ vô cùng, cảm thấy đây là do kẻ quái dị Đoan Mộc Điềm, tiện nhân kia tạo thành.

Nhưng không đợi ả ta phản ứng, Quân Tu Nhiễm đã một bước vượt qua nàng, quay lưng về phía nàng, nhu hòa nhưng lạnh nhạt vô cùng nói: “Nhớ kỹ, về sau gặp mặt, ngươi phải cung kính gọi nàng một tiếng haongf tẩu.”

Lục công chúa “Vù” một cái xoay người lại, nhìn thấy bóng hoàng huynh đang đi xa, nàng trợn tròn mắt, tròng mắt lưu động, thân thể rung rung, nhịn không được run rẩy.

Nàng cảm thấy đã lớn như vậy, tới giờ cũng chưa từng trải qua khuất nhục như hôm nay.

Cho dù hoàng huynh vẫn đối xử với nàng không mấy nhiệt tình, nhưng cho tới bây giờ đều vẫn ôn nhu thân thiết, mỉm cười với nàng, mặc dù lúc nàng còn nhỏ, đã từng sợ hãi hắn, ghét cay ghét đắng hắn, trêu cợt khi dễ hắn, hắn vẫn là một bộ ôn nhu kia.

Nàng nhìn hai người một trước một sau rời đi, nắm đấm xiết chặt, nhịn không được toàn thân run rẩy, sắc mặt nhăn nhó, thần sắc dữ tợn, bỗng nhiên hét lên một tiếng, đuổi theo hướng Đoan Mộc Điềm rời đi.

Mọi người trong ngự hoa viên bởi vì một tiếng hét đột ngột này mà snưgr sốt, sau đó tất cả đều xoay người nhìn về phía bên này, nhìn thấy Lục công chúa thần sắc vặn vẹo vọt tới chỗ Đoan Mộc Điềm, không khỏi kinh ngạc.

Đức Phi ở bên kia từ đầu đến cuối chưa nói câu nào, xảy ra chuyện gì cũng làm bộ lãnh đạm đột ngột đứng dậy.

Sau lưng xảy ra biến cố khiến cho Quân Tu Nhiễm cũng không khỏi sợ run lên, nghiêng người nhìn em gái ruột kiêu căng thần sắc dữ tợn xông tới, trong mắt lóe lên.

Chỉ là cánh tay hắn đang muốn đưa ra ngăn trở giữa đường lại thu về, chỉ lạnh mắt nhìn ả ta gào thét chạy qua hắn, thằng về hướng Điềm Điềm nhà hắn.

Đoan Mộc Điềm dừng bước, đứng tại chỗ ngẩng đầu lên trời.

Từ lúc tiên cung cho tới giờ, nàng hình như chưa thấy chuyện gì hài lòng.

Thái hậu nghĩ một đằng nói một nẻo, hoàng hậu âm dương quái khí, Đức phi đối xử lạnh nhạt, còn có chư vị khuê tú thiên kim xa lánh cười cợt.

Nàng đều nhịn, mà ngay cả Thành Mộc Tuyền tận lực gây phiền thoái cho nàng nàng cũng nhịn, bởi vì biết rõ nơi này là hoàng cung, hôm nay là thọ yến của thái hậu nương nương, không thể xằng bậy, không thể gây rắc rối, không thể gây thêm phiền toái cho Đoan Mộc Vương phủ, không thể…

Giờ phút này sau lưng có người lao tới, thần sắc dữ tợn, sát khí ẩn hiện.

Sát khí?

Lục công chúa mười hai tuổi, sống trong nội cung, rất được Hoàng thượng và Đức phi nương nương sủng ái sinh kiêu.

Nhưng kiểu người như vậy, thật sự không có chút lực sát thương nào.

Nhưng bây giờ, nàng lại cảm nhận được sát khí.

Đoan Mộc Điềm nhắm mắt lại, khắp người thâm trầm, sát khí như đến từ địa ngục, sau đó xoay người, phất tay, “Bốp” một cái tát bay Lục công chúa ra ngoài.

Lục công chúa thét lên một tiếng, mọi người chung quanh nháy mắt như nín thở, trong khoảnh khắc, trong ngự hoa viên, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, một mảnh tĩnh mịch.

Tất cả mọi người bị cái vung tay này của Đoan Mộc Điềm dọa sợ ngây người, ngơ ngác nhìn theo thân hình Lục công chú, đã thấy ả ta văng ra, bay vào không trung, sau đó văng xa ra ngoài, vòng thành đường vòng cung trên không, lại lần nữa té xuống mặt đất, rơi trên hoa cỏ trân quý.

Một tiếng “Phanh” của vật nặng rơi xuống đất, cũng nện vào lòng mọi người một tiếng như thế, khiến bọn họ chấn động, đánh tỉnh bọn họ.

Trong ngự hoa viên, thoáng cái đã sôi trào.

Lục công chúa bị một tát đánh bay ra ngoài, gặp phải loại chuyện khiến cho người ta không dám tin, vặn vẹo dữ tợn mà ả ta biểu hiện lúc hét lên đã sớm biến mất, thay vào đó là khiếp sợ vô cùng.

Đúng vậy, là khiếp sợ!

Tuyệt đối là khiếp sợ, ả ta thậm chí còn quên cả phẫn hận ban đầu, chỉ có lại ngạc nhiên tràn đầy, không dám tin, nằm rạp trên mặt đất như thế, một tay ôm mặt, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Đoan Mộc Điềm thần sắc lạnh lùng.

Trên mặt đau, lại thêm trên người đau nhức, rốt cục cũng khiến ả ta hồi hồn một chút, sau đó ả ta liền há mồm muốn khóc lớn.

Theo cái há miệng này của ả ta, có dịch máu chảy ra từ trong miệng, vừa khóc, cuống họng lại giống như bị cái gì chèn vào, thoáng cái không thể không tiếp, chỉ có thể ho khù khụ, sau đó “Phụt” một tiếng phun ra một búng máu, trong đó còn có hai cái răng trắng dính máu.

Ả ta nhìn chằm chằm vào hai cái răng kia, lại ngẩn ngơ, còn đưa tay sơ miệng, rốt cục “Oa” một tiếng, khóc rống lên.

Ả ta dường như bị sợ hãi, người bên cạnh cũng bị sợ hãi như thế, vô số ánh mắt nhìn chăm chằm vào vũng máu trước mặt Lục công chúa kia, hai cái răng dính máu, còn có cái miệng đầy máu đang ngoác ra.

Sau đó từng chút một, ngày càng nhiều ánh mắt nhìn lên Đoan Mộc Điềm, ngươi này thế mà lại trước mặt nhiều người, ở trong ngự hoa viên, vào ngày sinh thần của thái hậu nương nương, tát cho lục công chúa một cái, đập bay ả ta.

Đây quả thật là bị đập bay mà!

Tất cả mọi người ngơ ngác, cảm thấy đầu không đủ dùng nữa rồi. Ngay cả Đức phi nương nương lúc Đoan Mộc Điềm ra tay cũng giật mình, bây giờ sắc mặt mới đại biến chạy vội tới.

Thái hậu hoàng hậu cùng tất cả các nương nương, vương phi, phu nhân đều bị kinh động, đều mãnh liệt đứng lên chạy sát sau Đức Phi nươn nương.

Vừa rồi Lục công chúa đột nhiên thét lên bọn họ cũng nghe thấy, cũng nhìn thấy ả ta sát khí đằng đằng xông tới Đoan Mộc Điềm, sau lại nhìn thấy Đoan Mộc Điềm khoan thai xoay người, phất tay đánh bay công chúa hoàng gia ra ngoài.

Lục công chúa bụm mặt nằm rạp trên mặt đất gáo khóc, cung nữ thái giám cuống quýt chạy tới muốn dìu ả ta đứng dậy, lại bị ả ta dùng sức đẩy ra, ả ta nện xuống mặt đất khóc lớn, gắt gao mắng to Đoan Mộc Điềm: “Vô liêm sỉ, vô liêm sỉ…”

Nhưng bởi vì đột nhiên thiếu mất hai cái răng, mặc dù không phải răng cửa, nhưng cũng khiến ả ta có chút mồm miệng không rõ ràng, lời nói ra cũng có chút buồn cười. Ả ta rất nhanh liền phát hiện ra tình huống này, không tiếp tục mắng to nữa mà chỉ lăn qua lăn lại khóc lớn trên nền đất.

Đức phi nương nương vội chạy tới trước mặt ả ta, trên mặt không còn chút lạnh lùng nào, tràn đầy đau lòng vịn con gái trên mặt đất đứng dậy.

Trước mặt mẫu thân, Lục công chúa cuối cùng cũng không đẩy mụ ta ra nữa, mà chôn đầu vào lòng mụ ta, nức nở nghẹn ngào khóc rống lên.

Mặt mũi Đức Phi tràn đầy đau lòng, một tay ôm lấy ả ta, đồng thời phẫn nộ ngẩng đầu nhìn Đoan Mộc Điềm.

“Đoan Mộc Điềm lớn mật, dám ra tay đánh công chúa, ngươi đáng bị tội gì!”

Giọng nói của mụ ta bởi vì quá kích động phẫn nộ mà có chút sắc nhọn, khiến cho sắc mặt lão Vương Phi biến sắc, lúc này liền đứng trước mặt Đoan Mộc Điềm, nói với Đức Phi: “Đức phi nương nương thứ tội, nha đầu này lỗ mãng đã quen, mới có thể vô ý phản kích ý đồ công kích của công chúa, khiến Lục công chúa bị thương, lão thân ở đây thay nha đầu này bồi tội với Đức Phi nương nương và Lục công chúa.”

Sắc mặt Đứa Phi lập tức lạnh lẽo, nói: “Nói như lão Vương phi, vậy là công chúa của bổn cung không đúng trước hay sao?”

Tự nhiên chính là công chúa của ngươi không đúng trước đấy, bbằng không tại sao Điềm Điềm nhà ta đang tốt lại làm ra loại chuyện đập bay công chúa này chứ?”

Trong lòng lão Vương phi tuy là nghĩ vậy, nhưng lại không nói ra, nghe vậy chỉ nói gấp: “Lão thân tuyệt không có ý này, chỉ là Điềm Điềm không hiểu quy củ, không cẩn thận làm công chúa bị thương, kính xin Đức Phi nương nương đại nhân đại lượng, tha cho nàng lần này.”

“Không cẩn thận?” Đức phi sẵng giọng nhìn thẳng Đoan Mộc Điềm đứng sau lưng lão vương phi, cả giận nói, “Bổn cung tận mắt thấy nàng ta quay người phất tay đánh công chúa, hơn nữa còn ra tay tàn nhẫn như vậy, lão vương phi lại nói là không cẩn thận? Ngươi cho là bổn cung mù sao?”

Lục công chúa rúc vào ngực mụ ta, khóc càng thê lương hơn.

Lão vương phi sắc mặt trầm ngưng, như đang nhíu mày, còn nói thêm: “Điềm Điềm lỗ mãng không biết nặng nhẹ, quả thực là quá mức, xin Đức phi nương nương thứ tội. Lão thân hơi hiểu y thuật, không bằng trước tiên để lão thân chuẩn bệnh cho công chúa một lúc?”

Nghe vậy, Đức phi còn chưa lên tiếng, Lục công chúa kia lại đột nhiên phản ứng kịch liệt, vung mạnh tay ra ngoài, thét chói tai: “Cút ngay cút ngay! Không cần ngươi gải tốt bụng! Các ngươi chính là cùng một giuộc!”

Công chúa điện hạ được chiều chuộng quen này, từ khi sinh ra đến giờ, chỉ có ả ta đánh người khác, hôm nay rốt cục cũng lần đầu tiên bị nếm mùi vị bị bạt tai.

Đức Phi cười lạnh liên tục, nói: “Không dám làm phiền lão Vương phi, bổn cung sẽ tự mời thái y đến khám bệnh cho công chúa. Công chúa chính là kim chi ngọc diệp, hôm nay nếm trải nhục nhã này, bổn cung còn muốn mời hoàng thượng đến chủ trì công đạo!”

Uyển Phi vừa rồi còn bị Đoan Mộc lão Vương phi đâm chọc thấy vậy cũng không nhịn được nữa mà tiến lên, nói với Đức phi: “Tỷ tỷ không cần tức giận, Hoàng thượng vô cùng yêu thương Lục công chúa, tin rằng sẽ không để ai bắt nạt Lục công chúa như vậy.”

Sau đó ả ta lườm lão vương phi đứng sâu lưng, nhíu mày liếc Đoan Mộc Điềm, vừa cười nhẹ vừa nói: “Ta thấy Điềm quận chúa hẳn cũng không phải cố ý đâu, dù sao nàng từ nhỏ cũng lớn lên trong sơn dã, nghe nói Đoan Mộc vương gia cũng không quản giáo, không dạy quy củ lễ nghi, Vương phi lại chết sớm, sợ là không cẩn thận mang tư tưởng giang hộ đến kinh thành, lại mang đến trong hoàng cung này rồi.”

Đoan Mộc Cảnh vừa đi tới bên này đột nhiên dừng bước, sắc mặt thoáng chốc âm trầm.

Đây là đang mắng muội muội của hắn có mẹ sinh không có mẹ dạy?

Cảm giác được ý lạnh đâm thẳng đến, trong lòng Uyển Phi cảm giác như lông mao dựng đứng, vội vàng quay đầu nhìn sang, nhìn thấy Đoan Mộc Cảnh, không khỏi biến sắc, lại nhanh chóng vừa cười nhẹ vừa nói: “Nghe nói Cảnh thế tử phong thái trác tuyệt, cử chỉ khiêm tốn, tôn nhã trời sinh. Đây cũng là cùng một mẹ sinh ra, nhưng lại bất đồng thế này.”

“Đúng vậy, giống như Uyển phi có mẹ sinh lại có mẹ dạy, cũng không giống ta, loại người từ nhỏ mẹ đã mất, lại càng không có người dạy.”

Sắc mặt Uyển phi lập tức chìm xuống, mi tâm lão Vương Phi cũng không khỏi nhăn lại, nhẹ trách mắng: “Điềm Điềm, không được vô lễ!”

Đoan Mộc Điềm đi ra từ phía sau lưng tổ mẫu, lạnh lùng đảo qua sắc mặt âm trầm của Uyển phi, cuối cùng rơi xuống trên người Đức Phi, hành lễ nói: “Thần nữ vô ý, làm Lục công chúa bị thương, xin Đức phi nương nương giáng tội, Đoan Mộc Điềm cam nguyện chịu phạt.”

Tròng mắt Đức phi lóe lên, lại nghe Đoan Mộc Điềm nói tiếp: “Chỉ là sau này, kính xin Đức phi nương nương trông coi Lục công chúa. Đoan Mộc Điềm tự do bên ngoài đã quen, không chịu nổi bị mạo phạm kích thích, vừa rồi rat ay chỉ thuần túy là xuất phát từ bản năng, lần sau nếu Lục công chúa vẫn đột nhiên đằng đằng sát khi xông tới, ta cũng không dám chắc sẽ không làm công chúa bị thương lần nữa.”

Ngươi đây là thái độ nhận tội sao?

Mọi người đều như bị nàng dọa, thái hậu và hoàng hậu thần sắc bỗng nhiên khẽ động, nhìn nàng như có điều suy nghĩ.

Đức phi giận quá mà cười, gật đầu nói: “Được được được, thật không hổ là quận chúa Đoan Mộc vương phỉ, không coi ai ra gì, cuồng vọng tự đại, bình sinh bổn cung quả thật ít thấy! Ngươi nhận tội, nhận phạt sao? Tốt, vậy ngươi…”

“Không biết nhục nhã xông tới vương phi, nên bị tội gì? Bất kính với anh trai, chị dâu, nên bị phạt gì?”

Quân Tu Nhiễm bỗng nhiên đánh gãy lời nói của Đức phi, thản nhiên đứng bên cạnh mỉm cười mở miệng, thần sắc tựa như có chút sung sướng, dáng tươi cười nhìn sáng lạn vô cùng.

Đức Phi quay ngoắt đầu nhìn hắn, mặt mũi tức giận vô cùng, nói: “Nhiễm, Đoan Mộc Điềm này bắt nạt hoàng muội của con như vậy, con vẫn muốn che chở nàng sao?”

“Lời này của mẫu phi thật kỳ quái. Điềm Điềm là Vương phi ta ngàn chọn vạn tuyển, ta không che chở nàng thì che chở ai? Điềm Điềm rộng lượng, không so đo Lục muội vô lễ nhục mạ, Lục muội lại không biết thu liễm, ý đồ công kích Điềm Điềm, nên mới bị Điềm Điềm vô ý đả thương. Mẫu phi đau lòng hoàng muội, nhi thần lại đau lòng vương phi của ta.”

Đức phi lúc này hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi lại vì nữ tử như vậy mà không để ý huyết mạch thân tình, tùy người khi nhục em gái ruột, còn muốn che chở nàng ta!”

“Huyết mạch thân tình?”

Câu nói này đúng thật là muốn kể chuyện cười cho người ta, hắn thế mà lại nghe được bốn chữ như thế từ miệng mẫu phi của ắn.

Nụ cười của Quân Tu Nhiễm càng thêm chói lọi, đáy mắt lại nổi lên một tầng khói đen dọa chết người.

Nhìn thẳng vào hắn, ngực Đức phi bỗng nhiên cứng lại, sắc mặt khẽ cứng, không tự giác mất đi vài phần khí thế, vẫn ôm con gái đang khóc rống như cũ lui về sau non nửa bước.

Quân Tu Nhiễm bước lên trước, đứng bên cạnh Đoan Mộc Điềm, chợt thấy trong tay căng thẳng, là Đoan Mộc Điềm chủ động nắm tay hắn.

Hắn khẽ giật mình, nghiêng đầu nhìn nét mặt đạm mạc như cũ của nàng, trong lòng chốc lát ấm áp lại, khói đen trong mắt cũng tiêu tan.

Từ lần đầu gặp mặt trên núi Tử hà mười năm trước, đến bây giờ sóng vai đứng trong hoàng cung xa hoa, Điềm Điềm vĩnh viễn cho hắn cảm giác ôn hòa hạnh phúc, khiến hắn càng ngày càng không có cách nào buông tay nàng.

Hắn nắm chặt bàn tay nàng, mỉm cười đảo qua đám người đang tu tập bên cạnh, lại nói với Đức Phi: “Ta biết mẫu phi đau lòng Lục hoàng muội bị thương, nhưng Điềm Điềm là con dâu ngài, coi như là nửa đứa con gái, chẳng lẽ ngài không yêu thương nàng?”

Cái này xem như một bậc thang, Đức phi nếu không muốn trình diễn trò hay mẫu tử tranh chấp trước mặt nhiều người như vậy, làm chuyện cười cho mọi nười, nhất là thái hậu và hoàng hậu, vậy chuyện này nên dừng ở đây.

Đức phi híp mắt lại, ôm chặt con gái, lại chậm rãi buông lỏng.

Mặc kệ tình thật hay ý giả, mụ ta quả thực là đang hòa hoãn sắc mặt, lúc đang định nói gì, Lục công chúa trong ngực mụ ta đột nhiên giãy người ta, một tay bụm lấy một bên mặt đã sưng cao lên, một tay chỉ Đoan Mộc Điềm, giận dữ hét: “Bổn công chúa mới không thừa nhận nàng ta là hoàng tẩu của bổn công chúa, đồ quái dị, không biết liêm sỉ dâm đãng hạ lưu tiện nhân này, nàng ta đâu xứng làm hoàng tẩu của bổn công chúa hả? Nàng…”

“Bốp!~”

Lục công chúa lập tức ngừng kêu gào, những âm thanh khác cũng im bặt, ngay cả tiếng hít thở cũng nghe thấy được.

Một tiếng kêu kia cũng như tát vào lòng mọi người, khiến cho mặt bên kia của Lục công chúa cũng bắt đầu sưng lên.

Không biết từ lúc nào, hoàng thượng đã đi tới ngự hoa viên, lúc này đứng trước mặt Lục công chúa, chậm rãi thu tay về, trên mặt tràn đầy tức giận, nhìn chằm chằm Lục công chúa, cả giận nói: “Chửi ầm lên như vậy, cử chỉ vô độ, còn đâu tôn nghi của công chúa? Nhân duyên giữa Tam hoàng huynh của ngươi và vương phi chính là do trẫm khâm thưởng, ngươi nói không thừa nhận là có thể không thừa nhận sao? Quả nhiên là được sủng ái quá mức khiến ngươi coi trời bằng vung rồi!”

Lục công chúa ngơ ngác nhìn phụ hoàng đột nhiên xuất hiện trước mặt ả ta, phụ hoàng gần đây vô cùng yêu thương sủng ái ả ta, vừa rồi lại đánh ả ta một bạt tai!

Ả ta đột nhiên cảm thấy không dám tin, ủy khuất vô cùng, mắt dâng đầy nước, lập tức muốn khóc.

Nhưng không đợi ả ta khóc, Đức phi đã lôi ả ta quỳ xuống, “Nô tỳ tham kiến hoàng thượng! Linh Nhi cũng là hôm nay bị ủy khuất mới có thể nhất thời xúc động không lựa lời, tuyệt không có ý nghi ngờ thánh ý, xin hoàng thượng minh xét!”

Một cái quỳ gối này của Đức phi, lập tức cũng thức tỉnh những người khác, mọi người trong ngực hoa viên lập tức rầm rập quỳ xuống trước mặt minh hoàng, kính cẩn hô: “Tham kiến hoàng thượng!”