Yêu Vương Báo Ân

Yêu Vương Báo Ân - Chương 6: Nên tìm cho mình một tông đồ




Cửa chính bên ngoài sân vang lên tiếng đập bang bang.



"Tới đây! Ai ngoài đó vậy?" Viên Hương Nhi chạy chậm qua gốc cây ngô đồng, rút then gỗ, đẩy hé cánh cửa rồi ngó đầu ra bên ngoài.



Ngoài cửa có một đội người ngựa trùng trùng điệp điệp. Giữa hàng người có chiếc xe ngựa màu men gốm, đông đảo hạ nhân đang đứng phía sau. Chủ nhân của bọn họ mặc một thân áo choàng gấm cổ tròn, đầu đội chiếc mũ lụa mỏng, nhìn là biết con cháu nhà giàu có. Thế nhưng người đó lại không hề kiêu ngạo phách lối, hắn để cho tôi tớ đứng ở phía sau, tự thân đi lên gõ cửa.



"Xin hỏi Tự Nhiên tiên sinh có ở nhà hay không?" Khách nhân chắp tay hành lễ, nói chuyện rất cung kính. Hắn nhìn qua trông rất trẻ tuổi, tướng mạo đoan chính, nhưng bên mắt trái lại có một mảng thâm tím lớn, giống như bị người hung hăng đấm cho một đấm, nhìn vừa thương lại vừa buồn cười.



Lại là một người đi xa tới cầu sư phụ hỗ trợ!



Viên Hương Nhi cũng lễ phép đáp lại: "Tiên sinh nhà ta đi xa nhà, đã rất nhiều năm chưa quay trở về."



"Tiên sinh không có ở nhà sao? Ai da, vậy thì phải làm sao bây giờ?" Khách nhân luống cuống xoa xoa đôi bàn tay, lại hỏi: "Không biết đến khi nào tiên sinh mới quay trở về?"



Viên Hương Nhi lắc đầu.



Từ lúc sư phụ đột nhiên biến mất đến nay đã trôi qua bảy năm, Viên Hương Nhi cũng từ một cô nhóc bé xíu lớn lên thành thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi, thế nhưng sư phụ chưa từng trở lại một lần nào. Dù thời gian trôi qua đã lâu như vậy, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ có người ở xa không biết sư phụ vắng nhà, đi cả một đoạn đường tàu xe mệt nhọc tới tìm sư phụ giúp đỡ. Đáng tiếc là bọn họ chỉ có thể ôm thất vọng trở về.



Viên Hương Nhi tiễn khách nhân trở về, vừa quay lại đang định đóng cửa liền nhìn thấy sư nương đang đứng ở phía xa xa, nói chuyện cùng với Trần gia thẩm thẩm nhà ở phía nghiêng nghiêng đối diện. Hai người vừa rủ nhau đi chợ phiên mua đồ về, đang nói mấy câu cho hết chuyện dang dở. Viên Hương Nhi vội vàng đẩy cửa ra đón sư nương vào nhà.



"Chợ phiên hôm nay có bán gà con, ta nhìn thấy đáng yêu liền mua lấy hai con." Vân Nương nhấc mọt góc vải hoa đậy trên rổ tre ra, Hương Nhi liền thấy ngay hai viên màu vàng tròn tròn nho nhỏ đang run rẩy. "Con xem xem, nuôi bọn chúng trong sân có được không?"



Lúc sư phụ rời đi, những con yêu tinh trong đình viện cũng biến mất. Sân viện đang ồn ào náo nhiệt lại bỗng nhiên im ắng khiến cho Viên Hương Nhi thấy không quen. Có lẽ sư nương cũng cảm nhận được sự yên tĩnh có phần tịch mịch cô quạnh này, thế nên mấy năm nay nàng đều nuôitrong sân không ít chó, mèo, gà, vịt.. Đình viện vắng vẻ cũng dần trở nên náo nhiệt hơn.



Trần gia thẩm thẩm thấy Viên Hương Nhi ra mở cổng liền vội tiến lên, thân thiết kéo tay nàng nhìn xem trên dưới. Đồ đệ này nhà Dư tiên sinh lúc bé nhìn cũng bình bình thường thường, sau này sống trong nhà tiên sinh chắc cũng lây ít tiên khí, càng lớn càng đẹp, đối nhân xử thế cũng chan hòa rộng lượng, ngay cả nàng nhìn cũng thấy rất thích, chẳng trách lão đại Thiết Ngưu trong nhà suốt ngày chỉ nhớ thương Hương Nhi muội muội.



Nàng vừa vỗ tay Viên Hương Nhi, vừa nhiệt tình nói: "Ai chà, Hương Nhi ngoan, thẩm vừa mới đang nói chuyện với sư nương của ngươi, nói cô nương tốt như thế này về sau không được tùy tiện gả đi cho tiểu tử thúi nhà vớ của hời. Tốt nhất là tìm mấy nhà lân cận ở đây xem có nhà ai tốt một chút, ngươi gả đi an tâm, về sau cũng tiện phụng dưỡng sư nương của ngươi, hai đầu đều tốt mới được."



Viên Hương Nhi cười hỏi nói chuyện với Trần gia thẩm thẩm, cúi chào rồi mới kéo tay sư nương vào cửa.



Vị khách kia đang chuẩn bị rời đi đã nhìn thấy Vân Nương từ ban nãy, hắn nghi hoặc nhìn người một lát rồi mới bước nhanh mấy bước quay lại:



"Đây có phải là Vân nương tử hay không? Tiểu nhân là Tuần Sinh đây, nương tử có còn nhớ đến tiểu nhân hay không? Mười lăm năm trước, tiên sinh và nương tử đi ngang qua Động Đình Hồ đã từng cứu tiểu nhân một mạng."



Vân Nương nhìn hắn, suy tư nửa ngày mới giật mình nhớ tới, lấy tay áo che miệng, kinh ngạc nói:



"Hóa ra là ngươi a, năm đó ngươi cũng chỉ mới là đứa nhỏ không đến mười tuổi, không nghĩ tới ngươi bây giờ đã lớn như vậy rồi."



Tuần Sinh liên tục chắp tay cúi người, cung kính nói: "Ngược lại là nương tử người không khác trước kia là bao, tiểu nhân cũng không ngờ nương tử vẫn nhớ rõ tiểu nhân. Lúc ấy tiểu nhân may mắn được tiên sinh cứu giúp tính mạng, những năm này đều ghi nhớ ân đức của tiên sinh, không dám quên ơn. Tiểu nhân đã dò thăm nhiều người, trắc trở một chuyến mới có thể đến được đây."



Vân Nương mời mấy người vào trong viện, cũng không vào đến nhà mà ngồi ở bàn đá ghế đá ngay dưới gốc cây ngô đồng.



Trước mặt Vân Nương, vị Tuần Sinh kia cực kỳ lễ phép, tự nói mình là vãn bối, không dám ngồi cùng, xin được đứng đáp lời.



Hai người nói chút chuyện cũ, viên Hương Nhi đứng ở một bên nghe, lúc này mới biết vị khách nhân này là Chu Tuần Sinh, lúc nhỏ đã từng bị bệnh rất nặng, cha mẹ cầu nhiều danh y đến khám bệnh bốc thuốc nhưng đều không khỏi, dường như phải chuẩn bị phát tang đến nơi. Lúc đó, sư phụ nàng, chính là Tự Nhiên tiên sinh cùng thê tử đang dạo chơi dọc đường, thấy vậy liền xuất thủ tương trợ, hắn mới may mắn thoát được một kiếp.




Bây giờ đã qua mười lăm năm, đứa trẻ mười tuổi lúc ấy đã thành gia lập nghiệp, cưới vợ hiền. Tổ tiên Chu gia đã từng có người làm quan, có của ăn của để để, gia cảnh cũng được gọi là giàu có. Lúc đầu, cuộc sống trôi chảy vui vẻ vô cùng, đáng tiếc là từ mấy tháng trước, thê tử Lâm thị của hắn không biết vì sao lại đột nhiên mắc chứng bệnh kỳ lạ. Hành động của nàng thô bỉ hơn, nói chuyện cũng ngông cuồng, nói mình không phải nữ tử mà là đại tướng quân đóng giữ ở biên quan, còn không cho Chu Tuần Sinh thân cận nửa bước, thậm chí còn một quyền liền đánh hắn bay ra khỏi phòng ngủ.



Mấy tháng qua, Chu gia cầu thần hỏi Phật khắp nơi, khiến cho trong nhà rối loạn đến gà bay chó chạy mà chẳng có chút hiệu quả nào, ngược lại Lâm thị lại càng táo bạo hơn. Tuần Sinh lúc này đã không biết phải làm gì, chỉ có thể dùng dây thừng trói thê tử vào trong phòng, ngày thường cũng không dám vào thân cận ân ái càng ngày càng khổ loạn.



"Đây thật là.. chuyện kỳ dị. Đáng tiếc là ta đối với mấy cái này đều không biết gì, cũng không giúp được cho ngươi." Vân Nương nhẹ nhàng trấn an hắn: "Thế gian này nhiều người như vậy, nhân tài vô số, người hơn xa ngoại tử (1) nhà ta cũng có khối người. Ngươi cố gắng hỏi thăm thêm một chút, chắc chắn sẽ có cách để giải quyết."



(1) Ngoại tử: Chồng, cách phụ nữ trung cổ gọi chồng mình khi nói chuyện với người ngoài.



Viên Hương Nhi ngồi bên cạnh chen vào nói một câu: "Nếu thực sự không giải quyết được, huynh thử hỏi xem họ tên của nàng là gì, nhà ở đâu, nếu như nàng nói không sai thì cũng nên thả nàng đi, không nên trói người trong nhà như vậy."



Tuần Sinh than thở: "Ta có hỏi, nhưng nàng lại không chịu nói rõ, còn nói là trở thành nữ tử nên hổ thẹn không thể gặp bằng hữu khi xưa. Lại nói, chuyết kinh (2) là nương tử tại hạ dùng tam môi lục sính cưới vào cửa, là phu thê thực sự, sao có thể tùy tiện liền để nàng rời đi?"



(2) Chuyết kinh: Vợ (từ đàn ông gọi vợ mình khi nói với người ngoài)



Hắn vừa nói vừa lặng lẽ dò xét Viên Hương Nhi. Vị cô nương này tóc mềm như mây xanh, lông mày cong như trăng non, thần thái dị thường, trong lòng hắn liền biết đây chắc chắn không phải người phàm tục. Hắn âm thầm thấy tiếc nuối. Nghe nói đây chính là đệ tử duy nhất của Tự Nhiên tiên sinh, nhưng đáng tiếc là tuổi nàng còn trẻ, lại là nữ tử, nếu là nam tử thì hắn nhất định sẽ mở miệng mời người ngay lập tức. Dù sao cũng là đệ tử chân truyền của vị kia, dù tốt dù xấu cũng có thể có hy vọng thành công.



Tuần Sinh thất vọng rời đi, lưu một cái hộp gỗ sơn đỏ nhìn rất phổ thông lại làm quà tạ lễ.



Viên Hương Nhi mở hộp ra thì thấy bên trong có mấy ô nhỏ, bày biện mấy thỏi vàng nén bạc cùng một số châu ngọc trang sức được sắp xếp rất chỉnh tề.



Vân Nương nhìn thoáng qua, cũng lơ đễnh không để ý nhiều, miệng bảo muốn đi lót một cái ổ rơm cho hai con gà con, chỉ tùy ý dặn Viên Hương đem thu hộp bỏ vào khố phòng.




Trong nhà có một gian phòng không lớn không nhỏ được đem ra dùng làm khố phòng. Bên trong đó chất đầy những chiếc rương to nhỏ đủ loại, đều là quà tạ lễ của những người đã từng được sư phụ giúp đỡ. Sư phụ đều mang chúng vào phòng này, tiện tay tiện chân chất đầy ở đó, chưa từng phân loại chỉnh lý, làm cho bên trong khố phòng lộn xộn chật chội không có chỗ chen chân.



Viên Hương Nhi nhẫn nại mang cái hộp vào bên trong. Nàng nhìn khóa cửa lỏng lẻo không có chút tác dụng nào mà phát sầu. Lúc sư phụ có ở nhà, cái nhà này nhìn cũng thường thường, không khác lạ mấy nhà khác là bao, nhưng trong bóng tối lại có đầy yêu quái trấn giữ, khiến cho nhà nhỏ cực kỳ an toàn.



Bây giờ sư phụ không có ở nhà, trong nhà lại có một phòng núi vàng núi bạc như vậy, nếu có một hai tên trộm tới đây, mất tiền tài chỉ là chuyện nhỏ, còn nếu để cho sư nương bị kinh hãi tổn thương thì.. nghĩ đến đó nàng liền không thể an tâm được.



Viên Hương Nhi sờ cằm, nàng học đạo thuật nhiều năm rồi, cũng nên thử tìm vài con yêu tinh nho nhỏ về kết khế ước làm tông đồ. Không cần phải tìm mấy yêu quái lớn như Thiết Chi, Tề Cừ bên cạnh sư phụ. Chỉ cần mấy con tiểu yêu có chút pháp lực bình thường, có thể giúp nàng trông nhà hộ viện lúc nàng đi ra ngoài là được.



Sau khi sư phụ rời đi, sư nương không rầu rĩ sầu muộn như Viên Hương Nhi tưởng tượng. Nàng không còn sự trầm tĩnh, lạnh nhạt ngày xưa, mà ngược lại lại vui vẻ sinh hoạt, đi chợ mua thức ăn, đun nước nấu cơm, tựa hồ nàng thích thú với từng việc nhỏ mỗi ngày.



Từ lúc thân thể tốt lên, mỗi ngày sư nương lại dạy Viên Hương Nhi học nửa canh giờ, từ dạy chữ dần dần đến cầm kỳ thi họa, cắm hoa, trà đạo..



Lúc ban đầu, Viên Hương Nhi còn hay kéo tay Vân Nương hỏi thăm "Sư phụ đi đâu, lúc nào sư phụ trở về?"



Vân Nương sẽ ngồi xuống, xoa xoa đầu nàng: "Sư nương không biết hắn đi đâu, cũng không biết bao giờ thì hắn mới trở về, nhưng ta tin tưởng chắc chắn sẽ có ngày hắn về nhà. Việc chúng ta có thể làm là sống tốt cuộc sống của chính mình, mỗi ngày đều sống vui vẻ thoải mái, vậy thì khi sư phụ con trở về, hắn nhìn thấy chúng ta như vậy mới có thể vui vẻ được."



Thế là Viên Hương Nhi cũng bắt đầu lặng lẽ tu tập thuật pháp sư phụ dạy cho nàng, giúp sư nương làm việc vặt trong nhà, cùng sư nương chờ sư phụ trở về. Nàng còn thầm nghĩ, mình phải học cho tốt, để nếu như sư phụ gặp việc gì khó giải quyết thì mình cũng có thể giúp người một tay.



Sư phụ là người có đạo pháp huyền diệu, nhưng sư nương lại chỉ là một người bình thường, nàng không nhìn thấy những yêu ma tinh quái ẩn thân kia, cũng không tu tập được kỳ môn dị thuật. Nhưng Viên Hương Nhi gắn bó với nàng nhiều năm, nàng cũng chính là người mà Viên Hương Nhi tôn kính và ngưỡng mộ hệt như sư phụ Dư Dao vậy.



Sư nương không giống với mấy phụ nhân trái lân phải cận ở mấy hộ xung quanh. Xã hội này không phổ cập văn hóa, nhưng cùng là nữ tử, sư nương lại không chỉ quen kinh sử giỏi thơ phú, mà còn tinh thông các loại lễ nghệ, làm gì cũng toát ra khí chất ung dung, cũng có vài phần cao quý, khiến cho Viên Hương Nhi thường hoài nghi tự hỏi liệu sư nương có phải là tiểu thư danh môn vọng tộc nào đó. Nói không chừng còn cùng sư phụ một phen kinh mộng vườn xuân, Hồng Phất dạ bôn (3), cho nên mới phải mai danh ẩn tích sống ở trấn nhỏ này.




Viên Hương Nhi vừa mới khóa cửa khố phòng, lại nghe thấy bên ngoài sân có tiếng người hỏi thăm.



"Tự Nhiên tiên sinh có ở nhà không?"



Sư nương đang ở ngoài sân dựng ổ gà nên đứng dậy ra mở cửa.



Sư phụ rời nhà nhiều năm, người ở mười dặm tám thôn xung quanh đã không có ai tới cửa nữa. Chỉ thỉnh thoảng lại có những người ở xa không biết rõ chuyện, mộ danh sư phụ tìm đến.



Nhưng sao hôm nay lại có nhiều người tìm đến như vậy?



Viên Hương Nhi thấy lạ, vỗ vỗ vạt áo dính bụi, không nhanh không chậm bước ra ngoài sân, ngó đầu ra nhìn thoáng qua cửa lớn.



Nàng vừa nhìn đến, liền bắt đầu căng chặt người, tóc gáy cũng dựng đứng.



Ở ngoài cửa lớn có một nữ tử dặm Chu phấn, vẽ Nga mi, tóc cắm trâm hoa, eo buộc Ngọc Hoàn kết (4), là một người ăn mặc tinh xảo chuẩn mực. Nhưng mỹ nhân chói mắt như vậy mà sư nương lại không nhìn thấy, nàng chỉ ngó đầu ra ngoài cửa nhìn quanh.



"Quái lạ, ta rõ ràng nghe thấy có tiếng người gõ cửa cơ mà." Vân Nương nghi ngờ nói.



Nữ nhân kia nheo lại đôi mắt đan phượng sắc xảo, nghiêng đầu quan sát Vân Nương còn đang dò xét xung quanh.



Viên Hương Nhi vội chạy nhanh qua đó, kéo cánh tay sư nương, đưa nàng đến sau lưng rồi đóng sầm cửa lại.



"Sao vậy Hương Nhi?" Vân Nương thấy kỳ quái: "Vừa nãy ta nghe được tiếng giống như tiếng đập cửa, nhưng vừa mở ra lại không thấy ai cả."



Viên Hương Nhi nhìn chằm chằm cửa lớn đang đóng chặt, ngón tay lặng lẽ kẹp một tấm bùa vàng.



Nữ tử ở ngoài cửa vẫn đang hỏi đi hỏi lại: "Tự Nhiên tiên sinh có ở nhà không? Xin hỏi Tự Nhiên tiên sinh có ở nhà không?"



Sau một lúc lâu, dường như không thấy người mở cửa nên thanh âm kia cuối cùng cũng biến mất.



Viên Hương Nhi che ngực, cảm nhận rõ ràng được tim mình đang đập bang bang. Nàng thở dài, may là nữ tử kia không dám tiến vào.



Sư phụ dù rời đi nhiều năm, nhưng trong viện ngoài vườn vẫn lưu lại khí tức của người. Bình thường, phần lớn yêu ma chưa từng tới gần tòa viện. Nhưng không biết có phải do sư phụ rời đi lâu rồi, khí tức phai nhạt, cho nên bây giờ yêu ma cũng dám đến tận cổng gõ cửa hay không.



"Quả thật là phải tìm về ngay một tông đồ thôi." Viên Hương Nhi thầm nghĩ



* * *



(3) Hồng Phất dạ bôn: Điển tích về nàng Hồng Phát thời Tùy mạt yêu đại tướng quân Lý Tịnh. Hồng Phất lúc đó là tiểu thư nhà già, Lý Tịnh còn nghèo rớt mồng tơi, Hồng Phất vì yêu nên nửa đêm bỏ trốn theo hắn, lang bạt chịu khổ, cuối cùng cũng có thể đổi lại cuộc sống tốt đẹp.



(4) Ngọc Hoàn kết: Một dạng phụ kiện cổ đại giống như kim khánh của Việt Nam, gồm một đoạn dây kết đặc biệt, treo rủ bên hông, bên eo. Ngọc Hoàn kết phổ biến thời Tống, ngoài đoạn lụa kết còn có mảnh ngọc, vòng ngọc treo cùng.